Ore no Shibou Flag ga Todomaru Tokoro wo Shiranai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

WN - Tập 1 - Vol 1 - Chap 2

Mái tóc đen bóng loáng với đôi mắt màu đỏ. Dù cậu có muốn hay không thì khuôn mặt của Harold không có nhiều nét tương đồng của người Nhật nói riêng và châu Á nói chung. Còn về chiều cao với một đứa bé 10 tuổi thì xấp xỉ khoảng 1m40.

Cậu mặc một cái áo sơ mi trắng tinh được thắt chiếc cà vạt với chiếc quần lửng dài tới gối, dáng vẻ bên ngoài của cậu như hình ảnh một cậu bé xuất thân từ gia tộc nổi tiếng và cao quý.

Hirasawa Kazuki đã trở thành Harold Stokes. Khó có vẻ chấp nhận được nhưng cậu không thể làm gì khác hơn là chấp nhận sự thật này.

Đã hiểu rõ được tình huống của mình dù cho có nói thế nào thì nó cũng không khác đi được. Vì thế, bây giờ cậu cần là tiếp nhận nó thay vì xem nó như một giấc mơ đáng sợ. Hoặc có thể là, Hirasawa Kazuki đã đổi chỗ với Harold Stokes, điều đó cũng có thể là sự nhận thức của Hirasawa Kazuki được sinh ra bởi sự ám ảnh khủng hoảng tâm lý với chủ nhân của cơ thể này.

Sự mất mát cũng là một yếu tố để kiểm chứng bản thân. Cái cảm giác mất mát đó tấn công cậu khiến cậu dường như gục ngã cố gắng gượng bằng sức lực đôi chân, đồng thời đặt hai bàn tay lên đầu gối của mình không cho cơ thể ngã xuống, kiềm chế những xảm xúc buồn bã không cho nó bộc phát ra. Hơi thở của cậu cho thấy tâm trạng khổ sở cùng với nét mặt xanh xao do choáng váng thể hiện thật rõ ràng do nước dịch trong dạ dày của cậu sôi lên chuyển động mọi hướng bên trong.

Trong những trường hợp thế này, cảm giác thật là tồi tệ.

Chả quan tâm nó nữa, đi ngủ – Với cảm giác vô trách nhiệm như thế, Kazuki ngã gục xuống giường. Cậu không còn sức lực nào để suy nghĩ việc của mình.「Tất cả chỉ là giấc mơ và mình chỉ bị choáng váng thôi」- cậu vừa lẩm bẩm vừa lau những giọt mồ hôi trên cơ thể mình. Níu kéo tia hy vọng rằng chỉ là mơ thôi, nhưng ngay khi đó tiếng gõ cửa vang lên kéo cậu về với cơ thể của mình.

「……Vào đi」

Cái suy nghĩ giả vờ chợt đi qua tâm trí cậu. Nhưng trước khi cậu suy nghĩ sâu sắc về nó, cậu đã đưa ra câu trả lời. Dù không rõ ràng lắm đó là ý thức của Harold hay tiềm thức của Kazuki.

(A, mình không định sẽ nói「Vào đi」)

Dù không biết đó là ai nhưng nói chuyện như thế thật vô lễ, mà Kazuki không phải là người không biết giữ lễ phép. Nếu là như trước đây, liệu cậu có thể hành động như thế? Cậu đáp lại mà không suy nghĩ gì cả, chậm rãi đứng lên với vẻ uể oải trong khi suy nghĩ như thế càng khiến cậu mất tinh thần hơn.

Ắt hẳn đúng là thế rồi, cậu cố gắng kiềm chế bản thân mình khi có người sắp bước vào phòng. Một người đàn ông với mái tóc bạc, ông cúi đầu chào một cách trịnh trọng rồi bước vào. Nhìn khuôn mặt của người đàn ông đó, Kazuki nhận ra người đàn ông đó là ai.

Norman.

Ông là một quản gia lâu đời ở nơi này, có biệt danh là - 『Lương Tâm Của Nhà Stokes』được các game thủ tặng cho, những người yêu thích ông gọi ông là「Norman-san」. Ông chỉ là một quản gia cho nhà Stokes, và việc không hề có huyết thống thân cận nên không phải là thành viên trong nhà Stokes.

Dù sao thì ông cũng là một quản gia hoàn hảo với lòng tốt trong những sự kiện có liên quan đến nhà Stokes và được đánh giá khá cao, ông bước đến chỗ của Kazuki (phòng của Harold).

「Xin lỗi vì sự vô lễ của tôi」

「Ông có việc gì sao?」

「Có chuyện, tôi muốn thảo luận với Harold-sama…….」

Những lời của Norman nhỏ dần. Kazuki cảm thấy đáng nghi và chăm chú nhìn khuôn mặt Norman. Khi cậu làm như thế, những lời của Norman khiến cậu hoàn toàn hoang mang.

「Cậu cảm thấy không khỏe sao? Vậy…….」

「Tôi không sao」

「Nhưng sắc mặt của cậu――」

「Tôi đã nói với ông là tôi không sao」

Cậu thậm chí không hề suy xét chút nào, cắt đứt những lời nói lấp đầy sự quan tâm của Norman và không màng đến chúng. Rõ ràng mà nói thì đó là tất cả vấn đề, cậu đã cố gắng nói một cách thẳng thắn nhưng nó lại không phải vậy –「Có vẻ như mình đã chiếm hữu Harold-kun」. Cậu chỉ muốn nhẹ nhàng từ chối nhưng nó lại ra như thế. Dường như những lời đi ra từ miệng cậu tự động chuyển hóa sang phong cách nói chuyện của Harold. Như lúc trước cậu nói「Vào đi」. Trong âm điệu có mang theo sự phiền nhiễu.

Đáp lại bằng phản ứng thẳng thừng của Harold, Normal cảm thấy là nên đi ra ngoài. Khi Harold còn trẻ, cậu đã tiếp nhận cách hành xử cực đoan, tránh né những thứ khiến mình đau, thứ gì mình không thích thì bỏ qua và chẳng chịu học hành gì cả.

Gia đình của cậu cũng phải chịu trách nhiệm cho việc cậu làm, chẳng hạn như Harold cảm thấy không khỏe, thay vì chịu đựng nó, cậu lại kêu gào lên đến mức rơi cả nước mắt.

Tuy nhiên, chỉ có mỗi hôm nay, cậu đã không làm như thế, tiếp tục cuộc trò chuyện với khuôn mặt xanh xao.

Ông đã nghĩ là sẽ nói về nó nhưng khi nhìn vào cặp mắt của Harold, người đang la lên 「Nói nhanh lên」, ông tiếp tục chủ đề của mình.

「…….Vậy, tôi xin nói một cách ngắn gọn. Xin cậu hãy giảm hình phạt cho Clara」

Khi nghe thấy thế, Kazuki chợt nhớ lại. Cậu đang nắm giữ mạng sống của một người. Cú sốc khi biết mình thành Harold quá lớn khiến cậu quên đi mất hết mọi thứ.

Những lời nói rập khuôn theo hội thoại trước đó của cậu khi yêu cầu người hầu là thử nghiệm cho ma thuật mới của mình, và dĩ nhiên thì Kazuki không có ý định sẽ làm điều đó. Nếu là trong trường hợp như vậy cậu chắc chắn sẽ chấp nhận yêu cầu của Norman, nhưng những lời cậu muốn nói lại không thể thốt thành lời.

Đó không phải là do ý chí Harold cản trở cậu. Mà do chính bản thân Kazuki đã cố gắng kiềm chế lại.

Cậu hiểu rõ câu truyện này vì thế cậu phải lựa chọn câu trả lời bám theo tình huống câu truyện.

Nếu diễn biến của nó theo như cốt truyện chính thì Clara sẽ bị thiêu cháy bởi ma thuật của Harold. Colette là đứa con gái của cô ấy sẽ bị đuổi ra khỏi lãnh thổ nhà Stokes, do không có người thân nào khác. Suốt một thời gian dài, Colette gục ngã do kiệt quệ về thể xác và tâm trí, sau đấy cô đã được nhân vật chính giúp đỡ rồi bắt đầu sống với anh và gia đình của anh ấy dưới một mái nhà.

Tóm lại là nếu Clara được bình an và Colette trở thành nữ chính, cô sẽ không gặp nhân vật chính và đó là một sự sai lệch rất lớn với mạch truyện chính. Kazuki nhận ra điều này và trở nên lúng túng.

Có vẻ đây cũng là một khả năng. Cho dù Clara được an toàn hay bị giết đi nữa thì Colette cũng có thể gặp được nhân vật chính và trở thành bạn cậu ấy. Sự việc phi thường này có khả năng làm thay đổi lịch sử. Nếu khả năng này xảy ra khiến Kazuki hài lòng, thì dù nó có tốt hay xấu cũng không có gì phải lo cả.

(Nhưng nếu những chuyện này là thật, thế thì các sự kiện diễn ra theo mạch truyện là không thể tránh khỏi và tương lai tăm tối chờ đón mình sao. Hy vọng là cái khả năng này không tồn tại)

Nếu Kazuki không làm thế, tinh thần cậu ấy chắc chắn sẽ sa sút. Ngược lại, để tránh khả năng biến đổi có thể xảy ra, bằng việc dựa vào kiến thức hiểu biết của mình, cậu có thể tránh được những hành động sai lầm mà Harold mắc phải, nó cũng không phải quá khó khăn khi hành xử theo cái cách khác mà không hạ thấp hình tượng của mình.

(Nhưng như vậy, nếu mình đi lệch so với mạch truyện chính quá, thì sẽ mất đi lợi thế biết trước, đúng là cái kế hoạch tệ hại. Thế nếu thay đổi mạch truyện chính không quá rộng, mình có thể hướng nó đến cái kết như bản gốc, vậy thì……..!)

Nếu trong vài năm nữa, cậu không có cách nào chuyển biến nội dung theo mạch truyện chính, thì cái chết sẽ chờ đón cậu. Cậu phải làm tất cả mọi thứ để tránh điều đó. Tuy nhiên cũng có nhiều nguyên nhân có thể phá hỏng mạch truyện chính chưa được biết đến. Chưa kể đến là, trong thế giới RPG khi mà cái chết gần hơn bao giờ hết. Thì ở một thế giới như thế, biết được hướng đi của tương lai là một lợi thế to lớn, nếu phớt lờ nó đi, thì cái chết có thể xuất hiện bất cứ lúc nào khi mạch truyện chính đã bị thay đổi.

Một cái death flag đã được định sẵn. Để có thể sống sót khi trôi theo dòng chảy của mạch truyện được vẽ ra chẳng có gì khác ngoài việc tiến lên phía trước và vượt qua nó. Bằng bất cứ giá nào, cậu sẽ làm mọi thứ với sự quyết tâm mạnh mẽ để vượt qua nó, cậu không muốn chết chỉ vì mình là kẻ kiêu ngạo. Norman ngạc nhiên khi nhìn vào ánh mắt của Kazuki, chứa đầy sự kiên định. Một điều mà trước giờ ông chưa bao giờ thấy nó ở cậu bé này.

「Clara,là con ả đó sao? Ngươi định mở miệng khuyên ta cho con khốn đó à.」

Kazuki ngay lập tức hối hận vì mở miệng. Thật sự thì cậu muốn nói – 「Clara-san, là người hầu hôm trước sao? Tôi cũng rất muốn bảo vệ cô ấy nhưng tôi không thể hành động một cách công khai được」. Nhưng làm thế nào mà nó lại phát ra thành những từ ngữ kia.

Dĩ nhiên, Norman biểu hiện đầy vẻ chán nản khi nghe thế.

(Thật tệ!)

Kazuki cảm thấy đi qua cơ thể này thì mọi thứ đều sẽ trở nên tệ hại. Theo cái cách đang diễn ra thì điểm số đáng ghét đang không ngừng tăng lên. Để cố gắng không cho nó tới giới hạn, cậu cố suy nghĩ từ ngữ sao cho hợp lý.

「Nếu ông muốn giúp, thì tự mình làm đi. Có chuyện gì cứ báo lại với tôi」

「Thế thì……..!」

「Thật phiền. Cút khỏi đây」

Kazuki bối rối khi bản thân mình toát ra những lời lăng mạ nhiều hơn bản thân mình tưởng, cậu đã thành công trong việc đuổi Norman đi bằng việc lái sang chủ đề khác. Nhìn thấy ông rời đi với vẻ biết ơn khi bị đối xử như thế, Kazuki cảm thấy nhẹ nhõm và tin rằng ông phần nào sẽ hiểu được ý nghĩ của mình.

Nằm vật xuống giường, nhìn lại thời gian này, Kazuki bắt đầu xem lại những suy nghĩ thiếu cẩn thận của mình. Cậu không thể tránh các quan điểm trước đây của mình. Chỉ cần cái mặt nhăn nhó như thế, có vẻ như là một vấn đề khó khăn khi thay đổi sự kiện câu truyện mà không làm thấp hình tượng của mình.

Đúng như thế, thì cậu không thể chỉ nói – 「Như mong đợi, tôi sẽ từ bỏ」. Trong tình huống tối tệ nhất khi cái chết đến, không còn nghi ngờ gì, cái chết của Hirasawa Kazuki sẽ cực kì phiền phức. Cũng có khả năng là cậu có thể trở lại thế giới ban đầu của mình bằng việc chết ở đây, nhưng nguy cơ của nó quá cao khi đánh cược như thế.

Và có hướng để thoát khỏi tình huống hiện tại là sống như Harold Strokes với những hành động phù hợp với cốt truyện và tránh những hành động sai lầm. Bằng cách xây dựng một tình huống bám sát mạch truyện chính, dù cho nơi này có cùng thế giới với『Những Trái Tim Quả Cảm』 hay chỉ là một thế giới giả mạo đi chăng nữa.

Và như thế, Kazuki phải làm điều gì đó. Cậu cần thu thập thông tin và nắm bắt được tình hình hiện giờ của mình.

Tìm thấy hy vọng của mình, Kazuki bắt đầu tràn đầy năng lượng, cậu bật khỏi giường và bắt đầu lục lọi các ngăn kéo và những kệ sách. Khi cậu làm thế, cậu tìm thấy những sản phẩm được xuất hiện trong trò chơi vẫn còn dùng rất tốt. Hầu như tất cả mọi cuốn sách đước sắp xếp trên kệ đều là những cuốn sách liên quan đến ma thuật hay tiểu sử với rất nhiều hình ảnh minh họa trong đấy. Cũng may là những cuốn sách này được viết bằng tiếng Nhật, nhờ thế Kazuki có thể đọc nó một cách dễ dàng. Như mong đợi, rất có thể thế giới này ‘made in Japan’.

Sau khi kết thúc thời gian tìm kiếm ngắn của mình, cậu đi ra khỏi phòng. Để nói chuyện với Clara. Cậu kêu một binh sĩ gần đó.

「Này, tên khốn」

「Vâng!」

Một binh lính trẻ khụy một chân xuống và cúi đầu nói. Với như thế, cậu không cần để tâm việc sử dụng từ ngữ của mình trong mỗi hay mọi tình huống.

「Dẫn ta đến ngục giam nơi người hầu gọi là Clara đang bị giam」

「Đến hầm ngục ư?」

「Thế thì sao? Ngươi có ý kiến à, nói ra ta xem nào」

「Không, thưa ngài! Mời đi lối này!」

Với những động tác nhanh nhẹn, người binh lính đã vượt lên phía trước. Bộ giáp sắt vang lên những tiếng leng keng. Có lẽ sẽ rất phiền toái khi anh ta đi lang thang trong dinh thự vào ban đêm như thế.

Cậu đi theo anh ta một lúc. Sau đó đi đến tòa nhà bị bỏ hoang được làm bằng đá cao khoảng 3m nằm ở phía sau dinh thự.

「Đã tới rồi, thưa ngài」

「Có bao nhiêu người đang bị giam giữ?」

「Hiện giờ chỉ có một người duy nhất, nhưng…….. 」

Nếu là như vậy, chỉ có thể là Clara. Đối với Kazuki điều này thật tiện lợi.

「Ở đây và canh chừng không được cho một ai vào bên trong」

「Vâ-vâng thưa ngài」

Chắc rằng người lính đã đứng canh bên ngoài, cậu bước vào trong rồi mở khóa cánh cửa gỗ ra.

「Ha-Harold-sama!? Uo!」

Ở trong căn phòng chật hẹp, dường như có một bót gác, có lính canh khác ở đó nữa, đang nằm dài một cách tùy tiện trên ghế.

Người lính vội vã đứng dậy khiến bản thân vấp phải ghế ngã nhào xuống. Kazuki phớt lờ đi và đưa bàn tay đến cánh cổng sắt ở góc trái căn phòng dẫn đến hầm ngục. Khi cậu kéo cánh cửa thì nhận ra nó đã bị khóa lại.

「Đưa chìa khóa đây」

「Vâ-vâng!」

Binh lính liền lấy chìa khóa được treo trên tường đưa cho Harold. Cậu đút chìa khóa vào lỗ và xoay cái chìa sang trái, một tiếng tách vang lên, cửa đã được mở.

「Tôi cần nói chuyện với người phụ nữ này. Không phiền chứ?」

Thời điểm bước xuống, cậu bước từng bậc trên cầu thang dẫn xuống hầm ngục, còn tay cầm chiếc chìa khóa phòng khi cánh cửa lỡ có đóng lại. Lối đi xuống dưới rất tối thậm chí không thể thấy được chân mình. Cuối cùng thì cậu cũng tới được ngục giam sau khi xuống hơn 10 bậc.

Ngục giam có 4 phòng, mỗi bên 2 phòng. Mỗi phòng dường như chỉ có một chiếc giường được phủ đầy rơm rạvà một cái hố xí đơn giản. Trên bức tường ở phía bên kia của ngục giam có một cừa sổ nhỏ cao khoảng 20 cm và rộng hơn 30 cm, thông qua đó chút ánh sáng nhỏ nhọi từ bên ngoài rọi vào bên trong.

Kazuki dừng lại ở phòng giam bên phải nơi Clara bị giam giữ.

「Cô làClara Emerel phải không?」

「Harold-sama……?」

Kazuki đứng trước phòng giam của Clara ở vị trí mà cô không thể thấy rõ cậu. Cô chỉ có thể đoán ra dựa vào hình bóng phản chiếu và âm thanh qua giọng nói.

Tuy nhiên, sự nghi ngờ trong tâm trí cô dâng lên. Tự hỏi tại sao cậu ấy lại xuống nơi này.

「Chẳng lẽ……….Đã đến lúc đó rồi sao?」

Giọng nói của cô rung rung. Trở thành đối tượng thử nghiệm cho ma thuật mới của cậu ấy. Cậu bé đứng trước mặt cô đã nói những lời như thế trước đây. Nghĩ rằng thời điểm đó đã đến, khuôn mặt của Clara đắm chìm trong màu sắc của sự tuyệt vọng.

Nhưng lời đáp lại từ Harold hoàn toàn khác xa so với những gì cô dự đoán.

「Nếu điều đó là điều cô mong muốn tôi sẽ làm như thế. Nhưng giờ, có chuyện khác.」

Harold khoanh hai tay và tựa lưng vào những thanh sắt phòng giam đối diện. Cô cố nghĩ xem chuyện khác mà cậu ấy nói là gì. Cô đã từng làm việc trong dinh thự này gần 2 năm và trò chuyện với Harold nhiều đến mức không thể đếm được, điều đó khiến cô nghiêng đầu trong sự hoang mang.

「Chuyện khác?」

「Cô chỉ cần xác nhận. Trả lời câu hỏi của tôi mà không chút dối trá nào」

「……..Vâng, tôi sẽ trả lời tất cả câu hỏi mà ngài đưa ra」

Cô gật đầu liên tục thể hiện sự đồng ý một cách mạnh mẽ. Cách cư xử của cậu hoàn toàn khác xa với trước khi chỉ muốn người khác luôn phải theo ý mình. Cô bị nuốt chửng bởi bầu không khí được toát ra từ hơi thoảng của Harold một cách điềm tĩnh và không thích hợp với độ tuổi của mình chút nào.

「Nhà cô có những ai?」

「Tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái」

「Tên cô ấy là gì?」

「Tên nó được gọi là Colette」

「Có họ hàng hay thành viên nào thân thiết với gia đình ngoài cô ấy không?」

「3 năm trước, chồng tôi mắc một căn bệnh. Tôi rời quê hương của mình cùng với chồng và từ đó trở đi chúng tôi không còn liên lạc với ai cả.……..」

(Vậy thì Colette không có người thân nào khác ngoài mẹ mình)

Mục đích cậu hỏi thế là để so sánh và chỉnh sửa lại những gì mình biết từ mạch truyện chính. Clara trở nên băn khoăn khi nghe những câu hỏi mà cậu đặt ra về hoàn cảnh của mình mà không có sự trừng phạt nào cả, nhưng Kazuki không quan tâm đến điều đó và tiếp tục thẩm vấn cô.

「Con gái cô bao nhiêu tuổi?」

「Năm nay 9 tuổi」

「Cô có đã từng tập võ hay sử dụng ma thuật qua chứ?」

「Không, những thứ đặc biệt như thế……..」

Thời gian đã trôi đi vài phút. Kazuki hờ hững lặp đi lặp lại các câu hỏi như thế. Kết quả khá khả quan. Những thông tin thu thập được từ Clara rất phù hợp với Kazuki. Với những thông tin thế, cậu đã hiểu rõ được phân cảnh nàyvà biết phải làm gì sau đây.

「Được rồi. Tốt lắm」

「Xin chờ một chút」

Clara cầu xin Kazuki đang chuẩn bị rời đi.

「……..Chuyện gì?」

「Nếu tôi chết thế thì con gái tôi……… Colette sẽ mồ côi. Ở độ tuổi của nó, nó sẽ không thể sống được khi chỉ có một mình……..」

Clara vừa nói vừa rơi nước mắt.

「Vì thế, sau thi tôi chết, hãy chăm sóc con gái tôi! Con gái tôi không làm gì sai. La-Làm ơn, tôi cầu xin ngài…….!」

Thay vì lo lắng cho mạng sống của mình, cô vẫn nghĩ tới tương lai đứa con của mình, mà quỳ xuống cúi đầu cầu xin người mà cô căm ghét từ tận đáy lòng, kẻ đã vu khống cho mình. Nếu đó là Harold trước đây, cậu đã cười nhạo rồi.

Nhưng đối với Kazuki thì lại khác. Cậu có thể cảm nhận được tình yêu thương vô điều kiện từ Clara. Điều đó khiến cậukhông thể cười nhạo người mẹ đang cầu xin một cuộc sống hạnh phúc cho đứa con gái thay vì lo cho mạng sống của mình. Cậu tin rằng sự hiện hữu của cô là điều không thể thiếu với Colette. Giết một người như thế là điều hoàn toàn không được xảy ra.

「Thật chướng mắt. Cô không cần làm bộ dạng ngốc nghếch lo lắng những việc vô nghĩa như thế」

Đối với Harold, thì những lời an ủi này mang một chút thái độ ngạo mạn của mình.

「Ý ngài là………..」

Kazuki bắt đầu đi qua đi lại mà không trả lời Clara. Nếu cậu đứng trước mặt cô, chắc chắn cậu sẽ rơi nước mắt thông cảm với cô. Nhưng Kazuki quay lưng lại với cô rồi nói một cách ngắn gọn–

「Nếu cô yêu con gái mình đến thế, thì đừng bao giờ rời bỏ nó」

Chẳng bao lâu, tiếng bước chân biến mất và âm thanh tiếng cửa sắt đóng lại trong ngục giam vang lên. Clara lơ đãng nhìn vào khoảng tối đó, nơi Harold đã biến mất, tiếp thu những lời cậu nói.

「Không cần thiết phải lo lắng những việc vô nghĩa……..? Tôi lại có thể ôm lấy Colette bằng cả hai tay……..?」

Không ai đáp lại tiếng khóc thì thầm được thốt ra từ Clara và những âm thanh này bị khuất đi bởi sự im lặng. Cô không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy rằng sự yên tĩnh này ấm áp làm sao.