「Fuwa ~ a, tại sao chúng ta lại phải tuần tra vào một thời điểm như thế này?」
Mặc một bộ giáp được khắc biểu tượng đôi cánh đen và thanh kiếm bạc, tượng trưng cho hội hiệp sĩ của Đức Vua, một anh chàng khoảng 25 tuổi lẩm bẩm trong khi ngáp một cái rõ to.
Cấp dưới của anh, người đi theo phía sau, khiển trách anh khi nhìn thấy rõ ràng anh không có sự nhiệt tình nào cả.
「Vì đó là công việc, vui lòng không phàn nàn, đội trưởng. Cho dù tôi cũng không muốn tuần tra quá sớm vào buổi sáng」
Đồng hồ hiện đang là gần 5 giờ sáng. Hơn nữa, đội của anh đã bắt đầu tuần tra từ khi mặt trời mọc, vào lúc 4 giờ sáng.
Lý do là bởi lúc đó các cửa hàng đã được mở và khá nhộn nhịp. Đặc biệt là các quán rượu và cửa hàng ăn uống.
Cứ mỗi năm, trong vòng 3 ngày tổ chức giải đấu, hầu hết các ngư dân sẽ tạm ngưng làm việc. Họ uống rượu suốt ngày để chào mừng cho giải đấu và bắt đầu say xỉn.
Thành phố sẽ tràn ngập những người say rượu, vì vậy những cuộc cãi vã sẽ nổ ra và trật tự công cộng sẽ tệ đi. Nhiệm vụ của các hiệp sĩ khi tuần tra là răn đe và xử lý các trường hợp như vậy.
「Tôi nghĩ cậu nên vui vẻ một chút, đây là lễ hội mà.」
「Mặc dù anh nói vậy, nhưng tại sao anh lại bước về phía quán rượu?」
Cậu cấp dưới lập tức nắm lấy vai của Cody, đội trưởng của cậu, người đang cố gắng vào một quán bar như thể đó là điều hiển nhiên.
Cậu nhắc nhở và tỏ thái độ đối với cấp trên của mình là vì tính cách của Cody. Không phải là cậu không tôn trọng đội trưởng của mình.
「Quán rượu đang gọi tôi」
「Đừng đột ngột nói những điều ngu ngốc như thế với vẻ mặt nghiêm trọng.」
Cấp dưới của Cody đưa anh trở lại buổi tuần tra bằng cách kéo anh đi.
Không thể làm gì khác, Cody nhìn về phía quán rượu với ánh mắt xa xăm. Rõ ràng anh không làm những việc như thể hiện quyền lực của mình.
「Haa ......... như vậy, xem ra tôi không thể làm gì khác ngoài việc xem những người khác say xỉn 3 ngày này rồi, huh ............」
「Dù anh nói vậy, đội trưởng, chẳng phải anh rất dễ say sao? Hơn nữa, sẽ khá phiền phức khi anh bị vướng vào một cuộc tranh cãi sau khi uống say 」
「Không phải là tôi thích uống rượu. Mà là tôi thích uống say」, với một lời nhắc nhở khác của cấp dưới, Cody trả lời.
Đối với Cody, uống rượu chỉ là một phương tiện chứ không phải mục đích. Anh từng tuyên bố rằng miễn là làm anh xỉn, anh có thể uống bất cứ thứ gì.
Từng cùng với Cody uống vài thứ rượu rẻ tiền không ngon miệng, và cuối cùng bị lôi kéo vào một cuộc tranh cãi, đối với cậu cấp dưới, điều đó thật phiền toái.
Trong khi hai người bọn họ đang tranh cãi về việc vô ích như vậy, từ con hẻm trước mặt, một âm thanh như tiếng thủy tinh vỡ vang lên. Cùng lúc đó, họ còn nghe thấy tiếng thét của một người phụ nữ và một tiếng động lớn.
Họ nhìn nhau, và cả hai đều thở dài.
「Có lẽ đến lúc làm việc rồi」
「Chán thật .......... Tại sao họ không uống một cách tử tế hơn nhỉ?」
「Đó không phải là điều mà một đội trưởng hội hiệp sĩ nên nói」
「Im đi. Được rồi, Robin-kun, chúng ta hãy đi kiểm soát tình hình với khuôn mặt làm cho tất cả mọi người phải sợ hãi của cậu nào. 」
Trong khi nói chuyện, họ chạy theo hướng phát ra âm thanh. Len lỏi trong con hẻm, họ rẽ đám đông để tìm hiểu việc gì đã xảy ra. Với lời lẩm bẩm từ phía sau của Robin "Có thể cậu không thay đổi cách cậu nói nó............ ', Cody phớt lờ nó.
「Xin lỗi, vui lòng tránh đường. 」
「Haah? Đừng có đẩy- !? 」
Người đàn ông trông có vẻ là một ngư dân mạnh mẽ, quay mặt lại phản đối Cody, người đang chen vào đám đông. Và sau khi nhìn thấy gương mặt của Robin đằng sau Cody, ông hoàn im bặt.
Một vóc dáng cơ bắp cao hơn 1m9, làm da sậm hơn cả làn da rám nắng của các ngư dân thông thường. Cùng với một con mắt sanpaku màu xám đen, khuôn mặt hung bạo của anh luôn trông như đang đe dọa người khác.
Anh thậm chí trông còn đáng sợ hơn những con quái vật xung quanh đây.
Thật ra, tính cách của Robin khá là tốt bụng. Anh thường hay gặp bất lợi do vẻ ngoài của mình.
Tuy nhiên, số lần nó được sử dụng như là một lợi thế khi anh làm hiệp sĩ không phải là hiếm. Nếu kẻ thù có ý chí yếu, họ sẽ trở nên hoảng sợ ngay sau khi anh trừng mắt nhìn, và trong những tình huống như vậy, cơ hội liền hiện ra trước mắt anh.
Ngay cả lần này, nó cũng lập tức có tác dụng. Đến mức mà ngay sau khi họ nhận thấy sự hiện diện của Robin, đám đông liền tách ra làm đôi.
「Thật tiện lợi khi có Robin-kun ở đây」
「Tôi sẽ xem điều đó như lời khen ngợi ..........」
Cứ như vậy, sau một lúc, Cody và Robin đã đến trung tâm đám đông. Ở có một cậu bé và một người đàn ông trưởng thành, người đang quằn quại đôi chân, trong khi phần thân của mình bị đẩy vào một bồn nước lớn ở trước một cửa hàng.
Ngay khi Cody và Robin còn chưa nắm bắt được những gì đã xảy ra, cậu bé lôi người đàn ông đang bị mắc kẹt ra khỏi bồn nước. Trong khi nhìn xuống người đàn ông ướt đẫm, đang ho sặc sụa trong khi cố gắn đứng lên, cậu bé nói một cách mỉa mai.
「Sao rồi? Tỉnh táo lên một chút chưa? 」
Người đàn ông đang hít lấy hít để không khí một cách mệt nhọc, nên không thể trả lời. Thay vào đó, một người đàn ông khác ném vào cậu một cái nhìn giận dữ.
「Đồ khốn, mày đang làm cái quái gì!」
「Ngươi không thể biết chỉ bằng cách nhìn? Dường như ngay cả ngươi cũng không nhớ về những gì ngươi đã làm? Thế thì ngươi nên tự làm ướt mình như tên khốn này. À mà, nếu ngươi không bình tĩnh vào lúc này, thì việc đó sẽ chẳng giúp ích được gì cả.」
「Câm cái miệng hôi thối của mày lại ...... ..! Tao sẽ không nương tay ngay cả khi mày là một đứa trẻ! 」
Có lẽ bởi vì ông đã quá say, người đàn ông chạy đến chỗ cậu bé và vung cánh tay phải của mình.
Dù anh biết anh không thể đến kịp lúc, Cody chạy đến chỗ người đàn ông để ngăn cản ông ta. Và anh đã nhìn thấy đôi mắt ấy.
Đôi mắt lạnh lùng của cậu bé.
Ngay cả khi có một người muốn làm tổn thương cậu ngay trước mắt mình, không chỉ không thể hiện sự thù địch, cậu còn thậm chí không có vẻ quan tâm đến ông ta. Và không chỉ có vậy, thậm chí cậu không thèm nhìn tới Cody, người đang nhanh chóng tiếp cận từ phía sau người đàn ông.
Trong tình huống này, cậu đã có một sự điềm tĩnh và cái nhìn không thể nghĩ rằng là của một đứa trẻ.
Đôi mắt của anh đã gặp ánh mắt của cậu. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt vô cảm ấy đã được thay bởi một cái nhìn bất ngờ, sau đó là một cái nhìn cảnh giác.
Nhưng đó cũng chỉ là trong khoảnh khắc. Cậu bé trượt qua người đàn ông và đập khuỷu tay mình vào cổ của ông ta.
Điều đó là quá đủ để làm cho người đàn ông quỳ xuống. Cậu bé, người xuất hiện từ phía bên kia của người đàn ông đã ngã xuống, vẫn đưa ánh mắt về phía Cody, như thể là đây việc nghiêm trọng với cậu, mặc kệ tiếng vỗ tay của đám đông xung quanh.
Giữa hàng loạt các sự kiện, Cody nhìn ra một điều gì đó.
(Đừng nói rằng, cậu ta nhận thấy sức mạnh của mình? Chỉ cần bằng cái liếc mắt trong tích tắc?)
Thái độ ù lì, không thích sự trói buộc với nghĩa vụ và cất giấu sức mạnh thực sự đã ảnh hưởng đến cấp bậc của Cody. Nói thế thôi, chứ anh hài lòng với tình trạng hiện nay của mình, là tiểu đội trưởng của một tiểu đội. Tuy nhiên, sức mạnh của anh nằm trong nhóm những người mạnh nhất, đến mức mà anh có thể chiến đấu ngang sức với người có khả năng cao sẽ trở thành chỉ huy hội hiệp sĩ của Đức Vua, Vincent Van Westerfort.
Nếu cậu bé ngạc nhiên về sức mạnh của anh và chuẩn bị cho tình huống anh can thiệp, Cody có thể hiểu được phản ứng của cậu bé.
(Đôi mắt nhạy bén của cậu thậm chí còn gây ngạc nhiên hơn sức mạnh có thể đánh bại một người đàn ông to lớn trong một cú đánh,)
Để có thể biết chính xác sức mạnh của đối phương là cao hơn hoặc thấp hơn so với bản thân chỉ bằng một cái nhìn, cần phải có một khả năng nhất định. Dường như cậu bé kia khá mạnh.
Muốn làm dịu đi sự cảnh giác của cậu bé, người vẫn đang quan sát anh rất cẩn trọng, Cody giơ cả hai tay lên và cố nặn ra một nụ cười mệt mỏi.
「Vâng, thật là khéo léo. Onii-san đã rất ngạc nhiên.」
Tràng cười "Ha ha ha” của anh, là cực kỳ mờ ám. Nhưng có lẽ vì cậu bé nghĩ rằng cậu không có vấn đề với Cody, cậu nới lỏng cảnh giác của mình. Nghĩ rằng nên hỏi cậu về tình hình, Cody tiếp tục nói.
「Tôi xin lỗi, nhưng cậu có thể vui lòng cho tôi biết chính xác những gì đã xảy ra không? Chúng tôi chỉ mới chạy đến đây, nên vẫn chưa nắm bắt được tình hình cho lắm.」
「......... Đó chỉ là những người say rượu đã cãi nhau. Và lúc đó, một trong số họ bị ngã về phía tôi nên tôi xử lý với hắn ta」
「Tôi hiểu rồi. Đó là cách khá nghệ thuật để đối phó đó. Đùa thôi」
Nhớ lại những cái chân vùng vẫy khỏi bồn nước, tiếng cười của anh lại trào lên. Sau này, nó có thể trở thành một câu chuyện vui khi anh đang uống rượu. Cậu bé cố gắng rời đi vì không còn gì khác để nói.
「À, khoan đã, khoan đã! Cậu không bị thương à? Ngay cả khi là một vết thương nhẹ, nếu bị nhiễm trùng nó sẽ trở nên khủng khiếp 」
「Tôi chỉ xử lý mấy tên say rượu, bọn chúng còn chẳng đủ để tôi làm nóng. Không có vấn đề gì.」
「Có thật không? Đừng xem nhẹ. Nếu cậu di chuyển cơ thể của cậu một chút, và có bất kỳ sự đau......... 」
「Phiền phức. Nếu anh muốn biết về những gì đã xảy ra, hỏi mấy tên trong đám đông kìa. Hay có lẽ, anh đang muốn lãng phí thời gian của tôi bằng cách đặt câu hỏi?」
「A, cậu phát hiện ra rồi à?」
Khoảng 20% ý định của anh là nắm bắt tình hình. Phần còn lại là anh tò mò về danh tính của cậu bé, nên anh muốn kéo cuộc trò chuyện nhưng nó đã kết thúc trong vô ích. Liếc nhìn Cody đã dễ dàng thú nhận, cậu bé bỏ đi.
「Tiểu đội trưởng, giờ ta phải làm gì với những người đó?」
「A, phải, để xem nào. Bây giờ, chúng ta nên chờ đợi họ tỉnh lại, và trong khi chờ đợi..........」
Trong khi ra lệnh cho Robin, Cody suy nghĩ về cậu bé tóc đen. Về việc cậu có suy nghĩ sáng suốt và cách cậu kiềm chế bản thân, thái độ thản nhiên ngay cả khi nhận ra một người mạnh mẽ như Cody trước mặt mình. Tất cả những là khả năng mà không thể học được nếu cậu không có kinh nghiệm thực chiến. Theo như anh thấy, cậu bé khoảng 12 đến 13 tuổi. Vì thế anh không tài nào đoán được kinh nghiệm của cậu là từ đâu mà có.
(Có rất nhiều điều mà mình tò mò, có lẽ mình nên chú ý tới giải đấu tí, ở đó biết đâu mình thu thập được gì đó bất ngờ.)
Từ lời nói rằng họ còn chưa đủ để cậu làm nóng, có xác suất cao là cậu sẽ tham gia vào giải đấu ngày hôm nay. Khi anh nghĩ đến giải đấu dành cho thiếu niên dưới 13 tuổi được tổ chức duy nhất trong một ngày, độ tuổi của cậu dường như khá phù hợp.
Với một công việc nhàm chán, đôi lúc cũng nên có vài điều thú vị. Trong khi nghĩ đến việc nhớ tên của cậu bé, Cody nhận ra rằng mình đã quên hỏi tên của cậu.
◇
(Hoang mang! Hoang mang thật! Tại sao Cody lại ở đây !?)
Như thể chạy ra khỏi đám đông, hay đúng hơn là cậu đang thực sự chạy trốn, Harold chạy vào một con hẻm trống và ôm đầu mình.
Lý do là vì người khi nãy cậu gặp, Cody. Rõ ràng kể từ khi Harold biết tên của anh, chắc chắn, anh là một nhân vật xuất hiện trong trò chơi.
Ông là trụ cột của nhóm lính đánh thuê 「Furiel」, được tạo nên từ những người lính lang thang......... thỉnh thoảng anh cũng xuất hiện trước nhóm anh hùng, khi họ gặp khó khăn, và giúp đỡ họ - anh là loại nhân vật mà cậu không thể hiểu nổi. Vâng, về cơ bản anh ta là người tốt, thường xuất hiện và cứu cánh cho nhóm anh hùng.
Harold đã biết việc Cody là một cựu thành viên hội hiệp sĩ của Đức Vua, vì vậy cậu không ngạc nhiên khi nhìn thấy anh mặc áo giáp, nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ chạm mặt với Cody tại nơi này.
Bởi vì thành phố bắt đầu khuấy động và trở nên ồn ào lúc mặt trời mọc, Harold tỉnh giấc vào khoảng hơn 4 giờ sáng.
Trong khi suy nghĩ về không khí náo nhiệt, cậu chợt nhớ về những lễ hội trong những năm học đại học của mình. Điều đó khiến cậu cảm thấy muốn tham quan thành phố.
30 phút kể từ khi cậu bắt đầu khám phá Delfit, một tiếng hét lớn lọt đến tai của Harold, khi cậu đang lang thang trên đường mà không có mục tiêu cụ thể nào. Câu quay đầu lại nhìn nơi phát ra giọng nói đó, có hai người đàn ông đang nắm cổ áo của nhau và cãi vã. Do cuộc ẩu đả của họ, một chiếc bàn gỗ đã bị lật và các chai rượu trên bàn rơi xuống vỡ tan với một tiếng động ầm ĩ.
Cậu nghĩ họ quá tràn đầy sức sống vào buổi sáng, và khi cậu định quay gót bước đi vì nghĩ không cần can thiệp, chuyện đó đã xảy ra.
Một người đàn ông bị đẩy đến hướng Harold đang đứng. Đó không phải là một vấn đề lớn. Không có việc gì nếu cậu nhanh chóng tránh ông ta và bỏ đi. Khi cậu sắp làm thế, cậu nhận ra rằng có một cô bé phía sau. Nếu Harold né tránh, cô gái có thể sẽ bị đè bẹp bởi người đàn ông.
Cơ thể của cậu di chuyển trước khi cậu kịp suy nghĩ. Harold quét chân người đàn ông, khiến ông không cân bằng và ngã về phía cậu. Cùng lúc đó, cậu nắm chặt cổ tay phải của người đàn ông và đẩy ông vào trong một cái bồn nước. Người đàn ông đang trôi nổi trong bồn không có biểu hiện phản kháng.
Sau đó, mọi chuyện trở thành một cái gì đó giống như Harold chiến đấu với người đàn ông khác sau khi kích động ông ta bằng những lời châm biếm. Tại thời điểm này, Harold đã có suy nghĩ như, "Giờ tôi không quan tâm nữa".
Cậu đã từ bỏ hận thù với cái miệng này mỗi lần nó nhổ ra những nhận xét thiếu suy nghĩ, vì điều đó sẽ chỉ làm cho cậu cảm thấy mệt mỏi.
Khi Harold đang nghĩ đến việc xử lý tình hình càng nhanh càng tốt, cậu nhận thấy Cody đột nhiên lao đến và tâm trí của cậu bỗng trở nên hỗn loạn.
Do đó, cậu đã mất bình tĩnh và vô tình gây sai lầm khi đập khuỷu tay của ông ta.
(Xin lỗi, tôi đã làm quá rồi. Xin lỗi ông, tuy rằng tôi còn không biết tên ông nữa.)
Nhớ lại người đàn ông đã ngất đi, Harold thầm xin lỗi trong trái tim của mình. Và sau bình tĩnh lại, Kazuki nhận ra rằng cậu không cần phải chạy trốn Cody.
Trong cốt truyện, mối quan hệ của Harold và Cody không được mô tả. Bởi từ lúc bắt đầu trò chơi, Harold đã là thành viên của hội hiệp sĩ, và Cody đã thành lập Furiel. Mặc dù có thể có một khoảng thời gian khi cả hai người là thành viên hội hiệp sĩ, nhưng nó cũng rất ngắn.
(Có nghĩa là, liệu mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu anh ta đã ghi nhớ khuôn mặt của mình? )
Vì sẽ có lúc Cody đi cùng với nhóm của anh hùng, nếu Harold có kết nối với anh ta, Cody có thể sẽ trở thành một nguồn tin để Harold tìm hiểu về tình hình của nhóm. Sau khi nghĩ vậy, hành động trước đó của cậu đã quá vội vàng.
Trong khi tìm cách xây dựng mối quan hệ tốt với Cody vào lần gặp sau, Harold trở về quán trọ để ăn sáng.
Khi đến trước quán trọ, cậu gặp Itsuki, người vừa đi ra.
「Chào buổi sáng, Harold-kun. Cậu đã đi đâu vậy?」
「Xem trước địa điểm.」
Đúng là ngoài việc đi dạo, cậu đã đi xem địa điểm tổ chức giải đấu. Nhìn vào thứ Itsuki đang cầm, cậu có một chút lo lắng.
「Có vẻ như cậu có khá nhiều tinh lực nhỉ. Tôi có một món muốn đưa cho cậu」
「…….Cái gì vậy? 」
Itsuki đưa cho cậu một cái gì đó được bọc trong giấy. Trong khi cảm thấy nghi ngờ, cậu bóc phần giấy đi. Đó là một cái mặt nạ che phủ từ mũi trở lên, nhìn nó khá là nhảm nhí.
「Vì cậu đang tham gia trong khi lấy tên khác, tôi nghĩ là cậu nên giấu luôn khuôn mặt của mình thì hơn.」
「Chừng nào xuống địa ngục thì tôi mới cần nó!」
Câu nói đó dường như đến từ linh hồn của Kazuki. Đó có thể là lời nói mạnh mẽ nhất cậu biết từ lúc cậu chiếm hữu cơ thể này. Bằng cách nào đó, gần đây Itsuki trở nên ngày càng khó hiểu hơn. Khi họ đã gặp nhau lần đầu, Harold đã nghĩ rằng cậu ta là một tên cuồng em gái, nhưng thực tế, đôi lúc cậu tốt bụng lạ thường, khá giống với Erika trong trò chơi.
Nhưng khi cậu ấy trao một vật như vậy với một khuôn mặt nghiêm trọng, Harold không thể không thắc mắc liệu cậu ấy là một người thích vui đùa hay chỉ là một kẻ ngốc bẩm sinh. Liệu cậu ấy có thực sự là cùng một người với Itsuki đã lừa Erika và Harold hôm qua?
Harold, người đang thất vọng với chiếc mặt nạ, sau đó biết rằng cậu đã được đăng ký trong giải đấu với một cái tên cực kỳ mơ hồ là 「Lãnh Chúa」, và một lần nữa cậu lại cãi nhau với Itsuki trước giải đấu.
Kết quả là, sự lo lắng lúc này của cậu đã được một sự mệt mỏi vô nghĩa thay thế, và hiện tại cậu đang đứng trên sàn đấu cho trận đầu tiên của mình.
Tại sân đấu, một đám đông khổng lồ hướng ánh mắt và lời cổ vũ về những người tham gia trong sự nhiệt tình của họ. Áp lực cảm thấy như nó có thể gây tác động đến cơ thể người tham gia. Nếu có người bước một bước ra khỏi phòng chờ, họ sẽ lập tức được tắm mình trong cái áp lực đó.
「Và đối thủ, với tên thật không rõ, Lãnh Chúa!」
Khi tên đăng ký của cậu được gọi, Harold bước lên sân khấu với những bước chân nặng nề. Mặc dù điều này không liên quan, nhưng trong số tất cả những người tham gia, chỉ có một người sử dụng bí danh, đó chính là Harold. Vì thế mà cậu còn thu hút sự chú ý của người khác hơn nữa. Ngay cả khi cậu không muốn tên của mình được biết đến, nếu cậu chú ý đúng mức, sau đó có lẽ sẽ không có chuyện gì.
Trong khi suy nghĩ về điều đó, Harold cảm thấy chán nản. Và như thể quăng đi tất cả cảm xúc, khuôn mặt của cậu trở nên hoàn toàn vô cảm. Mặc dù có vẻ như cậu đang tập trung vào trận đấu, nếu một người nhìn cậu ở khoảng cách gần, họ sẽ cảm thấy như đang nhìn vào một tồn tại đáng sợ.
Và khi trận đấu chuẩn bị bắt đầu, Harold nhìn thấy cô. Mái tóc vàng óng ả nổi bật dưới ánh sáng mặt trời, nay dài hơn so với những gì cậu nhớ, và được buộc theo kiểu đuôi ngựa, là của cô gái cậu đã cứu cách đây 3 năm. Mặc dù cô vẫn có vẻ trẻ con, do cô có đặc điểm của 5 năm sau mà chỉ Harold mới biết, không nhầm lẫn gì, Colette Emerel đang có mặt trong hàng ghế khán giả.
Colette nhìn Harold với đôi mắt màu hạt dẻ. Như thể để chạy trốn khỏi ánh mắt đó, Harold ngoảnh mắt ra nơi khác.
Khi cậu nhìn thấy Colette mở to mắt vì ngạc nhiên, Harold tin rằng, mình đã bị nhận ra. Đây là thời điểm tồi tệ nhất cho một cuộc hội ngộ, bởi vì Erika cũng đang ở đây. Nếu có thế giới này có Thần, cậu muốn nguyền rủa số phận của mình.
(Ầy, nếu biết rằng chuyện sẽ như thế này, có lẽ tốt hơn nếu mình đeo mặt nạ của Itsuki........ Nó có thể là một loại mặt nạ phổ biến. Không phải là nó rất phù hợp bởi vì nó có thể che giấu danh tính bản thân trong khi cũng có thể gây cười?)
Harold, người đã rơi vào một cuộc khủng hoảng, đang cố gắng để thoát khỏi thực tại.