「Tôi đi đây, thưa ngài!」
Sau khi nhận được lệnh của Harold, Zen liền chạy ra khỏi phòng với tinh thần vô cùng hưng phấn. Cậu không hiểu tại sao Zen lại nhiệt tình đến vậy, điều ấy không khỏi khiến cậu bối rối.
Hy vọng cậu ta đừng nhiệt tình quá như thế – Nghĩ thế, cậu liền cảm thấy có một chút lo lắng.
Chỉ cần tin tưởng Norman thì sẽ không có gì xấu xảy ra cả – Cậu cố thuyết phục bản thân mình, sau đó bắt đầu luyện kiếm như một thói quen thường ngày.
Đây là thế giới trò chơi RPG. Nó đã vượt qua ngoài phạm trù của thế giới con người bình thường, với sự hiện diện của những con quái vật. Để có thể tồn tại trong một thế giới nguy hiểm như thế này, thì cần có một sức mạnh thích hợp. Chưa kể đến, Kazuki bị cuốn vào cuộc chiến tàn bạo trong vai Harold Stokes.
Cậu rất muốn tránh khỏi cuộc chiến đó, nhưng làm thế sẽ không phù hợp với mạch truyện chính của trò chơi này.
Vì thế, để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp, cậu bắt đầu tập luyện kiếm thuật.
Cậu đi ra sân với thanh kiếm mà Zen mua ở lãnh thổ Lietze, sau khi xác nhận là không có ai, cậu luyện tập luyện những chiêu thức mà do mình nghĩ ra.
Nắm chặt thanh kiếm bằng cả hai tay, câu giơ nó lên trên cao rồi chém xuống. Từ tư thế đó, cậu chuyển thanh kiếm sang tay trái, di chuyển tay phải của mình một chút sang trái. Dùng chân phải làm trọng tâm, cậu xoay người theo chiều kim đồng hồ và lợi dụng lực ly tâm chém một đường xuống từ bên trái.
Đây là đòn cơ bản nhất mà Harold đã dùng trong các trò chơi. Một kiểu tấn công liên tục khi nút điều khiển nhân vật được ấn 3 lần.
Mặc dù Kazuki không hề biết gì về Kendo, cậu không thể biết được là đòn tấn công này có hiệu quả trong một trận đấu hay không, nhưng với bây giờ thì nó như là nền tảng cho cậu.
Lúc đầu khi tập luyện kiếm đạo Kendo, cậu tập luyện bằng cách tiến lên phía trước rồi chém xuốngtừ vị trí trên cao nhưng khi hình dung ra trận chiến thật sự thì cậu thấy rằng di chuyển theo các động tác của nhân vật trong trò chơi thì có nhiều lợi ích hơn.
Đã một tháng trôi qua kể từ khi tập luyện như thế này, cơ thể cậu ngày phát triển và dần quen với các động tác này. Nhưng có cảm giác đó không phải là Kazuki, mà là do bản chất của Harold làm nên.
Nghĩ về nó thì, mặc dù Harold là một tên khốn tồi tệ nhất trong những tên khốn thế nhưng Harold lại một mình đi solo trong dungeon và khi gặp phải nhóm anh hùng, cậu đã thể hiện nổi bật bản thân mình trong trận chiến đó. Nếu Kazuki tiếp tục tập luyện một cách nghiêm túc thì cậu sẽ không kém hơn so với thế chút nào.
(Nghĩ như thế mình cảm thấy có chút căng thẳng tí!)
Cho dù gặp phải các tình huống phi lý với cái một việc như thế, thì đúng như mong đơi từ Kazuki , một người hâm mộ của『Những Trái Tim Quả Cảm』dù nó có thế nào đi nữa.
Tuy phải mang tiếng một nhân vật bị ghét nhất trò chơi nhưng trở thành vậy thì đồng nghĩa với việc cậu cũng có thể sử dụng những kỹ năng giống như trong trò chơi, nghĩ thế không khỏi khiến trái tim cậu thôi kích động.
Với lòng quyết tâm và sự phấn khích như một lời động viên, Kazuki tiếp tục âm thầm đung đưa thanh kiếm của mình. Một cậu bé đang cầm thanh kiếm lớn tập luyện – nếu đứng từ bên ngoài nhìn vào thì trông nó thật kỳ lạ.
Cậu không thể xoay được nó một cách tử tế nữa và nhìn thật kỳ quái, nhưng cái cơ thể cao to của Harold đã che lấp nó, Kazuki không hề phát hiện ra chuyện này.
Một cậu bé có tên Harold đang thể hiện hình tượng tuyệt vời của mình.
Vì vậy, việc chăm sóc cây trồng, tập luyện kiếm thuật và thể hiện mình với cha mẹ – đã trở thành thói quen hàng ngày của cậu. Khoảng một tháng rưỡi sau, lúc này các cây trồng ở ban công đều đã tươi tốt và rậm rạp hơn, cuối cùng thì cũng chuẩn bị sang bước tiếp theo.
Ngày hôm đó, Kazuki gọi một người đàng ông dáng vẻ mảnh khảnh, đeo kính đến phòng của mình. Nhìn ông khoảng tầm 30, và với cái nhìn sắc bén của mình, ông khiến cho người ta có ấn tượng mình như một người lạnh lùng và vô cảm.
Tên của ông ta là Jake và là người quản lý tài chính của nhà Stokes. Sự khó ưa và ít nói như thường ngày khiến cho Jake hoàn toàn trở nên lúng túng trong tình huống này.
Lúc này chỉ có 3 người trong phòng là Harold - chủ căn phòng này và hai người hầu là Norman và Zen.
「Ngồi đi」
Kazuki lên tiếng.
Norman người đang đứng phía sau lưng Harold giao vài trang bản thảo cho Jake đang lặng lẽ ngồi xuống ghế.
「Đọc chúng đi」
「Vâng」
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này – sự hoang mang của Jake ngày càng tăng.
Tuy nhiên sau khi mở bản thảo ra và đọc chúng, ánh mắt của ông thay đổi ngay tức thì.
Đó là báo cáo chi tiết về tình hình tài chính nhà Stokes được bao trùm trong những con số đầy đau đầu, buồn thay là những con số này Jake đã nhìn thấy rồi.
「Có gì sai lầm không?」
「………Không có sai lầm gì cả, thưa ngài」
Có sai lầm thì đó chính là bản sao đầy đủ nội dung của bản báo cáo tình hình tài chính nhà Stoke mà ông đã biên soạn. Ông kiểm tra xem nó có gì sai lầm hoặc thiếu trong bản báo cáo mà mình đã biên soạn không.
Có lẽ mình được gọi là để chịu trách nhiệm cho nội dung sai lầm của bản báo cáo? – Một suy nghĩ như thế đi qua tâm trí ông.
「Thế à?」
Nhưng trái ngược với dự đoán của Jake thì Harold chỉ thở dài. Không có chút dấu hiệu nào là muốn quở trách ông.
Những lời nói của Harold khiến cho ông chán nản từ tận đáy lòng.
「Từ nhiều năm trước, tài chính của nhà Stokes trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Nguyên nhân là để thể hiện bản thân mình, cha mẹ đã lãng phí tài sản một cách vô ích. Số tài sản của thế hệ trướcvà việc thu thuế của người dân đã bù đắp được cho họ, nhưng điều đó sẽ không kéo dài được bao lâu và gánh nặng của người dân thì ngày càng tăng. Có phản đối gì không?」
「Tôi cảm thấy là mọi việc đang diễn biến theo chiều hướng đó」
Bề ngoài Jake như không thể hiện cảm xúc gì, nhưng bên trong ông lúc này không ngừng hoảng loạn.
Ông đã hoàn toàn ngạc nhiên là cậu bé này có thể hoàn toàn hiểu được nội dung bản báo cáo tài chính, nhưng quan trọng hơn là ông không hề nắm bắt được gì từ những câu hỏi của cậu.
Bản thân Harold là con trai lớn của người đứng đầu gia tộc nhưng lại đang chỉ trích cha mẹ của mình, người đứng đầu gia tộc hiện nay. Ông không hề biết là hành xử của cậu có đúng không nữa.
Jake lúng túng nhìn Norman. Ông ấy chỉ đứng đằng sau Harold với vẻ mặt khá là bình tĩnh và không có chút phản ứng gì với cái nhìn của Jake.
「Dù trong tình huống không cấp thiết đi nữa, thì đến một ngày nào đó nhà Stoke và người dân sẽ không thể sinh sống được nữa. Và đối với những tên khốn như các người thì tốt hơn là nhà Stoke nên sụp đổ nhỉ」
「Xin ngài đừng nói như thế. Nếu có ai nghe thấy họ sẽ hiểu lầm và tưởng ngài muốn nổi loạn」
Tạm thời Jake đã an toàn.
Tuy nhiên, từ quan điểm của Kazuki thì đó chẳng là sự hiểu lầm gì cả. Cậu không hề nghĩ đến việc sẽ tranh chấp để đoạt vị trí đứng đầu hay là làm gì để tiếp tục sự tồn tại của nhà Stoke và mình trở thành người đứng đầu tiếp theo.
Rõ ràng thì cậu không hề quan tâm cái nhà này có bị nghiền nát thành từng mảnh như mạch truyện chính hay không.
Nếu kết thúc câu truyện, cậu có thể trở nên mờ nhạt thành một người dân qua đường thì cũng quá tốt rồi.
Hiển nhiên, giải pháp tốt nhất là cậu có thể được trở về thế giới ban đầu của mình càng nhanh càng tốt, nhưng cậu không có đầu mối gì để thực hiện việc đó cả, vì thế cậu chỉ biết đặt nó sang một bên.
「Hmm. Nếu cứ thế này, thì những người dân, đặc biệt là những người nông dân, nếu thu nhập từ nông nghiệp họ không tăng lên thì trong tương lai gần, chúng ta sẽ phá sản」
Jake không trả lời. Bởi vì rõ ràng là nền nông nghiệp trên lãnh thổ nhà Stoke ngày càng suy giảm.
Do mức thuế ngày càng nặng nề, những người quản lý cũng trở nên điêu đứng và rời khỏi lãnh thổ nhà Stokes ngày càng tăng. Khuynh hướng này đối với các nông trại nhỏ ngày càng phổ biến.
Nếu cứ như thế này thì thuế thu từ doanh nghiệp sẽ giảm đáng kể.
Và khi điều đó xảy ra, không biết liệu người đứng đầu hiện nay có giảm các mức thuế gây bất lợi không nữa.
Jake không tin là người đàn ông đó sẽ làm như thế. Ngược lại ông ta sẽ càng thu thuế cao hơn và lấy tiền từ bất cứ đâu có thể.
(Phải chăng Harold-sama đã hiểu rõ việc này……..?)
Nhưng dù có như thế thì đó cũng không phải là chuyện của một cậu bé 10 tuổi, ông bắt đầu trở nên căng thẳng. Để hiểu được một cách chính xác của bản báo cáo tài chính không hề dễ chút nào.
Nhưng Jake phát hiện với bản báo cáo đó đối với cậu bé trước mặt mình lúc này không hề có gì ngăn trở cả.
「Đó là lí do tôi gọi ông tới đây. Tôi sẽ cho ông quản lý lĩnh vực nông nghiệp」
「Ý ngài là sao?」
「Zen」
「Va-Vâng!」
Đáp lại lời kêu gọi của Harold, Zen liền mở cửa sổ thông ra ngoài ban công, lấy những một cái rỗ có chứa những trái hồng bào rồi đặt phía trước Jake.
Một lần nữa, ông lại không bắt kịp tình hình.
「Um, đây là……?」
「Không cần nói gì cả, nếm thử trái hồng bào Harold-sama tự tay làm ra nào」
「Cậu nói nhiều thật đấy. Muốn làm phân bón cho nó à?」
「Xin ngài thứ lỗi!」
「Harold-sama tự tay làm ra ư…..?」
Nếu thể hiện suy nghĩ thật trong lòng ông thì ông muốn hỏi là「Tại sao?」.
Ông không biết tại sao cậu lại trồng rau trong phòng của mình và cũng không biết tại sao Harold lại bắt mình phải ăn chúng.
Thốt lên những lời ấy, nhưng ông không thể không thử nó, ông cắn nó một cách rụt rè.
「Ngọt chứ………?」
「Đúng vậy」
「Ngươi tự hào cái gì chứ……..」
Nhìn Zen trong khi có Harold ở đây mà không chút gì lễ phép, bên trong ông đong lại nhưng không hề có chút ý la rầy Zen, Harold vẫn ngồi đấy có chút ngạc nhiên về hành động của Zen.
「Trái mà ông ăn khi nãy được trồng theo phương pháp riêng của tôi. Tôi muốn ông phổ biến nó ra ngoài」
「Tại sao lại là tôi?」
「Để thực hiện được phương pháp nuôi trồng này, đương nhiên cần chi phí và tùy thuộc vào tình hình sẽ cần một số trang bị riêng biệt. Bởi vì ông hiểu biết rõ tình hình tài chính nhà Stokes và do đó, nên ông là nhân tuyển thích hợp nhất」
Chắc chắn là sẽ cần tính toán các vật liệu cần thiết và cả nguyên liệu cũng như phẩm chất của chúng hoàn toàn phụ thuộc vào trang thiết bị, quyết định xem chúng có phù hợp hay không hoặc đề xuất thêm một số yêu cầu, nếu đó là Jake, mọi thứ có thể thực hiện được.
Quan điểm của Harold hoàn toàn có lý.
Xem thử nhân rộng việc phương thức canh tác nuôi trồng mới có phù hợp hay không.
Đối với những người bình thường thì không có gì khó để ăn một trái hồng bào như vậy. Có thể đoán được là một khi nó được đẩy lên thị trường sẽ có nhu cầu tuyệt vời như thế nào.
Nhưng nếu chi phí sản xuất bằng hoặc cao hơn giá thị trường không có ý nghĩa gì trong việc thực hiện nó nữa cả. Các trang trại sẽ không có khả năng chịu đựng được mức thâm hụt, do chi phí đầu vào quá cao dẫn đến việc thay đổi lợi nhuận.
Đó là một vấn đề lớn cần xem xét.
「Có vẻ như ông cũng nghĩ thế」
Jake vẫn luôn giữ im lặng ngay cả khi ông nhận được yêu cầu hợp tác, và chẳng biết từ khi nào trong lòng ông đã ngầm thừa nhận Harold.
Đối với Kazuki, cậu không phải là người sẽ đồng ý mọi thứ do áp lực từ cấp trên của mình, cậu cần những người có tư duy. Kazuki chỉ biết được một phần thông tin thông qua mô tả trong trò chơi và những người như Jake hay Norman có khả năng phát hiện vấn đề hơn nhiều người khác mà cậu biết, đáng tin cậy hơn.
「Nếu có thể cải thiện được tình trạng hiện giờ, tôi sẽ giúp đỡ nhiều nhất có thể. Nhưng……..」
「Được phép lên tiếng rồi có quyền không đồng ý à? Nếu là cha thì ông sẽ nổi giận lên, và tệ hơn nữa là ông sẽ bị tống vào ngục giam」
Nghe được những lời nói đó, ông cảm thấy sợ hãi và nghĩ – Đúng là cha nào con nấy.
Nhưng Norman và Zen thì chỉ mỉm cười nhăn nhở.
「……..Đó chỉ là phản xạ tự nhiên thôi thưa ngài. Dễ dàng đồng ý một việc gì đó mà không hiểu gì về nó, chẳng khác gì Zen cả, như thế chỉ khiến tôi càng thêm lo lắng」
「Ý ông là sao?」
「Ý tôi là cần động não một chút」
「Tên khốn kiếp ông…….」
Kazuki phớt lờ Zen và tiếp tục cuộc trò chuyện của mình.
Và bây giờ vấn đề mới thật sự bắt đầu.
「Như ông mong muốn, tôi sẽ nói ro cho ông hiểu. Thứ này sẽ là mấu chốt」
Trong khi lấy chai “Thuốc Sinh Mệnh” ra, cậu bắt đầu giải thích về kế hoạch của mình.
Phương pháp canh tác có sử dụng “Thuốc Sinh Mệnh” cho các loại cây trồng tạm thời sẽ được viết tắt là “LP”.
Hiện giờ có 3 loại rau đã được thử nghiệm là có tốc độ tăng trưởng nhanh và có vị ngon hơn.
Không thể áp dụng trên toàn bộ nông trại một cách đột ngột như thế, cần có một số trang trại làm thử nghiệm. Lý do là để giảm bớt rủi ro về tài chính nếu xảy ra thất bại.
Cứu vãn các trang trại nhỏ, chỉ cần một sai lầm thôi là nó tiêu tan, nhất là những trang trại gặp tình hình về tài chính và không có đất dự phòng cho thử nghiệm thuốc sinh mệnh.
Thậm chí nếu phương pháp canh tác sử dụng“Thuốc Sinh Mệnh”có tiến triển tốt thì chỉ làm gia tăng thểm khoảng cách giàu nghèo khi mà những người không làm gì cả lại được hưởng nhiều hơn, và sau một thời gian thì buộc các nông trại nhỏ lẻ phải liên kết lại, nhưng chưa biết chắc là số “Thuốc Sinh Mệnh” còn dư trong kho của nhà Stokes có đủ để giải quyết tình hình này không. Mà cho dù được thì cũng không đủ chi phí thực hiện.
Trong một tháng này, Harold đã thử nghiệm nhiều lần trên nhiều loại cây trồng khác nhau bằng phương pháp nuôi trồng LP và tốc độ tăng trưởng của cây trồng tăng rất nhanh.
Một tốc độ tăng trưởng thật khủng khiếp. Thường thì với một trái hồng bào cần khoảng 2 tháng để có thể thu hoạch thì nay chỉ cần 5 ngày tới 1 tuần là có thể thu hoạch được rồi. Ở trong trò chơi thì chỉ cần kiếm một cái nhà trọ rồi ngủ một giấc, sáng mai là đã có thể thu hoạch được rồi, rõ ràng là ở đây nó không cho tốc độ tăng trưởng vượt mức như thế.
Mà với tốc độ tăng trưởng như thế thì Kazuki ước tính là các cánh đồng nhỏ cũng có thể có được lợi nhuận.
「Có thể thu hoạch chỉ sau 5 ngày sao!?」
Một người luôn trầm tĩnh như Jake không khỏi thất thố trước thực tế gây sốc này, đây có thể xem như là một cuộc cách mạng nông nghiệp.
「Đúng vậy, nhưng các người không được lạm dụng nó quá」
「Tại sao?」
「Nếu hàng hóa rẻ mà có chất lượng cao xuất hiện với một số lượng nhiều thì sẽ dẫn tới thị trường bị sụp đổ. Đồng nghĩa với việc các trang trại bên ngoài lãnh thổ nhà Stokes sẽ bị phá sản」
Mặc dù phương pháp canh tác LP tốn kém hơn so với phương pháp canh tác truyền thống, nhưng với tốc độ tăng trưởng nhanh chóng, chúng có thể tạo ra một sản lượng lớn trong một thời gian ngắn. Nếu việc sản xuất thuận lợi và có giá như loại thông thường hay là khi giá rẻ hơn cả giá thị trường thì nó vẫn có lợi nhuận.
Đem nó ra sử dụng mà không gây thiệt hại cho ai – đó mới là mục đích thật sự của Kazuki. Hơn tất cả đó chính là để bảo vệ chính bản thân cậu.
Nếu Harold là người phát minh ra và phổ biến phương pháp canh tác LP.
Và cha mẹ cậu biết được thế thì họ sẽ độc quyền nó. Để tránh điều đó Kazuki nghĩ cách tốt nhất là hạn chế nó với quy mô nhỏ và chỉ trong một số loại cây trồng.
Và sau khi dần tiến triển, có nhiều tài chính hơn, sẽ tiếp tục thử nghiệm nó trên các loại cây trồng khác nữa.
Tỉ lệ của “Thuốc Sinh Mệnh” là 1:1 cho trái hồng bào và khoai sọ, và 7:3 cho tắc với nước là 7 phần, với tỉ lệ như thế thì nó mới có thể phát triển nhanh chóng và cho mùi vị ngon lành nữa.
Khi tắc được hấp thu 100% “Thuốc Sinh Mệnh” vào buổi sáng thì buổi tối nó mới hấp thu hết. Vì thế mà tỉ lệ này đã được loại bỏ sau khi Zen mang chúng vào bếp và nhận được câu trả lời là không ngon chút nào.
Nói cách khác thì tỉ lệ “Thuốc Sinh Mệnh” cũng ảnh hưởng tới tốc độ phát triển và mùi vị của chúng nữa. Nhưng với việc chúng đã được thử nghiệm trước đó, thì khi áp dụng trên các ruộng đồng cũng có mức độ ổn định hơn.
Khoảng thời gian làm việc như thế có thể được xem như là đặt nền móng cho chúng.
「Tôi nghĩ là nên bắt đầu với những người am hiểu về nó nhưng…….」
Nếu làm thế thì cậu cần nói chuyện với cha của mình. Nhưng hình ảnh một người mê tiền đến mức mù quáng đập vào mắt cậu ngay.
Cậu không muốn tạo ra mối bất hòa cũng như sự oán giận từ các trang trại và quý tộc khác. Mặc dù khó mà che giấu được, cậu chỉ muốn cải thiện tình hình tài chính cho các trang trại cho đến khi họ có thể tự sản xuất được “Thuốc Sinh Mệnh” cho riêng mình.
Dù có bao nhiêu vấn đề nhức đầu tới thế nào, nhưng để tránh cái “BAD END” này, cậu không có lựa chọn nào khác là phổ biến nó.
Khi nghe được những lời giải thích như thế thì Jake đột nhiên hiểu ra và nhìn chằm chằm vào cậu, miệng há cả lên. Cả Norman cũng thế nhưng Zen thì lại ngủ mất đi khi mà chẳng hiểu họ nói gì cả.
Bỏ qua Zen, Kazuki biết được chuyện gì với biểu hiện của hai người còn lại.
「Tên khốn ngươi thích làm cái bộ mặt ngớ ngẩn như thế à?」
「X-Xin ngài thứ lỗi. Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên về nội dung của cuộc hội thoại này………」
「Dù đã nghe nói về nó trước đây. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng là ngài đã nghĩ về nó rất nhiều」
(Thừa nhận một cái ý tưởng nghiệp dư đến như vậy, cái nghịch lý này thật khiến mình khó chịu mà………)
Kazuki không phải là người có kiến thức chuyên môn về lĩnh vực kinh tế hay quản lý.
Từ đó có một số chi tiết bị hạn chế và không được rõ ràng, điều này làm tôi không khỏi tự hỏi họ đáng tin cậy chứ.
「Tôi nói trước. Tôi không cần một người chỉ biết vâng lời. Nếu các người tìm ra điểm thiếu sót nào cứ việc nói, được chứ?」
Nếu mà họ không đưa ra ý kiến nào thì Kazuki chỉ càng thêm cảm thấy áp lực.
Nhưng những cảm xúc của Norman và Jake thì lại khác.
(Khám phá ra một phương pháp canh tác mang ý nghĩa một cuộc cách mạng nông nghiệp ở độ tuổi này và có trí tuệ chính trị như vậy nhưng lại không hề kiêu ngạo mà càng nghiêm ngặt với bản thân, cùng với một ham muốn không ngừng cải thiện bản thân mình)
(Cậu không nhìn vào số tiền hay danh dự dễ dàng đạt được, cậu có một cảm xúc mạnh mẽ và mối quan tâm sâu sắc đến đời sống người dân)
Harold được sinh ra như là một người để người khác ngưỡng mộ.
Trên người cậu mang một loại khí tức khiến cho người khác rất muốn đi theo mình.
「Thế tôi sẽ xác nhận lần cuối, ông sẽ phục vụ cho tôi chứ?」
Với câu hỏi như thế ông không lắc đầu từ chối nữa.
「Tôi sẽ dùng hết sức lực của mình vì Harold-sama」
「Nếu ông muốn có ích với tôi thì hãy làm việc vì những bọn dân đen kia thay vì làm việc cho tôi. Chúng là những người yếu đuối, sẽ không thể sống được nếu thiếu sự quan tâm, bảo vệ」
Không ngừng kiêu ngạo nhưng luôn hành động vì những người yếu đuối.
Lối sống như thế đáng tự hào hơn bất cứ ai khác.