Đi ra khỏi căn phòng mang phong cách Nhật Bản, Kazuki được Erika dẫn tới một khu vườn rất trang nhã.
Lúc này Erika đã đổi sang một đôi guốc đen bóng, đang đi ở phía trước, không ngừng phát ra tiếng lách cách.
Cô dừng lại một cái cây lớn, cao hơn 20m. Những cánh hoa anh đào đung đưa trong gió tạo nên một khung cảnh như ảo ảnh, cô quay về phía Kazuki.
「Rất vinh hạnh được gặp cậu. Tôi là Erika Sumeragi, con gái của Tasuku Sumeragi」
「Tôi là Harold Stokes」
Sau khi họ xong phần giới thiệu tên của mình thì mọi thứ lại chìm trong yên lặng. Giọng điệu của Harold không mang chút gì gọi là thân thiện cả.
(Khi nào thì cái giọng điệu khi nãy mới trở lại nữa………)
Nghĩ thế, cậu nhớ tới trong cốt truyện gốc. Harold luôn nói giọng điệu gay gắt với Erika. Có lẽ cậu chỉ dùng ngôn từ nho nhã với những người có địa vị cao.
「Cái cây này được gọi là 『Cây Anh Đào』và nó là một loại hoa đại diện cho nhà Sumeragi chúng tôi. Nó không tồn tại ở vùng đất này, có vẻ các lãnh chúa trước di cư đến đây đã mang theo nó. Đó là câu chuyện của 500 năm về trước, nhưng bây giờ nó đã là biểu tượng của nhà Sumeragi」
Kazuki hoàn toàn chán ngấy với giọng điệu thô tục của Harold và cậu hoàn toàn ngạc nhiên khi được nghe một câu chuyện của nhà Sumeragi như vậy.
Erika thật sự lo lắng vì tình trạng im lặng như vậy, khoảng một lúc sau, cô bắt đầu giải thích về cây anh đào trước mắt mình. Mặc dù trạng thái tinh thần lúc này của cô không được bình tĩnh cho lắm nhưng tinh thần phục vụ như một người hướng dẫn của cô không hề suy giảm.
Rõ ràng mà nói thì đó là một chủ đề không phù hợp cho trẻ em nói chuyện thẳng thắn chút nào, nhưng đối với Kazuki, một người đã luôn quen thuộc với cây anh đào, thì đó quả thật là một chủ để thích hợp để tán dóc.
「Nó thật khác với cây anh đào mà tôi biết」
Tên của cái cây này không được rõ ràng lắm trong trò chơi, và hình dáng của cánh hoa cùng với cái cách mà nó gắn liền trên cây thì hoàn toàn khác với loài Somei Yoshino (hoa anh đào Yoshino) thường thấy ở Nhật Bản, chưa kể đến là màu sắc của chúng cũng đậm đà hơn nữa.
Cây anh đào có giống như thế tồn tại à? Cậu đã nghĩ về nó, nhưng không chắc là cậu sẽ nhận được câu trả lời ngay.
「Cậu cũng biết về cây anh đào à?」
Mặc dù cho đến bây giờ Erika vẫn chưa biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đôi mắt của cô đã hơi dao động khi nghe câu trả lời của cậu.
「Không, nó chỉ là một loài cây khác có hình dáng tương tự như vậy thôi. Mà thôi, kệ nó đi, cũng có gì quan trọng đâu」
(TL: Cây anh đào mà Erika nói tới dùng bảng chữ Katakana, có ý nghĩa khác với cây anh đào mà Kazuki nhắc đến là dùng bảng chữ Kanji)
Trong tình huống tốt đẹp nhất của ngày hôm nay, vậy mà cái miệng của cậu, không ngần ngại gạt phăng câu hỏi của Erika.
Đây là kết quả của việc cậu cố ý thay đổi chủ đề.
Bị đối xử lạnh lùng, Erika làm bộ mặt nhăn nhó. Cậu không biết biểu hiện đó của cô là căm ghét hay cảnh giác nữa.
(Nghĩ lại thì, những người mà mình đã gặp thì chỉ có Erika là ghê tởm với mình)
Không nghi ngờ gì nữa, Erika mang hình mẫu như một “Yamato Nadeshiko” (là một người mẫu mực tinh khuyết với nét đẹp nữ tính).
Mặc dù cô là con gái của một nhà quý tộc, nhưng cô không hề có thái độ phân biệt đối xử với bất kỳ ai, và đối với đồng minh của mình cô vẫn sẽ mỉm cười nhẹ nhàng ngay cả khi người đó có là kẻ thù của cô, đồng thời với khả năng chịu đựng trong âm thầm để hỗ trợ nhân vật chính. Cô đã khiến không ít người chơi phải xiêu lòng với bộ dạng luôn bình tĩnh mọi lúc mọi nơi của mình.
Thế nhưng một người lại khiến cho một cô gái như thế giận đến mức tát mình thì không ai khác ngoài Harold cả. Có thể khiến cho cô làm được việc như thế, theo một ý nghĩa nào đó thì đấy là một thành tựu rồi.
Một vài người chơi đã đặt tên cho hành động Erika tát Harold là ‘Phần Thưởng’ và họ thường tua đến sự kiện đó để đánh giá nó.
「Nói cách khác, ý cậu là cậu không hề quan tâm tới nhà Sumeragi à?」
「Muốn hiểu sao tùy cô」
「………Thế à. Có vẻ thứ duy nhất cậu chú tâm tới là cái tên Sumeragi thôi nhỉ?」
「Cô cũng chẳng có gì khác ngoài cái tên đó. Tôi nói đúng chứ? Với lại ngoài cái tên đó ra thì nhà Stokes trông giống yếu thế hơn à. Cho dù cô có là một quý tộc nổi tiếng và có thanh thế đi nữa thì thật là thảm hại khi mà cô chỉ biết ngồi ở trong nhà và khóc sướt mướt」
Miệng của cậu bắt đầu trở nên lan man, khiến cả bản thân cậu cũng ngạc nhiên.
Cậu nghĩ rằng chỉ cần nói ra vài lời thô lỗ và bị ghét ở một mức độ nào đó thôi là được rồi, nhưng cậu đã lầm.
Nó đã vượt qua cái phạm trù thô lỗ và có thể được xem như là lăng mạ. Không thể phủ nhận rằng là cậu đã đi quá xa.
「Cậu thì biết cái gì…….!」
Erika lầm bầm. Tôi đã chơi trò chơi này hơn 8 năm và có vẻ cô vẫn còn khá nhỏ để có thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Biểu hiện trên gương mặt cô hoàn toàn ẩn đi khi cô cúi đầu xuống, nhưng có thể thấy rõ ràng là cô đang tức giận.
Tình huống sẽ tệ thêm nữa nếu cậu vẫn cứ châm dầu vào lửa.
Cậu ngừng lại, cố gắng không làm xấu hình tượng mình thêm nữa, rồi lấy một lá thư dán kín đưa cho Erika.
「………Nó là cái gì?」
「Cứ im lặng và nhận lấy nó. Sau khi chúng tôi rời khỏi hãy giao nó cho cha của cô」
「Tôi từ chối」
Đây có phải là thứ mà người ta gọi là gieo nhân nào thì gặt quả ấy. Erika thẳng thừng từ chối và quay mặt rời đi.
(TL – đoạn này không hiểu nó muốn nói gì, có thể là một thành ngữ Nhật Bản, bạn nào biết góp ý thêm)
「À, thế à. Nếu cô muốn những người dân của mình đang sống trong đau khổ chết đi thì cứ tự nhiên」
Nghe những lời như thế, cô vô tình dừng lại.
Bởi vì theo cái cách mà Harold nói, dường như là–
「………..Có cách để cứu họ sao?」
「Tôi không biết chắc là được không, nhưng đáng để thử」
Erika nhìn vào bức thư.
Nhìn cô do dự, Kazuki tin chắc rằng cô nhất định sẽ chấp nhận nó sau khi nghe thế.
Dù sao thì các cô gái luôn là những người tử tế. Nói theo cách khác thì đó là mềm lòng, vì thế cô nhất định sẽ không bỏ mặc những người đang khốn khổ kia.
Thậm chí cô còn được miêu tả trong trò chơi là đã đau xót khi nhìn thấy những con quái vật bị đánh bại.
Nếu cô được nghe nói là có cách để cứu những người khốn khổ.
Mặc dù thông tin đó chưa chắc đáng tin cậy, thậm chí còn đến từ một người luôn ủng hộ nguyên tắc dòng máu thuần chủng trái ngược với tư tưởng của cô, thì cô cũng không đơn giản bỏ qua nó mà không lắng nghe.
Một cơn gió thổi qua, cánh hoa anh đào rơi xuống xao xuyến quấn quanh họ. Họ nhìn chằm chằm vào nhau trong im lặng, một lúc sau, người lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng đó là Erika.
「Không phải tôi không tin những gì cậu nói, nhưng……..」
Mặc dù biểu hiện của cô không hài lòng, nhưng cô vẫn nhận lấy lá thư. Đối với Kazuki như thế là đủ quá rồi.
Nếu đó là cô thì chắc chắn cô sẽ đưa nó cho Tasuku đúng như cậu đã định.
「Xem kết quả rồi sẽ biết」
Mặc dù không biết là Tasuku có tin vào một bức thư vô nghĩa được viết bởi đứa bé 10 tuổi và cố gắng thực hiện nó không. Nhưng nếu nó thất bại thì cậu sẽ nghĩ xem cách khác.
Thay vì thở dài, Kazuki ngước mặt lên nhìn chăm chú vào cây anh đào và bầu trời xanh bao phủ đống mây mờ.
◇
Trên chiếc xe ngựa, cậu cùng với cha mẹ của mình đang tắm trong ánh nắng dịu của mặt trời đang ngày càng rõ nét hơn. Trái ngược với bầu không khí bình tĩnh này, những đám mây đen đang bao trùm trong trái tim của Erika.
Một nguyên nhân khó mà nói nên lòi - Chấp nhận đính hôn với Harold.
Erika biết rằng mình không phải là người có địa vị xã hội thấp. Cô thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể tự quyết định được cuộc hôn nhân của mình, thì không thể nào cô có người trong lòng được.
Dù thế, không giống như là cô đã đủ trưởng thành để không giữ bất kỳ hy vọng nào cho cuộc sống và gạt bỏ sự ích kỷ của mình sang một bên để trở thành một thành viên trong cái nhà đủ trắng trợn tạo nên một cuộc hôn nhân ép buộc này bằng cách lợi dụng điểm yếu của người khác.
Cô nghe nói rằng người đứng đầu nhà Stokes hiện nay mang tư tưởng dòng máu thuần chủng và ông đối xử với những người không có dòng máu thuần chủng chắc khác gì thú vật cả.
Thật khó mà có thể chấp nhận những người mang tư tưởng như vậy, nhưng đối với những người như thế thì khiến cho nhà Sumeragi càng thích thú thêm.
Cô rất thất vọng về những người bị phân biệt đối xử đã biến mình giống như một nạn nhân vậy. Cô căm ghét bản thân mình vì đã không giúp gì được cho nhà Sumeragi, hay những người dân trong lạnh thổ của mình, điều đó thật khó mà chịu đựng được.
Mặc dù Erika vẫn còn nhỏ, nhưng cô hiểu rằng nếu cô đến cái nhà mang tư tưởng dòng máu thuần chủng ấy thì sẽ có rất nhiều người được cứu.
Việc Harold nói xấu nhà Sumeragi, điều đó làm tổn thương đến Erika. Đó là một hành động không thể tha thứ được.
Cầm lấy lá thư của một người như vậy trong tay mình. Cô chỉ muốn xé vứt nó đi theo mong muốn của mình, nhưng cô đã hứa rồi, dù đó chỉ là một lời hứa suông thì cô cũng không thể thất hứa được.
Dù cho có làm thổ hẹn nhà Sumeragi, nhưng miễn là cứu rỗi những người dân đang khốn khổ trong lãnh thổ của mình, thì cô có nhận bao nhiêu sự tủi nhục cũng được.
「Hãy thứ lỗi cho cha, Erika………」
Những lời như thế vô tình được thốt ra mang theo chút cảm giác hối hận từ Tasuku, người đang đứng bên cạnh cô nhìn nhà Stokes rời đi. Ông không thể nào mà cao hứng được khi người mà con gái ông còn không muốn gặp lại kết hôn với nhau.
Gạt bỏ thể diện của mình sang một bên vì mạng sống của hàng chục ngàn người dân, đó là trách nhiệm của một người đứng đầu như ông phải làm vậy.
「Đừng bận tâm đến nó, thưa cha. Đây cũng là vì nhà Sumeragi và mọi người ở đây」
Không hề có sự dối trá trong cảm xúc ấy.
Nhưng bây giờ cô muốn có thời gian để cho trái tim mình bình tĩnh lại.
「Thưa cha. Harold-sama đã nhờ con đưa thứ này cho cha sau khi đã rời đi」
Cô lấy bức thư ra và đưa cho Tasuku.
「Của Harold-kun?」
Ông nghĩ có lẽ cậu được cha mẹ mình chỉ dạy để làm thế, vì thế đã nhận lấy nó. Ngay cả như thế thì, việc gửi thông qua Erika, Harold đã có chút kì quái để trao nó đến tay của ông.
「Cha về phòng của mình đây」
「Vâng, cha nghỉ ngơi cho khỏe」
Cô cúi đầu chào Tasuku, người vừa nở một nụ cười cảm thông. Erika liền nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trái tim của Tasuku và Koyomi đang không ngừng thổn thức.
Nhìn con gái hành xử chín chắn như vậy, Tasuku nghĩ vì mình mà con gái phải chịu đựng gánh nặng như thế.
Thậm chí, ông cũng đã từng nghĩ xem liệu có cách nào mà không làm tổn thương đứa con gái mình.
「……….Đúng thật là vô vọng khi mình có nghĩ như thế nào đi nữa」
Tất cả mọi thứ, tình trạng như thế này cũng đều do sự bất lực của ông. Chính vì thế mà ông đã buộc Erika và người dân của mình phải mang gánh nặng đó.
Ông không khỏi thầm chế giễu mình.
Với tạm trạng ảm đạm, ông mở lá thư của Harold ra xem.
Phần khởi đầu của nó như một lời chào hỏi, khác xa so với những gì đứa trẻ 10 tuổi có thể viết được cả. Trong nhận thức của mình, Tasuku không hề có chút ấn tượng xấu nào về Harold cả.
Khi ông bắt đầu đọc lá thư, mọi vấn đề trong tâm trí ông đều bị thổi bay đi.
Theo phản xạ tự nhiên, ông nắm chặt lấy lá thư và sau khi đọc xong nó ông bắt đầu trầm ngâm.
「Có ai đó không?! Gọi Kiryuu đến cho ta」
Tiếng hét của Tasuku vang khắp cả dinh thự, mọi người hoang mang và bắt đầu tìm kiếm Kiryuu.
Chẳng bao lâu sau thì người được gọi xuất hiện. Đó là một người đàn ông cao tuổi, người đã đứng đợi Harold ở cổng chính.
「Có chuyện gì vậy, thưa ngài」
「Chúng ta không thể nói chuyện ở đây được. Vào đây」
Tasuku chọn một phòng không có người. Rồi đưa lá thư của Harold cho Kiryuu đọc.
Khi Kiryuu đọc xong, thì Tasuku lên tiếng.
「Lá thư đó là của Harold-kun. Ông nghĩ sao?」
「……….Thật sự mà nói thì chuyện này quá đáng ngờ」
「Ta cũng nghĩ thế. Dù đúng hay sai thì chuyện này không mang lợi ích gì cho nhà Stokes cả」
「Nếu vậy thì do người khác làm sao? Thật khó mà có thể nghĩ rằng lá thư này lại được viết từ một cậu bé」
「Có lẽ cậu ấy bị lợi dụng làm người trung gian」
Đó là câu trả lời duy nhất cho vấn đề này. Bởi vì nội dung của lá thư không phải là thứ mà cậu bé 10 tuổi có thể viết ra được.
Nhưng ngay cả như thế thì nghi vấn lớn nhất vẫn chưa được rõ ràng.
「Vấn đề là nằm ở chỗ đó. Nếu đó là của một người ủng hộ nhà Sumeragi thì cũng không gì khó để tìm ra phương pháp đáng tin cậy」
「Vậy của một người chống đối nhà Stokes sao?」
「Có lẽ vậy, và người này phải rất thân cận với Harold-kun đến mức có thể khiến cậu ta chấp nhận yêu cầu của họ mà không hề suy nghĩ」
Nếu không phải như thế thì bức thư không cách nào được truyền đến tay Tasuku và các điều kiện sẽ không thể được thực hiện.
Mục đích của chủ mưu có lẽ là làm sụp đổ nhà Stokes hoặc có một âm mưu phía sau đó nữa. Rất khó để có thể phỏng đoán khi mà các thông tin hiện tại quá ít.
「Việc đó có thể sẽ làm xấu nhà Sumeragi khi mà chúng ta cứ tò mò về chuyện của nhà họ như vậy, nhưng……….」
「Nếu chúng ta làm vậy, so với những gì chúng ta đạt được thì rủi ro của nó quá cao. Bây giờ, nhà Sumeragi chúng ta đang trong tình trạng khó khăn. Chúng ta cần xem xét thận trọng, không được vội vã, rồi chúng ta sẽ được thứ mình mong muốn」
Như Kiryuu nói. Nếu phương pháp này không được tìm thấy, thì nhà Sumeragi sẽ biến mất mà không nhận được sự hỗ trợ tài chính nào.
「Nói cách khác người gửi bức thư này không muốn việc đó xảy ra………」
「Có khả năng rất cao là nội dung bức thư viết đều đúng sự thật」
Đây không phải là một giải pháp hoàn toàn.
Nhưng nếu nó hiệu quả, thì thời gian cần thiết để khám phá ra một giải pháp hoàn toàn sẽ không còn xa nữa. Trong trường hợp đó, như đã ghi trong bức thư, cuộc hơn nhân sẽ được hủy bỏ và Erika sẽ được tự do.
「Kiryuu, hãy thu thập các tài liệu cần thiết. Giải thích rõ việc rủi ro và sử dụng những người vẫn còn hy vọng」
Không hề có bằng chứng nào chứng minh nội dung lá thư này là thật. Nhưng đó là ánh sáng duy nhất có thể nhìn thấy dưới đống mây mù này.
Cho dù mình có thành quân cờ của một ai đó, Tasuku vẫn quyết định đánh bạc tất cả vào cơ hội này.