Mâu thuẫn
◇◆◇◆◇
"Hãy sống tự do vì em, nhớ là phải thật hạnh phúc đấy nhé."
Đây chính là những lời trước khi chết từ thành viên trong gia đình còn sót lại cuối cùng của tôi, Saya. Vì vậy, khi mà tôi được đầu thai vào một thế giới khác, tôi đã cố gắng sống thật hạnh phúc vì em ấy.
Tuy nhiên, tôi đã bị giới hạn một cách nghiêm ngặt trong cuộc sống mới của mình sau khi được sinh ra trong một gia đình quý tộc. Cho nên tôi đã phải vật lộn trong một khoảng thời gian khá là dài, song tôi vẫn liều mình nỗ lực để đạt được hạnh phúc.
Một ngày nọ, tôi đã gặp Alice, một cô gái thượng elf với mái tóc màu hoa anh đào. Cô ấy cũng có cặp mắt dị sắc - con mắt phải của cô ấy có màu vàng kim trong khi bên trái của cô thì có màu xanh dương.
Tôi đã đương đầu với những khó khăn khác nhau cùng với Alice, song tôi cuối cùng đã xoay sở để giành được sự tự do của mình. Và rồi Alice đã tỏ tình với tôi và nó đáng nhẽ ra phải là một kết thúc hạnh phúc -
Nhưng, Alice lại chính là đầu thai của người em gái của tôi từ kiếp trước - Saya.
Em gái của tôi người mà đã là gia đình duy nhất của tôi trong quá khứ. Thật lòng thì, thật là tuyệt khi đã đoàn tụ được với Saya. Tôi thực sự đã rất hạnh phúc.
Tuy nhiên... Sẽ ổn khi nói rằng cô gái người mà thành ra đã thích tôi - lại là người em gái của tôi từ kiếp trước sao?
Tôi đã khá là lo lắng về điều đó, nhưng Alice đã nói rằng cô ấy rất hạnh phúc về điều này. Đúng là trong kiếp trước của mình thì chúng tôi đã là anh trai và em gái, nhưng trong thế giới này thì không hề có mối liên hệ nào về huyết thống giữa chúng tôi, cho nên hẳn là không có vấn đề gì cả.
"Giờ đây, sau khi hôn, chúng ta có thể tiến thậm chí xa hơn nữa đấy - chúng ta sẽ làm gì đây?"
Đợ-đợi đã, Saya! Bình tĩnh lại đi! Saya, làm ơn biểu lộ ra chút tự trọng đi chứ! Saya!?
"- Ha!?... Lại là giấc mơ đó nữa..." (Trans: Mơ được (em)gái 'hấp'... :v)
Tôi liền ngồi dậy trên chiếc giường và vô tình cho ra một điệu thở dài. Đã được gần một tháng kể từ khi tôi phát hiện ra rằng Alice chính là người em gái của mình từ kiếp trước. Suốt từ đó, tôi đã có giấc mơ này hầu như mỗi đêm luôn.
Lý do cho điều này là hiển nhiên. Đó là bởi vì tôi vẫn đang cố gắng mường tượng ra cách để đối xử với Alice.
Saya đã là gia đình duy nhất của tôi trong kiếp trước, em ấy rất quan trọng đối với tôi, nhưng đó chỉ tựa như là người em gái của tôi mà thôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ về em ấy như là một đối tượng để yêu cả.
Và Alice có một trái tim dịu dàng và rất dễ thương. Cô ấy là một cô gái mà tôi muốn dành cả phần đời còn lại của mình ở cùng, nói rõ ràng ra thì, tôi bị cuốn hút bởi cô ấy.
Khi tôi đã nghĩ rằng hai người họ là những người khác nhau, không có vấn đề gì cả... Giờ thì tôi biết được sự thật, tôi không thể nhìn Alice mà không nghĩ về Saya.
Ở cùng với Alice có nghĩa là hẹn hò với chính đầu thai của em gái tôi. Sẽ ổn nếu tôi chỉ nghĩ về cô ấy như là Alice, nhưng rõ ràng là sai trái nếu tôi xem xét kiếp trước của mình.
Cho nên, tôi hiện rất bối rối và không biết phải làm gì luôn.
"Mình biết mình không thể bỏ mặc những thứ như chúng vốn có được, song..."
Tôi bèn rời khỏi chiếc giường và nhìn ra ngoài cánh cửa sổ. Phần sân trong của căn dinh thự nhà Sfir liền hiện ra trước mắt tôi.
Đã được một tháng kể từ vụ việc đó, và chúng tôi vẫn còn ở đây.
Có một vài lý do cho điều này. Lý do chính của việc chúng tôi vẫn chưa rời đi là để quyết định việc gia đình Sfir sẽ chịu trách nhiệm về những hành động của Carlos như thế nào.
Tuy nhiên, cuộc thảo luận đó kết thúc vào ngày hôm qua.
Chúng tôi không cần phải ở lại bên trong căn dinh thự này nữa, nhưng...
"Ah ~, ngừng việc nghĩ về nó đi nào. Mình cần phải đi ăn sáng đã."
Tôi bèn đẩy lui những suy nghĩ đen tối đang hình thành trong tâm trí của mình và hoàn thành việc thay quần áo. Và rồi tôi liền đi lấy cái bình đựng nước và rửa khuôn mặt của mình.
Nhân tiện, không có hệ thống cấp nước nào ở bất cứ đâu trong thế giới này, không chỉ ở trong nhà Sfir. Nó rất rắc rối để lấy được nước. Cách thông dụng nhất để lấy nước là kéo nó lên từ một cái giếng.
Vì vậy, trong nhà của quý tộc, một cái bình đựng nước được làm đầy với nước giếng xuất hiện bên trong vài căn phòng. Xem ra rằng những người hầu làm đầy nó với nước hai lần một ngày.
Nếu bạn sử dụng tinh linh thuật, bạn có thể làm cho nước xuất hiện ra từ hư không, nhưng... Bạn cần phải có nơi nào đó để chứa nước khi bạn tạo ra nó. Vì vậy, nó không có hữu dụng lắm.
Khi mà tôi đang đứng trong căn phòng với cái bình đựng nước, tôi liền bắt gặp Alice.
"A-Alice... B-buổi sáng tốt lành!"
"Buổi sáng tốt lành nhé, Leon. Hôm nay là một ngày thật tuyệt, phải không?"
Kuu, cô ấy đang mỉm cười rạng rỡ. Tôi đã rất lo lắng rằng cô gái mà tôi thích lại là đầu thai của em gái tôi, nhưng Alice xem ra chẳng bận tâm.
... Không, tôi đã biết rằng cô ấy không hề bận tâm rồi. Cô ấy đã biết rằng tôi là Yuya và cô ấy đã hôn tôi... hay đúng hơn là, tôi đã hôn Alice.
Tôi đã hôn chính người em gái của mình từ kiếp trước cơ đấy...
Khi tôi nghĩ về việc hôn Alice, trái tim tôi cảm thấy ấm áp hơn, nhưng rồi tôi liền cảm thấy không thoải mái khi biết rằng tôi đã hôn người em gái của mình từ quá khứ. Tôi cảm thấy thật rắc rối khi nghĩ về người mà tôi đã hôn.
"... Leon, có chuyện gì sao?"
"Ah, không. Không có gì đâu. Mọi thứ đều ổn mà."
Dừng ngay lại nào. Tôi cần phải ngừng việc suy nghĩ về điều này ở trước mặt Alice mới được. Alice luôn cư xử một cách tự nhiên, nhưng cái cách mà tôi đang hành xử chỉ đang tạo ra một bầu không khí không thoải mái mà thôi.
Tôi chỉ phải nói chuyện một cách tình cờ với cô ấy thôi mà.
"Giờ thì anh nghĩ về nó, thời tiết khá là tuyệt vời vào hôm nay đấy chứ."
"... Eh, oh, đúng vậy..."
H-huh... Đó đáng nhẽ ra là chủ đề tối thượng(tột cùng) của cuộc trò chuyện nếu bạn không còn gì khác để nói về cả. Tuy nhiên, bầu không khí liền đột nhiên có cảm giác thật tế nhị. Tại sao cơ chứ!?
"He-hey, anh đã nói điều gì đó kỳ lạ à?"
"K-không có gì đặc biệt cả đâu."
"Thật sao?"
"Ye-yeah."
Có cái gì với cái bầu không khí lúng túng này vậy? Tôi không hiểu tại sao nó lại không thoải mái đến vậy, nhưng điều này thật là tệ. Tôi phải làm gì đây, tôi có thể làm gì đây? Đúng rồi, chúng ta hãy cố để buộc thay đổi đề tài nào!
"N-nhân tiện, Alice. Anh đã định ăn sáng bây giờ đấy."
"Vậy sao? Thế thì -"
"Yep, anh sẽ đi bây giờ đây!"
"Eh? Ph-phải rồi, tạm biệt."
"Ah, hẹn gặp lại sau nhé."
Và như thế này, tôi đã đi đến phòng ăn một mình. Tại sao tôi lại chỉ chạy đi và không mời cô ấy cơ chứ!? Tôi bị ngốc à!? Tôi nên chết ngay đi mới phải!
Suy nghĩ về những sai lầm của mình, tôi cần phải có một sự suy xét nghiêm túc về những hành động của mình mới được.
Alice đã luôn tiếp xúc với tôi một cách đều đặn, nhưng nhiều thứ đã thay đổi gần đây. Trong kiếp trước của mình, tôi hầu như đã không có trải nghiệm lãng mạn nào cả, điều này chỉ là quá nhiều đối với tôi.
"Hmm, otouto-kun? Em đang làm cái gì ở một nơi như thế này vậy?"
Khi tôi tới được sảnh ăn, tôi đã bị tiếp cận bởi Claire.
"... Claire, buổi sáng tốt lành."
"Uh, em ổn chứ? Em có vẻ phần nào kiệt sức đấy."
"Đừng bận tâm về em, em chỉ hơi chán nản một chút vì em là một thằng ngốc mà thôi."
"Otouto-kun? Em đang cư xử rất kỳ lạ đấy, em có chắc là mình ổn không vậy?"
Claire liền gãi nhẹ cái đầu nhỏ của cô ấy. Ah, nó thật là vô nghĩa. Tôi cần phải cư xử một cách bình thường hoặc là tôi sẽ khiến Claire lo lắng mất.
"Đừng lo lắng về nó mà, nó không phải là một chuyện lớn gì cả đâu. Claire, chị đã định đi ăn sáng, phải không? Chúng ta đi cùng nhau thì sao?"
"Tất nhiên rồi, chị rất hạnh phúc khi được vậy đấy."
Chúng tôi bèn yêu cầu người hầu gái chuẩn bị bữa sáng cho mình và rồi chúng tôi liền ngồi xuống đối diện nhau.
"Cuối cùng thì, mùa đông có vẻ như là sắp chấm dứt rồi."
"Em đoán vậy..."
Nhân tiện, các mùa của thế giới này hầu như giống hệt với mùa của Nhật Bản.
Bởi bất khả thi để biết được liệu một giây có tương tự(như ở Nhật) trong thế giới này không, thật khó để chắc chắn về việc thời gian hoạt động như thế nào ở đây. Song, từ những gì mà tôi có thể nhận ra, một tháng là ba mươi ngày. Một năm là 360 ngày và có thể được chia ra thành mười hai tháng. Cũng có bốn mùa rằng tương tự như Nhật Bản.
Cho nên, hiện đang là tháng Hai vào giữa mùa đông - khu vực này trong thế giới xem ra tương tự như khu vực ở miền nam Nhật Bản - vì vậy khí hậu vẫn khá là ấm áp thậm chí trong mùa đông.
Thời gian ban đêm có thể khá là lạnh lẽo, song, xem xét rằng đang giữa mùa đông, thời tiết không có cảm giác giống như vậy nhiều. Tôi đã lớn lên trong một vùng có nhiệt độ lạnh hơn nhiều, cho nên thời tiết này khá là tuyệt so với những gì mà tôi đã quen.
"... Fuwaa - Xin lỗi."
Claire cho ra một cái ngáp, và liền nhanh chóng che giấu đi khuôn mặt của mình trong một sự hoảng hốt.
"Chị xem ra khá là mệt mỏi đấy."
Tôi đã khá là lo lắng về cô ấy và hỏi điều này, nhưng cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đầy bực bội.
"... Đó là bởi vì em đã đổ dồn công việc lên chị đấy, đúng chứ?"
"Ahaha... nhưng, nhờ điều đó, em đã có thể hủy bỏ hôn ước của chị mà."
Người đứng đầu và người con trai cả của gia đình Grances đã qua đời, vì vậy tôi đã đảm nhiệm địa vị Bá tước.
Cho nên, tôi ban đầu đã định thực hiện công việc của mình với thân phận Bá tước, song... bởi vì tôi chỉ mới mười tuổi mà thôi, Claire đã đảm nhiệm bổn phận của Bá tước trong thời gian hiện tại.
Tất nhiên rằng Claire cũng vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng cô ấy có được rất nhiều sự trợ giúp từ Michelle khi nhắc đến mảng kế toán và Alice cũng đã là một sự hỗ trợ tuyệt vời.
Thứ quan trọng là sự thật rằng Claire đã trở nên cần thiết đối với gia đình Grances để mà làm cho hoạt động đúng cách. Vì lý do đó, tôi đã đề nghị Hầu tước Gramp hủy bỏ vụ hôn ước.
Bằng cách này, vài điều tốt đã đến bởi cuộc tấn công của gia đình Sfir vào căn dinh thự nhà Grances. Đó là một thứ khủng khiếp, nhưng chừng nào nó không bao giờ lặp lại nữa, nó hẳn sẽ ổn thôi.
Cho nên, Claire giờ đây hoàn toàn được tự do... À thì, tôi không chắc liệu mình có thể gọi toàn bộ công việc mà cô ấy giờ phải thực hiện đối với gia đình Grances là tự do không.
"Hôn ước đã bị hủy bỏ... Chị đã nghĩ rằng nó là bất khả thi, chị vẫn chưa thể tin nó được."
"Chị vẫn đang nói cái gì vậy chứ? Đã hơn một tuần kể từ khi hôn ước bị hủy bỏ một cách chính thức rồi mà."
"Umu, nhưng mà... Oouto-kun, chị sẽ không bị bắt buộc vào một cuộc hôn nhân chính trị nữa, đúng chứ?"
"Tất nhiên là chị sẽ không bị đâu. Chị sẽ không cần phải lo lắng về hôn nhân chính trị nữa, chị có thể kết hôn với người mà mình yêu rồi."
"Người mà chị yêu à..."
Claire liền đưa ra một cái nhìn đầy ý nghĩa với tôi, nhưng tôi bèn giả vờ không có nhận thấy. Thật lòng thì, tôi không thể có cái cuộc trò chuyện đó với Claire ngay bây giờ được.
Ý thức của tôi về những giá trị hiện đang bị làm lung lay bởi Alice. Cho nên, tôi cảm thấy dương như nếu Claire muốn làm, cô ấy có thể lợi dụng tôi đấy.
Đó là tại sao, xin lỗi nhé - tôi liền xin lỗi tới Claire trong thân tâm của mình. Tôi bèn cố gắng tìm kiếm một chủ đề khác để thay đổi cuộc trò chuyện.
"Dù sao đi nữa, Claire, cuộc đàm phán vào hôm qua đã diễn ra tốt không vậy?"
"Muuuuu"
"... Claire?"
"Mọi thứ đang tiến triển tốt. Sự trừng phạt dành cho Elyse đã được quyết định, cô ta sẽ bị cầm tù. Eric-san sẽ trở thành người đứng đầu của gia đình Sfir, và nó đã được quyết đinh rằng họ sẽ trả khoản bồi thường cho gia đình Grances trong vòng năm năm tới."
"Em hiểu. Vậy thì tốt rồi."
Đối với các thành viên có dính líu tới cuộc tấn công vào căn dinh thự nhà Grances, sẽ không có hình phạt nào bởi họ chỉ làm theo lệnh của Carlos mà thôi. Tôi cũng đã quyết định không tiết lộ tội ác mà gia đình Sfir đã phạm phải.
Nếu nó mà bị tiết lộ ra, gia đình Sfir sẽ bị phá hủy mất. Đó là điều mà tôi không hề muốn đối với Sophia hay Eric, xem xét rằng họ đã không biết gì về vụ tấn công cả.
Tất nhiên, Carlos đã chết, cho nên không phải là mọi thứ đều có thể được che đậy.
Vì vậy, câu chuyện mà đã được kể cho công chúng, là rằng những kẻ cực đoan mà đã tấn công gia đình Grances cũng đã đột kích vào căn dinh thự nhà Sfir. Mặc dù Carlos đã bị giết, Alice và tôi đã xông tới để trợ giúp cho phần còn lại của gia đình.
"Và, về vấn đề hôn ước với Sophia, chị đã nói chuyện với Eric và chính thức hủy bỏ nó... song chị không chắc liệu đó có phải là điều đúng đắn để mà làm không."
"À thì, không còn cần thiết cho em để mà kết hôn vì những lý do chính trị nữa. Vì vậy, hôn ước nên được giải thể lâu từ trước rồi mới phải."
"Đúng thế, nhưng mà... Otouto-kun, em đã gặp Sophia-chan kể từ cái ngày đó chưa vậy?"
"Không, em đã không thấy cô ấy."
"Tại sao lại -"
"Cảm ơn vì đã chờ đợi. Đây là bữa sáng ngày hôm nay ạ."
Thời điểm tệ thật. Người hầu gái đã quay lại chỗ chúng tôi với bữa sáng. Bữa sáng đã được bày ra trên chiếc bàn cho chúng tôi, tôi liền trao đổi ánh nhìn với Claire và quyết định rằng chúng tôi có thể tiếp tục cuộc trò chuyện này sau.
Bữa sáng ngày hôm này là trứng chiên và thịt xông khói, với vài cái bánh mì bên trong một cái giỏ. Hương vị của trứng chiên và thịt xông khói khá là ổn, nhưng bánh mì thì cứng và rất khó ăn.
Điều này không có nghĩa là gia đình Sfir nghèo, tôi không phải đang cố gắng để xúc phạm gia đình Sfir, nhưng điều này khá là phổ biến trong thế giới này - thay vì đó, đây còn được coi là một bữa sáng xa xỉ đấy chứ.
Sẽ là vô ích khi cố gắng làm ra một cái gì đó có chất lượng cao hơn bởi vì không có tủ lạnh trong thế giới này. Dẫu vậy, tôi hy vọng sẽ tìm ra một cách để tạo ra những sự cải tiến một khi tôi trở lại lãnh thổ Grances.
"Vậy, về Sophia-chan."
"Có điều gì đó không ổn với Sophia sao?"
"Em đang nói cái gì vậy? Em biết rằng cô ấy đã đóng kín bản thân mình được khá là lâu cho đến giờ rồi mà."
"Em biết điều đó, nhưng..."
Cô ấy đã đóng kín bản thân bên trong căn phòng của mình suốt từ cái ngày đó rằng cô ấy đã giết cha của mình, cùng Regis, và đã cố gắng giết mẹ của cô ấy.
"Nếu em biết, vậy thì tại sao em lại chưa cố gắng đi kiểm tra cô ấy vậy?"
"Đó là... Em đã chấm dứt hôn ước của chúng em rồi. Không còn lý do gì cho em để mà lo lắng về cô ấy nữa..."
"Ngừng việc nói dối lại đi."
Đôi mắt màu lục đậm của cô ấy(Claire) trông thật phẫn nộ khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
"Đó chính xác không phải là một lời nói dối..."
"Chị chẳng tin em chút nào cả. Không phải lý do mà chúng ta vẫn còn đang ở lại với gia đình Sfir, là bởi vì em lo lắng về cô ấy sao."
"Không, bởi vì em đã muốn đảm bảo rằng cuộc thảo luận với gia đình Sfir sẽ tiến triển tốt mà thôi. Em cũng đã phải đổ dồn công việc lên chị vì hoàn cảnh của mình, vì vậy em đã lo lắng về chị đấy."
"... Không phải là một lời nói dối rằng em đã lo lắng về chị, nhưng em chỉ đang dùng điều đó như là một cái cớ mà thôi... Trước hết, cuộc thảo luận đã kết thúc vào ngày hôm qua, nhưng em vẫn chưa thực hiện bất cứ sự chuẩn bị nào để mà rời đi đấy thôi."
"Đó là..."
"Hey, otouto-kun, chị sẽ hỏi lại lần nữa. Tại sao em lại chưa đi gặp cô ấy vậy?"
Claire liền nhìn thẳng vào tôi. Rõ ràng rằng, không có cách nào để trốn thoát khỏi câu hỏi này cả. Tôi bèn cho ra một cái thở dài nhỏ và quyết định trả lời cô ấy.
"... À thì, bởi vì em đã chối bỏ Sophia, cô ấy đã bị tổn thương và đã khóa kín bản thân mình lại, đúng chứ? Em phải gặp cô ấy như thế nào bây giờ đây?"
"... Em đã thật là thậm tệ, đúng chứ, đó là lý do mà em đã chưa bao giờ đến gặp cô ấy."
"Đúng vậy... em thực sự rất lo lắng về cô ấy."
Cha mẹ của Sophia đã bị giết bởi vì những tội ác mà họ đã phạm phải.
Song điều đó là tại sao mà Sophia đã không cần phải giết cha mẹ của mình. Nếu tôi đã không tham gia thiếu thận trọng đến vậy, Sophia sẽ không giết chết cha mẹ của em ấy rồi.
"À thì, otouto-kun, Sophia-chan rõ ràng đã bị tổn thương, nhưng cô ấy đã nghĩ rằng em đã chối bỏ cô ấy. Song, em thực sự không có ghét cô ấy, đúng chứ?"
"Tất nhiên là không rồi. Xét cho cùng, Sophia đã làm những-thứ-đó vì em mà."
Chỉ có một vài người mới biết được tội ác mà gia đình Sfir đã phạm phải. Vì vậy, theo lẽ tự nhiên thì chỉ có một vài người mới biết được những gì mà Sophia đã làm vào ngày hôm đó mà thôi. Đó là tại sao mà tôi đã mập mờ có chủ định khi nói về nó.
Tôi liền đảm bảo rằng không có ai đang lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi và bèn bắt đầu nói một cách lặng lẽ hơn.
"... Sẽ bất khả thi cho em để mà ghét bỏ Sophia."
Đó là những cảm xúc thật lòng của tôi. Đó là tại sao mà tôi lại thực sự hối hận khi chối bỏ em ấy theo phản xạ vào ngày hôm đó.
Tất nhiên, thậm chí xét theo những luật lệ của thế giới này, tôi nghĩ rằng những gì mà Sophia đã làm đã đi quá xa rồi. Nhưng dẫu vậy, tôi nghĩ rằng mình nên chấp nhận cô ấy vào ngày hôm đó mới phải.
"Vậy thì mau đi gặp cô ấy đi. Em rất lo lắng về cô ấy, đúng chứ?"
"Đó là... nhưng nếu bởi việc gặp cô ấy, em sẽ làm tổn thương cô ấy hơn thì sao?"
"Nó sẽ ổn thôi mà, otouto-kun. Sophia-chan đang đợi em đến gặp cô ấy đấy. Nếu em đi gặp cô ấy và nói với cô ấy những cảm xúc của mình một cách đúng đắn, onee-chan của em đảm bảo rằng mọi thứ sẽ đều ổn cả thôi."
Claire liền ngả người về trước một chút và lắc nhẹ mái tóc lượn sóng của mình. Cô ấy bèn biểu lộ ra một nụ cười dịu dàng rằng sẽ làm bình tĩnh bất cứ ai mà trông thấy nó.
Cô ấy chỉ là một đứa trẻ rằng thậm chí còn chưa đến mười hai tuổi, nhưng vào thời điểm đó, Claire dường như đã lớn hơn rất nhiều.
Tôi đã được thúc đẩy lên bởi những lời nói của Claire và liền đi gặp Sophia.