Đi tới Lãnh thổ của Hầu tước Gramp
◇◆◇◆◇
Còn chưa đầy hai tuần cho đến thời hạn được đặt ra bởi Hầu tước Gramp. Vào buổi chiều, chúng tôi bắt một chuyến xe ngựa kéo để đi đến lãnh thổ của anh ta.
Nhân tiện, chiếc xe ngựa được thiết kế bởi Alice và tôi mà không hề có thận trọng nào trong suy nghĩ cả.
Chiếc xe ngựa có khả năng kiểm soát nhiệt độ nhờ vào ma thuật ghi khắc của Alice, hệ thống giảm xóc tốt hơn và chuyến đi ít gập ghềnh hơn nhờ vật liệu, rằng tương tự như cao su, mà chúng tôi đã sử dụng để làm bánh xe. Đó là một chuyến đi thoải mái hơn nhiều so với bất kỳ chiếc xe ngựa nào khác.
Claire, Sophia, Alice, Tina, và tôi cùng đi trên chuyến xe ngựa. Ngoài ra, còn có sáu hiệp sĩ bảo vệ chiếc xe ngựa nữa.
... Hmm?
Claire và tôi vốn là hai người được mời. Tina sẽ đến với tư cách một đại diện của các học viên và Sophia muốn giúp đỡ bằng cách sử dụng năng lực của mình. Các hiệp sĩ là những người hộ tống của chúng tôi...
"Hey, Alice? Tại sao em lại ở đây cơ chứ?"
"...... Không phải anh đã đối xử với em rất tệ gần đây à?"
Cô ấy liền nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt phẫn nộ.
"T-Tất nhiên đó chỉ là một trò đùa rồi. Chỉ là, anh đã nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu em ở lại để bảo vệ ngôi trường thôi."
"Ngôi trường sẽ an toàn với các hiệp sĩ bảo vệ nó mà."
"À thì, đúng vậy. Tuy nhiên, chúng ta sẽ vắng mặt trong một quãng thời gian dài đấy. Em không có lo lắng à? Em sẽ ổn với khoảng thời gian lâu như thế sao?"
"... Đồ ngốc Leon này. Nếu em ở lại trường, em sẽ không thể nhìn thấy anh trong cả một tháng lận. Em sẽ không thể gặp được người mà mình yêu nữa. Em... em không hề muốn điều đó đâu."
"......"
Tôi... tôi đã không sẵn sàng cho câu trả lời đó! Sức mạnh từ đôi mắt ẩm ướt của cô ấy là quá nhiều rồi!
Bình tĩnh nào. Tôi cần phải bình tĩnh lại mới được.
Ổn thôi. Chúng tôi đang ở trong xe ngựa cùng với Tina, Claire và Sophia. Bầu không khí ngọt ngào này không thể kéo dài trong tình huống này đâu.
"Hey, hey, Claire onee-chan. Đó có phải là thứ mà chị gọi là một đòn công kích trực diện không vậy?"
"Cơ bản là thế. Khi một cô gái bình thường thẳng thắn lại bất ngờ biểu lộ ra một khuôn mặt yếu đuối, hiệu quả sẽ được nhân đôi đấy. Nó là nước đi cơ bản nhất, nhưng lại hiệu quả mọi lúc luôn."
"Mình cần phải học chăm chỉ hơn mới được."
Dừng lại đi! Em lại còn đang học cái gì nữa vậy!? Bên cạnh đó Tina, tại sao cô lại cần phải học thứ này cơ chứ!? Tôi không biết cô đang lập kế hoạch sử dụng thứ này với ai, nhưng đừng làm thế bởi vì nó sẽ gây rắc rối cho họ đấy!
"... Leon?"
"Ah, anh xin lỗi. Anh chỉ hơi lo lắng một chút về ngôi trường trong một khoảnh khắc mà thôi. Dĩ nhiên, anh rất vui vì Alice ở đây với anh mà."
"Fu ~ fu ~, em rất mừng khi nghe điều đó đấy."
Alice bắt đầu mỉm cười rạng rỡ. Tại sao cô ấy lại thẳng thắn đến vậy với những cảm xúc của mình cơ chứ?
"Leon-sama, tôi có thể nói chuyện với ngài một chút được không ạ?"
Đột nhiên, tôi có thể nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ đến từ bên ngoài chiếc xe ngựa. Một hiệp sĩ tóc đỏ trên một con ngựa có thể được trông thấy đang đi kế bên chiếc xe ngựa kéo.
"Có gì đó không ổn sao?"
"Không đâu, xung quanh đều trống trải và chưa có vấn đề nào được báo cáo cho tới giờ cả. Tôi chỉ là chưa có cơ hội để giới thiệu bản thân thôi ạ."
"Giờ thì tôi mới nghĩ về nó, tôi không nhận ra được khuôn mặt của cô."
"Vâng, tôi ở đây là vì Claire Ridill-sama. Tôi sẽ là người chỉ huy của đơn vị bảo vệ trong chuyến đi này. Tên của tôi là Elsa. Tôi rất mong đợi được làm việc với ngài ạ."
"He ~ e, cô trẻ thật đấy, song đã là một chỉ huy rồi sao? À thì, chúng tôi sẽ nhờ sự chăm sóc của cô vậy."
Sau khi tôi nói điều này, khuôn mặt của Elsa liền trở nên hơi ngạc nhiên.
"Có gì đó không ổn ư?"
"Ah, không đâu. Thay vào đó, tôi chỉ nghĩ ngài đã lo lắng rằng tôi còn quá trẻ hoặc về thực tế rằng tôi là một người phụ nữ cơ."
"Khi nhắc đến tuổi tác, cả Claire và tôi đều thực sự không thể than phiền đâu. Còn về việc là một người phụ nữ..."
Tôi bèn liếc qua Alice.
"Hou, cô ấy mạnh lắm sao?"
"Cô ấy có thể sử dụng tinh linh thuật. Ngay cả khi chúng ta bị tấn công bởi bọn cướp, Alice có thể so liệu chúng với chỉ chút nỗ lực mà thôi."
"Fu ~ fu ~, điều đó quả là yên tâm. Tuy nhiên, chúng tôi đã ở đây để bảo vệ ngài cho nên hãy để việc chiến đấu cho chúng tôi đi ạ."
"Tôi sẽ dựa vào cô ở thời điểm đó...... Song, có bất kỳ quái vật nào trong khu vực này không vậy?"
"Bởi vì đây là một xa lộ, tôi không tin bất kỳ quái vật nào sẽ cố gắng tấn công chúng ta ở đây đâu, song có khả năng rằng bọn cướp sẽ cố gắng tấn công chúng ta đấy."
"Bọn cướp..."
"Ngài không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì đâu. Không một băng cướp nào sẽ đủ ngu ngốc đến mức tấn công một chiếc xe ngựa với nhiều vệ binh được vũ trang thế này đâu ạ."
Cô vừa mới dựng nên một flag khủng khiếp đấy!
◇◆◇◆◇
- Một tuần sau. Chúng tôi hiện đang ở tại một khu vực miền núi bên trong lãnh thổ nhà Gramp. Tất nhiên, chúng tôi bị bao vây bởi khoảng 20 tên cướp.
... Đúng vậy, tôi đã liệu trước nhiêu đây sau khi Elsa dựng cái flag đó.
"Nếu các ngươi không muốn chết, các ngươi sẽ phải đưa cho bọn ta toàn bộ tài sản của các ngươi ngay bây giờ!"
"Đồ khốn. Các ngươi dám lên kế hoạch tấn công Bá tước Grances sao!?"
"Thậm chí còn tốt hơn nữa. Điều đó có nghĩa là các ngươi sẽ có rất nhiều tài sản đấy."
"Guh, rõ ràng chẳng có cửa để đàm phán... Mọi người! Đừng để dù là một tên cướp đến gần chiếc xe ngựa đấy!"
Dưới sự chỉ huy của Elsa, năm hiệp sĩ liền chắn quanh chiếc xe ngựa.
"Hey, Elsa? Liệu mấy người các cô sẽ ổn chứ?"
Tôi bèn thò mặt ra khỏi chiếc xe ngựa và hỏi Elsa điều này.
"Đừng để lộ khuôn mặt của ngài ra mà, Leon-sama! Chúng sẽ cố nhắm vào ngài bằng cung tên đấy ạ!"
"Ah, đúng vậy... Tôi sẽ cẩn thận, song cô có thể thực sự lo liệu được tất cả chúng không vậy?"
"Đừng lo lắng về bất cứ điều gì cả! Ngay cả khi chúng tôi phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng của mình, chúng tôi sẽ không để cho một kẻ địch nào đến được chỗ ngài đâu!"
Đây quả là tình thế khó xử mà.
"Tôi ngưỡng mộ quyết tâm của cô... Song, tôi không muốn cô chết ở một nơi như thế này đâu. Xem nào - chúng tôi lo liệu một nửa trong số chúng thì sao?"
Tôi liền nhảy ra khỏi chiếc xe ngựa và ngoảnh mắt mình tới Alice.
"Chúng đã hoàn toàn bao vây chúng ta rồi, song chúng ta có lẽ sẽ có thể bắt sống chúng toàn bộ đấy."
"Eh, đúng vậy... Ngài lên kế hoạch tự mình bắt giữ chúng sao?"
Khi tôi đang nghĩ phải làm gì, Alice liền nhảy lên trên chiếc xe ngựa.
"Nghe đây, lũ cướp kia!"
Alice bèn hét lên với những tên cướp xung quanh.
Vào khoảnh khắc đó, một lưỡi chém lớn hình thành từ gió liền được bắn đi tới mọi hướng -- Oi!? Ai lại đi tấn công ngay lập tức sau khi yêu cầu mọi người lắng nghe cơ chứ!?
Lưỡi gió cắt phăng qua tất cả những cái cây xung quanh song không hề làm bị thương một tên cướp nào cả.
"""............ Eh?"""
Những tên cướp bèn ngoảnh nhìn tất cả những cái cây hiện giờ đang nằm gọn trên mặt đất. Ngay khi chúng hiểu được những gì đã xảy ra, tất cả khuôn mặt của bọn chúng liền trở nên trắng bệch.
"Nếu các ngươi cố gắng trốn thoát, cơ thể của các người sẽ bị chia làm đôi. Nếu các ngươi cố gắng tấn công, toàn bộ cơ thể của các ngươi sẽ bị biến thành tro bụi. Lựa chọn duy nhất của các ngươi là ném vũ khí sang một bên và quỳ xuống ngay chỗ các ngươi đang đứng."
- Tất cả bọn chúng liền đầu hàng.
... À thì, quả là một ý tưởng tốt khi chứng minh cô ấy mạnh mẽ như thế nào trước khi yêu cầu sự đầu hàng từ chúng... Tộc elves vốn đều mang sức mạnh hủy diệt sao?
Ah, có lẽ nó là bởi vì cô ấy từng là một con người trong kiếp trước của mình đấy.
"Umm... thưa Leon-sama, Alice-sama, à thì... cô ấy là vị anh hùng huyền thoại nào đó sao ạ?"
Elsa liền hỏi điều này trong khi khuôn mặt của cô ấy hoàn toàn trống rỗng.
"Cô không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì đâu. Đó vốn chỉ là cô nàng Alice cheat mà thôi."
"Ha... haa ~..."
"Quan trọng hơn, hãy trói những tên cướp xung quanh lại đi. Tôi muốn nói chuyện với chúng."
"P-Phải rồi. Tôi rất xin lỗi, tôi sẽ làm việc đó ngay ạ! - Cậu kia, mau trói những tên cướp lại ngay lập tức đi!"
Elsa bèn ra chỉ thị cho cấp dưới của mình và bọn cướp nhanh chóng bị trói lại.
"Giờ thì, thủ lĩnh của các ngươi là ai vậy?"
Tôi bèn đặt câu hỏi cho nhóm cướp đang quỳ gối. Ngay sau đó, một người đàn ông liền chậm rãi giơ tay lên.
"Ngươi là thủ lĩnh của băng cướp này sao?"
"Hỏi vậy ý là sao?"
"Ta chỉ muốn biết ý ngươi là gì khi nói "thậm chí còn tốt hơn nữa" mà thôi. Ngươi đã nói vậy lúc nãy khi ngươi nghe thấy cái tên nhà chúng ta."
Tôi muốn biết liệu hắn ta đã phản ứng bởi vì tước hiệu bá tước hay là bởi vì cái tên Grances.
"... Nếu ngài sẽ lắng nghe yêu cầu của tôi, tôi sẽ trả lời câu hỏi của ngài."
"- Đồ khốn, biết vị trí của ngươi đi chứ!"
Elsa liền gầm lên với gã thủ lĩnh băng cướp.
"Elsa, cô có thể để chỗ này cho tôi được rồi."
"Nhưng mà... được thôi ạ. Nếu Leon-sama nói vậy."
Elsa bèn lùi lại một bước và tôi ngoảnh ánh nhìn về lại tên cướp.
"Yêu cầu của ngươi là gì nào? Ngươi biết ta không thể để các ngươi trốn thoát khỏi đây rồi đấy."
"Tôi biết. Đó là tại sao tôi muốn ngài hãy giết chết chúng tôi ở đây và ngay bây giờ luôn đi."
"...... Ta có thể hỏi tại sao được không?"
"Nếu chúng tôi bị giết dù sao đi nữa, tôi muốn chúng tôi được chết mà không có bất kỳ đau đớn nào cả."
Tôi không chắc ý hắn ta là gì, song Elsa tiếp tục giải thích rằng một tên trộm cướp sẽ bị kết án phải làm việc dưới thân phận một nô lệ. Họ sẽ bị buộc phải làm việc trong môi trường khắc nghiệt cho đến khi họ chết.
"Ta hiểu yêu cầu của ngươi. Ta muốn hỏi tại sao ngươi lại trở thành một tên cướp nếu ngươi biết điều này sẽ là trở thành hình phạt của ngươi."
"Chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài dùng đến cách sống này! Hầu tước Gramp đã lấy đi toàn bộ thực phẩm từ ngôi làng của chúng tôi rồi!"
Tên cướp bèn tiếp tục giải thích hoàn cảnh thứ đã dẫn đến việc họ trở thành kẻ cướp. Mãi cho đến gần đây, tất cả họ dường như vẫn sống trong một ngôi làng gần đây.
Nhưng sau vài năm mất mùa và thuế nặng, họ không còn có thể tiếp tục sống như trước được nữa.
Trong những trường hợp này, thuế của họ thường sẽ được giảm đi. Tuy nhiên, năm nay thuế của họ lại tăng lên và họ không còn cách nào khác ngoài việc trở thành kẻ cướp.
Nhân tiện, một lúc sau chúng tôi đã thực hiện khảo sát vùng đất của Hầu tước Gramp và xác định rằng đất đai của họ cũng kém màu mỡ y như của chúng tôi vậy. Cho nên có khả năng họ đang nói sự thật.
Tuy nhiên...
"Mỗi ngôi làng đều bị đòi hỏi phải trả thuế thông thường sao?"
"Không, tôi nghe nói rằng các ngôi làng lân cận đã có thuế được giảm đi. Tôi đoán... chúng tôi đã đã bị bỏ mặc."
"Ta hiểu rồi..."
Điều đó thực sự là thật sao? Nó chỉ là một sự trùng hợp rằng việc một ngôi làng bị đòi hỏi phải trả thuế thông thường chỉ xảy ra trên tuyến đường trực tiếp của chúng tôi đến chỗ Hầu tước Gramp thôi ư?
... Không phải thế là quá nhiều để trở thành một sự trùng hợp sao? Không, sẽ là bất khả thi cho anh ta để biết rằng họ sẽ dùng đến điều này và biết được con đường chính xác mà mà chúng tôi sẽ đi. Bên cạnh đó, tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ phá hủy một ngôi làng chỉ vì lý do đó đâu.
Hoặc nó có thể tương tự như tình huống với gia đình Sfir. Những hiệp sĩ đang giả bộ làm kẻ cướp...
"Ta muốn hỏi ngươi điều gì đó khác. Các ngươi là hiệp sĩ sao?"
"...... Ngài đang nói về cái gì vậy?"
Tên cướp liền gãi đầu trong bối rối...... Dựa trên phản ứng của hắn ta, tôi có những nghi ngờ.
Đây thực sự chỉ là một sự trùng hợp thôi sao? Hay đây thực sự là một kế hoạch bởi Hầu tước chăng?
... À thì, Patrick xem ra khá là nham hiểm, song...... Tôi không chắc về tính cách của Hầu tước.
"Được rồi mọi người, hãy lắng nghe ta và trả lời một cách trung thực câu hỏi của ta. Các ngươi đã bao giờ tấn công người ta chưa?"
"A-Ah, vâng. Chúng tôi đã tấn công hai đoàn lữ hành rồi."
"Muu... Vậy thì, các ngươi đã giết bất kỳ ai chưa?"
"Không, chúng tôi chưa bao giờ giết bất cứ ai cả. Chúng tôi chỉ lấy đi một nửa số tiền và hàng hóa của họ mà thôi."
À thì, nếu họ lấy đi tất cả hàng hóa từ một thương nhân, nó sẽ hệt như việc giết chết họ vậy.
Nếu họ không dùng đến việc này thì có lẽ họ đã chết rồi, song đây vẫn là một tội ác...... Tôi không chắc điều gì mới là tốt nhất để làm trong tình huống này.
Họ không phải là người xấu, song những gì mà họ đang làm là không đúng.
"Cho tới giờ, những gì các ngươi đã nói là sự thật, đúng chứ?"
"Dù sao đi nữa thì chúng tôi cũng sẽ chết hoặc trở thành nô lệ mà thôi. Chẳng có lợi ích gì với việc nói dối bây giờ cả."
"Fumu, các ngươi đều đang cảm thấy như vậy sao?"
Tất cả những tên cướp còn lại xem ra cũng cảm thấy tương tự như hắn ta. Không có vẻ như là bọn họ đang nói dối.
"Được rồi, ta sẽ cho các ngươi ba lựa chọn. Đầu tiên, các ngươi có thể chết ở đây như mình mong muốn. Thứ hai, các ngươi có thể trở thành một nô lệ ở đây tại lãnh thổ của Hầu tước Gramp. Thứ ba, các ngươi có thể trở thành nô lệ tại lãnh thổ nhà Grances."
"... Lựa chọn thứ ba khác biệt như thế nào so với việc trở thành một nô lệ ở đây vậy?"
"Các ngươi vẫn sẽ bị khắc dấu với một hợp đồng nô lệ. Tuy nhiên, chất lượng cuộc sống sẽ tốt hơn so với một nô lệ trung bình... Không, nó có lẽ thậm chí còn tốt hơn so với việc các ngươi đang sống như thế nào trong ngôi làng của mình đấy."
Nếu bạn sử dụng ma thuật ghi khắc để khắc một hợp đồng nô lệ lên một nô lệ, họ sẽ không thể trái lệnh chủ nhân của mình. Thật không may, song thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thực hiện điều này... Tôi cần phải làm điều này để đảm bảo rằng họ không cố gắng giết hay làm hại bất cứ ai cả.
"Một nô lệ rằng sống một cuộc sống tốt hơn so với một dân làng sao? Điều đó là không thể nào. Xin đừng cố đánh lừa chúng tôi nữa đi mà."
"Không, ta nghiêm túc đấy... Ah ~ đúng rồi, Tina. Cô có thể ra ngoài một chút được không vậy?"
Tôi liền gọi to về phía chiếc xe ngựa. Ngay sau đó, Tina liền rụt rè trèo ra khỏi xe ngựa.
"Tôi xin lỗi. Tôi chắc chắn rằng cô đang rất sợ hãi khi đi ra lúc mà tất cả những tên cướp này đang ở xung quanh."
"K-Không, em ổn mà. Nếu em có thể giúp đỡ Leon-sama thì nó sẽ ổn thôi ạ."
"Cảm ơn cô. Vậy thì, xin hãy đến đây đi."
Tina liền đứng bên cạnh tôi và đối mặt với bọn cướp.
"Mọi người, các ngươi nghĩ gì khi nhìn vào cô gái này?"
"Ah? Một nữ quý tộc nào đó. Có lẽ thậm chí là một cô công chúa của đất nước nào đó chăng?"
"Đều không phải. Tina là một thường dân đấy."
"... Một thường dân với ngoại hình đó ư? Có lẽ nào cô ấy là người yêu thích(tình nhân) của ngài sao?"
"Không -"
Khoảnh khắc tôi cố phủ nhận điều này, tôi có thể cảm thấy Tina đang nhìn vào tôi và bèn đóng miệng lại. Có cái gì với ánh nhìn đó vậy? Nó giống như là cô ấy đang mong tôi nói điều gì đó vậy. (Trans: Ẻm muốn được thừa nhận làm tình nhân của Leon đây mà... :v)
"Ah ~, à thì... Tina chắc chắn là một học viên yêu thích của tôi rồi."
Khoảnh khắc tôi nói điều này, Tina dường như siết chặt lấy nắm đấm của mình và đảo mắt đi.
Tôi sẽ tiếp tục nói chuyện với bọn cướp vậy.
"Tuy nhiên, đó không phải là lý do cho sự xuất hiện của cô ấy. Có hàng tá những đứa trẻ như thế này trong lãnh thổ của chúng ta đấy."
"Không đời nào chúng tôi có thể tin được điều đó. Ngay cả khi điều đó là đúng, chắc chắn sẽ có một sự khác biệt về việc nô lệ bị đối xử như thế nào thôi."
"Song cô gái này ban đầu vốn là một nô lệ đấy."
"...... Ha? Đ... Đó là... một lời... nói dối thôi... phải không?”
"Đó là sự thật đấy. Sau khi bị bán làm nô lệ, tôi đã được cứu bởi Leon-sama và tôi không phải là người duy nhất đâu. Leon-sama sẽ giúp bất cứ ai cần giúp đỡ mà."
"... Nghiêm túc sao?"
"Vâng, Leon-sama chính là vị quý tộc tuyệt vời nhất đấy."
- Đó là lúc tất cả bọn họ quyết định rằng mình muốn đi đến lãnh thổ nhà Grances. (Trans: Tẩy não thành công! Dân số +20!)