Ore no Isekai Shimai ga Jichou Shinai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Tập 03 - Tôi Sẽ Sống một Cuộc sống Học đường Thật Yên bình - Chương 04 ~ Phần 02

Thêm Em gái

(Trans: Bỏ từ 'em' đi luôn cũng đc nhỉ, vì nghĩa cũng có khác mấy đâu :v)

◇◆◇◆◇

Việc đầu tiên chúng tôi quyết định làm sau khi kết thúc cuộc thảo luận với Hoàng tử Alberto là quay trở lại lớp học. Tôi khá là lo lắng về việc các học viên bây giờ sẽ phản ứng với chúng tôi như thế nào khi mà danh tính của chúng tôi đã bị tiết lộ...

Khi chúng tôi trở lại lớp học, mọi người đều có vẻ nhẹ nhõm khi thấy chúng tôi. Tôi đoán là tất cả họ đều rất lo sợ việc Alberto có thể làm gì đó với chúng tôi.

"Liz-sama, cậu vẫn an toàn!"

Amy và những học viên còn lại chạy thẳng đến chỗ Liz ngay khi họ nhìn thấy cô ấy. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi lo sợ những gì Alberto đã nói là sự thật.

Song có vẻ như họ thật sự lo lắng cho Liz và việc cô ấy là công chúa chỉ là vấn đề thứ yếu mà thôi.

Sau khi Alberto đề cập đến nó, tôi thực sự lo lắng về việc những học sinh còn lại giờ đây sẽ đối xử với cô ấy như thế nào khi họ biết cô ấy là công chúa. Nhưng xem ra mọi người đều có thể nói chuyện bình thường với cô ấy.

Tôi nghĩ những người bạn cùng lớp thường ngày của cô ấy có thể chấp nhận sự thật này, nhưng... phần đông học viên có lẽ không biết phải xử lý chuyện này như thế nào.

Dù sao đi nữa, trong khi tiếp tục quan sát cảnh tượng ấm lòng này trước mặt, tôi nghĩ về những gì chúng tôi có thể làm với lượng thời gian ít ỏi còn lại. Liz còn khoảng ba tuần nữa để ở đây cùng với bạn bè. Chừng đó là đủ để cho cô ấy gửi đến họ lời chào tạm biệt. Chúng tôi thậm chí cũng có thể tổ chức một bữa tiệc chia tay cho cô ấy nữa.

Song đó không phải là vấn đề chính.

Liz đến đây để chứng minh với gia đình rằng cô ấy có thể tự mình sống, nhằm mục đích để gia đình của cô ấy hủy bỏ hôn ước. Tôi không nghĩ điều đó có thể xảy ra trong khoảng thời gian ba tuần.

Nhưng, giờ đây mọi người đều đã biết được tình hình, liệu nó có khả thi không nhỉ...?

Khi tôi vẫn còn đang lưu lạc trong dòng suy nghĩ, Amy đã rời ra Liz và đi đến chỗ tôi.

"... cậu cần gì sao?"

"U-Um, có đúng ngài là Bá tước Grances không?"

V-Vậy ra, cô ấy là người đầu tiên hỏi. Tôi đã hy vọng mình sẽ bị phớt lờ sau khi mọi người phát hiện ra Liz là công chúa cơ đấy.

"Có thật không vậy?"

"Umm... à thì, đúng, nhưng mà..."

Ngay khoảnh khắc tôi trả lời, màu mắt Amy thay đổi và cô ấy bỗng vồ lấy tôi.

"Ch-!?"

Tôi bắt đầu hoảng loạn, nhưng Amy vẫn để thân mình áp vào người tôi và nắm lấy tay tôi.

"Leo-kun - không, Leon-sama?"

"Đ-Đây?"

"Leon-sama, làm ơn hãy cho em trở thành một trong những tình nhân của ngài đi ạ!"

"- Gììì cccơơơơ!? Như vậy nghĩa là sao!?"

"... à thì, Leon-sama, ngài đến ngôi trường này để tìm kiếm tình nhân, phải không ạ?"

G-Giờ tôi mới nghĩ về nó, có những tin đồn như thế đang lưu hành khắp trường, nhưng tôi đã hoàn toàn quên mất điều đó.

Nhưng mà, tại sao Amy lại muốn trở thành tình nhân cơ chứ? Chẳng phải cô ấy mới lúc trước đã nói với tôi là cô ấy cảm thấy ghê tởm nếu gia đình ép buộc cô ấy từ bỏ nghề dệt may và trở thành tình nhân hay sao?

"Amy, tôi tưởng cô đang cố gắng để trở thành một thợ may giỏi hơn cơ mà?"

"Đó chính xác là lý do tại sao em muốn điều này đấy! Gia đình Grances kiểm soát Thương hiệu Alice, có đúng không!? Để có thể làm việc với Thương hiệu Alice, em sẽ làm bất cứ điều gì luôn!"

Cái cô nàng này. Cô ấy chỉ nghĩ về quần áo thôi sao!?

"Hey, Leon-sama? Thấy không, em thậm chí còn có cả bộ ngực nhỏ nữa này."

"... thì sao?"

"Em nghe nói ngài rất thích những chàng trai và cô gái nhỏ tuổi mà."

Thật sự vẫn còn tồn tại những tin đồn mà Patrick lan truyền sao? Tôi thực sự sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn đâu.

"Bất cứ ai nói với cô điều đó đều đang nói dối đấy."

"Eh, là nói dối sao? Vậy thì... ngài có muốn em gọi ngài là onii-sama không? Hay tin đồn về việc ngài có hứng thú với chị em gái cũng là không đúng đây?"

Tôi thậm chí còn chưa từng nghe nói về tin đồn đó luôn. Amy thì lại có vẻ nắm khá là rõ.

Thật sự đang có tin đồn nổi lên về việc người đứng đầu gia đình Grances chỉ hứng thú với những cô gái là chị em gái của mình đấy ư?

"... tôi không phải đến trường để tìm kiếm tình nhân đâu."

"Eeeeh, không thể nào ~"

Amy rơi vào thất vọng. Sophia đã để ý thấy chúng tôi và tiếp cận Amy trước khi đặt một tay lên vai cô ấy. Một nụ cười tinh nghịch xuất hiện thoáng qua trên khuôn mặt cô.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy vậy, tôi bỗng cảm thấy bất an. Không, bất an không phải từ ngữ đúng. Sợ hãi mới chính xác hơn.

"Hai người có vẻ đang có một cuộc trò chuyện rất vui đấy nhỉ."

"Sophia-chan? Hmm? Sophia-chan, cậu đã gọi Leo-kun là onii-sama từ khi bắt đầu học, nhưng... Leo-san thực ra lại là Leon-sama..."

Tôi đoán là cô ấy đã nhận ra rồi.

"K-K-K-Khoan đã, Sophia-chan! Cậu hiểu lầm rồi! Mình không phải đang cố đánh cắp Leon-sama khỏi cậu đâu mà!"

Cô ấy bắt đầu tuyệt vọng cố gắng tìm cách trốn tránh cơn thịnh nộ của Sophia, song Sophia đã bình tĩnh đặt cả hai tay lên vai của Amy.

"Cậu có thích Leon onii-chan không? Hay là cậu thực sự chỉ quan tâm đến Thương hiệu Alice thôi?"

Cô ấy chậm rãi nghiêng đầu từ bên này sang bên kia khiến mái tóc ngắn vàng óng của cô lắc lư qua lại. Một nụ cười nhỏ, vô cảm thoáng qua khuôn mặt của cô ấy.

Thật lòng mà nói, tôi sợ. Tôi sợ lắm.

"Eh, umm... à thì... c-có lẽ, là cả hai chăng?"

"Hmm... mình hiểu rồi."

Sophia lẩm bẩm bằng một chất giọng lãnh đạm trước khi nhìn vào đôi mắt của Amy.

Không, cô ấy thực sự đang nhìn vào cảm xúc thật sự của Amy.

Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Nếu Sophia bắt đầu vươn tay xuống bên dưới váy, tôi sẽ phải ngăn cô ấy bằng toàn bộ sức mạnh của mình. Trong khi suy nghĩ như vậy, tôi tiếp tục quan sát cảnh tượng này tiến triển ra sao.

Bất ngờ thay, Sophia bỗng nở nụ cười thiên thần.

"Amy-san, cậu có muốn tham gia câu lạc bộ của mình không?"

- Amy cuối cùng đã có thể hít thở trở lại, và các học viên xung quanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Amy trông như thể sắp sụp đổ trước khi lấy hết sức để trả lời Sophia.

"Umm... ý cậu là sao cơ?"

"Ý mình là chính xác những gì mình đã nói. Nếu cậu tham gia, cậu có thể ở lại với Leon onii-chan."

"Mình sẽ tham gia luôn!"

- một câu trả lời ngay tức khắc!?

"Vậy thì, Amy, từ hôm nay trở đi cậu chính là một thành viên câu lạc bộ."

"Cảm ơn nhé, Sophia-chan!"

Hai người họ nắm tay nhau và bắt đầu ôm lấy nhau... Không, không, không, quay lại một chút đã. Chính xác thì cái câu lạc bộ này là thế nào? Tại sao tham gia câu lạc bộ này lại cho phép cô ấy ở lại với tôi? Đây là kiểu câu lạc bộ gì vậy!?

"... hey, Sophia? Nghiêm túc đó, em đang tham gia kiểu câu lạc bộ gì vậy?"

"Em đã bảo với anh đó là bí mật rồi cơ mà."

"Không, anh xứng đáng được biết, có đúng không? Nó có vẻ liên quan đến anh rất nhiều mà."

Nếu nó không liên quan gì đến tôi và nó không nguy hiểm thì tôi sẽ không can thiệp, nhưng... giờ thì tôi khá là bận tâm đấy.

Câu lạc bộ này của cô ấy rõ ràng có liên quan đến tôi. Nó thực sự làm tôi lo lắng về những gì cô ấy đang làm. Do đó, với tư cách bên liên quan, tôi cần phải tìm hiểu.

"Nếu nó có liên quan đến anh, em không nghĩ anh có quyền được biết hay sao?"

"À thì... không tránh được rồi nhỉ. Nếu anh muốn biết đến thế, em sẽ nói cho anh vậy."

Ngon rồi - hoặc là tôi nghĩ vậy. Giờ tôi mới nghĩ về nó, có khả năng Sophia sẽ hiểu được mọi thứ tôi vừa mới nghĩ. Tôi nghĩ điều này có lẽ sẽ ảnh hưởng đến quyết định của cô ấy.

Không, tôi không nên nghĩ về nó quá nhiều mới phải. Sophia đâu thể trực tiếp đọc tâm trí đâu. Điều này hẳn sẽ ổn thôi mà.

"Vậy, đó là kiểu câu lạc bộ gì thế?"

"Câu lạc bộ em thành lập có tên là 'Hội Chị em gái'. Đó là một câu lạc bộ nhằm nâng cao năng lực chị em gái của tất cả các thành viên."

Nâng cao 'năng lực chị em gái' của họ? Nghe tốt hơn so với những gì tôi đã tưởng tượng...

"Vậy, câu lạc bộ có những hoạt động nào thế? Những thứ kiểu như nấu ăn và may vá, phải không?"

Tôi nghĩ câu lạc bộ của cô ấy nghe có vẻ đàng hoàng hơn so với tôi tưởng, nhưng Sophia lại tiếp tục.

"Chúng em nghiên cứu những loại tình huống nào mà anh yếu thế, onii-chan. Chúng em tập gym để trở nên dẻo dai hơn và - oh, chúng em cũng học kiếm thuật để đánh bại bất kỳ kẻ thù nào dám tiếp cận onii-chan nữa!" (Trans: Lập cái hội 'Harem' thì có :v)

T-Thông thường thì, tôi sẽ coi phần cuối cùng có nghĩa là họ rèn luyện để bảo vệ tôi trước bọn cướp. Nhưng với Sophia có liên quan, chẳng phải định nghĩa của cô ấy về kẻ thù được xem xét ít nghiêm ngặt(rộng) hơn hay sao!?

Tôi rất mong cô ấy nói gì đó kiểu như, 'Ngươi đang cố làm gì với onii-chan của Sophia thế hả, con mèo vụng trộm kia(JP: kono dorobo neko)! Chết đi!'.

Tôi quá sợ để có thể thực sự nói ra điều đó.

"Đừng lo, lần đầu tiên em sẽ cho chúng một lời cảnh báo thích hợp mà."

"Thế em định làm gì vào lần thứ hai hả!?"

Cô ấy vẫn đang đọc tâm trí của tôi đấy ư!?

"... vậy, còn có bao nhiêu thành viên khác?"

"Ngoài em ra, còn có Alice onee-chan, Claire onee-chan, Tina và Lyanna onee-chan. Và tính đến hôm nay, thêm cả Amy nữa."

Tôi đều đã quá quen thuộc với những cái tên đó. À thì, tôi sẽ bất ngờ hơn nếu có những cái tên mà tôi không nhận ra. Chính xác thì tôi nên phản ứng như thế nào vào lần kế tiếp tôi gặp Lyanna và Tina đây?

Tôi đã hạ ánh mắt xuống đất sau khi phát hiện ra thông tin gây sốc này. Khi tôi ngước lên, Liz đã tham gia vào nhóm nhỏ vốn bắt đầu hình thành xung quanh tôi. Cô ấy chỉ im lặng đứng đó mà nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Phải rồi, tôi đã quên mất cô ấy. Chúng tôi chỉ còn ba tuần nữa để tìm cách giúp cô ấy mà thôi.

Nghĩ vậy, tôi bắt đầu lên tiếng - nhưng Liz bỗng ngắt lời tôi.

"Làm ơn, hãy cho phép mình tham gia Hội Chị em gái nữa!"

- cái kiểu tiến triển gì thế này!?