Trước tiên, thái miếng “Thịt heo Bạch Kim“ thành từng lát khoảng năm xen-ti-mét và chần chúng trong nước sôi. Công đoạn này sẽ loại bỏ các tạp chất trong thịt, nâng tầm hương vị của chúng.
Tiếp theo, thêm chút dầu mè cộng với tỏi và gừng băm nhuyễn (lấy từ nhà tôi) vào trong chảo dầu đã nóng.
Khi chảo đã dậy mùi thơm thì thêm hành lá thái nhỏ - thứ cũng lấy từ hộp trữ đông Tupperware trong tủ lạnh từ căn hộ của tôi.
Khi hành đã đổi màu nhẹ, cho thịt vừa chần vào, đảo đều tay bằng cái thìa spatula và thỉnh thoảng lắc chảo.
Cạnh chiếc bàn con, tôi nhận ra Sasaki-san đang lén lún quan sát mình trong khi vẫn giữ nguyên tư thế ngồi quỳ truyền thống.
Cô ấy giống như một con mèo hoang đang hứng thú với một món đồ chơi, nhưng lại bị giằng xé bởi bản năng tự nhiên của mình và sự cảnh giác trước vật thể lạ.
Có vẻ như một con người bình thường không thể nào cưỡng lại được sức hút của thịt và gia vị.
Giờ là công đoạn cuối cùng. Tôi rưới hỗn hợp nước sốt được làm từ nước tương, rượu mirin, rượu sake và gia vị Trung Quốc lên thịt.
Bầu không khí kích thích sự thèm ăn tràn ngập khắp căn phòng.
Liếc về phía sau lưng, tôi nhận thấy khoảng cách giữa Sasaki-san và tôi đã được rút ngắn lại khoảng năm mươi xen-ti-mét.
Như vậy là đã hoàn thành xong phần nguyên liệu.
Tiếp theo là cơm trắng, người bạn đồng hành không thể thiếu của thịt.
Bởi vì không thể nấu cơm và mong đợi nó sẽ chín ngay lập tức được nên tôi sẽ phải dùng cơm đóng gói sẵn.
Tôi cho cơm vào lò vi sóng, xới nó ra bát rồi lại úp vào một cái tô đen tuyền khác để tạo hình cho đẹp mắt, không quên kẹp chút rong biển bên trong cơm.
Tiếp đó, tôi cẩn thận xếp phần thịt từ chảo ăn lên trên cơm và thêm vào bát hai lát củ cải ngâm ăn kèm để kích thích vị giác.
“Đã hoàn thành món Sutadon.”
Khi tôi lấy đôi đũa và quay người lại, Sasaki-san vội vàng quay trở lại chỗ ngồi ban nãy của cô nàng.
“Nào, ăn đi khi nó còn đang nóng hổi.”
Khói nhẹ bốc lên khi tôi đặt tô Sutadon lên bàn.
Sasaki-san cắn chặt môi và ngước nhìn tôi. Ánh nhìn của cô nàng sắc lẹm và đáng sợ như thể cô ấy là một hiệp sĩ cao quý bị bắt giữ bởi một con quỷ.
“Đừng để mình phải nhắc lại. Mình tuyệt đối sẽ không ăn-”
Grrrrrowl.
Khác biệt hoàn toàn với tiếng tôi đã nghe ở lối vào, con quái vật trú ngụ trong dạ dày của cô ấy đã bộc lộ bản chất thật sự của nó. Sasaki-san ôm bụng như thể bị điện giật và nhìn chằm chặp vào bát Sutadon.
Vả rồi, con quỷ (tôi) trong phòng cất tiếng nói.
“Thôi nào. Đó là một tô Sutadon được làm từ loại thịt hảo hạng đó, những miếng thịt thơm quá đi à~”
“Mình cần phải kháng cự…”
“Có nhiều thịt lắm, nên cậu có thể dành thời gian thưởng thức~”
“Bình tĩnh nào tôi ơi, bình tĩnh nào…”
“Có cả sốt mayo và doubanjiang để thay đổi hương vị của món ăn đó~”
“Phải hết sức bình tĩnhhhhh—!”
Tôi đang dần kính trọng một cô gái có tên là Sasaki Yuzuki.
Đó là một cô thiếu nữ háu ăn đang phải đấu tranh nội tâm để chống lại thịt và cơm trắng.
Nỗi đau khi bị tước đoạt mất thú vui ăn uống dường như khủng khiếp đến nỗi kể cả tôi cũng không thấu cảm được.
“-Đã vậy thì, mình sẽ dùng đến con át chủ bài.”
Tôi giơ cao vật thể màu trắng mà tôi đã giấu trong tay phải từ nãy tới giờ.
“...!”
Sasaki-san ngạc nhiên mở to mắt.
Bản thân vật thể có đường kính 5cm này không có gì quá đặc biệt.
Tuy nhiên, mọi người thường bảo nếu kết hợp với những món ăn khác, sức mạnh của nó có thể tăng lên gấp trăm lần.
Đó là một quả trứng gà.
Trước tiên, tôi dùng đũa tạo một phần lõm nhẹ xuống ở giữa tô cơm.
Tiếp đó, tôi đập nhẹ quả trứng vào cạnh bàn và đặt ngón tay vào vết nứt.
Và rồi tôi truyền nhẹ lực vào cánh tay trái.
“...Hônggg. Ch-chờ đã, dừng lại đi màa…”
Khoé mắt Sasaki-san hơi ươn ướt khi cô ấy nắm lấy cánh tay tôi.
Xin lỗi nhé, Sasaki-san.
Tôi truyền quả trứng sang bàn tay phải giữ nguyên tư thế như thể đó là một quả bóng chày.
“Đừng mà! Xin cậu đó! Gì cũng được trừ việc đó…”
Khi tôi xoè ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa ra, một con quỷ vàng óng chui ra khỏi vỏ.
Bộp.
Vào khoảnh khắc đó, tâm trí của Sasaki-san tan vỡ.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaahhh—!!”
Chẳng mấy chốc, bát Sutadon đã bị cái miệng xinh xinh của cô ấy đón lấy.
Phần môi trên và môi dưới chạm vào nhau, quá trình nhai và thưởng thức bắt đầu diễn ra. Phần mỡ của thịt tráng lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn một lớp mỡ bóng loáng.
Cô nàng nuốt cái ực, và rồi….
“...Aaaaaaaaahhhhhhh.”
Một chất giọng dịu dàng nhưng đầy thoả mãn vang lên từ miệng Sasaki-san.
“...?”
Tôi không thể giấu được biểu cảm hoang mang khi tiếng thở phào ngọt ngào đó vang vọng khắp căn phòng.
“Mình không thể…Mình không thể cưỡng lại nó được nữa…❤.”
Hành động, biểu cảm và mọi thứ của cô ấy trái ngược hoàn toàn với lúc nãy.
Tốc độ ăn của Sasaki-san tăng đột ngột. Trứng cùng với nước sốt hoà quyện với cơm và thịt trôi tuột xuống cổ họng cô ấy như thể đang ganh đua với nhau.
“Miếng thịt heo béo ngậy nhưng đậm đà được bao bọc bởi lớp trứng ăn kèm với cơm trắng thật là ngon biết bao…❤ Vị hăng của tỏi và sự tươi mát của gừng kích thích cảm giác thèm ăn của mình rất nhiều❤–”
Sasaki-san hùng biện say mê đến mức các nhà phê bình ẩm thực phải ngả mũ thán phục trước cô nàng. Đôi mắt của cô ấy long lanh mê mẩn.
Có lẽ nào tôi đã giải thoát một con quái vật cực kì khủng khiếp?
“- Kết cấu giòn rụm của hành lá cùng với mùi thơm của dầu mè hoà quyện thật tinh tế vào mỗi miếng cắn…Miếng rong biển nằm giữa tăng vị ngon cho cơm trắng, các nguyên liệu cứ lần lượt nâng tầng hương vị lẫn nhau. Sự vàng óng của trứng, màu nâu đậm của thịt, màu trắng tinh khôi của cơm. Bức tranh tương phản này tựa như một dải cực quang. Ahh, ai lại nghĩ rằng bản thân lại có cơ hội được ngắm một trời sao gói gọn trong một tô cơm cơ chứ…❤”
“...”
“Hehe, và đừng quên cậu bạn Takuan-san (Củ cải trắng Daikon) mà mình đã để dành cho lúc nghỉ giữa hiệp. Ưmmmm, âm thanh giòn rụm vang lên thật vui tai. Chính bởi vì củ cải có vị ngọt và mặn nhẹ nên người ăn có thể tập trung hơn vào việc thưởng thức kết cấu của nó."
Đôi đũa gắp đầy ắp thịt và cơm.
Sasaki-san há miệng thật to và phấn khích thưởng thức món sutadon của tôi.
Măm- măm- rộp- rộp- nhăm- nhăm-
Phù- phù- nhai- nhai- húp- húp-
Nom- nom- rộp- rộp- rộp-
Phư- phư- chẹp- chẹp- xèo- xèo-
Keng~
“Cho mình bát nữa!”
Sasaki-san cầm cái bát sạch bong trong tay trong khi có một hạt cơm dính ở khoé miệng.
Tất nhiên là cô nàng không biết về nó và vẫn đang yêu cầu một bát Sutadon thứ hai.
Một cô nàng idol luôn quan tâm tới việc giữ dáng đang nhìn tôi với ánh mắt ngây ngô và háo hức của một đứa trẻ.
Spatula là một dụng cụ làm bánh thông dụng có công dụng chính là vét bột. Ngoài ra, Spatula còn được sử dụng để trộn bột hoặc nhấc, lật các món ăn trong quá trình nấu nướng. Một Spatula thông thường sẽ có hình dáng mỏng, dẹt. Phần cán dài, đầu lưỡi thì nhỏ gọn và hơi tù phía đầu.