Tôi đã hối hận suốt một thời gian dài. Tại sao hôm đó tôi lại làm như vậy? Tại sao hôm đó tôi lại không đuổi theo người đó? Và rồi, trong căn phòng không còn ai ngoài tôi, tôi luôn day dứt, luôn hối hận.
Người đó rất quan trọng đối với tôi. Tôi luôn muốn bảo vệ người đó. Vì người đó yếu đuối và mong manh. Tôi đã quyết trong lòng là sẽ luôn ở bên cạnh người đó, để người ấy không tan biến như một khoảnh khắc thoáng qua.
Chính sự do dự của tôi đã khiến tôi không thể bỏ rơi người khác. Tôi đã không thể gạt đi bàn tay của một đàn em trông yếu đuối như sắp biến mất ngay trước mắt mình, giống hệt như người đó. Chính vì vậy, người đó đã bị tổn thương… và thực sự biến mất.
Tôi đã dùng điện thoại, nhắn tin, gửi email, nhưng không có hồi âm. Thứ duy nhất tôi nghe thấy chỉ là âm thanh lạnh lùng, vô cảm: “tút...”
Giữa lúc tuyệt vọng cùng cực, khi tôi nhận ra thì thời gian đã quay ngược lại. Trở về thời trung học. Trở lại ngày diễn ra lễ nhập học – cái ngày mà tôi lần đầu gặp người đó.
Thời gian đã quay lại. Một phép màu đã xảy ra. Như thể Chúa đang nói với tôi rằng: “Lần này đừng khiến người ấy buồn nữa.” Lần này, tôi sẽ làm cho người đó hạnh phúc. Tôi đã quyết tâm như thế.
(Vậy mà bây giờ mình đang làm cái gì vậy chứ?)
Trên đường về nhà, khi nhìn người bạn thời thơ ấu đang đi bên cạnh người đó, tôi đã nghĩ như vậy. Khuôn mặt người đó giờ đây đã khác với vẻ đau khổ trước kia. Người đó trông thật sự hạnh phúc khi tìm lại được móc khóa yêu thích của mình.
Tốt rồi. Việc người đó vui vẻ như vậy là điều rất tốt.
Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ… người đang tỏ ra hạnh phúc kia lại không phải là người đó, mà là cô bạn thời thơ ấu.
Dù đã tự hứa rằng lần này mình sẽ làm cho người đó hạnh phúc, nhưng hễ thấy ai gặp khó khăn—ngay cả khi đó không phải người đó—tôi lại ra tay giúp đỡ, hệt như ở kiếp trước. Bởi vì tôi biết cách giải quyết vấn đề ấy. Biết rõ điều đó, tôi không thể nào làm ngơ.
Dù tôi đã ước mình chỉ cần làm một người duy nhất hạnh phúc, nhưng tôi lại không thể làm ngơ khi người khác không thể hạnh phúc. Tôi ghét bản thân mình vì điều đó.
(Làm ơn… hãy đưa tôi quay lại ngày hôm đó.)
Thế là tôi đã cầu nguyện. Cầu cho cái ngày mà tôi có thể đối mặt và trò chuyện với người đó sớm đến. Bởi vì nếu điều đó xảy ra, thì chắc chắn lần này… tôi sẽ có thể chọn người ấy.
___________________________
Đậu xanh, tòi đâu ra một cục drama