Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

115 1152

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

25 301

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

78 1111

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

29 346

Ta Không Phải Là Hí Thần

(Đang ra)

Ta Không Phải Là Hí Thần

Tam Cửu Âm Vực

“Kịch hay… khai màn.”

1 7

Vol.2 (LN) - Chapter 8:「Chàng trai gặp nhiều rắc rối với phụ nữ nhất」

Tôi bị mê hoặc bởi cảnh tượng giống hệt như lúc đó. Bầu trời và mặt đất trải dài vô tận, cao vời vợi, sâu thẳm, như thể muốn hút tôi vào. Phong cảnh tuyệt đẹp ấy chẳng hề thay đổi, vẫn mãi cuốn hút tôi không ngừng.

Trong một khoảnh khắc, tôi bị cuốn theo một xung động thoáng qua. Đã khá lâu rồi kể từ ngày ấy, thời gian trôi qua nhanh thật.

Nếu lúc đó tôi buông mình theo cám dỗ ấy, chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?

Hồi đó, tôi thực sự đã từng mong muốn “cái chết”. Dù chẳng hiểu rõ, nhưng ít nhất tôi đã ý thức được điều đó. Thế mà, từ lúc nào không hay, tôi chẳng còn mong muốn chết nữa.

Giống như tấm khiên Aegis, luôn bảo vệ tôi. Tinh thần của Kokonoe Yukito chẳng hề bị tổn thương. Vì thế, tôi cũng chẳng còn nghĩ đến cái chết.

Lý do thì đơn giản thôi. Nhưng sao tôi lại không nhận ra nhỉ? Rằng chuyện như vậy là không thể nào xảy ra.

“Yukito! Yukito, con ổn chứ!”

Mẹ đang gọi tôi. Đúng rồi, hôm đó, chắc chắn mẹ cũng mang vẻ mặt như thế này.

Ký ức mơ hồ ùa về. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Lẽ nào mẹ nghĩ tôi sắp sửa nhảy xuống từ đây ngay bây giờ? Có thể lắm. Vì nếu là tôi của ngày đó, chắc chắn tôi đã làm thế rồi.

Thực tế thì tôi từng có tiền sử như vậy. Mẹ lo lắng cũng là lẽ đương nhiên.

Chính vì thế mà hôm nay tôi ở đây. Để tiến về phía trước. Để lấy lại những ngày tháng đã tan vỡ.

“Đây là lần đầu chúng ta ra ngoài cùng nhau thế này đúng không? Fufu~, mẹ vui lắm.”

Mẹ nở nụ cười ngại ngùng. Dù chỉ là đi chơi với con thôi, mẹ vẫn chuẩn bị kỹ lưỡng đến lạ. Trang điểm cũng thật hoàn hảo. Trông mẹ dễ thương ghê.

Tôi và mẹ đang ở Skytree. Chị tôi thì không có mặt. Hôm nay mẹ được nghỉ làm, nên tôi đã chủ động rủ mẹ. Mẹ đồng ý ngay tắp lự, nhưng cũng hơi khó xử vì mẹ cứ khóc suốt.

“Mẹ xin lỗi. Thực ra mẹ…”

Đến giờ mắt mẹ vẫn còn rưng rưng. Tôi chưa từng một lần nào mở lời nhờ mẹ làm gì cho mình. Tôi luôn nghĩ dù có nói gì mẹ cũng chẳng nghe, và cứ đinh ninh rằng mẹ ghét tôi.

Nhưng mà, chị tôi, người từng thẳng thừng từ chối tôi, bảo rằng ghét tôi, lại nói rằng chị yêu tôi cách đây không lâu. Tôi chẳng biết đâu mới là thật lòng. Dù vậy, không, chính vì thế mà tôi phải nói chuyện. Với cả mẹ nữa.

Khi bước xuống từ đài quan sát ra ngoài, thời điểm thật lý tưởng. Tôi muốn trò chuyện thêm với mẹ, chỉ hai người thôi. Thực ra, đó mới là mục đích chính của tôi.

Trên đường về lúc hoàng hôn, chúng tôi lặng lẽ tiếp tục cuộc trò chuyện. Như thể đang cố lấp đầy khoảng thời gian đã qua, xóa đi những khoảng trống.

“Hôm nay đột nhiên rủ mẹ, con xin lỗi nhé?”

“Không đâu. Mẹ vui lắm. Vì trước giờ chưa từng có chuyện này bao giờ.”

“Con không làm phiền mẹ chứ?”

“Làm sao mà phiền được chứ?”

Mẹ buồn bã cúi mắt xuống. Giờ nghĩ lại, mẹ lúc nào cũng mang vẻ mặt này. Chính tôi đã khiến mẹ như vậy. Tôi đã làm mẹ buồn theo cách này.

“Con cứ nghĩ là mẹ ghét con.”

“Không có chuyện đó. Sao lại thế? Mẹ làm sao ghét con được?”

“Nhưng lúc đó, mẹ đã bỏ rơi con mà, đúng không?”

“——! Không phải! Yukito, có ai nói gì với con sao!? Lúc đó con——”

“Vì thế con nghĩ mình là kẻ thừa thãi. Vì mẹ chẳng nói rằng con là cần thiết.”

“…Mẹ xin lỗi! Con đã khổ lắm, đúng không…!”

“Con cũng nghĩ chị ghét con. Nhưng gần đây chị lại nói thích con. Thế nên con muốn hỏi mẹ luôn.”

“——Con có được phép tồn tại không?”

Nước mắt lăn dài từ đôi mắt to tròn của mẹ. Khuôn mặt xinh đẹp mẹ bỏ công sức trang điểm giờ hỏng hết rồi. Có vẻ mẹ chẳng còn tâm trí để ý đến việc lớp trang điểm trôi đi. Dạo này mẹ khóc nhiều thật. Tất cả đều tại tôi, nhưng hôm nay, tôi không thể dừng cuộc trò chuyện ở đây được.

Để sửa chữa nhân cách Kokonoe Yukito này trở về như nó vốn phải thế, đây là điều cần thiết. Để lấy lại cái tôi thật sự, không phải một cái tôi đã tan vỡ.

Tôi cảm nhận được cơ thể mẹ đang run lên. Sự căng thẳng của mẹ truyền qua rõ ràng.

“Con muốn nói chuyện với mẹ nhiều hơn. Con có bao nhiêu điều muốn nói với mẹ.”

“Ừ…”

“Nhưng mẹ lúc nào cũng bận rộn, nên dần dần con chẳng nói gì nữa. Và rồi những cảm xúc đó lại hướng về chị.”

“Yuri cũng không phải ghét con đâu.”

“Con bị cả mẹ và chị từ chối, con chẳng còn nơi nào thuộc về mình nữa. Thế nên con đã muốn biến mất. Nếu đó là điều mẹ và chị mong muốn, thì cứ thế cũng được. Nhưng nếu mẹ nói thích con, nếu mẹ nghĩ con cần thiết, sao lúc đó mẹ không phản đối? Sao mẹ không bảo vệ con?”

“Dù vậy, con vẫn muốn sống cùng mọi người.”

Ngày đó, tôi đã trở thành Kokonoe Yukito của bây giờ.

Tâm trạng tôi phấn chấn hẳn lên. Lần đầu tiên con trai tôi rủ tôi đi đâu đó thằng bé muốn đến. Việc đây là lần đầu tiên đã cho thấy tôi là một người mẹ tội lỗi đến nhường nào. Khi con còn nhỏ, tôi mải mê với công việc, chẳng thể nuông chiều con. Tôi yêu quý con. Con cái là báu vật của tôi.

Dù tôi có nói bao nhiêu, nếu hành động không đi đôi với lời nói, thì chẳng thể nào truyền đạt đến con được. Tôi yêu con mình đến thế, vậy mà chỉ có thể đứng nhìn Yukito ngày càng xa cách. Ngay cả sự thay đổi của Yuri tôi cũng chẳng nhận ra.

Vì thế mà chuyện đó xảy ra. Tôi chưa từng nghĩ con trai mình sẽ tự chọn cái chết. Nỗi sợ hãi ấy khủng khiếp đến vô cùng. Đến giờ tôi vẫn còn gặp ác mộng.

Vì tôi mà con trai chọn cái chết, tôi đúng là một người mẹ thất bại.

Vậy mà đứa con ấy lại nói muốn đi chơi cùng tôi. Lòng tôi ấm áp hẳn lên. Vì trước giờ chưa từng có chuyện này bao giờ.

Thực ra tôi luôn muốn thế. Muốn yêu thương, muốn nuông chiều con. Thời gian một người làm cha mẹ có thể làm điều đó là có hạn. Trẻ con lớn lên nhanh lắm.

Tôi nhận ra quá muộn rằng thời gian để trao đi yêu thương là hữu hạn. Có lẽ lời tôi nói chẳng còn đến được với con nữa. Tôi đã từng nghĩ vậy.

Thế nên khi được thằng bé rủ đi, tôi vui không gì sánh bằng. Thằng bé vẫn còn xem tôi là mẹ. Thằng bé vẫn cần tôi. Gần đây, tôi thấy Yukito có chút thay đổi.

Những thay đổi quan trọng và đáng quý. Yuri thì ngày nào cũng bám dính lấy thằng bé, thường xuyên ngủ chung nữa. Tôi cũng chẳng khá hơn. Hôm qua tôi cũng ngủ cùng con. Vì nếu không làm vậy, tôi sợ đứa con đang cố thay đổi này sẽ lại quay về như trước.

Hôm nay thằng bé khác với mọi ngày. Vẻ mặt nghiêm túc. Bình thường thằng bé luôn giữ gương mặt vô cảm, điều đó thì không đổi. Nhưng thường ngày, thằng bé hay bất chợt nói ra mấy câu kỳ quặc. Hôm nay lại chẳng thấy chút dấu hiệu nào như thế.

“Dù vậy, con vẫn muốn sống cùng mọi người.”

Những lời ấy đâm thẳng vào tim tôi. Ngày đó, tôi không thể bảo vệ con khỏi việc bị Setsuka mang đi. Thế là Yukito rời xa tôi.

Tôi mất hết tự tin làm mẹ, nghĩ rằng ở bên tôi chỉ khiến con bất hạnh. Đương nhiên rồi. Yuri làm chuyện đó, Yukito không muốn trở về, rồi bị thương nặng, tất cả đều là lỗi của tôi.

Yukito bảo tôi đã bỏ rơi thằng bé. Không, tôi không bỏ rơi con! Chỉ là lời bào chữa tệ hại. Tôi luôn nhận ra mọi thứ khi đã quá muộn.

Giá như tôi trò chuyện nhiều hơn, đối diện với con nghiêm túc hơn. Tôi cứ mãi lặp lại những tiếc nuối như thế.

Giờ con trai tôi đang đối mặt với tôi. Nếu tôi trả lời sai lúc này, lần này thằng bé sẽ không quay về nữa. Chắc chắn thằng bé sẽ đi đến một nơi tôi không thể với tới.

Hình ảnh thằng bé trên đài quan sát như minh chứng cho điều đó. Thằng bé chìm vào đáy sâu tăm tối, mang theo một bầu không khí mong manh như thể đang dần chết đuối mãi mãi.

Ngay cả bây giờ, con vẫn——!

Eh? Không thể nào… Sao lại thế…?

“Không sao đâu. Con nhận ra rồi. Con đến đây hôm nay để thay đổi.”

“Yukito, con đang cười sao…?”

“Cười á? …Con? Con đang cười sao mẹ?”

Thằng bé trông bối rối, ngạc nhiên, tay sờ sờ lên mặt mình.

Thằng bé cười ư? Yukito ư? Ngốc nghếch làm sao, quan hệ giữa chúng tôi đã méo mó đến mức tôi chẳng thể nhớ nổi lần cuối được thấy con trai mình cười là khi nào.

Hồi thằng bé còn cố gắng bắt chuyện với tôi, thằng bé thực sự đã cười, nụ cười ấy đáng yêu làm sao, nhưng rồi chẳng biết từ bao giờ nụ cười ấy biến mất, và chính tôi đã cướp đi điều đó.

Một người mẹ thất bại. Tôi từng nghĩ nó sẽ chẳng bao giờ cười với tôi nữa. Vậy mà——!

“Con có chuyện rất quan trọng muốn nói. ——Con bây giờ không phải là con.”

Như mọi khi, tôi đứng trước căn phòng ấy. Một căn hộ nhỏ. Tôi bấm chuông như thường lệ. Nhưng tâm trạng tôi hôm nay lại chẳng giống ngày thường chút nào.

Ánh đèn đường rọi sáng bóng tối. Sự tĩnh lặng bao trùm xung quanh. Tôi đã báo trước với dì ấy rằng hôm nay tôi sẽ đến. Một ngày tưởng như quen thuộc nhưng lại đặc biệt.

Người tôi muốn gặp xuất hiện ngay lập tức, như thể đã chờ sẵn. Nụ cười quen thuộc ấy hiện lên, dịu dàng mỉm cười chào đón tôi như mọi lần.

Nhưng hôm nay khác. Đây là khởi đầu của một Kokonoe Yukito mới.

Mọi thứ bắt đầu từ đây, từ căn phòng này, để tạo nên tôi của hiện tại.

“Yuki-chan, dì đợi mãi! Vào đi nào. Gọi sushi ăn nhé?”

“Lâu rồi không gặp ạ. Nhưng trước đó, cháu hỏi chút được không?”

“Có chuyện gì vậy?”

“Chính dì đã khiến cháu thành ra thế này, đúng không, Setsuka-san?”

“Chẳng lẽ Yuki-chan, cháu nhận ra rồi!?”

Mắt dì ấy mở to, đầy ngạc nhiên. Vẻ mặt pha lẫn niềm vui và nỗi buồn. Những cảm xúc đối lập đan xen phức tạp. Tôi thấy rõ điều đó.

Kokonoe Setsuka. Em gái của mẹ tôi, và với tôi, dì ấy chẳng khác nào người mẹ thứ hai. Setsuka-san luôn nuông chiều tôi hết mực.

Tôi bắt đầu gắn bó thực sự với Setsuka-san sau lần tôi bỏ nhà đi. Bị chị gái đẩy ngã, tôi chẳng về nhà mà cứ bước đi theo hướng ngược lại. Cảm giác phải biến mất là thứ duy nhất thúc đẩy tôi.

Khi tỉnh táo lại, tôi đã được cảnh sát đưa về. Tôi lờ mờ nhớ cảnh mẹ và chị khóc lóc trước mặt mình. Xương tôi bị gãy, thế là tôi nhập viện luôn.

Ngày xuất viện, ở nhà, mẹ và Setsuka-san cãi nhau dữ dội. Nhưng chủ yếu là Setsuka-san trách móc, còn mẹ thì chẳng nói được gì.

Setsuka-san tức giận hét lên, “Nếu chị không nuôi được thằng bé, em sẽ nuôi!” Tôi chỉ biết ngẩn người đứng nhìn.

Tôi còn nhớ một điều. Lúc đó, tôi mong mẹ sẽ phủ nhận chuyện ấy. Dù Setsuka-san là em gái mẹ, nhưng dì ấy không phải mẹ tôi. Tôi muốn mẹ phản đối, không cho phép chuyện đó xảy ra. Tôi muốn mẹ bảo vệ tôi.

Nhưng mẹ chẳng nói được gì trước sự áp đảo của Setsuka-san. Thế là tôi được Setsuka-san mang đi, sống cùng dì ấy một tháng.

Ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc chia tay. Lúc đó, mẹ có phải nghĩ rằng cuối cùng cũng thoát được cái của nợ là tôi, rằng sao tôi lại quay về, rằng giá như tôi biến mất luôn thì tốt hơn không? Những cảm xúc ấy cứ lớn dần trong tôi.

Bị chị gái từ chối, bị mẹ bỏ rơi, tôi chẳng còn giá trị gì để tồn tại. Tôi phải biến mất. Nhưng Setsuka-san đã cứu tôi.

“Yuki-chan, cháu thực sự nhận ra rồi sao? Về gợi ý của dì?”

“Vâng. Cháu nhận ra khi xem album. Cháu mất đi cảm xúc từ khi đến đây.”

Tôi bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ của chính mình. Có một giới hạn nào đó áp đặt lên tâm trí tôi.

Tôi chẳng cần biết rõ nó là gì. Người duy nhất có thể làm điều đó với tôi chỉ có một. Người khiến tôi trở thành Kokonoe Yukito của bây giờ chỉ có thể là Setsuka-san.

Setsuka-san từng học tâm lý học ở đại học. Dì ấy hay kể tôi nghe mấy chuyện đó.

Nếu vậy, mọi thứ đều nằm trong tay Setsuka-san. Dì ấy không bao giờ nói dối tôi. Tôi tin chắc rằng nếu tôi hỏi, dì ấy sẽ kể hết.

“Sao dì… sao dì lại làm vậy ạ?”

“Cháu còn nhớ ngày hai dì cháu mình đi Skytree không?”

Quả nhiên là thế. Ngày đó, vậy nên Setsuka-san đã——.

“Ngay sau khi cháu được dì nhận về, đúng không ạ?”

“Đúng vậy. Nhìn cháu lúc đó, dì nghĩ rằng nếu cứ để vậy, cháu sẽ lại từ bỏ mạng sống mất. Chắc chắn cháu sẽ lại muốn biến mất.”

“Cháu nghĩ dì không sai đâu.”

“Dì sợ lắm. Sợ cháu lại cố biến mất lần nữa. Lần trước cháu may mắn được cứu, chỉ là ngẫu nhiên thôi. Nếu chuyện đó lặp lại, lần sau có thể dì sẽ không kịp.”

“Vậy nên dì bóp méo suy nghĩ của cháu sao?”

“Không đâu. Dì chẳng làm gì to tát cả. Chỉ là đặt một chút bùa chú lên cháu thôi, Yuki-chan.”

“Bùa chú ạ?”

Setsuka-san cười nhạt, như tự giễu mình. Trong phòng khách, chúng tôi cứ tiếp tục nói, như thể đang đối chiếu lại mọi đáp án từ trước đến giờ.

“Đúng thế. Dì đặt một tư duy lên cháu để cháu không chết, không muốn biến mất nữa.”

“Nó là thứ gì vậy?”

“Cháu từng nghĩ mình là kẻ thừa thãi, đúng không?”

“Vâng.”

“Cháu chẳng có ý thức rõ ràng về bản thân. Chính cháu xem sự tồn tại của bản thân mình là vô nghĩa. Thế nên, trước tiên, dì dẫn dắt cháu để em nhận thức mạnh mẽ rằng bản thân là Kokonoe Yukito. Khi tâm hồn cháu tràn đầy, trước khi cháu không chịu nổi, dì muốn cháu có thể tự làm mới lại mình.”

Nghe vậy, một nghi ngờ trong tôi tan biến. Việc tôi cứ liên tục khẳng định “Tôi là Kokonoe Yukito” mọi lúc mọi nơi hóa ra đều là do Setsuka-san.

“Nhưng mà, đáng lẽ nó phải tan biến nhanh chóng mới đúng.” Giọng Setsuka-san trầm xuống.

“Mẹ cháu yêu thương cháu thật lòng. Cả Yuri cũng vậy. Chỉ cần cháu nhận ra điều đó, nó sẽ dễ dàng tan biến ngay. Chẳng phải thứ gì chuyên sâu hay phức tạp, chỉ là một bùa chú đơn giản thôi. Nhưng mà…”

“Sao ạ?”

“Cháu thực sự quá xui xẻo với phụ nữ. Sau lần đó, toàn những chuyện làm tổn thương cháu xảy ra. Hồi trung học thì kinh khủng lắm, đúng không? Mỗi lần như vậy, bùa chú dì đặt lên lại càng trói chặt cháu hơn.”

“Vậy tinh thần siêu mạnh của cháu là vì thế sao?”

Hóa ra tôi hiểu nhầm rồi. Không phải tôi không tổn thương vì tôi đã tan vỡ. Tôi tan vỡ vì tôi không tổn thương. Không tổn thương và tan vỡ là hai mặt của một đồng xu.

Tinh thần siêu mạnh ấy là nguyên nhân khiến tôi trở nên kỳ lạ. Nhưng nếu không có nó, có lẽ tôi đã từ bỏ mạng sống từ lâu rồi.

“Cháu không tổn thương. Nhưng mỗi lần như vậy, cháu lại tan vỡ từng chút một. Đến lúc đó, dì chẳng thể làm gì được nữa.”

“Sao dì không nói với mẹ hay chị gái cháu?”

“Hai người luôn ở gần cháu sẽ không chịu nổi đâu. Họ không thể nhìn cháu dần tan vỡ như thế.”

“Vậy còn dì thì——”

Setsuka-san khóc. Là em gái mẹ, dì ấy mang chút nét giống mẹ thật.

Tôi lại làm người khác khóc rồi. Tôi đã tự nhủ không muốn ai phải khóc nữa, vậy mà sao tôi cứ luôn——.

Dì ấy ôm chặt lấy tôi. Giống như mẹ. Nhưng mùi hương thì hơi khác một chút. Nghĩ lại, tôi luôn được Setsuka-san ôm thế này.

Chắc hẳn dì ấy đã cố nuông chiều tôi theo cách của mình, vì tôi chẳng thể dựa dẫm vào mẹ. Giờ tôi mới hiểu ra.

“Vì cháu nhận ra, nghĩa là cháu đã biết rồi đúng không? Rằng cháu được yêu thương thật lòng. Rằng mọi người không muốn cháu biến mất.”

“Vâng. Có lẽ… nếu cháu làm vậy, mọi người sẽ buồn lắm, cháu nghĩ thế.”

“Dì xin lỗi… Đã khiến cháu đau khổ nhiều… Xin lỗi nhé!”

Setsuka-san khóc như thể muốn gột rửa hết mọi thứ. Tôi đã khiến dì ấy lo lắng đến mức nào chứ? Dì ấy đã dành cho tôi bao nhiêu tâm sức. Dù chỉ là em gái của mẹ, lẽ ra dì ấy chỉ là người ngoài, vậy mà…

“Sao dì lại làm nhiều điều vì cháu đến thế, Setsuka-san?”

“Nếu là cháu bây giờ, chẳng phải cháu hiểu sao?”

“…Vì dì thích cháu sao?”

“Đương nhiên rồi, ngốc ạ. Dì thích cháu. Dì yêu Yuki-chan lắm!” Tôi cảm nhận được sự mềm mại, ngọt ngào trên môi mình.

Ôi, sao con người lại ấm áp đến thế này cơ chứ.

“Dì có một điều muốn hỏi. Trước mặt dì, cháu luôn bình thường, đúng không? Tư duy dì đặt lên cháu đã tiến triển đến mức chẳng thể kiểm soát. Vậy sao lại thế?”

Đúng rồi, mấy suy nghĩ ngớ ngẩn thường ngày của tôi chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt Setsuka-san. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Giờ ngẫm lại thì lạ thật, nhưng câu trả lời lại đơn giản và rõ ràng đến bất ngờ.

Chắc hẳn là vì——

“Vì dì chưa từng làm tổn thương cháu, dù chỉ một lần.”

Đúng vậy, dì ấy luôn bảo vệ tôi. Cứu vớt tôi khi tôi sắp từ bỏ mạng sống. Trao tình yêu thương cho tôi, kẻ từng nghĩ mình bị cả thế giới từ chối. Cho tôi một nơi để thuộc về. Nói rằng tôi được phép tồn tại.

Từ ngày đó đến hôm nay, dì ấy đã dành cho tôi bao nhiêu tình cảm vì tôi chứ? Chỉ có thể gọi đó là tận tụy. Dì ấy đã luôn dành điều đó cho tôi. Tự nhiên, tôi cúi đầu xuống.

“Cảm ơn dì nhiều lắm.”

“Yuki-chan… Yuki-chan!”

Setsuka-san cười. Những giọt nước mắt ấy chắc chắn không phải vì buồn, chúng lấp lánh đến mức tôi cũng nhận ra được.

“No bụng quá ha.”

“Nhân tiện, cháu học được cách làm sushi rồi đấy.”

“Thật hả?”

“Ông chú chủ tiệm dạy em. Lần sau dì cũng đi với cháu nhé, Setsuka-san.”

Tôi và Setsuka-san cùng tắm chung. Một thói quen kéo dài từ ngày đó. Mỗi lần đến đây, dì ấy cứ ép tôi tắm cùng, giờ tôi cũng chẳng còn ngại nữa. Nhưng mà, ánh mắt tôi cứ lạc trôi đâu đó. Thì, tuổi dậy thì mà, đúng không.

“Bùa chú đã tan, từ giờ cháu có thể sẽ bị tổn thương. Cháu vẫn ổn chứ?”

“Ổn ạ. Hình như cháu có nhiều người sẵn sàng giúp đỡ lắm.”

“Vậy hả. Dì yên tâm rồi.”

“Dì cũng giúp cháu đúng không, Setsuka-san?”

“Trời ơi! Yuki-chan hôm nay dễ thương hơn hẳn 50%, dì chịu không nổi nữa rồi!”

Hóa ra tôi vẫn luôn có nhiều đồng minh. Cùng với ác ý, thiện ý cũng luôn ở đó. Chỉ là tôi không nhận ra thôi. Thay vì tổn thương, tôi cứ tiếp tục tan vỡ. Nhưng giờ hết rồi. Dù có tổn thương, tôi không muốn tan vỡ theo cách khiến ai đó buồn. Tinh thần siêu cứng như ống nano giờ mất rồi. Tôi chẳng cần nó nữa. Nhưng vậy là được. Có lẽ từ giờ tôi sẽ lấy lại được cảm xúc thật của mình.

Tôi vô địch của ngày xưa, đến đây là hết.

“Nhưng mà——”

Tôi bất giác bật cười.

Chuyện gì thế này. Hóa ra tôi đã quen thuộc với nó quá rồi. Nghĩ lại cũng đúng thôi. Khoảng thời gian ấy kéo dài quá lâu. Hơn mười năm gắn bó rồi còn gì. Dù có nói gì đi nữa, nó đã là một phần của tôi, là chính tôi.

“Hình như cháu cũng thích Kokonoe Yukito của trước đây. Cháu không muốn mất đi những gì dì đã làm vì cháu, Setsuka-san.”

“Yuki-chan…?”

Tôi bật dậy khỏi bồn tắm, nước bắn tung tóe.

“Chuẩn bị mua đô la để đối phó với đồng yên mất giá quá đà, đó chính là tôi, Kokonoe Yukito đây!”

Xét tình hình thế giới hiện tại, ai biết được Nhật Bản sẽ yên bình đến bao giờ. Đổi dần tiền tiết kiệm sang đô la cũng là một cách xây dựng tài sản đàng hoàng đấy chứ. Thời đại Reiwa này đâu phải lúc để mơ mộng hòa bình nữa đâu.

Thật sự buồn cười quá. Đúng rồi, tôi như thế này cũng là tôi mà. Chẳng phải nhân cách giả tạo gì đâu. Không phải đồ dỏm. Tôi nhầm rồi. Tôi thế này cũng chính là tôi.

“Yuki-chan giỏi quá! À mà… chỗ dưới đó cũng giỏi luôn ha.”

Má Setsuka-san đỏ ửng lên. Khoan, đợi chút. Tôi đang phô cái gì cho dì ấy xem vậy? Tự tin quá đà rồi sao? Dù từ nhỏ đã tắm chung với Setsuka-san, nhưng giờ tôi cũng là trai mới lớn mà.

“Không sao đâu! Dì chuẩn bị sẵn bao cao su rồi. Không có cũng được luôn!”

“Không, không phải vậy ạ!”

“Dì còn chuẩn bị cả đồ reverse bunny nữa!”

“Chuyện quái gì thế này! Cảm ơn vì câu trả lời tệ nhất mà cháu không muốn nghe trong tình huống này nhé!” Lẽ nào đây là kế hoạch Hikaru Genji!?

-

Yuki-chan đang ngủ, hơi thở đều đều dễ thương quá. Cuối cùng ngày này cũng đến.

Với chúng tôi, hôm nay là “ngày đã hứa”. Tôi đã chờ mãi chỉ để đến ngày này.

Nhìn Yuki-chan dần tan vỡ suốt bao lâu nay, tôi chỉ mong thằng bé nhận ra bản thân được yêu thương. Thằng bé nói tôi chưa từng làm thằng bé tổn thương, nhưng sự thật không phải vậy.

Chính tôi là người làm Yuki-chan tổn thương nhiều nhất. Nếu tôi không làm chuyện đó, mọi thứ đã chẳng rối ren đến thế. Nhưng lúc ấy, tôi chẳng còn cách nào khác.

Ước muốn duy nhất của tôi là không để Yuki-chan chết. Nhưng chính điều đó lại khiến thằng bé khổ sở suốt thời gian qua.

Vậy mà thằng bé vẫn cảm ơn tôi. Tôi như được cứu rỗi. Yuki-chan đã chấp nhận những gì tôi làm.

Cảm giác như màn sương cuối cùng cũng tan, nước mắt tôi chẳng thể ngừng rơi.

Yuki-chan giờ ổn rồi, đúng không? Thằng bé đã tự mình nhận ra mọi thứ.

Tôi gặp Yuki-chan từ khi thằng bé còn bé xíu. Chắc thằng bé cũng chẳng nhớ đâu. Hồi đó, tôi đang chật vật với đủ thứ, phân vân không biết mình nên làm gì. Rồi tôi có dịp đến nhà chị gái, trông nom Yuki-chan.

Từ nhỏ Yuki-chan đã là một đứa trẻ ngoan, chẳng cần chăm nhiều. Nhưng có lần, thằng bé gọi tôi là “Mama”. Chị em mà, tôi với chị gái giống nhau về ngoại hình. Nhầm lẫn cũng phải thôi.

Yuki-chan lảo đảo bước tới, gọi tôi như thế rồi ngủ thiếp đi. Gương mặt thằng bé khi ấy còn non nớt hơn bây giờ nhiều.

Khoảnh khắc đó, mọi do dự trong tôi tan biến. Tôi tự nhủ mình đã lo lắng mấy chuyện vớ vẩn làm gì, rồi buông bỏ hết. Lo lắng chẳng đáng là bao.

Nhìn gương mặt ngủ của Yuki-chan, tôi đắm mình trong suy nghĩ rằng cuộc sống còn có những điều quan trọng hơn nhiều.

Vậy mà khi Yuki-chan rơi vào tình cảnh ấy, tôi không thể chịu nổi. Lần đầu tiên tôi giận chị gái đến vậy. Điều bất ngờ là Yuki-chan quá đen đủi. Thằng bé cứ liên tục gặp rắc rối. Có thể đó là số phận, nhưng trái tim Yuki-chan thuở ấu thơ chẳng thể chịu đựng nổi.

Tôi muốn giúp thằng bé bằng được. Chỉ là một chút hỗ trợ nhỏ. Một cách chữa trị tạm thời. Ban đầu tôi chỉ định làm một bùa chú nhẹ, sẽ tan ngay thôi. Ai ngờ đâu nó lại kéo dài đến tận bây giờ…

Nhưng giờ thì xong rồi. Yuki-chan nói thằng bé có nhiều người sẵn sàng giúp đỡ. Vậy là ổn rồi.

Bùa chú bảo vệ tâm hồn Yuki-chan chẳng còn cần nữa. Cũng chẳng cần làm mới tâm trí thằng bé ấy thêm lần nào.

Sự can thiệp của tôi cũng đến đây là hết. Chắc từ nay Yuki-chan sẽ chẳng đến chỗ tôi như trước nữa. Cô đơn quá…

“...Setsuka-san…”

Mơ ngủ sao. Yuki-chan lẩm bẩm gì đó.

Không được, không được, không được! Tôi không thể trói buộc Yuki-chan thêm nữa! Người khiến thằng bé khổ sở bấy lâu chính là tôi. Tôi đã làm thằng bé tan vỡ. Dù nghĩ vậy, dù lý trí mách bảo thế, nhưng nhìn Yuki-chan, tôi chẳng kìm được. Tôi lại muốn nuông chiều đứa cháu cưng của mình.

Vì thằng bé đáng yêu đến thế này mà.

Khi Yuki-chan biết sự thật, tôi cứ ngỡ thằng bé sẽ ghét tôi. Đương nhiên thôi. Tôi là nguyên nhân, là nguồn gốc của mọi chuyện. Thằng bé có quyền oán trách tôi.

Vậy mà không những không thế, thằng bé còn cảm ơn tôi. Nụ cười của Yuki-chan, tôi chưa thấy lại kể từ ngày bé tí thằng bé gọi tôi là “Mama”.

Trước giờ tôi luôn mang trong mình chút tội lỗi và trách nhiệm.

Nhưng nếu Yuki-chan tha thứ cho tôi, thì từ giờ——

Tôi thật chẳng ra dáng người lớn. Nếu kể bạn bè nghe, chắc cả đám nghĩ tôi điên mất. Chênh lệch tuổi tác là sự thật không thể chối bỏ. Nhưng dù vậy, tôi chẳng thể kìm nén. Tôi không thể che giấu cảm xúc này.

——Giờ đây, tôi đang yêu cậu thiếu niên này.