Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mong sao mùa hè năm ấy, tình yêu đôi ta sẽ chẳng nhạt phai

(Đang ra)

Mong sao mùa hè năm ấy, tình yêu đôi ta sẽ chẳng nhạt phai

Sachi Nagara

Một câu chuyện tình thuần khiết mà quặn lòng, một mối tình nồng nhiệt tựa sóng dữ. Hai con tim bất chấp tất cả mà yêu nhau, dẫu có bị bào mòn sinh mệnh.

3 59

Tuy chỉ là một linh mục vô danh, nhưng sau khi nhận ra thế giới này là một con game otome, tôi sẽ nuôi dưỡng nhân vật chính.

(Đang ra)

Tuy chỉ là một linh mục vô danh, nhưng sau khi nhận ra thế giới này là một con game otome, tôi sẽ nuôi dưỡng nhân vật chính.

レオナールD

Tuy có thể hoàn thành vai trò của mình như một nhân vật nền, thoát khỏi tuyến truyện nhưng nếu làm vậy, cô bé sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn thử thách. Để cứu lấy nhân vật chính dễ thương, tốt bụ

5 58

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

(Đang ra)

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

Mochizaki Yuba

Lời nói là vũ khí, nét chữ là yêu thương. Liệu mối tình thầm lặng trên giấy này sẽ có cái kết ra sao?

2 1

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

27 358

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

11 61

LN - Volume 2 - Chương 3: Cảm giác khó chịu

Buổi chiều sau giờ tan học, còn chưa đến hai tuần nữa là đến ngày hội thể thao.

Minazuki Saito và Machigane Lily, hai thành viên của đội tiếp sức, được gọi đến sân trường.

Lúc này, khung cảnh sân trường đã bắt đầu thay đổi, với những chiếc lều được dựng lên ở đây đó.

Một trong những chiếc lều đó được ghi là

“Trụ sở Hội thao”, nơi Saito và Lily bước vào.

“Chào anh, em là Minazuki Saito, lớp 1-3. Hôm nay mong được giúp đỡ ạ.”

“Chào anh, em là Machigane Lily cùng lớp với Saito. Rất mong được giúp đỡ ạ.”

“Ồ, là hai em à. Cảm ơn vì đã đến.”

“Chủ tịch hội học sinh! Lâu rồi không gặp!”

Người chào đón họ là Takumi, chủ tịch hội học sinh mà Saito đã gặp một tuần trước.

Hôm nay, thay vì mặc đồng phục như thường lệ, cậu mặc đồ thể dục, trông hơi lệch pha với vẻ ngoài trí thức của mình.

“Bộ đồ thể dục đó không hợp với anh chút nào.”

“Cậu vẫn thẳng thừng như mọi khi nhỉ.”

Câu nhận xét thật lòng của Saito khiến Takumi thở dài bất lực, nhưng đây vốn là kiểu trò chuyện quen thuộc giữa hai người.

Tuy nhiên, điều này lại không dễ chấp nhận với một cô gái đang đứng bên cạnh.

“Em xin lỗi! Saito đang nói gì vậy với chủ tịch hội học sinh thế này!?”

Lily hoảng hốt xin lỗi, mặt tái mét, tay phải thì đè đầu Saito xuống.

"Á! Đừng có đẩy đầu tớ chứ. Chủ tịch hội học sinh đâu có giận gì đâu."

"Dù vậy thì cũng bất lịch sự quá! Mau xin lỗi đi!"

Cậu cảm thấy khó chịu vì hành động đột ngột đó, nhưng vẫn cố giải thích để xóa bỏ hiểu lầm với cô bạn thời thơ ấu.

Dù Saito cố gắng giải thích, Lily vẫn kiên quyết bắt cậu phải xin lỗi vì sự vô lễ vừa rồi. Cô luôn cố chấp như thế, không chịu buông tha cho đến khi cậu chịu thỏa hiệp.

Biết rằng càng kéo dài sẽ càng phiền phức, Saito dừng việc chống cự lại và cúi đầu xuống.

"Xin lỗi."

"Này, xin lỗi gì mà hời hợt vậy! Xin lại cho đàng hoàng vào!"

Lily, không hài lòng với lời xin lỗi qua loa của Saito, yêu cầu cậu nói lại lần nữa.

"Xin lỗi."

Lần đầu tiên là để thỏa hiệp. Lần thứ hai nghe còn nặng nề hơn.

Saito quay sang nhìn Takumi cầu cứu, người may mắn thay cũng hiểu chuyện và đáp lại bằng ánh mắt kiểu “Đành chịu vậy”.

"Không sao đâu. Như Saito nói đấy, tôi không bận tâm đâu."

"Nhưng mà..."

"Cậu bạn thời thơ ấu này của em biết điểm dừng ở đâu. Em cũng hiểu điều đó mà, đúng không?"

"...Thỉnh thoảng thì cậu ta vượt quá giới hạn."

"Vậy thì lần sau cứ mắng cậu ta nghiêm khắc hơn nữa."

"Vâng ạ."

(Đúng là đáng nể, như mong đợi từ chủ tịch hội học sinh. Hay phải nói là, như mong đợi từ người thừa kế tập đoàn Hojou. Xử lý Lily quá hoàn hảo luôn.)

Saito thầm tán thưởng Takumi vì đã xử lý khéo léo cơn giận của Lily. Bỏ qua lời hứa đầy điềm gở giữa Lily và Takumi, Saito lên tiếng hỏi:

"À mà, bọn em được gọi đến để điểm danh đúng không ạ? Bọn em nên làm gì bây giờ?"

Hai người đến đây là để điểm danh, tuy nhiên họ đã quên khuấy đi vì bị sốc bởi bộ đồ thể dục của Takumi. Nhớ ra mục đích ban đầu, Saito hỏi Takumi, người sau đó quay người lại, đặt một tờ danh sách và cây bút lên bàn.

"Chỉ cần đánh dấu cạnh tên của mình trong danh sách này là được."

"Rõ rồi ạ."

Saito nhanh chóng tìm thấy tên mình trên danh sách và đánh dấu. Thấy tên Lily ở ngay bên dưới, cậu hỏi có thể đánh dấu hộ luôn không.

"Ai có mặt trong buổi tập đều có thể đánh dấu được," Takumi trả lời, nên Saito cũng đánh dấu tên Lily.

"Xong phần điểm danh rồi. Qua bên kia đợi đi. Tôi sẽ giải thích buổi tập sau khi mọi người tập trung đủ."

"Hiểu rồi ạ. Bọn em xin phép."

"Thành thật xin lỗi vì lúc nãy ạ."

Khi có thêm học sinh khác đến điểm danh, Saito và Lily cúi đầu chào rồi rời đi, hướng đến nơi mà Takumi vừa chỉ.

Khi họ lại gần đám đông, ánh nhìn mọi người bắt đầu đổ dồn về phía Lily, khiến Saito nghĩ kiểu gì cũng bị hỏi tới tấp, nên cậu liền đổi hướng. Hai người ngồi xuống ở bậc thang cách xa một chút.

"Phù, không ngờ cậu lại thân với chủ tịch hội học sinh như vậy. Ngạc nhiên thật đấy."

"Lily, phản ứng của cậu lúc nãy buồn cười thật."

Họ tiếp tục trò chuyện về cuộc đối thoại ban nãy. Lily thực sự bị sốc bởi mối quan hệ giữa Saito và Takumi. Việc một học sinh năm nhất thân thiết với học sinh năm ba từ tòa nhà khác, lại chẳng cùng câu lạc bộ nào, đúng là chuyện hiếm thấy.

Tuy nhiên, là người đã quen biết Saito nhiều năm, Lily đáng ra nên nhận ra được mức độ thân thiết giữa hai người qua cách cư xử của cậu. Thế nhưng, phản ứng hoảng hốt của cô lúc trước vẫn khiến Saito ngạc nhiên. Cậu trêu ghẹo thì Lily bĩu môi dỗi.

"Ai mà chẳng bất ngờ chứ! Dù có thân đến đâu đi nữa, cũng không thể nói thẳng với tiền bối là đồ thể dục không hợp với người ta như thế được!"

Nhưng sự dỗi hờn ấy chỉ kéo dài trong chốc lát.

"Nhưng mà, đúng là không hợp thật mà, đúng không?"

"...Công nhận."

"Pfft!"

"Ha ha ha!"

"Ahaha!"

Khi Saito nhắc đến bộ đồ thể dục của Takumi, Lily cũng không nhịn được mà bật cười. Mà một khi cả hai đã bắt đầu cười thì không dừng lại được nữa.

"Ước gì anh ấy mặc đồ thể thao nguyên bộ kiểu áo khoác ấy."

"Ừ, chứ tay ngắn với quần short thật sự không hợp đâu."

"Chân dài quá trời luôn."

“Thân hình đẹp thế kia, mặc đồ thể dục trông như cosplay ấy.”

Cả hai buông hết những lời mà nãy giờ họ cố nhịn trước mặt Takumi. Vừa cười vừa bàn tán xem vì sao bộ đồ ấy lại không hợp với cậu ta, họ bỗng cảm thấy có ánh mắt chiếu tới.

“Chết rồi.”

Khi quay lại nhìn về phía lều, họ thấy Takumi đang trừng mắt nhìn về phía mình. Cả hai lập tức rùng mình.

“…Dừng lại nhé?”“…Ừ.”

Dù biết khoảng cách xa như vậy sẽ không nghe thấy được, nhưng chỉ một tia nghi ngờ thôi cũng đủ khiến hai người chấm dứt cuộc trò chuyện đang sôi nổi.

Khi họ bắt đầu chuyển sang chủ đề khác, Saito đột nhiên nhận ra điều gì đó.

“Này, mà sao không thấy mấy người khác trong hội học sinh nhỉ?”

“Giờ cậu nhắc mới để ý, nãy giờ ngoài chủ tịch ra chẳng thấy ai cả.”

Ngoài Takumi ra, không có bất kỳ thành viên nào khác của hội học sinh ở đó. Dù đã tan học khá lâu rồi, nhưng không ai mang băng tay hội học sinh cả.

Cũng có thể là một số người quên đeo, nhưng nếu vậy thì ít nhất cũng phải thấy họ hỗ trợ Takumi chứ.

Chỉ còn hai khả năng:

“Có khi nào mấy người đó đang làm việc khác không?”

“Tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng nếu chỉ là khuân vác đồ thì bình thường Shirayuri-senpai lo rồi, cũng đâu cần nhiều người.”

“Hay là đang có chuyện gì rắc rối xảy ra?

“Cũng có thể đấy.”

Hoặc là họ đang được giao cho nhiệm vụ quan trọng chỉ mình họ làm được, hoặc là đúng thật có chuyện rắc rối xảy ra.

Khi Saito và Lily còn đang suy nghĩ, thì đáp án nhanh chóng xuất hiện.

“Xin lỗi nhé, mấy cậu giúp nhặt mấy thứ rơi ra được không?”

“Không sao đâu, Shirayuri-chan. Bọn tớ cũng có lỗi vì đã không đóng gói cẩn thận.”

“Ừ, là lỗi của bọn tớ vì để con gái mang đồ nặng như vậy.”

“Này, chủ tịch với tớ không có lỗi đâu đấy. Còn bận tính toán ngân sách và dữ liệu khán giả mà.”

“Biết rồi, biết rồi. Cậu với Nonohara-kun vất vả thật. Đừng căng quá. Thiếu canxi à? Uống sữa dâu của tớ không?”

“Không cần! Với lại, Kawatani, cậu chỉ ngồi đó uống nước trái cây thôi à? Khiêng đồ đi chứ!”

Từ phía trên cầu thang nơi Saito và Lily đang ngồi, một nhóm đàn anh đàn chị mang băng tay hội học sinh xuất hiện, trên tay ôm rất nhiều thùng giấy.

Dựa vào đoạn hội thoại, có vẻ đúng thật là vừa có chuyện xảy ra.

Saito và Lily tránh sang một bên để không cản đường. Khi đó, ánh mắt của Saito chạm phải ánh mắt của Koyuki. Koyuki tròn mắt ngạc nhiên, sau đó hai người cúi đầu chào,rồi cô tạm rời khỏi nhóm hội học sinh và bước đến gần.

“Chào hai em, Minazuki-kun, Machigane-san. Hai em được chọn làm thành viên chạy tiếp sức đúng không?”

“Vâng, bọn em chạy cũng nhanh lắm đấy, tin không?”

“Thật sao!? Giỏi quá. Chị có nghe Haruki-kun nói là Minazuki-kun giỏi thể thao, nhưng không ngờ cả Machigane-san cũng được chọn nữa.”

Koyuki bất ngờ khi biết cả hai đều là thành viên chạy tiếp sức, đặc biệt là khi thấy Lily cũng nằm trong đó. Cô bạn thuở nhỏ chỉ cười gượng và gãi má ngượng ngùng.

“Chị có tham gia chạy tiếp sức không, Shirayuri-senpai?”

“Không, chị không đủ nhanh để chạy tiếp sức. Như em thấy đấy, hôm nay chị phụ trách hỗ trợ cho hội học sinh.”

“Vậy à, cảm ơn chị đã vất vả rồi.”

Koyuki, trong bộ đồ thể dục và cột tóc đuôi ngựa, trông khá năng động, khiến Saito hiểu nhầm. Có lẽ cô chỉ thay đồ cho đồng bộ với mọi người. Khác với Takumi, Koyuki mặc đồ thể dục trông rất tự nhiên, thu hút ánh nhìn chẳng kém gì Lily.

“Chị phải mang mấy cái thùng này rồi, nên xin phép đi trước nhé. Chúc hai em may mắn.”

“Cảm ơn chị.”

“Vâng, chị cũng cố lên, Shirayuri-senpai.”

Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, Koyuki liếc nhanh về phía mấy cậu con trai đang nhìn mình, rồi quay lại nhập với nhóm hội học sinh và bước vào trong lều nơi Takumi đang chờ.

“Shirayuri-senpai nổi tiếng không kém cậu đấy.”

Saito vừa nhìn theo bóng lưng Koyuki vừa lẩm bẩm.

“…Cái gì vậy?”

Giọng Lily hạ thấp rõ rệt khiến Saito nghiêng đầu khó hiểu.

Cậu không rõ mình vừa nói gì sai. Thật sự, cậu không hiểu chút nào. 

“À, thì… tớ chỉ thấy có nhiều người nhìn chị ấy thôi. Chỉ vậy mà.”

Không hiểu vì sao Lily lại khó chịu, Saito giải thích lý do, khiến cô im lặng một lúc trước khi lên tiếng.

“...Cậu thấy chị ấy thế nào?”

Cô đang hỏi về Koyuki. Đó là một câu hỏi quen thuộc: cậu nghĩ gì về chị ấy?

“Một đàn chị xinh đẹp, sẽ đãi nước ép nếu mình giúp chị ấy.”

“Chuẩn kiểu trả lời của Saito thật đấy.”

Đây không phải câu hỏi gì khó, nên Saito cứ thành thật mà nói. Lily nghe xong thì vừa thở dài bất lực, vừa trông có vẻ hơi nhẹ nhõm.

Rồi cô ngập ngừng một chút, nhìn thẳng vào mặt Saito và hỏi:

“Nhân tiện thì, cậu có mẫu người con gái thích không? Tớ chưa từng nghe cậu nói bao giờ, nên tò mò thôi.”

“Mẫu người thích á? Tớ chưa nghĩ tới bao giờ.”

【Mẫu người con gái thích】

Vì Lily vốn không thích mấy chuyện yêu đương nên họ thường tránh đề tài này. Không ngờ cô lại hỏi vậy, Saito nghĩ ngợi một lúc.

“Ờm, nhất định là phải dễ chịu khi ở cạnh. Rồi phải chơi thể thao được chút, biết chơi game, nấu ăn ngon nữa. Tớ không quá quan trọng ngoại hình, miễn là không quá nhỏ người như con nít, không có ngực.”

Cậu không thể hình dung ra hình mẫu rõ ràng, nên chỉ liệt kê những điều hiện lên trong đầu.

“Vậy à? Nghe thú vị đấy.”

Lily đáp lại với một giọng mang ý tứ khó hiểu, rồi quay mặt đi. Nhưng cũng có chút gì đó như đang trêu chọc, khiến Saito nhíu mày.

“Gì vậy? Cậu có chuyện gì muốn nói à?”

“Không hẳn… Chỉ là tớ vừa nhận ra vì sao cậu lại chẳng nói gì về một cô gái dễ thương như Mizuki trong lớp mình.”

“À, cái đó ấy hả. Với tớ thì Mizuki giống trẻ con quá.”

“Cậu không ưa người giống mình.”

“Không phải vậy đâu! Chỉ là tớ không thể xem cô ấy như đối tượng yêu đương được.”

“Ha ha, ra thế. Nếu Mizuki mà nghe thấy chắc sẽ tổn thương lắm đấy!”

“Cô ấy chẳng quan tâm tớ nghĩ gì đâu. Dù sao cũng đã có Haruki rồi mà.”

“Cũng đúng.”

Khi Saito cảm thấy hơi bực bội thì Lily lại đang có tâm trạng đặc biệt tốt.

Lily trêu chọc Saito rồi phá lên cười sảng khoái, khiến Saito vừa thấy khó chịu vừa không khỏi ngạc nhiên vì sự thay đổi tâm trạng chóng mặt từ cáu kỉnh sang vui vẻ của cô.

“Thế còn cậu? Cậu thích kiểu con trai như thế nào?”

“Tớ á?”

Saito cảm thấy mình là người duy nhất phải trả lời câu hỏi thì không công bằng, nên đã hỏi lại Lily câu tương tự. Cô ấy chớp đôi mắt to tròn rồi nở nụ cười tinh quái.

“Thế cậu nghĩ tớ thích kiểu người như thế nào?”

“Sao tớ lại phải trả lời khi tớ mới là người hỏi chứ?”

“Thôi mà, thử đoán xem.”

Saito định trả đũa lại thì ngược lại lại bị Lily phản công. Cậu nhìn người bạn thời thơ ấu đang nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng có chút không cam lòng

Đây là tình huống mà cậu không còn cách nào khác ngoài việc phải trả lời. Bản năng của một người bạn thuở nhỏ mách bảo rằng cậu phải nghiêm túc với chuyện này, nên Saito thở dài rồi bắt đầu suy nghĩ về kiểu người mà Lily có thể thích.

“Đầu tiên là ngoại hình. Mình hoàn toàn không biết. Chưa từng nghe Lily nói ai đó đẹp trai cả.

Tiếp theo là tính cách. Cái này cũng không rõ, vì cô ấy có vẻ không ưa bất kỳ tên con trai nào. Mà ít nhất thì mình biết cô ấy sẽ không thích mấy thằng nông cạn, chỉ biết quan tâm đến vẻ ngoài. Cuối cùng là điều kiện kinh tế. Chắc cái này không quan trọng với cô ấy. Cô ấy đâu có kiểu người thực dụng, hơn nữa ba mẹ còn là tiểu thuyết gia nổi tiếng và nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp kiêm biên tập cho tạp chí phụ nữ. Tiền bạc thì chẳng thiếu… Càng nghĩ thì lại càng chẳng hiểu gì hết.”

Suy nghĩ mãi, Saito nhận ra rằng việc đoán ra gu của Lily thật sự rất khó. Trong số những tên con trai mà cậu biết thì chẳng có ai phù hợp cả. Theo như cậu nhớ, người con trai thân thiết với cô ấy chỉ có mỗi mình cậu. Tuy nhiên, nếu nói người đó là mình thì lại chẳng đúng chút nào. Với Lily, cậu chỉ là một thành viên trong gia đình mà cô ấy đã quen từ bé, chắc hẳn trong mắt cô, Saito chỉ là một đứa em trai không đáng để cô bận tâm, hơn nữa cô còn hay tranh làm chị mỗi khi có dịp.

Vì vậy mà cậu hẳn không được xếp vào hạng mục “người khác giới” hay gì đó tương tự. Thành ra, cậu chẳng có thông tin gì để dựa vào cả.

Cậu thật sự không hiểu gì hết.

“Một anh chàng đẹp trai, giàu có.”

Cuối cùng, Saito đành đưa ra một câu trả lời đại khái. Lily khoanh tay trước ngực thành hình chữ X rồi kêu “bzzz” một tiếng, ý là sai.

“Trời ạ, Saito, cậu nghĩ gì về tớ vậy hả? Nghe mà đau lòng ghê. Tớ mà đi thích cái loại người như thế á?”

Lily thở dài như thể bản thân bị đánh giá oan uổng, còn Saito, dù chính miệng nói ra, cũng biết điều đó không phải sự thật.

Nhưng vì không nghĩ ra thêm được gì nên cậu không còn lựa chọn nào khác.

--- 

“Ừ, nghĩ lại thì cũng đúng thật.”

Sau khi giải thích lý do, Lily có vẻ hơi thất vọng, nhưng rồi nhanh chóng trở lại với vẻ tươi tắn thường ngày và nhìn thẳng vào cậu.

“Được rồi, tớ sẽ nói cho cậu biết. Kiểu người tớ thích là người khiến tớ cảm thấy thoải mái, biết chơi thể thao, chơi game được, không yếu đuối và không do dự.”

“Nghe như tả tớ vậy.”

Câu trả lời đó lại giống một cách bất ngờ với phần mà Saito từng trả lời. Khi Saito chỉ ra điều đó, Lily liền lè lưỡi tinh nghịch. Cứ như thể cô đã cố tình đưa ra câu trả lời giống hệt vậy.

Dù thế, vẫn có những điểm khác biệt. Ít nhất thì cậu cũng hiểu được rằng cô không thích mấy gã hay do dự hay yếu đuối.

“Xin lỗi vì để mọi người phải chờ. Bây giờ bắt đầu phần hướng dẫn buổi luyện tập. Nếu ai không nghe rõ thì lại gần hơn một chút nhé.”

Mọi người đã hoàn tất việc đăng ký, và giờ là lúc phần giải thích bắt đầu. Saito và Lily lùi về phía sau nhóm để lắng nghe.

“Cảm ơn mọi người đã nán lại sau giờ học. Hôm nay chúng ta sẽ giới thiệu sơ qua và chạy tiếp sức toàn bài. Không được lười biếng đấy. Hãy dốc hết sức vì tương lai của các em. Hết rồi, chia thành đội đỏ và đội trắng, rồi bắt đầu phần giới thiệu.”

“Vâng ạ!”

Trái ngược với những bài diễn văn dài dòng của hiệu trưởng, lời hướng dẫn của huấn luyện viên ngắn gọn nhưng đầy khí thế, khiến các học sinh cảm thấy hăng hái hơn hẳn. Buổi luyện tập diễn ra suôn sẻ trong bầu không khí tích cực.

Thế nhưng, một rắc rối đã nảy sinh. Nó xảy ra sau khi buổi luyện tập kết thúc, lúc hầu hết học sinh vẫn còn nán lại quanh sân.

“Này, bọn tớ thua là tại cậu truyền gậy sai đấy!”

“Đừng có đùa! Tốc độ lúc đó có chậm thật, nhưng là do cậu bị vượt mặt vì chạy chậm. Đừng có đổ lỗi cho tớ!”

“Lỗi là ở cậu!”

“Không phải!”

Hai học sinh thuộc đội đỏ bắt đầu to tiếng rồi lao vào ẩu đả. Thoạt nhìn có vẻ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng khoảng một phần năm học sinh của trường Seira là tuyển thủ thể thao vào trường bằng học bổng. Họ thường rất hiếu thắng và cái tôi cũng lớn. Cho nên, khi để thua vì một sai sót nào đó, mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi.

Phản ứng của những người xung quanh trước cảnh hai nam sinh đang hét vào mặt nhau rồi chửi rủa thì rất đa dạng. Có người lùi lại để tránh bị liên lụy, có người muốn can ngăn nhưng lại bị khí thế của họ làm cho chùn bước, và cũng có người đã quá quen với mấy vụ đánh nhau thế này nên chẳng thèm quan tâm nữa.

Trong số những người đứng xem ấy, có một cô gái đã quyết định hành động.

“Các anh, xin hãy dừng lại đi ạ!”

Đó là Koyuki. Không thể chịu nổi cuộc cãi vã trẻ con đến nực cười giữa hai đàn anh năm ba, cô đã bước ra để can thiệp.

“Câm miệng. Đừng có xen vào!”

“Đây là chuyện của bọn anh. Người ngoài thì đừng xen vào.”

“Bình tĩnh lại đi! Hành động thế này thật mất mặt cho học sinh năm ba đấy!”

“Câm miệng đi!”

Thế nhưng hai cậu con trai, hoàn toàn chìm trong cơn giận dữ, chẳng hề nghe lời Koyuki. Ngược lại, một người trong số họ còn trút cơn bực dọc của mình ra ngoài.

Bốp!

Một trong hai cậu đẩy mạnh người kia khiến cậu ta ngã ngồi xuống đất.

“Thằng khốn! Dám động vào tao à? Tao đánh mày chết luôn bây giờ!”

Ngọn núi lửa bị kìm nén cuối cùng cũng phun trào, và trận ẩu đả thực sự bắt đầu.

“Dừng lại đi mà!”

Koyuki hoảng hốt hét lên khi thấy hai đàn anh năm ba đánh nhau, nhưng tiếng kêu đầy đau lòng của cô chẳng thể nào chạm đến tai họ. Thứ duy nhất còn tồn tại trong tâm trí cả hai lúc này chỉ là đánh bại đối phương để chứng minh mình đúng.

(Tệ thật.)

Saito, người từng nghĩ Koyuki có thể can ngăn được hai người đó, đã hoàn toàn bị tình huống hiện tại làm cho bất ngờ. Cậu vội bước tới định kéo Koyuki ra khỏi chỗ nguy hiểm,thì một bóng đen bất ngờ lao lên trước mặt cậu.

“Đúng là vô dụng như mọi khi. Tránh ra.”

Với giọng nói lạnh lùng sắc như dao và ánh mắt băng giá, Takumi xuất hiện chắn trước Koyuki.

(Gì thế này…?)

Saito trợn tròn mắt kinh ngạc trước một khía cạnh mà cậu chưa từng thấy ở Takumi.

“Nhưng mà!?”

“Vậy cậu làm được gì? Trong tình huống mà lời nói chẳng thể ngăn được ai, cậu có dám liều mình để ngăn cản bằng hành động không?”

“…Em…”

Koyuki không hề bị khí thế áp đảo của Takumi làm cho sợ hãi, nhưng những lời lẽ cay nghiệt của cậu lại nhanh chóng làm cô mất tinh thần. Cô cắn môi trong bực bội rồi lùi lại một bước.

Thấy vậy, Takumi liếc cô một cái đầy thờ ơ, sau đó chuyển ánh nhìn sang hai kẻ đang ẩu đả và lao thẳng vào họ.

“Khụ!”

Cả hai nắm đấm đập mạnh vào bụng, khiến Takumi khẽ rên lên.

“Chủ tịch!”

“Takumi! Cậu đang làm gì vậy chứ!?”

“Câu đó phải là tôi hỏi các cậu mới đúng, đồ ngốc!”

“Khụ…”

Nhờ cú hét đó, hai cậu con trai cuối cùng cũng phần nào lấy lại được sự bình tĩnh. Takumi trừng mắt, quát lớn một cách đầy uy lực để cảnh cáo họ. Sức nặng từ âm thanh vang dội ấy khiến hai cậu choáng váng, co rúm lại.

“Đàn em luôn nhìn vào hành động của đàn anh. Nếu bọn tôi, những học sinh khóa trên, lại hành xử kiểu này, thì lớp dưới sẽ noi theo! Biết xấu hổ đi!”

“…Xin lỗi.”

“…Ừ. Bọn tớ sai rồi.”

Lợi dụng khoảnh khắc đó, Takumi lập tức đưa ra lời dạy dỗ, và hai cậu học sinh bị quở trách cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cúi đầu nhận lỗi đầy ăn năn.

“Đừng để tôi phải bận tâm vì mấy chuyện vặt vãnh như thế này. Nực cười thật.”

Takumi lẩm bẩm khi xoa bụng đang đau, rồi loạng choạng bước về phía tòa nhà trường.

Ba người còn lại đứng nguyên tại chỗ, trên mặt hiện rõ vẻ khó xử và đau lòng.

(Tuyệt thật… Nhưng mà, có gì đó lạ lắm.)

Đứng quan sát từ xa, Saito không khỏi ấn tượng trước sự mạnh mẽ đầy nam tính mà Takumi vừa thể hiện, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy một cảm giác bất an khó lý giải.

Có lẽ là do cậu vừa nhìn thấy một mặt khác của Takumi mà trước giờ chưa từng thấy. Có khả năng Takumi là kiểu người, khi tức giận, sẽ trút giận lên những người xung quanh. Nhưng điều đó lại không giống cậu ta chút nào.

Ngược lại, trong suy nghĩ của Saito, Takumi là người dù có giận đến đâu thì cũng sẽ tìm cách giải quyết mọi chuyện một cách hòa nhã. Vậy thì tại sao cậu ta lại hành xử như vậy?

Saito không biết. Cậu chỉ cảm thấy một sự khó chịu mơ hồ, như thể có xương cá mắc trong cổ họng, và không thể không cau mày lại.