Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mong sao mùa hè năm ấy, tình yêu đôi ta sẽ chẳng nhạt phai

(Đang ra)

Mong sao mùa hè năm ấy, tình yêu đôi ta sẽ chẳng nhạt phai

Sachi Nagara

Một câu chuyện tình thuần khiết mà quặn lòng, một mối tình nồng nhiệt tựa sóng dữ. Hai con tim bất chấp tất cả mà yêu nhau, dẫu có bị bào mòn sinh mệnh.

3 59

Tuy chỉ là một linh mục vô danh, nhưng sau khi nhận ra thế giới này là một con game otome, tôi sẽ nuôi dưỡng nhân vật chính.

(Đang ra)

Tuy chỉ là một linh mục vô danh, nhưng sau khi nhận ra thế giới này là một con game otome, tôi sẽ nuôi dưỡng nhân vật chính.

レオナールD

Tuy có thể hoàn thành vai trò của mình như một nhân vật nền, thoát khỏi tuyến truyện nhưng nếu làm vậy, cô bé sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn thử thách. Để cứu lấy nhân vật chính dễ thương, tốt bụ

5 58

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

(Đang ra)

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

Mochizaki Yuba

Lời nói là vũ khí, nét chữ là yêu thương. Liệu mối tình thầm lặng trên giấy này sẽ có cái kết ra sao?

2 1

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

27 358

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

11 61

LN - Volume 1 - Chương 10: Tớ muốn trở thành nữ chính của cậu!

Tôi đã cảm thấy có ánh nhìn kỳ lạ dõi theo mình.

Mọi chuyện bắt đầu từ một tuần trước. Từ cái ngày tôi ăn trưa cùng Lily trên sân thượng, tôi bắt đầu cảm nhận có ai đó đang nhìn mình thường xuyên hơn. Tuy nhiên, mỗi lần quay lại để xác định xem đó là ai, thì hoặc là chẳng có ai cả, hoặc là có quá nhiều người xung quanh, khiến tôi không thể biết được ánh mắt đó đến từ đâu.

Không biết nguyên nhân là gì, tôi bắt đầu nghiêm túc nghĩ rằng có lẽ mình đã bị ma ám. Dù đã thử qua nhiều phương pháp trừ tà mà tôi tìm thấy trên mạng, nhưng tình hình chẳng cải thiện chút nào.

"Chính là nó! Ra rồi!"

"Hả? Gì cơ!?"

Hôm nay, trong giờ nghỉ giải lao, khi tôi đang mải suy nghĩ xem liệu còn cách nào hiệu quả để xua đuổi tà khí không, thì tôi nhìn thấy cô bạn thời thơ ấu của mình đang đọc sách, và một ý tưởng lóe lên trong đầu.

(Đúng rồi, thư viện!)

Tôi nhớ là từng vào thư viện một lần trong giờ học. Trường cấp ba Seira không chỉ rộng rãi về khuôn viên và sân trường, mà thư viện của trường cũng thuộc hàng lớn. Tôi nghe nói có đến cả trăm ngàn cuốn sách trong đó, nên nếu may mắn, có khi tôi sẽ tìm được một, hai cuốn sách trừ tà.

"Vậy nên sau giờ học, cậu cứ về trước đi."

"Sao cơ? Tớ chẳng hiểu gì cả."

Không đợi cô bạn thân hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã đơn phương tuyên bố như thế, rồi quyết định sẽ tự mình đi điều tra sau giờ học.

Thời gian trôi qua, và giờ tan học cũng đến. Như đã dự định, Saito đến thư viện.

"Uoaa, nhiều sách thật đấy. Bắt đầu từ mấy cuốn cũ xem sao."

"Oái!"

Ngay khi bước vào, cậu bị choáng ngợp bởi không khí đầy áp lực từ hàng trăm ngàn đầu sách, nhưng với quyết tâm tìm được sách về linh hồn, cậu bắt đầu lục lọi. Tuy nhiên, đột nhiên cậu va phải một người.

"Xin lỗi nhé, Kanzaki. Cậu không sao chứ?"

"Không có gì to tát."

Người mà cậu va phải chính là Kanzaki Minaka, bạn của Lily. Dù Saito chìa tay ra giúp cô đứng dậy, Minaka vẫn phớt lờ một cách tự nhiên, cứ như đang hậm hực điều gì đó không rõ lý do.

Minaka tự mình đứng lên, phủi bụi trên váy.

"Hiếm khi thấy một đứa ngốc như cậu bén mảng tới đây đấy. Chắc mai mưa kiếm mất."

"...Tớ không phải thần thánh gì để làm mưa kiếm chỉ vì vào thư viện."

"Đùa thôi. Đừng nghiêm túc quá. Vì ngốc nên mới không hiểu chuyện đấy. Mà cậu đến đây làm gì?"

"Tớ tìm sách về trừ tà."

"Trừ tà?"

Sau khi ném cho cậu một câu móc mỉa, Minaka vẫn giữ vẻ mặt khó hiểu khi nghe cậu nói đang tìm sách để trừ tà.Cô hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao cậu lại làm chuyện như thế.

"...Trời ạ, tìm mấy thứ đó ở đây làm gì cơ chứ? Thư viện đâu phải nơi có truyện kiểu Jujutsu XXX đâu."

"Không phải thế! Tớ đang nghiêm túc tìm sách trừ tà thật đấy!"

"Hmph, đây là thư viện. Giữ trật tự đi."

"X-xin lỗi."

Sau một hồi suy nghĩ, Minaka dường như nhận ra rằng Saito đang đi tìm… manga trừ tà nổi tiếng nào đó. Dù Saito đã vội đính chính là cậu đang tìm sách thực sự về trừ tà, nhưng do giọng cậu quá lớn nên liền bị Minaka nghiêm mặt nhắc nhở.

"Thế... tại sao tự nhiên lại muốn tìm sách trừ tà thế?"

"Thực ra là..."

Trong bầu không khí bình tĩnh hơn, Minaka hỏi rõ lý do khiến Saito đi tìm loại sách kỳ lạ đó. Cậu bắt đầu kể về cảm giác có ánh mắt lạ theo dõi mình gần đây, rằng dù có quay lại cũng không thấy ai, và cuối cùng là nghi ngờ có thể mình bị... ma ám. Nghe xong, phản ứng của Minaka là không thể tin nổi.

Cô nhìn Saito như đang nhìn một tên ngốc thật sự.

"Cậu bị ai đó bám theo thôi. Là người, không phải ma."

"Nhưng mà... không có chỗ nào để nấp cả, như trên sân ga chẳng hạn?"

"Nếu là chỗ trống hoàn toàn thì đúng là khó, nhưng nếu đứng sát bên máy bán hàng tự động, tùy theo góc nhìn sẽ không bị phát hiện. Hoặc nếu có người nhìn từ cầu thang thì cũng chẳng dễ thấy đâu."

"Ể... cậu nói đúng. Cậu giỏi thật đấy."

"...Được khen vì chuyện này chẳng vui tí nào đâu."

Khi Saito ca ngợi sự quan sát sắc bén của Minaka, cô lại trông chẳng mấy hài lòng.

Đến lúc đó cậu mới chợt nhận ra - khen cô ấy vì việc này chẳng khác nào công nhận khả năng... rình rập của cô. Cũng phải, chẳng ai vui vẻ gì khi được khen về chuyện đó.

Saito âm thầm hối hận vì lời nói của mình.

"Thôi thì, nếu cậu nghi ngờ thế thì chắc chắn là bị theo dõi thật rồi. Này Saito, để xác nhận lại... cậu có cảm thấy ánh nhìn đó kể cả khi đang đi cùng Lily không?"

Giờ khi đã xác định được là bị người theo dõi chứ không phải linh hồn, Minaka muốn xác nhận thêm một điều - liệu ánh mắt đó có xuất hiện khi Saito ở cạnh Lily không.

"Nghĩ lại thì, tôi thường cảm thấy có ánh mắt theo dõi chúng tớ khi ở cùng nhau"

"Giờ nghĩ lại thì, tớ thường cảm thấy ánh mắt ấy khi Lily ở cùng tớ."

Thật vậy, Saito chỉ cảm nhận được ánh nhìn đó khi ở cùng Lily. Tuy nhiên, khi được hỏi liệu có cảm thấy như vậy khi Lily ở một mình không, thì cậu ấy trả lời là không. Nghĩa là, rất có thể ánh mắt đó không nhằm vào Lily.

"Vậy thì...!?"

"Vậy thì sao?"

Khi nghe đến đó, Minaka có vẻ như hiểu ra điều gì đó. Thế nhưng, ngay lúc sắp nói điều gì đó, cô bỗng như nhận ra điều gì không nên nói và đưa tay lên bịt miệng.

Thấy Minaka có vẻ như sắp nói lỡ điều gì đó quan trọng, Saito thúc giục cô tiếp tục.

"À không có gì đâu. Nếu cậu gặp rắc rối vì bị theo dõi thì tớ khuyên nên tới đồn cảnh sát."

Dù vậy, Minaka không trả lời thẳng và lảng tránh khéo léo.

"Vậy à. Dù sao thì cũng cảm ơn cậu hôm nay. Tớ tưởng cậu là kiểu con gái hay xỏ xiên, nhưng mà cũng tốt bụng đấy chứ."

Dù có phần thất vọng vì chưa có câu trả lời rõ ràng, nhưng ít nhất việc đến thư viện hôm nay cũng mang lại vài manh mối. Lần tới, cậu sẽ cẩn thận hơn với những góc khuất không để ý đến. Saito cảm ơn Minaka rồi quay lưng bước đi.

"Đợi đã."

"Hửm? Gì vậy?"

Ngay lúc đó, Minaka gọi Saito lại. Không hiểu chuyện gì, Saito quay lại nhìn cô với vẻ mặt tò mò. Cô trông có vẻ lưỡng lự, rồi hít một hơi thật sâu và nói.

"Này Minazuki... cậu nghĩ sao về Lily-chan?"

"Gì cơ? Cậu ấy chỉ là bạn thời thơ ấu thôi mà."

Khi bị hỏi về Lily, Saito lập tức chia sẻ cảm xúc của mình.

"Vậy à. Nhưng, giả sử nhé, nếu có một chàng kỵ sĩ cưỡi bạch mã xuất hiện trước mặt cậu ấy và mang cậu ấy đi thì cậu sẽ thấy thế nào?"

Trước câu hỏi ấy, Saito cố gắng hiểu ý tứ có phần mơ hồ của Minaka nên quay ngược lại hỏi:

"Ừm, cho tớ xác nhận chút… 'mang đi' ở đây nghĩa là sao? Không thể nói chuyện với nhau nữa? Không thể gặp nhau nữa?"

"Không phải là bị mang đi. Chỉ đơn giản là có bạn trai thôi."

Vì cách nói có phần kỳ lạ nên lúc đầu Saito không hiểu rõ ý cô. Muốn chắc chắn rằng mình không hiểu sai, cậu chủ động xác nhận lại. Và sau khi hiểu được điều Minaka muốn biết, Saito gật đầu nói:

"Không sao mà, đúng không?"

Thốt ra điều đó một cách tự nhiên, Saito khiến Minaka kinh ngạc. Có vẻ như điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.

Từ góc nhìn của người ngoài, chuyện một cô gái vốn được đồn là không thích con trai lại thân thiết với một cậu con trai như Saito có thể khiến người ta nghi ngờ. Thế nhưng, đối với Saito, Lily không phải kiểu người như vậy.

Đơn giản, cô ấy là bạn thuở nhỏ của cậu. Là người mà cậu đã quen biết từ khi còn bé. Dù đôi lúc có nghĩ cô như một bà chị hay chị gái phiền phức đôi chút, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ về cô theo một cách nào khác.

"Ừ thì, đó là quyết định của cậu ấy mà. Tớ không có quyền nói gì. À, nếu tên bạn trai đó là loại tồi tệ thì chắc tớ sẽ nói gì đó. Nhưng nếu Lily thấy ổn, thì tớ muốn tôn trọng lựa chọn của cậu ấy. Cậu ấy đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, nên nếu có thể hạnh phúc thì như vậy là tốt nhất."

Vì vậy, Saito sẽ không cảm thấy buồn khi Lily có bạn trai.Ngược lại, cậu còn mong cô được hạnh phúc, xét đến những điều cô đã trải qua.

Lúc mới gặp Lily, cô giống như một hồn ma có thể biến mất bất cứ lúc nào.Vậy nên, việc cô vẫn hiện diện trong cuộc đời cậu cho đến bây giờ, với Saito, là một niềm hạnh phúc vô cùng lớn.

"À mà, tớ không nghĩ một chàng kỵ sĩ bạch mã lại hợp với Lily đâu."

Tuy nhiên, trong cuộc trò chuyện với Minaka, có vẻ như cả hai đang hiểu khác nhau một chút, nên Saito vừa cười gượng vừa phủ nhận hình tượng "kỵ sĩ trắng" đó.

"Hả?"

"Bởi vì, dù thoạt nhìn có vẻ mong manh, nhưng cậu ấy mạnh mẽ lắm. Dù có chuyện gì xảy ra, cậu ấy cũng sẽ vùng vẫy để vượt qua. Lily là kiểu nữ chính mạnh mẽ như thế đấy."

Machigane Lily không phải là kiểu nữ chính yếu đuối sẽ dừng lại và cầu cứu mỗi khi gặp bất hạnh. Cô là một nữ chính mạnh mẽ, người có thể tự mình mở lối và đối mặt với khó khăn. Saito hiểu rất rõ điều đó.

-----

Vào 7 năm trước.

Bảy năm trước, khi Lily và Saito vẫn còn học những năm đầu tiểu học, Lily đã bị các bạn cùng lớp bắt nạt. Lý do có hơi khác so với kiếp trước, nhưng nhìn chung vẫn giống nhau.

Mọi chuyện bắt đầu khi cô bé trở thành đối tượng được các nam sinh nổi tiếng trong lớp chú ý, điều đó khiến những nữ sinh khác ghét cô. Lily bị bắt nạt một cách thâm độc: bị giấu gôm và sách giáo khoa, bị bẻ ngòi bút chì, thậm chí còn bị ném bùn vào người trên đường về nhà. 

Saito là chỗ dựa duy nhất của cô, nhưng thật sự thì vẫn rất khó khăn.

Rút kinh nghiệm từ kiếp trước, Lily cố gắng không kết thân với ai và luôn nỗ lực để được ở một mình. Cô không muốn phải trải qua nỗi đau bị phản bội thêm một lần nữa.

Tuy nhiên, mọi thứ còn lại thì chẳng có gì thay đổi. Phải chịu đựng nỗi đau bị nhắm đến mỗi ngày mà không rõ lý do thật sự là một điều khủng khiếp, và sự bức bối tích tụ dần khiến cô ngột ngạt.

Cuối cùng, vào một ngày trong kỳ nghỉ hè, sau khi đã chịu đựng tất cả…

Trên đường ra ga để đón Saito – người sẽ đến chơi hôm đó – Lily gặp các bạn nữ trong lớp tại một công viên gần đó.

“Ăn mặc điệu đà làm gì chứ? Mày chẳng hợp gì cả.”

“Chắc mùi rác dính vào đồ mày rồi. Dễ thương ghê~”

Bọn họ vừa nói vừa vây lấy Lily, rồi ném phân chó từ gần đó vào chiếc váy trắng của cô.

Kết quả là chiếc váy bị vấy bẩn, bắt đầu bốc mùi hôi thối, và các bạn cùng lớp thì cười khoái chí.

“… khụ… tại sao, hức, tại sao lại thế này? khụ…”

Giữa lúc cuộc gặp gỡ mà cô hằng mong đợi với chỗ dựa duy nhất - người bạn thời thơ ấu của mình - bị phá hỏng, Lily rơi những giọt nước mắt to tròn và cố gắng cất tiếng phản kháng.

Tuy nhiên, ký ức về những tổn thương trong quá khứ chợt ùa về khiến cô buồn nôn, khiến Lily nghẹn lời, không thể thốt nên câu.

“Hức... hức...”

“Ơ, sao thế này?”

“À, tao hiểu rồi. Mày vui quá vì được làm bạn với phân nên mới khóc đúng không? Hả, đúng không hả Machiko-san?”

Một trạng thái bất thường rõ ràng. Thế nhưng, những cô bé ấy hoàn toàn không nhận ra sự khổ sở của Lily, mà vẫn tiếp tục chế giễu cô.

(Đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá. Ai đó, làm ơn, hãy cứu em với.)

Lily âm thầm cầu cứu trong lòng, cố gắng chịu đựng những lời lăng mạ, nhưng chẳng có ai đến giúp cô cả.Không có một sự kiện kỳ diệu nào xảy ra.

Cô không thể xác định thời gian đã trôi qua bao lâu. Trong khi chịu đựng những lời nhục mạ của bọn con gái, cuối cùng cô cũng nhận ra là chúng đã rời đi. Công viên lúc này chỉ còn lại một mình Lily.

(Trước tiên… mình phải về thôi. Không thể để Saito nhìn thấy mình trong bộ dạng thế này.)

Phải mất khoảng năm phút để điều hòa hơi thở và lấy lại phần nào lý trí, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Lily là như vậy. Cô không muốn để người bạn thời thơ ấu thấy bộ dạng đáng thương hại của mình.

“Lily! Gì vậy!? Sao cậu lại ra nông nỗi này!?”

“T-tớ thì…”

Tuy nhiên, suy nghĩ đó đã trở nên vô nghĩa khi Saito xuất hiện trong công viên.

Dù chiếc váy trắng của cô đã bị vấy bẩn và dơ bẩn, Saito vẫn tiến lại gần như chẳng mảy may quan tâm, khiến nước mắt một lần nữa tuôn trào từ mắt Lily.

“Không… đừng nhìn! Như thế này không được đâu!”

Lily không muốn cậu thất vọng. Chỉ vì Saito, chỉ để cậu không xa lánh cô như những bạn nam khác trong lớp, Lily mới cố gắng từ chối và cầu xin cậu đừng nhìn mình như vậy.

“Khác cái gì chứ? Tớ không hiểu. Chẳng có lý do gì cả. Dù sao thì, về nhà cậu đã.”

“Nó không phải là phân đâu!”

“Tớ biết rồi! Sao cũng được, im lặng lại và đi theo tớ.”

Dù Lily có dơ bẩn thế nào đi nữa, Saito vẫn không dừng lại.Cậu không hề ngần ngại chạm vào cô, nắm lấy tay cô và dẫn về nhà.

Chính hành động đó đã khiến Saito phát hiện ra rằng Lily đang bị bắt nạt.

“Cái quái gì thế này!? Tớ sẽ nghiền nát bọn khốn đó cho cậu!”

“Dừng lại đi! Saito. Làm ơn đừng… chỉ cần cậu ở bên tớ thế này là đủ rồi.”

Khi nghe câu chuyện, Saito vô cùng phẫn nộ. Cậu muốn cho bọn bắt nạt một bài học, nhưng nếu làm vậy, ngay cả Lily - người bạn thời thơ ấu của cậu - cũng có thể nhìn cậu như một kẻ xấu.

Đó không phải điều Lily mong muốn. Chỉ cần cậu thật lòng tức giận vì cô, chỉ cần ở lại bên cạnh cô, như vậy là quá đủ rồi. Chừng đó là quá đủ để Lily cảm thấy được thấu hiểu.

“Như vậy là đủ với cậu sao!? Lily! Cậu không giận à!? Cậu không muốn trả thù sao!? Cậu thật sự không tức giận chút nào à!? Cậu đang suy nghĩ nghiêm túc đấy chứ!? Trả lời tớ đi!”

“Tớ… tớ…”

Tuy nhiên, Saito đã nhìn thấu điều đó là một lời nói dối. Không, dù ai cũng hiểu, thì chỉ có cậu là người vượt qua ranh giới mà không ai khác dám bước tới.

Và chính điều đó khiến trái tim của Lily lay động.

Không thể nào mà không giận được. Không thể nào mà không muốn trả thù được.

Nhưng… nếu làm theo những cảm xúc ấy, thì sẽ thay đổi được gì?

Những suy nghĩ trưởng thành – thứ mà cô có được sau khi trải qua cú “time leap” – thì thầm rằng điều đó hoàn toàn vô nghĩa.

“Không thể nào… [Không đúng!] …!?”

Ngay khi cô định thốt ra rằng điều đó là không thể, những lời đó đã bị một ý chí mạnh mẽ khác đè ép và xóa đi.

“Cậu làm được mà! Tớ biết cậu làm được! Vì vậy đừng bỏ cuộc!”

Saito, chẳng dựa trên cơ sở nào, đã khẳng định Lily có thể làm được và cổ vũ cô đừng từ bỏ.

“Cái gì chứ!? Saito thì hiểu gì về tớ cơ chứ!? Với cậu – người chỉ gặp tớ mỗi tháng một lần – thì cậu biết được cái gì về tớ hả!? Đừng có làm như thể cậu biết hết mọi chuyện! Đừng có nói như thể cậu hiểu rõ tất cả! Cút đi!”

Những lời đó đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất trong Lily. Chúng như một sự phủ nhận hoàn toàn đối với cả quãng đời đầu tiên của cô.

Cô không thể chịu đựng được. Vì thế, hôm đó, Lily đã cưỡng ép đuổi Saito ra khỏi nhà.

Từ hôm đó, Lily rơi vào vòng xoáy tự căm ghét và sống như một kẻ ẩn dật.

Dù Saito đã nói những lời đó, cô vẫn từ chối chúng. Cô không muốn xa cậu, vậy mà lại tự tay đẩy cậu ra xa.

Trên hết, cô khinh ghét bản thân mình vì đã không cảm thấy khao khát trả thù, và vì đã nói dối rằng mình không muốn điều đó.

Cô không biết mình đã sống như vậy bao lâu. Nhưng khi nhận ra, tờ lịch tháng Bảy đã chuyển sang tháng Tám.

Hít một hơi thật sâu, cô mở cửa sổ. Không khí trong phòng như bị ứ đọng – có lẽ vì cô đã kéo rèm suốt và bật điều hòa cả ngày.

Để xua đi cảm giác đó, cô mở tung cánh cửa sổ... và bất ngờ, một bàn tay chộp lấy cánh tay cô.

“Cuối cùng thì cũng ló mặt ra rồi, đồ trốn trong xó. Hôm nay, tớ sẽ đập tan cái tinh thần thối rữa đó ra khỏi người cậu!”

“Lily!”

“Hả? Eeeeh!?”

Trước mặt cô là cậu bạn thời thơ ấu trong bộ đồ judo, và Lily bị cậu ta kéo ra ngoài một cách cưỡng ép. Mẹ cô, Lucy, còn đưa cho cô một bộ đồ judo.

Đôi mắt mở to vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lily bị bạn thời thơ ấu lôi đi, và trước khi kịp nhận thức rõ, cô đã bị đưa đến một võ đường hoang vắng.

“Ông Yamada ơi, cháu đưa cô ấy đến rồi ạ!”

“Ồ, Saito-kun, cháu thực sự đưa một đệ tử mới đến sao? Ông vui muốn chết!”

Ngay khi Saito gõ cửa, một ông lão chống gậy xuất hiện.

“Ái da, ông già, ngày nào cũng phải cạo râu cho đàng hoàng vào.”

“Ồ, xin lỗi, xin lỗi. Sáng nay bận quá nên ông chưa làm được.”

“Hả? Ý là sao?”

Nhìn hai người họ ôm chầm lấy nhau ngay khi vừa gặp mặt, Lily không thể không cất tiếng bày tỏ sự khó hiểu về tình huống đang diễn ra.

Cậu bạn thời thơ ấu của cô liền trả lời đầy tự hào:

“Từ hôm nay, cậu cũng sẽ đến võ đường này. Trước mắt, mục tiêu là trở nên đủ mạnh để đánh bại bọn bắt nạt cậu. Cố gắng lên đấy!”

“…Tớ chẳng hiểu gì cả.”

Lily lẩm bẩm yếu ớt, rồi gục xuống vì không theo kịp chuỗi sự kiện diễn ra quá đột ngột.Sau đó, cô bình tĩnh hỏi lại rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Trước tiên, sau khi bị Lily từ chối, Saito có vẻ đã trăn trở rất nhiều về cách làm sao để không bị bắt nạt.Và giải pháp mà Saito - người có chỉ số IQ tầm 30 - nghĩ ra được, đó là phải trở nên mạnh mẽ để không bị bắt nạt.

Quả thật, ở cấp tiểu học, chỉ cần học judo hay karate là cũng đủ khiến người khác phải chùn tay.

Hơn nữa, nếu thể hiện được một mức độ sức mạnh nhất định, người ta có thể khiến đối phương chùn bước vì nghĩ rằng không thể thắng nổi. Vì vậy, Saito quyết định rằng Lily cần phải học judo.

Lily nghĩ điều đó thật ngớ ngẩn. Nếu chỉ như vậy mà thay đổi được mọi thứ, thì nạn bắt nạt đã biến mất từ lâu rồi.

Vì cảm thấy chuyện này vô nghĩa, Lily định bỏ về.

“Tớ đã dùng tiền lì xì quý báu của mình để lo chuyện này đấy. Cậu mà bỏ giữa chừng là tớ không tha đâu!”

Tuy nhiên, cô không thể chống lại đòn uy hiếp ấy - một tháng học phí của võ đường, được Saito gom góp từ tiền lì xì - cô không muốn làm lãng phí tâm huyết của cậu.

Kết quả là, từ hôm đó trở đi, Lily bắt đầu miễn cưỡng theo học võ judo.

Ban đầu, cô chỉ luyện té ngã trong vài ngày, nhưng có lẽ nhờ khả năng thích nghi bất ngờ tốt và việc đang trong kỳ nghỉ hè, cô đã được dạy một kỹ thuật đặc biệt đầu tiên.

Tên chiêu là O-soto-gari.

Một đòn cơ bản dành cho người mới bắt đầu, trong đó người dùng móc chân quanh chân đối thủ rồi quật ngã họ xuống sàn.

Cô đã từng được thầy dạy môn thể dục ở trường cấp hai chỉ dẫn đòn này trong kiếp trước, nên rất dễ nhớ. Với vài buổi luyện tập, cô đã thực hiện được động tác một cách trôi chảy. Ba ngày trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cô đã thành công hạ gục một cậu bé đồng trang lứa bằng đòn đó và giành được một ippon, dù chỉ là một lần.

“Không biết làm mấy chuyện này thật sự có ý nghĩa gì không nữa…”

Lily lẩm bẩm một mình trên đường về từ võ đường. Cô cảm nhận được rằng mình đang dần mạnh mẽ lên. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn còn hoài nghi - liệu sức mạnh này thật sự có thể giúp cô giải quyết những rắc rối trong thực tế không?

“Chắc chắn là có ý nghĩa đấy. Tin tớ đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Ể~? Tớ không chắc lắm đâu…”

Dù Saito cố gắng động viên cô – người đang mang vẻ mặt đầy bất an – nhưng cảm giác lo lắng vẫn không hề tan biến.

“Kìa kìa, là con nhỏ Machigane kìa. Nó đang đi hẹn hò với một thằng con trai đấy~. Thật là ra vẻ~.”

“Trời đất, thật hả? Cái thằng đó chắc cũng thối hoắc như nó mới chọn loại con gái rác rưởi thế.”

Ngay khoảnh khắc đó, họ chạm trán hai con nhỏ đã làm bẩn váy của Lily vào cái ngày cô gặp Saito.

“Heh, heh, heh, heh, heh, heh…”

Cười nham hiểm, hai đứa con gái buông lời lăng mạ Lily rồi còn lắc vai cô, khiến toàn thân cô run rẩy, hơi thở trở nên dồn dập và hỗn loạn.

Tầm nhìn của cô trở nên mờ nhòe và méo mó, Lily vô thức cúi đầu xuống.

“Nhìn thẳng đi. Cậu thấy bị lăng mạ thế này là ổn à? Không làm gì cả là được à? Cậu tính sao đây?”

Saito nắm lấy đầu cô, ép cô ngẩng mặt lên và chất vấn.

“Cậu thật sự thấy như thế này là ổn sao!?”

“Bị nói như vậy mà vẫn không cảm thấy gì à? Cậu lại tính cứ ngồi bệt ở đó như mọi khi sao?”

“Tớ… tớ… tớ ghét điều đó. Bị chế giễu thì tớ có thể chịu được. Nhưng… nhưng tớ không thể tha thứ cho bọn con gái đó - những đứa đã chế nhạo người bạn thời thơ ấu đã cố gắng vì tớ đến vậy!”

Hôm ấy, Lily đã hối hận vì từng nói dối. Sự thật là, cô ghét chuyện này, và cô muốn phản kháng.

Nhưng vào lúc đó, cô nghĩ rằng trả thù là vô nghĩa. Thế nhưng, bây giờ đã khác.

Không chỉ mình cô bị tổn thương - mà cả người bạn thời thơ ấu quý giá cũng bị lăng mạ. Điều đó, là thứ cô tuyệt đối không thể tha thứ.

Vào ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời, Lily đã bộc lộ cảm xúc giận dữ thật sự của mình.

Một cô gái trước giờ dù có bị tổn thương đến đâu cũng chưa từng thể hiện sự giận dữ. Vậy mà giờ đây lại bộc lộ cơn thịnh nộ mãnh liệt chỉ vì người bạn thời thơ ấu mà cô trân quý bị chế nhạo.

“Tốt lắm! Nói hay lắm. Cậu làm được mà. Nên là cứ tiến tới và dạy cho bọn nó một bài học đi.”

Được tiếp thêm sức mạnh từ cảm xúc chân thành của Lily, Saito nở nụ cười mãn nguyện và khẽ đẩy cô lên phía trước.

“Ừm!”

Lily đáp lại một cách đầy khí thế, rồi bước đến gần đứa con gái vừa nhục mạ Saito.

“Này, không biết mày nổi giận cái gì, nhưng đừng có làm quá đấy. Đồ rác rưởi như mày,dù sao cũng chỉ là con bị bọn tao bắt nạt thôi còn gì!”

Tuy nhiên, trong mắt con bé kia, Lily vẫn chỉ là một con nhóc yếu đuối không làm được gì.Có lẽ nghĩ rằng Lily sẽ lại bị bắt nạt như mọi khi, nó chẳng chút đề phòng.

Và rồi, trong chớp mắt, con bé bị Lily dễ dàng quật ngã.

“…Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

“Mày đang làm gì thế!? Thả Yumi ra ngay!”

“Không. Tao sẽ thả nếu nó xin lỗi.”

“Đừng có hỗn láo! Đồ rác rưởi như mày áaa!?”

Không thể hiểu nổi tình huống trước mắt, con nhỏ đi cùng ra lệnh cho Lily thả bạn mình ra, nhưng Lily kiên quyết chống lại. Cô có một quyết tâm mạnh mẽ rằng mình sẽ không buông tay chừng nào chưa nhận được lời xin lỗi dành cho người bạn thời thơ ấu.

Con nhỏ kia, không cam lòng, định xông vào can thiệp. Nhưng nó chậm chạp đến mức Lily dễ dàng tung chiêu O-soto-gari, và cả hai lăn lóc trên mặt đất cùng nhau.

Nhìn xuống hai đứa đang nằm dưới chân mình, Lily hiên ngang tuyên bố:

“Xin lỗi đi! Xin lỗi vì đã nói Saito thối!”

Cô trút hết những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay.

“...Tôi xin lỗi.”

"Tôi xin lỗi mà.... "

Dù chỉ là những cô bé chưa tới tuổi teen, nhưng bọn bắt nạt lúc này lại toát ra một vẻ run sợ đến lạ. Chúng rơi nước mắt khi cúi đầu xin lỗi.

“Tốt. Nhưng từ giờ đừng có chế giễu Saito nữa. Không thì tớ sẽ quật mấy cậu thêm lần nữa đấy.”

Hài lòng với lời xin lỗi, Lily kết thúc lời cảnh cáo rồi nhanh chóng chạy về phía Saito.

“Làm được rồi! Tớ làm được rồi, Saito! Bọn họ xin lỗi đàng hoàng rồi đấy!”

“Ừ, giỏi lắm.”

Rồi Lily, hét lên đầy vui sướng, ôm chầm lấy Saito, nói rằng giờ thì tớ cũng có thể chiến đấu, và làm thay đổi thế giới một chút rồi. Saito – trông vô cùng mãn nguyện – phấn khích xoa rối mái tóc của cô một cách đầy âu yếm.

Ngày hôm đó, cô bé tên là Lily Machigane đã thay đổi.

Không còn là một nữ chính bi kịch luôn sợ hãi và chỉ biết chờ người khác cứu nữa, cô đã dũng cảm bước một bước đầu tiên trở thành một nữ chính mạnh mẽ, dám đối mặt với mọi khó khăn, dù bản thân vẫn còn non nớt.

-----

(Cảm nhận được ánh nhìn)

Lily cũng có những suy nghĩ tương tự như Saito. Tuy nhiên, khác với Saito, cô biết rất rõ ánh nhìn đó đến từ ai và nó hoàn toàn không mơ hồ.

Liếc về phía đó, cô chạm mắt với bạn trai cũ của mình. Cậu ta nhanh chóng quay đi như thể muốn nói “Tôi không thấy gì cả.”

Dù cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, nhưng rõ ràng là cậu ta đang cố lẩn tránh. Người đó chính là Nishizono Haruki.

Dù chỉ quen nhau được hai năm, Lily phần nào có thể hiểu được Haruki đang nghĩ gì. Không nhiều như với Saito,nhưng Haruki cũng là kiểu người khá thẳng thắn.

(Có lẽ cậu ta lại đang định giúp mình lần nữa, giống như vụ Akashi lần đầu tiên đó…)

Haruki hôm nay bỗng nhiên bắt đầu liếc nhìn Lily, và như thế, cô đã đoán ra được. Rằng bạn trai cũ của cô cũng có ký ức từ quá khứ, giống như cô vậy. Và vì một lý do nào đó mà cô không thể hiểu được, cậu ta dường như đang cố gắng bắt đầu lại mọi thứ.

(Đúng là ngu hết thuốc chữa.) [ Tôi cũng nghĩ vậy ]

Haruki, không hề nghi ngờ gì, nghĩ rằng cậu ta có thể tái lập lại tất cả giống như ở kiếp đầu tiên. Trong mắt Lily, điều đó thật đáng thương. Bởi chỉ cần nhìn xung quanh một chút thôi, thì ai cũng có thể nhận ra rằng cô không còn là Lily của quá khứ nữa.

Giờ đây cô có những người bạn thân thiết, bao gồm cả người bạn thời thơ ấu vốn không tồn tại ở kiếp trước. Cô còn trò chuyện với Kai, người mà trước đây cô luôn né tránh, và có những người bạn mà trước đây chưa từng tồn tại.

Chỉ cần liếc qua một vòng là cũng thấy rõ điều đó…

Vậy mà Haruki, không hề đối mặt với thực tại ấy, vẫn cố chấp cư xử như thể tất cả đều giống hệt kiếp đầu tiên.

Cậu ta đang chờ đợi một sự kiện vốn dĩ không bao giờ nên xảy ra.

Ngoài hai chữ “đáng thương” ra, còn có thể nói gì hơn với một người cứ như cái máy hỏng, chỉ biết cố lặp lại những chuyện của kiếp trước?

Cảm giác vô lý lạ lùng dâng lên trong lòng, khiến tất cả sự thù hận, ghê tởm và tức giận vì bị phản bội bỗng chốc trở nên vô nghĩa.

Mình cũng ngu ngốc chẳng kém khi lại dây dưa với loại người như thế.

(Nếu đã hối hận đến vậy, thì ban đầu đừng có quen lại làm gì…)

Nguyền rủa trong lòng như thế, cô mở quyển sách yêu thích để lấy lại bình tĩnh.

Pasa.

Rồi, từ giữa những trang sách, một mảnh giấy gấp rơi ra.

“Cái gì đây…?”

Lily, người không nhớ mình có kẹp gì khác ngoài đánh dấu trang vào đó, nhặt tờ giấy lên và mở ra xem nội dung.

[Sau giờ học, đợi trên sân thượng. – Makabe]

“…Lại nữa à.”

Lá thư hẹn gặp trên sân thượng.

Xét theo cái tên “Makabe” - cùng tên với người đã tỏ tình với cô ngay trong ngày đầu tiên vào cao trung - thì rất có khả năng lý do của cuộc gặp này lại là một lời tỏ tình nữa.

Lily thở dài, cảm thấy phiền phức trước tình huống bất ngờ này.

Thời gian trôi qua, và rồi cũng đến sau giờ học. Sau khi tiễn Saito đến thư viện, Lily hướng lên sân thượng như được nhắc đến trong lá thư.

Thật lòng mà nói, cô không hề muốn đến chút nào. Cô đã từng nghĩ đến chuyện giả vờ như chưa từng thấy lá thư rồi cứ thế về nhà.

Bởi vì từ ngày bị tỏ tình hôm đó đến nay, Lily và Makabe - cái cậu tên trong thư - chưa từng nói chuyện với nhau lấy một lần. Nói cách khác, tình huống này gần như giống hệt lần đầu tiên cậu ta tỏ tình, và kết quả cũng đã quá rõ ràng.

Liệu có thật sự cần thiết phải lên đây để nói rõ mọi chuyện không? 

Nhưng nghĩ rằng nếu không dứt khoát lần này thì sẽ còn tiếp tục bị tỏ tình dai dẳng, Lily miễn cưỡng quyết định đi.

Gachari.

Cô mở cánh cửa dẫn lên sân thượng và lần này, vai trò đã đảo ngược. Makabe là người đang đứng đợi Lily.

“Cảm ơn cậu đã đến hôm nay, Machigane-san.”

“Tớ thật sự không muốn đến đâu, cậu biết không.”

“Haha, nói thẳng ghê.”

Makabe, vừa thấy Lily xuất hiện, liền nở một nụ cười chân thành đầy vui mừng để chào đón cô. Tuy nhiên, Lily đáp lại bằng một câu nói mỉa mai đượm chút khinh thường, và Makabe chỉ biết gãi đầu xin lỗi đầy lúng túng.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô cảm thấy bực bội một cách khó hiểu.

“Có chuyện gì vậy?”

Muốn kết thúc nhanh cho xong, Lily thẳng thừng hỏi luôn mục đích cuộc gặp.

“Vẫn giống như lần trước thôi. Cậu có muốn hẹn hò với tớ không?”

“Không, cảm ơn.”

Phản hồi lập tức. Hơn nữa, còn cắt ngang giữa chừng khi đối phương chưa nói xong…

“Hehe, ahahaha…”

Như dự đoán, việc Makabe gọi cô lên sân thượng quả nhiên là để tỏ tình. Ngay khoảnh khắc điều đó trở nên rõ ràng, Lily liền dứt khoát ngắt lời cậu ta, không cho nói tiếp.

Sau khi nghe Lily thẳng thừng từ chối, khuôn mặt Makabe méo mó vì tức giận… rồi bỗng dưng bật cười như thể có thứ gì đó trong đầu đã gãy vụn.

Thấy Makabe bỗng đổi sắc mặt đột ngột, bản năng của Lily lập tức cảnh báo nguy hiểm, khiến cô lùi lại một bước.

“Hehe… phải rồi, tớ biết mà. Kết cục này là điều hiển nhiên thôi. Bởi vì Lily Machigane ghét đàn ông mà. Cậu thậm chí còn không nói chuyện được với họ, huống chi là tiếp cận. Cậu không thể khiến ai thật sự hiểu được mình. Vậy nên tớ đã quan sát Lily Machigane từ xa, nghĩ cách làm sao để có thể hẹn hò với cậu. Tớ cũng quan sát Saito Minazuki, nghĩ cách làm sao để trở thành bạn của cậu ta. Nhưng dù có quan sát và suy nghĩ đến mức nào đi nữa, một người như tớ - chỉ là vai phụ - thì không thể nào tiếp cận trực diện được.

Và rồi… tớ khai sáng. Tớ nên dùng thủ đoạn thấp hèn. Tớ nên dùng đến đe dọa!

Này, nếu không muốn chết… thì hẹn hò với tớ đi, Lily Machigane.”

Ngay khi nói dứt câu đó, Makabe rút ra một con dao rọc giấy từ trong túi và lao về phía Lily.

“Lily!?”

Đúng lúc ấy, cánh cửa sân thượng bật mở, Haruki xuất hiện với vẻ mặt hoảng loạn.

“Mày là thằng nào!? Đừng có cản đường tao!!”

“Lily, chạy đi! Để tớ lo cho!”

Một kẻ đột nhập bất ngờ - Haruki đứng chắn trước mặt Lily, trong mắt Makabe, rõ ràng là một chướng ngại cần loại bỏ.

Mục tiêu lập tức chuyển từ Lily sang Haruki, và Makabe - với con dao trong tay - bắt đầu tiến lại gần.

Thấy vậy, Haruki vội vàng hét lên, ra lệnh cho Lily:

“Chạy đi mau!”

“Chết đi!.”

“Hả…?”

Tuy nhiên, Lily không làm theo.

Trái lại, như để phản kháng lại mệnh lệnh đó, cô luồn qua bên cạnh Haruki rồi tiến thẳng về phía Makabe, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.

“CHẾT ĐI..........!!”

Ngay khoảnh khắc đó, Makabe đã vung dao thẳng vào mặt Lily. Một đòn trực diện không thể né tránh.

Tưởng như đã quá muộn, thế nhưng, bàn tay của Lily kịp thời tóm lấy cánh tay Makabe, chặn lại cú vung dao trước khi nó kịp chạm vào cô.

“Hả…?”

Cả Haruki và Makabe đều mắt tròn mắt dẹt, không tin vào điều vừa xảy ra.

Nhưng mặc kệ hai kẻ đang chết lặng trong sững sờ, Lily tiếp tục hành động tiếp theo.

Cô túm lấy cổ áo Makabe, kéo hắn lại gần,Rồi, ngay khi hắn mất thăng bằng, cô móc chân quật ngã và bẻ tay khống chế khớp.

“Á.. đau, đau! Lily, chuyện quái gì đang xảy ra thế hả!?”

“Biết đâu đấy? Là chuyện gì nhỉ?”

“Aghgghhhhhh!!”

Makabe - người đã coi thường Lily chỉ vì cô là con gái - giờ đây lại bị chính cô khống chế gọn gàng. Không có ý định trả lời nghiêm túc, Lily xoắn chặt cánh tay hắn đến giới hạn, khiến hắn phải làm rơi con dao rọc giấy.

“Haruki, nhặt cái đó lên đi.”

“Ờ, ừ…”

Không thể buông Makabe vì còn đang giữ đòn khóa, Lily ra lệnh cho Haruki nhặt con dao. Haruki - với vẻ mặt đầy ngỡ ngàng vội làm theo.

Rồi, như không thể nhịn được nữa với hàng loạt câu hỏi tràn ngập trong đầu, Haruki lên tiếng:

“Cậu thật sự là Lily Machigane mà tớ từng biết sao? Cô gái trước đây… là cậu thật sao?”

Bởi vì cũng có ký ức từ quá khứ, Haruki biết rõ về Lily yếu đuối và mong manh ngày xưa.

Vậy nên, cảnh tượng hiện tại hẳn phải sốc không tưởng đối với Haruki. Một Lily mà cậu từng biết - yếu đuối, luôn cần được bảo vệ - giờ đây lại đang khống chế kẻ tấn công một cách điềm tĩnh đến đáng sợ.

Đáp lại ánh mắt không thể tin nổi đó, Lily mỉm cười, rồi nói:

“Đúng vậy, tớ là Lily Machigane. Chính là Lily Machigane mà cậu đã từng phản bội và bỏ rơi. Nhưng, nhờ có ảnh hưởng từ một người nào đó… có lẽ giờ tớ đã khác đi một chút rồi.”

Nói xong câu đó - Haruki, lúc ấy, trợn tròn đôi mắt đến mức không thể mở rộng hơn nữa.

Và rồi chẳng mấy chốc, nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt cậu.

Một lúc sau, vài phút trôi qua.

“Thấy chưa?”

Nghe tin về vụ tấn công Lily Machigane trên sân thượng, Saito và Minaka vội vã chạy đến hiện trường. Khi cả hai tới nơi, họ nhìn thấy Lily đang khống chế một gã đàn ông có vẻ là kẻ tấn công.

Thấy cảnh đó, Saito liền tự hào nói, như thể mọi chuyện đúng như cậu đã đoán trước:

“Thấy chưa, tớ đã nói rồi mà.”

“…Không thể nào.”

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Minaka lặng lẽ lẩm bẩm, rồi đứng chết lặng tại chỗ vì kinh ngạc đến mức không thể thốt nên lời.