Việc bình chọn đã kết thúc! Chúng tôi sẽ thực hiện dự án *Kawaiikereba Hentai demo suki ni natte kuremasenka?* (Xin lưu ý rằng đây sẽ không phải là một bản phát hành hàng tuần như *Imouto*).
Discord: https://discord.gg/e4BJxX6
**Phần 1:**
“T-Tạm thời thì, có thể coi cuộc ‘nghiên cứu’ này đã thành công… có lẽ vậy. Với đà này, chắc chắn em sẽ viết được một kịch bản thật hay.” Suzuka vừa nói, má vừa ửng hồng, đôi mắt tránh không nhìn thẳng vào tôi.
Đối mặt với thái độ hiện tại của Suzuka, tôi chỉ biết lẩm bẩm một câu chấp nhận thua cuộc: “P-Phải vậy sao…” trong khi gắp thức ăn. Sau khi lễ hội văn hóa kết thúc, tôi và Suzuka về nhà ăn tối. Đương nhiên, Suzuka là người đã chuẩn bị bữa ăn này.
À mà, lý do khiến không khí giữa hai đứa tôi trở nên gượng gạo như vậy là… thôi, tôi chỉ ước gì mọi người đừng quá để tâm đến chuyện đó nữa. Cả hai chúng tôi đều đã quyết định muốn quên đi cái sự cố ấy càng nhanh càng tốt. Cái cảm giác vừa thiếu thốn nhưng vẫn mềm mại đó…
“A-Anh hai đang nghĩ gì vậy?”
“Ơ?! K-Không có gì cả?!”
“Sao mặt anh lại hơi đỏ… Đ-Đừng nói là…!”
“E-Em nhầm rồi! Chuyện này là…! Anh chỉ đang nghĩ, đúng là tháng Bảy ở đây nóng thật…!”
“À, ừm, vậy thì cũng được thôi ạ.”
Cuối cùng tôi cũng che giấu được, tạ ơn trời đất là em ấy không hỏi tới nữa… Lạ thật… đây là Suzuka sắc sảo mà mình vẫn biết cơ mà. Mà thôi, không sao cả.
“H-Hay là, anh mừng vì cuộc nghiên cứu đã thành công. Dù sao thì chúng ta cũng đã trải qua không ít chuyện. Hy vọng chúng ta có thể tạo ra một cuốn doujinshi đánh bại được chị em nhà Kanzaka và…”
“………….”
“…Này? Suzuka?” Trong tích tắc, tôi nhận ra em ấy đang ngẩn người, như thể hoàn toàn mất hồn vì một chuyện gì đó.
Bàn tay đang cầm đũa của em cũng dừng lại, còn tay kia thì bất động giữ bát cơm.
“Suzuka? Tỉnh dậy đi Suzuka!”
“…Ể? C-Có chuyện gì vậy, anh hai?”
“Đó là câu của anh nói mà? Em tự nhiên ngẩn người ra, có chuyện gì sao?”
“K-Không, không có gì đâu ạ. Em chỉ thấy hơi mệt thôi.”
“À, anh hiểu rồi. Dạo này chúng ta bận rộn nhiều việc thật. Lễ hội văn hóa cũng xong rồi, em nghỉ ngơi một chút đi thì hơn.”
“Không được đâu ạ. Còn chuyện kịch bản nữa mà, em không thể nghỉ ngơi lúc này được.”
Nói đoạn, em lại tiếp tục ăn.
“Vậy thì, cô Double Peace sẽ đến vào ngày mai để bàn về kịch bản, có lẽ vậy. Có thể gọi đây là cú nước rút cuối cùng.”
“Vâng. Ừm… anh đã nói hết mọi chuyện với cô Double Peace rồi chứ ạ?”
Tôi đáp gọn lỏn “Ừm.” Chúng tôi chưa thảo luận chi tiết nhưng tôi đã phác thảo qua cho cô ấy về chủ đề buổi hẹn hò trong lễ hội văn hóa. Cô ấy nói sẽ nghĩ ra gì đó cho đến ngày mai.
“Giờ thì, ăn xong rồi, em sẽ đi dọn bát đũa và bắt đầu làm kịch bản.”
“Ừ, anh biết em mệt rồi nhưng cố gắng hết sức nhé… Dù vậy, cứ để anh làm việc nhà thay.”
“Muu, lễ hội văn hóa đã kết thúc rồi… Em thấy lạ thật khi dạo này mình chẳng làm việc nhà gì cả.”
Sao em lại tỏ vẻ thất vọng về chuyện đó chứ… Có phải vì em là một siêu nhân hoàn hảo không? Mà thôi, tôi cũng không định trả lại việc nhà cho em ngay đâu… ít nhất là cho đến khi mọi việc xong xuôi đã.
Sau khi vượt qua được cuộc “khẩu chiến” và mọi thứ, tôi tin rằng cuối cùng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi đã ngây thơ đến mức nào chứ…
Ngày hôm sau bắt đầu với một sự cố tồi tệ.
“…Ể? Đã muộn thế này rồi sao?”
Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra đã gần trưa. Bình thường, Suzuka đã gọi tôi dậy vào giờ này rồi, kể cả khi là ngày nghỉ. Tôi vội vàng thay quần áo rồi xuống tầng một. Tuy nhiên, không thấy Suzuka đâu cả.
Nghĩ rằng em ấy có thể đã ra ngoài hay gì đó, tôi kiểm tra và…
Giày của Suzuka được xếp gọn gàng ngay cạnh lối vào, khiến tôi không khỏi bất ngờ.
[IMAGE: ../Images/..]
“Chẳng lẽ nào….” Tôi khẽ nghiêng đầu.
Linh tính chẳng lành, tôi vội vã lên lầu kiểm tra phòng Suzuka.
“Suzuka? Em có ở trong đó không?”
Không một tiếng đáp lời. Từ từ mở cửa, tôi thấy Suzuka vẫn còn đang ngủ mê man trên giường. Ban đầu, tôi thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ không có chuyện gì, nhưng rồi tôi chợt nhận ra có điều bất thường.
“Hộc… hộc….” Tiếng thở nặng nề. Gương mặt đỏ bừng. Đặt một tay lên trán cô bé, tôi cảm thấy cái nóng hầm hập.
“…..Ơ? Onii-chan……?” Đúng lúc đó, Suzuka dường như đã nhận ra sự hiện diện của tôi, cô bé chậm rãi mở mắt. “…..Hả? Ồ, em xin lỗi. Chắc em ngủ quên mất rồi……”
“Ng-Ngốc! Nằm xuống ngủ tiếp đi! Em đang sốt đó, em biết không!” Tôi ấn Suzuka xuống khi cô bé cố gắng ngồi dậy.
“…..Sốt ạ? Sau khi em đi tắm hôm qua, đầu em bắt đầu đau, nên em chỉ muốn nghỉ ngơi một chút rồi nằm xuống giường….”
“Chắc là cảm rồi…… Áp lực mấy ngày nay cuối cùng cũng quật ngã em rồi…. Chết tiệt!”
Giá như tôi nhận ra sớm hơn……!
“T-Trước mắt, để anh đi lấy thuốc và gì đó cho em ăn đã. Anh sẽ mang lên cho em, cứ cố gắng ngủ một chút đi.” Tôi vội vã xuống bếp.
Tôi chuẩn bị một cốc nước với chút thuốc, thêm vào đó là một bát cháo gạo loãng. Khi trở lại phòng Suzuka, tôi đút cho cô bé ăn một ít cháo và giúp cô bé uống thuốc. Có lẽ vì đầu óốc không còn tỉnh táo, cô bé răm rắp nghe lời mọi yêu cầu của tôi.
“Nếu ngày mai cơn sốt vẫn không hạ, chắc chúng ta phải đi khám bác sĩ thôi…. Còn nếu tệ hơn, anh sẽ gọi về cho bố mẹ.” Tôi lẩm bẩm, rồi thấy Suzuka lại cố gắng rời khỏi giường.
“N-Này, em làm gì vậy? Em phải nghỉ ngơi chứ, em biết không?”
“Nhưng mà…. em phải viết kịch bản….. Nó vẫn chưa xong….”
“Kịch bản…..?”
“Cái kịch bản cho doujinshi đó….. Em định viết hôm qua nhưng lại ngủ thiếp đi trước đó mất rồi….”
Nghe vậy, tôi nuốt khan.
“Kh-Không được! Em đang sốt mà……! Giờ thì cứ đi ngủ đi!”
“Nhưng mà…. Double Peace-san sắp đến lấy kịch bản rồi đúng không? Chỉ còn một tuần nữa là đến cuộc thi rồi, nếu chúng ta đưa cho cô ấy hôm nay thì mới kịp được….”
“Làm gì có chuyện anh để em làm vậy! Về phần Double Peace-sensei, anh sẽ quỳ xuống van xin cô ấy gia hạn thêm thời gian…..”
“….Cơn cảm này có lẽ không khỏi sớm đâu….. Khả năng nó biến mất trong một ngày là…..” Cô bé nói, nhưng tôi không thể nào để cô bé làm vậy. “Em chắc chắn rằng….. Double Peace-san sẽ đợi nếu Onii-chan cầu xin cô ấy…. Nhưng chúng ta vẫn phải hoàn thành cuốn doujinshi này càng nhanh càng tốt….. Nhỡ không kịp thì sao? Em không muốn thua vì một lý do như vậy…..”
…..V-Vậy thì……. chúng ta nên làm gì bây giờ? Tất nhiên, tôi hiểu những gì Suzuka đang lo lắng. Double Peace-sensei thậm chí còn nói hôm nay là cơ hội cuối cùng, nếu không cô ấy sẽ không có thời gian. Và nếu chúng tôi không kịp, điều đó có nghĩa là thất bại —– Suzuka sẽ phải giải nghệ….
“Đó là lý do…. em phải viết nó bằng mọi giá…..”
“—–Không! Anh vẫn không cho phép! Em cứ ở yên trên giường!” Tôi một lần nữa đẩy Suzuka xuống khi cô bé cố gắng đứng dậy.
Tôi biết! Tôi thực sự biết mà! Nhưng, nhìn cô bé lúc này, gần như sắp gục ngã vì cơn sốt, tôi không thể nào bỏ mặc cô bé được! Hơn cả sự nghiệp của cô bé, sức khỏe của cô bé mới là điều quan trọng nhất lúc này…..!
“Em cứ ở đây! Còn kịch bản, anh sẽ tìm cách xoay sở…..!” Mặc dù nói vậy, nhưng tôi lại chẳng nghĩ ra được điều gì.
Trong lúc tôi đang vò đầu bứt tóc, tôi nhận ra Suzuka đang nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt ướt đẫm, vì sốt mà đỏ hoe, nhưng vẫn ánh lên một cái nhìn kiên định.
“Vậy thì, Onii-chan, em có một ý này…. Anh có thể giúp em một chuyện được không….?”
“G-Gì vậy? Anh sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình—-”
“Anh… có thể viết kịch bản thay em không…?”
Nghe cô bé nói vậy, tôi sững người.
“……………..Hả? Em… em viết kịch bản á?!”
“…….Vâng. Chẳng phải lúc mình thu thập tư liệu, chúng ta luôn ở bên nhau sao ạ…?”
“C-Cái đó thì đúng là vậy nhưng anh đâu phải là Towano Chikai? Sao anh có thể sánh bằng chất lượng của em được chứ….”
“Em biết Anh hai có thể làm được mà.”
Chỉ những lời này, cô bé nói ra với giọng điệu kiên quyết. “Truyện tự xuất bản được tạo ra bởi những người yêu thích tác phẩm gốc, đúng không ạ? Anh hai từng nói là anh thích tiểu thuyết của em mà…. Viết tác phẩm chính thì có thể là không, nhưng viết cho truyện tự xuất bản thì không thành vấn đề đối với anh đâu.”
C-Cô bé nói cũng có lý thật… Và có lẽ trong trường hợp này, tôi là người duy nhất có thể thay thế vai trò của cô bé, nhưng…
“E-Em thật sự ổn với chuyện đó sao? E-Em đang đặt cả sự nghiệp của mình vào tay anh đó—“
“Nếu là Anh hai, em không hề bận tâm chút nào đâu ạ…” Cô bé ngước nhìn tôi với ánh mắt đầy tin tưởng.
Tôi không hiểu sao cô bé lại tin tưởng tôi nhiều đến thế. Nhưng, sự tin tưởng ấy, ngay lúc đó, tôi có thể cảm nhận rõ ràng.
…Thật lòng mà nói, tôi chẳng có chút tự tin nào. Tôi không phải thiên tài như Suzuka. Mới gần đây, tôi vừa vặn lọt vào vòng loại thứ hai… Tôi chẳng qua cũng chỉ là một tác giả tiểu thuyết ngắn tầm thường mà thôi… Dù vậy… Tôi cũng là anh trai của cô bé, nên tuyệt đối không thể từ chối được.
“……! Anh hiểu rồi. Anh sẽ viết. Nhưng, em phải ngoan ngoãn nằm nghỉ trên giường, được chứ?”
Nghe câu trả lời của tôi, Suzuka nở một nụ cười dịu dàng rồi khẽ nói “Vâng ạ…” Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa reo.
“À, có vẻ như cô Double Peace vừa đến…”
“Chắc vậy rồi… Anh sẽ ra mở cửa. Em có thể lo lắng nhưng làm ơn cứ ngủ tiếp đi nhé?”
“….Không sao đâu ạ. Em tin tưởng Anh hai… mà…” Đáp lại tôi bằng những lời đó, cô bé từ từ nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, trông cô bé có vẻ thoải mái hơn trước.
“Aizzz, chết tiệt! Lại rước thêm rắc rối vào người rồi!” Vừa lẩm bẩm, tôi vừa rời khỏi phòng Suzuka.
Giờ đây, sự nghiệp của Towano Chikai—em gái tôi đang nằm trọn trên vai tôi.
“Không còn cách nào khác ngoài việc phải làm thôi… Chết tiệt, mình nhất định sẽ làm được…!” Cố gắng lấy lại tự tin, tôi đi về phía cửa chính.
Tuy nhiên, sâu thẳm trong tim tôi vẫn còn một nỗi hoài nghi dai dẳng.
[IMAGE: ../Images/00002.png]
**Phần 2:**
“Cháu thật sự xin lỗi!”
Sau khi đưa cô Double Peace vào phòng, tôi quỳ rạp xuống sàn, cúi đầu tạ lỗi.
“Không, đừng nói vậy mà, desu.”
Cô ấy có thể đang mỉm cười với vẻ mặt bình thường nhưng tôi không thể nào chấp nhận điều đó. “Dù sao thì, chuyện này khá là lạ, desu. Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Ừm, có thể nói là cháu chưa nghĩ ra được một kịch bản thuyết phục… Nhưng, cháu nhất định sẽ hoàn thành nó ngay hôm nay, xin cô cứ yên tâm ạ!”
“Thì ra một tác giả thiên tài như Sensei cũng gặp phải chuyện thế này sao, desu.” Cô ấy nói như thể chẳng có vấn đề gì cả. “Cháu cũng đã vẽ vài cảnh phác thảo rồi, desu. Sau khi cháu đến cái trường nữ sinh đó ấy mà.”
“….Làm ơn đừng làm mấy chuyện như vậy nữa. Thật sự rất hại tim cháu đó…”
“Vậy thì, lần sau Sensei phải dẫn cháu theo đấy, desu! Mà nhắc mới nhớ, hai người tự nhiên biến mất đâu mất tiêu vậy—“
“K-Khoan đã, cô có thể cho cháu xem những bản phác thảo cô đã chuẩn bị được không?!” Tôi vội vàng cố gắng chuyển chủ đề.
Cô Double Peace liền lấy ra tập phác thảo của mình. Lướt qua từng trang, mắt tôi mở to kinh ngạc. Khắp nơi trong đó là những bức vẽ không hề kém cạnh so với chị em nhà Kanzaka—không, những bức vẽ có chất lượng còn cao hơn bình thường mà tôi từng thấy ở cô ấy.
…Tuy nhiên, có một điểm mà dù chúng có đẹp đến đâu, tôi cũng không thể bỏ qua.
“T-Chúng thật sự rất đẹp nhưng… như mọi khi, chúng vẫn không hề thua kém mấy cảnh erotici* khét tiếng mà cô hay vẽ, tôi thấy rồi nha?!”
“Ơ, đúng thế mà?” Cô ấy đáp lại, cứ như chuyện hiển nhiên. Cãi lý với cô ấy kiểu này thì chẳng bao giờ lại đâu.
“Một buổi hẹn hò của anh em ở chốn thiên đường 18+ của một trường nữ sinh! Đương nhiên nó phải gợi cảm đến mức đó rồi, đấy ạ! Cô em gái ngoan ngoãn bị ép phải chịu đựng sự xấu hổ khi bị bạn bè bắt gặp! Á… chỉ nghĩ đến thôi mà adrenaline của em đã lên đến mức tối đa rồi, đấy ạ!” Và, cô ấy đã thốt ra những lời đúng y như người ta vẫn mong đợi từ cô.
Bình thường, tôi sẽ chỉ ậm ừ “À, vậy à” rồi cố gắng lảng đi, nhưng giờ thì tôi không thể làm thế được. Lần này, tôi phải đối mặt trực diện với cô ấy.
“Cô Double Peace-sensei, tôi xin lỗi nhưng… lần này, con đường đó không thể chấp nhận được!”
“Ế-Ếh?!” Cô Double Peace-sensei thõng vai xuống, như thể tận thế sắp đến nơi.
“Ư-Ưm, tôi đâu nghĩ mình nói gì ghê gớm đến mức cô phải phản ứng thế đâu chứ…”
“Đó là một cú sốc lớn đấy ạ! Không thể chấp nhận là sao?!”
“Chúng ta không phải đang vẽ cuốn truyện tự xuất bản này vì muốn. Chúng ta phải thắng các chị em nhà Kanzaka về [Doanh số]. Sự nghiệp của Towano Chikai đang bị đe dọa đó, cô biết mà?”
“Em biết chứ, đấy ạ…”
“Vì thế, tôi nghĩ chúng ta phải làm nội dung sao cho mọi người hâm mộ tiểu thuyết của tôi đều có thể thưởng thức. Yếu tố gợi cảm thì cũng được thôi nhưng không thể ở cái mức độ quái đản của cô được. Nên, lần này, chúng ta không thể đi theo con đường đó.”
Tôi biết rõ rằng mình đang làm cô ấy phật lòng. Nhưng, chỉ duy nhất lần này thôi. Chúng ta phải [Thắng] trận này, nếu không thì…
“Có… phải vậy không, đấy ạ. Ừm, hợp lý mà. Sự nghiệp của tiên sinh đang bị đe dọa mà, đấy ạ.” Cô ấy bắt đầu hơi ủ rũ. Lúc này, tôi lại nhớ cái vẻ mặt tươi cười vô tư của cô ấy.
“Tôi thực sự xin lỗi về chuyện này nhưng cô có thể vẽ lại một chút cho… bình thường hơn không? Trong lúc đó, tôi sẽ viết một kịch bản phù hợp.”
“Vâng, em hiểu rồi, đấy ạ. Em sẽ vẽ lại! Một cảnh bình thường… bình thường… Ưm, bịt mắt thì có bình thường không ạ?”
“Rõ ràng là không!” Mặc dù một chút nghi ngờ vẫn còn vương vấn trong lòng, cô Double Peace-sensei vẫn ngồi xuống trước bàn và đối mặt với cuốn sổ phác thảo của mình.
Quyết định rằng cũng đã đến lúc bắt đầu, tôi khởi động chiếc máy tính xách tay và mở phần mềm viết lách.
…Giờ thì, chủ đề chung đã được quyết định, nên chắc chắn tôi sẽ xoay sở được bằng cách nào đó. Bán chạy là một khía cạnh quan trọng, nhưng nó vẫn phải là một tác phẩm phái sinh. Về cơ bản, các nhân vật cũng phải nhất quán với bản gốc. Thỉnh thoảng, tôi từng nghĩ “Cái này chẳng giống nhân vật đó tí nào!” khi đọc một cuốn truyện tự xuất bản, nhưng tôi không thể để chuyện đó xảy ra được.
Chà, tôi đoán cô em gái nên được miêu tả như thể cô ấy điên cuồng yêu anh trai mình. Còn người anh trai thì nên có một mức độ ngốc nghếch nhất định. Nhưng, như vậy có lạ không, sau khi họ đã chính thức hẹn hò?… Không, đây là truyện hài mà…
Trong khi chìm đắm trong suy nghĩ, tôi bắt đầu viết kịch bản. Sau đó, tôi nói với cô Double Peace-sensei những gì mình đã nghĩ ra cho đến lúc đó.
“Ưm, địa điểm nên là ở trường của cô em gái và họ bị bao vây bởi các nữ sinh khác.”
“Fumu, một cách tiếp cận đơn giản, đấy ạ. Vậy là chúng ta sẽ phải thêm cả các nhân vật quần chúng nữa.”
“Đúng vậy. Giữa lúc đó, cô em gái bị trêu chọc vì quá hạnh phúc khi được đi hẹn hò với anh trai của mình.”
“Vậy là họ đã thành một cặp rồi nhưng cô ấy vẫn bị trêu chọc, đấy ạ.”
Tôi hơi giật mình trước lời nói đột ngột của cô ấy nhưng…
“C-Chà, dù sao thì chúng ta cũng phải giữ đúng tính cách nhân vật gốc mà. Tiếp theo sẽ là những cảnh họ đi xem bói hoặc uống trà ở quán cà phê với những cô hầu gái thật…”
“Phiền anh chờ một chút ạ, desu. Em sẽ thử phác thảo lại xem sao… Như vậy được không ạ, desu?” Vừa nói, cô ấy vừa giơ trang sổ phác thảo của mình ra cho tôi xem.
“Và… tại sao cô em gái lại bị còng tay thế kia?”
“À thì, cô ấy đang chứng minh rằng mình đã dâng hiến cả thể xác lẫn linh hồn cho anh trai đó ạ, desu.”
“Cái này có khác gì lúc nãy đâu! Tôi đã nói là làm như thế này không được chấp nhận mà!”
“Muuuu… khó ghê đó ạ, desu. Vậy thì, như thế này thì sao ạ?” Cuối cùng, cô ấy đưa tôi xem một bức minh họa bình thường.
Đã vẽ được thế này thì sao ngay từ đầu không vẽ luôn cho rồi. Thôi được, tạm chấp nhận vậy. Chất lượng vẫn cao như mọi khi—–Hả?
“…? Có chuyện gì vậy, Sensei?”
“Ơ? À, không có gì đâu.”
Tôi—tôi tự hỏi… So sánh những bức vẽ quái dị của cô ấy với bức bình thường này, chất lượng dường như không khớp chút nào… Có phải chỉ là trùng hợp không?
“Ừ—Ừm… Tạm thời, một bức như thế này thì ổn rồi.” Tôi vừa nói xong, Double Peace-sensei lại bắt đầu vẽ… nhưng với một vẻ mặt có vẻ cô đơn hơn.
Ngay cả sau đó, thỉnh thoảng cô ấy lại cho ra vài bức vẽ nhạy cảm, nhưng chỉ cần tôi nhắc nhở, cô ấy lại sửa đổi cho tốt hơn. Kết quả là, phong cách vẽ quái dị của cô ấy ngày càng biến mất, giống như cảm giác khó chịu ban nãy cứ lớn dần. Thế nhưng, tôi đang bận tối mắt tối mũi với kịch bản, nên cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
“Ưm ưm ưm…”
Trong khi Double Peace-sensei thỉnh thoảng lại lộ vẻ mặt đau khổ, tôi vẫn tập trung vào công việc của mình. Hai anh em cuối cùng cũng bắt đầu hẹn hò và có một buổi hẹn hò lãng mạn tại lễ hội văn hóa. Diễn đạt thành lời thì không thành vấn đề lớn, nhưng trong tâm trí tôi, vấn đề đó lại lớn như một ngọn núi. Các yếu tố mà người hâm mộ muốn thấy. Không làm thay đổi hình ảnh của bản gốc. Có thú vị hay không. Có thực sự biến nó thành một câu chuyện tình yêu hài hước không. Và, quan trọng nhất, liệu nó có bán chạy hay không.
Không nghi ngờ gì nữa, Suzuka có thể viết nó còn thú vị hơn tôi bây giờ. Tuy nhiên, tôi không phải là một thiên tài như cô ấy. Đây là giới hạn của tôi rồi.
“…Chết tiệt.”
Thế nhưng, dù mang theo bao nhiêu nghi ngờ, tay tôi vẫn không ngừng nghỉ. Không phải vì tôi. Tôi sẽ không để Suzuka phải nghỉ việc. Chỉ nghĩ đến điều đó, tôi đã hoàn thành kịch bản.
…Nói thật, tôi không biết nó có thú vị hay không. Tôi chỉ có thể nghĩ xem độc giả có thể muốn thấy gì. Không thể làm gì hơn được nữa.
“...Double Peace-sensei, tôi đã hoàn thành kịch bản rồi.”
Tuy nhiên, cô ấy không trả lời. Cô ấy cứ tiếp tục phác thảo và trước khi tôi kịp nhận ra, đã có thêm một cuốn sổ phác thảo thứ hai.
“Double Peace-sensei?”
“…? À, vâng, em xin lỗi ạ, desu. Em chỉ quá tập trung thôi. Ừm, vậy là anh đã hoàn thành kịch bản rồi sao? Em sẽ xem ngay đây ạ.” Vừa nói, cô ấy bắt đầu đọc nó một cách rất say mê.
Ngay lúc đó, tôi có một cảm giác thực sự khó chịu, đó là lý do tại sao…
“Ơ—Ơm, tôi sẽ pha cà phê!”
Như thể muốn chạy trốn, tôi buột miệng tuyên bố.
Đã nói vậy rồi thì không còn cách nào khác để pha được cà phê—đó là những gì tôi nghĩ trong đầu khi bước xuống tầng một. Trên đường đi, tôi quyết định ghé qua phòng Suzuka. Sau khi kiểm tra thấy cô ấy đang ngủ say, tôi đi xuống bếp. Ban đầu, tôi chỉ định pha cà phê hòa tan, nhưng cuối cùng lại mang máy pha cà phê ra. Có lẽ tôi chưa muốn quay lại phòng mình—đó là suy nghĩ của tôi khi nhìn chằm chằm vào máy pha cà phê. Khoảnh khắc tiếp theo, tầm nhìn của tôi tối sầm lại.
“……….Hả?” Tôi lập tức tỉnh giấc.
Tôi nhận ra máy pha cà phê đã dừng lại và sự im lặng đã trở lại căn bếp.
“...Ơ? M—Mình ngủ gật sao…?”
Vội vàng xem giờ, tôi thấy khoảng một giờ đã trôi qua.
K—Khủng khiếp rồi! M—Mình đã ngủ gật trong khi.
Sensei Double Peace vẫn còn đang miệt mài làm việc trong phòng tôi!
Tôi đặt cốc cà phê (lúc này đã nguội lạnh) xuống
và vội vã chạy về phòng.
“T-Tôi xin lỗi! Tôi lỡ ngủ gật mất, không cố ý đâu–”
Tuy nhiên, khi mắt tôi thu trọn cảnh tượng trước mặt, tôi đã không thốt nên lời.
“…………….”
Sensei Double Peace vẫn cắm cúi vẽ trong cuốn sổ tay, hệt như lúc tôi rời đi. Nhưng, khung cảnh trong phòng đã thay đổi hẳn. Giấy vẽ tràn lan khắp nơi, hầu hết đều bị gạch bỏ với dòng chữ “[Hỏng rồi.]”. Không khí xung quanh Sensei Double Peace cũng khác hẳn. Trông cô ấy tiều tụy hơn, như thể đã kiệt sức.
“S-Sensei Double Peace….?”
“A, Sensei, ạ? Mừng anh trở về….”
Cô ấy đáp lời nhưng tay vẫn không ngừng vẽ. Cô thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
“Đ-Đừng nói là, cô đã vẽ suốt từ nãy đến giờ….?”
“Vâng, đúng vậy đó ạ.”
“Ừm, không phải sẽ tốt hơn nếu cô nghỉ ngơi một chút sao? Tôi có mang cà phê đến này.”
Dù nó đã nguội ngắt rồi—- đó là điều tôi muốn nói thêm nhưng cô ấy không cho tôi cơ hội.
“Không, tôi không có thời gian đâu ạ.”
“N-Nhưng làm việc quá sức sẽ không tốt đâu—”
“Cho đến giờ, tôi vẫn chưa thể vẽ được thứ gì phù hợp với hình ảnh mà Sensei đang tìm kiếm đâu ạ….”
Cô ấy lộ vẻ mặt buồn bã. Khi cô ngẩng đầu lên, tôi nín thở.
“Sensei, tôi xin lỗi…. Vì tôi không có tài năng, nên tôi cứ làm phiền anh mãi thế này đó ạ….”
“S-Sensei Double Peace?!” Tôi hoảng loạn.
Không hiểu sao, mắt cô ấy rưng rưng nước. Con người lúc nào cũng mang nụ cười vô tư lự ấy, giờ đây sắp khóc.
“C-Có chuyện gì vậy?! Cô nói không có tài năng là sao?!” Thấy tôi bối rối, Sensei Double Peace lại tiếp tục đưa tay, cắm cúi vẽ vào cuốn sổ. Tuy nhiên, tay cô ấy hơi run run.
“Tôi không có tài năng đâu ạ. Đó là lý do vì sao, tôi phải bù đắp bằng sự chăm chỉ nếu muốn vẽ được thứ gì đó phù hợp với hình ảnh của Sensei….”
“Hả?! C-Cô đột nhiên nói gì vậy?! Với cả, cô đang làm việc cho một công ty chuyên sản xuất game eroge, và còn vẽ minh họa siêu chất lượng cho tiểu thuyết ngắn của tôi nữa mà!”
“Đó…. chỉ là điều tôi may mắn có được do tình cờ thôi ạ.” Nói đoạn, cô ấy lấy một cuốn sổ vẽ từ trong túi ra và đưa cho tôi.
“Đ-Đây là gì?”
“Đây là những bức vẽ tôi đã thực hiện khi mới bắt đầu tập vẽ đó ạ.”
Cô ấy nói “Mời anh xem qua ạ.”, tôi liền tập trung ánh mắt vào cuốn sổ vẽ trước mặt, tim tôi không hiểu sao đập nhanh hơn.
“…..C-Cái gì?!” Khoảnh khắc tiếp theo, tôi mất khả năng ăn nói.
Lý do là vô số bức vẽ bên trong không hề giống với bất cứ thứ gì tôi từng thấy từ Sensei Double Peace từ trước đến giờ. Nói thẳng ra, chúng thật sự rất tệ.
“Đó là từ bốn năm trước đó ạ.”
“B-Bốn năm trước?! N-Nhưng, bây giờ, những bức vẽ của cô….!”
“Ban đầu, tôi chưa từng vẽ bất cứ thứ gì trong đời mình, nhưng khi tôi tình cờ gặp được eroge, tôi đã muốn vẽ những cảnh kiểu quỷ mị đó nữa. Từ tận đáy lòng…. Sau đó, tôi cứ miệt mài làm việc rất chăm chỉ để đạt đến trình độ này đó ạ.”
D-Dù sao thì, từ những nét vẽ nguệch ngoạc đó mà đạt được kỹ năng hiện tại…. chỉ trong vài năm?! Nghĩ một cách lý trí, điều đó là không thể. Nhưng, bằng chứng rành rành trước mắt tôi đây. Nếu đúng là như vậy, thì cô ấy đã luyện tập nhiều đến mức nào để đạt được trình độ hiện tại…?
“Tại sao cô lại cố gắng đến thế…. chỉ vì chuyện đó?” Trước khi tôi nhận ra, tôi đã hỏi cô ấy một câu hỏi hoàn toàn khác.
“Bởi vì tôi thích mà ạ.” Nhưng, cô ấy trả lời khá thờ ơ.
“Tôi thích những kiểu cảnh ero quỷ mị đến mức đó, thế thôi.” Cô ấy khúc khích cười, ngẩng đầu nhìn tôi trong khi cô ấy
mắt cô bé vẫn còn vương lệ. "Với lại, hiện tại em thật sự rất, rất yêu thích tiểu thuyết của Tiên sinh Towano Chikai, nên mới đang cố gắng hết sức đây. Thế nhưng, em vẫn chưa thể hoàn toàn nắm bắt được ý tưởng mà Tiên sinh muốn gửi gắm... Mấy bản thảo thông thường thì ý tưởng cứ tuôn ra không ngừng, vậy mà giờ đây lại...!"
Toàn thân tôi cứng đờ. Bởi vì—tôi chắc chắn rằng bản tiểu thuyết của Suzuka tràn đầy năng lượng hơn rất nhiều.
"A, nhưng em vẫn sẽ cố gắng hết sức, ạ! Em nhất định sẽ vẽ ra thứ phù hợp với ý tưởng của Tiên sinh!"
"..................A." Khoảnh khắc nghe thấy những lời đó, tôi cảm thấy như có vật nhọn đâm vào ngực mình.
Tôi không hiểu đó là gì. Thật sự không hiểu... nhưng một nỗi đau đột ngột ập đến. Double Peace-sensei vẫn đang nỗ lực hết mình, với nước mắt vẫn còn đong đầy trong mắt. Dù tin rằng bản thân không hề có tài năng, cô ấy vẫn dốc hết sức để tiến thêm một bước. So với điều đó, tôi đang làm gì thế này? Lấy lý do không có tài năng làm cái cớ, tôi đã cố gắng viết ra một kịch bản phù hợp.
Thông thường, Double Peace-sensei luôn vẽ những hình minh họa tuyệt đẹp cho tiểu thuyết của Suzuka. Vậy mà lý do cô ấy không thể vẽ được gì lúc này... tất cả là vì kịch bản của tôi quá tệ, đúng không?
...Ngực tôi quặn thắt. Trong đầu, chỉ có một suy nghĩ cuộn trào điên cuồng. Rằng như thế này vẫn chưa đủ. Nhưng, rốt cuộc thì tôi phải làm gì đây?!
Chúng ta không thể thua chị em nhà Kanzaka. Để giành chiến thắng, chúng ta phải phát hành một tác phẩm có thể đánh bại họ. Vì lẽ đó... tôi nên làm gì đây. Trả lời tôi đi, Yuu!!
"Tôi......" Có lẽ vì đầu óóc tôi đang ở chế độ quá tải, tôi chẳng thể nghĩ được gì. Điều gì đúng, điều gì sai, điều gì tôi nên làm bây giờ, tôi chẳng có một chút manh mối nào.
Tuy nhiên, đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cửa mở.
"...Anh hai...?" Và Suzuka đang đứng đó.
[IMAGE: ../Images/..]
**Phần 3:**
"...........Hả?"
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trên giường. Đầu vẫn còn hơi choáng váng và cơ thể thì uể oải.
"A..."
Tôi đã nhớ ra. Tôi bị cảm lạnh. Và rồi, anh hai đã bảo tôi đi ngủ.
"...Anh hai."
Anh ấy đã rất lo lắng cho tôi và chăm sóc tôi tận tình nhất có thể. Anh ấy mang thuốc đến, nấu cháo và ở lại bên tôi.
E hèm... đôi khi anh ấy hơi không đáng tin cậy, nhưng khi cần, anh ấy thật sự rất mạnh mẽ. Đúng là anh hai yêu quý của tôi mà.
"...Anh hai?"
Tôi muốn gặp anh ấy. Anh ấy ở đâu? À, đúng rồi. Thay tôi, tôi đã nhờ anh ấy viết kịch bản doujinshi. Vì là anh ấy, tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ viết kịch bản hay nhất từ trước đến nay—
Hở? Chờ một chút đã? Vậy là, hiện tại anh ấy đang ở một mình với Double Peace-sensei trong phòng sao?
"...Em không muốn vậy..." Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến tim tôi quặn đau.
Chưa kịp nhận ra, tôi đã bật dậy khỏi giường và đi về phía phòng anh hai. Chân tôi hơi loạng choạng, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để có thể gặp anh ấy...
"...Anh hai?"
Mở cửa ra, anh ấy thật sự đang ở cùng Double Peace-sensei.
Không. Anh hai là của em. Anh ấy là người duy nhất của em, nên em sẽ không nhường anh ấy cho người phụ nữ khác. Em không muốn vậy. Đương nhiên là không rồi!
"S-Suzuka?! E-Em! Em dậy rồi sao?!"
Anh hai nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
Sao anh ấy lại ngạc nhiên thế nhỉ? Tôi không biết. Nhưng điều đó không quan trọng lúc này.
"Anh hai..." Cuối cùng cũng được gặp anh ấy, tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi muốn cảm nhận hơi ấm của anh ấy. Tôi muốn được bao bọc bởi mùi hương của anh ấy. Vì những cảm xúc đó, tôi đã vươn tay về phía anh.
"C-Cẩn thận!" Tuy nhiên, đúng lúc đó, anh ấy đột nhiên ôm chầm lấy tôi.
Funya... ấm quá. Mùi hương dễ chịu ghê... Anh hai...
"Thật tình, sao em lại rời khỏi giường chứ...?"
"Có chuyện gì xảy ra với cô bé vậy ạ?"
"Hình như em ấy bị cảm... Xin lỗi, tôi sẽ đưa em ấy về phòng." Nói xong, anh ấy...
những lời ấy, anh khẽ bế bổng em lên rồi đưa em về phòng.
“Bế công chúa… ư…”
“N-Nói gì vậy? Em sốt đến ngớ ngẩn rồi sao?”
Khi về đến phòng, anh nhẹ nhàng đặt em lên giường. Đúng là đầu óóc em chẳng còn tỉnh táo cho lắm, nhưng em vẫn ước gì anh lại bế em như thế thêm lần nữa…
Thế nhưng… ơ? Sao em lại dám đòi hỏi anh như vậy nhỉ…?
“Trời đất ơi, em vẫn còn sốt đấy, mau nằm yên trên giường đi, được chứ?”
“A, đợi đã…” Thấy anh chuẩn bị quay về phòng, em vội cất tiếng gọi.
“Có chuyện gì à? Em vẫn thấy khó chịu sao?”
Không, em chỉ muốn ở bên anh lâu hơn một chút thôi——Em muốn nói vậy, nhưng khi vừa mở miệng, em lại nhận ra một điều.
“…Anh trai? Sao mặt anh lại đau khổ đến thế?”
“…Ơ? K-Không, em nói gì vậy?”
Anh đang cố che giấu, nhưng điều đó là không thể. Rốt cuộc thì em vẫn luôn nhìn anh mà.
“Anh… có chuyện gì phiền lòng sao?”
“K-Không phải vậy đâu… Mọi chuyện đều ổn mà, em cứ ngủ tiếp đi.”
“Em không muốn. Đừng cố che giấu nữa, xin anh đấy.” Em bĩu môi đáp lại.
Dù vậy, anh trai chỉ nhìn em với vẻ mặt bối rối, không nói một lời nào.
“Đừng nói với em… là về kịch bản cho tập truyện tự xuất bản đấy nhé?” Nghe em nói, anh bắt đầu tỏ vẻ lo lắng. “Anh đã viết kịch bản kiểu gì vậy? …Làm ơn, nói em biết đi. Nếu không, em sẽ không ngủ đâu…”
“Cái đó…” Anh vẫn không nói.
…? Em không hiểu phản ứng đó chút nào. Có lẽ vì đầu em vẫn còn đau. Có chuyện gì đang làm anh khó xử à?
“Anh trai à, không cần phải suy nghĩ sâu xa đến thế đâu…” Trước khi em kịp nhận ra, em đã lại mở miệng. “Anh trai cứ viết kịch bản theo ý mình muốn là được mà.”
Ngay lúc đó, anh trai nhìn em với vẻ mặt ngạc nhiên.
…?? Em cũng không hiểu phản ứng đó nữa. Em đã nói gì lạ sao?
“Không, chuyện đó nhất định sẽ—”
“…? Anh trai thích tiểu thuyết của em mà, đúng không?”
Vẻ mặt anh trở nên cay đắng.
“……! A-Anh thích chứ! Đương nhiên là thích! Chính vì vậy anh—”
“Vậy thì, anh cứ viết với cảm xúc đó đi, và nó sẽ trở thành kịch bản tuyệt vời nhất từ trước đến nay…!”
Vì lý do nào đó, anh như nín thở sau lời em nói.
“Dù sao thì anh trai cũng là người hâm mộ số một của em mà…! Nếu anh viết kịch bản bằng tất cả tình cảm đó, em chắc chắn anh có thể tạo ra câu chuyện tình cảm-hài hước về tình anh em thú vị nhất từ trước đến nay! He he he…”
“A———”
Hà… chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích rồi. Anh trai từng nói rằng anh ấy đặt tất cả tình cảm dành cho nguyên tác vào truyện tự xuất bản của mình. Và tình cảm của anh trai dành cho tiểu thuyết của em chắc chắn phải mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác! Đó là câu chuyện em đã viết bằng tất cả tình cảm của mình dành cho anh ấy, đúng không?! Đương nhiên anh ấy sẽ viết kịch bản hay nhất thế giới rồi! Phải không?!
“Với sức mạnh tình yêu nảy nở giữa hai anh em, chúng ta có thể đánh bại hai người kia…! A, em thực sự muốn xem tập truyện tự xuất bản đã hoàn thành ngay bây giờ quá…! He he he he, ho ho”
Có lẽ em đã hơi quá đà một chút, nhưng đầu em lại càng choáng váng hơn trước. Thế nhưng, nghĩ đến việc tình yêu giữa em và anh trai sẽ đánh bại kẻ thù, em không thể ngừng cười tủm tỉm…!
“…? Anh trai?”
Em chợt nhận ra điều đó. Anh đang nhìn em với đôi mắt mở to. Không nói một lời nào, anh chỉ nhìn chằm chằm vào em với ánh mắt đầy nồng nhiệt.
Đ-Đây chắc chắn là câu trả lời của anh ấy về tình cảm của em dành cho anh! Ừm, ừm, vậy thì, em cũng sẽ đưa ra một yêu cầu nữa!
“Làm ơn, hãy tạo ra một tập truyện tự xuất bản tràn ngập cảm xúc của anh trai…!” À, thực ra em không cần phải nói điều đó! He, he he he ho ho
“…Suzuka.” Anh trai nói khi anh ấy cúi đầu xuống. “…Anh hiểu rồi. Anh đã sai về điều đó.”
…? Sai về điều gì cơ chứ?
Quả đúng như anh nói... Dù trong thâm tâm em cũng ý thức được điều ấy nhưng em lại chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện phải thắng bằng được... Nhưng cảm xúc này mới chính là điều tuyệt vời nhất khi sáng tác truyện tự xuất bản..."
Nhưng khi thấy anh nắm chặt tay thành quả đấm ấy, nhìn anh ngầu đến khó tin, bao lo lắng trong em bỗng tan biến! Em suýt nữa đã không kìm được mà lao ra ôm chầm lấy anh ngay lúc này! ...Tuy nhiên, cơ thể mụ mị vì sốt khiến em đành đứng yên. Nhưng dù sao em vẫn muốn được anh chiều chuộng đến khi khỏi bệnh! Ơ? Mà không phải lúc nào mình cũng thành thật như vậy sao?
"Tch... Mình đúng là thằng ngốc. Không ngờ lại không tự nghĩ ra được điều giản đơn vậy... Xin lỗi Suzuka, lần này anh hứa sẽ viết kịch bản tuyệt vời nhất có thể!"
"V-Vâng, được ạ...!" Nghe thế tôi giật nảy mình vì sung sướng.
Từ đầu đã biết chắc anh sẽ làm được nhưng đưực nghe lời hứa như vậy cũng không tồi chút nào!
"Được rồi, đến giờ anh về. Cảm ơn em, Suzuka. Giờ anh ổn rồi nên em cứ nghỉ ngơi đi nhé."
Vừa dứt lời, anh đứng dậy toan ra khỏi phòng.
...Ơ? K-Không được. Em rất muốn đọc truyện... nhưng hơn cả là muốn ở bên anh, vì đây là lúc hiếm hoi chỉ có hai chị em. Em muốn được anh cưng chiều...!
"Suzuka?"
Chưa nhận ra thì thân thể đã tự động đưa tay níu lấy vạt áo anh, ngăn bước chân anh đang rời đi.
"Có chuyện gì sao? Em vẫn còn lo lắng à?"
"Ơ? Không, từ đầu em đâu có lo..."
"C-Cảm ơn...? Không phải thế. Còn chuyện gì khác chứ?"
"À ừm... Trước khi ngủ, anh ngồi đây với em... được không?" Tôi bật thốt thành lời. Bình thường không đủ dũng cảm nói ra nhưng giờ thì chẳng ngại ngần gì cả.
"C-Chứ còn gì nữa..." Anh suy nghĩ giây lát rồi quay về chỗ cũ bên giường tôi.
"V-Với cả... xin anh xoa xoa cái bụng..."
"Xoa...?"
"M-Muốn anh xoa bụng em nhẹ nhàng...!" Lạ thay, tôi cứ thành thật nói hết mong muốn.
Hiểu là trẻ con nhưng hôm nay chỉ muốn được anh chiều hơn một chút.
"À... như thế này nhỉ? G-Giống hồi xưa quá nhỉ..." Anh ngượng nghịu nhưng vẫn nhẹ tay vuốt ve bụng tôi... theo nhịp đều đều...
"Funya..." Hưởng cảm giác dễ chịu đến lạ, cả người tôi càng lúc càng thả lỏng.
Anh lẩm bẩm "Sao hôm nay Suzuka kỳ cục thế. Hay là tại sốt..." nhưng tôi chẳng quan tâm. Đơn giản vì quá khoái chí.
"A---anh..."
Ngay sau đó cơn buồn ngủ ập đến. Dù cố níu giữ hỉnh hoan thêm tích tắc nữa, tôi vẫn dần chìm vào cõi mộng.
"...Suzuka ngủ ngoan... Với cả... cảm ơn em..." Giọng anh xa xôi vọng lại lần cuối trước khi ý tức nhạt nhòa.
Phần 4:
Khi quay về phòng, Kính Tuyết Tiên sinh vẫn đang miệt mài vẽ trong sketchbook.
"Ah, tiên sinh? Em gái ngài ổn cả chứ desu?"
Không đáp, tôi chỉ chăm chắm ngắm nhìn phác thảo ngổn ngang phòng. Nhấc bản sketch gỗ đầu tiên của Tiên sinh, tôi ngắm kỹ bức vẽ đánh dấu lần đầu tiên nàng theo đuổi thị hiếu riêng này.
"Uhm, tiên sinh sao vậy?"
...À, mình hiểu rồi. Hiển nhiên như ban ngày. Khác quần nào hình vẽ khi không kìm nén bản năng luôn tràn đầy sức sống hơn bức làm theo khuôn phép. Tại sao đến giờ ta mới nhận ra?
"Kính Tuyết tiên sinh... Ta xin lỗi."
"Ơ? S-Sao thế desu?"
"Ta thật sự ân hận vì bắt nàng khổ sở thế này. Ngay bây giờ ta sẽ viết lại kịch bản."
Nghe vậy, Kính Tuyết tiên sinh...
Hả?! – cô giật mình thốt lên. Ừm, tôi nghĩ vậy…
“Ý thầy là sao ạ, desu?!”
“Suốt bấy lâu nay, tôi đã sai rồi. Cứ ngỡ là phải làm ra một cuốn Doujinshi bán chạy hơn cả của chị em nhà Kanzaka, nên tôi đã cố hết sức viết thứ gì đó mà độc giả có thể thích… Tôi thậm chí còn ép buộc Sensei Double Peace phải làm theo…” Nhưng, tôi đã lầm.
“Giờ nghĩ lại, đúng là điên rồ thật. Về cơ bản, tôi đã làm y hệt chị em nhà Kanzaka. Không hề có chút cảm xúc nào với nội dung, chỉ đơn thuần ép buộc cậu phải tạo ra một cuốn Doujinshi. Chúng ta không nên làm thế.”
“Sensei…”
“Cứ như những gì Sensei Double Peace đã làm bấy lâu nay. Cậu làm là vì cậu thích – chỉ vậy thôi. Chính một tác phẩm như thế này mới có thể đánh bại chị em nhà Kanzaka.”
“Chuyện gì xảy ra vậy Sensei? Có chuyện gì với Imouto-san sao, desu?”
“…Tôi đúng là một tên ngốc, nên không nhận ra. Tôi suýt chút nữa đã đi sai đường và em ấy đã nghiêm khắc chỉ ra lỗi lầm của tôi…” Tôi nở một nụ cười gượng gạo. Tuy nhiên, tôi sẽ không ngần ngại nữa. “Ngay bây giờ, tôi sẽ viết kịch bản mà tôi muốn xem nhất. Không cần gì khác. Vì vậy, Sensei Double Peace cũng cứ vẽ theo ý mình thích đi!”
“Hả? N-Nhưng, nếu tôi làm vậy… desu.”
“Không sao cả, tôi tin cậu.”
“Tin tôi sao…? Nhưng tôi chẳng có tài năng gì cả…”
“Điều đó không quan trọng một chút nào. Dù sao thì, Sensei Double Peace đã nói rằng cậu yêu thích tiểu thuyết của tôi từ tận đáy lòng, nên đương nhiên cậu sẽ có thể vẽ ra những hình minh họa tuyệt vời nhất!”
Tôi xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian như vậy – tôi cúi đầu một lần nữa xin lỗi.
Cũng giống như Suzuka đặt niềm tin vào tôi, tôi đáng lẽ cũng nên đặt niềm tin vào Sensei Double Peace. Và với điều đó, từ tận đáy lòng, tôi sẽ làm như vậy!
“…………” Cô im lặng trong chốc lát. Nhưng, ngay giây tiếp theo… “Thật sự được sao, desu?” Cô nói, đôi vai hơi run lên. “Một người như tôi mà cũng có thể vẽ theo ý mình thích sao?”
Mới chỉ vài khoảnh khắc trước, Suzuka đã nói với tôi điều quan trọng nhất khi muốn tạo ra thứ gì đó.
Ghi nhớ điều đó, tôi một lần nữa mở lời.
“Đương nhiên rồi! Sáng tạo những gì mình muốn mới chính là tác phẩm của cậu, đúng không?! Vì vậy, Sensei Double Peace NHẤT ĐỊNH phải vẽ những gì cậu muốn vẽ, nếu không sẽ chẳng thành công đâu!”
Với điều đó, chúng tôi không thể nào thua được. Vì vậy, với khí thế mạnh mẽ hơn cả trước, tôi cúi đầu thật sâu mà nói “Xin cậu đấy!”
Cuối cùng, đôi vai cô ngừng run rẩy và cô ngẩng đầu lên.
“T-Tôi sẽ vẽ nó, desu! Dù sao tôi cũng yêu thích nó mà! Tiểu thuyết của Sensei, từ tận đáy lòng! Vì vậy, tôi hầu như không thể kìm được lòng mình mà muốn vẽ ngay lập tức!!” Với đôi mắt ngấn lệ, cô nói vậy cùng một nụ cười rạng rỡ. Với điều đó, cuối cùng chúng tôi cũng bắt đầu tạo ra cuốn Doujinshi.
“Cảm ơn Sensei rất nhiều vì hôm nay, desu!” Đứng trước lối vào, cô một lần nữa quay lại và cúi đầu.
Nhìn ra bên ngoài, trời đã tối mịt. Đột nhiên đã đến đêm rồi. Chúng tôi đã làm mọi thứ có thể. Giờ Sensei Double Peace phải hoàn thiện những nét cuối cùng và chuẩn bị trưng bày. Tôi không thể làm gì thêm nữa.
“Tôi đã khiến cậu phải chịu nhiều vất vả như vậy, không biết phải xin lỗi thế nào cho phải.”
“Không, không có lý do gì để xin lỗi cả, desu! Đây là lần đầu tiên có người chấp nhận phong cách vẽ của tôi như thế này! Tôi thực sự rất hạnh phúc… đó là lý do tại sao tôi mới là người phải cảm ơn Sensei.” Cô một lần nữa cúi đầu cùng một nụ cười.
“Tôi mới là người phải nói lời cảm ơn. Từ giờ trở đi, tôi sẽ không bận tâm đến kỹ năng hay bất cứ điều gì mà chỉ viết theo cách tôi muốn.”
“Hả? Nhưng, Sensei đã làm vậy ngay từ đầu rồi mà, desu?” Cô nghiêng đầu.
…Vậy ra cô ấy nghĩ về tiểu thuyết của Suzuka như thế đó.
“Thôi được rồi, phần còn lại nhất định em sẽ hoàn thành xong xuôi, mọi người cứ trông chờ vào hội chợ tuần sau nhé!”
“Chúng ta nhất định sẽ thắng.”
“Vâng ạ!”
Tôi bắt tay cô ấy, nhìn cô ấy rời đi rồi quay vào nhà, đi thẳng lên phòng của Suzuka.
“….À, Onii-chan…?” Có vẻ như cô bé đã thức giấc bởi tiếng động khi tôi mở cửa, cô bé định ngồi dậy nhưng tôi đã ngăn lại.
“…Nhờ có em, anh đã viết được kịch bản hay nhất từ trước đến nay. Và thầy Double Peace cũng tràn đầy nhiệt huyết.”
Đó là tất cả những gì tôi muốn báo cho em ấy.
“Em mừng quá…” Cô bé cười, dù nụ cười còn nhợt nhạt. “Anh có thể kể cho em nghe anh đã viết kịch bản như thế nào không…?”
Thấy cô bé nài nỉ như vậy, tôi bỗng nhớ lại những ngày xưa cũ. Với một nụ cười chua chát, tôi đáp lời cô bé: “Đương nhiên rồi.”
“….Ehehe, anh em mình thật tình cảm… Onii-chan đã…”
Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày thi đấu. Nhưng, tôi hoàn toàn không cảm thấy chút căng thẳng nào từ Suzuka.
“Funya….Onii……..chan…”
Cùng lúc tôi giải thích xong, hơi thở của Suzuka đã đều đặn trở lại và cô bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong khi tôi vẫn dõi theo.
**Phần 5:**
Cuối cùng, ngày thi đấu cũng đến.
Suzuka và tôi đứng cạnh nhau, ngước nhìn lên hội trường. …..Giờ phút quyết định đã đến.
“Đi thôi, Onii-chan.”
Trong khi tôi hành động cứng nhắc như một con robot vì căng thẳng, thì Suzuka lại hoàn toàn trái ngược.
Gặp Mai trên đường đi, nhóm chúng tôi cùng nhau tiến về gian hàng của thầy Double Peace.
“Cuối cùng cũng đến ngày rồi! Chúng ta nhất định sẽ thắng!” Cô ấy nhiệt tình chào đón chúng tôi. Tất nhiên, chúng tôi cũng cảm thấy như vậy.
Chuyện xảy ra khi chúng tôi đang bận rộn chuẩn bị.
“…..Chào.”
“Hừ! Đáng gờm thật khi mấy người không chạy trốn mất trong lúc này!” Hai chị em nhà Kanzaka bước đến.
“….Sao mấy người lại đến đây?”
“Chúng tôi đến đây để đưa doujinshi của chúng tôi cho mấy người. Vậy nên, đưa doujinshi của mấy người đây. Chỉ để kiểm tra xem mấy người có tô vẽ nó vì không thể thắng về nội dung không thôi.”
Trao đổi doujinshi, cô ta xem xét.
“…..Hừm, bìa nhìn bình thường. Vậy ra Ahi cuối cùng cũng nhận ra rằng cô ấy vẽ thứ dành cho mọi lứa tuổi thì tốt hơn —— khoan đã, cái này là sao vậy?! Cái này có khác gì những gì cô ấy vẫn luôn vẽ đâu! ….Không, cái này hình như còn tệ hơn…?!?” Trong chốc lát, cả khuôn mặt cô ta đỏ bừng và cô ta run lên vì tức giận (hay xấu hổ?). “H-Hừm!! Vậy ra mấy người chẳng tiến bộ chút nào hết, hả!? Àhh, tôi hiểu rồi! Dường như người thắng cuộc đã được định đoạt rồi! Tôi mong chờ bài phát biểu khi mấy người từ giã cuộc chơi đấy!”
Nói rồi, cô ta nhanh chóng quay lưng bỏ đi thật nhanh, tất nhiên là cùng với chị gái mình.
…..Đừng có tự tiện công bố người thắng cuộc trước khi cuộc đấu bắt đầu chứ.
“Đừng bận tâm chuyện đó. Trận đấu chỉ mới bắt đầu thôi mà.”
“Đúng vậy. ….Tuy nhiên, chúng ta phải nghĩ cách trả đũa họ khi thắng cuộc.”
“Chính xác, họ sẽ phải hối hận vì đã nói chuyện với chúng ta như vậy.”
“….Em-em chỉ mong cảnh sát sẽ không phải vào cuộc vì chuyện đó…”
Trong lúc Mai và Suzuka đang bàn tán về những chuyện như vậy, tôi cãi lại bằng một giọng nhỏ.
…..Thôi, giờ cũng chẳng có thời gian để nghĩ chuyện đó. Tôi phải kiểm tra doujinshi của họ nữa. Biết đâu họ chơi xấu thì sao—–là những gì tôi nghĩ khi lật bìa ra, nhưng ngay khi nhìn thấy nội dung, tôi đã “C-Cái này là…!”
“Đ-Đừng nói là… tất cả cái này đều là… thứ R-18…?”
Thầy Double Peace dường như đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm của tôi và cũng ghé mắt nhìn qua vai tôi. Trong lúc đó, tôi lướt nhanh qua các trang khác và hóa ra tôi không hề nhầm. Toàn bộ đều là nội dung R-18.
“Họ cũng từng tạo ra những thứ dành cho mọi lứa tuổi… vậy sao giờ lại thế này?”
“Điều đó chỉ cho thấy cô ấy nghiêm túc đến mức nào thôi… Runa-chan…”
Trong khi tôi đang cố gắng bình tĩnh lại sau cú sốc, ngay cả thầy Double Peace cũng thốt lên bằng giọng khá ngạc nhiên.
……Nghĩ đến việc họ lại làm nội dung R-18…
[IMAGE: ../Images/..]
Những hình minh họa này… Thôi thì, truyện tự xuất bản của tụi mình cũng không kém cạnh là bao... nhưng không ngờ họ lại dám mạo hiểm bước chân vào "lãnh địa" này... bởi từ trước đến giờ họ có bao giờ làm loại R-18 đâu cơ chứ.
"Ơ? Có chuyện gì vậy, Onii-chan?"
Nghe thấy tiếng Suzuka, tôi vội vàng khép cuốn truyện tự xuất bản lại, buột miệng: "À không... Không có gì cả."
...Đúng rồi. Tôi và cô Double Peace đã dốc hết sức mình rồi. Giờ có lo lắng cũng chẳng thay đổi được gì.
"Không có gì đâu. Thôi, mình đi kiểm tra gian hàng xem mọi thứ đã sẵn sàng chưa, cô Double Peace?"
"Đã xong xuôi hết rồi, desu. Cháu đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi... Dù sao thì cũng sắp bắt đầu rồi, desu." Vừa nói, cô Double Peace vừa chỉ tay vào những cuốn truyện tự xuất bản đã được bày biện gọn gàng trên bàn, nở nụ cười quen thuộc.
Giờ đây, thành quả lao động của chúng tôi đã được xếp ngay ngắn bên cạnh nhau. Và rồi, khoảnh khắc định mệnh đã điểm khi dòng người bắt đầu ồ ạt đổ vào sảnh.
"Cảm ơn quý khách rất nhiều!"
"...Cảm ơn quý khách ạ."
Tôi và Suzuka đứng cạnh nhau, cùng bán truyện tự xuất bản. À mà, cả hai đứa tôi đều không mặc đồ hóa trang đâu nhé.
"Ơn trời, đống này bán hết sạch rồi này."
"Tiến độ thế này tốt quá chứ còn gì nữa? Hình như hôm nay đông khách hơn mọi lần thì phải."
Đúng như Suzuka nói, dường như lượng khách hàng cứ kéo đến không ngớt.
"Vì truyện tự xuất bản của chúng ta lấy nguyên tác từ tiểu thuyết của Tiên sinh, nên chắc hẳn có rất nhiều người quan tâm chỉ vì lý do đó thôi, desu."
"...Nhắc mới nhớ, số lượng các nhóm làm truyện tự xuất bản dựa trên tiểu thuyết của tôi cũng đang tăng lên đáng kể."
Dù mới chỉ khoảng một tháng kể từ Comiket lần trước, nhưng sự gia tăng này có thể thấy rõ chỉ bằng cách nhìn quanh.
"Vậy còn bên Ambivalenz thì sao rồi?"
Tôi cũng rất quan tâm đến chuyện đó. Phần quan trọng nhất trong cuộc cạnh tranh này là doanh số bán hàng, nên tiến độ của chúng tôi hiện tại chẳng có ý nghĩa gì. Tuy nhiên...
"Từ đây không nhìn thấy được rồi."
Chúng tôi cách khá xa nhau nên không thể kiểm tra một cách dễ dàng như vậy. Thế nên Mai đã đi qua đó xem tình hình, nhưng...
"Chết rồi, chết rồi!"
Đúng lúc đó, Mai quay trở lại... nhưng với vẻ mặt hoảng loạn.
"C-Có chuyện gì vậy?!"
"Một hàng người dài dằng dặc đang xếp ở gian hàng của họ. Không chỉ vì mọi người quan tâm do họ lấy tiểu thuyết của Towano Chikai làm nền tảng, mà đây còn là cuốn truyện tự xuất bản R-18 đầu tiên của họ, khiến ai nấy cũng tò mò hết!"
Có vẻ như họ đã lên kế hoạch từ trước. Chết tiệt...!
"P-Phải làm sao đây, Yuu! Cứ đà này thì...!"
"Bình tĩnh nào. Cuộc cạnh tranh vẫn chưa kết thúc. Chúng ta cứ tiếp tục như thế này."
Tôi tin vào kịch bản mà mình đã viết. Tôi tự tin rằng cuốn truyện tự xuất bản mà tôi và cô Double Peace đã tạo ra là bản tình ca vĩ đại nhất dành cho tiểu thuyết của Suzuka.
"M-Mình sẽ đi xem lại một lần nữa!"
Tuy nhiên, Mai dường như vẫn còn rất căng thẳng, cô ấy nói vậy rồi chạy đi mất một lần nữa.
Trong lúc đó, những vị khách khác lại đến. Mặc dù vậy, một nỗi nghi ngờ nhỏ bắt đầu lớn dần trong lòng tôi, sợ rằng chúng tôi sẽ không thể bắt kịp.
"Onii-chan, không sao đâu. Em tin anh."
Suzuka có lẽ đã cảm nhận được sự căng thẳng của tôi nên cô ấy nói vậy với một giọng điệu trấn an.
Nhìn nụ cười của em ấy, những nghi ngờ trong tôi tan biến, và tôi đáp lại với một giọng đầy tự tin: "Em nói đúng."
...Nhưng, nội dung cuốn truyện tự xuất bản của họ thực sự tuyệt vời đến vậy sao? Tôi chưa kịp đọc nội dung vì đã quá bất ngờ trước quyết định tạo ra một cuốn truyện tự xuất bản R-18 của họ. Vì thế, tôi quyết định liếc nhanh một cái.
".............Hả?" Tôi lập tức có một cảm giác lạ lùng.
...Có phải mình tưởng tượng không nhỉ? So với những tác phẩm khác của họ, chất lượng hình như hơi...
"À, Tiên sinh?! Hôm nay thầy cũng ở đây sao?!"
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói gọi mình, gần như buộc tôi phải ngẩng đầu lên.
"Hả? M-Minazuki-san?"
"Vâng! Đệ muội tương lai của thầy, Minazuki Sakura đây ạ!"
Vẫn là Minazuki-san như mọi khi. Nhưng, tại sao em ấy lại ở đây?
Hôm nay Tiên sinh cũng tới giúp ạ? Nếu Sakura biết thì chắc chắn đã chạy tới đây đầu tiên rồi.
“À, ừm, đại loại là vậy… nhưng sao Minazuki-san lại ở đây?”
“À, đúng rồi! D-Doujinshi vẫn còn chứ ạ?! À-à, may quá!” Nhìn thấy chồng doujinshi xếp ngay ngắn trên bàn, cô ấy liền reo lên đầy phấn khởi: “Sakura mừng quá, may mà vẫn chưa bán hết… Tiên sinh cho Sakura mua ba cuốn có được không ạ?!”
“Tôi không ngại, nhưng sao cô lại cần đến ba cuốn?” Tôi vừa đưa cô ấy ba cuốn, vừa hỏi.
“Ơ, Tiên sinh không biết sao? Cuốn doujinshi này đang nổi đình nổi đám trên mạng đấy ạ?!”
“Trên mạng? Nổi đình nổi đám ư?”
“Vâng ạ! Mới đây thôi, mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao rằng cuốn doujinshi này thật sự tuyệt vời! Vì Sakura không thể nào bỏ lỡ được, nên đã trốn việc chạy ngay tới đây đó ạ!”
Ủa? Cái gì cơ? Thật tình thì tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì. Trong lúc tôi đang ngẩn người ra thì…
“Xin lỗi, cho tôi một cuốn ạ.”
“Ừm, cho tôi hai cuốn được không? Một người bạn nhờ tôi mua giúp nữa.”
“Vâng! May quá tôi tới kịp lúc! Cho tôi cuốn này nhé!”
Bất thình lình, lượng khách hàng bỗng tăng vọt.
“O-Onii-chan… chuyện gì…?”
“A-Anh không biết nữa. Nhưng chúng ta phải hành động ngay lập tức thôi!”
Nhìn sang, ngay cả Double Peace-sensei cũng đang bận tối mắt tối mũi với việc đem thêm doujinshi ra. Suzuka và tôi lại dốc sức vào việc bán hàng… Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?!
“Tiên sinh, Tiên sinh! Nhìn này!”
Minazuki-san khẽ chạm vào vai tôi, muốn tôi xem màn hình điện thoại của cô ấy.
Nhìn thấy những dòng chữ trên đó, tôi liền “À” một tiếng.
Đó là một diễn đàn trực tuyến nơi những người đã đọc doujinshi đăng tải ý kiến của họ.
[Đây đúng là một tác phẩm đỉnh cao! Mọi fan cứng đều phải mua nó!]
[Em gái thì quá là gợi cảm! Còn ông anh trai thì lại bá đạo hết sức!]
[Tác giả này chắc hẳn yêu truyện gốc lắm rồi.]
[Đây chẳng phải là những bản vẽ chính thức của Ahegao Double Peace-sensei sao? Đem phát hành thế này có ổn không đấy?]
[Tôi có linh cảm rằng đây sẽ là một tác phẩm hiếm có khó tìm đấy. Mua ngay trước khi quá muộn!]
Và cứ thế…
“Cái này là…”
Không ngờ mọi chuyện lại hóa ra thế này…!
“Hyaa… cái gì đây chứ! Cái này quá là gợi cảm… Haha!” Minazuki-san nói với đôi má ửng hồng khi đọc cuốn doujinshi.
“Ừm, hay chứ?”
“Hay hay không thì tác phẩm này cũng tràn ngập tình yêu dành cho nguyên tác, nên đương nhiên fan nào cũng muốn sở hữu rồi! Nó mang một bầu không khí ma quái nhưng lại đậm chất truyện gốc vô cùng! Thật là tuyệt vời!”
Nó hoàn toàn giống như một kết cục chính thức theo kiểu ma quái! — cô ấy nói tiếp trước khi lại chú tâm vào cuốn doujinshi. Nghe vậy, toàn thân tôi run lên vì phấn khích.
“O-Onii-chan, khách hàng…!”
“À, xin lỗi! Anh cũng sẽ giúp!” Chỉ trong vài giây, trước mặt chúng tôi chẳng còn thấy gì ngoài khách hàng. Vì lý do an toàn, tôi đã đưa Minazuki-san vào khu vực quầy bán hàng của chúng tôi.
[IMAGE: ../Images/..]
“M-M-Mọi người!” Mai trở lại với vẻ căng thẳng như lúc nãy. “C-Có chuyện lạ ở quầy của Ambivalenz! Đột nhiên tất cả mọi người đều biến mất rồi!”
“Hả?! Ý cậu là sao?!”
Trong lúc tôi đang nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên, Minazuki-san chỉ nghiêng đầu với vẻ “Ambivalenz…?”
“…Sakura hình như đã nghe nói về chuyện đó… À, phải rồi! Họ cũng là một nhóm sản xuất doujinshi dựa trên tiểu thuyết của Towano-sensei! Nhưng hình như nội dung không được tốt cho lắm!”
“…Nội dung không tốt ư?” Khi tôi hỏi lại, Minazuki-san một lần nữa rút điện thoại thông minh ra.
“Ừm… Hình như nội dung không giống với phong cách của Towano Chikai lắm, mà ngay cả những hình minh họa có tính gợi cảm cũng không đẹp mắt!”
Từ góc độ của một người hâm mộ, điều đó thực sự là tệ nhất — Minazuki-san nói thêm với một nụ cười.
…Vậy ra đó là cảm giác tôi đã có trước đây ư?
“Ối, sao tự nhiên lại đông người thế này?! Có chuyện gì vậy?!”
"À đúng rồi! Khách hàng! Mai, cậu phụ giúp đi!"
"Sakura cũng sẽ giúp!"
"Không được, cậu vừa mới trốn nhiệm vụ đấy?! Phải về vị trí ngay bây giờ!" Vừa nói thế, cả nhóm chúng tôi tập trung phục vụ khách. Ấn phẩm của chúng tôi bán chạy như tôm tươi, nhưng dòng người vẫn không hề thưa bớt.
Lúc này tôi tuyệt nhiên không có thời gian để nghĩ đến cuộc đấu nữa. Vì thế mà tôi cũng không chắc liệu mình có thật sự nghe thấy giọng nói khẽ của Suzuka:
"Ra là... thế này chính là sức mạnh của tình yêu sao...?!"
Phần 6:
"S-Sao lại thành ra thế này chứ...!"
Sự kiện đã kết thúc, tầng lớn giờ chẳng còn bóng khách nào. Trong lúc mọi người đang thu dọn, chúng tôi đối diện với hai chị em Kanzaka tại quầy của Double Peace-sensei.
Và kết quả cuộc đấu... là thất bại thảm hại của họ.
Ban đầu Ambivalenz dẫn trước khá xa, nhưng cuối cùng họ còn chẳng bán hết số sách đã chuẩn bị. Ngược lại, nhóm chúng tôi mang không đủ bản. Quả là màn lội ngược dòng ngoạn mục.
"Tại sao...! Tại sao chứ!" Cô em Kanzaka không chấp nhận kết quả, giậm chân tức tối.
Bại trận trắng tay dưới tay kẻ thường dân. Quả là khó mà hiểu nổi ngay được. Dù vậy——
"Này, hai người nên hiểu lý do mình thua chứ?"
"...H-Hả? Ý anh là sao...?"
"Các người đã đọc doujinshi của bọn tôi đấy thôi? Hẳn đã thấy cả tình yêu chan chứa trong đó?"
"Ư... nhưng các anh vẫn dùng mấy hình minh họa khiêu gợi ghê tởm đó mà...!"
"Đó chính là cách Double Peace-sensei thể hiện tình yêu của mình. Sensei vẽ theo ý muốn, tôi viết theo cách tôi muốn. Kết quả là tác phẩm đánh bại hai người đây."
Tôi nói mà lòng nhớ lại ngày hôm đó.
Cả hai chúng tôi chỉ đơn thuần nói ra điều mình muốn, cách chúng tôi muốn tác phẩm sẽ ra sao.
Với tôi, tôi chỉ mong được nhìn cảnh Yuuka bị trêu đến mức ngượng điên người. Hình ảnh dễ thương ấy ám ảnh tâm trí, khiến tay tôi viết lia lịa và bỗng dưng kịch bản đã hoàn thành.
Còn Double Peace-sensei thì nỗ lực hoá giải thành hình ảnh câu chuyện tôi đề xuất, đồng thời đặt tên cho tác phẩm.
Mặc dù kịch bản chính tôi hoàn thiện, nhưng mọi chi tiết còn lại đều mang đậm phong cách quỷ dị đặc trưng của Sensei.
Dải băng bịt mắt, vòng cổ, những cảnh khống chế theo phong cách BDSM. Vậy nên chẳng lạ khi anh trai lại toát ra nụ cười ma mị trong khi em gái cứ nằm trong tay hắn. Còn có cả cảnh hoá thân thành hầu gái và kiểu trói thô bạo.
Đơn giản là tác phẩm này thấm đẫm mọi khía cạnh nơi Sensei. Đương nhiên nó hoàn toàn khác với câu chuyện ngọt ngào mà tôi hình dung. Nhưng bản thân kịch bản tôi viết đã trở thành nền tảng để làm rõ ý đồ trong tranh vẽ. Chất lượng khó mà chê vào đâu được, và quan trọng hơn cả, người đọc chắc chắn cảm nhận được tình yêu và năng lượng mà Double Peace-sensei đặt trọn trong từng nét vẽ.
À kịch bản tình cảm ngọt ngào vẫn có đấy, nhờ tôi góp ý với Sensei nên trong đó cũng thấp thoáng tình cảm chân thành tôi dành cho tiểu thuyết của Suzuka.
"Ư...Ưư..." Cô em nắm chặt tay, trừng mắt nhìn tôi với vẻ ấm ức. Có vẻ cô bé đã dần chấp nhận thất bại trong thâm tâm.
Bất ngờ thay, người chị Kanzaka lại tiến lên trước, cúi đầu thật thấp.
"...Chúng tôi thật lòng xin lỗi vì mọi chuyện."
"K-Khoan?! C-Chị?!"
"Em cũng phải xin lỗi, Haruna. Chúng ta đã thua. Đã đánh cược mà."
Người em gái vẫn im lặng. Người chị lại tiếp tục quay về phía chúng tôi:
"...Chúng tôi làm tổn thương danh dự anh. Thành thật xin lỗi. Chúng tôi thậm chí còn nói nặng lời với Ahi."
"Kino-chan... Không sao đâu. Mình không giận đâu."
"Và chúng tôi cũng..."
"---Người đã nói những lời thô lỗ đó vốn là em gái của cô ấy đấy."
"H-Hầy?!"
Đứa em gái ửng đỏ mặt kêu lên.
"---Không. Lỗi tại tôi vì đã không ngăn cản em. Tôi xin chịu trách nhiệm."
"......Có lý do gì sao?"
"Không hề. Chỉ là tôi đang quá chiều em gái."
"Ế?!"
"Thôi thì, cho phép tôi được gửi lời xin lỗi lần nữa."
Người chị cúi đầu lần thứ hai.
Đứa em chỉ biết lí nhí trong cổ họng những lời khó hiểu.
"Haruna. Nhớ lời hứa. Mau xin lỗi vì những điều em đã nói đi."
Cuối cùng, đứa em cũng bất lực buông xuôi hai vai, ngước nhìn với ánh mắt ngấn nước:
"E-Em xin lỗi......"
"T-Thực ra, em đã nhận ra rồi... tạo ra một doujinshi đặc sắc như vậy nghĩa là gì. Tác phẩm của anh---không, của Towano Chikai thật sự rất tuyệt. Cảm giác như anh đã gửi gắm mọi tình yêu vào đó vậy......"
Vừa nói, cô ấy vừa cúi đầu sâu hơn.
"E-Em... thật sự xin lỗi vì những lời thô lỗ vừa rồi......"
Lâu nay trong mắt tôi cô bé đúng là ác ma hiện hình, nhưng giờ nghe cô bộc bạch chân thành quá, tôi lại cảm thấy ngượng ngùng. Quay sang, thấy Double Peace-sensei đang gật đầu một cái. "Từ đầu chị cũng không giận dữ gì nhiều" - Trông vẻ mặt cô ấy như đang nói vậy.
......Vì động lực tham gia của Suzuka chỉ đơn thuần là chiến thắng, nên mục tiêu đã đạt được rồi thì không có lý do gì để oán hận cô bé kia.
"Nói những lời tồi tệ như vậy xong, cô định bắt chúng tôi tha thứ ngay sao?"
Thế nhưng, Mai dường như vẫn chưa hài lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống cô em gái kia.
"Chúng tôi không nghĩ sẽ dễ dàng được tha thứ đâu. Chính vì vậy, tôi sẽ giải thích nguyên nhân toàn bộ sự việc này."
Nguyên nhân?
"Ch-Chị gái!"
"Thôi nghỉ đi. Đã tới nước này rồi, còn che giấu gì nữa. Em đành phải nói ra tất." Trong khi cô em gái đỏ mặt lo lắng, người chị lại bình tĩnh phân tích:
"Haruna khiêu khích các cô chỉ vì một lý do thôi: Em bé nhà tôi... yêu Sensei quá mức."
"Ế? Em sao?" Double Peace-sensei ngạc nhiên hỏi bằng giọng điệu lạ lẫm.
"Vâng. Đối với Haruna, Sensei không chỉ là một họa sĩ minh họa đáng kính. Em ấy tôn sùng Sensei. Như một thiên tài. Như một nữ thần. Là nguồn cảm hứng. Là động lực. Là kim chỉ nam của em ấy. Thế nhưng...... những gì Sensei vẽ ra lại chẳng giống khát vọng em khao khát."
À ra vậy, tại buổi hội văn hóa lúc trước cô bé mới có thái độ như thế.
"Haruna đã nhiều lần cố gắng thuyết phục Sensei về phe mình, nhưng toàn thất bại. Dần dần, sự căm tức trong em càng ngập tràn. Rồi em nghĩ: Nếu có thể đánh bại được Sensei, ắt hẳn Sensei sẽ thay đổi tư duy...... Nhưng mà......"
Cô em gái chỉ biết cúi đầu im lặng, chẳng nói được gì.
"Nhưng mà việc đó... đâu dễ dàng gì. Em phát hiện trình độ vẽ tranh khiêu khích của Sensei xuất sắc phi thường. Ngay lập tức em cố gắng rèn luyện theo, nhưng dù có vẽ thế nào cũng không đọ lại Sensei."
"L-Là vậy sao, Runa-chan?"
"Ưừ......"
"Nỗi bực bội tích tụ thành phức cảm rồi biến thành lòng đố kỵ đối với Sensei. Mối quan hệ giữa hai người vì thế mà đổ bể. Cuộc thi này chính là hệ quả của điều đó. Em bé nhà tôi muốn nhân dịp này thuyết phục Sensei... Đáng tiếc... chúng tôi đã thảm bại."
Người chị dừng lại giây lát, liếc nhìn cô em gái ủ rũ bên cạnh rồi tiếp tục.
"Nhưng tôi tin giờ Haruna đã hiểu ra. Sự thật là Sensei dành cả tâm hồn để yêu những thứ... thuộc dạng này. Doujinshi của các cô chính là minh chứng hoàn hảo. Toàn bộ đều thật tuyệt vời."
Nói rồi, chị gái quay sang tôi: "Và cả cậu nữa" trước khi tiếp lời.
"Kịch bản của cậu cũng rất xuất sắc. Không phải hữu danh vô thực đâu. Tuy tác phẩm lần này do Haruna đặt hàng, nhưng tôi hi vọng cậu dành thời gian xem qua những kịch bản tự tôi sáng tác."
"Vâng. Tất nhiên rồi."
Sau câu trả lời của tôi, người chị mỉm cười: "Tôi mừng quá." rồi khép miệng.
"Runa-chan.... Thì ra cách nhìn của em về tôi là......"
“...theo kiểu đó, đúng không ạ?”
“E-Em…”
“Nhưng mà, chị đâu phải người mà em nên ghen tị. Chị chẳng vẽ được gì ngoài những thứ mình thích… Chị đâu phải thiên tài như Runa-chan đâu ạ…”
“Ơ? E-Em là thiên tài sao…?”
“Runa-chan có thể gọi chị là thiên tài, nhưng đó chắc chắn không phải sự thật đâu ạ. Thực ra, phải nói ngược lại mới đúng. Trong mắt chị, Runa-chan mới là thiên tài ấy ạ… Bởi vậy, chị muốn chúng ta mãi mãi là đối thủ của nhau.” Cô bé nhe răng cười.
Nghe những lời này, đôi mắt cô em gái đong đầy nước và em bắt đầu run rẩy.
“Em… Em nhất định sẽ đuổi kịp chị! Bởi vậy, lần tới em chắc chắn sẽ thắng!” Em đáp lời theo kiểu tsundere, với nụ cười rạng rỡ.
“Vâng, chị cũng sẽ không thua đâu ạ.” Sensei Double Peace thành thật đáp lại.
[IMAGE: ../Images/039_001.jpg]
Nhìn cảnh tượng này, tôi thầm nghĩ mình thật sự rất mừng, vì đã viết ra được kịch bản này.
**Phần 7:**
“Onii-chan, anh đã vất vả rồi.”
Chiến thắng này có được là nhờ Onii-chan.
Chỉ vì anh ấy đã viết ra một kịch bản tuyệt vời đến thế.
Để anh ấy viết một kịch bản tình yêu sến súa giữa hai anh em, và thực sự chiến thắng bằng nó, đây đúng là diễn biến tuyệt vời nhất! Anh ấy thật sự đã coi tiểu thuyết của tôi là một thứ gì đó rất đặc biệt!
“Nào, có gì to tát đâu.”
“Không không, không phải vậy. Cuốn doujinshi này chính là bằng chứng rõ ràng nhất đó.” Tôi lấy ra một bản sao.
Thật ra, tôi biết sơ lược nội dung của cuốn doujinshi này vì Onii-chan đã kể cho tôi nghe, nhưng tôi chưa từng thấy nó cho đến tận hôm nay. Sau trận đấu của chúng tôi, tôi rất mong đợi được đọc cuốn truyện tình cảm hài hước mà anh ấy đã nghĩ ra. Ehehehe…
“Ơ? E-Em… đó là…”
“Đ-Đâu phải em đặc biệt muốn nó hay gì. Em chỉ nghĩ là giữ nó làm kỷ niệm cho chiến thắng của chúng ta thôi. Dù sao thì, em cũng sẽ thoải mái xem nội dung một chút.”
“W-?! K-Khoan đã!”
Vì lý do nào đó, Onii-chan có vẻ hoảng hốt, nhưng tôi không thể chờ thêm được nữa nên tôi lật trang bìa.
…K-Không biết câu chuyện tình cảm hài hước mà Onii-chan viết sẽ như thế nào đây—–
“…………Ơ?” Tôi đã nghĩ vậy nhưng ngay khi nhìn thấy những hình minh họa và chữ viết, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
…Ơ? Đ-Đây là cái gì? S-Sao cô em gái lại mặc một bộ đồ… thiếu vải đến thế? Thậm chí còn có cả vòng cổ quanh cổ, đi kèm với một khuôn mặt v-v-v-vô cùng dâm đãng…?!
T-Trông như em đang mời gọi anh ấy… và anh ấy thì—–?!
“Nya…!
Nyanyanyanyanya…………?!”
“E-Em sai rồi, Suzuka! Đ-Đây có thể là kịch bản của anh, nhưng thực ra, Sensei Double Peace đã vẽ những cảnh ác ôn này, nên không phải anh muốn thấy những cảnh như vậy đâu!”
Bất cứ điều gì Onii-chan vừa nói đều không lọt vào tai tôi nữa.
Cảnh tượng này cứ váng vất trong đầu tôi và tôi cảm thấy mắt mình đang quay vòng vòng… Cơ thể tôi đang nóng lên?! Đ-Cái gì đang xảy ra vậy? Em không biết! Nhưng bây giờ, cái này… cái thứ như thế này…!
“V-Vậy ra Onii-chan có những mong muốn như vậy đối với em gái mình sao?!”
“Anh đã bảo em là không phải như thế mà! Cái này 100% là sở thích của Sensei Double Peace thôi!!”
“Nghĩ đến việc Onii-chan lại nghĩ những chuyện như thế này…!”
“Anh xin em, hãy nghe anh nói đi chứ!”
Đây là những cảm xúc thật lòng của Onii-chan…! Ngay cả khi đó là Onii-chan, em vẫn chưa thể đáp lại anh được…!
Nhưng, sẽ có lúc em phải chấp nhận những mong muốn của anh! V-Vì bổn phận của một người em gái!
“T-T-T-Thật sự Onii-chan chỉ là… một tên quỷ dâm đãng vô dụng thôi…!”
“Em rõ ràng đang giận anh mà sao lại cười toe toét thế kia?!”
Đ-Đâu phải vậy!!! Nhưng mà, ừm, nhìn cuốn doujinshi này làm em quay cuồng thôi! N-Nội dung thật là quá đáng, nhưng dù vậy, bầu không khí sến súa vẫn truyền tải qua tất cả những thứ đó nên em không thể kìm lòng được.
“O-Onii-chan. Con trai tuổi anh có thể như vậy, nhưng anh ít nhất cũng có thể cố gắng lãng mạn hơn một chút…!”
“Em thật sự chẳng nghe anh nói gì cả!?”
Trong khi tôi đang trách mắng Onii-chan, tôi
Tôi đã quyết định, cuốn doujinshi này sẽ là một trong những báu vật tôi cất giữ đến trọn đời.