Một Cái nhìn lướt qua về Cheat của Alice
◇◆◇◆◇
Chiều hôm đó, chúng tôi đã quyết định làm luôn cho nóng.
Alice và tôi đã mượn một góc của căn bếp để chúng tôi có thể làm đồ ngọt. Tôi sẽ cố để tự tạo ra chúng đầu tiên, và nếu mọi việc đều suôn sẻ, chúng tôi có thể ăn chúng tại bữa tiệc trà vào ngày mai.
Nhân tiện, những người đầu bếp đã hình thành một vòng tròn rộng xung quanh chúng tôi rồi. Nó xem ra là bởi vì họ biết rằng tôi đã từng làm ra bánh pudding trứng trước đây.
"Vậy, Leon, anh đã quyết định tạo ra thứ gì vậy?"
"Phải rồi... đầu tiên anh muốn cố tạo ra pudding ướp lạnh. Sau đó, cố gắng làm ra bánh kem tươi và kem lạnh."
"Sữa và trứng hẳn là đủ dễ dàng... Nhưng, còn chiết xuất vanilla, kem tươi và bột làm bánh thì sao?"
"Có lẽ chúng ta nên hỏi nhỉ?"
Tôi liền ngoảnh ra nhìn tới vòng tròn những người đầu bếp đang bao quanh chúng tôi... họ đều đang nhìn vào chúng tôi một cách tò mò. Xem ra rằng tất cả họ đều bối rối bởi vì chúng tôi đã nói về những thành phần mà mình cần bằng cách sử dụng các từ tiếng Nhật.
Sau khi hỏi những đầu bếp, chúng tôi đã có thể tìm ra được mọi thứ ngoại trừ kem tươi. Hãy bắt đầu ngay lập tức nào.
"Tất cả những gì còn thiếu là kem tươi. Chúng ta có thể tạo ra thứ đó như thế nào đây?"
Tôi có những ký ức từ kiếp trước của mình về cách để tạo ra kem tươi. Tôi nhớ rằng bạn cần phải trộn kem và đường kính, sau đó khuấy nó và chờ một thời gian dài cho kem tách riêng ra.
Tuy nhiên,
"Kem tươi thì đủ đơn giản mà, chúng ta chỉ cần sữa và một cái máy ly tâm thôi."
Alice liền nói điều này, và bèn chuẩn bị một bình sữa lớn.
"Đó là tất cả sao?"
"Nó có hơi khó khăn hơn một chút với sữa đã chế biến đấy."
Ah... điều đó hợp lý đấy.
Ở Nhật Bản, nơi mà chỉ có sữa đã chế biến được bán, nó sẽ khó khăn hơn nhiều để tạo ra kem tươi. Song, tại thế giới này, sữa chưa được chế biến khá là phổ biến, cho nên sẽ không có vấn đề gì cả.
"Vậy thì... anh có nên cứ để sữa ở trong cái bình và tiếp tục lắc nó không nhỉ?"
Tôi đã nghĩ rằng đó sẽ là cách duy nhất để làm nó mà không có máy ly tâm.
"Điều đó là không cần thiết đâu."
Alice liền cười một cách tinh nghịch, rồi đặt tay của cô ấy, rằng đã thu thập ma năng vào bên trong nó, lên trên cái bình sữa.
"... Eh, là những cái cục trắng trôi nổi lên trên với một tốc độ mau lẹ đó. Em đã thỉnh cầu những tinh linh để chia tách các thành phần ra đấy."
"... Có cái gì với cheat của em vậy."
Tại sao cô nàng này lại mạnh đến thế nhỉ? Tinh linh thuật là chưa đủ à? Mà tại sao tôi cần phải cảm thấy ghen tị đến vậy với cô ấy cơ chứ?
Cô ấy là một thượng elf với khuôn mặt duyên dáng và thân hình tuyệt vời, cô ấy có tăng cường nhận thức và chia sẻ cảm giác, và cũng là một tinh linh thuật sư bậc thầy. Và rồi, cô ấy còn có kiến thức từ một thế giới khác nữa.
À thì tôi cũng có cái thứ cuối cùng, đó là tại sao tôi có thể làm ra đồ ngọt cho Sophia mà.
... Nếu tôi suy nghĩ về nó một cách bình tĩnh, Alice đang chờ đợi câu trả lời của tôi tới lời tỏ tình của cô ấy, song cô ấy lại còn đang giúp tôi động viên một cô gái khác nữa
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy thật có lỗi với Alice.
"Alice, umm... anh xin lỗi."
"Fue?"
Khi mà tôi đột nhiên xin lỗi, Alice liền nghiêng đầu mình và ngây người nhìn vào tôi.
"Anh cảm thấy thật có lỗi vì đã khiến em phải giúp anh động viên Sophia."
"Thế này là gì vậy, anh không cần phải lo lắng về nó đâu. Em không thể cứ đứng yên mà nhìn một đứa trẻ nhỏ như vậy lại buồn đến thế được."
"... Alice thật là tử tế."
"Nhiêu đây chỉ là bình thường thôi mà, chúng ta nên bắt đầu chứ? Em sẽ bắt đầu làm bánh, Leon thì vui lòng bắt đầu làm kem lạnh nhé."
"Được thôi."
Tôi liền cố gắng tập trung và bắt đầu chuẩn bị kem lạnh.
Kem lạnh, kem lạnh à. Tôi đã sống một mình suốt từ khi tôi mất đi cha mẹ của mình trong kiếp trước, cho nên tôi có hàng tá kinh nghiệm về việc nấu ăn... song kiến thức duy nhất mà tôi có về việc làm món tráng miệng là từ những gì tôi tìm kiếm trên mạng mà thôi.
Trước hết, tôi cần phải đánh kem đã... Muu ~, bởi vì không hề có máy trộn trong thế giới này, nó khá là rắc rồi... Cuối cùng, nó đã trở nên nổi bọt.
Tiếp theo, trộn lòng trắng trứng và đường vào một cái bát và đánh đều... Thế này là đủ chưa nhỉ?
Cuối cùng, bỏ tất cả vào chung với một ít chiết xuất vanilla.
Đánh đều nó lại một lần nữa, và nó sẽ được hoàn thành sau khi làm lạnh nó với tinh linh thuật, song... việc sử dụng tinh linh thuật để làm lạnh nó là khó hơn so với những gì mà tôi đã liệu trước.
Thông thường khi đang cố gắng sử dụng ma thuật, tôi sử dụng một khuôn mẫu. Chỉ bằng cách niệm phép và hình dung những gì mình muốn xảy ra, tôi có thể khiến thứ gì đó xảy ra được... song khi tôi muốn chỉ dần dần làm lạnh thứ gì đó, sẽ là vô ích khi sử dụng một khuôn mẫu.
Tôi chỉ cần phải hình dung nó ra một cách hợp lý và tôi hẳn sẽ có thể xoay sở...
Khi tôi đang cố gắng để tập trung vào việc sử dụng tinh linh thuật, tôi lần nữa lại có thể nghe thấy một sự chấn động phía sau tôi.
Những người đang bao quanh chúng tôi xem ra khá là kinh ngạc rằng một đứa trẻ lại có thể sử dụng ma thuật tương tự như Alice mà không cần niệm chú, song Alice ở một cấp độ hoàn toàn khác so với tôi đấy.
Làm ơn hãy ngừng lại việc nhìn tôi như thế đi, nếu mấy người đối xử với tôi giống như tôi ở cùng cấp độ với Alice thì tôi sẽ chẳng cảm thấy gì ngoài xấu hổ mất.
"Hey, hey, Leon."
Khi tôi đang trải qua quá trình thử và sai(mò mẫn) để làm lạnh nó, Alice liền cất lời với tôi.
"Anh không thể làm lạnh nó đủ tốt được, anh nên làm gì đây?"
"Ah, em đã hoàn thành việc trộn lẫn(nguyên liệu) rồi. Vậy thì, em sẽ làm lạnh nó xuống để cho nó sẽ trở thành kem lạnh, Leon anh có thể nếm chiếc bánh trong khi em làm việc này được không?"
"Ah, dĩ nhiên rồi... huh? Em muốn anh nếm những thành phần mà em vừa mới hòa lẫn sao?"
"Vâng. Nó có vị giống như bánh bông lan và kem tươi vậy đó."
"Điều đó là không thể nào, chúng ta chỉ mới bắt đầu việc nấu từ hai mươi phút trước thôi mà - nó thực sự đã xong rồi sao?"
Có một chiếc bánh trắng tinh ở phía trước Alice. Không hề có trang trí nào ở trên nó, nhưng bất kể bạn nhìn vào nó như thế nào đi chăng nữa, nó là một chiếc bánh với kem tươi bên trên.
Thậm chí chỉ thời gian để nướng nó thôi cũng sẽ mất hơn một giờ một chút hoặc xấp xỉ vậy đấy, cho nên làm thế quái nào mà cô ấy đã... ah, cô ấy đã sử dụng tinh linh thuật sao?
"Yep, kem lạnh cũng đã xong rồi đó."
"Gì cơ!?"
Tôi liền ngoảnh lại trong ngạc nhiên để nhìn thấy rằng các thành phần mà tôi đã làm việc cùng được một lúc trước đây, giờ đây đã trở thành kem lạnh với một kết cấu hoàn hảo rồi.
"E-Em đã làm gì thế? Làm thế nào mà em đã làm lạnh nó trong khi đang khuấy vậy?"
"Em đã chỉ thỉnh cầu các tinh linh để làm lạnh nó trong khi đang từ từ khuấy thôi mà."
"... Là vậy sao?"
Chẳng có ích gì khi nói bất cứ gì thêm nữa cả(khô lời)... Không, hãy chỉ để anh nói duy nhất một điều thôi.
Em nghĩ rằng chỉ bằng việc nói rằng em đã thỉnh cầu các tinh linh là có thể giải thích bất cứ điều gì sao!?
... Fuu. Tôi đã bình tĩnh lại một chút rồi. Hãy dẹp cheat của Alice sang một bên đã, và thử bánh cùng kem lạnh nào.
"Alice, anh có thể cắt chiếc bánh chứ?"
"Ah, em sẽ cắt nó cho."
"Được-được thôi..."
Cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ làm hỏng việc cắt chiếc bánh sao!? Không phải em chỉ cần cắt nó với một con dao như bình thường thôi sao? Ah, tôi cảm thấy có lỗi một chút vì đã trở nên quá đề phòng như vậy.
"Dẫu vậy, nó đã được làm ra thật đẹp."
Tôi bèn lẩm bẩm trong khi đang nhìn vào chiếc bánh sau khi Alice cắt nó ra. Thật lòng, nó trông giống như là nó sẽ có chất lượng đủ tốt để được trưng bày tại cửa sổ của cửa hàng trong kiếp trước của tôi vậy.
"Fuufuu, em rất hạnh phúc khi nghe thấy anh nói vậy đấy, nó thật là đáng khi luyện tập thật nhiều kể từ thời thơ ấu của em mà."
"Thực sự sao, kể từ khi em còn là một đứa trẻ, huh."
Từ khi Saya còn nhỏ, và cơ thể của con bé còn yếu, con bé chưa bao giờ có nhiều cơ hội để nấu ăn. Cho nên, Alice hẳn có ý là cô ấy đã luyện tập việc nấu ăn bằng cách sử dụng kiến thức từ kiếp trước của mình suốt từ khi cô ấy được tái sinh trong thế giới này.
Vậy nên kỹ năng nấu ăn của cô ấy cũng khá là cao. Trong khi đang nghĩ về điều này, tôi bèn đưa một miếng bánh bằng đầu nĩa vào trong miệng của mình. Một hương vị béo ngậy liền lan ra khắp miệng của tôi.
"Ooh... hương vị này giống hệt như bánh 'dâu tây' vậy, nhưng nó đâu có 'dâu tây' đâu!"
"... 'dâu tây', anh có muốn tìm kiếm một chút không?"
"Đừng đùa chứ. Nếu không có trái cây, hẳn có cảm giác dường như nó sẽ thiếu thứ gì đó vậy đấy."
"- Trái 'dâu tây' này là loại trái cây gì vậy?"
Người đầu bếp trưởng hẳn đã lắng nghe và liền cất lời tới chúng tôi.
"Umm... Đó là một thứ trái cây đỏ mọng với một hương vị ngọt chua, tôi đoán vậy?"
"Nó là một thứ trái cây kích thước nhỏ rằng có thể ăn được ngay phải không?"
"Ông biết về thứ trái cây như vậy sao?"
"Vâng, nó nghe có vẻ tương tự như thứ trái cây này rằng được gọi là -"
Tôi hiểu rồi. Tôi liền đảm bảo ghi lại từ đó như là dâu tây của thế giới này ở trong não của mình.
"Vậy thì, trái dâu tây đó, ông có thể kiếm một chút được không?"
"Vâng, ngay bây giờ thực ra đang là thời điểm để thu hoạch chúng. Tôi hẳn sẽ có thể kiếm được một chút đấy. Tôi có thể thu được nó vào buổi trưa ngày mai, điều đó nghe có tốt không vậy?"
"Điều đó nghe thật là tuyệt, ông có thể vui lòng kiếm một chút được chứ?"
"Cứ để đó cho tôi. Hey, mấy đứa -"
Người đầu bếp trưởng ngay lập tức cho một trong những cấp dưới của mình yêu cầu một đơn đặt hàng.
"Nhân tiện Leon-sama, ngài đang làm ra những thứ đồ ngọt này để động viên Sophia ojou-sama, đúng chứ ạ?"
Tại sao ông ấy lại biết... eh? Có lẽ ông ấy đã nghe Alice và tôi nói chuyện lúc trước.
"Đúng vậy đấy. Tôi tự hỏi liệu mình có thể động viên cô ấy bằng cách tổ chức một bữa tiệc trà không nhỉ."
"Hệt như tôi đã nghĩ. Vậy thì, làm ơn, hãy cho phép chúng tôi cùng giúp nữa."
"Tôi ổn với việc mọi người giúp đỡ... nhưng tại sao mọi người lại muốn vậy cơ chứ?"
Câu chuyện mà đã được kể với công chúng, là rằng gia đình Grances đã bị tấn công bởi các phần tử cực đoan và cùng những kẻ cực đoan này đã tấn công gia đình Sfir, giết chết Carlos.
Không một ai ở đây nên có đánh giá tuyệt vời về tôi mới phải.
"Những người ở đây đã phục vụ gia đình Sfir được gần mười năm rồi. Đối với chúng tôi, Sophia ojou-sama giống như là một người con gái vậy đấy."
"Con gái, huh. Tôi đã được bảo rằng Sophia cực kỳ nhút nhát đối với mọi người mà."
"Gần đây thì điều đó là đúng, song Ojou-sama đã từng rất rạng rỡ và vui tươi. Cô ấy sẽ làm cải thiện bầu tâm trạng của bất cứ ai mà cô ấy tới tiếp xúc cùng đấy."
"Vậy ra ông đang nói rằng mình muốn giúp động viên Sophia sao?"
"Vâng, Carlos-sama đã qua đời và Elyse-sama đã trở nên nằm liệt giường. Chúng tôi đã nghe được rằng cô ấy(Sophia) đã tủi thân được một khoảng thời gian cho tới giờ, vậy nên chúng tôi muốn cố gắng để cải thiện bầu tâm trạng của cô ấy."
"Nếu ông nói rằng mình muốn giúp với bữa tiệc trà... ông có thể vui lòng nếm thử món này chứ? Tôi muốn biến nó thành khẩu vị của Sophia."
"Vâng, dĩ nhiên rồi ạ - tất cả mấy người, mấy người đã nghe những gì ngài ấy nói rồi đấy. Mau làm theo sự chỉ dẫn của họ và nướng bánh đi, chúng ta sẽ động viên Sophia ojou-sama đấy."
"-VÂNG Ạ!!"
Tất cả những đầu bếp và các người làm khác bên trong căn bếp liền đồng thanh đáp lại.
... Cái gì thế này. Sophia đã nói rằng mình không thể dựa vào bất cứ ai khác, song có rất nhiều người rằng quan tâm đến cô đấy chứ.
Những cảm xúc của mọi người cần phải được chuyển tải thật thích đáng mới được.
◇◆◇◆◇
Việc học để làm ra những thứ đồ ngọt mới đã là một sự thành công. Chúng tôi sẽ tổ chức bữa tiệc trà vào ngày mai, và tôi bèn để ai đó nói với Sophia thời gian của bữa tiệc trà.
Sau đó, tôi liền trở lại căn phòng của mình và dành ra chút thời gian thư giãn với Alice.
"Fuu ~ n, vậy Alice, em cũng đã thu thập được nhiều kiến thức khi mình còn ở trong bệnh viện sao?"
"Yep, có rất nhiều điều mà em muốn làm nếu em có một cơ thể khỏe mạnh. Em đã ngắm nhìn cảnh vật từ khung cửa sổ trong khi tưởng tượng ra thật nhiều thứ mỗi ngày đấy."
"À, cảnh vật đó. Em và anh đã ngắm nhìn cùng vào một khu vườn đóng hộp, xem ra nó có thể thực sự khiến trí tưởng tượng của một người đi xa nhỉ."
"Đúng vậy, em biết chính xác ý của anh mà -"
Alice liền cười một cách hạnh phúc.
Nó đã khá là lúng túng giữa chúng tôi được một khoảng thời gian cho tới giờ, vậy nên đã lâu rồi kể từ khi chúng tôi có thể dành ra thời gian thư giãn như thế này... Yeah, nó thực sự thú vị khi dành ra thời gian với Alice.
Khi mà tôi bắt đầu hồi tưởng, bỗng có tiếng gõ ở trên cánh cửa.
"- Michelle đây ạ, tôi có thể bước vào được không ạ?"
... Michelle? Là người hầu gái của Claire, Michelle ư? Cô ấy đã an toàn sao? Thay vào đó, tôi tự hỏi rằng cô ấy đã ở tại căn dinh thự nhà Sfir trong bao lâu rồi nhỉ.
"Leon-sama, tôi có thể vào được không ạ?"
"Ah, cửa mở đấy, xin hãy vào đi."
Tôi bèn vội vàng và trả lời. Tôi nín hơi thở lại khi mà cô ấy bước vào, đó chính là Michelle mà tôi đã biết. Tôi trong vô thức liền đứng lên khỏi chiếc ghế sofa và đón chào Michelle.
"Michelle, cô vẫn an toàn."
"Xin hãy thứ lỗi cho tôi vì sự vắng mặt lâu dài này, Leon-sama. Oh, và cô cũng vậy, Alice-san."
"Đã được một khoảng thời gian dài rồi, Michelle."
Chúng tôi bèn trao đổi những lời chào đơn giản và tôi liền hỏi xem Michelle đã ra sao.
"Thực ra, tôi đã bị bắt đi bởi gia đình Sfir cùng lúc với Claire-sama đấy ạ."
"Eh, thực sự sao? Đây là lần đầu tiên mà tôi gặp cô ở đây đấy."
"Vâng. Tôi đã đi tới một ngôi làng, theo chỉ dẫn của Claire-sama ạ."
"... Một ngôi làng sao?"
Một hy vọng mờ nhạt liền hiện lên trong tâm trí của tôi. Đồng thời, Michelle bèn ra hiệu cho ai đó ở bên ngoài căn phòng. Một người phụ nữ liền ngó đầu vào trong căn phòng. Sau khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, tôi đã thở không ra hơi nổi.
"... Leon-sama, thật tốt khi được gặp lại ngài lần nữa."
Mái tóc màu nâu của cô ấy liền nhẹ nhàng đung đưa và cô ấy biểu lộ ra một nụ cười thật dịu dàng. Cô ấy có đôi mắt màu tím đặc trưng, đó chính là người mà tôi đã hy vọng sẽ gặp lại lần nữa vào một ngày nào đó, người mẹ của tôi.
"Leon-sama? Có lẽ nào, ngài đã quên tôi rồi sao?"
"... Tôi chưa... tôi chưa bao giờ có thể quên về cô được đâu."
Tôi chỉ phát hiện ra rằng Milli chính là mẹ của mình sau khi chúng tôi bị chia cách sau dịch cúm. Song giờ đây tôi biết rằng Milli chính là mẹ của tôi.
- Cô ấy chính là mẹ của tôi. Đã được một khoảng thời gian dài, cô ấy đã ra sao rồi? Tôi đã muốn trông thấy cô ấy trong một khoảng thời gian lâu nhất(có lẽ là mãi mãi). Mặc dù những từ ngữ này đang trong tâm trí của tôi, tôi đã không thể nói nên lời nổi.
Và -
"Mẹ!"
Người mà đã chạy tới Milli trong khi hô lên thật to câu này - lại là Alice... Tại sao cơ chứ? (Trans: Nhanh chân đi nhận Mẹ Chồng thôi mà... :v)