Ore no Haitoku Meshi wo Onedari Sezu ni Irarenai, Otonari no Top Idol-sama.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Round 1.4: Mình sẽ khiến cậu trở thành fan của mình!

“Thật là xấu hổ quá đi à…”

Sasaki-san xin lỗi trong khi ăn thanh đậu phụ giàu protein trên chiếc bàn con.

Khi tôi kiểm tra tủ lạnh và để miếng thịt heo làm quà tặng vào, thứ giàu dinh dưỡng nhất trong đó dường như chỉ có mỗi thanh đậu phụ kia. Còn lại là mấy thứ lặt vặt như nước, trà với thạch không calo.

Không gian sinh hoạt chung và bếp ăn của căn hộ Sasaki-san khá tối giản. Chỉ có một cái bàn và vài tấm đệm ngồi xếp xung quanh, thảm và rèm cũng không quá nổi bật. Khu vực bếp ăn cũng thiếu một bộ bát đĩa đầy đủ. Tóm lại, nội thất xung quanh thiếu đi không khí sinh hoạt của con người.

Nếu có một gia đình sống ở đây, đồ đạc cá nhân của họ sẽ biểu lộ tính cách và sở thích của họ rõ ràng hơn.

“Mình sống một mình.”

Có vẻ như hiểu được những khúc mắc trong suy nghĩ của tôi, Sasaki-san lên tiếng.

“Bố mình là người quen với chủ toà chung cư này nên cả hai đã có được vài thoả thuận. Ban đầu, gia đình mình chuyển đến Tokyo và sống cùng nhau, cơ mà bố mình đã quay trở lại sống ở quê nhà từ đầu năm nay. Giờ ông ấy sống ở đó cùng với mẹ mình.”

Căn hộ này trông có vẻ hơi quá to cho một cô gái ở một mình.

“Có ổn không khi Sasaki-san không trở về quê nhà sống?”

“Mình ổn mà. Nhưng bố thì khá lo lắng, cơ mà mình muốn tiếp tục làm việc ở đây.”

“Làm việc?”

Sasaki-san nhìn tôi chằm chặp như đang cân nhắc.

Cuối cùng, cô ấy nói: “...Sẽ thật thiếu trung thực khi che giấu việc đó sau khi cậu đã giúp mình.” và bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trên điện thoại rồi đưa cho tôi xem.

Trên màn hình là năm cô gái.

Họ đều mặc các trang phục đặc biệt nhưng điểm chung là đều để hở eo, mỗi người đều có dáng đứng và tư thế của riêng mình. Nụ cười của cô gái đứng giữa với đôi tay để trên ngực trông khá là quen thuộc.

Đó chính là nụ cười mà tôi đã thấy cách đây không lâu khi tôi đi chào hỏi hàng xóm mới.

Ở phía dưới cô gái đó hiển thị dòng chữ:

[Arisu Yuzuki (15)]

“Cậu là một idol à?..”

“Cơ mà nhóm mình vẫn đang trong hoạt động quảng bá hình ảnh thôi.”

Nụ cười idol của cô ấy trông tự nhiên đến nỗi khó tin rằng cô ấy vừa chỉ mới vào nghề.

“Thảo nào, tại mình nghĩ trông cậu trưởng thành hơn mình nhiều.”

“Hông hông, so với mình thì cậu trông chững chạc hơn rõ mà.”

“Không, không hề.”

“Hông hông hông.”

Một cuộc tranh cãi đầy sự khiêm tốn diễn ra.

Theo kinh nghiệm của tôi, trừ khi có người nhất quyết dừng cuộc tranh cãi này lại, không thì nó vẫn sẽ loanh quanh luẩn quẩn mãi.

“...Mà hiện giờ, chẳng phải chúng ta nên dừng sử dụng kính ngữ hay sao? Có vẻ như cậu và mình chỉ cách nhau có một tuổi.”

Trước lời đề nghị của tôi, Sasaki-san có biểu cảm hơi do dự và rồi khẽ mở miệng.

“...Ừm. Rất vui được làm quen với cậu lần nữa, Mamori-kun.”

Arisu Yuzuki – hay tên thật là Sasaki Yuzuki, ngượng ngùng kéo cái cốc lại gần mình.

Tôi nhận ra tên nhóm nhạc đã từng xuất hiện trên màn hình điện thoại của tôi trước đây.

Spotlights

Đã một năm trôi qua kể từ khi các bài hát và vũ đạo của nhóm nhạc năm thành viên này bắt đầu tạo tiếng vang trên các mạng xã hội.

Nghĩ kĩ thì, tôi có thể đã thấy bộ ngũ tấu này trên các chương trình âm nhạc hoặc vài chương trình giải trí khác một hay hai lần gì đó.

Thảo nào tôi cảm thấy như bị deja vu.

“Lý do cậu đói đến mức ngất đi là vì phải giữ dáng ấy hả?”

“À thì, đại loại vậy. Mình có một cơ thể dễ lên cân, nên nếu mình không cẩn thận là phúng phính ngay lập tức á. ”

Vừa nói, Sasaki-san vừa nhéo cánh tay của mình.

“Nhưng mà mình thấy cậu vẫn quá nghiêm khắc với bản thân."

“Nếu mình chỉ lên cân một chút thôi là lại phải chỉnh sửa kích cỡ trang phục, và đương nhiên mình muốn trông thật đáng yêu. Cậu thấy đó, ảnh và video là những thứ sẽ được người ta lưu giữ mãi mãi.”

Bất kể giới tính nào cũng vậy, chiều cao và cấu trúc xương sẽ thay đổi đáng kể trong tuổi dậy thì.

Chỉ vì cân nặng cậu tăng lên không có nghĩa là cậu đang “béo lên.”

“Cơ mà cậu không nghĩ là cậu hơi gầy quá à? Mình vừa tặng cậu ít thịt ba chỉ đó, hay là thử làm một bữa ăn nhẹ…”

“Không đời nào. Thịt rọi chứa đầy chất béo và calo.”

Mặc dù giọng điệu của cô ấy vui vẻ nhưng tôi cảm nhận rõ ý định từ chối.

“Chất béo không bão hoà thực sự rất tốt cho cơ thể đó, cậu biết không? Một lượng nhất định sẽ nhanh chóng được tiêu hoá bởi cơ thể nhằm duy trì sự sống và các chức năng cơ bản.”

“Đó không phải là cái cớ. Sự bất cẩn trong việc chăm sóc cơ thể có thể biểu hiện qua cân nặng của mọi người.”

“Miếng thịt heo này là loại hiếm đó. Có chắc cậu không muốn nó chứ.”

“Hông, mình hông có cần. Mình no nhờ ăn thanh năng lượng đậu phụ rồi!”

Đúng là một lời nói dối khó qua mặt được ai. Cô ấy nghĩ rằng tôi không để ý ánh nhìn bực tức của cô ấy hướng vào cái túi giấy bóng từ nãy đến giờ sao.

“Thế thì khó thật. Vậy thì để mình lấy lại miếng thịt ba chỉ này vậy.”

“...Hả?”

Như thể một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, Sasaki-san đột nhiên tỏ ra buồn rầu.

Khi cô ấy làm biểu cảm như vậy, cảm giác như tôi trở thành kẻ xấu.

Cô ấy không muốn ăn miếng thịt, nhưng cũng không muốn nó bị lấy lại.

Trong trường hợp như thế, tôi muốn làm cho Sasaki-san vui lên, dù chỉ là trong giây lát.

Vì sự thèm ăn là một trong ba nhu cầu cơ bản của con người, đó không phải là thứ có thể bị trấn áp bởi sức mạnh lý trí.

“Mình quyết định rồi. Để mình chế biến miếng thịt ba chỉ này.”

Tôi nắm chặt tay và đứng dậy.

“M-Mình đã nói là mình hông ăn nó mà!”

Thật vô nghĩa nếu tranh luận với cô ấy tiếp.

Phớt lờ Sasaki-san, tôi đi vào bếp.

Như thể thấy được quyết tâm của bản thân, một tiếng la lớn xuyên thấu lưng tôi.

“Mình là idol Arisu Yuzuki. Mình chắc chắn sẽ không ăn miếng ba chỉ béo ngậy đó đâu.”

Tôi có thể hiểu lập trường của cô ấy. Cơ mà thức ăn để trong tủ lạnh rồi cũng sẽ hỏng hết mà thôi.

Nếu cô ấy cứ phân vân mãi thì hãy để tôi gạt bỏ sự do dự đó sang một bên

Với cả—

Tôi không muốn phải nhìn ai ngất đi một lần nào nữa.

Chỉ số BMR (Basal Metabolic Rate) là tỷ lệ trao đổi chất cơ bản trong cơ thể con người, cho biết mức năng lượng tối thiểu mà cơ thể cần, để thực hiện các chức năng cơ bản nhằm đảm bảo duy trì sự sống của cơ thể, khi bạn ở trạng thái nghỉ ngơi.