Sau khi Kazuki lặng lẽ đi thu hồi lại thanh kiếm và trở về phòng, có lẽ vì trong lòng cảm thấy khó chịu, cậu không ngủ được.
Sau một lúc nằm trên giường, cuối cùng cậu cũng thấy buồn ngủ. Lúc đó mặt trời đã dần xuất hiện. Xoay người nhìn về phía cửa sổ đang hừng sáng, Kazuki suy nghĩ một chút và chìm vào giấc ngủ.
Dường như cậu đã ngủ khá sâu, thế nên khi Kazuki mở mắt thì trời đã quá trưa.
Cậu ngồi dậy một cách nặng nề. Có lẽ vết thương của ngày hôm qua vẫn còn
(Không phải là về mặt thể xác….)
Cậu đưa tay sờ vào bên má bị Erika tát. Về thể xác, cậu không còn cảm thấy gì.
Nhưng cơn đau vẫn còn trong cơ thể, hay chính xác hơn là trong tinh thần của cậu.
Dù một đêm đã trôi qua, trái tim của Kazuki vẫn cảm thấy đau đớn bởi đã khiến một cô gái trẻ phải khóc.
Thật sự thì, dù có cậy miệng cậu ra, không bao giờ mà cậu sẽ nói 「Tôi không giết họ」. Đây không chỉ để bảo vệ cậu mà còn để bảo vệ Erika nữa.
「Fuh, vô dụng.」
Ngay cả câu thở dài “không còn cách nào khác”, cái miệng của Harold cũng không cho phép. Nếu đây là bản chất của Harold, Kazuki thực sự ngưỡng mộ tinh thần của cậu ta.
Cũng có thể là do Harold cực kì cao ngạo thôi.
Ngay khi cậu ngồi dậy, cái bụng đã lỡ mất bữa sáng và bữa trưa bỗng kêu gào ầm ĩ, như để làm tan đi sự buồn ngủ vì cậu mới thức dậy, Kazuki quyết định đi tắm.
Nhân tiện, không có nhà tắm trong dinh thự nhà Stokes. Có lẽ vì ở đây chưa từng có văn hoá tắm rửa.
Tuy đã gần 4 tháng kể từ khi cậu chiếm hữu cơ thể Harold, chỉ có một lần duy nhất cậu có thể xem là cậu được tắm rửa đàng hoàng, là lúc cậu ở qua đêm tại dinh thự nhà Sumeragi.
Nơi đó là một nhà tắm công cộng ngoài trời. Chính xác hơn, thay vì gọi đó là nhà tắm, nó sang trọng đến mức nên được gọi là một onsen. Cậu đã tự nhủ với lòng mình rằng nếu có cơ hội, chắc chắn cậu sẽ xác nhận rằng đó có phải là một onsen hay không.
(TL: onsen - suối nước nóng tự nhiên ở Nhật Bản)
Trong khi suy nghĩ về mong muốn của mình, Kazuki đi đến phòng ăn để ngăn cơn đói.
Trên đường đi, cậu gặp Juno đang bước đến từ phía hành lang đối diện.
Cô dừng lại và cúi đầu chào cậu. Kazuki thật ra không cần tiếp chuyện với một người hầu như Juno.
Nhưng khi nhớ về khuôn mặt đầy nước mắt của Erika, như thể vô thức, Kazuki hỏi Juno về tình hình của Erika.
「Cô gái yếu ớt giờ sao rồi? 」
Trước khi Kazuki nhận ra, quan điểm của Harold đã thay đổi. Trong mắt Harold, Erika không còn là cô gái trong lồng mà đã trở thành cô gái có sức khỏe yếu ớt.
Đây có lẽ là do Harold lo lắng cho cô nên Kazuki không thể làm gì khác.
(TL: khúc này nghĩa là “bộ lọc Harold” đã thay đổi quan điểm về Erika, không phải main)
「Về việc đó, hiện nay tình trạng tiểu thư bỗng trở nên tệ hơn ~. Như Harold-sama đã nói, có lẽ chúng tôi cần xem xét việc quay về lãnh địa Sumeragi để cô ấy trở nên tốt hơn~. 」
Dù cách Harold gọi Erika khá thô lỗ, Juno không hề thay đổi thái độ của mình và để việc đó trôi qua. Được cứu rỗi bởi tấm lòng rộng lượng của cô, và nghĩ rằng có lẽ cô đã khá tức giận; Kazuki bỗng sợ hãi, thầm lau đi mồ hôi lạnh của mình.
Về nhà với lý do bị ốm bởi không quen với khí hậu, nghe qua thì có vẻ họ đã lãng phí thời gian (vì chẳng làm được gì). Nhưng do Harold đã phải chạy đôn chạy đáo vì việc Erika ở nhà cậu nằm ngoài dự kiến, nên việc họ quay về là một sự trợ giúp lớn đối với cậu. Và khác với cha mẹ cậu, Kazuki có một lí do riêng không muốn Erika biết về vụ việc của Clara.
「Nhân tiện Harold-sama, liệu cậu có biết lí do Erika-sama bị ốm không ~?」
「Sao ta biết? Ta không phải là y sư.」
Đó là một lời nói dối.
Cậu không biết lí do vì sao cô trở bệnh 2 tuần qua, nhưng việc tình trạng cô ấy trở nên nặng hơn chắc hẳn là do sự việc đêm qua.
Thực tế thì, dù Kazuki không biết, nhưng lí do Erika bị ốm chính là do cú sốc đến từ tin đồn Harold đã giết Clara và con gái cô ấy. Nói cách khác, tất cả đều là lỗi của Kazuki.
Nhưng nếu Kazuki biết chuyện này, tinh thần cậu sẽ lại bị tổn thương. Kazuki không phải là loại người có thể thấy thích thú khi đẩy một đứa trẻ 10 tuổi vào tình cảnh khó khăn.
Với việc tình thế bất thường đang diễn ra ở lãnh thổ, gia đình cô đã làm hết sức để nghĩ ra cách đối phó, nhưng vẫn không tìm ra phương án hiệu quả nào. Người dân vẫn chịu khổ, trong khi đó, xuất hiện một cuộc hôn nhân gượng ép nhắm vào điểm yếu của nhà mình. Và cô phải lấy một kẻ xem người dân như cỏ rác, là một tên cặn bã không thể cứu chữa. Trong trường hợp đó, áp lực Erika phải chịu quả thật rất lớn.
Xem xét những áp lực mà cô phải chịu và trạng thái tâm lí của cô hiện nay, Kazuki có thể nói rằng, việc bị cô tát xem ra vẫn còn là cái giá khá rẻ.
Thay vào đó, cậu muốn điểm tình cảm của cô đối với cậu tuột xuống mức thấp nhất.
「Quả là đáng tiếc ~. Vì cậu có thể tạo ra loại thuốc đó, tôi đã chắc rằng cậu khá am hiểu về y học~. 」
Juno cố gắng thăm dò. Cả cô cũng đang rất lo lắng vì không biết nguồn gốc của loại thuốc đó.
Kazuki, hoàn toàn không nhận ra ý định của cô, nghĩ rằng 「Cô nghĩ về tôi như vậy sao?」và ngạc nhiên với đánh giá của người khác về cậu.
「Nếu cô đang lo lắng thì nói y sư riêng khám cho cô ta. Dù các cô có ở đây mãi thì cũng vô ích.」
Sẽ không đúng nếu một nhà lớn như Sumeragi không có 1 đến 2 y sư riêng. Nếu vì một lý do nào đó, họ không muốn đưa Erika về lãnh thổ của mình thì nhà Sumeragi chỉ cần gửi cô đến một nơi cư trú dự phòng hoặc biệt thự nghĩ dưỡng cùng y sư thôi.
Nhưng họ lại không làm vậy, và do họ vẫn đang ở đây nên Kazuki cũng đã nhận ra họ đang mưu tính gì đó. Nhưng mục tiêu họ đang nhắm đến vẫn còn là bí ẩn.
Mục tiêu của Juno có thể là điều tra tình hình nhà Stokes và tìm hiểu về Harold. Việc đầu tiên chẳng hề khó khăn, hay nói đúng hơn, do nhà Stokes bị căm ghét nên những người hầu dễ dàng mở miệng. Juno chỉ cần đóng vai trò làm người nghe phàn nàn, cô đã có đủ thông tin mà cô cần.
Nhưng với việc thứ hai, bảo vệ xung quanh Harold cao đến bất thường.
Đầu tiên, bản thân Harold là một người rất cẩn trọng, và do khả năng phát diện người khác của cậu rất cao, cô không thể bất cẩn tiếp cận cậu được. Ngay ngày đầu cô theo dõi, cậu đã phát hiện ra Juno và đưa ra lời cảnh cáo.
Tuy vậy, Juno vẫn không thể thay đổi mục tiêu.
Do đó, cô quyết định tiếp cận với 3 người hầu luôn vây quanh cậu ta, nhưng tất cả đều liên tục tránh mặt cô. Chỉ có một lần, Zen, người dường như dễ khai thác thông tin nhất, đã nói vài điều, nhưng tận bây giờ cô vẫn không thể lần theo nó.
Dù cô đã cẩn thận nói như thể là một cuộc trò chuyện thường ngày, nhưng Juno cảm thấy rằng Zen đã kiểm soát lượng thông tin anh đưa ra một cách có chủ đích. Việc này khiến cô không biết làm gì hơn. Cô còn không rõ đây là do lòng trung thành của anh hay là anh bị đe dọa hay còn trường hợp gì khác.
(Theo như báo cáo của đội thám thính thì anh ta có vẻ hay qua lại khu vực nông nghiệp….. ~)
Dù cô đã trao đổi thông tin với gián điệp được cài vào nhà Stokes nhưng việc anh ta đang làm vẫn đang nằm trong bóng tối. Tập hợp một nhóm gồm nhiều nông hộ và xâm nhập vào (khu vực nông nghiệp) quả thật rất khó.
Làm vậy có thể mất đến vài năm để sắp xếp, và họ không có thời gian để chuẩn bị như thế. Có thể nói việc Tasuku vội vã đưa mệnh lệnh cho các gián điệp điều tra khu vực thị trấn, nơi dân cư đông đúc, là một sai lầm. (Ý Juno nói cần điều tra các nông hộ liên quan đến Harold mới đúng)
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Kazuki tiếp tục bước đi. Những nơi mà có thể tìm thấy thức ăn trong ngôi biệt thự là phòng ăn của người nhà Stokes, sảnh tiếp đón để dùng bữa với khách và nhà ăn riêng cho người hầu.
Nơi Kazuki đang hướng đến chính là phòng ăn.
Không hề gõ cửa, cậu thô lỗ bước vào. Vì đã quá 2 giờ chiều nên cha mẹ cậu không còn ở đây, chỉ còn người hầu gái thường phục vụ bữa ăn đang thay khăn trải bàn.
Cô gái ngạc nhiên bởi Harold đột ngột xuất hiện và cuống cuồng lên.
(Cô ấy không thể di chuyển do sợ hãi à…..)
Hầu hết mọi người khi thấy mặt Harold, không kể đàn ông hay phụ nữ, người già hay trẻ con, ai ai cũng sẽ hoảng sợ. So với lúc đầu, giờ cậu đã quen tới việc này nên không còn bất ngờ nữa. Thậm chí cậu còn có thể bình tĩnh quan sát.
Nghĩ như vậy, cậu ngồi xuống một chỗ không ảnh hưởng đến công việc của cô.
「Sau khi làm xong, nói nhà bếp chuẩn bị một bữa ăn nhẹ. Còn nữa, gọi lão Norman đến đây luôn. Nhanh lên.」
「Vâ…vâng」
Sau khi nhận lệnh, cô gái nhanh chóng thay khăn trải bàn và bước nhanh ra khỏi phòng ăn. Tiếng bước chân vang trong hành lang của cô nhỏ dần.
Chưa đến 10 phút sau, cô đã quay lại với trên tay mang theo bữa ăn của cậu. Có lẽ vì Norman đang bận công việc nên khi ông tới, Kazuki đã xử lí gần xong bữa ăn.
「Tôi xin lỗi vì đã tới trễ」
「Ngồi xuống và đợi đi.」
Quăng mẩu bánh mì cuối cùng vào miệng, mà hầu như không nhai nó, cậu nuốt một ngụm súp để cuốn trôi nó đi. Đây không phải là cách ăn đứng đắn, nhưng vì ở đây chỉ có Norman và cô người hầu nên cậu không bận tâm.
Sau khi cô hầu dọn dẹp chén dĩa, khi chỉ còn 2 người, Norman nói.
「Hôm nay cậu dậy khá muộn, có phải là do mệt mỏi quá không?」
「Không có gì. Chỉ là ta khó ngủ thôi.」
「Vậy có lẽ không sao.」
「Mà nhờ vậy, ta đã có thời gian để suy nghĩ.」
Harold (Kazuki) nhếch mép lên. Nhìn thấy biểu cảm đó, Norman đã hiểu ra.
「Có phải là về vấn đề thiếu thốn nhân lực không? 」
「Đúng vậy. Chúng ta từng bàn về việc mang người ngoài đến và khiến họ hợp tác, đúng không? 」
「Cậu có kế hoạch gì sao? 」
「Ta gọi ông đến đây là để xem rằng điều đó có khả thi hay không.」
Lúc tối qua, cậu không hề đếm cừu mà đoán cậu nên suy nghĩ một vấn đề gì đó để dễ buồn ngủ. Tuy nhiên, trái với suy đoán của cậu, việc đó đã khiến cậu không hề buồn ngủ dù chỉ một chút, mà còn khiến cậu bị nhấn chìm trong một biển các suy nghĩ.
Dù cậu đã nghĩ ra cách giải quyết, nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là suy nghĩ nông cạn của một tên tay mơ. Liệu có đưa nó vào thực tế được hay không, cậu không thể chắc chắn cho đến khi hỏi ý kiến của Norman và Jake.
「Về việc hợp tác với bên ngoài, liệu có thể hợp tác với đám thương nhân dựa vào phương pháp nuôi trông LP được không? 」
Kể cả Kazuki, người không am hiểu biết về thương mại cũng nghĩ rằng việc tạo nên chuỗi lợi ích từ phương pháp nuôi trồng LP sẽ mang lại lợi nhuận rất lớn. Tuy là chi phí sẽ cao hơn phương pháp thông thường, nhưng nó sẽ đem lại hiệu quả đáng kể. Và với sự khác biệt trong hương vị, họ có thể tạo ra một thị trường mới.
Bán phương pháp nuôi trồng LP này lại cho các thương nhân, và các thương nhân này lại bán cho các nông hộ. Các nông hộ sẽ trả một lượng phí cho thương nhân để được sử dụng phương pháp canh tác LP, và số tiền này sẽ được chia giữa Harold và thương nhân – đây chính là ý tưởng của Harold.
Nhưng ở giai đoạn này, cậu cần giới hạn số nông sản thu được trong một mùa. Thế nên cậu cần một thương đoàn đủ lớn để giám sát các nông hộ thường xuyên, không thì kế hoạch của cậu sẽ gặp khó khăn.
Norman, trong khi đang ngưỡng mộ kế hoạch của Kazuki (Harold), ông hỏi về phần mà mình bận tâm.
「Vậy cậu có biết cách tạo dựng một thương đoàn không?」
「Không. Về việc đó, ta muốn hỏi ý kiến của ông và Jake.」
「Chúng ta không có trung gian, nên nếu chúng ta lập thương đoàn, họ (thương nhân) sẽ không chấp nhận. Còn nếu chúng ta chỉ tiếp cận một thương nhân thì nguồn nhân lực sẽ không đủ…...」
Về người trung gian, có lẽ cha mẹ của Harold sẽ quen rất nhiều. Nhưng mà nếu không cẩn thận, họ sẽ để lộ phương pháp nuôi trồng LP và Kazuki cho rằng để lộ bây giờ vẫn còn quá sớm.
「Vậy có nghĩa là chúng ta vẫn chưa tìm được giải pháp nào trong tình thế hiện nay.」
「Không may là đúng như vậy. Nhưng tôi nghĩ rằng liên kết với thương nhân là một ý kiến tốt thưa cậu.」
「Thế giờ chúng ta sẽ tập trung vào việc này. Nhớ nói cho Jake về kế hoạch này.」
「Tôi hiểu rồi. Vấn đề ở đây chính là tìm được một thương nhân đáng tin cậy.」
Sau đó hai người tiếp tục bàn tới bàn lui, nhưng vẫn không có tiến triển gì.
◇
Trong khi phát ra những tiếng lộc cộc, chiếc xe ngựa băng qua con đường dẫn từ cánh đồng về đến cổng dinh thự. Sau khi trao đổi một ít với lính gác, Zen, người đang lái xe ngựa, tiến vào trong với nụ cười vô tư.
Sau khi hoàn thành việc mua một số mặt hàng, Zen dỡ bỏ hàng xuống và đưa xe ngựa về nơi chỉ định. Sau đó, anh tiến thẳng đến phòng Harol. Nếu Harold nhìn thấy cảnh này, 「Hệt như chó về với chủ」, chắc chắn cậu sẽ nói như vậy với một giọng trêu chọc.
Nhưng Zen không hề để tâm tới cái giọng điệu độc địa đấy, bước đi với tốc độ nhanh chóng cho tới khi anh đến trước cửa phòng. Zen gõ cửa theo như Harold đã căn dặn, để kiểm tra xem có người ở bên trong không. Nhưng không hề có hồi đáp.
「Harold-sama? Ngài có ở đó không? 」
Nếu là một người hầu bình thường, họ đã bỏ đi nhưng Zen đã trở nên thân thiết quá mức với Harold, mở cửa và nhìn vào bên trong. Đúng như anh đoán, không có ai ở trong phòng.
Anh suy nghĩ rằng nếu Harold không ở trong phòng lúc này, chắc cậu đang luyện kiếm, bất ngờ Zen bắt gặp một hình bóng nhỏ đang đứng ở hành lang.
Nhìn từ xa, dáng người bé nhỏ ấy có vẻ đang chán nản. Vì không thể chịu đựng việc đó, Zen cố chào cô bằng một giọng vui tươi.
「Chào cô, Erika-sama. 」
Chậm chạp quay lại, Erika dường chỉ nhận ra sự hiện diện của Zen qua giọng nói đó. Mắt cô hơi mở to ra.
「Chào anh. Anh là………..」
「À vâng, tên tôi là Zen. Erika-sama có biết Juno-san đi đâu không?」
Cảm thấy việc Erika ở một mình rất khác thường, cậu hỏi cô. Liệu hai người đã cãi nhau và điều đó khiến cô ấy buồn sao, không thể nào… – cậu ta đoán bừa, và đúng là nó trật lất.
「Chị ấy đang ra ngoài thị trấn vì một số lí do cá nhân.」
Nếu nói thẳng ra thì là cô ấy đi trao đổi thông tin với đội gián điệp. Vì hôm nay cô chưa đi lần nào, nên chắc phải 1-2 tiếng nữa cô mới về.
Tất nhiên Erika không thể nói như thế được.
「Vậy sao. Mà tại sao cô lại ở đây….. lẽ nào, cô có chuyện gì với Harold-sama? 」
Vì Erika đang ở gần phòng cậu, Zen không thể không nghĩ như vậy. Nhưng ngay khi cái tên Harold được nhắc đến, biểu hiện của Erika lại càng tăm tối hơn.
Lúc này, cậu ta là người cô không muốn gặp nhất.
Nhưng Erika đột nhiên nhận ra rằng, người đứng trước mặt cô không hề có hiềm khích với Harold.
Có lẽ anh ta không biết gì về tin đồn – nghĩ như vậy, Erika bất giác hỏi Zen.
「Anh không biết sao?」
「Err….. biết việc gì cơ?」
「Về việc Harold-sama đã giết một người hầu bằng ma thuật.」
「Vi…việc đó….. nói sao đây nhỉ…….」
Vào lúc này, Zen bỗng nao núng.
Thấy phản ứng đó, Erika xác nhận rằng anh ta có biết việc làm tàn bạo của Harold. Nhưng cùng lúc đó, một câu hỏi khác nảy sinh trong cô.
Kể cả sau khi biết chuyện này, sao anh ta vẫn có thể phục vụ Harold. Cô nghĩ rằng Zen chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng dựa vào thái độ do dự của anh, nó không chất chứa nỗi sợ hãi hay câm ghét Harold mà là thể hiện sự bất lực của mình khi muốn giúp đỡ Harold nhưng lại không thể.
「Ma……. mặc dù tôi có nghe về tin đồn đó đang được bàn tán, nhưng tôi không thể xác nhận rằng việc đó có thật hay không và vì nó không có nguồn gốc, tôi do dự để hỏi Harold-sama….. 」
「Harold-sama đã khẳng định rằng tin đồn đó là sự thật. Từ lúc đầu, người bị giết từng làm việc ở đây nên chắc anh cũng biết đây là sự thật mà phải không? 」
「Uhh…. 」
Giống như Erika đã nói. Zen đã tự đào mồ chôn mình bởi chính lời giải thích không rõ ràng của anh và giờ anh chỉ biết im lặng.
Nói thẳng ra, Zen không thông minh đến mức có thể thay đổi tình hình bằng cách tung hỏa mù để làm Erika rối trí.
Norman chọn Zen bởi vì anh rất tốt tính, hay nói cách khác, bởi vì anh ta có thể hiểu được cảm xúc thật sự của Harold và trở thành đồng minh của cậu.
Nhưng bản tính của anh không phải chỉ đối với Harold. Khi Zen nhìn thấy tình trạng chán nản của Erika lúc này, bản thân anh cũng cảm thấy mềm lòng.
「Vậy mà tại sao anh……… không, làm sao có thể có ai đi theo một người như Harold-sama chứ? 」
Những lời nói được nói bằng giọng nghiêm trọng như thể vừa là lời thành khẩn, cũng vừa là câu hỏi.
Dù cô có suy nghĩ thế nào, nhưng vì nhà Sumeragi, Erika phải lấy Harold. Suy nghĩ của cô đang gây trở ngại cho việc đó.
Mặc dù cô hiểu rõ, nhưng khi đứng giữa trách nhiệm và cảm xúc bản thân, Erika không biết làm thế nào để thuyết phục bản thân mình.
Từ lúc cô biết được vị trí của mình, Erika đã từ bỏ những thứ như tình yêu và hôn nhân. Nhưng khi biết rằng mình phải bị gả vào một nhà ủng hộ quan điểm huyết thống thuần khiết và chính họ lại đang áp bức người dân của mình, Erika đã rất tức giận.
Dù vậy Harold đã đưa ra một hi vọng để giúp đỡ nhà Sumeragi đang khốn đốn.
Thế nhưng cuối cùng, cậu cũng không xem những người không có dòng máu quý tộc là con người.
Có thể nói Harold đã cho cô hi vọng, rồi chính cậu cũng lại dìm cô suốt biển tuyệt vọng như thể chơi đùa cô vậy. Erika không thể nói được điều gì.
Thực tế thì cái ánh sáng lẻ loi giữa đêm tối đó đã xuất hiện rồi vụt tắt là lý do chính khiến Erika rơi xuống bờ vực tuyệt vọng.
Ngay cả khi bị chèn ép giữa nghĩa vụ và cảm xúc, nhưng cô vẫn cố gắng tìm ra lối thoát khỏi mớ hỗn độn ấy, hình ảnh của Erika khiến ai cũng phải đau lòng.
Nhưng Zen biết. Sự tuyệt vọng mà cô đang cố gắng thoát ra chỉ là một sự tưởng tượng của bản thân cô.
Chắc chắn, thế giới đang chờ đợi cô thật sự rất nhẹ nhàng.
Bởi lẽ một người như cậu, người đã bị thù ghét và khinh miệt, cho dù có phải mang trên mình cái danh “ kẻ sát nhân” chỉ để cứu 2 mạng sống, sẽ không đời nào bỏ rơi Erika như thế này.
Câu chuyện của hai người có thể nói như sau.
Vì người dân và nhà của mình, Erika đã cố gắng giết chết mọi cảm xúc của chính mình. Tình cảnh của cô cũng giống với Harold, người mang trong mình sức mạnh hơn người và sự tử tế, nhưng lại phải đeo lên mình một bộ mặt khác để vừa lòng cha mẹ.
Dù hai người còn rất nhỏ và đều gánh trên mình những trọng trách nặng nề, Harold và Erika vẫn giữ vững ý chí của mình. Đó là một cách sống vụng về và sẽ khiến họ gặp bế tắc.
Hai đứa trẻ có hoàn cảnh giống hệt thế này không nên chỉ vội bước qua nhau, thay vào đó họ nên đối diện và bày tỏ cảm xúc thật sự của mình. Trong cuộc đời, có lẽ chỉ có một người duy nhất khiến họ có thể làm vậy.
「Erika-sama, cô có thể đi với tôi được không? 」
Đó là lí do tại sao, mặc dù anh biết mình là một người lớn không đáng tin cậy, nếu anh có thể giúp đỡ họ, anh sẽ không hối hận, dù có khiến Harold bất mãn hay thậm chí anh bị đuổi đi chăng nữa.
「Chỉ một lúc thôi, xin hãy cho tôi chút thời gian. Có một chuyện mà tôi cần cho cô biết.」