Ore no Isekai Shimai ga Jichou Shinai!
◇◆◇◆◇
Tội ác mà gia đình Sfir đã phạm phải là quá nghiêm trọng.
Nếu sự thật mà bị phơi bày, gia đình Sfir chắc chắn sẽ bị phá hủy. Eric và Sophia chắc chắn sẽ bị đổ lỗi, mặc dù họ không hề biết gì về kế hoạch của gia đình mình cả.
Nhưng, đó không phải là những gì mà tôi muốn. Vì vậy tôi đã quyết định đi nói chuyện với Eric để tìm ra một cách khác cho gia đình Sfir để mà chịu trách nhiệm.
Tất nhiên, tôi chưa hoàn toàn buông lỏng sự đề phòng của mình, nhưng Eric có một nhân cách khá là tốt, vậy nên tôi nghĩ rằng sẽ an toàn khi nói chuyện với anh ta thôi.
◇◆◇◆◇
Cứ như vậy, màn đêm đã buông xuống.
Tôi đang nhìn lên bầu trời đêm tại một cái ban công tầng hai thuộc căn dinh thự của gia đình Sfir. Khi mà tôi đang dõi theo vầng thanh nguyệt, tôi lần nữa lại nhớ rằng đây là một thế giới khác.
Tôi đã ở đây được bao lâu rồi nhỉ? Những bước chân lặng lẽ liền tiếp cận từ phía sau tôi.
"Leon, ra là anh đang ở đây."
Một chất giọng nhẹ nhàng rằng hòa lẫn vào khung cảnh ban đêm. Alice liền nhìn lên bầu trời trong khi đang ôm lấy tôi. (Trans: Đôi tình nhân... GATO!)
"Vết thương của Claire như thế nào rồi?"
"Chúng ổn. Em nghĩ rằng nó hẳn sẽ được chữa lành mà không hề có một vết sẹo nào trong vòng một tuần thôi."
"Thật là nhẹ nhõm làm sao."
Nếu có một vết sẹo còn lại trên má của Claire, tôi sẽ đầy hối hận mỗi khi mình nhìn thấy nó mất. Tôi thấy thật nhẹ nhõm rằng sẽ không có thiệt hại lâu dài nào cả.
"Nó sẽ thực sự rất khó khăn trong tương lai nhỉ..."
"Cô nói đúng…"
Tôi sẽ cần phải tái thiết gia đình Grances và vẫn còn vấn đề về hôn ước của Claire. Tôi vẫn khá là lo lắng về Sophia, và tôi cần phải đi tìm Milli nữa.
Thật lòng thì, nó nghe thì tựa như là quá nhiều đối với một người để mà hoàn thành được vậy.
"Giờ đây thì anh định lên kế hoạch làm gì vậy, Leon?"
"Ý cô là sao?"
"Em tưởng rằng anh bây giờ đã trở thành người đứng đầu của gia đình Grances rồi mà."
"À thì... tôi đã không có hứng thú với địa vị Bá tước ngay từ đầu, nhưng giờ thì tôi đang thực sự xem xét lại nó."
"Đúng vậy sao? Điều đó có hơi bất ngờ một chút đấy."
"Nếu tôi trở thành Bá tước, tôi có thể thực hiện những việc kiểu như trồng cây mía, đúng chứ?"
Trái lại, tôi có thể làm rất nhiều điều với "cheat" nội bộ của mình, giống như cái lúc mà tôi đang chiến đấu chống lại dịch cúm vậy. Mặc dù có lẽ sẽ không rõ ràng nếu tôi nói nó như thế, nhưng nó nghe có vẻ thú vị rằng giống như một khu vườn thu nhỏ vậy. (Trans Eng: Xin lỗi, không chắc chắn về bản dịch cho chữ này, 箱 庭 系. Thứ gì đó giống như hệ thống vườn thu nhỏ chăng?)
"Nếu đúng như vậy, em sẽ giúp đỡ hết mức có thể. Em nghĩ rằng kiến thức của mình sẽ hữu ích đấy."
"Tôi chắc rằng cô sẽ là một sự trợ giúp rất tuyệt vời, nhưng... dù giúp ích hay không, cô đã được giải phóng khỏi hợp đồng nô lệ rồi, vậy nên cô có thể sống như mình mong muốn mà."
"Đó là những gì mà em đang làm đấy, em muốn chúng ta thật hạnh phúc bên nhau... Em muốn đi chung con đường với anh, Leon." (Trans: Xđ!)
"Tôi... tôi hiểu rồi."
B-b-bình tĩnh lại nào tôi ơi. Nó có cảm giác phần nào tựa như là cô ấy vừa mới tỏ tình với tôi vậy, nhưng tôi mới là người đầu tiên đã nói rằng tôi muốn chúng tôi thật hạnh phúc bên nhau cơ mà. Chẳng có ý nghĩa nào khác đối với những lời nói của tôi vào lúc đó cả.
Tôi đã quá xấu hổ để mà nghĩ thoáng ra sau khi hiểu lầm điều này giống như là một lời tỏ tình. Tôi đang nhìn vào Alice mà cố gắng để giữ bình tĩnh.
Mái tóc màu hoa anh đào của cô ấy liền tung bay trong gió khi mà cô ấy nhìn thẳng vào tôi một cách lặng lẽ. Dưới ánh sáng lờ mờ từ vầng thanh nguyệt, tôi có thể nhận ra rằng đôi má của cô ấy đã bị nhuộm đỏ ửng.
"Alice...?"
"Em... em thích anh, Leon." (Trans: Quả bomb này to đấy!)
Trái tim và tâm trí của tôi chưa được chuẩn bị cho một lời tỏ tình thẳng thừng như vậy. Trái tim tôi đang đập cực kì nhanh, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu Alice có thể nghe thấy nó.
"A..Alice? Vừa mới nãy, đó là..."
"... Nó là một lời tỏ tình đấy. Với tư cách là một người phụ nữ, em thích Leon. Em yêu anh. Em biết rằng Leon vẫn còn là một đứa trẻ, vì vậy em không chắc rằng anh có hiểu điều gì đó như thế này không, nhưng cái cách mà em cảm nhận về anh là thật đấy."
"Ah... uhh... à thì, được rồi... Cảm ơn... cô."
Ôi không, khuôn mặt của tôi đang nóng rực. Tôi đang trải qua hoàng loạt những cảm xúc và tôi không biết phải làm gì luôn. Tôi đang lạc vào trong đôi mắt màu xanh dương của Alice, tôi không thể nào rời đôi mắt của mình khỏi cô ấy được.
"Leon... Anh có thích em không? Hay là anh chưa hiểu được xúc cảm của tình yêu sao?"
"K-không, không phải vậy đâu. Tôi -"
Đợi đã, tôi cần phải bình tĩnh lại mới được. Tôi cần phải suy nghĩ về những gì mà mình sắp nói. Mặc dù, tổng cộng thì, tôi đã sống được gần 30 năm cho tới giờ rồi, nhưng tuổi sinh lý của tôi mới chỉ là 10 thôi. Còn quá sớm cho tôi để mà sẽ quyết định tương lai của mình đấy.
Tuy nhiên - tôi liền đảo đôi mắt của mình mà nhìn vào Alice.
Alice đã luôn luôn ở đó để mà hỗ trợ tôi trong vài năm qua. Nếu không có Alice, tôi sẽ không bao giờ có thể cứu được Claire hay Sophia.
Nhất là, cô ấy rất tử tế và dễ thương. Thật thú vị khi dành thời gian với Alice. Tôi muốn ở cùng với Alice mãi mãi. Đó là những cảm xúc thật của tôi.
Nếu đúng như vậy, tuổi tác có lẽ sẽ không quan trọng.
Tuy nhiên...
"Alice, hãy để tôi hỏi chỉ một điều thôi. Tại sao cô lại yêu tôi vậy?"
Mẹ của Alice đã khá là lo lắng về hội chứng Stockholm. Khởi nguồn của nó xuất phát từ một vụ cướp ngân hàng tại Stockholm, một trong những con tin cuối cùng đã kết hôn với một trong những tên tội phạm nhiều năm sau vụ cướp ngân hàng đó.
Nói cách khác, lý do mà Alice thích tôi, có lẽ là do ảnh hưởng của hợp đồng nô lệ.
Tất nhiên, tôi không nghĩ rằng đó là lý do thực sự. Đúng là tôi đã rất vui vẻ với Alice và xem ra rằng cô ấy cũng cảm thấy tương tự.
Nhưng, nếu Alice không phải là một nô lệ ngay từ ban đầu, cô ấy có lẽ sẽ chỉ nghĩ về tôi như là một người bạn mà thôi.
Sự lo lắng này vẫn nằm lại trong tâm trí của tôi.
"Tại sao em lại thích anh ư? Có nhiều lý do lắm... Sau tất cả, anh rất giống với người anh trai của em."
"Anh trai... Ý cô là, tôi gợi nhớ cho cô về anh trai của cô sao?"
"Vâng, bầu tâm trạng mà anh tỏa ra. Ah, đừng khiến em nói sai chứ, em không phải đang cố gắng sử dụng anh như là một sự thay thế cho người anh trai của mình đâu đấy."
"Tôi không lo đâu, nhưng... cô thích tôi bởi vì tôi gợi nhớ cho cô về người anh trai của cô sao?"
"Em đoán rằng điều đó là không bình thường, nhưng anh trai của em và em đã có một mối quan hệ đặc biệt."
"Đặc biệt... Ý cô là sao?"
Không thể nào, Alice và Claire là tương tự... Không, không đời nào.
"À thì, Leon, có lẽ sẽ rất là hèn khi nói điều này sau khi em vừa mới tỏ tình, nhưng em sẽ nói điều đó dù sao đi chăng nữa, bởi vì em cảm thấy dường như mình sẽ không thể nói nó vào bất cứ lúc nào khác cả."
C-có cái gì với lời nói đầu này vậy. Cô ấy thực sự đã có một mối quan hệ sâu sắc như vậy với người anh trai của mình sao? À thì, tôi không nghĩ rằng điều đó là đúng, song... tôi không thể phủ nhận dòng chảy câu chuyện của cô ấy cho đến nay được.
- Tôi... tôi không biết. Tôi chỉ đang tạo ra một sự hiểu lầm cực kì lớn thôi nhỉ? Yeah, hẳn là thế rồi. Vì vậy, làm ơn đừng ngần ngại nói ra bất cứ điều gì.
"Em... em đã thích người anh trai của em ạ."
Cô ấy thực sự là tương tự như Claire -!?
Bình tĩnh lại nào. Tôi thành ra thích Alice mà mình biết bây giờ,không phải Alice đến từ quá khứ. Bất kể cô ấy có loại quá khứ gì, những cảm xúc của tôi sẽ chẳng hề thay đổi đâu!
... Song, tôi vẫn còn lo lắng về nó.
"Cô đang cố để nói rằng... hai người đã định hẹn hò?"
"K... không, những cảm xúc của em là đơn phương mà thôi. Em chưa bao giờ bảo với anh ấy việc em cảm thấy như thế nào cả."
"Đó là... bởi vì anh trai của cô đã chết sao?"
"Không đâu."
Tôi đã liệu trước cô ấy nói, "Em chưa bao giờ có thể thú nhận những cảm xúc của mình bởi vì anh trai của em đã chết", nhưng tôi đoán là mình đã sai rồi.
Cho nên -
"Em mới là người mà đã chết, không phải là anh trai của em."
Tôi hoàn toàn chẳng hiểu nổi những lời nói của Alice. Tôi liền lặng lẽ đứng đó bởi sốc, và Alice tiếp tục giải thích,
"Em đã chết tại một thời điểm. Em - em có những ký ức từ kiếp trước của mình về một thế giới khác so với đây."
"... Một thế giới rằng khác biệt so với đây sao?"
Điều đó là... điều đó là không thể nào -
"Không hề có ma thuật trong thế giới đó, song đất nước mà em đã đến từ, Nhật Bản, đã có một nền văn minh tiến bộ hơn nhiều so với thế giới này."
"Vậy thì, khi mà cô đã nói rằng mình bị bệnh và mình luôn là một gánh nặng đối với người anh trai của cô..."
"Đó là một ký ức về cuộc sống của em tại Nhật Bản. Em không có người anh em trai nào trong thế giới này cả."
À thì, điều này thực sự đang xảy ra đấy sao? Chắc hẳn, tôi đã được đầu thai, vậy nên việc tái sinh không phải là bất khả thì. Song, cô ấy đã ốm yếu và là một gánh nặng đối với người anh trai của mình... Không đời nào, điều đó là không thể nào...
"... Saya...?"
"Eh? Làm thế nào mà anh lại biết tên của em - không thể nào... Yuya nii-san... thật sao?"
"U... Umu. Đúng thế. Vậy ra, em thực sự là Saya sao?"
"... Nó không thể là thật... Th-thực sự, thực sự là anh đấy sao nii-san?"
"Yep, đúng vậy."
"- Yuya nii-san!"
Ngay lúc đó, Alice liền nhảy vào vòng tay của tôi và tôi bèn ôm lấy lưng của cô ấy.
"Yuya nii-san, Yuya nii-san, Yuya nii-san!"
"... Yep, anh đây. Saya à, đã được một quãng thời gian dài rồi." (Trans: Giờ thì đôi xưng hô của Leon được rồi...)
"Vâng, vâng, đã quá lâu rồi."
Alice liền từ từ tách ra khỏi tôi và nhìn vào tôi giống như là cô ấy đã trở nên lo sợ vậy.
"... Saya? Có chuyện gì sao?"
"Anh... có ghét em không?"
"Ha? Tại sao cơ chứ?"
"Bởi vì... em đã là một gánh nặng cho anh. Anh hẳn đã ghét em bởi việc trở thành một gánh nặng cho đến lúc cuối cùng. Vì vậy, anh hẳn phải còn ghét em nhiều hơn nữa sau khi phát hiện ra rằng em đã được đầu thai."
Alice liền nhìn vào tôi với đôi mắt đầy lo lắng.
... Tôi hiểu rồi.
Tôi đã cố gắng kiếm tìm hạnh phúc để thực hiện mong ước trước khi chết của Saya, nhưng lý do mà tôi đã làm điều đó là bởi vì tôi biết rằng mình đã làm tổn thương Saya bằng việc gây ra một sự hiểu lầm.
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể khắc phục được sự hiểu lầm từ cái ngày đó.
Tuy nhiên -
"... Anh không có ghét em đâu. Ngay từ đầu, anh chưa bao giờ từng ghét em cả. Anh chưa bao giờ nghĩ về em như là một gánh nặng đâu, Saya."
"Anh đang nói dối! Anh đã cố gắng nhiều đến vậy, nó hẳn phải cực kì khó khăn cho anh!"
"Đó không phải là lỗi của em đâu Saya. Anh không muốn làm em phải lo lắng cho nên anh đã giữ im lặng, nhưng anh cũng đã mắc phải căn bệnh tương tự như em đấy."
"Anh đang nói dối."
"Nó là sự thật. Đó là tại sao mà anh lại bỏ học. Em cũng đã thôi học ngay trước khi mình được nhập viện, đúng chứ?"
"Đó là..."
Tôi đoán là cô ấy đang nhớ lại rất nhiều những ký ức từ kiếp trước của mình. Chẳng mấy chốc, tôi có thể thấy rằng Alice đang bắt đầu hiểu ra được.
"Vậy thì, anh đang nói sự thật sao? Nii-san, anh thực sự không có ghét em sao?"
"... Tất nhiên là không rồi. Không đời nào anh lại có thể không ưa Saya cả."
"Em hiểu rồi... Ra là vậy... Nii-san chưa bao giờ ghét em."
"Yep, anh chưa bao giờ từng ghét em đâu."
"Em hiểu rồi... Ra là vậy."
Alice liền mỉm cười một chút khi mà những giọt nước mắt lớn bắt đầu rơi xuống từ đôi mắt cô ấy. Cuối cùng, tôi cuối cùng cũng đã có thể khắc phục được sự hiểu lầm từ cái ngày đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thực hiện nó được cơ đấy.
"Hey, Yuya nii-san, anh đã chiến đấu với căn bệnh được tám năm rồi sao?"
Những giọt nước mắt của Alice liền ngừng lại được một chút và cô ấy bèn nhìn vào tôi.
"... Eh? Không đâu, nó đã vào khoảng một năm thôi."
"Vậy thì, điều đó chẳng hợp lý gì cả. Khi mà em chết, anh đã bị bệnh rồi, đúng chứ?"
"Em nói đúng. Đó là tại sao mà... huh?"
Nếu tôi được sinh ra lần nữa ngay sau khi mình chết, tôi hẳn sẽ nhỏ hơn Alice một tuổi mới phải, nhưng tôi thực ra nhỏ hơn 8 tuổi lận cơ.
- Không, đợi đã. Trước khi mình chết, tôi đã mất đi mọi thứ ngoại trừ thính giác của mình và tiếp tục sống được một khoảng thời gian như thể mình đang ngủ vậy. Nếu tôi vẫn còn sống trong trạng thái đó được bảy năm thì -
Hãy dừng suy nghĩ về điều này lại đi. Ngay cả khi đó là sự thật, sẽ chẳng vui vẻ gì cho Saya khi mà nghe thấy được những gì đã xảy ra với tôi đâu.
"Yuya nii-san?"
"Anh đã chết một năm sau em. Vì vậy, anh đoán là khi anh chết, anh đã không được đầu thai ngay lập tức."
"Vậy sao? Em đoán rằng có lẽ là vậy rồi."
Điều đó không phải hoàn toàn là sự thật, nhưng hẳn là tốt nhất khi không theo đuổi cái lối nghĩ đó thêm nữa. Alice liền nhanh chóng mỉm cười lại với tôi.
Quan trọng hơn thế - Tôi liền nhìn vào Alice một lần nữa.
Chúng tôi đã dành vài năm qua bên nhau. Toàn bộ quãng thời gian đó với cô gái này rằng đã trở thành một người quan trọng đến vậy đối với tôi. Tôi cảm thấy đường như sẽ là bất khả thi khi mà Alice không ở bên cạnh tôi.
Nhưng, Alice chính là Saya. Cô ấy là người em gái thực sự của tôi mà.
"Hey, Saya... Lời tỏ tình từ một chút trước đây thì -"
"Lời tỏ tình lúc trước của em là nghiêm túc đấy."
"Eh, nhưng chúng ta là anh em ruột trong kiếp trước, đúng chứ?"
"Dẫu vậy, em thích anh, Leon. Anh cảm thấy như thế nào về em vậy? Nếu anh có những ký ức từ kiếp trước của mình, anh hẳn sẽ hiểu được tình yêu, đúng chứ?"
"... À thì, umm, thật lòng thì anh cũng rất bị thu hút bởi Alice, anh muốn (chúng ta) được bên nhau mãi mãi, nhưng chúng ta là anh em được kết nối bởi huyết - hnn!?" (Trans: Dốt vl... Đâu còn nữa đâu...)
Tôi đã không thể hoàn thành nổi câu nói của mình. Alice liền ôm lấy cơ thể của tôi và miệng tôi liền bị làm cho im lặng bởi đôi môi của Alice... Không, không không. Em đang làm cái gì với đôi môi của mình vậy? Huh? Cái gì? Hôn? Tại sao em lại đang hôn anh cơ chứ!? (Trans: Có bn nào GATO như tui ko!?)
"A...Alice !? Em có biết những gì mà mình đang làm không đấy!?"
"... Anh đang nói cái gì vậy? Dĩ nhiên nó là một nụ hôn giữa đôi tình nhân rồi."
"Dĩ nhiên là một nụ hôn - không phải thế! Bình tĩnh lại đi! Chúng ta là anh trai và em gái đấy, đúng chứ?"
Tôi đang cố gắng bình tĩnh lại, nhưng Alice chỉ nghiêng đầu mình và nhìn vào tôi, bối rối về việc tại sao mà tôi lại đang hoảng loạn.
"Không phải nó ổn sao? Trong kiếp trước của mình, chúng ta đã là anh trai và em gái, nhưng không còn vậy nữa rồi. Trong tâm trí của mình thì chúng ta có lẽ là anh trai và em gái, nhưng về mặt di truyền thì không có vấn đề gì cả, đúng chứ?"
"À thì, điều đó chắc hẳn là đúng... không, không, anh sẽ không bị đánh lừa đâu!"
"Eh ~?"
"Không, đừng có mà 'Eh ~' với anh. Trước hết, lui ra một chút đi."
"Tại sao cơ chứ?"
"À thì, đó là bởi vì, thứ gì đó như thế này..."
Tôi không thể hoàn thành việc nói, "Đó là bởi vì chúng ta là anh trai và em gái". Hệt như Alice đã nói, chúng tôi đã là anh trai và em gái trong kiếp trước của mình, nhưng trong thế giới này thì hoàn toàn không có sự kết nối về huyết thống nữa.
"Hey, Yuya nii-san... em đã thích anh, nhưng em chưa bao giờ có thể tỏ tình. Vì vậy, em đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể gặp anh lần nữa và em đã từ bỏ."
"Vậy thì, tình huống này thật là lạ, phải không?"
"Nó không có lạ đâu. Người mà em đã phải lòng là Leon, vì vậy không có vấn đề gì cả đâu."
"Không, không, không, dẫu vậy Leon đã từng là anh trai thật sự của em đấy."
"Điều đó thậm chí còn tuyệt vời hơn nữa! Người mà em đã yêu trong kiếp này hóa ra lại là người anh trai mà em đã yêu trong kiếp trước của mình cơ đấy!"
"Tại sao em lại hạnh phúc như thế vậy!? Thậm chí trong dramas, nếu đôi tình nhân là anh chị em ruột bị chia cách suốt cả cuộc đời của mình, chắc chắn sẽ có nhiều mâu thuẫn cơ chứ!"
"Không phải điều đó thật là lạ sao? Nếu đôi tình nhân đã bị chia cách suốt cả cuộc đời của mình thì không phải họ sẽ rất vui mừng khi gặp lại nhau sao? Em sẽ đi một chặng đường thật dài để gặp lại người yêu của mình đấy!"
"Đừng có đi bất cứ đâu nữa, quay trở lại mau! Thay vào đó, hãy bình tĩnh lại một chút đi! Tính cách của Saya hẳn sẽ dè dặt hơn mới phải! Tại sao em lại bạo dạn như thế cơ chứ!?"
"Đó là bởi vì trong kiếp trước của mình, em đã luôn luôn ốm yếu. Cho nên, em đã luôn như thế này trong thế giới này rồi."
"Eeeeeeehhhhh..."
Bằng cách nào đó, hình ảnh về Saya mà tôi đã giữ trong tâm trí của mình đã bị phá hủy hoàn toàn mất rồi.
"Bên cạnh đó, anh có thể thấy mái tóc của em, đúng chứ?"
Alice liền mỉm cười trong khi đang lướt những ngón tay của mình qua mái tóc màu hoa anh đào của cô ấy.
"... Ý em là sao?"
Tôi liền cảm thấy một cảm giác đáng lo ngại sau khi hỏi điều này, nhưng Alice chỉ trả lời với một nụ cười tươi.
"Tại Nhật Bản, mái tóc màu hồng sẽ cực kì d*m d*c đấy. Vì vậy, nó rất phù hợp, phải không?"
"Đó là lý do của em sao!? Biểu lộ ra chút tự trọng đi chứ!"
* Chắc đây chính là mầm mống của vụ Incest rồi. Incest một cách vô cùng hợp tình hợp lý mới kinh :v.