Bữa tiệc Trà
◇◆◇◆◇
Dẫu rằng nó vốn là ý tưởng về tổ chức một bữa tiệc trà tại phần sân trong, nhưng, mặc dù khu vực này thường thì khá là ấm áp, nó hơi quá lạnh để mà tổ chức một buổi tiệc trà ở ngoài trời.
Cho nên nó đã được quyết định rằng bữa tiệc trà sẽ được tổ chức bên trong căn phòng khách.
Đó là tại sao, vào khoảng 3 giờ chiều, tôi liền hướng tới căn phòng khách với Sophia.
"Leon onii-chan, chúng ta định sẽ làm gì tại căn phòng khách vậy?"
"Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc trà đấy."
"Một bữa tiệc trà... vậy thì sẽ có những người khác sao ạ?"
Sophia liền đột ngột ngừng bước đi trong khi vẫn đang nắm chặt lấy tay của tôi. Tôi cũng dừng lại và ngoảnh sang nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ấy.
"Sophia, em sợ gặp mặt với những người khác sao?"
"... Vâng ạ."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì.... cả Mẹ và Cha đều đã nghĩ rằng Sophia là một con quái vật... cho nên mọi người khác hẳn cũng cảm thấy tương tự, đúng chứ?"
"Anh không nghĩ vậy đâu. Thậm chí những thứ đồ ngọt mà chúng ta có trong bữa tiệc trà, em nghĩ rằng tại sao mà mọi người trong nhà bếp lại đều đã giúp đỡ làm ra chúng chứ?"
"Đó chỉ bởi vì họ đã giúp đỡ Leon onii-chan mà thôi."
Khi mà Sophia vẫn không tin tôi, tôi liền đùa nghịch xoa xoa mái tóc vàng kim của cô ấy.
"Không phải đâuu ~ ... những người đó rõ ràng là không sợ Sophia mà. Sau tất cả, anh không có sợ Sophia đấy thôi."
"Leon onii-chan là đặc biệt mà."
"Thậm chí vậy..."
Khi mà Sophia đột nhiên giết chết cha của mình, tôi đã sợ hãi.
Song, đó chỉ là bởi vì Sophia đã cảm nhận được cùng nỗi buồn và đau đớn mà tôi đã cảm thấy mà thôi. Tôi biết rằng cô ấy đã nổi giận vì tôi, cho nên tôi không còn sợ hãi nữa.
Nói cách khác, tôi đã sợ hãi bởi vì tôi đã không biết được những gì mà Sophia đã nghĩ lúc đó. Và như thế, tôi cảm thấy rằng cha mẹ của Sophia cũng đã cảm thấy tương tự.
Dẫu vậy, nó sẽ rất khó cho Sophia để mà hiểu được điều đó. Cho nên , tôi sẽ tiếp tục với kế hoạch ban đầu.
"Anh biết rằng em đang cảm thấy không yên về điều này, nhưng nó sẽ ổn mà. Anh đã mời duy nhất một người mà em biết rằng mình có thể tin tưởng thôi."
"... Một người sao? Có lẽ nào, Claire onee-chan?"
Oh, vậy ra Sophia cảm thấy rằng mình có thể tin tưởng Claire. Điều đó thật là tốt khi biết được. Tôi sẽ đảm bảo mời Claire đến khi mà tôi lần tiếp theo tổ chức một bữa tiệc trà.
Tuy nhiên, Claire đã rất bận rộn với công việc trong khoảng thời gian này.
"Anh đang nói về Alistair... Khi mà anh lén bước vào phòng của Sophia, em có nhớ cô gái rằng đã ở cùng với anh không vậy?"
"Ah... đúng rồi. Onee-san đó rằng đã ở cùng với anh."
"Đúng thế. Onee-san đó, em ổn với cô ấy, đúng chứ?"
"Ummm..."
Cô ấy xem ra không có ghét ý định này. Mặc dù cô ấy dường như không hoàn toàn phản đối nó, song cô ấy rõ ràng là vẫn không yên về việc Alice ở đó. Vậy thì, hãy thử cái thúc đẩy cuối cùng nào.
"Thực ra, Alice biết cách để tạo ra rất nhiều thứ đồ ngọt. Cho nên, có rất nhiều loại đồ ngọt khác nhau đang chờ em tại bữa tiệc trà đấy."
"Rất hiều đồ ngọt... tất cả chúng đều ngon như bánh pudding đó sao?"
"Chúng thậm chí còn ngon hơn đấy chứ."
"Những đồ ngọt rằng ngon hơn cả pudding..."
"Yep, và có tới ba loại khác nhau đấy."
"Ba loại..."
"Một trong số chúng là bánh kem xốp(shortcake), nó có một kết cấu mềm và mịn, được đặt dâu tây ở trên và được trang trí với một thứ kem ngọt. Tiếp theo, có một thứ kem vanilla lạnh ngọt ngào rằng sẽ tan ngay ra trong miệng của em. Nó thậm chí còn có một hương vị béo ngậy hơn cả pudding -"
"Leon onii-chan!"
"Umu? Có gì đó không ổn sao?"
"Chúng ta cần phải đi tới bữa tiệc trà ngay bây giờ mới được!"
Dễ dàng thật.
... Chờ đã, nghiêm túc đấy, không phải thế này đã quá dễ dàng rồi sao? Tôi đã nghĩ rằng chấn thương(tâm lý) của cô ấy khá là nghiêm trọng, nhưng nếu cô ấy như thế này, cô ấy có thể trở lại xã hội ngay lập tức đấy.
"Hey, Sophia. Nếu em ổn với nó, có lẽ chúng ta có thể mời những người khác nhỉ?"
"- Tuyệt đối không!"
"Được thôi... nhưng, em ổn với Alice chứ?"
"Khi mà em đọc tâm trí của onee-san đó, nó rất là tuyệt vời. Cho nên, nếu chỉ là onee-san đó thì nó hẳn sẽ ổn thôi."
Vậy ra, nó là sự kết hợp giữa đồ ngọt và thực tế rằng cô ấy cảm thấy mình có thể tin tưởng Alice sao? Nếu Sophia không muốn nó, tôi đoán là mình không thể mời bất cứ ai khác đâu.
"Anh hiểu rồi, duy nhất Alice sẽ ở đó. Hãy thưởng thức trà với chỉ ba chúng ta thôi nhé."
Và như thế, bữa tiệc trà với chỉ ba chúng tôi đã bắt đầu.
◇◆◇◆◇
"Fuwaaaaa ~, món ăn nhẹ ngọt ngào này là gì vậy, nó tan ra trong miệng của em này!"
"Fufuun ~, nó được gọi là kem vanilla lạnh đấy. Ah, hãy thử cái bánh này nữa đi nha."
"Mmm ~, nó thật là ngọt ngào và thực sự rất ngon! Đây là gì thế, nó thật là tuyệt vời đấy Alice onee-chan!"
Sophia đang ở trong trạng thái ngây ngất thuần khiết do đồ ngọt. Lúc đầu, cô ấy còn khá là cảnh giác về Alice và khuôn mặt của cô ấy có hơi cứng nhắc. Song giờ đây, Alice đã hoàn toàn lôi kéo được cô ấy với đồ ngọt rồi.
Cô ấy vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được chấn thương của mình, song với điều này, cô ấy không còn hoàn toàn phụ thuộc vào tôi nữa.
- Tôi bèn tiếp tục thưởng thức trà trong khi đang suy nghĩ về điều này.
Nhân tiện, tôi chưa bao giờ nhận ra, bởi vì tôi chưa bao giờ có một sở thích về việc pha trà trong kiếp trước của mình, song trà tại thế giới này không được tốt cho lắm.
Nhưng điều đó đã thay đổi ngay bây giờ rằng Alice đang ở đây... Không, điều đó đã thay đổi suốt từ khi tôi lần đầu uống trà của Alice.
Dù sao, để làm ra được trà tốt, có rất nhiều yếu tố mà một người cần phải lưu ý đến. Chẳng hạn như nhiệt độ, đối lưu, và thứ nước rằng được sử dụng.
Trước hết, dùng nước đang sôi để nước giữ được nóng nhất có thể trong khi đang pha trà. Ngoài ra, đảm bảo rằng thứ nước được sử dụng là nước mềm và pha trà bên trong một cái bình tròn.
(Trans: Nếu bạn nào đã học Hóa học Vô cơ thì sẽ biết: Nước cứng là loại nước chứa Ca++ và Mg++ vượt quá ngưỡng cho phép, có thể gây hại khi sử dụng. Nước mềm thì ngược lại, không có hoặc có rất ít Ca++ và Mg++.)
Và đây là cách để pha được trà ngon... Để bắt đầu, không hề có bộ đồ pha(trà) nào trong thế giới này rằng có thể đun sôi nước và rồi duy trì lượng nhiệt đó trong một khoảng thời gian dài được. Và theo lẽ tự nhiên, không có chiếc bình nào rằng được thiết kế với sự đối lưu ở trong tâm trí cả.
Cuối cùng, tôi không chắc rằng liệu nước trong khu vực này là nước mềm hay là không, song nước giếng mà chúng tôi đã sử dụng khá là đáng ngờ.
Cho nên, ngay cả khi lá trà có chất lượng tốt, sẽ bất khả thi để chiết xuất ra được hương vị tự nhiên của trà đen.
- Trừ khi Alice sử dụng cheat của mình.
Cô ấy có thể giữ cho nhiệt độ cao khi sử dụng các tinh linh, và cô ấy cũng có thể sử dụng các tinh linh để gia tăng sự đối lưu. Và như vậy, thứ trà mà Alice có thể làm ra đã có chất lượng cao đến thế, rằng thậm chí những người hầu của gia đình Sfir đã muốn trở thành học trò của cô ấy đấy.
Tất nhiên, tôi cũng cực kì thích nó luôn.
Nếu chất lượng đã được cải thiện nhiều đến thế này, thậm chí sẽ có thể bán được nó đấy chứ. Vì vậy, tôi nghĩ rằng nó sẽ rất tuyệt khi mà mở thứ gì đó tương tự như một tiệm cafe một khi tôi trở về lãnh thổ nhà Grances.
"Vậy thì, Alice onee-chan là người yêu của Leon onii-chan sao?"
"Chưa đâu, nhưng đó là những gì mà chị đang lên kế hoạch đấy."
... Hey, mấy đứa đang nói về cái gì trong khi mọi người đang cố gắng thưởng thức trà vậy.
"Điều đó hẳn phải rất tuyệt... Sophia đáng nhẽ ra sẽ kết hôn với Leon onii-chan, nhưng đã không còn nữa rồi."
Bầu không khí liền đột ngột đóng băng lại.
Cái loại bomb gì mà đứa trẻ này vừa mới thả vậy? Không, đó chắc hẳn là sự thật mà. À thì, cuộc hôn nhân này đã là vì lý do chính trị ngay từ đầu rồi.
Thay vào đó, Alice đã nói vài điều kỳ lạ với cô ấy. Sophia định sẽ làm gì đây?
Giữ bình tĩnh nhé, vui lên nào - huh? Không, thế này thật là tệ. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng Alice đang nói, "Cô thực sự nghĩ rằng mình có thể giành chiến thắng trước tôi sao?". Sophia có lẽ cảm thấy dường như Alice đang khiêu khích cô ấy.
Vậy, giả dụ... cô thực sự nghĩ rằng Leon có thể tìm thấy ai đó tốt hơn tôi sao - hmm? Đó rõ ràng không phải vậy. Từ quan điểm của Sophia, điều đó sẽ nghe giống như là mỉa mai vậy.
Thật lòng, tôi nghĩ rằng không có lối đi dễ dàng nào trong tình huống này cả. Bất kể ai đó có nói gì đi chăng nữa, họ có khả năng sẽ giẫm lên một quả mìn đấy.
Khi mà tôi nghĩ vậy, Alice liền bắt đầu lên tiếng trong khi đang biểu lộ một nụ cười lớn.
"Vậy thì, có lẽ chị có thể làm việc cùng với Sophia-chan nhỉ?" - hah?
... C...cô ấy có ý gì khi nói thế vậy?
Alice có ý định sẽ nhường bước cho Sophia sao? Hoặc là cô ấy chỉ đang đùa thôi chăng? Nếu vậy, cô ấy sẽ làm tổn thương Sophia mất.
Trong khi tôi vẫn còn bối rối, hai người liền tiếp tục cuộc trò chuyện của mình.
"Alice onee-chan, điều đó có ổn không vậy?"
"Nó giống như là chị đã nói đấy. Chị vẫn đang lên kế hoạch thôi. Leon muốn kháng cự lại việc ở cùng với em gái của mình. Cho nên, bằng cách này, chị có thể bắt đầu làm suy yếu đạo đức của cậu ấy bằng cách khiến cậu ấy ở cùng với một em gái nuôi đấy."
Cái loại điều kinh khủng gì mà em đang nói thế hả?
Thay vào đó, đừng có mà cứ việc nói em gái một cách thẳng thừng chứ. Không phải là mọi người đều biết về việc đầu thai của chúng ta đâu đấy.
"Em không thực sự hiểu được... song nó thực sự là một điều tốt chứ?"
"Dĩ nhiên rồi, hãy bắt giữ lấy Leon cùng với nhau nhé!" (Trans: Tập xác định! Main đã bị hai con "sói" nhắm mục tiêu rồi :v.)
Thế này thật là tệ, tôi không hoàn toàn hiểu rõ những gì mà Alice đang lên kế hoạch, nhưng tôi đã hiểu rõ những phần tệ rồi. Khi mà tôi đang dự tính việc chuồn khỏi căn phòng này, bỗng có một tiếng gõ trên cánh cửa.
"Xin hãy vào đi!"
Tôi liền ngay lập tức gọi ngay người đang gõ cửa.
Thực sự, bởi Sophia đang ở đây, tôi nên rời khỏi căn phòng để nói chuyện với bất cứ ai ở đây mới phải.
Song, tôi đã khá là nản lòng và không suy nghĩ cẩn thận. Thật lòng, tôi đã nghĩ rằng bằng cách để cho ai đó bước vào, cuộc trò chuyện này hy vọng sẽ chấm dứt.
Kết quả là, khi mà một người hầu gái tiến vào trong căn phòng, biểu hiện của Sophia liền ngay lập tức cứng đờ lại. Rồi cô ấy bèn chạy tới tôi và trốn phía sau lưng của tôi.
"... Umm? Tôi có thể nói được không ạ?"
"Oh xin lỗi. Cô đã cần Sophia vì điều gì đó sao?"
"Vâng, thưa Sophia ojou-sama, Patrick-sama đang ở đây ạ."
Sophia liền bắt đầu run lên khi mà cô ấy trốn phía sau lưng của tôi.
"Sophia?"
Tôi bèn ngoảnh tới cô ấy và hỏi bẳng một giọng nói nhỏ.
"... Em không muốn thấy hắn ta đâu, hãy bảo hắn ra rời khỏi đây đi."
"Anh ta là một người xấu sao?"
"... Hắn ta sẽ không lắng nghe bất cứ điều gì mà Sophia nói, em ghét hắn ta bởi vì hắn ta chỉ nghĩ về bản thân mình mà thôi."
Tôi hiểu rồi. Anh chàng này xem ra có một nhân cách khá là khó chịu. Tôi rõ ràng không hề muốn cô ấy gặp gỡ với ai đó như thế vào hôm nay đâu.
"Sophia xem ra không muốn gặp mặt với anh ta. Cô có thể bịa ra một lý do cho cô ấy để không gặp anh ta được không?"
Tôi liền bảo với người hầu gái điều này thay cho Sophia.
"À thì... umm..."
"Người này không dễ dàng chấp nhận lời từ chối sao?"
"... Vâng ạ. Patrick-sama là một tử tước đến từ gia đình Rodwell. Ban đầu họ ở thứ hạng thấp hơn gia đình Sfir, song bởi vì ngài ấy có quan hệ với vị hầu tước của gia đình Gramp..."
Thậm chí còn tệ hơn nữa, anh ta có quan hệ với hầu tước Gramp. Tôi không muốn dính líu đến bất cứ ai trong số họ bây giờ khi mà tôi đã hủy bỏ hôn ước của Claire đâu.
"Cô có biết tại sao anh ta lại ở đây không?"
"Uhh... à thì..."
Người hầu gái liền nhìn liếc qua Sophia. Rõ ràng, nó có gì đó liên quan đến Sophia. Tôi bèn yêu cầu Sophia sự cho phép để lắng nghe lý do.
"Cô có sự cho phép của Sophia rồi đấy."
"Vậy, thật ra là..."
Và người hầu gái liền tiết lộ với tôi rằng Patrick đã cầu hôn tới Sophia.
Xem ra sau khi anh ta nghe được rằng Sophia đã được đính ước, anh ta đã ngừng việc theo đuổi cô ấy. Song, anh ta đã trở lại bây giờ rằng anh ta biết hôn ước đã bị hủy bỏ.
Nhân tiện, tôi đã được bảo rằng anh ta lớn hơn tôi bốn tuổi, cho nên anh ta hiện đang 14 tuổi. Sophia mới bảy tuổi thôi, vì vậy anh ta hiện gấp đôi tuổi của cô ấy lận. Xem ra rằng đây không phải là một cuộc hôn nhân chính trị, Patrick muốn kết hôn với Sophia.
Nó có lẽ không phải là chỗ của tôi để mà nói lên bất cứ điều gì, song nếu anh ta thực sự thích cô ấy, đó không phải là một điều tệ. Nhưng, nếu Sophia ghét anh ta, anh ta sẽ bị loại bất kể là gì đi chăng nữa.
"Được rồi, tôi hiểu, và Sophia, em không muốn thấy anh ta bất kể là gì đi chăng nữa sao?"
"... Em có thể giết chết hắn ta được không vậy?" (Trans: One again: Best girl!!!)
"Anh nghĩ chúng ta đã quyết định rằng đó không bao giờ là một lựa chọn rồi mà!"
Đưa ra lời nhận xét thật đáng sợ với một khuôn mặt đáng yêu như thế, đứa trẻ này...
Quan trọng hơn, tôi không nghĩ rằng cô ấy đã nói đùa đâu. Cô ấy đã cảm thấy đầy tội lỗi sau khi giết chết người cha của mình, song có lẽ cô ấy cảm thấy dường như nó sẽ ổn khi giết chết những người mà cô ấy không thân thiết.
Ngay bây giờ, họ tuyệt đối không thể gặp nhau được.
"Hãy bảo với anh ta rằng chúng tôi rất xin lỗi, nhưng anh ta sẽ phải trở lại vào một ngày khác. Nếu điều đó không có hiệu quả, hãy nói với Eric-san về những gì đang xảy ra."
"Vâng, tôi hiểu rồi ạ."
Người hầu gái liền cúi chào và rời khỏi căn phòng.
"Sophia?"
Tôi cố gắng đề nói chuyện với cô ấy, nhưng biểu hiện của cô ấy vẫn còn cứng đờ. Mặc dù cô ấy đã rất vui tươi cho đến một khoảnh khắc trước đây, cô ấy giờ đây đã trở lại hệt như cô ấy ngày hôm qua rồi.
Hmm. Gã Patrick này thực sự đã chọn thời điểm cự kì tệ hại mà.
"Em không cần phải lo lắng nữa đâu. Anh ta đã được bảo phải trở về nhà rồi."
"... Nhưng, hắn ta rõ ràng sẽ còn quay trở lại đấy."
Điều đó... có khả năng là thật. Mới chỉ ngày nọ thôi rằng tôi đã hủy bỏ hôn ước của chúng tôi. Cho nên, anh ta hẳn đã vội vã chạy tới đây ngay lập tức. Anh ta hẳn là nhiệt tình đáng kể với Sophia đấy chứ.
Bên cạnh đó... anh ta có quan hệ với Hầu tước Gramp. Carlos chỉ mới qua đời gần đây, và Eric vẫn còn khá là trẻ. Sophia có lẽ sẽ không thể từ chối lời cầu hôn của Patrick nếu anh ta trở nên nhiều quyền lực hơn.
Nó sẽ thật là tệ nếu tôi chỉ để mặc mọi thứ như chúng vốn có. Tôi không chắc về những gì phải làm. Tôi muốn Sophia trở nên ít phụ thuộc hơn vào tôi, song nếu mọi thứ như thế này thì tôi không còn nhiều sự lựa chọn nữa.
"Hey, Sophia, lắng nghe anh vài giây nào. Ngày mai, anh có lên kế hoạch về việc trở về lãnh thổ nhà Grances đấy."
"Eh... Leon onii-chan, anh định sẽ quay về nhà sao? Anh sẽ trở lại sớm thôi, phải không?"
"Không, anh sẽ không thể trở lại được trong một khoảng thời gian kha khá đấy. Có rất nhiều thứ mà anh cần phải trông coi ở đó."
Khoảnh khắc tôi nói điều này, Sophia đã sắp khóc tới nơi rồi. Đó là tại sao mà tôi bèn tiếp tục với "Cho nên-"
"Em sẽ trở thành em gái của anh chứ?"
"... Eh, ý anh là gì vậy? Anh bây giờ là người đứng đầu của gia đình Grances, vậy nên anh không thể được nhận vào gia đình Sfir bây giờ, phải không?"
"Đúng thế. Đó là tại sao, Sophia có thể được nhận vào gia đình Grances đấy. Eric-san đã cho phép anh miễn là em muốn rồi. Vì vậy, quyết định là của em đấy, Sophia."
"... Nếu em trở thành em gái nuôi của anh, em sẽ được ở cùng với Leon onii-chan mãi mãi chứ?"
"Yep."
"Vậy thì em sẽ trở thành em gái của anh! Em muốn được làm em gái của Leon onii-chan và ở bên nhau(mãi mãi với anh)!"
"... Anh hiểu mà. Vậy thì, Sophia giờ đây chính thức là em gái nuôi của anh. Nếu có bất cứ điều gì đe dọa Sophia thì anh sẽ bảo vệ em. Anh sẽ không bao giờ khiến Sophia phải buồn đâu."
Giờ đây, là việc quay trở về lãnh thổ nhà Grances và giúp đỡ những đứa trẻ rằng đã bị bán làm nô lệ. Tôi cũng cần phải ngăn chặn việc có thêm bất kỳ trẻ em nào bị bán nữa.
Và rồi, tôi sẽ tạo ra một môi trường rằng sẽ cho phép mọi người bên trong lãnh thổ Grances sống thật hạnh phúc.
Tôi xin thề trên mạng sống của mình rằng tôi sẽ thực hiện nó. Tôi sẽ cải thiện lãnh thổ Grances đủ để thậm chí hầu tước Gramp cũng không thể chạm nổi vào Sophia được.
(Trans Eng: Đoạn "Tôi xin thề trên mạng sống của mình rằng tôi sẽ thực hiện nó" đáng nhẽ ra là lối chơi chữ trên tựa đề của bộ truyện. Một bản dịch thiên về nghĩa đen hơn sẽ là thứ gì đó kiểu như "Tôi có thể có được chút tự trọng như thế nào đây", song nó nghe khá là lúng túng nhỉ.)
(Trans: Tựa đề bộ truyện là Ore no Isekai Shimai ga Jichou Shinai!, còn câu chơi chữ là Jichou Nante Zettai ni Shinai. Mk cũng ko biết về khoản chơi chữ của tiếng Nhật đâu. Nếu bạn nào biết thì xin chỉ giáo!)
Tôi chắc chắn sẽ đạt được hạnh phúc mà mình muốn.