Lời hứa Thuở Nhỏ - kèm theo Thời điểm Giao hẹn
◇◆◇◆◇
Sau khi chiến đấu với căn bệnh đe dọa tính mạng, thứ có cảm giác tựa như là mãi mãi, tôi đã mất đi tất cả mọi thứ ngoại trừ thính giác.
Rồi ngày kia đã đến khi mà tôi không còn có thể nghe thấy giọng nói của những y tá đến vài lần một ngày nữa, và chẳng mấy chốc tôi cũng rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng tương tự như Saya.
Tuy nhiên, tôi bằng cách nào đó đã lấy lại được ý thức. Tôi cũng có thể cảm thấy những luồng sáng yếu ớt đang đập vào đôi mắt của mình vốn trước đây chỉ có thể thấy bóng tối mà thôi. Cũng có những người ở gần đây đang khá là ồn ào nữa.
Mình... mình còn sống ư?
Tôi đã cố gắng để kiểm tra cho chắc, tầm nhìn chỉ gồm đen và trắng của tôi khá là mờ mịt và tôi không thể nhìn thấy rõ được. Tôi cũng không nghe thấy được gì nhiều cho lắm. Tôi chỉ có thể vừa đủ nghe thấy giọng nói gần đây dường như thuộc về phụ nữ.
... Đúng vậy. Ngay cả khi mình chưa chết, thì căn bệnh sẽ không chữa được đâu. Đến cuối cùng mình sẽ chỉ dành thời gian để ngủ mà thôi --
Tôi cũng có thời gian để suy nghĩ.
Không thể biết được khoảng thời gian chính xác mà tôi đã nằm tại đây, nhưng chắc hẳn phải tầm vài tháng rồi.
Khi tôi dần dần lấy lại được tầm nhìn và có thể nghe thấy giọng nói xung quanh một cách rõ ràng, tôi liền hiểu được, thực ra tôi là một đứa trẻ sơ sinh.
Không, bạn không nghe lầm đâu gì. Tôi nghĩ điều này hơi kỳ lạ đấy nha. Khi tôi không còn cử động được nữa(lúc nằm viện), một thứ thực phẩm lỏng giàu calo đã từng được truyền vào bên trong tôi, nhưng gần đây tôi lại bị buộc phải uống sữa thay.
Tôi tự hỏi tại sao lại là sữa cơ chứ? Nhưng, tôi đã bị thuyết phục rằng bản thân đang được cho bú sữa... Tôi có thể hiểu được rồi! Tôi đã trở thành một đứa trẻ sơ sinh! Tôi đã được đầu thai bởi thiên đường! Là vậy sao?
Chết thật! Tôi đã lên kế hoạch tìm kiếm Saya trên thiên đường khi tôi chết, nhưng nếu tái sinh đột ngột thế này, kế hoạch sẽ không còn xảy ra được nữa mất - mà nói đây là một vấn đề cũng chưa đúng cho lắm.
Để tôi bình tĩnh lại một chút nào.
Đầu tiên, liệu có phải tôi thực sự đã được sinh ra lần nữa không vậy? Có vẻ như tôi đang được cho bú từ một người phụ nữ lạ lùng, nhưng... tôi ngước nhìn người phụ nữ kia lần nữa. Cô ấy khoảng độ tuổi... có lẽ là teen muộn chăng? Cô ấy có ngoại hình xinh đẹp trông rất đàng hoàng, và đang mặc trang phục của hầu gái... đúng không nhỉ? Cô ấy đang mặc một chiếc váy đi kèm tạp dề màu trắng và đen.
Không đời nào người phụ nữ này là một y tá cả... không phải.
Tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc một y tá cho bệnh nhân bú sữa cả. Ngay từ đầu người phụ nữ này lớn gấp nhiều lần tôi rồi. Nếu tôi ở kích thước ban đầu thì người này phải cao tới bao nhiêu mét cơ chứ.
Nếu nghĩ về nó, thực tế không thể chối cãi là tôi đã được tái sinh thành một đứa bé, tôi không thể nghĩ ra được bất kỳ lý do khả thi nào khác để bản thân biến thành một đứa bé ngoài việc được sinh ra lần nữa cả.
Nói cách khác, tôi chắc chắn bản thân đã được sinh ra lần nữa - tôi cứ nghĩ rằng trí tưởng tượng của tôi đã sai được một lúc cơ đấy, nhưng tôi không thể tìm ra bất kỳ lý do nào nữa để nghĩ khác đi cả.
... Thật vậy, tôi đã được sinh ra lần nữa.
Hay đúng hơn? Nếu điều gì đó xảy ra, hẳn sẽ kịch tính hơn là đoàn tụ với Saya trên thiên đường nhỉ. Tôi tự hỏi Saya sẽ làm gì nếu em ấy cũng được tái sinh đây.
Nó hệt như việc nối những con số giành chiến thắng cho giải xổ số độc đắc vậy. Ngoại trừ việc không nhận được bất cứ khoản tiền thưởng nào bởi vì nó trên thực tế là xổ số năm ngoái! Tôi nghĩ đây quả là một phép màu vô nghĩa. (Trans Eng: Rất xin lỗi vì vài câu cuối cùng này đã được cố gắng dịch chính xác, nhưng thật sự là khó khăn mà.)
Nhưng... như vậy còn tốt hơn là không có phép lạ nào xảy ra cả.
Nếu được tái sinh, tôi sẽ không cần phải lo sợ căn bệnh kia nữa. Và nếu tôi có một cơ thể khỏe mạnh, khi tôi gặp Saya vào lần tới, tôi sẽ không cần phải nói dối nữa.
Bằng cách này, tôi có thể hoàn thành ước nguyện cuối cùng của Saya. Tôi có thể sống thật tự do trong cuộc đời thứ hai và một khi đã trải nghiệm đủ, tôi có thể trở nên thật hạnh phúc, ra đi lần nữa, và vào lúc đó -
Trong khi tôi chìm sâu trong suy nghĩ, người phụ nữ kia bắt đầu nhìn vào khuôn mặt của tôi. Và rồi, cô ấy liền nói gì đó với một khuôn mặt kỳ lạ.
Cô ấy không nói tiếng Nhật, cho nên tôi không thể hiểu nổi bất cứ điều gì cô ấy đang nói... Khi tôi lạc đi trong suy nghĩ khiến bản thân ngừng cử động, có chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi đoán cô ấy hẳn đang nói điều gì đó.
Mặc dù vậy, người phụ nữ này cũng quả là một bí ẩn. Tôi cho rằng cô ấy là một vú em bởi vì cô ấy đang mặc trang phục của hầu gái, nhưng cô ấy xem ra thật sự đang cho tôi bú sữa... Tôi thực sự không hiểu nổi.
" -- ?"
Oops, cô hầu gái lo lắng nhìn vào tôi. Vì vậy, tôi liền cử động đầu của mình, thực hiện một cử chỉ cảm ơn nhẹ.
"AI ~?"
「~~~~!」
- Uwappu! Uh? Này maid-san (tạm thời)! Đừng đột ngột vùi đầu tôi vào bộ ngực lớn của cô nữa! Kích thước đầu tôi quá nhỏ, tôi sẽ ngạt thở mất!
Khi tôi bắt đầu đầu tuyệt vong vung tay chân loạn xạ, cô hầu gái, cuối cùng cũng đã để ý thấy tình trạng của tôi, thả tôi ra trong hoảng hốt.
Haa...haa..., tôi được cứu rồi. Mặc dù phải mất rất nhiều công sức để được tái sinh, tôi gần như đã bị ngộp đến chết trong bộ ngực của người phụ nữ này cơ đấy.
Tôi có thể thấy maid-san đang tự nhủ bản thân nên cẩn thận hơn nữa, vì một lý do nào đó mà cô hầu gái bắt đầu trông thật hạnh phúc và rồi cô ấy liền ôm lấy tôi.
À thì, có vẻ như tôi không thể diễn tả cảm xúc bằng khuôn mặt để thể hiện sự bất mãn được rồi. Sẽ thật bất tiện nếu tôi không kiếm ra được một phương thức giao tiếp thật sớm.
... OK, kế hoạch tương lai của tôi đã được quyết định ngay bây giờ.
Để tìm hiểu nơi tôi đang ở, trên hết, tôi cần phải học ngôn ngữ của đất nước này - đúng vậy. Tôi sẽ bắt đầu bằng cách học tên của mình và tên của cô hầu gái kia.
◇◆◇◆◇
Bốn năm đã trôi qua kể từ khi tôi chào đời.
Nhân tiện, tôi cứ nghĩ năm không được tính và ghi nhớ sang ngày cơ, nhưng vì họ đã tổ chức cho tôi một buổi tiệc nhân ngày sinh nhật lần thứ tư của tôi, tôi nghĩ đã được ngần ấy thời gian rồi. Có bốn mùa trong một năm, một năm xem ra có mười hai tháng, nhưng tôi chưa thể xác nhận được liệu lượng thời gian trong một ngày hay số ngày trong một năm có tương tự như Trái đất hay không.
Dù sao đi nữa, tôi cuối cùng cũng có thể làm chủ được ngôn ngữ của đất nước này. Bởi vì sự linh hoạt của bộ não em bé, hoặc bởi vì tôi giữ lại được những ký ức từ kiếp trước của mình, tôi đã có thể tải được những thông tin mới hệt như một miếng bọt biển ngâm trong nước vậy.
Tuy nhiên, do môi trường xung quanh cho nên tôi đã phải mất thời gian lâu tương đương một đứa trẻ bình thường để học được thứ ngôn ngữ này.
Tôi dường như bị cô lập khỏi thành phần còn lại của gia đình. Maid-san, có tên là Milli, là người duy nhất nói chuyện với tôi. Mặc dù tôi có trông thấy những người khác ngoài Milli, chỉ có một cô hầu gái riêng chuyên mang đến nguồn chu cấp và một người cha chỉ xuất hiện duy nhất một lần mà thôi. Với hoàn cảnh như vậy, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn khi học ngôn ngữ.
Có vẻ như lý do cho sự cô lập này chính là sự ra đời của tôi.
Tôi tên là Leon Grances. Mặc dù nghe có vẻ thật tuyệt khi là đứa con trai thứ hai của Bá tước Grances, mẹ tôi lại là một phụ nữ đã trở thành tình nhân của một người quý tộc - nói cách khác tôi là một đứa con đến từ người vợ bé của cha tôi.
Vì vậy, kết quả là với sự hiện diện của người vợ hợp pháp Caroline, tôi đã cách li - và, à thì, tôi chỉ biết được thông tin này thông qua một cuộc nói chuyện ngắn từ cha tôi, người chỉ đến gặp tôi duy nhất một lần.
Tôi đoán đây chính là điều đã gây nên sự cô lập của tôi... Chỉ duy nhất một đứa con có thể được kế vị Bá tước nhà Grances mà thôi. Nếu tôi là con gái, sẽ không có vấn đề gì, nhưng vì là con trai nên có khả năng sẽ đe dọa đến địa vị con trai của người vợ hợp pháp.
Nhân tiện, tôi tự hỏi liệu có phải là khoản thêm của điều này hay không, mà tôi không có cách nào để liên lạc với thế giới bên ngoài, ngoại trừ Milli. Tôi đâu có tham vọng kế vị và trở thành Bá tước, tôi chỉ muốn nắm lấy cơ hội để tìm hiểu về thế giới này mà thôi.
Tôi vẫn chưa quyết định được một kế hoạch cụ thể để sống thật tự do và cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng tôi dù sao cũng muốn có được ít nhất một số kiến thức tối thiểu. Để tới được điểm cuối đó, môi trường hiện tại là vô ích. Môi trường này thực sự là một thứ tệ hại, có vẻ như khó có thể tin được, nhưng trong bốn năm, tôi đã không nhận ra thực tế chỗ này là một nơi nào đó nằm ngoài Trái Đất - có lẽ là một thế giới khác.
À thì, khi nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ vào ban đêm, tôi thấy một mặt trăng màu xanh dương và tôi đã cực kì sợ hãi! Tôi hiểu ra nơi này không phải là Nhật Bản, bởi vì không một nói tiếng Nhật cả, song tôi cứ nghĩ chỗ này là một nơi nào đó trên Trái Đất cơ.
Tuy nhiên, cũng có vài điểm tương tự nếu tôi nghĩ về nó ngay lúc này.
Ví dụ, căn nhà này được trang trí bằng vàng, và rất nhiều tiền được chi ra dành cho việc trang trí. Tuy nhiên, giường thì cứng và quần áo không thoải mái lắm. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ mình đã được đưa cho quần áo rẻ tiền bởi vì là con của một tình nhân, nhưng bộ đồ của cha tôi cũng sử dụng một loại vải tương tự như bộ đồ của tôi.
Tôi tự hỏi làm thế nào khi chúng tôi có tiền mà quần áo lại rẻ tiền thế này nhỉ. Tôi không thể hiểu được dù biết rằng đây là một thế giới khác. Nói cách khác, chất lượng thấp không phải là do giá rẻ, mà là do công nghệ kém cỏi của thế giới này mà thôi.
Quãng thời kì này có lẽ là khoảng thời trung cổ Châu Âu chăng? Có khả năng những mặt hàng nhập khẩu của các nước khác không thể chuyển đi được hoàn toàn, nhưng bất kể có sao đi chăng nữa, đó vẫn là một môi trường không được nhìn thấy nhiều trên Trái Đất.
Đó là tại sao thói quen hàng ngày gần đây của tôi là thu thập thông tin trong khi khám phá bên ngoài phòng của mình...
"Leon-sama, ngài lại ra khỏi phòng nữa rồi, ngài đang tìm kiếm gì vậy?"
Kèm theo giọng nói này, tôi bị ôm lấy được một lúc từ phía sau. Tôi không thể chống cự lại được cho nên tôi sẽ bị mang về phòng mất thôi.
"Uu, tôi muốn đi xem xét xung quanh thêm một chút nữa cơ."
"Quả là tốt khi ngài có một trí tò mò mạnh mẽ, nhưng ngài không được ra ngoài một mình đâu."
"Xin lỗi mà, Milli."
Tôi liền xin lỗi một cách ngoan ngoãn. Bởi vì trong quá khứ, tôi đã rất ích kỷ khi muốn rời khỏi phòng và đổ lỗi Milli giam giữ tôi. Việc đó đã khiến Milli khóc lóc không ngớt. Mặc dù, Milli không hề có bất kì ý xấu nào cả, cô ấy đã xin lỗi tôi rất nhiều "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi vì đã gây ra sự bất tiện này", cô ấy cứ khóc mãi trong khi đang ôm lấy tôi.
Khi nghĩ đến cảm giác tội lỗi mà tôi cảm thấy vào lúc đó... Uu, tôi đã bắt đầu cảm thấy nhức nhói rồi.
"Leon-sama?"
"Uu, không có gì đâu."
"Đúng vậy sao? Thế thì, ngài sẽ hứa không rời khỏi phòng của mình mà không được phép chứ ạ?"
"..."
Tôi bèn lặng lẽ quay mặt đi khỏi Milli.
"... Ngài hứa với tôi được không, Leon-sama?"
Ugh. Thật là gian xảo khi mà cô ấy sử dụng một cái nhìn cô đơn như thế trên khuôn mặt. Tôi sẽ không bị đánh bại đâu, tôi sẽ nhìn lại cô ấy với đôi mắt của một đứa trẻ bị bỏ rơi cho coi!
"Mou, ngài không thể nhìn tôi bằng đôi mắt như vậy được đâu, tôi sẽ không tha thứ cho ngài cho đến khi ngài hứa với tôi mới thôi đấy."
Là vậy sao? Lúc đầu chỉ thế này thôi đã có thể dễ dàng đánh lừa cô ấy rồi mà. Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy như thể Milli đang trở nên mạnh mẽ hơn ngày qua ngày.
"Leon-sama?"
"... Thôi được rồi... Tôi sẽ không đi đâu ra xa khỏi Milli nữa đâu."
"Thật chứ?"
"Yeah, tôi hứa, thay vào đó, Milli, tôi nói chuyện với cô được không?"
"Ngài muốn bao nhiêu cũng được, tôi là hầu gái của Leon-sama mà, oh, nhưng đã đến lúc phải đi ngủ sớm rồi, cho nên đó là tất cả ngay lúc này phải không?"
"Yeah, đó là tất cả rồi."
Khi tôi nằm xuống trên chiếc giường của mình, Milli dịch gần vào để nằm bên cạnh tôi. Việc này đã trở thành một cảnh tượng quen thuộc sau bữa trưa gần đây.
Milli nằm đủ gần để phản chiếu khuôn mặt của tôi trong đôi mắt màu tím của cô ấy. Tôi đáng nhẽ phải xấu hổ vì điều này, nếu nghĩ về độ tuổi tinh thần của mình, song tôi chưa bao giờ từng một lần nghĩ về nó như thế. À thì, cô ấy giống như một bậc phụ huynh đối với tôi vậy. Nó sẽ là điều gì đó tương tự như việc lau sạch cơ thể của Saya trong khi con bé nằm viện mà không hề cảm thấy gì cả.
"Vậy, ngài muốn nghe thể loại truyện nào hôm nay đây?"
"Hmm ~ à thì... Hôm nay tôi muốn nghe câu chuyện về Milli cơ."
"Câu chuyện về tôi, huh?"
"Milli là một hầu gái phục vụ gia đình này mà, tại sao cô lại được phân công chăm sóc tôi vậy?"
Tôi đã được định mệnh an bài bị cô lập cả cuộc đời từ trước khi sinh ra. Nói cách khác, thất bại của tôi đã được quyết định ngay từ đầu trong cuộc đấu tranh giành quyền lực của gia đình Grances.
Không ai muốn trở thành người chăm sóc của một đứa trẻ như vậy cả. Vì thế, tôi cứ nghĩ Milli đã bị ép phải làm điều này vì lý do nào đó...
"Tôi tình nguyện làm việc này mà."
"... Eh... vậy sao?"
Câu trả lời của Milli đã vượt quá dự kiến của tôi.
"Phản ứng đó là sao vậy... Ngài nghĩ tôi đã miễn cưỡng chăm sóc cho Leon-sama hay sao?"
"Tôi không thể thấy nó trước đây, nhưng tôi nghĩ Milli thật sự xuất sắc và dường như có một trái tim bao la nữa."
"Leon-sama..."
Tới lời nhận xét của tôi, thứ vốn không giống như bất kỳ một đứa trẻ nào nên nói ra, Milli liền mở to đôi mắt của mình. Tuy nhiên, cô ấy sau đó bỗng biểu lộ một nụ cười nhẹ nhàng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Tôi biết Leon-sama cảm thấy không yên, nhưng tôi luôn luôn là một người bạn của Leon-sama mà."
"... Nếu đó là thật, cô sẽ trả lời câu hỏi của tôi chứ?"
"Vâng, tất nhiên rồi ạ."
"Nếu phải hỏi, vậy thì tại sao Milli cho tôi bú sữa vậy?"
Tôi bèn đặt ra câu hỏi vốn đã ở trong tâm trí của tôi được một lúc rồi.
Nó là kiến thức thông thường mà tôi biết, sữa chỉ xuất ra từ những phụ nữ có con mà thôi. Tôi không biết điều hiển nhiên này sẽ còn đúng trong thế giới này nữa hay không, nhưng... tôi bỗng trông thấy phản ứng của Milli.
Milli có một cái nhìn đầy thích thú, bất ngờ, và cả buồn bã nữa.
"... Leon-sama, làm thế nào mà ngài biết về điều đó vậy?"
"Quay lại câu hỏi của tôi, làm ơn hãy trả lời tôi đi, Milli có lẽ nào chính là -"
"Không, không phải vậy đâu ạ."
Cô ấy không phải là mẹ của tôi ư? Cô ấy đã phủ nhận câu hỏi thậm chí trước khi tôi kịp hỏi xong.
"Tôi chỉ vừa mới sinh một đứa con thôi."
"Vậy à, nhưng nếu thế, đứa trẻ đó hiện đang ở đâu?"
Tôi đã lỡ buột miệng đặt câu hỏi, và tôi liền nguyền rủa sự nông cạn của chính mình. Khuôn mặt cân đối của Milli liền bị méo mó đi bởi nỗi buồn.
Vậy sao...? Tôi ước rằng Milli chính là -
" - Ngài sai rồi. Tôi đã mắc nợ cha của ngài, Robert, rất nhiều, vì vậy tôi đã nghĩ đến việc tự mình chăm sóc Leon-sama. Tôi không làm điều này để khiến bản thân quên đi nỗi đau đâu ạ."
Milli liền mỉm cười dịu dàng, như để trấn an tôi và cho tôi sự bình an trong tâm trí. Cô ấy ôm lấy tôi và nhịp tim cô ấy được truyền đến tôi, như thể để giải thoát bất cứ mối lo ngại nào của tôi vậy.
"... Tôi rất xin lỗi, vì đã hỏi về những điều tệ như vậy."
"Tôi không bận tâm đâu, bởi vì Leon-sama không thể nào cảm thấy thoải mái khi bị mắc kẹt ở một nơi như thế này mà."
Milli nói vậy và hít một hơi. Song, lại tiếp tục với một âm điệu dịu dàng.
"Bất cứ lúc nào, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh Leon-sama, làm ơn đừng quên điều đó nhé."
"Milli... Cảm ơn."
Trong khi cảm nhận nhịp đập trái tim dịu dàng của Milli, tôi từ từ nhắm đôi mắt của mình lại.
Sau khi tôi đã nhắm đôi mắt lại, Milli bắt đầu ca những khúc hát ru. Trong một âm điệu dịu dàng làm yên lòng tôi, người đang lắng nghe. Tôi cảm thấy một cảm giác thật nhẹ nhõm, thứ mà tôi đã không còn cảm thấy nữa kể từ khi mất đi gia đình. Nó khác với những gì tôi đã tưởng tượng, nhưng tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi dành thời gian một cách êm đềm như thế này. Tôi bị cuốn vào trong giấc ngủ khi suy nghĩ như vậy.
"Tôi sẽ ở bên cạnh ngài cho đến ngày Leon-sama kết hôn mà."
Milli, người đã ngừng khúc hát ru, liền đưa ra một câu nói khiến bất cứ ai nếu nghe được đều không khỏi sửng sốt.