Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

115 1152

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

25 301

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

78 1111

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

29 346

Ta Không Phải Là Hí Thần

(Đang ra)

Ta Không Phải Là Hí Thần

Tam Cửu Âm Vực

“Kịch hay… khai màn.”

1 7

Vol.2 (LN) - Chapter 7:「Kokonoe Yukito」(2)

“——Không thể nào… Vậy còn tôi thì sao!?”

“Yukito không liên lạc được! Cậu ấy đã đi đâu rồi——”

“Làm ơn, hãy tìm cách liên lạc với cậu ấy——!”

Phòng hiệu trưởng đang hỗn loạn. Giáo viên chủ nhiệm Fujishiro Sayuri và Yuri cũng có mặt ở đó.

Vừa nãy, có một cuộc gọi từ Ủy ban Giáo dục, nội dung tương tự như những gì Hideomi đã nghe, nhưng vấn đề đã leo thang nghiêm trọng và không thể kiểm soát trong phạm vi nhà trường nữa.

Một vụ lùm xùm lớn đến mức người ta muốn che mắt lại. Ngay cả Yoshinaga có lẽ cũng không thể tránh khỏi hình phạt. 

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ Mutsuki, Erika đã khóc nức nở. Cha cô, Hideomi, cũng trông như mất hết sinh khí. Erika, người đã cố gắng vu oan cho một người vô tội, cũng sẽ phải chịu hình phạt.

Thực tế là Kokonoe Yukito, mặc dù không có lỗi lầm gì, đã bị đình chỉ học tương đương với hình phạt kỷ luật. Cậu ấy đã bị lôi kéo đơn phương vào vụ lùm xùm vô lý do gia đình Tojo gây ra. Tùy thuộc vào tình hình, Erika thậm chí có thể bị đuổi học.

Và bây giờ, số phận của Erika, Hideomi và Hiệu trưởng Yoshinaga đều nằm trong tay của không ai khác ngoài cậu học sinh tên Kokonoe Yukito.

Ít nhất, Tojo Hideomi sẽ không có tương lai nếu Kokonoe Yukito không can thiệp với gia đình Himemiya thay cho ông. Ông thậm chí có thể mất vị trí hiện tại ngay lập tức.

“Erika, những gì cậu đã làm là không thể tha thứ. Tuy nhiên, nếu cậu làm vậy vì tớ, thì tớ cũng có tội như cậu. Việc tớ không giải thích gì cho những người xung quanh vì đây là vấn đề nhạy cảm là lỗi của tớ. Trong trường hợp xấu nhất, tớ sẽ rời trường cùng với cậu.”

“Xin lỗi, Mutsuki! Là lỗi của tớ! Cậu không cần phải rời đi đâu!”

Yuri nhìn hai người với ánh mắt lạnh lùng. Cơn giận của cô ngày càng dâng cao.

Vừa mới nghĩ rằng mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, thì lại xảy ra chuyện này. Luôn luôn như vậy, như thể có ác ý nào đó liên tục gây ra những vụ lùm xùm như thế này.

Và mỗi lần như vậy, Kokonoe Yukito lại bị tổn thương. Đã đến giới hạn rồi. Vừa mới nghĩ rằng em trai mình đã mở lòng với mình một chút, thì nỗi sợ trông cô lại trào dâng, sợ rằng Yukito sẽ lại sụp đổ, lại đối xử với cô như người dưng. Chỉ nghĩ đến thôi đã không thể chịu nổi.

“Cả hai người, đuổi học đi! Những kẻ chỉ biết làm tổn thương người khác không có quyền ở gần em ấy!”

“Yuri... Xin lỗi…”

Không khí trong phòng căng như dây đàn, không thể cứu vãn.

Người duy nhất có thể giải quyết mớ hỗn độn này lại không có mặt ở đây――hoặc đáng lẽ là thế.

-

“Yo, đang làm gì vậy?”

Cùng với câu nói chẳng hợp hoàn cảnh chút nào, xuất hiện thoải mái như một nhân viên văn phòng ghé qua một quán nhậu, chàng thiếu niên nắm quyền sinh tử trong tình huống này, Kokonoe Yukito, đã đến.

“Judgment――”

“Dừng lại đi.”

“Dạ.”

Cùng với một câu thoại chả hiểu ra làm sao.

“Em, sao em lại ở đây...?”

“Nhận cả đống cuộc gọi thế kia, ai mà chẳng nghĩ có chuyện gì đó chứ.”

Vừa rời bệnh viện và bật điện thoại lên, tôi đã thấy cả tá cuộc gọi nhỡ và email chất đống. Nhiều đến mức tôi còn tưởng thông tin cá nhân bị rò rỉ và nhận spam hàng loạt.

Nhưng không, người gọi là chị gái tôi và nhà trường. Ngay cả một kẻ như tôi cũng hiểu rằng có chuyện lớn, thế nên mới lóc cóc đến đây. Tiện thể, tôi vẫn đang mặc thường phục đây.

“Tại sao không thể liên lạc được với em?”

“À, tại em đi ra ngoài chút ấy mà.”

“Em đang trong thời gian bị đình chỉ mà…”

“Mà em có cần phải tuân theo cái lệnh đó không nhỉ?”

Biểu cảm của hiệu trưởng trở nên khó xử. Cũng phải thôi. Tôi chẳng làm gì sai, nên chẳng có lý do gì để tôi phải tuân thủ.

Đây rõ ràng là một hình phạt bất công, và nếu công khai, bên phía quyết định hình phạt sẽ gặp rắc rối.

“Vậy đang xảy ra chuyện gì thế?”

“Kokonoe-kun, chị xin lỗi rất nhiều!”

Người đầu tiên xin lỗi là một học sinh năm ba. Đây là lần đầu tiên gặp mặt, và tôi không quen biết cô ấy. Mắt cô sưng húp, có lẽ do khóc. Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông trung niên cũng liên tục cúi đầu.

“Thật sự xin lỗi cậu!”

“Trước tiên, có ai giải thích rõ ràng cho tôi được không?”

Vừa đến nơi đã thấy cảnh hỗn loạn này. Tôi biết là có chuyện lớn, nhưng không có lời giải thích nào, nên tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi không phải là Hoàng tử Shotoku có thể hiểu mười người nói cùng lúc; tôi là Kokonoe Yukito. Một người bình thường không thể nói một mà hiểu mười được.

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, tôi làm vẻ mặt nghiêm trọng. Đương nhiên rồi, vụ việc này thực sự là bất ngờ, nhưng càng nghe, tôi càng nhận ra mình không hề vô can.

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, tôi cau mày. Đương nhiên rồi, vụ việc này thực sự làm tôi bất ngờ, nhưng càng nghe, tôi càng nhận ra mình không hề vô can.

Nó chỉ đơn giản là xảy ra mà tôi không hề hay biết, ở một nơi tôi không biết. Thật là bất công!

“Vậy, có phải ý là như thế này không? Rằng bây giờ tôi đang bị bắt phải dọn dẹp hậu quả của vụ lùm xùm mà các người tự gây ra?”

Thật là phiền phức! Thật là vô ích. Giống như nhiệm vụ vận chuyển trứng trong trò chơi săn bắn, vô cùng vô nghĩa. Sao cứ phải đặt đá tảng giữa đường để phá đám chứ? Chắc chắn không chỉ mình tôi cảm thấy mệt mỏi với sự quấy rối của nhà phát triển đâu.

“Chị sẽ chịu trách nhiệm và xin rút khỏi trường. Vì vậy, xin hãy, xin hãy tha thứ cho Mutsuki! Mutsuki là một học sinh mà trường này cần!”

Senpai tự xưng là Tojo đang cầu xin trong nước mắt. Nhưng nghe vậy, tôi nghĩ cô ấy thật ích kỷ. Cô ấy không hiểu gì cả.

“Chị tự mình hiểu lầm, bôi nhọ tôi, và bây giờ lại tự mình nói về việc rút khỏi trường. Điều đó có thể tốt cho chị, nhưng chị nghĩ cái đó gọi là xin lỗi với người bị hại như tôi sao?”

“Nhưng...!”

“Senpai, nếu không phải là tôi, mà là người khác, nhận hình phạt bất công từ trường học, có thể họ đã tự sát rồi. Dù không đến mức đó, họ cũng sẽ bị tổn thương sâu sắc. Chị rút lui thì vết thương đó lành lại được sao?”

“--Tự sát!? Xin lỗi! Chị thực sự xin lỗi!”

Senpai sụp đổ như thể bị sốc. Người cha vội vàng đỡ cô, nhưng ông ta cũng chẳng khá hơn. Chính ông là người khiến mọi chuyện tồi tệ hơn, là một trong những thủ phạm chính.

Chỉ vì tinh thần của tôi cứng cáp như kính Gorilla Glass nên mới không thành vấn đề; chứ nếu là người thường, có khi đã tuyệt vọng từ lâu.

Hơn nữa, nhà trường cũng thông đồng trong việc áp đặt hình phạt. Chẳng ai đứng về phía bản thân, buồn bã cũng là điều dễ hiểu.

Tại sao chứ?

“Nếu vì ác ý của chị mà ai đó chết đi, chị sẽ chịu trách nhiệm thế nào? Còn cả ông nữa, Tojo-san. Tại sao ông không xác minh sự thật? Ông ở vị trí đó để làm gì?”

“Đó là lỗi của tôi.”

“Cháu chỉ may mắn có người giúp đỡ, nên mới tạm ổn. Nếu không, cháu có khi vẫn bị đối xử bất công mãi. Nếu thế, chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Yukito, kiện họ vì tội vu khống và đòi bồi thường đi.”

“Cũng là một ý hay.”

“Tôi sẽ trả bất kỳ giá nào. Tôi thực sự xin lỗi! Tôi đã cống hiến cho giáo dục suốt thời gian qua, vậy mà tôi lại làm điều như thế này…”

“Cha, không, là lỗi của con. Con–”

“Kokonoe, chị cũng có phần trách nhiệm.”

Thật đáng buồn. Nếu đã hối hận đến thế, sao không suy nghĩ kỹ càng hơn một chút? Như tôi đã nói, tôi vô can, vậy mà giờ phải đi dọn hậu quả cho người khác. Đây đúng là kịch bản tệ nhất.

Đến mức này, vận xui của tôi với phụ nữ chỉ là một trò đùa.

Haa. Một tiếng thở dài bật ra. Mọi người xung quanh giật mình phản ứng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, như thể đang cố đoán biểu cảm của tôi. Sao tôi cứ bị cuốn vào mấy chuyện phiền phức thế này chứ?

Thế giới này đúng là khắc nghiệt với tôi. Đã đến lúc phải dừng lại rồi.

Nếu là tôi của trước đây, tôi sẽ phản ứng thế nào trong tình huống này? Tôi nghĩ về điều đó. Nếu cô ấy muốn rút khỏi trường, cứ để cô ấy làm. Những gì cô ấy làm là không thể tha thứ.

Hơn nữa, đối với tôi, cô ấy chỉ là người dưng, cũng chẳng có liên quan gì. Dù cô ấy có biến mất, tôi cũng không quan tâm. Liệu tôi có trả lời như vậy không?

Hội trưởng Hội học sinh Keido cũng đang mang vẻ mặt khổ sở. Cô ấy vốn dĩ là người ngoài cuộc, không liên quan gì tới chuyện này, cũng chỉ là nạn nhân bị cuốn vào.

Nếu Tojo-senpai bị đuổi học, chắc hội trưởng sẽ buồn lắm. Cô nói sẽ rút khỏi trường cùng với cô ấy. HIPBOSS có tinh thần trách nhiệm rất mạnh mẽ. Nếu không, cô ấy đã chẳng cố chấp bám theo tôi như thế.

Có một điều tôi nghĩ đến. Tôi chắc chắn có vận xui với phụ nữ. Điều đó là chắc chắn.

Tuy nhiên, trong vụ việc lần này, chính những người phụ nữ đã giúp đỡ tôi. Himemiya-san là một trong số đó, nhưng chị gái tôi cũng đã tức giận thay cho tôi. Hội trưởng hội học sinh cũng cảm thấy có trách nhiệm trong vụ việc.

Tôi từng nghĩ rằng ở một mình là tốt. Tôi nên ở một mình mới đúng.

Tôi cuối cùng cũng sẽ làm tổn thương người khác. Cô độc là điều rất tốt đối với tôi. Tôi không hề bận tâm. Tôi cũng không cảm thấy cô đơn. Nhưng vẫn có những người không rời bỏ tôi. Có những người cố gắng ở bên cạnh tôi.

Tôi lẽ ra là một tên u ám cô độc, nhưng bây giờ tôi có quá nhiều mối quan hệ đến nỗi không thể tự gọi mình như vậy nữa. Tôi có thể vẫn là người hướng nội, nhưng tôi không thể nói mình là kẻ cô độc. Tôi phải thừa nhận điều đó. Tôi cần nhận thức đúng đắn về tình hình hiện tại và thay đổi, nếu không tôi sẽ không thể tiến lên.

Tôi không muốn mãi mãi không nhận ra những cảm xúc mà họ dành cho tôi. Tôi không muốn thấy khuôn mặt khóc lóc của ai nữa. Vậy mà, lại có người đang khóc trước mặt tôi.

Tôi nhìn khuôn mặt nức nở của Tojo-senpai. Đối với tôi, cô ấy đáng lẽ phải là người tôi ghét. Nhưng tôi đã không còn cảm giác hận thù với bất kỳ ai nữa.

Vì vậy――

“Tojo-senpai, tôi sẽ đưa ra hình phạt cho chị. Trước tiên, hãy công khai những gì chị đã làm. Hãy nỗ lực khôi phục danh tiếng của tôi. Nếu không, tôi sẽ mãi bị mang danh là một thằng năm nhất khốn nạn đấy.”

“Vâng.”

Hít một hơi, tôi nắm tay senpai và nhìn thẳng vào cô ấy.

“Và, hãy trở thành bạn của tôi.”

“Eh?”

“Tôi không có bạn đâu. Trước giờ toàn ở một mình thôi.”

“Ừm…”

“Đừng hòng tự ý rút lui khỏi trường để trốn tránh. Làm thế chỉ có chị được cứu, còn tôi thì chẳng được gì. Gây ra bao nhiêu phiền phức thế này, chị nghĩ thế là ổn à?”

“Nh-nhưng... em thấy vậy ổn chứ?”

“Tôi vẫn sẽ bắt chị xin lỗi đàng hoàng vì những rắc rối đã gây ra.”

“…Cảm ơn em. Và thật sự xin lỗi! Tại sao… tại sao chị lại ghét em và làm những chuyện tệ hại như thế…”

“Mà nhân tiện, Tojo-senpai, làm thế nào anh biết về thông tin cá nhân của chúng tôi vậy? Chuyện hội trưởng vô tình vu oan cho tôi lẽ ra không ai biết mới đúng…”

“Có một lá thư gửi đến. Nó nói rằng em đã lập mưu để hãm hại Mutsuki.”

“Đồ ngốc! Chính kẻ đó là thủ phạm đấy!”

“Rốt cuộc là ai làm chuyện hèn hạ đó!? Erika, lá thư đó đâu?”

“Xin lỗi. Vì nội dung làm tớ nổi nóng nên tớ vất nó đi ngay lập tức.”

“Mà này, có phải do mình ngày thường sống tệ quá không? Nên đi hành hương để tẩy rửa tội lỗi mới được. Hội trưởng, đừng bận tâm nhé.”

Tôi bị ghét đến mức đó sao? Giá mà tôi là tiểu thư chuyển sinh, tôi có thể dễ dàng làm lại cuộc đời rồi.

Chợt từ phía sau, chị gái ôm chầm lấy tôi. Ngực của chị ấy khẳng định sự hiện diện qua lưng tôi, nhưng tôi nhìn lên bầu trời qua cửa sổ để đánh lạc hướng. Mềm mại quá... (ánh mắt xa xăm)

“Yukito, như vậy có ổn không?”

“Ổn mà, nhưng... có chuyện gì vậy ạ?”

“Chẳng hiểu sao chị thấy như có ai đó sắp cướp mất em. Linh cảm xấu chăng?”

Chị gái đang nói điều gì đó mà tôi không hiểu.

“Nhưng này, Kokonoe Yukito. Cậu bị đình chỉ, còn Erika thì bị lừa. Hideomi-san, chuyện này không thể để yên được, đúng không?”

“Đúng vậy. Hiệu trưởng Yoshinaga, nhà trường cũng nên xử lý thông tin một cách cẩn thận nhất. Có vẻ như có điều gì đó đáng ngờ.”

“T-Tất nhiên rồi!”

Hình phạt đình chỉ của tôi được gỡ bỏ ngay tại chỗ. Bây giờ tôi cuối cùng cũng được tự do.

Có vẻ như nhà trường đã chịu áp lực mạnh mẽ, tới Nghị viên tỉnh Tojo Hideomi cũng không thể phản kháng, và hình phạt đình chỉ đã được gỡ bỏ ngay lập tức. Rốt cuộc Himemiya-san đã làm gì vậy chứ? Đáng sợ quá. Mà hỏi thì còn đáng sợ hơn.

Tôi nhớ lại lần trước khi đến nhà cô ấy. Cô ấy là phù thủy. Chắc chắn là phù thủy. Một người phụ nữ quyến rũ đã mê hoặc tôi. Tại sao cô ấy lại cho xem ngực— Ối, suýt nữa thì lỡ miệng.

“Xin lỗi, Kokonoe-kun. Tôi biết nói điều này với cậu rất đau lòng và vô trách nhiệm. Tất cả là trách nhiệm của tôi. Nhưng xin cậu! Cậu có thể kết nối tôi với Himemiya-sensei không?”

“Himemiya-sensei? Tôi chỉ biết Misaki-san…”

“Misaki...?”

“Mà tôi chẳng liên quan gì đến chuyện đó――”

“Làm ơn! Nếu tiếp tục như vậy, tôi sẽ tiêu đời mất. Có khi Erika cũng chẳng thể sống như trước nữa! Xin cậu, tôi cầu xin cậu!”

Một người đàn ông trưởng thành đang quỳ lạy. Ông ấy không phải là nghị viên tỉnh sao?

Chắc hẳn ông ấy đã bị Himemiya-san cho một bài học nhớ đời, đến mức vứt bỏ cả thể diện. Từ những lời nói trước đó, có vẻ như sự nghiệp chính trị của ông ấy đang bị đe dọa.

Dù sao, đây là vấn đề của người lớn, tôi không có quyền can thiệp. Tôi chỉ cần vâng lời Himemiya-san thôi.

“Hiểu rồi. Nhưng người duy nhất tôi biết là một phụ nữ tên Misaki-san. Tôi sẽ chuyển lời đến cô ấy, và các người hãy tự xử lý phần còn lại. Tôi không thực sự hiểu, nên…”

“Cảm ơn, tôi nợ cậu một ân huệ! Một phụ nữ... vậy cô ấy là họ hàng của Rishiyu-sensei?”

“Cô ấy nhắc đến ông nội, nên có lẽ là cháu gái của ông ấy.”

“Ra thế. Hèn gì sensei hành động nhanh thế. Cậu thật tuyệt vời. Làm thế nào cậu xây dựng được mối quan hệ như vậy…”

“Ngực của cô ấy... ngực... tại sao cô ấy... cởi quần áo... dừng lại... chạm…”

“Yukito! Có chuyện gì vậy, Yukito!?”

“――Hả!? Cánh cửa của ký ức bị phong ấn!?”

“Chờ đã, vừa nãy là gì vậy! Đã xảy ra chuyện gì!?”

“Suýt nữa tôi chết ngộp trong tình mẫu tử.”

“Này! Mối quan hệ gì thế!? Nói thật đi!”

Dù sao thì, sau quãng thời gian làm Kokonoe Yukito phiên bản Yankee, giờ phải quay lại trường học bình thường, đúng là hơi mệt.

“Ừm... còn tôi thì sao?”

“Có tội.”

-

Sau đó, Hiệu trưởng Yoshinaga nhận hình thức kỷ luật và bị giảm lương một tháng.

Kết quả là, hình ảnh hiệu trưởng, đã hoàn toàn thay đổi thái độ để lấy lòng Kokonoe Yukito, thường xuyên được nhìn thấy trong trường, và Yukito ngày càng bị đối xử như một kẻ nguy hiểm, nhưng bản thân cậu ấy không hề hay biết.

-

Khi rời khỏi phòng hiệu trưởng, một đám đông học sinh đã tụ tập.

Vừa nhìn thấy tôi, họ chạy ùa đến.

“Yuki, cậu có sao không!? Nếu cậu biến mất như thế này, mình... Này, c-có chuyện gì vậy? Có phải cậu bị làm gì không... Yuki! Yuki!”

“Tạch!”

Shiori, tự hào có sức mạnh thể chất mạnh nhất trong hội con gái, ôm chặt lấy tôi. Trong khi nghe tiếng xương kêu răng rắc dưới sức mạnh phi thường, ý thức của tôi dần dần mờ đi.

“Chờ đã, dừng lại đi Shiori. Vì cậu, Kokonoe-kun không còn ổn nữa đâu.”

Bất ngờ thay, người cứu tôi khỏi tình thế nguy cấp lại là Hasumura-san, đáng lẽ ra phải rất ghét tôi.

“Tớ cũng đã gây phiền toái cho cậu…”

Hasumura-san nở một nụ cười gượng gạo. Trước kia, lúc gọi tôi, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, nhưng bây giờ trông cô ấy khá khác. Có lẽ đây mới là con người thật của cô ấy.

“Kokonoe, xin lỗi! Giá như chúng tớ tuyên truyền đúng đắn về cậu!”

“Từ giờ, tớ sẽ tích cực hơn với Shuu-chan!”

“Không có lựa chọn nào để xem xét lại hành vi truyền giáo đó sao?”

Tôi nhắc nhở bộ đôi thi nhân.

“Hình phạt đình chỉ đã được hủy bỏ. Thật tốt quá, Yukito-kun!”

“Nữ thần lạc lối-senpai...”

“Arara, có chuyện gì vậy? Em cảm động quá à?”

“Vâng. Nữ thần lạc lối-senpai, hóa ra chị cũng xuất hiện ở nơi khác ngoài cầu thang thoát hiểm.”

“Được lắm, lần này chị sẽ không tha thứ đâu.”

Tôi liên tục xin lỗi.

“Thật là. Lúc nào cũng làm người ta lo lắng.”

Tên ikemen xán lạn than thở. Tiếng cười khúc khích vang lên từ khắp nơi. Đều là những gương mặt quen thuộc. Có cả bạn cùng lớp và các senpai. Có vẻ như chị tôi đã vội vàng gọi mọi người đến.

Thật là, tôi chỉ biết cảm phục trước tấm lòng cao cả ấy. Chị ấy định tích lũy bao nhiêu công đức ở thế giới này vậy? Thiên thần Yuri-el, cảm ơn chị.

Tôi vừa nghe nói rằng chị tôi, hội trưởng, và Hinagi đã rất vất vả để giúp tôi. Lo đến mức gãy xương phức tạp luôn ấy chứ.

“Cảm ơn mọi người.”

Tôi cúi đầu trước tất cả mọi người. Giúp đỡ mà chẳng cần hồi đáp là điều khó ai có thể làm.

Nếu tôi phớt lờ, cũng không ai trách móc. Dù sao họ cũng chỉ là người ngoài.

Trước khi tôi nhận ra, truyền thuyết về Kokonoe Yukito là kẻ xấu đã tan biến. Thay vào đó, truyền thuyết về một vị thánh đã bắt đầu. Thật là không hài lòng, nhưng bầu không khí này chẳng cho phép tôi lên tiếng.

Trách nhiệm quá nặng nề. Sau này, tôi phải viết thư cảm ơn đến tất cả những người đã giúp đỡ mới được.

Chỉ vì một người như tôi, tại sao mọi người lại làm đến mức đó?

“Không phải vì ai khác. Chính vì là Yukito.”

Hinagi bước ra từ đám đông.

Nhân tiện, tất cả mọi người đều mặc đồng phục, chỉ có mỗi tôi là không. Tôi cảm thấy lạc lòi. Cảm giác như mình là một kẻ ngoại lai. Nhưng kỳ lạ là, cảm giác quen thuộc đó lại khiến tôi cảm thấy yên tâm.

Nhưng có lẽ, tôi không còn được phép như thế nữa. Tôi đã được cứu giúp, bởi rất nhiều người.

Trong những lúc như thế này, lời nói cần phải đơn giản.

“Chào mừng trở lại.”

“Tôi về rồi đây.”