Khi mà Harold đưa ra quyết định này một cách tùy tiện như thế, thì tin đồn về cậu là một kẻ cuồng chiến không sai. Mặc dù sự việc không nguy hiểm cho lắm, thì việc kiềm chế sự nhiệt tình chiến đấu của cậu trở nên thấp hơn cũng là một sự thay đổi. Đây chính là lí do cậu sẽ không thể sống nếu không hành động như thế.
「Với như thế cơ thể của cậu không sao chứ? Ta có nghe nói là chuyến thám hiểm này cậu đã chiến đấu với một con Horn Head khổng lồ」
「Lại nữa」
Có lẽ vì Tasuku luôn hỏi những câu như thế mỗi khi họ gặp nhau, vì thế mà giọng nói Harold nghe có chút chán nản.
Nhưng đối với Tasuku hay đúng hơn là đối với nhà Sumeragi, trong quá khứ khi Harold đến nhà ông với vết thương nặng. Gặp phải tình huống như vậy, mặc dù biết cậu là một người mạnh mẽ thì họ cũng vô cùng lo lắng. Tuy Harold nói đó chỉ là một vết xước, thế nhưng lúc đó họ đã rất lo ngại.
Đặc biệt là Erika, người không hề thể hiện bất cứ sự quan tâm nào tới Harold cũng nói,「Bởi vì Harold-sama luôn tự mình quyết định cả」, từ ngày đó cô bắt đầu nghiêm túc tập luyện ma thuật chữa thương, những cảm xúc trong lòng cô như muốn nói lên rằng cô không thể chỉ ngồi đó mà không làm gì cả.
Và cũng từ lúc Erika bắt đầu học chữa thương thì Harold không còn bị thương nữa, do đó cô vẫn chưa được sử dụng sức mạnh của mình chưa thương cho cậu. Tuy vậy, nhưng cô vẫn hết lòng vì Harold, điều ấy thể hiện qua việc mỗi ngày cô đều cần cù thực hành ma thuật chữa thương. Mặc dù, Harold có lẽ không nhận ra điều đó.
「Ông thật sự nghĩ rằng tôi sẽ thua chỉ vì nó lớn hơn tôi hay sao? Phải nghĩ đã rồi mới nói」
「Nói đến điều đó thì độ tuổi của cậu mà thế thì đáng ngạc nhiên đấy」
「Chẳng phải con trai ông cũng thế sao」
Itsuki nay đã bước sang tuổi 16 và cũng đã có thể dễ dàng đánh bại được con Horn Head một mình. Và cậu là người duy nhất cùng lứa với Harold vó sức mạnh ngang với cậu.
Harold và Itsuki rất giống nhau, họ luôn so kè với nhau vì thế mà các cuộc chiến đấu cũng thường xuyên diễn ra.
Mặc dù Itsuki là anh của Erika trong trò chơi thế nhưng cái tên của cậu thậm chí cũng không được xuất hiện ở trong đấy. Từ đó có thể thấy được có lẽ vẫn còn nhiều người ghê gớm như Harold chưa được biết đến.
Đó là một vấn đề rất lớn với giai đoạn hiện tại, rằng lợi thế hiểu biết về trò chơi có thể sẽ là một trở ngại đối với Harold.
Khi xem xét vấn đề này, cậu đã nghĩ rằng mình đúng trong việc làm sâu sắc hơn mối quan hệ với nhà Sumeragi ngay cả khi điều đó có gia tăng rủi ro đi nữa. Cho dù cái vấn đề hàng đầu chưa được giải quyết, thế nhưng mối quan hệ giữa cậu và Erika cũng gần như không có tiến triển gì suốt 3 năm qua. Hiển nhiên là cậu đã giữ khoảng cách với cô và chỉ trò chuyện khi cần thiết.
Và dĩ nhiên là không có người vợ chưa cưới nào cả.
(Với thế thì nó sẽ không thể phất cái death flag lên nhỉ?)
Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi đến nỗi cậu vô ý bật cười. Mặc dù cậu không có bất kỳ bất cẩn nào trong tình huống trào khí độc ở nhà Sumeragi, và nó chỉ thể được giải quyết bởi nhân vật chính, vì thế mà cậu không hề can thiệp vào. Nhưng với sự ra đời của thuốc kháng sinh và phương pháp nuôi trồng LP, tình hình đã tốt hơn đáng kể.
‘Bất cẩn là kẻ thù lớn nhất của con người. Nghĩ tới tương lai với một cọc các vấn đề và chỉ còn 5 năm nữa thôi cuộc chơi sẽ bắt đầu, ngay khi có thể mình nhất định sẽ nhổ bật gốc cái death flag đó’, Nghĩ thế, Harold một lần nữa củng cố quyết tâm của mình
◇
Trên một cái nền vuông được làm bằng đá có cạnh 20 mét, có hai người đang đấu kiếm một cách dữ dội.
Một người đang đến giai đoạn chuyển tiếp của đời mình, cao khoảng 1m8, với mái tóc đen như một cái bờm của con sư tử. Khuôn mặt rất điển trai đang làm một biểu hiện vô cùng lãnh đạm. (TL: cái này bên Eng dịch phần miêu tả khuôn mặt chán quá, nên mình bên từ phần cũ của Itsuki vào)
Đối mặt với cậu là một cậu bé cao 1m6, thấp hơn cả một cái đầu so với cậu với con ngươi mộ mãu đỏ thẫm. Lúc này cậu bé đang di chuyển rất mạnh mẽ người có mái tóc đen như cái bờm sư tử của mình, rồi một tia sáng lóe lên trong ánh mắt sắc bén lạnh lùng của cậu, cậu ta tung ra đòn kiếm của mình.
Hai người họ có một tình bạn vô cùng thân thiết đến mức mỗi khi gặp nhau họ sẽ dùng kiếm để xác nhận sự phát triển của đối phương.
「Ha, ha……….nếu cứ như thế, thì cậu sẽ ổn trong giải đấu thôi」
Itsuki thu hồi lại thanh kiếm của mình, rồi hạ thấp nó xuống trong khi đang ổn định hơi thở của mình.
「Không cần cậu quan tâm」
「Vấn đề dường như nằm ở sức mạnh. Thật tốt khi cậu không có vấn đề trong việc xử lý các động tác giả」
「Đừng chọc cười tôi. Tôi không yếu đến mức sẽ bị thương nếu chỉ ở cấp độ này」
「Nếu là thế thì tôi lo lắng là cậu có kiềm chế nó được hay không thôi」
‘Bởi vì có một sự thật là không ai cùng lứa với Harold có thể phản ứng được với thanh kiếm của cậu ấy cả’, Itsuki nghĩ thế. Nếu phải nói thì cậu thấy việc xem xét tới đối thủ sẽ chiến đấu với Harold là một chuyện thừa thãi vô cùng.
「Hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi. Mai còn khởi hành nữa」
(Lại là xe ngựa. Đúng là vô vọng mà, mình muốn ngồi tàu bay)
Tàu bay là phương tiện được làm bằng gỗ có hình dạng giống như một chiếc tàu có thể bay được trên không xuất hiện trong trò chơi, và sự khác biệt của nó so với tàu trên mặt nước là hai cánh được gắn hai bên thân tàu và các cánh quạt được gắn trên cánh buồm và đuôi tàu.
Đó là một thiết kế phi thường nhưng đồng thời cũng không biết là làm thế nào để nó có thể ổn định và bay trên không với hình dạng như thế.
Chỉ biết rằng là nó được cung cấp sức mạnh từ những viên pha lê được gọi là『Tinh Thể』chỉ có đánh quái mới rớt ra, và nó không phải là một thứ có thể giải thích được bằng khoa học hay vật lý cả. Tinh thể rất cần thiết trong quá trình hợp chế, và trong việc tạo hay cường hóa vũ khí và giáp đều có thể sử dụng nó.
「À, phải rồi, cậu có muốn thay đổi tên đăng ký thi đấu của mình không? Hầu như mọi người tham gia giải đấu này đều chỉ là thường dân, vì thế tôi nghĩ cha mẹ cậu sẽ không thích cậu xuất hiện ở những nơi như vậy đâu」
「Tôi không nghĩ thế. Tôi dám cá là họ sẽ nói “Con làm rất tốt khi hạ gục mấy tên kém cỏi đó đấy!” và rất hài lòng là đằng khác」
Nói thì vậy nhưng làm lại một đằng khác.
Giả sử nếu cậu thay đổi danh tính của mình, thì kể cả khi cái tên người chiến thắng có đến tại họ, thì cậu cũng đỡ phiền hà hơn.
「Mà lấy cái tên gì cho tốt nhỉ」
「Trên chuyến đi tôi sẽ nghĩ xem」
Sau đó, Harold ghi danh với cái tên『Lãnh Chúa』mà không được tự nguyện lắm khiến cậu hoài nghi ý nghĩa cái tên mà Itsuki đặt cho mình.
Harold có thể thấy được tương lai đang chờ đón mình, và nỗi đau đó sẽ không chỉ dừng ở đó.
Buổi tối ngày họ tới Delfit sau chuyến đi vài ngày. Do giải đấu sẽ được tổ chức ngay ngày hôm sau nên họ ở tạm nhà nghỉ, và khi Harold đang đi cùng Itsuki đến quầy để ăn tối, cậu gặp Erika cũng ở đó.
Bất chợt, cơ thể cậu như cứng đờ lại.
「Xin lỗi Erika, anh đến trễ」
Không quan tâm tới suy nghĩ của Harold, Itsuki đã ngồi xuống cái bàn Erika đang ngồi. Harold trừng mắt nhìn hại người họ yêu cầu một lời giải thích, nhưng còn nhanh hơn, Erika đã hỏi Itsuki.
「Onii-sama, chẳng phải chỉ có hai chúng ta ăn tối thôi sao?」
「Không hề. Anh nói là “Sao không cùng ăn tối nhỉ?”」
「…….Ra vậy」
Nhận ra kế hoạch của Itsuki, Erika liền bực tức.
Chính xác thì Itsuki nói “Sao không cùng ăn tối (với Harold-kun) nhỉ”, và câu nói lập lờ đó của cậu đã khiến Erika hiểu lầm.
「Nếu sự hiện diện của tôi gây phiền toái như thế, tôi sẽ rời khỏi đây vậy」
「Ở lại」「Ở lại」
Giọng nói của Harold và Erika phát lên cùng lúc.
Nếu Itsuki rời đi ngay giờ, thì Harold sẽ phải ăn mà đối mặt với Erika.
Còn Erika, không phải là cô không muốn vậy, nhưng cái cảm giác không muốn mình là trở ngại cho Harold trong cô rất mạnh, khi cô biết cậu đang cố giữ khoảng cách với mình.
Tuy nhiên, nhưng nếu cô đã ngồi đó rồi và thấy mặt cậu mà cô bỏ đi, thì không được lịch sự cho lắm. Nhờ em gái mình đặt chỗ trước có thể là một cái bẫy trong kế hoạch của Itsuki, sau khi cậu xem xét tính cách của đứa em gái mình, biểu hiện lúc này của cậu như muốn nói ‘Anh xong việc rồi nhé’.
「……….Tại sao cô ấy cũng ở Delfit?」
「Vì trong giải đấu này, rất có thể là chúng ta sẽ bị thương, vì thế tôi đã nghĩ đến kiếm người có thể chữa thương cho chúng ta. Tuy nhiên vì không muốn làm phiền người trong nhà, tôi đành miễn cưỡng yêu cầu Erika vậy」
Trùng hợp ngẫu nhiên thế sao?
Nhìn Erika, người cũng bị lừa gạt tương tự như vậy không bác bỏ gì, Harold rất không vui khi nghĩ rằng đó là sự thật. Cậu không thể không nghĩ rằng tình huống này đã được sắp đặt trước.
「Tôi sẽ không bị thương」
「Có một câu tục ngữ là – ‘Cẩn tắc vô ưu’. Vì thế mà tôi mới dẫn Erika theo」
「Tôi sẽ không làm phiền tới Harold-sama trừ khi có trường hợp cần thiết」
「Tôi nghĩ rằng cuộc gặp mặt lần này là rất cần thiết. Như vậy cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể xử lý nó một cách suôn sẻ, không phải sao?」
Những thứ Itsuki nói rất đúng, vì thế họ không thể phàn nàn gì cả. Cuối cùng với tình hình như vậy, họ đều theo sắp xếp của Itsuki, ngồi xuống bàn. Không phải nói rằng là không hề có cuộc nói chuyện nào giữa Erika và Harold. Nhưng nếu không có Itsuki làm cầu nối, dám cá hai người họ cứ im lặng như thế lắm. Và vì vậy mà Harold phải ngồi đó như ‘sám hối’ tiếp hơn 1 tiếng đồng hồ.
Khi họ ăn xong bữa tối của mình thì cũng là lúc tinh thần Harold kiệt quệ. Mỗi bước chân cậu bước về phòng của mình đều trở nên nặng nề. Nhìn bóng lưng của cậu, Erika cảm thấy mình rất có lỗi.
Cô rất muốn mắng Itsuki vì chuyện này, nhưng có lẽ do cảm nhận được mà cậu đã chuồn mất cùng với Harold. Cô thật sự vui sướng do kế hoạch của anh mình mà cô đã có thể được ở cùng với Harold một lúc lâu, nhưng những suy nghĩ đó giờ đã trở thành phiền muộn đè lên cô. Ban đầu thì Erika không hề muốn Harold biết đến sự hiện diện của mình trừ khi cậu bị thương. Và bây giờ kế hoạch đã rơi vào tình trạng này.
Trong khi nghĩ đến việc sẽ cảnh cáo anh mình khi họ ở riêng với nhau, cô bước trở về phòng mình. Do cô ở cùng nhà trọ với Harold và Itsuki, nhưng xem xét tới việc không muốn đụng mặt nhau quá nhiều, vì thế mà cô đã ở tầng khác.
Ngay khi cô mở cửa phòng mình ra, Juno đã chào cô với vẻ như thường ngày.
「Chào mừng người trở về, Erika-sama~. Người có vẻ mệt mỏi quá nhỉ~」
「Cô đã theo dõi sao?」
「Bởi vì tôi là vệ sĩ của người~. Mặc dù Harold-sama và Itsuki-sama đều mạnh hơn tôi, nhưng không hề có liên quan gì tới việc tôi bảo vệ người cả」
Mạnh hay yếu thì không hề liên quan tới những điều cần thiết của một vệ sĩ cả, Erika hiểu những gì mà Juno muốn nói đến. Bởi vì hai người họ rất thường chiến đấu với nhau vì thế mà cơ hội được nhìn thấy họ chiến đấu cũng không hiếm lắm, nhưng những lần gần đây, cô không hề theo kịp được gì do tốc độ của họ quá nhanh.
Đặc biệt là Harold, cậu di chuyển nhanh đến mức mà người ta sẽ hoài nghi là cậu có phải đang dịch chuyển hay không. Và với Itsuki, người có thể đối phó được với tốc độ đó cũng không thường chút nào.
「Nghĩ tới đó thì ~, người có nói về Colette-sama không?」
Colette Emerel.
Cô gái được cho là đã bị giết cùng với mẹ mình, vì một lí do nào đó cũng đã có mặt ở Delfit. Nghĩ tới đấy, có vẻ như cô tới đây là để xem giải đấu.
「Không」
「Đúng như dự đoán, không thể nào mà người có thể nói cho cậu ấy biết~」
「Đúng vậy, bởi vì chúng ta vẫn chưa biết là cô ấy còn sống」
Nếu Harold nhận ra nhà Sumeragi biết đến việc Colette và mẹ cô ấy vẫn còn sống, chắc chắn sẽ nhận lấy sự nghi ngờ không cần thiết từ cậu.
Cậu đã bảo vệ họ đến mức hi sinh cả danh dự của mình. Erika hiển nhiên không muốn ghét bỏ những suy nghĩ như thế. Và cô cũng không có ý định bước vào cái bí mật mà Harold sẽ thú nhận một ngày nào đó.
Nhưng cô không thể không nói gì cả. Vì thế mà Erika đã nói là nếu họ gặp lại nhau, cô rất mong được trở thành bạn của cô ấy.
Erika đã cảm nhận được nó sau khi cô gặp Colette. Rằng cô ấy cũng không thể trở thành người hỗ trợ Harold. Có lẽ Colette cũng biết đến sức mạnh và lòng tốt của Harold. Nhờ nó mà cô đã được cứu và bảo vệ cho đến bây giờ.
Nếu họ gặp lại nhau lần nữa thì cũng là lúc Harold nói ra cái bí mật ấy. Erika nghĩ rằng đến lúc đó cô vẫn sẽ lại một lần nữa muốn trở thành bạn của Colette. Và họ chắc chắn sẽ trở thành những người bạn tốt của nhau.
「Tôi về phòng ngủ của mình đây. Juno, cô cũng nên về phòng của mình đi」
「Vâng~. Ngủ ngon, Erika-sama」
「Ngủ ngon」
Sau khi Juno rời khỏi phòng, Erika đã thay bộ đồ ngủ của mình, sau đó tắt đèn, rồi chui lên chiếc giường đầy xa lạ không được êm chút nào của mình.
So với chiếc giường ở dinh thự nhà Stokes thì nó không thoải mái để ngủ chút nào.
Vì thế mà cô đã không thể ngủ được và bắt đầu nghĩ miên man.
Nếu cô trở thành bạn với Colette sau khi họ gặp lại nhau thế thì lúc đó rất có thể Colette sẽ quyến rũ Harold.
Mặc dù cô và Harold đã có hôn ước với nhau thế nhưng đó chỉ là tạm thời. Cô biết rằng Harold đã lên kế hoạch hủy bỏ hôn ước này. Nếu việc đó xảy ra thì Colette sẽ trở thành tình địch của cô.
Nếu là người thường hẳn sẽ có cảm giác ghen tuông. Nhưng Erika lại cảm thấy bình tĩnh lạ thường. Đó không phải là vì cô nghĩ rằng mình có lợi thế gì trong tình yêu.
‘Colette sẽ trở thành đối thủ của mình. Như vậy cũng tốt’, cô đã nghĩ như thế. Từ vài năm trước, không biết từ khi nào, cô đã bắt đầu yêu thích Harold. Cô đã rất hy vọng mối tình đầu của mình được viên mãn.
Nhưng đối với Erika, cảm xúc tình yêu đó không phải là quan trọng nhất. Hơn hết thảy đó là mong muốn Harold được hạnh phúc. Vì thế mà cô rất muốn Harold sẽ được bên người mà cậu chọn. Cho dù đó không phải là cô.
Cô chắc chắn sẽ rơi lệ nếu những cảm xúc đó của cô bị từ chối. Bởi tình yêu mà cô dành cho Harold là thật.
Nhưng cho dù Harold có kết hôn với Colette hay người nào khác, cô vẫn sẽ mỉm cười chúc phúc cho họ từ tận đáy lòng mình. Đó cũng là những cảm xúc thật sự của Erika.
Cho dù không thể trở thành một người bên cạnh cậu, thì cô cũng muốn trở thành một người đồng đội của cậu.
(Mình thật mong chờ cuộc đoàn tụ này quá)
Trong khi ngắm nhìn ánh trăng treo ngoài cửa sổ, cô mỉm cười với người bạn tương lai của mình.
Ánh trắng sáng rực như nhắc cô nhớ tới mái tóc vàng óng ả của Colette. Nghĩ thế, Erika nhắm mắt mình lại và chìm vào giấc ngủ sâu.