Hãy Mời Phụ huynh của Mọi người đến Đây nào!
◇◆◇◆◇
Sau khi quyết định mời cha mẹ của các học viên đến đây, chuỗi ngày bận rộn lại tiếp tục.
Trước tiên, tôi đã nói chuyện với các học viên, biết về nơi mà họ từng sống và cho gửi lời mời.
Vào thời điểm đó, những học viên rằng biết được về những gì đã xảy ra đã tỏ ý muốn viết thư cho gia đình của mình để giải thích tình hình. Tuy nhiên, tôi đã khước từ và chỉ chấp nhận cảm xúc của họ mà thôi.
Hầu hết học viên đều không thể viết trước khi đến ngôi trường này; sẽ bất khả thi cho cha mẹ của họ để biết được liệu đó có thực sự là con của họ hay không.
Điều này sẽ không đủ để thuyết phục những vị phụ huynh kia. Vì vậy, kế hoạch chính là để chúng tôi gặp mặt với những phụ huynh và thuyết phục họ vào thời điểm đó.
Tiếp theo, chúng tôi cần phải huy động các hiệp sĩ một cách kín đáo để tìm ra nguồn gốc của tất cả những tin đồn sai trái bên trong lãnh thổ của mình. Tôi không thể bắt giữ người này bây giờ, song nếu chúng mà rời khỏi một ngôi làng hoặc nếu những tin đồn sai lệch được làm sáng tỏ, tôi có thể bắt giữ được chúng.
Tôi chắc chắn sẽ tìm ra một cách để trả miếng lại Patrick.
Tôi cũng đã bắt đầu thu thập thông tin để đối chọi lại Hầu tước Gramp. Chúng tôi đang điều tra tình hình về gia đình Gramp và cố gắng tìm kiếm bất kỳ thông tin nào mà mình có thể dùng để đàm phán với Hầu tước.
Nhân tiện, Claire không phải là người phụ trách việc này.
Bởi cô ấy đang thực hiện công việc thường lệ của mình và xử lý việc mời những phụ huynh đến ngôi trường, tôi e rằng việc xử lý thêm bất kỳ công việc nào nữa cũng sẽ là quá căng thẳng đối với cô ấy.
À thì, tôi biết ước mơ của cô ấy là tự bản thân đạt được thành công cho nên tôi sẽ không can thiệp quá nhiều, trừ khi cô ấy rõ ràng đang làm việc quá sức mình.
◇◆◇◆◇
Một ngày và một tháng trôi qua.
Khoảng hai mươi phụ huynh đã được tập trung bên trong ký túc xá học viên.
Nhân tiện, vì hiện tại có ba mươi học viên, chỉ khoảng 60% các phụ huynh có mặt ở đây. Những học viên tốt nghiệp khóa đầu đã giải thích tình hình cho cha mẹ của họ và vì vậy, không hề có sự nhầm lẫn nào với họ cả.
Ngược lại, rõ ràng có rất nhiều người ở đây đang hiểu lầm tình hình. Người này thì đang thậm chí không hề cố che giấu đi sự giận dữ của mình và người nọ thì rõ ràng rất bực bội. Có một bầu không khí tiêu cực lấn át bên trong căn phòng.
Tôi đang đứng trong bóng tối quan sát tình hình. Tôi bèn lấy một hơi thật sâu và chậm rãi di chuyển về phía trước.
Tôi có thể thấy rằng họ đều tò mò muốn biết người phụ trách là ai, song một khi họ nhìn thấy một đứa trẻ mười hai tuổi xuất hiện, họ đều trông rất bối rối.
"Rất vui được gặp mọi người. Tôi là người đứng đầu của gia đình Grances, Leon Grances."
"Vậy ra, nó là sự thật sao? Tin đồn rằng một đứa trẻ đã trở thành người đứng đầu là sự thật?"
"Ý anh muốn nói là một đứa trẻ như vậy kiểm soát tương lai của chúng ta sao?"
"Nhìn bộ quần áo đắt tiền của cậu ta kìa."
"Ah, tôi thậm chí còn không chắc một tòa nhà sang trọng như vậy lại là một ngôi nhà lúc đầu đấy. Chúng ta thì phải chịu đựng ấy vậy mà cậu ta lại sống xa hoa đến như thế."
"Rốt cuộc, những tin đồn đều là sự thật rồi!"
Sau màn giới thiệu của tôi, một tiếng ồn liền từ từ lan ra khắp đám đông. Những tiếng ồn thì không lớn lắm, song tôi có thể hiểu được ý nghĩa chung đằng sau chúng.
Không phải nó có hơi thô lỗ một chút đối với bá tước rồi sao!? Tôi thường sẽ cố gắng dừng cuộc nói chuyện này lại, nhưng trong tình huống này, tôi thực sự chẳng thể cất lời lên được chút nào cả.
Tôi bèn kiên nhẫn chờ mọi người im lặng và bắt đầu nói.
"Giờ thì, lý do mọi người đã tập trung tại đây. Tôi biết mọi người đã nghe những lời đồn khủng khiếp kia về việc con gái của mình đang bị đối xử tệ hại như thế nào ở đây. Tôi đã tập hợp mọi người về đây hôm nay để làm sáng tỏ những hiểu lầm này."
Tiếng ồn đến từ đám đông lại dâng lên lần nữa.
"Tôi biết mọi người rất khó chịu, nhưng nếu mọi người không bình tĩnh, chúng ta sẽ chẳng bao giờ đi đến đâu cả. Mọi người có một đại diện để đặt câu hỏi không vậy?"
Với câu hỏi của tôi, mọi người đều nhìn nhau hết người này đến người khác. Trong khi đó, một người đàn ông đứng tuổi liền bước lên phía trước.
"Thứ lỗi cho tôi, song tôi muốn trở thành người đại diện."
"Ông?"
"Tôi đang đóng vai trò là trưởng làng Rejykk. Tên của tôi là Kyle."
Tôi bỗng gặp được vị trưởng làng. Điều đó giải thích tại sao ông ta lại bình tĩnh đến thế... ông ta chính là trưởng làng của những phụ huynh đã gửi con cái của mình tới đây. Tôi đoán mọi người đều đang thực sự có một thời gian sống khó khăn bất kể địa vị của họ là gì đi chăng nữa.
"Vậy thì, Kyle, ông có câu hỏi gì nào?"
"Làm hơn, hãy nói cho chúng tôi biết liệu tin đồn là thật hay không đi."
"Ông có thể cụ thể hơn được không? Tôi thậm chí còn không chắc chắn về nội dung của tất cả các lời đồn mà."
"À thì... đó là..."
Tôi đoán rằng những tin đồn đều tiêu cực và chỉ trích tôi mà thôi.
"À thì... Những tin đồn nói rằng Leon-sama đang sống một cách xa hoa bằng cách sử dụng số tiền mà ngài đã thu được từ thuế trong khi những người còn lại đều phải chịu đựng. Đối với những đứa trẻ mà ngài đã thu thập, họ nói... ngài tra tấn chúng."
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ trả lời cho những lời đồn từng cái một, nhưng trước tiên, hãy để tôi nói, chúng đều là những lời nói dối hoàn toàn đấy."
Khoảnh khắc tôi nói rằng chúng là những lời nói dối - tiếng ồn đến từ đám đông lại bùng nổ một lần nữa.
"Mọi người, hãy để Leon-sama nói trước đi. Chúng ta sẽ lắng nghe từ ngài ấy trước, rồi chúng ta có thể quyết định những gì cần phải làm mà."
Kyle liền hét lên với phần còn lại của đám đông và khiến họ im lặng. Đúng như mong đợi về một vị trưởng làng. Ông ấy rõ ràng bình tĩnh hơn so với những người khác.
"Leon-sama, tôi có thể hỏi ngài một câu hỏi được không?"
"Được, hãy hỏi bất cứ điều gì đi."
"À thì, như ngài đã nói lúc nãy, những cô gái vẫn an toàn, đúng chứ?"
"Tất nhiên rồi, họ đang làm rất tốt. Mọi người đều có thể gặp mặt họ sau một chút nữa thôi."
Thay vào đó, họ hiện đang chờ ở phòng kế bên. Chúng tôi đang có kế hoạch để họ đi ra vào đúng thời điểm để hy vọng có một tác động thật mạnh mẽ.
"Vậy thì, ngài nói rằng mình đang không sống xa hoa sao?"
"Phải, đúng thế."
"Vậy, ngài giải thích thế nào về tòa dinh thự này hay bộ trang phục đẹp mà mình đang mặc đây?"
"À thì... Tòa nhà này và những bộ trang phục kia thì rất đắt, song đây chỉ là một mẫu thử nghiệm mà thôi. Không lâu nữa, tôi mong muốn mọi người có thể chi trả được những bộ quần áo như thế này."
"Ngài lên kế hoạch để chúng tôi chi trả được những bộ trang phục như vậy sao? T-Thứ lỗi cho tôi, song tôi có thể hỏi giá thành được không?"
"Đâu đó khoảng 100 đồng vàng."
Bộ quần áo mà tôi đang mặc là một kiểu thiết kế đơn giản hơn so với đồng phục của con gái thứ có giá 200 đồng vàng. Tôi nghĩ nó có rẻ một chút rồi, nhưng... khi tôi đề cập đến giá thành, bầu không khí của căn phòng bỗng thay đổi.
"100 đồng vàng? Ngài đang nói rằng một ngôi nhà có giá 100 đồng vàng sẽ sớm được trao cho chúng tôi sao?"
"Ah, xin lỗi. Cái giá mà tôi vừa đề cập là dành cho bộ quần áo cơ."
Khoảnh khắc tôi nói điều này, bầu không khí bên trong căn phòng liền hoàn toàn vỡ tung ra.
"Leon-sama không hiểu những vật lộn mà chúng tôi phải trải qua mỗi ngày đâu! Cho dù bộ trang phục đó chỉ có giá bằng 1/10 cái giá kia, chúng tôi sẽ không bao giờ có thể chi trả được nó ngay cả khi chúng tôi tiết kiệm toàn bộ số tiền mình kiếm được cả đời đấy."
"Vậy, thường dân sẽ không bao giờ có thể mặc bộ quần áo này sao?"
"Tất nhiên là không rồi! Ngay cả khi bầu trời và mặt đất bị lật ngược lại, chúng tôi vẫn sẽ không bao giờ có thể chi trả được chúng đâu!"
"- Đúng thế, hãy ngừng đùa cợt lại đi!"
"- Ngay cả khi giá thành là một đồng vàng, nó vẫn sẽ là bất khả thi!"
Mọi người liền bắt đầu la hét cùng một lúc.
"Song những cô con gái của mọi người đều đang mặc bộ quần áo này ngay bây giờ đấy thôi."
"""............... ha?"""
"Nhân tiện, thiết kế quần áo của họ có hơi khác biệt một chút. Vì vậy, quần áo của họ có giá khoảng 200 đồng vàng đấy."
"""........................ ha?"""
"Cũng đã có một sự hiểu lầm về tòa nhà này. Đây thực ra là ký túc xá học viên nơi mà những cô gái đang sống."
"""....................................... ha?"""
À thì, nếu họ cứ lặp đi lặp lại "...ha?", thì tôi chằng hề biết phải trả lời như thế nào nữa.
...... Tôi đoán mình có thể hiểu họ đang cảm thấy như thế nào.
Dù sao đi nữa, giờ thì bước thiết lập đã hoàn tất, tôi bèn búng ngón tay của mình. Các học viên liền bước vào từ căn phòng kế bên và xếp thành hàng phía sau tôi.
Nhân tiện, những cô gái hôm nay được ăn mặc có hơi khác biệt một chút. Bởi vì họ sẽ gặp mặt cha mẹ của mình hôm nay, ngoài việc mặc đồng phục thường lệ, họ cũng đang đeo đồ trang trí tóc và những phụ kiện khác.
Bởi bộ đồng phục theo kiểu gothic, nó trông như thể họ là một nhóm idol nào đó vậy. Sẽ là bất khả thi thậm chí ngay cả với những nàng công chúa của thế giới này để được mặc bộ trang phục đắt tiền đến vậy đấy.
Nó thế nào? Họ kinh ngạc rằng những cô con gái mà họ chưa từng trông thấy rất lâu đã trở nên dễ thương đến vậy sao? Giờ thì, hãy tận hưởng cuộc đoàn tụ tuyệt vời này với những cô con gái dễ thương của mình đi - tại sao họ đều trông rất bối rối vậy?
"Umm... mọi người không vui khi gặp lại con gái của mình sao?"
"""...................................................... ha?"""
"Không, chúng tôi đã trải qua điều đó rồi. Không phải mọi người muốn gặp con gái của mình sao?"
""".................................... Con gái ư? Con bé ở đâu vậy?"""
"Họ đang ở ngay trước mắt mọi người đấy thôi. Họ đang mặc quần áo đẹp, tóc của họ thì thật mượt mà, những vết rám nắng mà họ đều vốn có đã biến mất, và làn da của họ đều đã trở nên khá là trắng sáng, song họ không nghi ngờ gì nữa chính là con gái của mọi người, đúng chứ?"
"""HAAAAAAAAA!?""" (Trans: Sốc nặng, mà cũng đúng thôi! Đi học mà lại được 'làm đẹp' từ đầu đến chân, vịt hóa thiên nga luôn...)
Họ thật sự kinh ngạc đến thế này sao!?
À thì, nếu tôi nghĩ về nó, có lẽ khá là lạ lùng khi nhìn thấy con gái của họ thay đổi từ việc mặc cơ bản một chiếc áo vải dệt sang mặc những bộ trang phục phương Tây đắt tiền.
Điều đó có lẽ là quá nhiều đối với họ. Các học viên cũng có vẻ rất bối rối.
Khi tôi đang nghĩ như thế, Lyanna lền bước đến bên cạnh tôi và mỉm cười với Kyle.
"Cha à, đã được một khoảng thời gian dài rồi."
Ah, vậy ra Kyle chính là cha của Lyanna.
Lyanna có lẽ là người dễ thương nhất trong nhóm học viên khóa hai. Kyle đang trông thấy con gái của mình được ăn diện và xinh đẹp lần đầu tiên.
"Thấy chưa? Con gái của ông đang làm rất tốt đấy."
Tôi liền hỏi ông ta điều này trong khi mong đợi một phản ứng bất ngờ, nhưng ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với một biểu hiện trống rỗng... Eh, gì vậy? Tại sao ông ta lại đang nhìn chằm chằm vào tôi cơ chứ?
"Kyle-san? Có gì đó không ổn sao?"
"Thật là nực cười. Không đời nào một quý cô trẻ xinh đẹp đến nhường này lại là con gái của tôi. Ngay bây giờ, làm ơn hãy mang ra Lyanna thật sư đi mà!"
Gã này. Ông ta không thể nhận ra con gái của chính mình sao!?
"Umm... À thì, đây chính là Lyanna mà."
"Hahaha, đừng có mà ngu ngốc. Con gái của tôi có làn da rám nắng và mái tóc rối xù cơ. Umm... Đúng rồi, con bé trông giống như một cô gái nhà quê nghèo - Gah!?"
Uwaa, Lyanna vừa mới đá Kyle ngay vào vai!
"C-cái cảm giác bạo lực này!? Oooh, thực sự là con đấy sao, Lyanna!?" (Trans: Nghi vấn M!?)
"Im đi! Tại sao người lại nhận ra cú đá của con chứ không phải khuôn mặt của con cơ chứ!?"
"—Gaha!?"
Lyanna lại ra đòn vào ông ta với một cú đá vòng cầu(roundhouse kick)! Tôi tự hỏi liệu ông ta có ổn không nhỉ - Ah, ông ta gục mất tiêu rồi.
Tôi không hề biết trường của chúng tôi có dạy võ thuật đấy... Sức mạnh đằng sau cú đá đó thật là ấn tượng. Tôi thậm chí còn không biết rằng một cô gái mười bốn tuổi có thể thực hiện thứ gì đó như thế.
Dẫu vậy... Sẽ tốt hơn nếu cô ấy ngừng thực hiện những cú đá cao lại trong khi đang mặc một chiếc váy đấy.
"Em đã dạy cho cô ấy võ thuật để tự vệ. Ngoài ra Leon, laser đang hoạt động đúng cách đấy."
"Alice... em bước ra từ đâu vậy? Thêm vào đó, đừng có mà đọc tâm trí của anh mà không được cho phép chứ. Đó đáng nhẽ ra là năng lực của Sophia cơ mà. Bên cạnh đó, anh chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, đừng đối xử với anh giống như một tên tội phạm chứ."
"Dù sao đi nữa, có vẻ như mọi người đã đoàn tụ với con gái của mình rồi."
...... Sau cuộc trò chuyện của tôi với Alice, tôi liền đảo mắt nhìn xung quanh.
Xem ra rằng tất cả các phụ huynh đều đã đoàn tụ với con gái của mình. Họ dường như rất ngạc nhiên với những thay đổi về con cái của mình, song chỉ vui mừng khi thấy chúng vẫn an toàn.
Nhưng những học viên mà không gặp cha mẹ của mình chỉ nói chuyện với nhau mà thôi... Tôi hiểu rồi, cha mẹ của các học viên rằng chưa bao giờ tin vào những tin đồn đã không đến.
Tôi nên mời cha mẹ của tất cả mọi người mới phải. Tôi chắc chắn sẽ làm điều đó một khi những hiểu lầm này được làm sáng tỏ.
Một vài phút đã trôi qua khi tôi quan sát cảnh đoàn tụ của họ. Cuối cùng, những phụ huynh có vẻ đã bình tĩnh lại và mọi người đều nhìn vào tôi.
"Tôi có thể cho rằng những hiểu lầm về tôi đã được làm sáng tỏ chưa vậy?"
Vào khoảnh khắc tôi hỏi, Kyle liền hạ thấp đầu mình xuống. Ngay sau đó, tất cả các phụ huynh khác cũng làm tương tự.
"Tôi đã nghe được về tình hình từ Lyanna. Leon-sama đối xử với những cô gái rất tốt. Tôi vô cùng xin lỗi vì đã nghi ngờ ngài!"
"Được rồi mà. Miễn là những hiểu lầm đã được làm sáng tỏ. Mọi người đều có thể ngẩng đầu mình lên mà."
"Không, vẫn còn vài thứ cần phải được nói nữa. Chúng tôi đã cực kì thô lỗ với ngài, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về điều đó. Con cái của chúng tôi không hề có liên quan gì đến chuyện này cả, cho nên..."
"Ah ~, mọi người không cần phải lo lắng về nó đâu."
Tôi biết những gì ông ta muốn nói, cho nên tôi bèn ngắt lời của Kyle.
"Hãy ngẩng đầu lên đi. Nó là lỗi của tôi vì đã gây ra những hiểu lầm ngay từ đầu. Tôi mới là người cần phải xin lỗi vì đã khiến tất cả mọi người lo lắng."
Tôi liền cúi đầu xuống với họ. Vào khoảnh khắc đó, tôi có thể nhận ra rằng họ đều rất sốc. Không một ai trong số họ liệu trước một quý tộc lại cúi đầu trước họ.
À thì, tôi không có nhiều nhặn gì về phương diện một quý tộc cả. Tôi chẳng có vấn đề gì khi cúi đầu mình trước họ... nhưng nếu tôi cư xử một cách quá tôn trọng, tôi có lẽ sẽ khiến họ cảm thấy không thoải mái một chút đấy.
Tôi nghĩ vậy và nhanh chóng ngẩng đầu mình lên.
"Dù sao đi nữa, tôi sẽ không bao giờ đổ lỗi cho bất cứ ai ở đây vì bất cứ điều gì đã xảy ra ngày hôm nay đâu."
Tôi có kế hoạch tìm kiếm người chịu trách nhiệm lan truyền tin đồn. Tôi bèn thêm điều này vào cuối mà không nói nó ra.
"Leon-sama, ngài quả là tốt bụng quá. Cảm ơn ngài rất nhiều."
"Ổn thôi mà. Mọi người đã đi một chặng đường dài. Tôi hy vọng rằng mọi người có thể ở lại đôi ba ngày và quan sát những gì con cái của mình đang học tập."
"Không, à thì... chúng tôi còn có công việc mà mình cần phải làm ở cánh đồng nữa."
"Không sao đâu. Tôi có người ở đó để chăm lo công việc của mọi người trong khi mọi người đi vắng mà."
"Nếu ngài đã nói vậy. Việc ở lại một chút hẳn là sẽ ổn..."
"Umu, xin hãy làm vậy đi."
Và hãy lan truyền tin tức về sự hữu ích của kiến thức được dạy tại ngôi trường này nữa.
Không cần phải nói, những học viên đã quen thuộc với thành phố này rồi.
Và vài ngày trôi qua.
"Uwaa ~, được nghỉ ngơi bên trong một suối nước nóng mỗi ngày. Đây là thiên đường sao ~"
"Đồ ăn thật là ngon quá đi ~"
"Nước sẽ chảy ra nếu mọi người vặn vòi nước này ~"
"""Mình không bao giờ muốn trở về ngôi làng nữa đâu ~~~"""
Dân làng sẽ không trở về theo lựa chọn, vì vậy họ đã bị bắt buộc phải trở về ngôi làng của mình. (Trans: Lầy vãi! Đây là động Harem của main chứ có phải nhà mấy chế đâu... Ấy chết, mình vừa nói cái gì vậy nhỉ!?)