Buổi chiều ngày Harold và Tasuku đã xác định mối quan hệ hợp tác của mình.
Thì cũng là lúc tấm màn che của bóng tối bắt đầu buông xuống và trong màn đêm ấy ánh trăng đã không thể soi sáng mặt đất khi bị che khuất bởi những đám mây u ám, như thể trốn chạy khỏi thứ bóng tối ấy, một ánh sáng le lói trong căn phòng đã được thắp lên.
Trong căn phòng đó, với Tasuku ngồi vị trí chủ vị, ngoài ra còn có vợ ông Koyomi, đứa con gái Erika, người hầu Kiryuu, và người luôn trong trang phục bếp truyền thống, Juno cũng đang ngồi im lặng ở đấy.
Như để phá tan sự căng thẳng này, người đứng đầu dinh thự, Tasuku, bắt đầu lên tiếng.
「Cô có vài điều muốn báo cáo nhỉ, Juno?」
「Vâng. Có chuyện mà tôi cần phải thông báo cho chủ nhân và Erika-sama biết」
Mặc dù cô nói rất chậm rãi và bình tĩnh nhưng nó lại không giống cô thông thường chút nào.
「Liên quan Erika?」
「Vâng. Liên quan tới việc tôi đã hành động theo lệnh của Erika-sama」
Với những từ ngữ như thế, mọi ánh nhìn, trừ Juno ra đều hướng về phía Erika. Nhận ra thế, cô cúi đầu mình xuống rát thấp.
「Con xin lỗi vì đã tự tiện hành động theo ý mình, thưa cha. Nhưng có việc mà con cần thiết phải xác nhận vì thế mới phải nhờ tới Juno」
「Việc mà con cần thiết phải xác nhận, có liên quan tới Harold-kun à?」
「Vâng. Thưa cha, con nghe được tin đồn là Harold-sama đã giết chết người hầu và con gái cô ta?」
「Vâng, trên đường phố ở xung quanh nhà Stokes cũng đều có tin đồn như thế」
Ngay cả các thám báo đã cải trang mình thành thương nhân hay khách du lịch để thâm nhập vào lãnh thổ nhà Stokes, cũng được nghe thấy lời đồn về mẹ con người hầu đã bị giết. Có lẽ thù hận giữa nhà Stokes với người dân là vô cùng sâu sắc.
「……….Rất có khả năng tin đồn hoàn toàn là không đúng sự thật」
「Không đúng à? Vậy nói cách khác là hai mẹ con người hầu vẫn còn sống?」
「Để xác định việc này, con đã nhờ và Juno và những người khác hỗ trợ con」
Và bây giờ, Juno có mặt ở đây để báo cáo kết quả của cuộc điều tra.
Lần này, tất cả con mắt đều nhìn về phía Juno. Mọi người đang chờ đợi những lời tiếp theo của cô.
Dưới cái ánh nhìn của mọi người, cô tỏ vẻ như không có gì và bắt đầu lên tiếng.
「Về chuyện này thì, tin đồn hoàn toàn là sai lầm. Người hầu Clara và con gái cô ấy Colette được tin là đã bị giết vẫn còn sống」
Nghe báo cáo như thế, Tasuku nheo mắt của mình lại, còn Erika thì cúi thấp đầu mình xuống, hai tay đặt trên gối cô nắm chặt lại. Như thể cô mắc phải tội lỗi vậy.
Nhìn thấy Erika như vậy, Juno rất lo lắng cho cô nhưng cô vẫn tiếp tục bản báo cáo của mình.
「Hiện tại cả hai đang sống ở một ngôi làng nhỏ có tên là làng Brosch thuộc quyền cai quản của tử tước Ballack. Mặc dù có hơi khó khăn để chứng nhận được thân phận của họ」
「Ý cô là gì khi nói khó khăn?」
「Tuy cô ấy không thay đổi tên họ của mình, khi chúng tôi hỏi dân làng thì rất dễ tìm ra họ, nhưng cô ấy kiên quyết từ chối nói về những gì xảy ra trong thời gian đó」
Khi cô nhận được bản báo cáo từ các đồng nghiệp của mình đã đến đó trước cô, Juno liền tiến về phía làng Clara. Khi cô đang bắt chuyện với Clara, tuy không đến mức đuổi cô ra khỏi cửa ngay, nhưng dường như Clara không có ý định nói tình huống thật sự.
Tuy vậy nó cũng không phải như Juno sẽ đi tới và chỉ nói 「Xem ra thật vô ích ~」. Trong khi nói chuyện với Clara, cô nhận ra một việc.
Đó chính là Clara rất cảm kích đối với Harold.
Harold không ngừng nhấn mạnh rằng mình là kẻ đã giết chết hai người họ, người đã dập tắt sự sinh tồn của họ, thậm chí ngay cả khi có tin đồn về việc cậu đã giết chết họ, thì cũng không có động thái nào cho thấy là cậu muốn ngăn nó lại cả. Thế thì thật không biết tại sao những người được cho là đã bị giết lại rất cảm kích Harold.
Nghĩ đến thế, trong đầu Juno hình thành một giả thuyết. Nếu giả thuyết đó là thật, cô đã có ý tưởng để lay chuyển Clara.
Nhưng đồng thời nó cũng là thứ chà đạp lên cảm xúc của Harold và Clara.
Ngay cả khi điều đó xảy ra, cô cũng không có lựa chọn để giữ được miệng lưỡi của mình. Một cảm giác ngột ngạt trào dâng lên, nhưng cô vẫn tiếp tục nói.
『Harold-sama đang phải gánh chịu nổi oan giết người. Vì thế mà người dân rất thù địch với cậu ấy, tuy cậu ấy không thể hiện ra ngoài, nhưng tôi có thể thấy Harold-sama thật sự rất phờ phạc.
Tôi không có ý định để lộ sự thật này ra. Nhưng nếu người muốn tôi nói thật, thì tận sâu trong thâm tâm của Harold-sama là một người đầy tình cảm. Xin cô hãy nói ra những suy nghĩ của mình để giúp đỡ cậu ấy』
Những lời cầu khẩn mà cô đã cường điệu lên ngay lập tực có hiệu quả. Khi Clara nghe những lời nói của Juno, khuôn mặt cô trở nên nhợt nhạt và che miệng lại thổn thức bằng cả hai tay của mình. Đôi mắt cô ngấn đầy nước và sau một vài phút im lặng trôi qua, cô bắt đầu kể mọi chuyển xảy ra ngày hôm đó rõ ràng cho Juno.
Cô thật sự rất hối tiếc rằng đã không thể làm gì khác hơn là nói do bị ép buộc.
「……….Cô vừa nói gì?」
「Có vẻ như chuyện bắt đầu 5 tháng trước, khi Clara làm bị thương Harold-sama do sai lầm của mình」
Từ đó, Juno đã thuật lại tất cả những gì mình nghe được từ Clara chính xác không dư thừa chữ nào cho mọi người trong phòng.
Lấy đó làm cớ, cha mẹ Harold rất tức giận và gần như muốn giết chết cô.
Harold buộc phải nói dối họ là muốn dùng cô cho thí nghiệm ma thuật của mình và nhốt cô vào ngục tối.
Sau đó cậu suy nghĩ kế hoạch để giải cứu Clara.
Để đứa con gái của cô không bị bỏ lại một mình, cậu đã sắp xếp để cho họ đến với nhau.
Cậu đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa, hàng gia dụng và rất nhiều tiền cung cấp miễn phí cho họ.
Cho đến bây giờ cậu vẫn phải chịu nỗi oan đó để dảm bảo cho sự an toàn của họ.
「………..Cô ấy bắt đầu nói về nó với đầy nước mắt」
Lắng nghe bản báo cáo của Juno, mọi người đều không nói nên lời.
Đằng sau thái độ kiêu ngạo đó, Harold lại là một người mạnh mẽ và tốt bụng, có lẽ lúc đó cậu đã biết được những nỗi đau mà mình phải gánh chịu.
Và Clara cũng biết điều đó, mặc dù vì lợi ích cứu cậu, nhưng chắc chắn nỗi đau đó cũng đã hằn sâu trong cơ thể cô khi cô nói ra sự thật mà gạt qua cảm xúc của cậu.
Erika đứng bật dậy đưa tay về phía cửa trượt nhưng đã bị lời của Tasuku ngăn lại.
「Erika, con định đi đâu?」
「……….Dù có như thế nào, con cần phải xin lỗi Harold-sama. Ngay khi con chưa biết chuyện gì, con đã nguyền rủa cậu ta, thậm là đã tát cậu ta nữa. Mặc dù không được tha thứ, nhưng ít nhất……..」
Cô rất muốn xin lỗi Harold bằng tất cả sự chân thành của mình.
Nhưng những suy nghĩ đó của cô đã bị lời của Tasuku đánh tan.
「Không thể được」
「Tại sao?」
「Cậu ấy đã làm tất cả mọi việc mập mờ cốt là để bảo vệ chúng. Bây giờ chúng ta đã biết về nó, thế thì việc chúng ta làm không phải là để lộ ra những bí mất đó mà càng phải giữ kín nó. Nếu cậu ấy biết thông tin bị rò rỉ cho người khác, khi mà chúng ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nhau, và chúng ta đang nói về Harold-kun, lúc ấy cậu ta sẽ càng cẩn trọng hơn và cô đơn hơn bây giờ nữa」
Nếu điều đó xảy ra, thì Harold, người vẫn đang chiến đấu một mình cho tới nay sẽ càng cô đơn hơn. Dù Harold định làm gì sau đó thì con đường mà cậu chọn cũng đầy gai góc.
Dưới lớp mặt nạ dày đó, ắt hẳn cậu đã bị tổn thương rất nhiều lần, và nhiều khi cậu đã bật khóc.
「Ta biết là con cảm thấy có lỗi. Nhưng đó có phải là do con nhận thức cậu ta làm sai không? Chẳng phải con đã tuyên bố rằng mình không tha thứ cho những người đối xử tàn nhẫn sao?」
「!」
Đó là lí do tại sao Tasuku ngăn cô lại. Ngay cả khi ông biết những lời của mình vô lý và khắc nghiệt với con gái của mình.
Erika cũng hiểu những gì Tasuku muốn nói. Theo ý thức thì cô hiểu được nó. Nhưng theo con tim, cô không muốn cảm xúc của mình bị xếp đặt vì lý do gì cả.
「……….Thế thì con nên làm gì đây? Cha muốn con làm sao khi mà con không thể sữa chữa sai lầm của mình, thậm chí là một lời xin lỗi!?」
Erika đang la hét như một đứa trẻ, hành động rất giống với độ tuổi của cô. Đối với Erika, người luôn trưởng thành hơn so với cùng lứa, thì lại có hành vi của một đứa trẻ lúc này, mặc dù phải nói rằng nó không thích đáng chút nào, nhưng Tasuku cũng mỉm cười hài lòng.
Đứng dậy một cách lặng lẽ, Tasuku đi về phía Erika, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu chỉ mới đứng tới cái bụng mình của cô.
「Thế thì con hãy trở thành người hỗ trợ cho Harold-kun. Cậu ấy là một người khác thường, nhưng cũng là một người ưu tú. Đôi khi những thứ đó sẽ cô lập cậu ta」
Thông qua cuộc trao đổi với Harold, Tasuku có thể cảm nhận thấy điều đó. Có lẽ quan điểm nhìn nhận thế giới của Harold khác với ông, nói đúng hơn là từ cái nhìn của một người khác thường.
Nếu không phải thế thì những từ như “Việc này ngoài tôi ra sẽ không ai hiểu được” sẽ không thốt ra.
Khi cậu nói thế với chút buồn phiền, ắt hẳn cậu đã biết rõ tương lai của chính mình mà Tasuku lo lắng tới. Nhưng may hay không may thì, Harold đủ sức mạnh để chịu sự cô đơn ấy.
Nếu mình là cậu ta, dù con đường có dốc thế nào, mình vẫn sẽ tiến về phía trước. Tasuku có thể cảm nhận được ý chí mạnh mẽ từ Harold.
「Nếu con muốn sữa chữa cho hành động của mình, không cần thiết phải cầu xin sự tha thứ, với những gì cậu ấy cố gắng làm, con hãy xem xét và hỗ trợ ấy, gẫn gũi với cậu ấy hơn và cố gắng trở thành một người thật sự hiểu cậu ấy」
「Gần gũi với Harold-sama, trở thành người thật sự hiểu cậu ấy………..」
「Có thể sẽ rất khó khăn làm thế. Bởi vì Harold-kun là một người khác thường, có thể cậu ấy cần những người đồng đội chứ không phải những người bạn. Erika, con có thể bên cạnh cậu ấy, người luôn làm mọi việc một mình, và tin tưởng vào những phán đoán của cậu ấy chứ?」
Rõ ràng là Harold đang đẩy Erika ra xa. Tasuku không nghĩ cậu sẽ làm thế mà không có bất cứ lí do gì.
Cậu ấy chắc hẳn phải có lí do làm thế với Erika.
Cho dù Erika có vì cậu bao nhiêu đi nữa, thì cô cũng rất có thể không nhận được hồi báo nào. Và rồi một lần nữa mọi thứ sẽ rơi vào con đường đầy khắc nghiệt.
「……」
Erika vẫn chưa đủ trưởng thành để khẳng định câu trả lời「Vâng!」như một đứa trẻ với suy nghĩ ngây thơ. Bởi vì thế, bao nhiêu hành động mà cô tự cho mình là trung tâm đi nữa, thì nó hoàn toàn khác với hình mẫu mà Tasuku nói tới, cô có thể hiểu được là nó rất đau đớn.
Thấy Erika uốn cong đôi môi và hợp với đôi mắt mình làm một biểu hiện như thể mình đang xấu hổ vậy, Tasuku khuyên nhủ cô với một giọng nói tràn đầy tình cảm.
「Không cần thiết phải đưa ra câu trả lời ngay lập tức. Sẽ tốt cho con nếu con quyết định muốn học gì từ cậu. Ta nghĩ con cũng cần phải xin lỗi vì đã giơ tay tát cậu ấy nữa đấy」
Ông đã kêu Erika trở về phòng sau khi thấy biểu hiện chán nản của cô thì một âm thanh 「Vâng……..」nhỏ xíu vang lên. Ông biết là hôm nay ông có nói nhiều thế nào, thì cô cũng khó mà có thể ổn định được cảm xúc của mình.
Sau khi Erika rời khỏi phòng với Juno theo sau, Tasuku mỉm cười gượng gạo.
「Khi cuộc hôn nhân được quyết định, con bé trông có vẻ rất u sầu, và lúc này cũng vậy」
「Nhưng nguyên do thì hoàn toàn khác nhau」
So với ông, thì nụ cười của Koyomi giống như tiếng chuông leng keng.
Chỉ 2 tháng trước, mặc dù Erika tỏ vẻ kiên cường đối với cuộc hôn nhân mà cô không hề muốn chút nào, nhưng trong lòng cô cảm thấy rất chán nản.
Nhưng bây giờ cô có cảm giác rất hối hận vì đã làm tổn thương cậu, và không biết từ lúc nào cô rất muốn được cậu ấy công nhận mình. Có vẻ như bản thân cô vẫn chưa nhận ra được cảm giác đó.
「Bọn trẻ nên trưởng thành như thế………」
「Ông nói nghiêm túc chứ? Đây cũng không phải là lần đầu ông mới thấy bọn trẻ trưởng thành」
「Đối với con gái của mình thì nó hoàn toàn đặc biệt. Mà, Kiryuu, Itsuki trả lời thế nào?」
「Có vẻ như thiếu gia sẽ trở về vào sáng mai」
Đối với những từ của Kiryuu, người vẫn im lặng không nói lời nào cho đến bây giờ, Tasuku một lần nữa nở nụ cười gượng gạo.
「Về phần nó. Ta biết phải nói gì」
「Bởi vì thiếu gia rất thương tiểu thư. Cho dù được huấn luyện, liệu Harold-kun có thể chiến đấu lại với nó không?」
「Có lẽ sẽ ổn thôi. Từ báo cáo của Juno, thì Harold-kun cũng không phải hạng xoàng đâu. Nên sẽ không phải trận chiến một chiều」
Nhưng không có nghĩa là Tasuku nghĩ rằng Itsuki sẽ thua. Dù thế nào thì cuộc đụng độ của hai người sẽ rất thú vị - Một suy nghĩ về thời trai trẻ thoáng qua trên khuôn mặt ông.
「Anh gian lắm đấy, anh yêu」
「Không thể tưởng tượng được. Trái tim tôi đập liên hồi khi thấy tương lai đầy rực rỡ của bọn trẻ như thế」
「Ngài vẫn còn rất trẻ đấy chủ nhân?」
「Ha ha, không sai, không sai」
「Haa, đúng là dù có bao nhiêu tuổi đi nữa thì con trai đúng là con trai mà」
Koyomi cảm thấy bực tức và thở dài, còn Tasuku và Kiryuu thì mỉm cười toe toét.
Lúc này, Harold, người không biết gì việc những người lớn nói về mình, đang cảm thấy rất hài lòng vì mọi việc đã ổn tuy có vài tình huống bất ngờ, thì đang tận hưởng giấc ngủ thoải mái không phải nghĩ gì mà cậu lâu rồi chưa được tận hưởng.
Và buổi sáng ngày tiếp theo.
Với một biểu hiện lạnh lùng, Harold, người dường như có tâm trạng không tốt, dùng bữa với Tasuku, Koyomi và Erika. Và sau khi họ dùng bữa xong thì mọi việc bắt đầu.
「Đúng rồi, Harold-kun. Về vấn đề ngày hôm qua, tôi đã chuẩn bị một đối thủ phù hợp cho cậu rồi đấy」
Trong khi đang uống trà sau khi đã ăn sáng xong, Tasuku nói thế. Nghe những lời đó, Harold cau mày lại.
「Ông hành động nhanh đấy dù tôi chỉ mới đề cập tối qua thôi」
「Chỉ là may mắn gặp phải một người mạnh mẽ gần đó thôi. Ngay khi ta hỏi về trận đấu thì nó liền lập tức đồng ý」
「Tên khốn đó là ai thế?」
「Cậu sẽ rất thích thú khi gặp cậu ta đấy. Lát nữa cậu ta sẽ trở về ngay thôi, thế nào, muốn chiến ngay chứ?」
「Được thôi. Ông đã chuẩn bị nơi rồi phải không?」
Không thể ngăn chặn sự thiếu kiên nhẫn của mình, Harold như bị nghẹn lại. Nhìn vào biểu hiện của cậu, Tasuku mỉm cười sâu sắc.
「Dĩ nhiên. Chúng ta sẽ đến đó bằng xe ngựa, cậu có gì cần chuẩn bị không?」
Ngay khi Tasuku nói xong, Harold rời khỏi chỗ ngồi và quay trở về phòng mình. Đối với trang phục Nhật Bản — sẽ rất khó di chuyển chiến đấu nếu mặc yukata vì thế cậu đã thay đổi trang phục.
「Thậm chí ngày hôm qua, Harold-kun ngồi kiểu seiza cũng không có vấn đề gì cả」
「Cậu ấy có thể mặc được trang phục Nhật Bản mà không cần người hầu giải thích. Cách cậu ấy cầm đũa và mặc quần áo, có thể thấy được, cậu ta có nghiên cứu về nhà Sumeragi khá sâu」
「………..Nghĩ về nó thì có vẻ như cậu ấy cũng biết về hoa anh đào」
Cả nhà Sumeragi nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống của Harold với vẻ ngạc nhiên. Một vài phút sau, Harold xuất hiện với trang phục bình thường của mình bên trong chiếc xe ngựa. Những người đã đi với cậu là Tasuku và Kiryuu, và vì lí do nào đó mà Erika cũng đi theo.
Erika lúc này đang ngồi kế bên Harold cảm thấy vô cùng khó xử. Harold có thể hiểu được tâm trạng của cô.
Không sai lầm thì cô rất ghét chuyện này. Chắc chắn Tasuku đã lên kế hoạch thế.
Biết thế, Harold không cần thiết mở miệng mình ra và tiếp tục ngồi bất động ở đấy.
Sau một lúc họ đã đến một khu vực rộng lớn. Thứ đập vào mắt cậu trước tiên là cánh cổng cao hơn 10m. Mang không khí vô cùng hoành tráng, và khi cậu bước qua lối vào, ở không gian rộng lớn đó có rất nhiều phương tiện khác nhau xếp thành hàng, và từ đây cậu có thể nghe thấy được tiếng ‘don’ vang vọng đến tai mình.
Lúc này đây, Harold đang đứng trong một võ trường hai tầng với một bầu không khí vô cùng trang nghiêm.
Họ bước lên một cái cầu thang gỗ được gắn ở bên ngoài và đi vào võ trường thông qua một cánh cửa được thiết lập ở tầng 2.
Ánh mắt trời chiếu rọi qua các ô hoa văn của khung cửa sổ, tầng lầu không có chút cảm giác u ám nào là khu nghỉ. Ở một góc, có rất nhiều người lớn đang ngồi trên những tấm thảm tatami theo chiều ngang chiếm một số không gian.
Ngay khi Tasuku và Erika đi vào thì những tiếng kêu gào đầy năng lượng im lặng tức thì, sau đó mọi người làm tư thế cúi chào họ.
「Xin lỗi vì chuyến viếng thăm đột ngột. Có thể cho tôi mượn võ trường này một tí được chứ, Itsuki đã tới chưa?」
「Rồi thưa ngài, sáng nay tôi vừa thấy ngài ấy」
Tasuku nói chuyện với mọi người trong võ đường rất quen thuộc, và họ cũng đáp lại như thể họ thần tượng ông vậy. Có thể thấy được mối quan hệ họ vô cùng tin cậy.
Trong khi nhìn cảnh đó, Kiryuu dẫn Harold và những người khác xuống dưới tầng 1.
Có một hội trường kendo ở ngay đó. Ở đấy có hai sàn đấu, và không có trần nhà.
Có ghế ngồi dành cho khán giả ở tầng 2, và có lẽ do Tasuku đến tham quan, mà số người bắt đầu nhìn vào tầng 1 càng ngày càng nhiều hơn.
Nhưng đối với Harold thì những khán giả đó chỉ là những kẻ tầm thường. Ánh mắt của cậu hướng về điểm đó.
Ở đó có một chàng trai đang quơ thanh shinai của mình ở giữa hội trường kendo. Cậu ta trông lớn tuổi hơn Harold, có lẽ khoảng 12 hay 13 tuổi, và cậu đang im lặng tập đi tập lại các bài luyện của mình. Có thể thấy được cậu có sức mạnh ngang như Harold.
「Itsuki」
Khi Tasuku gọi tên cậu ta, cậu ngừng bài tập của mình và tiến về phía họ.
Cậu có mái tóc và cặp mắt đen thuần khiết như người Nhật. Cao hơn Harold khoảng 10cm, trông vô cùng năng động và đẹp trai, ở thế giới trước kia của Harold, thì cậu giống như một idol vậy.
Anh chàng đẹp trai Itsuki, đã nói thế ngay khi cậu ấy mở miệng.
「Ooo, Erika! Mới không gặp em tí, mà em càng ngày càng xinh đẹp ra rồi!」
Bỏ mặc Tasuku, cậu chạy thẳng đến Erika, nắm chặt lấy tay cô và ra sức ca ngợi. Erika đảo đôi mắt của mình tỏ vẻ bối rối với Itsuki.
「……..Oi, đừng nói với anh, đây là đối thủ của anh chứ?」
「Em biết anh muốn nói gì, nhưng cậu ấy mạnh thất đấy. Tận hưởng đi」
「Anh chắc là đã nói với em rồi “kiếm một anh chàng mạnh mẽ”. Nhưng dù có nhìn thế nào thì cậu ta cũng chỉ giống như một đứa trẻ」
「Anh không thế à?」
Không có gì khác ngoài Erika trong ánh mắt của cậu – mặc dù Itsuki biểu hiện như thế nào thì có vẻ như cậu không quan tâm lắm đến Harold. Hoàn toàn khác với Erika, cậu nở một nụ cười tăm tối, rồi hướng về phía Harold.
「Trước tiên hãy để tôi tự giới thiệu. Tôi là Itsuki Sumeragi, Anh của Erika」
「………Harold Stokes」
「Thế thôi à? Không có gì nữa sao? Cậu không qua phần quan trọng đó chứ」
Itsuki liền đặt tay của mình lên vai Harold.
「Cậu là chồng chưa cưới của Erika phải không? Ôi! Đứa! Em! Gái! Quí! Giá! Của! Tôi!」
Trong khi nhận thức vai mình bị nắm chặt bởi bàn tay phải của Itsuki, Harold liền nhận ra.
Không nghi ngờ gì nữa tên này cuồng em gái nặng rồi.