Lời mời tới Ký túc xá Học viên (tiếp theo)
◇◆◇◆◇
Phải mất một lúc cho mọi người để bình tĩnh lại sau khi hiểu lầm rằng ký túc xá học viên chính là nơi ở của tôi. Tôi bèn đợi cho đến khi mọi người đều đã vượt qua cú sốc và họ cuối cùng cũng lấy lại được sự bình tĩnh của mình.
"Giờ thì mọi người, chúng tôi bây giờ sẽ gửi cho các cô những bộ đồng phục, xin hãy xếp thành một hàng và nhận lấy chúng từng người một nhé."
Tôi liền nói điều này với mọi người và hướng họ về phía Alice.
Nhân tiện, đồng phục mà chúng tôi sẽ gửi cho họ là áo blouse và váy dành cho quần áo mùa hè, hai bộ quần áo mùa đông, một chiếc áo choàng, tất gối, và một đôi giày.
"Bây giờ, mọi người hãy xếp hàng và chúng tôi sẽ phát đồng phục dựa theo chiều cao của các em. Nếu có bất kỳ vấn đề với chúng thì hãy đến và nói với chị sau nhé."
Alice bắt đầu trao cho mỗi học viên một bộ đồng phục. Theo cách đó, từng học viên đã sớm nhận được đồng phục của mình, nhưng họ đều ngạc nhiên trước những bộ quần áo mà họ đã nhận được.
"Umm... Leon-sama? Những bộ quần áo này là gì vậy? Chúng thật đáng kinh ngạc, chúng có cảm giác rất mềm mại ạ."
Lyanna liền nhìn vào tôi một cách lo lắng. Tôi biết rằng chất lượng quả là đáng kinh ngạc... nhưng, tại sao cô ấy lại lo lắng như vậy cơ chứ?
"Chúng là đồng phục trường của các cô...... Nó kiểu như bằng chứng rằng các cô chính là học viên tại ngôi trường này vậy đấy."
"À thì, umm... chúng em phải trả tiền cho chúng sao ạ?"
"Hm? Oh xin lỗi. Chúng tôi sẽ đưa chúng cho các cô vì vậy đừng lo lắng mà."
"""EH!?"""
Một lần nữa mọi người lại bị sốc đến không tin nổi.
"U-u-umm, Le-Le-Leon-sama? Bộ đồng phục trường này, nó hẳn phải đắt đỏ một cách nực cười đấy ạ."
"Ah ~ Tôi tự hỏi nhỉ."
Tôi liền ngoảnh lại nhìn Alice, người tạo ra những bộ đồng phục.
"Eh, chi phí của bộ đồng phục ư? À thì... Trang phục của Nhà Vua có lẽ sẽ rẻ hơn đấy."
"Em k-k-hông thể nhận thứ gì đó đáng kinh ngạc đến thế này đâu!"
Lyanna bắt đầu hoảng loạn và cố gắng trả lại bộ đồng phục.
"Chờ chút đã, Alice!? Những nguyên vật liệu hiếm đến thế ư? Nếu chúng ta mà sản xuất hàng loạt, không phải chúng sẽ quá đắt sao!?"
"Eh? À thì, vâng... Nhưng, em đang lên kế hoạch việc bán những bộ thường phục cho dân thường. Cho nên, nó hẳn sẽ cân bằng thôi."
"Là vậy sao? Thế thì, Lyanna và mọi người khác có thể cảm thấy thoải mái về việc nhận những bộ quần áo này được rồi."
"N-nó thực sự ổn chứ ạ?"
"Nó ổn mà, không có vấn đề gì cả đâu. Chi phí không cao đến thế đâu."
"Dựa vào các chi phí ban đầu, em đoán rằng một dân làng có thể sống được vài năm mà không cần làm việc đấy."
"Sau tất cả, em thực sự không thể nhận thứ gì đó như vậy được đđđâââuuuuu!"
"Cái-! Tại sao em lại nói vậy cơ chứ, Alice!?"
Toàn bộ các nguyên vật liệu được sử dụng để tạo ra những bộ đồng phục, đều được sản xuất tại Muhle. Cho nên, chi phí để sản xuất những bộ đồng phục hẳn sẽ không cao đến vậy đâu.
Tuy nhiên, chi phí là đủ cho một dân làng để sống trong vài năm ư? Chi phí của việc sử dụng khung dệt và các phương tiện khác thực sự cao đến thế sao?
Tôi liền nhẹ cau mày nhìn Alice, song Alice chỉ đang đứng đó mà cười khúc khích như thể đã liệu trước. Và Alice chính là người bảo tôi phải thận trọng hơn mà.
"Xin lỗi, umm... Lyanna-chan?"
"V-vâng, Alice-sama?"
"Em không cần phải sử dụng kính ngữ đâu. Chị không phải là một quý tộc mà."
Thay vào đó, cô ấy là một thượng elf, nhưng nếu tôi nói điều đó thì mọi người có lẽ sẽ ngất mất. Tôi rõ ràng không nên nói bất cứ điều gì như vậy một cách bất cẩn như thế.
"Umm, Alice-san. Những gì mà chị đã nói lúc trước là một lời nói đùa chăng?"
"Umu, rõ ràng rồi. Chị chỉ đang đùa nghịch một chút thôi mà."
"Vậy thì... umm, nó thực sự không đáng giá nhiều đến vậy đâu nhỉ?"
"Oh, nó rõ ràng là có mà."
"Awawawa"
Dừng việc bắt nạt cô ấy lại đi! Alice rõ ràng đang đi quá xa rồi... Hmm? Cô nàng Alice đó, cô ấy đang biểu lộ ra một nụ cười dịu dàng, song bất kể bạn nhìn vào nó như thế nào đi chăng nữa, cô ấy rõ ràng không chỉ đang chơi đùa thôi đâu.
Có lý do gì đó cho việc trêu chọc của cô ấy sao? Dù thế nào đi chăng nữa, việc trêu chọc có hơi nhiều một chút rồi đấy.
À-à thì, tôi sẽ để cô ấy tiếp tục để xem liệu có một lý do cho điều đó không.
"Hey, Lyanna-chan? Toàn bộ các nguyên vật liệu được sử dụng để làm ra đồng phục đều được tạo ra ở đây. Đó là tại sao, ngay bây giờ những bộ đồng phục này rất đắt, nhưng trong một vài năm, các quý tộc khác sẽ có thể chi trả được chúng. Trong chưa đầy một thập kỷ, thậm chí cả cha mẹ của em cũng sẽ có thể chi trả được chúng thôi."
"Chúng em nghèo lắm. Bất kể những bộ quần áo này có rẻ hơn đến bao nhiêu đi chăng nữa, chúng em sẽ không bao giờ có thể chi trả được chúng đâu."
"Nó có lẽ bất khả thi ngay bây giờ, song vào một ngày nào đó thì nó có lẽ sẽ khả thi thôi...... Không, nó chắc chắn sẽ khả thi đấy."
"Nó sẽ khả thi sao ạ?"
"Chắc chắn rồi. Dân làng sẽ không phải lo lắng về việc chết đói hay phải lo lắng về tương lai những đứa con của mình nữa. Ở đây chúng ta sẽ tạo ra một thế giới hòa bình, nơi mà tất cả những người quan trọng đối với chúng ta có thể sống thật hạnh phúc. Đó chính là công việc mà chúng ta đều sẽ thực hiện tại đây."
"Một thế giới nơi mà mọi người có thể sống thật hạnh phúc..."
Lyanna liền lặp lại câu từ của Alice. Những từ này dần dần lan truyền đến những đứa trẻ khác và họ bắt đầu nói chuyện với nhau. Nó sẽ thật tuyệt nếu điều đó khả thi, song hầu hết những đứa trẻ xem ra đều nghĩ rằng nó là bất khả thi.
Alice đang lắng nghe tiếng ồn đến từ lũ trẻ, trước khi cô ấy giơ tay của mình lên. Vào thời điểm đó, những đứa trẻ rằng đã để ý thấy đều rơi vào im lặng - và điều này khiến cho những đứa trẻ còn lại liền trở nên lặng thinh.
Trong vài giây, căn phòng đã ở trong im lặng hoàn toàn.
"Chị biết các em có lẽ nghĩ rằng điều gì đó như vậy là bất khả thi. Chị hiểu những cảm nhận của các em về điều này, nhưng làm ơn hãy nhớ lại những gì mà các em đã thấy khi mình đến đây đi. Thành phố này không hề giống với bất cứ nơi nào mà các em đã từng thấy trước đây, phải không?"
"Đ-đúng thế, thành phố này quả là đáng kinh ngạc mà."
"Có thật nhiều tòa nhà mà em chưa bao giờ từng trông thấy đấy ạ."
"Có một onee-chan đã nói với em rằng em có thể tắm rửa cơ thể với nước nóng bất cứ khi nào mà mình muốn tại thị trấn này ạ."
"Nếu họ có thể tạo ra được thứ gì đó như thế này, có lẽ -"
Người này đến người khác, từng người họ liền nói lên ý kiến của mình. Nhưng, sự ồn ào này không hề kéo dài lâu. Đó là bởi vì mọi người đang nhìn vào Alice, sau khi một trong số những cô gái đã nói, "có lẽ".
"Nó là bất khả thi đối với một mình chị. Thậm chí với mọi thứ mà Leon đã thực hiện, chúng tôi vẫn không thể tự mình đạt được giấc mơ đó. Nếu mọi người ở đây giúp đỡ, chúng ta chắc chắn có thể thực hiện được giấc mơ đó. Cho nên, làm ơn, hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh của các em và nó chắc chắn sẽ trở nên khả thi thôi."
Sau khi nghe thấy những lời nói của Alice, đã có một dấu hiệu mờ nhạt của niềm hy vọng bên trong từng đôi mắt của những đứa trẻ. Một khi ý định của mọi người đã trở nên giống nhau, Alice liền tiếp tục một cách bình tĩnh.
"Bộ đồng phục này chính là một biểu tượng cho giấc mơ đó. Hãy nỗ lực hết mình cùng với nhau, để mọi người rằng quan trọng với chúng ta đều có thể cười và sống thật hạnh phúc bên nhau nhé."
"""VÂNG Ạ!"""
Đó chính là màn độc diễn của Alice.
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy dường như Alice nên là nhân vật chính thay vì tôi mới phải.