Cái giá Phải Trả
◇◆◇◆◇
Alice và Regis đang lặng lẽ đối mặt với nhau trong khi giương thanh kiếm của họ ra. Bầu không khí xung quanh họ thật ngột ngạt chỉ bởi việc nhìn vào họ mà thôi, Regis là người đầu tiên di chuyển.
"--!?"
Vào khoảnh khắc tôi nghĩ vậy, thân ảnh của Regis liền mờ đi, ông ta đã ngay lập tức ở trước mặt Alice.
Thấy điều này, tôi liền biết được rằng ông ta đã dễ dãi đối với tôi lúc trước. Một cách nhanh chóng, Regis liền rút thanh kiếm của mình ra và chém theo đường chéo vào Alice. Regis tiếp tục ra một loạt những đòn tấn công.
Alice chỉ duy nhất cố xoay sở để né tránh những đòn tấn công của ông ta, hoặc là cô ấy có thể đỡ lại chúng với thanh kiếm của chính mình.
"Đúng như mong đợi, ông nhanh thật đấy!"
"Cô đang sử dụng thứ ma thuật kì lạ gì vậy!?"
Tôi chỉ nhận thấy sau khi nhìn thật kỹ vào hai người họ. Mỗi khi Alice đỡ đòn tấn công của ông ta, một lượng nhỏ ma năng sẽ thoát ra xung quanh cô ấy. Đó là... Tinh linh thuật của cô ấy đang làm chệch hướng những đòn tấn công của ông ta sao?
"Cô đã vượt trội hơn tất cả sự mong đợi của tôi cho đến nay - nó thực sự đáng ngạc nhiên đấy! Song, chỉ bằng việc kiên định bảo vệ chính mình, cô không thể giành chiến thắng được đâu!"
Regis liền chém theo đường chéo lần nữa với thanh kiếm của mình, trước khi ông ta luồn sang phía bên cạnh của Alice. Rồi Regis bèn chém ngang vào cô ấy. Regis tiếp tục thay đổi những đòn tấn công của mình theo cách này khi mà ông ta giải phóng một làn sóng liên tục những đòn tấn công.
"Chao ôi, có chuyện gì vậy!? Cô chỉ có thể tự bảo vệ bản thân mình thôi sao!?"
"-- Thế này thì sao!"
Alice liền tiếp tục né tránh những đòn tấn công liên tiếp của Regis, trước khi đâm về phía lồng ngực của Regis. - Đó là khi, từ điểm mù của Alice, nắm đấm của Regis liền bay thẳng về phía cô ấy.
Vào lúc đó, tôi liền nhận ra cái cách mà Regis đã phản lại đòn tấn công của tôi trước đó.
"- Alice!"
Ngay cả khi tôi la lên lúc này, tôi biết rằng Alice sẽ không thể phản ứng kịp thời. Đồng thời lúc tôi hét lên, nắm đấm của Regis liền nã thẳng vào phía bên của Alice.
Và -
"Guu, thế này là sao -!"
Chính Regis mới là người hét lên trong đau đớn, nhìn vào ông ta, máu đang chảy ra từ nắm đấm của Regis và cánh tay của ông ta có những vết cắt nông dọc theo nó.
"Khi tôi đặt tinh linh thuật vào thanh kiếm, nó chỉ làm chệch hướng những đòn tấn công, nhưng khi tôi đặt nó lên một vật thể sống thì nó cũng có thể phản đòn được đấy."
"Và rồi, cô đã có thể đọc được những đòn tấn công của tôi sao?"
"Tôi đã thấy cái lúc mà ông sử dụng nó để chống lại Leon. Tôi cho rằng ông sẽ sử dụng nó lần nữa trong một tình huống tương tự."
"Khá đấy. Tuy nhiên, không phải nó là một sai lầm khi không kết liễu tôi ngay lúc nãy sao? Tôi sẽ không mắc phải sai lầm tương tự tới hai lần đâu."
Regis liền nói vậy và chuẩn bị sẵn sàng thanh kiếm của mình. Nó trông cứ như là ông ấy không hề chịu thiệt hại vậy. Xem ra rằng cánh tay trái của ông ta cũng có thể được sử dụng mà không gặp vấn đề gì cả.
- Mặc dù vậy, Alice liền mỉm cười một chút.
"Umu, nó đã kết thúc rồi."
"Cái-"
Regis liền nhìn vào Alice, không nói nên lời. Điều đó chỉ là lẽ tự nhiên mà thôi. Thậm chí tôi, người mà đã luyện tập với tinh linh thuật dưới sự dẫn dắt của Alice, cũng không thể cất tiếng được.
Cơ thể của Alice liền hoàn toàn được bảo phủ bên trong những tia sáng sáng rực rỡ, tôi thậm chí còn không thể tượng tượng nổi lượng ma năng mà cô ấy đã tạo ra nhiều đến thế nào nữa.
"Tại sao ông lại nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý với những lời vô nghĩa của ông lúc trước cơ chứ?
"C-cô là một con quái vật sao!?"
Regis liền bắt đầu lùi lại, một bước, hai bước về phía sau, nhưng Alice chẳng hề quan tâm và bèn chậm rãi nâng cánh tay phải của mình lên.
Và -
"... Hỡi tinh linh."
Hoàng loạt những tinh linh liền đáp lại lời kêu gọi Alice và những tia sáng chói lóa phản chiếu bên trong đôi mắt của Regis. Và rồi, một lưỡi kiếm được tạo bởi gió và lửa liền chém vào cơ thể của Regis, gió cắt xuyên qua da thịt của ông ta, trước khi ngọn lửa sẽ đốt cháy vết thương.
Một lượng sức mạnh lớn đến bất thường rằng sẽ khiến bất cứ sự chống đỡ nào cũng đều trông thật vô nghĩa. Tuy nhiên Regis trong tuyệt vong bèn cố gắng để né tránh những đòn tấn công. Ông ta đã cố để chống đỡ nó với thanh kiếm của mình, nhưng chẳng hề có phương pháp nào rằng có thể đứng vững trước cuộc tấn công áp đảo này.
Ngay khi nó xem ra rằng Alice sẽ giành chiến thắng,
"- Thế là đủ rồi!"
Một giọng nói của phụ nữ liền vang lên một cách bất thình lình. Khi tôi nhìn quanh tìm kiếm nguồn, tôi liền thấy Elyse, vợ của Carlos, đang đứng ở lối vào của căn phòng. Cô ta đang bắt giữ một cô gái.
"Claire!"
Sau khi cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Claire, tôi liền sử dụng toàn bộ sức mạnh còn lại của mình để buộc bản thân phải đứng lên.
"... Otouto... kun? Tại sao em lại ở đây !? Tại sao em lại bị thương đến thế cơ chứ!"
"Nó không có tệ giống như nó trông có vẻ đâu. Dù sao, chị vẫn ổn chứ Claire?"
"Chị... ổn mà. Chị đã bị giam giữ, nhưng họ đã đối xử với chị cũng đủ tốt."
"Được rồi. Vậy thì, em vui lắm..."
"Cuộc đoàn tụ đầy cảm động này kết thúc ngay bây giờ được chưa? Nếu cậu không muốn ta giết chết người chị gái quan trọng của cậu, thì cậu sẽ phải tuân theo mọi thứ mà ta nói."
Cố gắng hủy hoại cuộc đoàn tụ của chúng tôi, Elyse liền ấn một con dao vào Claire.
"Otouto-kun, đừng có nghe bất cứ những gì mà bà ta nói!"
"Im lặng đi! Ngươi sẽ giữ im lặng, trừ khi ngươi muốn ta làm tổn thương khuôn mặt xinh đẹp của ngươi đấy!"
Elyse liền đưa con dao lại gần khuôn mặt của Claire. Alice và tôi chẳng thể làm gì được ngoài việc đứng yên cả.
"Regis, ông vẫn có thể di chuyển được chứ?"
"- Guu, tôi ổn ạ."
Regis quả là một người trung thành, ông ta đã hoàn toàn bị bao phủ bởi những vết thâm tím và khó mà có thể đứng dậy được. Tuy nhiên, ông ta đã cố xoay sở để loạng choạng đứng dậy. Elyse liền nhìn vào Regis một cách lãnh đạm.
"Vậy thì, mau đánh bại con bé Elf đó trước khi quá muộn đi."
"À thì... Elyse-sama -"
"Regis, ông đã không nghe thấy ta nói sao?"
"... Tất nhiên rồi ạ."
Regis đã bối rối lúc đầu, song liền quay sang phía Alice như thể ông ta đã quyết định. Và rồi, ngay lập tức, Regis đã ở bên cạnh Alice và tung nắm đấm của mình vào bụng của cô ấy.
Regis hẳn là đã đặt mọi thứ ông ta còn lại vào trong một đòn tấn công đó. Alice liền bị đánh bay đi và rơi xuống bên cạnh tôi với một tiếng rên.
"- Alice, cô có ổn không vậy!?"
Mặc dù cơ thể tôi vẫn còn đau, tôi liền hướng thật nhanh về phía cơ thể đã ngã gục của Alice và giữ cô ấy trong vòng tay của mình
"*Cough(Khụ)* Guu... Em xin lỗi, em không thể nói rằng mình vẫn ổn được..."
Cô ấy hẳn đã bị đánh vào cơ hoành. Alice đang gắng sức để thở và sẽ không thể di chuyển được trong một lúc. Điều này thật là tệ, tôi liền đảo mắt mình để nhìn vào Claire.
Hai tay của Claire bị trói lại đằng sau lưng của cô ấy và Elyse đang giữ con dao hướng tới cô ấy.
Ngay cả khi Elyse chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, tôi có nghi ngờ việc Claire sẽ có thể tự giải thoát chính mình. Nói cách khác, tôi phải giúp cô ấy bằng cách nào đó...
Tôi có thể làm gì đây? Có lẽ, hạ gục Elyse với ma thuật và cho phép Claire trốn thoát chăng?
Không, điều đó sẽ không hiệu quả đâu. Có khả năng rằng tôi sẽ đánh trúng Claire. Ngoài ra, nếu tôi không thể kết liễu Elyse trong một đòn, có khả năng rằng Claire có lẽ sẽ bị giết.
Ngay cả khi tôi có thể đánh bại cô ta trong một đòn tấn công, Regis vẫn đang ở ngay đây. Ông ta bị thương, nhưng nếu ông ta xoay sở được để bảo vệ Elyse thì nó sẽ là vô ích mà thôi.
"Vậy, cậu đã bỏ cuộc chưa?"
"Kuu..."
"Otouto-kun, đừng lo lắng về chị mà!"
"Ta đã bảo ngươi là phải im lặng cơ mà!"
Elyse liền ấn con dao vào má của Claire, để lại một vết cắt nông. Nhìn thấy điều này, nỗi sợ hãi liền bao trùm lấy trái tim của tôi.
Tuy nhiên,
"- Otouto-kun, mau mang Alice theo và chạy đi!
"Chết tiệt, không phải ngươi đã nghe ta nói rồi sao!"
Elyse liền hét lên một cách cuồng loạn và nâng con dao lên -
"DỪNG LẠI!"
Elyse bèn vung con dao xuống trước khi dừng nó lại ngay phía trước khuôn mặt của Claire.
Điều đó thật là nguy hiểm, tôi đã nghĩ chắc chắn rằng cô ta sắp sửa đâm Claire. Elyse đang hành xử thất thường, nhưng Claire cần phải giữ bình tĩnh để tránh làm cô ta giận dữ thêm nữa.
"Claire, làm ơn hãy giữ im lặng đi!"
"Nhưng mà, otouto-kun, tất cả những gì mà em muốn là thật hạnh phúc, đúng chứ!? Làm thế nào mà em có thể thực hiện điều đó nếu em phải tuân theo mọi thứ mà họ nói cơ chứ."
"- Claire!"
Tôi bèn cất cao giọng nói của mình và cắt ngang những lời của Claire.
Sống thật tự do và thấy thật hạnh phúc. Đó là ước muốn cuối cùng mà Saya đã dành cho tôi, nhưng giờ đây nó cũng đã trở thành ước nguyện của riêng tôi rồi.
Tuy nhiên...
Ai đó quan trọng đối với tôi hiểu lầm tôi, khiến họ buồn, và rồi người quan trọng đó đã chết trước khi tôi có thể khắc phục được sự hiểu lầm. Tôi không muốn trải qua điều gì đó như thế lần nữa đâu.
"Điều tồi tệ nhất đối với em không phải là bị tước đi sự tự do, mà là đánh mất ai đó thật quan trọng đối với mình đấy, vậy nên hãy im lặng đi mà."
"Nhưng ..."
"... Ổn thôi mà, Claire. Nếu chúng ta ở bên nhau, nó sẽ không tệ đến vậy đâu."
Miễn là họ còn có thể lợi dụng tôi, Claire và Alice sẽ không bị đối xử thậm tệ, và nếu tôi đạt được kết quả thì tôi hẳn cũng sẽ được đối xử tốt.
Tôi ghét lũ người này rằng đã giết chết cả gia đình của tôi, nhưng nếu tôi nhắm mắt mình lại và bắt buộc bản thân mình, tôi hẳn sẽ có thể tạo ra một môi trường hạnh phúc hợp lý.
"Otouto-kun... chị xin... chị xin lỗi... Nó là bởi vì chị... Uuu..."
Claire liền bật khóc òa.
"Giờ thì mọi thứ đều được giải quyết rồi, mau ném vũ khí của cậu xuống mặt đất đi."
Carlos giờ đây đã bị thuyết phục về chiến thắng của mình. Một nụ cười kinh tởm liền xuất hiện trên khuôn mặt của ông ta.
"Ông có đảm bảo sự an toàn của Claire và Alice không vậy?"
"Miễn là cậu còn tuân theo chúng ta thôi."
"... Đã hiểu."
Đó là thứ gì đó mà tôi hoàn toàn phản đối, nhưng ngay bây giờ thì tôi phải tuân theo Carlos và hy vọng tìm ra được một cơ hội để trốn thoát... và vào thời điểm đó, sau khi tôi đã bỏ cuộc rồi - cô ấy liền tỉnh dậy.