Twitter: https://twitter.com/CclawT/ Facebook: https://www.facebook.com/CClaw-Translations-2217549935134463/
Discord server: https://discord.gg/e4BJxX6
Biên tập: Daxar
Phần 1:
Cô ấy giận lắm. Đến giờ tôi vẫn chưa từng thấy cô ấy giận đến mức độ ấy.
Sau vụ việc vừa rồi, cô ấy mắng xối xả tôi liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ.
“Anh… đừng bao giờ làm cái trò đó nữa nhé… được không?”
Suzuka cuối cùng cũng có vẻ đã nguôi ngoai (dù vẫn còn một đường gân xanh nổi rõ trên trán), cô khoanh tay nhìn xuống tôi.
“Tôi… sẽ không bao giờ… giấu giếm bất cứ chuyện gì với em gái của mình nữa.” Tôi đáp lại bằng giọng máy móc, đồng thời dập đầu xuống sàn trong tư thế dogeza.
……Đến nước này thì thà hôm qua nói hết ra luôn còn hơn—Tôi nghĩ thầm, nước mắt chực trào.
“Thôi nào, thôi nào, Suzuka-chan, anh trai có vẻ đã biết lỗi rồi mà, em tha thứ cho anh ấy được không?”
“Chị cũng đâu phải người ngoài cuộc đâu chứ?! Với lại, sao chị cứ gọi anh trai em là ‘Onii-chan’ vậy?!”
“Ơ? Nhưng Onii-chan là Onii-chan mà, đúng không?”
“Onii-chan đúng là Onii-chan nhưng đó là Onii-chan của em, nên Minazuki-san không có quyền gọi anh ấy là Onii-chan!”
“Có thể là vậy, nhưng bây giờ, Onii-chan là Onii-chan của Sakura.”
“Vô lý! Onii-chan là Onii-chan của riêng em, em sẽ không nhường anh ấy cho bất cứ ai đâu—”
Cả hai bắt đầu cãi vã, nhưng vì tính cách mềm mỏng của Sakura nên cuộc tranh luận chẳng đi đến đâu.
….Chưa kể, tôi chưa từng nghe từ ‘Onii-chan’ nhiều đến thế trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
“…Onii-chan? Sao anh cứ đứng nhìn như không phải chuyện của mình thế?”
“K-K-Không phải vậy đâu?! Anh đang suy ngẫm sâu sắc hơn cả đại dương đấy!”
“Thấy chưa, Onii-chan đang đồng ý với em kìa.”
“Anh ấy rõ ràng là không! Và chị đừng có gọi anh ấy là ‘Onii-chan’ nữa—”
Cứ thế, cuộc trò chuyện của họ rơi vào một vòng lặp vô tận.
“Và tại sao chị lại chào đón bọn em trong bộ đồ thiếu đứng đắn này…?” Suzuka nói, ánh mắt nhìn vào trang phục của Sakura.
‘Bộ đồ thiếu đứng đắn này’—cô ấy đang nói về chiếc tạp dề không nội y của Sakura, mà đáng ngạc nhiên là Sakura vẫn còn đang mặc nó.
“Không sao đâu, Suzuka-chan. Onii-chan vui vì chúng mà!” Nói rồi, cô ấy xoay một vòng.
Làm vậy, tôi có thể nhìn thấy làn da trần của cô ấy—à không hẳn. Bên dưới chiếc tạp dề, cô ấy thực ra đang mặc một chiếc áo ba lỗ và quần đùi.
….Đúng vậy, đây không phải là tạp dề không nội y theo đúng nghĩa đen. Thông thường, người ta sẽ không mặc gì ngoài chiếc tạp dề, nhưng cô ấy thực sự có mặc quần áo bên trong – kiểu vậy. Double Peace-sensei sẽ gọi nó là một bộ hóa trang.
“Sau khi tìm thấy cái này trong phòng Onii-chan, Sakura nghĩ sẽ khiến Onii-chan bất ngờ khi mặc nó.”
“Ồ hô hô, hiểu rồi. Onii-chan? Anh giải thích và đưa ra giải pháp đi.”
“Cô phải biết rằng Double Peace-sensei là người đã để chúng ở đó!”
Và ‘giải pháp’ nghĩa là sao chứ?!
“Onii-chan đúng là…! Anh định tỏ ra độ lượng đến mức nào nữa đây…!” Mặc dù Suzuka vẫn có vẻ bực bội, nhưng rõ ràng cô ấy đang dần hạ hỏa.
“Haizzz… thôi kệ. Em sẽ nghĩ ra một hình phạt thích đáng sau.”
“Vậy là thực sự sẽ có hình phạt sao…?”
“Và nữa, Minazuki-san sẽ đi ngay lập tức!”
“Ơ?! Ác quá vậy, Suzuka-chan!” Minazuki-san lớn tiếng, nhưng Suzuka chỉ quay lại nhìn cô ấy với ánh mắt lạnh lùng.
“Đêm đó em có thể hiểu vì đó là trường hợp khẩn cấp, nhưng không có lý do gì để chị ở lại lâu hơn nữa. Em còn không biết tại sao chị lại bỏ nhà đi ngay từ đầu nữa.”
“Muuu, Onii-chan, giúp Sakura đi…”
“À thì, anh nghĩ Suzuka nói đúng. Anh cũng đã nói với em là chỉ được ở lại một đêm và em cần suy nghĩ kỹ rồi mà.”
“Em biết mà!”
“Đúng ra thì cậu làm đúng rồi đấy, nhưng tại sao lại đối xử với con bé như em gái mình vậy? Trước đó cậu còn nói chuyện khách sáo với con bé mà…!”
“Cái này… khó nói thật… Nhìn con bé cứ làm ra vẻ em gái, tôi đâm ra cũng muốn đối xử với nó như em gái mình vậy…”
“Haizzz… Thôi được rồi, gác chuyện đó sang một bên đã. Minazuki-san, cậu nên về nhà bây giờ thì hơn.”
“Sakura có vài lý do riêng nên không thể về được…”
À, giờ tôi mới nhớ ra. Vừa về đến nhà, tôi đã định hỏi về hoàn cảnh cụ thể của cô bé rồi.
“Anh không rõ hoàn cảnh của em là gì, nhưng chắc bố mẹ em đang lo lắng cho em lắm, đúng không?”
“Không sao đâu ạ! Sakura đã nói với mẹ và bố là Sakura sẽ bỏ nhà đi rồi ạ!”
“…..Cái gì cơ?”
“…….Cái gì cơ?”
Nghe Sakura nói vậy, cả Suzuka và tôi đều đồng loạt thốt lên.
“K-Khoan đã? Em bỏ nhà đi mà lại nói cho bố mẹ sao…?”
“Đúng vậy ạ! Sakura còn nói là Sakura sẽ ngủ lại nhà bạn nữa!”
“Ý em là sao?! Vậy tại sao em lại đi xa đến tận đây?!”
“C-Cái đó… Sakura đã cãi nhau với anh trai ạ…”
“Anh trai?”
“Anh trai?”
Một từ ngữ hoàn toàn không ngờ tới bỗng thốt ra từ miệng Sakura.
“Khoan đã, em có anh trai sao?”
“Về lý thì anh ấy là ‘Onii-chan’ của Sakura, nhưng chuyện này không tốt đẹp gì đâu ạ,” Sakura bĩu môi.
Trong khi Suzuka và tôi vẫn còn chưa kịp nói gì, cô bé đã bắt đầu giải thích hoàn cảnh của mình.
“Anh trai của Sakura thật ra là một người có rất nhiều vấn đề… Anh ấy chẳng hiểu gì cảm xúc của Sakura cả, mà dù là anh trai nhưng Sakura không thể dựa dẫm vào anh ấy một chút nào. Ngược lại, anh ấy toàn gây rắc rối cho Sakura thôi…”
Không khí xung quanh Sakura bỗng trở nên ảm đạm hơn hẳn, cô bé tiếp tục kể về người anh trai của mình. Vẻ mặt cô bé càng lúc càng trở nên cau có hơn khi nhắc đến anh ấy.
“Thái độ và cách hành xử của anh ấy thật sự rất khó chịu, Sakura đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần rằng tại sao một người như vậy lại phải là anh trai của mình…”
“Ngay cả nhớ lại cũng thấy bực mình…!” Cô bé nói rồi trừng mắt nhìn vào khoảng không.
“Vậy là Minazuki-san cũng đang gặp rắc rối vì anh trai của mình…”
Suzuka nhìn cô bé với vẻ mặt đau khổ.
…Cô ấy vừa nói ‘cũng’ hay đó chỉ là do tôi tưởng tượng vậy?
“Đúng vậy ạ. Anh ấy cứ chỉ trích cô ấy về mọi thứ nhỏ nhặt và nghĩ mình là một vị thần. Cứ như kiểu ‘Nhìn lại cuộc đời mình đi trước khi nói chuyện với tôi’ vậy đó.”
“Đúng vậy, phải chịu đựng một người anh trai vô dụng thật sự rất bực mình,” Suzuka nói, gật đầu lia lịa trong khi liếc nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng.
“…Em có ý gì với cái vẻ mặt đó vậy, Suzuka?”
“Tôi chỉ đồng ý với cô bé thôi mà. Có vấn đề gì sao?” Cô ấy lại né tránh ánh mắt tôi.
“Vậy là Suzuka-chan hiểu Sakura ạ?!”
“Đúng vậy, như việc ra ngoài về muộn mà không liên lạc gì, rồi chỉ vừa kịp về nhà ăn tối… thật sự rất phiền phức.”
“Đúng vậy ạ! Anh ấy cứ mắng Sakura khi cô bé về muộn, nhưng anh ấy chẳng quan tâm chút nào khi anh ấy là người về muộn!”
“Dù tôi có nói bao nhiêu lần đi nữa, anh ấy vẫn luôn thức trắng đêm, kết quả là ngủ vùi cả buổi sáng cho đến khi tôi đánh thức.”
“Đúng rồi ạ! Dù Sakura luôn bảo anh ấy nên chỉnh đốn lại cuộc sống của mình, anh ấy cứ trêu chọc và phớt lờ Sakura mãi!”
“Tôi hiểu. Tôi hoàn toàn hiểu, Minazuki-san,” Suzuka gật đầu lia lịa.
Mặc dù đang nói chuyện với Minazuki-san, ánh mắt lạnh lùng của cô ấy vẫn luôn liếc về phía tôi với mỗi câu nói của mình.
…Suzuka-san, rõ ràng là em đang đồng cảm với Sakura mà, em biết không?
“Có vẻ như chúng ta đều có chung một người anh trai vô dụng…”
…Này, em đang sỉ nhục tôi đấy à?—Tôi cố gắng lắm mới kiềm được lời nhận xét đó. Nếu tôi
“Anh không biết sao?” – nếu mà bị hỏi thẳng cái kiểu đấy thì có khi mình mất hết cả cái vị thế làm anh mất thôi.
“Suzuka này! Sakura mừng lắm vì cuối cùng cũng tìm được người hiểu lòng mình rồi!”
“Đúng vậy, xem ra tôi vừa tìm thấy thêm một nạn nhân nữa của ông anh vô dụng.”
Cái bầu không khí căng thẳng ban nãy bay đi đâu mất rồi nhỉ?
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, từ cãi vã mà chuyển sang bắt tay hòa giải. Đây đúng là tình chị em đấy chứ?
“Giờ thì cô biết sống với anh trai của Sakura khó khăn đến mức nào rồi đấy! Trước đây anh ấy lúc nào cũng động viên, khuyến khích Sakura mọi chuyện, nhưng gần đây thì hoàn toàn ngược lại!”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Sakura không biết! Sakura đã chịu hết nổi rồi nên mới quyết định đến phòng anh ấy để nói chuyện cho ra nhẽ! Nhưng mọi chuyện còn tệ hơn những gì Sakura nghĩ!”
Hình như nhớ lại cảnh tượng ấy, cô bé bĩu môi giận dỗi: “Sakura không thể chịu đựng thêm được nữa nên đã quyết định bỏ trốn! Giờ Sakura không muốn nhìn mặt anh ấy một chút nào luôn!”
“À, tôi hiểu rồi. Nghe hoàn cảnh của cô, tôi cũng phần nào hiểu được lý do vì sao cô lại bỏ đi.”
“Suzuka-chan đúng là một cô gái tốt mà! Đây là lần đầu tiên có người hiểu được vấn đề của Sakura!”
“Có lẽ là vì tôi cũng là một đứa em gái lúc nào cũng phiền não vì ông anh trai của mình.”
“Chắc chắn rồi! Thế nên, Sakura rất biết ơn vì được ở đây cho đến khi mọi chuyện lắng xuống!”
“Vâng, tôi hoàn toàn hiểu… Khoan đã?”
Ngay lúc đó, mọi cử động của Suzuka bỗng dừng lại đột ngột khi nghe thấy lời Sakura nói. Và tôi đã không bỏ lỡ khoảnh khắc mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống má cô bé.
“Ừm, cô vừa nói gì cơ?”
“Hả? Như Sakura đã nói đó, Sakura đang cảm ơn cậu vì đã cho Sakura ở lại đây cho đến khi mọi chuyện ở nhà lắng xuống! Cảm ơn cậu nhiều lắm, Suzuka-chan!”
“Ể?! C-Cái gì?! Khi nào?! Sao lại thành ra thế được?!” Suzuka hoảng hốt nhìn quanh phòng đầy bối rối.
…Để khiến Suzuka đến mức này… Sakura đúng là một cô gái đáng sợ mà, phải không?
“K-Khoan đã, làm ơn đi?! C-Cái đó chỉ là cách nói ẩn dụ thôi! Đúng là tôi có thể hiểu được hoàn cảnh của Minazuki-san nhưng tôi đâu có đồng ý cho cô ở lại đâu?!”
“Ế? Vậy ra, mọi điều cậu nói với Sakura đều là nói dối sao…?” Sakura mở to mắt kinh ngạc.
Nước mắt rưng rưng, cô bé trông như một chú cún con bị chủ mắng. Có lẽ không chịu đựng nổi cảnh tượng đó, Suzuka do dự và cố gắng hết sức để phủ nhận, lắc đầu lia lịa.
“T-Tôi không hề nói dối! Tôi thực sự muốn giúp cô nhưng, ừm, cho cô ở lại thì vẫn hơi…!”
“Vậy là, Sakura thực sự không thể ở lại đây sao…?”
“Ý tôi là, Onii-chan cũng đang sống ở đây mà! Cô không muốn có bất kỳ chuyện không đứng đắn nào xảy ra, đúng không?!”
“À, cái đó thì không sao cả! Là em gái của Onii-chan, về cơ bản chúng ta là người nhà mà, vả lại Onii-chan cũng không phải loại người làm chuyện xấu.”
“Lại nữa, đừng có tùy tiện nhận mình là em gái anh ấy nữa! …T-Tôi biết Onii-chan sẽ không làm chuyện gì như thế nhưng mà vẫn…!” Suzuka dường như đang cố gắng hết sức để ngăn Sakura ở lại, nhưng cô bé vẫn thiếu một đòn quyết định.
Sau đó, cho dù Suzuka có cố gắng đến đâu, cô bé cũng không thể thắng được thái độ của Sakura.
“Ư… Tôi vẫn không cho phép! Onii-chan bây giờ sẽ rất bận, nên tôi không thể cho phép được! Tôi không cho phép bất kỳ sự xao nhãng nào!” Cô bé nói, nghĩ rằng mình đã tìm thấy đòn quyết định cần thiết.
“Bận việc gì cơ?”
“Chúng tôi sẽ tổ chức một khóa huấn luyện đặc biệt để anh ấy yêu em gái!” Cô bé buột miệng thốt ra.
“Khóa huấn luyện đặc biệt để yêu em gái?”
“Á?!”
Thấy mình lỡ lời, Suzuka lập tức tái mặt, trông y hệt như đang gào lên "Tiêu thật rồi!".
"Này, Onii-chan không phải là Towano Chikai – người viết truyện về tình yêu em gái sao? Sao giờ lại cần học thêm những bài đặc biệt vậy?"
"C-Cái đó thì…!"
Trước câu hỏi Sakura đưa ra – dù đã đoán trước nhưng không thể nào trả lời được – Suzuka giật mình.
"Này, Onii-chan? Câu đó là có ý gì vậy?"
Thay vì Suzuka, Sakura chuyển mục tiêu sang tôi và hỏi, khiến tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở miệng.
"À, cái đó… Tuy anh là người viết tiểu thuyết về em gái, nhưng trên thực tế, vẫn còn một số điều anh chưa hiểu rõ về cái gọi là tình yêu em gái."
"O-Onii-chan?!"
Suzuka nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, nhưng tôi chỉ lắc đầu, thừa nhận rằng chúng tôi đã bị dồn vào chân tường. Dù sao thì, không đời nào chúng tôi có thể giấu Sakura chuyện này, và trước khi thân phận "người thay thế" của tôi bị bại lộ, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc nói cho cô bé biết ít nhất là đại ý vấn đề của mình.
"Anh rất muốn em giữ bí mật này, nhưng thật ra anh đã luôn băn khoăn về chuyện này trong quá trình viết. Liệu những gì mình viết có thực sự làm hài lòng những người yêu em gái chân chính không? Anh đã đi đến kết luận rằng mình vẫn còn thiếu sót điều gì đó. Anh nghĩ mình thật sự phải phát triển một tình yêu sâu sắc dành cho em gái, nếu không thì…"
"Và vì thế anh phải học những bài học đặc biệt sao…?"
Tôi gật đầu xác nhận câu hỏi của cô bé, trong khi Suzuka nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.
…Giờ thì, tôi tự hỏi Sakura sẽ nghĩ gì về mình đây, khi cô bé đã nghe chuyện đó.
Sau khi tiết lộ rằng dù tôi đã viết một cuốn tiểu thuyết như vậy, tôi lại chẳng cảm thấy gì đặc biệt đối với em gái… Liệu cô bé có cảm thấy bị phản bội không? Hay sẽ thất vọng như Sakurada-san?
Nghĩ vậy, tôi chờ đợi những lời tiếp theo của Sakura, nhưng…
"Hóa ra anh lại lo lắng về chuyện đó sao… Ừm, Sakura không thể để mặc anh được rồi!"
"Ể?"
Tôi hoàn toàn ngây người, bởi Sakura nói vậy với một nụ cười rạng rỡ trên môi.
"Tuy Sakura rất bất ngờ khi biết anh đang gặp khó khăn về chuyện đó, nhưng anh cứ giao phó cho Sakura! Là em gái của Onii-chan, Sakura sẽ dạy anh tất tần tật về sự đáng yêu của một cô em gái!"
"À… ừm…?"
"Cô nói cái gì cơ?!" Suzuka hét lên.
"Sakura sẽ giúp Onii-chan học những bài học đặc biệt của anh ấy! Như vậy, Onii-chan nhất định sẽ yêu em gái, và điều đó cũng giúp Sakura có cơ hội được ở lại! Một mũi tên trúng hai đích!"
"Cô đang nói gì vậy?! Thứ nhất, cô vẫn chưa phải là em gái của anh ấy, và thứ hai, đừng có lợi dụng chuyện này để được ở lại chứ!"
"Ehhh? Nhưng, Suzuka-chan, kế hoạch của Sakura không phải rất tuyệt sao?"
Nghe vậy, Suzuka nghiến răng.
…Tôi tự hỏi cô bé lấy đâu ra sự kiên trì đó…
"K-Không phải vậy! Lập luận của Minazuki-san có một lỗ hổng chí mạng!"
Tuy nhiên, Suzuka không hề lùi bước, cô bé ưỡn ngực ra.
"Vậy Suzuka-chan nghĩ lỗ hổng đó là gì?"
"Ý tôi là sự giúp đỡ của Minazuki-san là không cần thiết! Onii-chan đã có tôi là em gái ruột của mình rồi!"
"Nhưng, làm gì có chuyện Onii-chan lại yêu em gái ruột của mình, đúng không?"
Đâm!!!
C-Có phải tôi vừa tưởng tượng ra cảnh một thanh kiếm lớn đâm vào ngực Suzuka không?
"…Cái… Cái gì vậy?!"
"Hơn nữa, chẳng phải sẽ khó hơn để anh ấy hoàn toàn thức tỉnh tình yêu em gái khi chính em gái ruột của mình đang dạy anh ấy sao? Đó là lý do tại sao, lần này cô nên tin tưởng Sakura đi!" Lời nói của Sakura tiếp tục gây sát thương chí mạng cho Suzuka.
Và vì lập luận của cô bé hoàn toàn hợp lý, Suzuka không thể nói lại được lời nào.
"Nói vậy thì, Sakura sẽ ở lại đây và giúp Onii-chan với những bài học đặc biệt của anh ấy!"
"………."
Trong khi Sakura quay sang tôi với nụ cười tươi rói, Suzuka thì chết lặng tại chỗ. Cho đến khi…
“Khụ khụ, khụ khụ….” Cơ thể nhỏ bé của cô bé bắt đầu run lên bần bật khi đứng dậy.
…Không ổn rồi. Con bé thật sự nổi giận rồi phải không?!
“Đ-Được thôi…! Tôi rất sẵn lòng cho cô thấy!” Cô bé trừng mắt nhìn Sakura với khóe mi ướt lệ, “Một đứa em gái thực sự sẽ không bao giờ thua một kẻ giả dối như cô đâu!!”
Đáp lại, Sakura mỉm cười, “Đúng là điều Sakura muốn nghe mà!”
Có vẻ như trong giây phút bộc phát, đã quyết định rằng Sakura sẽ ở lại đây tạm thời, và còn là em gái của tôi nữa chứ.
…Hả? Ý kiến của tôi à? Đồ chết tiệt, cả hai đứa có thèm quan tâm đâu!
**Phần 2:**
“Trước tiên, chúng ta phải dọn dẹp căn phòng mà em sẽ dùng.”
Sau khi mọi người nhất trí (?) rằng Sakura sẽ ở lại, Suzuka nói rằng chúng tôi nên dọn dẹp căn phòng cô bé sẽ ở.
“Onii-chan, em sẽ lau bụi bây giờ, anh có thể mở cửa sổ được không?”
“Được thôi,” tôi làm theo lời Suzuka.
Vì cô em gái siêu nhân của tôi đã làm mọi công việc nhà có thể, nên chuyện này chẳng có gì đặc biệt với cô bé cả.
“Ôi, nhà Sakura không có phòng kiểu Nhật như thế này, nên đúng là một làn gió mới cho Sakura! Và nó thật sự rất rộng!”
Cô bé đứng sau lưng chúng tôi, ngó nghiêng khắp phòng. À mà chiếc tạp dề đã bị Suzuka tịch thu rồi, và cô bé đã thay lại bộ đồ của mình.
“Cảm ơn hai người rất nhiều vì đã làm điều này chỉ riêng cho Sakura!”
“À thì, sau khi chúng ta đã quyết định mọi chuyện, dĩ nhiên là phải chuẩn bị một chỗ để em ngủ chứ.”
“Nhưng Sakura ở chung phòng với Onii-chan cũng được mà~”
“Tất nhiên là không được rồi! Em đang nghĩ cái gì vậy hả?!”
Sakura thờ ơ đáp “Đùa thôi mà~” nhưng Suzuka không chịu thua, mắng lại “Nghe chẳng giống đùa chút nào hết!”
Cứ thế, Suzuka cố gắng hết sức để kiểm soát Sakura, nhưng với Sakura thì cô bé sẽ khiến Suzuka phải mệt mỏi lắm đây.
…Ý nghĩ này đã từng xuất hiện trong đầu tôi khi chúng tôi ở Comiket, nhưng một người như Sakura có lẽ chính là khắc tinh tự nhiên của một người nghiêm túc như Suzuka. Không phải là họ ghét nhau, nhưng họ thực sự không thể giao tiếp đàng hoàng được.
“Nhưng mà, Sakura lúc nào cũng có thể đến phòng Onii-chan nếu muốn gặp anh ấy, nên không sao hết.”
“O-Onii-chan sẽ rất bận từ bây giờ, nên mọi tiếp xúc không cần thiết với anh ấy đều bị cấm!”
“Ơ~? Nhưng lẻn vào phòng anh ấy lúc nửa đêm thì chắc không sao đâu nhỉ? Sakura sẽ không làm phiền anh ấy nếu anh ấy đang ngủ mà.”
“Onii-chan! Từ giờ trở đi, anh phải luôn khóa cửa khi đi ngủ!”
“Em biết là phòng anh không khóa được mà, phải không?”
Đó là lý do tại sao tôi luôn phải cẩn thận khi chơi eroge— không, không có gì cả!
“Nhưng mà, Suzuka-chan, em không nghĩ rằng việc lẻn vào phòng Onii-chan cô đơn sẽ khiến anh ấy hứng thú hơn với mấy đứa em gái sao?”
“…V-Vậy sao?”
“Đúng là trong các tiểu thuyết em gái, có rất nhiều cảnh như thế.”
“…Ra vậy.”
“Tuy nhiên, làm ơn đừng dọa tôi chết khiếp nữa nhé?”
Và nếu họ cứ làm thế thường xuyên, thì lịch ngủ của tôi sẽ ra sao đây?
“Ơ~? Sakura nghĩ đó là một ý hay cho những bài học đặc biệt của anh đấy… À, vậy thì, Onii-chan chỉ cần lẻn vào chăn của Sakura thôi! Anh luôn được chào đón đấy nhé?”
“Onii-chan! Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ trói tay chân anh vào giường khi anh ngủ nhé!”
“Tôi không đi đâu cả! Niềm tin của các cô vào tôi nhỏ đến mức nào vậy?!”
Sao cô lại phải xem mọi câu đùa của cô bé là thật chứ…
“O-Những bài học đặc biệt của Onii-chan không phải là cơ hội để các cô chơi đùa với anh ấy, nên hãy kiềm chế mấy chuyện đó lại! Được chứ, Minazuki-san?”
“Được thôi!”
Bản dịch tiếng Việt:
"Sakura!"
"Ơ hử?"
"Sakura muốn chị gọi em bằng tên thôi. Vì em sẽ ở đây với tư cách là em gái của Onii-chan, em không muốn bị đối xử như người ngoài đâu."
"Grrr......Cậu đâu phải em gái ruột của Onii-chan chút nào!" Suzuka nghiến răng đáp trả, "O-Được rồi...Tớ sẽ gọi cậu là Sakura-san...Như thế được chưa?"
"Tuyệt! ...Nhưng vì giờ chúng ta coi như chị em, vậy ai sẽ là chị đây? Sakura nên gọi chị là Suzuka-oneechan chứ nhỉ?"
"Sao cơ?! Cậu rõ ràng lớn tuổi hơn tôi mà!"
"Nhưng Suzuka-oneechan trông chín chắn lắm. Onii-chan cũng nghĩ vậy phải không?"
"Ừ thì...xét về tính cách thì đúng thật..."
"Chứ ngoại hình thì chả giống chút nào" - Tôi định nói thêm nhưng cảm nhận ánh mắt sắc lẹm của Suzuka nên đành nuốt lời.
"Chúng ta không cần xưng hô kiểu đó! Cứ giữ nguyên như trước đi!"
"Vậy là chúng ta thành chị em sinh đôi hả?"
"Đừng có đào sâu chuyện đó nữa được không?!"
"Nhưng sinh đôi cũng có đứa chị đứa em mà? Nên Sakura vẫn phải gọi chị là Suzuka-oneechan thôi."
"Sao lại quay lại chủ đề này chỉ sau vài giây thế?!"
"Hai đứa ngừng cãi nhau về mấy chuyện vặt vãnh đi được không?"
Trong lúc hai cô gái vẫn tranh cãi không ngớt, chúng tôi tiếp tục dọn dẹp. ...Chẳng mấy chốc, phần cửa sổ đã xong xuôi.
"...Thật không hiểu sao tôi lại phải vật lộn với cô ấy thế này..." Suzuka lẩm bẩm trong khi lau bụi trên kệ. Cô lấy máy hút bụi ra, và căn phòng nhanh chóng thay da đổi thịt.
"Woah. Đỉnh quá! Suzuka đúng là cao thủ dọn dẹp!"
"Không chỉ dọn nhà mà nấu ăn giặt giũ cô ấy cũng siêu đẳng lắm." Tôi bổ sung khiến Sakura vỗ tay thán phục.
"M-Mấy chuyện tầm này có gì đáng nói đâu..." Suzuka ngượng ngùng vò vè vạt áo, "Vả lại vì Onii-chan là một ông anh vô dụng nên em gái như tôi phải làm được chừng này mới phải."
"Muuu, Onii-chan đúng là..." Sakura khúc khích cười.
Trong lúc đó, Suzuka mở tủ lấy chăn đệm ra, các thao tác mượt mà như bà chủ nhà đích thực.
"Oaaa, chuẩn mẫu mực gia chủ quá đi!"
"Là em gái thì phải làm mấy việc này thành phản xạ tự nhiên thôi."
Hào hứng giơ tay, Sakura tuyên bố: "Sakura cũng muốn thử!"
"Được, cậu làm đi." Suzuka đáp rồi nhét vội chăn đệm vào tủ.
"Hự...Hựa...!" Sakura cố bắt chước Suzuka trải đệm nhưng vật lộn với tấm nệm Nhật cồng kềnh. Có lẽ cô bé chưa từng làm việc này vì nhà không có phòng kiểu Nhật.
Đang suy nghĩ vậy thì...
"Uwa..."
"N-Này Sakura-san! Đồ lót lộ ra kia kìa!"
"Hử?"
Trong tư thế quỳ gối trên đệm, Sakura mải mê đến mức không nhận thấy mình đang chổng mông về phía chúng tôi, để lộ rõ mảng hồng phấn dưới váy.
.....Màu hồng!
"Eh? Hyaaa?!" Nhận ra tình thế, cô bé vội kéo váy xuống rồi ngồi thụp xuống. Ngước mắt đỏ mặt nhìn tôi:
"...Onii-chan biến thái!" Cô chu môi nhếch mép cười như đang trêu ghẹo.
Nhìn biểu cảm đó, tôi không kìm được mà cũng đỏ mặt lây.
"P-Phản ứng kiểu gì mà như tính toán sẵn vậy!"
"Đây là đặc quyền của em gái mà! Bình thường lộ quần lót thì xấu hổ, nhưng với Onii-chan thì kiểu 'à, chuyện thường' rồi cả hai cùng cười vui vẻ! Đúng không Onii-chan?"
"Ơ? À, ừ thì..."
Thực tình khi xảy ra với em gái, nếu để ý quá lại thành kỳ quặc vì đã là người nhà rồi, nên...
nghĩ bụng ‘Hậu đậu ghê!’ rồi thôi.
[IMAGE: ../Images/032-1.jpg]
Chà… Chắc đây là cái được của việc có em gái đây mà.
“Anh trai! Tỉnh táo lại đi! Và cả Sakura nữa, đừng có mà thích là lộ quần lót ra như thế!”
“Ehehe, Sakura đâu có cố ý đâu. Đến Sakura còn thấy xấu hổ mà.”
Cô bé cúi đầu xuống, má hơi ửng hồng, ra vẻ không hề nói dối.
“……Khụ!? Thế là em cứ nghĩ làm thế cũng được hả?! …Thôi được rồi, dù gì nó cũng không giúp ích gì cho những ‘bài học đặc biệt’ của Anh trai đâu…!”
“Anh trai cũng trông vui vẻ lắm mà.”
“Thôi bỏ đi! Mau dọn dẹp cho xong thôi!” Tôi nói rồi quyết định giúp Sakura gấp chăn đệm.
“Ưm… Hự. À, Anh trai?”
“Anh không thể cứ đứng nhìn mãi được. Giữ chỗ này hộ anh nhé?”
“Vâng ạ! Cảm ơn Anh trai!”
Thấy tôi và Sakura cùng nhau làm việc, Suzuka bĩu môi.
“Sao Anh trai lại mắc bẫy của cô ta chứ…?” Tôi nhận ra cô bé đang lườm mình như điên.
“Bữa tối, em định dùng hết những món ăn còn thừa từ bữa trưa nay. Em sẽ làm thật nhiều món Anh trai thích, nên cứ chờ xem nhé!”
Dọn dẹp xong phòng, trời đã khá muộn, nên Suzuka chuẩn bị bắt tay vào nấu bữa tối. Suzuka đeo tạp dề vào và trông còn hăng hái hơn bao giờ hết khi đứng trong bếp.
“Việc em gái nấu ăn cho anh trai là hiển nhiên mà. Chuyện như thế này là điều bắt buộc, thậm chí có thể nói là thế đấy!” Cô bé nói rõ ràng như vậy, hoàn toàn ý thức được Sakura đang lắng nghe.
Tất nhiên, không bỏ qua lời đó, Sakura đáp lại.
“Sakura cũng sẽ nấu gì đó cho Anh trai!” Cô bé cũng đeo tạp dề (lần này là có mặc quần áo bên trong) và đi về phía nhà bếp.
“Anh không thể cứ đứng nhìn hai đứa được, để anh giúp một tay nhé.”
“Sakura sẽ làm món trứng cuộn, vậy Anh trai có thể đánh trứng cho Sakura được không? Ba quả là đủ rồi ạ.”
“Được rồi.”
“Anh trai, em cũng cần trứng, Anh trai làm hộ em luôn nhé? Nhưng em cần sáu quả cơ.”
“Rồi.”
“À, vậy thì Sakura cần tám quả!”
“Ưm…? Vậy thì chuẩn bị mười quả cho anh!”
“Đừng có gì cũng tranh giành như thế chứ!”
Cứ thế, ngay cả trong lúc chuẩn bị bữa tối, hai cô bé vẫn liên tục chọc ghẹo nhau. Tuy nhiên, mọi thứ vẫn diễn ra khá suôn sẻ.
Và, khi đến giờ ăn và những món ăn riêng của họ được bày ra cạnh nhau thì—
[IMAGE: ../Images/033-1.jpg]
“…..Hừm.”
“Mùuuuuu……”
Suzuka nở nụ cười tự tin trên mặt còn Sakura thì rưng rưng nước mắt. Có lẽ chỉ cần nhìn thế thôi, bạn cũng có thể đoán được, món ăn của Suzuka trông ngon đến mức có thể bán ở cửa hàng mà không gặp vấn đề gì, trong khi món của Sakura thì mất hết hình dạng và bị cháy ở vài chỗ.
“Sakura làm hỏng hết rồi…” Cô bé nói trong vẻ thất bại.
Thôi, dù gì đây cũng không phải một cuộc thi đấu hay gì cả.
“K-Không phải là không ăn được đâu nên chúng ta cứ bắt đầu ăn nhé?” Tôi cố gắng động viên cô bé một chút.
Thế là, chúng tôi bắt đầu ăn tối.
“Em đã dồn hết tâm huyết vào món này trong một thời gian dài. Em tự tin lắm, Anh trai cứ ăn thoải mái nhé.”
“À, ừ. Ngon như mọi khi vậy.”
Tôi thành thật nhận xét, cô bé lấy một tay chống cằm rồi bật cười. Sau đó, cô bé tiếp tục giới thiệu tất cả các món khác mà mình đã nấu.
Mặt khác, Sakura…
“……”
Cô bé liên tục liếc nhìn tôi và thức ăn của mình, đôi đũa khẽ lay động với vẻ mặt buồn bã.
Thấy cô bé như vậy, lòng tôi hơi nhói lên.
“À, để anh ăn thử món của Sakura nữa nhé.”
“Ể? À, vâng ạ. So với món của Suzuka-chan thì, nó…”
“Không phải vậy đâu… Ừ, trông nó không hoàn hảo nhưng cũng đâu tệ đến mức đó, phải không? Thực ra nó rất ngon đấy.”
“T-Thật ạ?”
“Fufu…” Vừa đút thức ăn cho tôi, Sakura vừa nở nụ cười rạng rỡ, “Nhưng mà, Sakura muốn tiến bộ hơn nữa nên anh hãy cho em nhận xét cụ thể nhé!”
“Ừm? Anh nghĩ nếu em chuẩn bị kỹ hơn một chút, món ăn sẽ đậm đà hơn và anh thật sự rất thích—”
“…Onii-chan! Em làm nhiều lắm, anh cũng ăn món của em đi!” Vừa nói, Suzuka vừa đẩy một đĩa thức ăn khác về phía tôi.
“À-À, ừm… phải, thật sự rất ngon.”
“Chỉ vậy thôi sao…?”
“Hả? Ờ thì, anh cũng không có từ nào khác để tả mùi vị nữa…”
[IMAGE: ../Images/..]
Món của em ấy quả thật hoàn hảo, lại còn hợp khẩu vị của tôi một cách tuyệt đối. Tôi chẳng nghĩ ra từ nào khác ngoài từ “ngon tuyệt” cả.
Còn Sakura thì…
“Sakura đã làm đủ thứ món này, nên em ấy sẽ tập trung vào một món để làm cho nó ngon hơn nhé? Như vậy, em ấy chắc chắn những món khác của mình cũng sẽ tiến bộ.”
“À, anh hiểu rồi… Được! Cố gắng hết sức nhé!”
Vì món của em ấy chưa thật sự hoàn hảo, nên còn rất nhiều điều Sakura có thể cải thiện, điều đó cũng giúp tôi dễ dàng giúp đỡ em ấy hơn.
“M-Mụttt…! Thật không công bằng…! Sao anh cứ nhìn mỗi em ấy trong khi món của em còn ngon hơn nhiều…!”
“Đâu phải vậy đâu? Các món của Suzuka-chan đều rất xuất sắc! Nhìn thấy vậy, với tư cách là một người em gái, em thật sự rất ghen tỵ đấy!”
“Vậy sao Onii-chan cứ luôn ưu ái cậu ta…!”
[IMAGE: ../Images/..]
Tôi đâu có ý định thiên vị ai đâu chứ?
Thấy Suzuka lườm mình, tôi cố gắng chữa cháy bằng câu “Đ-Đương nhiên, món của em ngon hơn nhiều mà!” nhưng điều đó chẳng làm tâm trạng em ấy khá hơn chút nào.
“Đúng vậy đó. Anh ấy có lẽ chỉ tập trung vào món của Sakura nhiều hơn vì trình độ của em ấy chưa bằng em thôi!”
“Người kém hơn lại được chú ý nhiều hơn sao?!”
[IMAGE: ../Images/..]
Suzuka có vẻ như đã bị một cú sốc lớn. Tôi nhận ra tất cả chuyện này lại là một bài học đặc biệt khác.
…Chà, dù sao thì cũng chẳng có lý do nào khác để em ấy muốn thu hút sự chú ý của tôi cả. Tôi cũng nhận ra một điều khác nhờ lời của Sakura: Một trong những đặc điểm tính cách quan trọng nhất khiến một cô em gái trở nên đáng yêu, đó là “sự vụng về nhẹ nhàng”. Có ai đó trong gia đình mình để bảo vệ như vậy chính là điều làm bộc lộ sự đáng yêu của “những cô em gái”.
“Nhưng mà, em không thể cố ý mắc lỗi như vậy được…! Dù em phải làm cho Onii-chan yêu những cô em gái…!”
“Không, không cần phải giả vờ mắc lỗi hay gì đâu…”
Hơn nữa, sẽ rất phiền phức cho tôi nếu Suzuka, một cô em gái siêu phàm hoàn hảo, lại biến thành cái kiểu nhân vật em gái điệu đà đó. Tôi hoàn toàn không nhìn Suzuka theo hướng đó chút nào.
“Đúng vậy đó, Suzuka-chan. Ai cũng có những điểm mạnh và điểm yếu, nên Sakura không thể trở thành một cô em gái giống như em được. Chúng ta chỉ cần cùng nhau hợp tác để đánh thức ‘tình yêu em gái’ trong Onii-chan thôi!” Cô ấy vừa nói vừa vòng tay khoác lấy tay tôi, nở nụ cười duyên dáng và thêm vào, “Đúng không, Onii-chan?”
Tôi hoàn toàn biết rằng cô ấy chỉ đang diễn kịch, nhưng khi cô ấy ở gần tôi như vậy, tôi không thể ngăn tim mình đập nhanh hơn được.
“Vậy sao? Anh đã bắt đầu yêu những cô em gái chưa, Onii-chan?”
“T-Tôi đã không gặp nhiều rắc rối như vậy nếu mọi chuyện dễ dàng đến thế.”
Tuy nhiên, nhìn Sakura ngay lúc này, tôi nghĩ, “Đây chính là sự đáng yêu của một cô em gái.”
[IMAGE: ../Images/..]
Đối mặt với một yếu tố “em gái” mà tôi chưa từng trải nghiệm với Suzuka, tôi cảm thấy mình không thể bình tĩnh được. Vì điều này hoàn toàn khác biệt so với cô em gái hoàn hảo của tôi – Suzuka, một cảm giác khó chịu đang xâm chiếm tôi.
“Muuuuu………”
Tuy nhiên, không phải Suzuka không đáng yêu hay gì cả. Dù sao thì em ấy cũng là một mỹ nhân thật sự, và nhìn em ấy, bạn sẽ chỉ thấy những đặc điểm tính cách…
người đáng để tự hào. Em ấy là kiểu em gái mà dù có dẫn đi đâu cũng chẳng bao giờ khiến anh phải xấu hổ. Tiếc rằng, vì em ấy ghét bỏ tôi, nên những cuộc trò chuyện giữa hai anh em chẳng hề ra dáng anh em chút nào.
Thế nên, tôi chẳng tài nào hiểu được, rốt cuộc thì có gì đáng yêu ở mấy cô em gái chứ.
“D-Dù vậy, em vẫn là em gái ruột của anh trai mà! Nên em có nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ hơn Sakura-san nhiều. Cuối cùng thì, người cần phải nỗ lực hết mình để anh ấy yêu mấy cô em gái nhất... phải là em chứ!”
“Ể? Nhưng không phải Sakura cũng được tính là em gái ruột của anh ấy bây giờ sao?”
“Không, thế thì không giống nhau! Em đã ở bên anh trai lâu hơn cô tưởng tượng rất nhiều đấy!” Cô bé ưỡn ngực, hất mặt.
Giờ em ấy nói mới để ý, không phải chúng tôi vẫn luôn bất hòa cho đến khi tôi trở thành "người thay thế" cho em ấy hay sao?
“Ví dụ nhé, bài văn mà anh trai viết năm lớp hai tiểu học ấy! Tiêu đề là ‘Kho báu của em’ và anh ấy đã viết thế này: ‘Em gái là kho báu quan trọng nhất của tôi!’”
“Khụ?!”
Tôi nghẹn cả thở khi nghe em ấy đột nhiên nhắc tới chuyện đó. Chuyện đó xảy ra từ rất lâu rồi, đến cả tôi cũng quên mất rồi.
“À, với lại, hồi lớp một tiểu học, anh ấy đã nhường ông già Noel trên bánh Giáng Sinh cho em dù anh ấy muốn ăn nó lắm. Rồi hồi em học mẫu giáo, nhân ngày sinh nhật em, anh ấy muốn mua quà cho em nhưng không đủ tiền nên đã về nhà khóc.”
“K-Khoan đã! C-Có chuyện như thế thật sao?!”
Và tại sao em lại nhớ rõ ràng đến thế dù tôi chẳng có chút ký ức nào về chuyện đó?!
Nhưng Suzuka không thèm để ý lời tôi nói mà cứ thế tiếp tục.
“Cứ như thế đấy, em biết tất tần tật mọi chuyện về anh trai. Thế nên anh cứ yên tâm giao mọi việc cho em. Là em gái ruột của anh, em sẽ chịu trách nhiệm khiến anh yêu mấy cô em gái cho xem,” Em ấy nói, khoanh tay trước ngực, khiến Sakura bĩu môi.
Tôi vẫn không hiểu tại sao họ cứ phải biến mọi chuyện thành một cuộc thi đấu, nhưng lần này Suzuka có lý nên Sakura chẳng thể phản bác được gì.
“………Mấy cuốn sách đen tối.”
Tuy nhiên, đúng lúc đó, cô bé lẩm bẩm điều gì đó dưới hơi thở.
“Anh trai có giấu mấy cuốn sách đen tối trong phòng!”
“N-Này Sakura?!”
“Đúng là có những chuyện chỉ Suzuka-chan biết, nhưng Sakura cũng thế mà! Như sở thích của anh trai về vớ cao đến đầu gối! Hay kiểu dáng quần lót anh ấy thích nhất! Rồi game người lớn đầu tiên anh ấy mua và vân vân! Anh ấy kể Sakura nghe hết hôm qua rồi!”
“Sao giờ em lại đâm sau lưng anh như vậy hả?!?!?!??!” Tôi cau mày, nhớ lại cơn ác mộng ngày hôm qua.
Tôi vội vã quay sang Suzuka, cố gắng phân bua nhưng…
“……Anh trai?”
“Hiiiiiiii?!”
Một giọng nói nặng trĩu tưởng chừng làm rung chuyển cả mặt đất. Theo kinh nghiệm của tôi, chuyện này nghiêm túc mà nói, sẽ không ổn chút nào.
Quay người lại với những chuyển động cứng nhắc như robot, tôi thấy, đúng như dự đoán, cô em gái của tôi đang run lên vì giận dữ.
“Anh sẽ kể cho em nghe kỹ hơn về cuộc nói chuyện giữa hai người.”
Đối mặt với yêu cầu đầy áp lực đó, tôi gật đầu lia lịa.
Sau đó, tôi bị lôi vào phòng và bị buộc phải lôi hết mọi cuốn sách đen tối và game người lớn mà tôi đã giấu ra. Có thể nói, tất cả tội lỗi (về mặt đó) của tôi đã bị “tịch thu” hoàn toàn.
Bị xâm phạm quyền riêng tư hai ngày liên tiếp như thế này, tôi tự hỏi liệu đây có phải là quả báo cho những hành động xấu xa mà tôi đã gây ra trong kiếp trước không.
Ngoài ra, tôi sẽ rất biết ơn nếu bạn không hỏi tôi họ đã nói những gì trong những khoảnh khắc khủng khiếp đó.
Nhưng tôi sẽ hé lộ một chút nhé.
“A-A-Anh trai, anh biến thái đến mức nào vậy hả!”
“Oa, anh trai đúng là con trai mà nhỉ.”
Nghe thấy
Chỉ cần nghe hai câu đó thôi, chắc hẳn cũng đủ để mọi người mường tượng ra cái cảnh hai đứa nó đang ngắm nghía thứ gì rồi. Tôi muốn chết đi được. Nhưng mà không chết được, nên đành phải bịt tai lại để khỏi phải nghe mấy lời bình phẩm về sở thích của mình.
“….V-Vậy ra anh hai thích mấy cảnh kiểu đó à……!”
[IMAGE: ../Images/part3.png]
**Phần 3:**
“Haizz… quả là một ngày tàn nhẫn…”
Đang tắm trong phòng tắm, tôi bất lực buông thõng vai. Đùng một cái, tôi phải đánh thức tình yêu với mấy đứa em gái; đùng một cái, tôi có thêm một đứa em gái mới; và ĐÙNG MỘT CÁI, tôi đánh mất hết tự tôn của một người anh trai…
“Thôi, hai cái đầu tiên giờ quan trọng hơn… ừm.”
Tôi vứt bỏ hết những thứ linh tinh ra khỏi đầu và tập trung vào những điều không được phép quên.
Phải lòng em gái.
Để làm hài lòng Sakura-san – để ngăn cậu ta sửa đổi nhân vật – tôi phải trở thành một kẻ cuồng em gái bằng mọi giá. Tôi biết mình có một đứa em gái thật ở ngoài đời, nhưng tôi không thể chùn bước vì chuyện đó nữa. Cả Suzuka và Sakura đều đang làm việc này vì tôi, dù rõ ràng họ không hề muốn (dù Sakura có thể không đến mức đó…). Họ đang cố gắng hết sức để cho tôi thấy sự dễ thương của một người em gái, vậy nên tôi cũng phải cố gắng hết mình. Đặc biệt là Suzuka, bởi vì tất cả những chuyện này bắt đầu chỉ vì màn diễn thay của tôi chưa đủ tốt.
“…Ừ thì, cũng không phải là tôi không thấy họ dễ thương.”
Từ “dễ thương” đến “yêu” là một đường thẳng tắp. Tuy nhiên, trong trường hợp yêu em gái, có một rào cản lớn đang ngăn tôi lại. Sự tồn tại của Suzuka. Đứa em gái ruột thịt của tôi. Và những lời em ấy đã nói vào ngày hôm đó—
[IMAGE: ../Images/chapt3_01.png]
“…..A-Anh hai?”
“Hả?!”
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy giọng nói của người tôi đang nghĩ đến, khiến tôi sợ đến cứng cả người.
“Suzuka?! E-Em—! Sao em lại ở đây?!”
Tại sao Suzuka lại đang hé cửa nhìn vào với gương mặt đỏ bừng thế kia?!
“Đ-Đ-Đ-Đừng hiểu lầm em! V-Và đừng có quay lại!” Trong tích tắc, em ấy đã bước vào bồn tắm.
Tôi định lấy tay che mắt lại nhưng…
[IMAGE: ../Images/chapt3_02.png]
“Đ-Đồ bơi học sinh…?!”
Nhìn thấy Suzuka mặc một thứ khó tin như đồ bơi học sinh, tôi chỉ biết đứng đơ ra tại chỗ.
“X-Xin anh đứng yên! Em sẽ kỳ lưng cho anh…!”
Nhưng em ấy không dừng lại ở đó. Em ấy từ từ tiến lại gần hơn và nhẹ nhàng chạm vào lưng tôi.
“K-K-K-Khoan đã! T-T-Tại sao em lại làm thế này đột ngột thế?!” Tôi cảm thấy hai má mình nóng ran.
Ngay cả Suzuka cũng trông như sắp nổ tung.
“X-X-Xin anh hãy bình tĩnh! Đây chỉ là một buổi học đặc biệt để anh phải lòng em gái thôi! Chúng ta đã mất một lượng lớn thời gian vì Sakura-san, nên em phải cố gắng hơn trước nữa!”
“A-À, buổi học đặc biệt! Ừ, có lý! Chắc chắn không thể có lý do nào khác… nhưng sao lại mặc đồ bơi học sinh?”
“Trong mấy cuốn sách ‘người lớn’ mà em đọc trong phòng anh có cảnh cô gái mặc đồ như thế này… và em không thể thua Sakura-san ở đây được…!”
“Thua Sakura…?”
“K-Không có gì đâu! Bộ đồ bơi này là thứ mà Double Peace-sensei đã để lại đây và tình cờ lại vừa với em, nên đó là lý do!” Có vẻ như toàn thân em ấy đã đỏ bừng vì xấu hổ, khiến tôi phải nuốt nước bọt.
“N-Nên như em đã nói, đây sẽ là buổi học đặc biệt! Lần này chúng ta sẽ dùng ‘skinship’ để anh hai không phải nghĩ về những điều kỳ quặc mà chỉ cần tập trung vào việc phải lòng em gái!”
“Đ-Đã rõ!”
Cái hành động cố gắng khiến tôi phải lòng em gái đã đủ kỳ quặc rồi, nhưng tôi quyết định không nói ra.
“V-Vậy em bắt đầu đây…!” Em ấy nói rồi bắt đầu kỳ lưng cho tôi.
Chà… đã nhiều năm rồi mới có người làm việc này cho tôi, nên bằng cách nào đó nó có cảm thấy…
Kỳ lạ thật. Mà, cứ nghĩ đến việc người đang kỳ lưng là Suzuka là tôi lại thấy râm ran khó tả.
“...A-Anh trai, t-thấy thế nào ạ? E-Em làm có được không…?”
“Ể, à, cũng... thoải mái đấy chứ...?” Nói thật, con bé làm tỉ mỉ đến nỗi tôi cảm thấy các cơ bắp mình giãn ra hẳn.
...Được em gái kỳ lưng cũng không tệ chút nào, nhỉ.
“L-Lưng của anh trai to một cách đáng ngạc nhiên.”
“Ơ, t-thật hả? Anh thấy nó bình thường mà.” Dần quen với tình hình, tôi bắt đầu thả lỏng. Ban đầu còn lúng túng, nhưng khi nghĩ rằng Suzuka sẵn lòng làm cả việc này cho mình, một cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng—
“Oái?!”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một cảm giác mềm mại chạm vào lưng, khiến cả cơ thể tôi giật nảy.
“C-Có chuyện gì vậy ạ?! Xin anh đừng động đậy đột ngột thế chứ!”
“Nhưng, ơ, nó đang chạm vào lưng anh mà…!”
“Chạm vào lưng? Ý anh là sao ạ?”
Không không, chỉ có một thứ—hay đúng hơn là hai thứ—có thể chạm vào lưng tôi trong tình huống này!
Tuy nhiên, tôi không thể nói to điều đó.
“C-Cái đó…”
Sau vài giây, có vẻ Suzuka cũng đã hiểu tôi đang nói về điều gì.
“G-Gì vậy…! Anh trai đang nghĩ gì thế ạ?!”
“A-Anh đâu có lỗi, phải không?!”
“E-Em không cố ý đâu ạ! C-Chúng nó chỉ vô tình chạm vào thôi mà…! Ư-Ưm, em đang làm gì thế này…!” Tôi không cần quay lại cũng có thể đoán được mặt con bé đang đỏ bừng thế nào.
“T-Thôi thì, chỉ là tai nạn, chúng ta cùng quên nó đi.”
“Đ-Đúng vậy ạ! Xin hãy quên đi! Quên càng nhanh càng tốt!” Có lẽ để che giấu sự ngượng ngùng, con bé bắt đầu kỳ lưng cho tôi lần nữa, lần này mạnh tay hơn hẳn.
“Khoan—?! Mạnh quá! Đau!”
“Q-Quên đi! Ngay lập tức! Ưm…!”
Không thể chịu đựng thêm nữa, tôi định quay người lại để nắm lấy tay con bé nhưng…
“Oái?!”
“Kya?!”
Sàn nhà trơn trượt vì xà phòng, cả hai chúng tôi đã ngã một cách hoành tráng xuống sàn. Tôi kịp chống tay xuống nhưng có vật gì đó đập vào phía sau đầu, khiến tôi thấy sao bay lấp lánh.
“…Đau quá…!”
Trong lúc thế giới quay cuồng, tôi nhìn sang bên cạnh với hai hàng nước mắt, thấy cái ghế mình vừa ngồi trước khi ngã.
“Và… Suzuka? Suzuka, em có—–”
Em có sao không?—là điều tôi muốn nói nốt, nhưng não tôi ngừng hoạt động khi tôi nhìn xuống dưới mình.
“…A-Anh trai…”
Mặt Suzuka ngay cạnh cánh tay tôi.
Thực ra, cơ thể tôi gần như chạm vào Suzuka.
…Khoan, khoan đã, khoan đã, khoan đã. Bình tĩnh nào… Đừng nói là…!
“Ư-Ưm, Suzuka-san?” Tôi run rẩy cất tiếng.
Dù nhìn từ góc độ nào—ngay cả từ góc nhìn của người chịu trách nhiệm—thì vị trí hiện tại của chúng tôi cũng hiển nhiên đến đau đớn, và tôi mong mọi người hãy bình tĩnh. Ngay cả khi tôi vô tình đè Suzuka như thế này, đó chỉ là một tai nạn! Chuyện này không có ý nghĩa sâu xa gì cả, và nó sẽ không kết thúc như một eroge đâu nhé?!
“…A…A…”
Suzuka run bần bật, mặt đỏ bừng nhìn lên tôi.
Tuy nhiên, ánh mắt con bé bắt đầu dáo dác từ mặt tôi xuống ngực, xuống bụng, và thậm chí xa hơn nữa. Tôi chỉ cần nhìn vào mắt con bé là đủ hiểu ánh mắt đó đang dừng lại ở đâu. Toàn thân con bé đỏ bừng, mắt như quay cuồng, và con bé khẽ rên lên một tiếng.
Bây giờ, câu hỏi đặt ra là. Suzuka đang nhìn cái gì vậy?
Gợi ý 1: Đây là phòng tắm và tôi đang mặc đồ phù hợp.
Gợi ý 2: Không có gì.
“Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?!?!?!!”
“Ái?!”
Ngay khoảnh khắc sau đó, Suzuka hét lên một tiếng chói tai, đẩy tôi ra và chạy biến. Vì thế, tôi đập lưng vào tường với toàn bộ lực.
force, but that was the least of my problems.
Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh?!
What the hell am I doing?! Ahhhhh?!?! Accident or not, why am I
pushing down my blood-related little sister like that?! Butt-naked?!
Butt-fucking-naked?!
“Ughh,
sorry Suzuka. I’m a scummy excuse for a big brother….”
For
a while, I kept on sitting in that spot, sinking into self-loathing.
Why
did it have to end up like this?–I
thought to myself with tears in my eyes, remembering the incident
from before.
Special lesson or not, I really took it too
far, huh….Well, I really thought that this difference from Suzuka’s
usual stoic attitude was really frigging cute but—-
“Hey, I should be reflecting right now! What
am I thinking about!”
Trying to calm down my head, I cooled down the
water in the shower.
“Well, it’s a fact that she was really
cute……” My true feelings escaped my mouth once more.
Trying to drown out these feelings, I turned
the shower nozzle on full blast.
Part 4:
“Good morning, Onii-chan,
Suzuka-chan…..yawwwwwn.”
The next morning at the breakfast table, Sakura
entered the room with sleepy eyes.
“It’s Sunday and you’re still up so
early…….Mhm? Did something happen?”
“N-No it’s nothing”
“N-Nothing in particular.”
Sakura inspected our reactions and tilted her
head in confusion. Both Suzuka and I had decided that we would try
our best to forget what happened yesterday but that certainly isn’t
as easy as it sounds. After all, events like these could easily cause
trauma or PTSD. That’s how severe that incident was for the both of
us.
“S-Suzuka is always up pretty early, even on
Sundays, you know?”
“Is that so? Amazing!”
With that, I started eating breakfast with the
two of them.
“And? What’s our plan for the day?” Sakura
asked as she leaned over the table after we finished eating.
“Of course, we will conduct special lessons
for Onii-chan today as well. We don’t have much time left,” Suzuka
answered as she washed the dishes.
“Agreed!” Sakura lifted up her hand but
soon after continued with, “Ah, but Sakura has to go to her job
today.”
Speaking about her job, Sakura is a voice
actress, but what does her job actually look like? I wanted to ask
her about it but…..
“Ah, that’s mine. Sorry……Yes, hello?”
A ringtone reverberated inside the living room
and Sakura took out her phone, answering the incoming call.
“Ah, yes, good morning! …….Eh? What
happened?” Since she was using formal language, it probably wasn’t
someone from her family. Probably a call from her manager about her
job.
“…? Sakura-san is on the phone?” Suzuka
asked as she came back from the kitchen and I told her my
speculations.
“Eh? I don’t have to come in today? Then,
what about the recording today…..Ah, but today it was ‘Small room’
after all, so maybe someone else— ah, is that okay?”
….Mhm? It seemed like she looked at me for a
second….
“Then that’s fine! Sakura has a knack for
these things after all! Please do it just as planned…..Yes,
together with Sakura. Yes, until later!” She looked really excited
as she cut the call.
Drinking the tea that Suzuka had poured in for
me, I asked “A call from work?”
“Onii-chan! Won’t you participate with me in
a radio broadcast?”
“Pfttttttt”
Being asked something incredible like that out of the blue, some tea
got into my trachea.
“Cough
CoughIt’s in my nose…!
H-Hot!”
“A-Are you okay, Onii-chan?!”
“That being said, let’s go to the studio!”
“Cough
Cough! Can we slow down
just a tiny bit?!” I said with watery eyes as Suzuka patted me on
the back.
The circumstances turned out to be something
like the following.
“So, basically, you were supposed to appear
---
lực, nhưng đó mới là vấn đề nhỏ nhất của tôi.
Áhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh?!
Mình đang làm cái quái gì thế này?! Áhhhhh?! Dù là tai nạn hay không, sao mình lại
đè cô em gái ruột thịt của mình ra như thế kia?! Trần như nhộng?!
Trần truồng lồ lộ thế này ư?!
“Ư-ưm,
xin lỗi Suzuka. Anh là một thằng anh trai tồi tệ….”
Suốt một lúc, tôi vẫn ngồi thừ ra tại chỗ đó, chìm đắm trong sự tự ghê tởm.
Sao
lại thành ra nông nỗi này chứ? – Tôi
nghĩ thầm trong khi nước mắt lưng tròng, nhớ lại sự cố vừa rồi.
Dù là buổi học đặc biệt hay không thì đúng là mình đã đi quá xa rồi nhỉ… Mà, tôi thực sự nghĩ rằng cái dáng vẻ khác lạ ấy của Suzuka, không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày nữa, trông đáng yêu kinh khủng ấy chứ—
“Này, đáng lẽ mình phải tự kiểm điểm mới phải! Mình đang nghĩ cái gì thế này!”
Cố gắng trấn tĩnh đầu óc, tôi xả nước lạnh trong vòi hoa sen.
“Mà, đúng là trông con bé đáng yêu thật…” Một lần nữa, nỗi lòng của tôi lại vô thức bật ra.
Để dìm chết những cảm xúc đó, tôi vặn vòi hoa sen hết cỡ.
[IMAGE: ../Images/039-1.jpg]
**Phần 4:**
“Chào buổi sáng, Onii-chan,
Suzuka-chan… ngáp dài.”
Sáng hôm sau, tại bàn ăn sáng, Sakura bước vào phòng với đôi mắt còn ngái ngủ.
“Chủ nhật mà em dậy sớm thế… Ưm? Có chuyện gì à?”
“K-Không, không có gì đâu ạ.”
“K-Không có gì đặc biệt đâu.”
Sakura dò xét phản ứng của chúng tôi rồi nghiêng đầu khó hiểu. Cả Suzuka và tôi đều đã quyết định sẽ cố gắng hết sức để quên đi chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng nói thì dễ chứ làm thì khó. Sau cùng, những chuyện như thế này dễ dàng gây ra chấn thương tâm lý hay PTSD. Đó là mức độ nghiêm trọng của sự cố đó đối với cả hai chúng tôi.
“S-Suzuka thì lúc nào cũng dậy khá sớm mà, ngay cả Chủ nhật cũng vậy đó.”
“Thật sao? Giỏi ghê!”
Nói rồi, tôi bắt đầu ăn sáng cùng hai cô em gái.
“Rồi sao? Kế hoạch trong ngày của chúng ta là gì?” Sakura hỏi khi cô bé nhoài người qua bàn sau khi chúng tôi ăn xong.
“Đương nhiên là hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục buổi học đặc biệt cho Onii-chan rồi. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu,” Suzuka trả lời trong lúc rửa bát.
“Đồng ý!” Sakura giơ tay lên nhưng ngay sau đó lại nói tiếp, “À, nhưng Sakura hôm nay phải đi làm.”
Nói về công việc của em ấy, Sakura là một diễn viên lồng tiếng, nhưng công việc của em ấy thực sự trông như thế nào nhỉ? Tôi muốn hỏi em ấy về điều đó nhưng…
“À, điện thoại của em. Xin lỗi nhé… Vâng, alo ạ?”
Một tiếng chuông điện thoại vang vọng khắp phòng khách và Sakura lấy điện thoại ra, trả lời cuộc gọi đến.
“À, vâng, chào buổi sáng ạ! …Ể? Có chuyện gì ạ?” Vì em ấy dùng kính ngữ nên có lẽ không phải người trong gia đình gọi. Chắc là cuộc gọi từ quản lý về công việc.
“…? Sakura-san đang nghe điện thoại à?” Suzuka hỏi khi em ấy từ bếp quay lại và tôi nói cho em ấy nghe suy đoán của mình.
“Ể? Hôm nay cháu không cần đến à? Vậy, việc ghi âm hôm nay thì sao… À, nhưng hôm nay là ‘Phòng nhỏ’ mà, vậy có lẽ người khác— à, được chứ ạ?”
…Ưm? Có vẻ như em ấy đã nhìn tôi một giây…
“Vậy thì tốt quá rồi! Sakura vốn có biệt tài về mấy chuyện này mà! Xin hãy cứ làm theo đúng kế hoạch… Vâng, cùng với Sakura. Vâng, gặp lại sau ạ!” Em ấy trông rất phấn khích khi kết thúc cuộc gọi.
Uống chén trà mà Suzuka đã rót cho tôi, tôi hỏi, “Điện thoại từ chỗ làm à?”
“Onii-chan! Anh có muốn tham gia một chương trình phát thanh cùng em không ạ?!”
“Phụt!”
Bị hỏi một câu bất ngờ và khó tin như thế, tôi sặc trà vào khí quản.
“Khụ khụ! Sặc vào mũi rồi…!
N-Nóng quá!”
“A-Anh có sao không, Onii-chan?!”
“Thôi được rồi, chúng ta đi đến studio thôi!”
“Khụ khụ! Khoan đã! Chậm lại một chút được không?!” Tôi nói với đôi mắt ươn ướt khi Suzuka vỗ lưng tôi.
Hoàn cảnh hóa ra lại là như sau.
“Vậy, về cơ bản, anh lẽ ra phải xuất hiện
“thì buổi phát sóng radio hôm nay có khách mời là diễn viên lồng tiếng nhưng lại không thể đến được, nên chương trình sắp phải hủy bỏ rồi. Sau đó, cậu quyết định kéo tôi theo cùng và vẫn phát sóng như dự định… có phải vậy không?”
“Đúng vậy!”
“Đừng có ‘Đúng vậy!’ với tôi! Đừng có tự mình quyết định mọi thứ mà không hỏi ý kiến tôi chứ! Với lại, làm sao tôi có thể tự nhiên nhảy vào thay thế một diễn viên lồng tiếng được chứ?!”
“Tại sao chứ? Anh trai dù sao cũng là Towano Chikai mà, nên anh còn là khách mời ‘khủng’ hơn nữa ấy chứ!”
“Tôi chẳng hiểu em đang nói gì cả… Làm sao tôi có thể làm công việc của một diễn viên lồng tiếng được chứ, tôi chưa bao giờ làm những việc như vậy trước đây, chưa kể là tôi cũng không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.”
Nghe tôi nói vậy, Suzuka cũng gật đầu. Tôi vừa vặn lắm mới vượt qua được buổi ký tặng và buổi diễn thuyết, nhưng lần này thì tôi thà không mạo hiểm còn hơn.
“À, chuyện đó thì ổn thôi mà! Sakura cũng không muốn lộ mặt nên sẽ chỉ là giọng nói thôi! Họ sẽ ghi âm lại rồi đăng lên mạng!”
“Ừm, nhưng mà—”
“Anh trai dù sao cũng là một tác giả light novel siêu nổi tiếng, nên không thể tùy tiện xuất hiện trong những chương trình như thế mà không có sự cho phép của biên tập viên được.”
Đúng lúc đó, Suzuka đã tiếp lời một cách hoàn hảo. Giỏi lắm em gái!
“Thế à? Vậy thì, hay là chúng ta hỏi biên tập viên của anh, Anh trai nhé?”
“……..Ế?”
[IMAGE: ../Images/..]
Điện thoại reo lên liên hồi.
「A lô? Thầy Towano? Sớm tinh mơ thế này mà thầy đã cần nguồn cảm hứng rồi sao? Ơ, không phải à?… Gì cơ? Thầy muốn làm khách mời trong buổi phát sóng của Minazuki Sakura á? Tuyệt vời! Xem ra thầy đã thiết lập được quan hệ với một diễn viên lồng tiếng siêu nổi tiếng rồi đấy! Vì đây là một cơ hội vàng, cứ tự nhiên tham gia đi nhé! Cứ làm mọi cách để quảng bá tên tuổi! Mặc dù, bất ngờ quá đi mất khi chuyện này xảy ra sớm thế… Ừ, đây là một cơ hội tốt. Nếu có thể, hãy dẫn cả em gái thầy theo nữa nhé!」
…………….
“Có vẻ chúng ta đã được Shinozaki-san đồng ý rồi! Hoan hô!”
Sakura có vẻ cực kỳ vui mừng với kết quả đó, nhưng tôi và Suzuka thì không như vậy.
…Shinozaki-san, đôi khi anh hơi lười biếng quá rồi đấy…
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra điều gì đó.
…Chúng ta không thể tận dụng tình huống này như một cơ hội sao?
“Anh trai cần những buổi học đặc biệt ngay bây giờ, nên rõ ràng anh không có thời gian cho việc—”
“Không, Suzuka. Anh nghĩ anh sẽ giúp Sakura.”
“Anh trai?!” Em ấy hoảng hốt quay lại.
Em ấy nhìn tôi với ánh mắt như muốn hỏi “Anh đang nghĩ gì vậy?!”
“Này, vì anh sẽ là khách mời ở đó, Sakura sẽ hỏi anh vài câu, đúng không?”
“Đúng vậy. Về việc anh là một tác giả, về con người anh, đại loại như một bài phân tích về Towano Chikai!”
“Được thôi, vậy anh sẽ tham gia. Tuy nhiên, Suzuka phải đi cùng anh. Nếu không thì anh sẽ không đi.”
“A-Anh trai?! Anh đang tính làm gì—”
“Đương nhiên là cô ấy có thể đi cùng rồi! Hoan hô! Như vậy, chúng ta có thể cùng nhau tận hưởng thời gian!” Cắt lời Suzuka, Sakura vui sướng giơ hai tay lên trời, “Tôi sẽ nói với nhà sản xuất rằng mọi chuyện đã được quyết định!” cô ấy nói tiếp khi một lần nữa lấy điện thoại ra.
“…A-Anh trai! Anh đang định làm gì vậy…!”
Trong khi Sakura vui vẻ nói chuyện điện thoại, Suzuka bắt đầu nói nhỏ với tôi.
…Rõ ràng là em ấy đang bực mình…
“Mặc dù rõ ràng anh nên tham gia những buổi học đặc biệt vậy tại sao—”
“Anh biết. Anh đã đồng ý với ý định đó trong đầu rồi,”
Khi tôi trả lời như vậy, Suzuka rõ ràng đã rất ngạc nhiên.
“Em biết không, anh thực sự nghĩ rằng mình phải lòng các em gái, nhưng anh không biết làm thế nào để đạt được điều đó. Có lẽ anh có thể tận dụng buổi phát sóng này như một cơ hội — đó là điều anh nghĩ, em hiểu không.”
“V-Vậy anh định làm gì?”
Dịch:
"Đóng giả quan hệ tình cảm công khai trước hàng triệu khán thính giả rồi tuyên bố mình thuộc tuýp người cuồng em gái. Tất nhiên chỉ là diễn xuất thôi, nhưng mình nhất định phải tỏ ra yêu em gái cuồng nhiệt nhất có thể, phải tự nhủ lòng rằng 'mình bệnh siscon'." Tôi đáp với vẻ mặt nghiêm túc.
Ý tưởng nghe như điên rồ nhưng tôi tin nó sẽ hiệu quả. Muốn phá vỡ rào cản tâm lý khiến mình không thể rung động trước các em gái, chỉ còn cách tự ép bản thân vào khuôn mẫu đó.
...Bình thường tôi đã chắp tay van xin họ nhẹ tay với mình rồi, nhưng chuyện với Sakurada-san là lỗi 100% thuộc về tôi. Nếu vậy, mình buộc phải tự khắc phục bằng nỗ lực của chính mình - đúng như ý nghĩa của "bài học đặc biệt" thật sự.
"Vì Sakura là người dẫn chương trình, chúng ta có thể tận dụng triệt để để diễn cảnh tình tứ. Xét theo hội chứng siscon của bản thân, kịch bản này khá phù hợp với cảm xúc thật nên biết đâu trong lúc diễn xuất mình sẽ bị cuốn theo và đột nhiên giác ngộ tình yêu dành cho em gái thì sao..."
Đương nhiên chẳng dám chắc chắn, nhưng cứ thử nắm bắt mọi cơ hội nhỏ nhoi đi đã.
"…………."
Sau khi tôi giải thích chi tiết mọi thứ, Suzuka đột nhiên im bặt. Mặt cô bé ửng hồng lên, đôi mắt long lanh như sắp khóc...?
"Suzuka?"
"C-Công khai tình cảm với anh trai... trên một chương trình phát thanh... trước hàng triệu thính giả... thể hiện mối quan hệ thắm thiết...!" Cô bé chỉ lẩm bẩm những câu vô nghĩa.
Có chuyện gì vậy? - Tôi nghiêng đầu bối rối. Một giây sau chợt hiểu ra.
C-Chẳng lẽ... nổi giận vì tôi tự ý nhận lời mà không hỏi ý kiến em trước?
... Chắc chắn là vậy rồi! B-Bây giờ phải làm sao đây?!
"S-Suzuka, anh xin lỗi!"
"Ehe, ehehehehe... ehe? A-Anh trai đang nói gì thế?!"
"Anh xin lỗi vì nhận lời mà không bàn trước với em! Anh biết lỗi rồi! Nhưng làm ơn! Anh hiểu em không thích nhưng cố chấp nhận giúp anh vì bài học đặc biệt này nhé! Anh phải thức tỉnh tình yêu dành cho em gái bằng mọi giá... nếu không thì..." Tôi cúi đầu xin lỗi liên tục.
Anh biết rằng với em, việc này không khác gì cực hình, nhưng anh vẫn tiếp tục năn nỉ.
"Hả?! T-Thôi ngay đi! Được thả thính thả ga với anh trai trên sóng radio tuyệt cú... à không, xí lộn! Đúng là em không thích mấy nhưng vì nghĩa vụ người em gái, em sẵn sàng... không! Em sẽ gồng mình làm cho xong!"
"Thật sao...? Không là gánh nặng với em chứ...?"
"Em còn non nớt nhưng mong anh chỉ báo... không phải thế! Em thấy đây là dịp tốt để anh rèn luyện, và cũng có khả năng giám đốc của chúng ta nghe được chương trình này nữa, một mũi tên trúng hai dích luôn! K-Không phải em đang vui vì cơ hội này đâu nha, đừng hiểu nhầm! Ehe, ehehe..." Cô bé nói với nụ cười "ehehe" đặc trưng.
Phản ứng của cô bé khiến tôi bất ngờ, nhưng nhẹ nhõm vì em đồng ý hợp tác, còn hài lòng vì em công nhận đây là bài học hiệu quả.
... May thật đấy Suzuka ạ. Anh sẽ không phí hoài cơ hội này, cứ chờ mà xem!
"Cám ơn, Suzuka... Tất nhiên sẽ khó khăn, nhưng anh nhất định làm hết sức."
"Không khó chút nào mà là mơ ư... à không! Chỉ riêng em là khổ sở thôi! A-Anh trai sẽ hết lòng thả thính với em... Ehe, ehehe, ehehehehe"
Trong lúc đó, cuộc gọi từ Sakura cũng đã kết thúc.
"Quản lý của Sakura ngỡ ngàng khi em nói sẽ đề xuất dẫn cùng Towano Chikai-sensei! Giờ đã xác nhận xong, chúng ta đi luôn... Suzuka-chan? Em ổn chứ?"
[IMAGE: ../Images/..]
Cô bé nhìn sang Suzuka, người đang ngẩn người ra.
…Mình đâu thể nào nói thẳng với cô bé rằng cô bé đang phải chịu đau khổ vì cái ý tưởng của mình, đành phải che đậy thôi.
“Vậy là Anh hai đã nghĩ ra chuyện này sao…”
Nghe Suzuka lẩm bẩm, tôi cũng khẽ gật đầu.
…Thế mới thấy mình nghiêm túc thế nào.
Và thế là, hai chúng tôi sẽ trở thành khách mời trong chương trình của Sakura.
Phần 5:
「Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị nhé.」
Nghe thấy giọng nói đó, toàn thân tôi bỗng căng thẳng. Một chiếc mic từ trần nhà thả xuống. Một căn phòng nhỏ bị ngăn cách bởi bức tường kính. Phía bên kia bức tường là nhà sản xuất chúng tôi vừa gặp cách đây vài phút, cùng với nhiều nhân viên khác. Đối diện bàn chúng tôi đang ngồi là Sakura, và bên cạnh tôi là Suzuka.
“Anh hai, của anh đây ạ.”
Trong lúc Sakura đang bận nói chuyện với một nhân viên, Suzuka lên tiếng và đưa cho tôi một cuốn sổ tay nhỏ.
“Trong đó có tất cả câu trả lời cho những câu hỏi mà chị ấy sẽ đặt ra, thế nên Anh hai chỉ cần đọc theo là sẽ không gặp vấn đề gì đâu ạ. Đ-Đương nhiên là phải diễn theo đúng như những gì chúng ta đã nói chuyện từ trước đó nữa nhé.”
“Ừm, anh biết rồi. Cảm ơn em nhiều nhé.”
Khi Sakura hoàn thành việc viết tất cả các câu hỏi, Suzuka kiểm tra lại và viết ra những câu trả lời tương ứng.
…Ban đầu, chúng tôi định hỏi đáp ngẫu hứng, nhưng Suzuka lại bảo tôi rằng: “Dù sao thì Anh hai cũng cần tập trung vào việc diễn xuất!”
“Xin lỗi vì đã khiến em phải làm chuyện này.”
“K-Không đâu, đây là một cơ hội tuyệt vời để mình có thể thể hiện bản thân trước vô vàn người, để em cuối cùng cũng thấy được Anh hai yêu em nhiều đến mức nào – Không, là để thấy Towano Chikai thực sự yêu các em gái nhiều đến mức nào!”
“Hiểu rồi. Anh sẽ trở thành Towano Chikai vì em.”
“…Ừm, em thậm chí còn viết cả hành động phù hợp để trông nó tình tứ hơn nữa, thế nên Anh hai nhớ chú ý nhé. Đ-Đây chắc chắn không phải là mong muốn của riêng em hay gì đâu, nhưng chúng chắc chắn sẽ tạo được hiệu ứng rất tốt đấy.”
“Được thôi. Nếu không có những cái đó thì đâu còn là buổi huấn luyện nữa,” tôi trả lời, và Suzuka cụp đầu xuống mà không nói lại lời nào.
Tôi đoán là cô bé đang căng thẳng, vì mặt cô bé đỏ bừng cả lên đến tận mang tai.
「Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu thật đây.」
Khoảnh khắc đó, một giọng nói đánh dấu sự khởi đầu của chương trình. Sakura cũng khẽ nói với tôi: “Đi thôi nào!” Tôi bắt đầu tập trung khi tiếng đếm ngược vang lên.
“Xin chào và chào mừng quý vị đến với ‘Căn phòng nhỏ của Sakura’! Tôi là Minazuki Sakura và hôm nay, đây là lần thứ sáu tôi làm người dẫn chương trình! Mong quý vị ủng hộ!”
Bình thường trông Sakura rất thoải mái, nhưng khi làm việc thì cô ấy lại vô cùng nghiêm túc và chuyên nghiệp.
“Vậy thì, chúng ta đã có rất nhiều khách mời cho đến giờ, nhưng vị khách hôm nay còn đặc biệt hơn tất cả. Tác giả tiểu thuyết ngắn siêu nổi tiếng, người đã chấp bút cho tác phẩm ‘Chuyện về cô em gái yêu anh trai đến mức không thể kiềm chế’, Towano Chikai!”
“Rất vui được gặp mọi người, tôi là Towano Chikai.”
Tiếp theo, Sakura quay sang Suzuka.
“Tuy nhiên, hôm nay chúng ta không chỉ có mỗi thầy Towano-sensei đâu nhé! Mọi người nghe đây! Chúng tôi thậm chí còn mời được cả em gái của thầy Towano-sensei đến đây tham gia buổi nói chuyện này nữa đấy!”
“R-Rất vui được gặp mọi người, em là em gái của Towano Chikai.”
Tiện thể, chúng tôi đã yêu cầu không công bố tên thật của Suzuka.
“Không chỉ Towano-sensei mà còn có cả em gái của thầy ấy nữa, đây quả là một buổi ‘Căn phòng nhỏ’ siêu hiếm có! Hy vọng quý vị sẽ có một buổi nghe thật vui vẻ!” Với những lời này, phần mở đầu đã kết thúc.
Tiếp theo sẽ là phần hỏi đáp dành cho Towano Chikai. Đây sẽ là lúc tôi phải thể hiện bản thân, thế nên tôi mở kịch bản mà Suzuka đã chuẩn bị.
“Vậy thì, hãy bắt đầu buổi phỏng vấn đặc biệt! Thưa thầy, tại sao thầy lại quyết định viết một cuốn tiểu thuyết như vậy?”
Lần này, cô ấy không hỏi trong vai trò em gái tôi nữa, mà là nữ diễn viên lồng tiếng Minazuki Sakura. Với tư cách là Towano
Tôi đáp lời Sakura, đúng theo kịch bản Suzuka đã chuẩn bị:
“Ấy là vì tôi yêu em gái. Không, nói đúng hơn là tình yêu tôi dành cho các cô em gái lớn đến mức không thể diễn tả hết bằng lời, thế nên tôi mới phải mượn cuốn tiểu thuyết này để gửi gắm tâm tư mình.”
“Ra vậy! Vậy, có lý do đặc biệt nào khiến Tiên sinh lại yêu em gái đến mức này không?”
“Không hẳn. Nếu phải nói ra một lý do, thì có lẽ là vì tôi cũng là một người anh, và trên đời này, chẳng có người anh nào lại không yêu em gái của mình cả.”
“Đ-Đó là một quan điểm khá cực đoan, tôi hiểu rồi.”
Tôi hoàn toàn đồng ý. Nhưng đó là những gì Suzuka đã viết, tôi cũng đành chịu thôi.
…Dù sao thì, đúng là phong cách của Suzuka có khác. Luôn nghĩ ra những câu trả lời kỳ quặc – không, phải nói là đúng trọng tâm vấn đề. Cô bé ấy quả nhiên là Towano Chikai.
“Vậy, Tiên sinh nghĩ đâu là điểm hấp dẫn nhất trong cuốn tiểu thuyết của mình?”
“Tình yêu nồng cháy giữa hai anh em. Mà nói thật thì, đây cũng là điểm hấp dẫn duy nhất rồi.”
“Khi viết tiểu thuyết, Tiên sinh đã đặt nặng cảm xúc nào nhất?”
“Tình yêu dành cho em gái của tôi… và cả tình yêu dành cho em gái của tôi nữa.”
“Sao lại lặp lại hai lần vậy ạ?!… Ừm, xin Tiên sinh cho biết đôi điều về cuộc sống ngoài công việc viết lách được không?”
“Tán tỉnh em gái khi thức dậy, và mơ về em gái khi đi ngủ.”
“Tôi không biết mình đã mong đợi điều gì nữa… Hay nói đúng hơn, Tiên sinh cũng tán tỉnh cả em gái ruột của mình sao?”
“Ừm? Sao tự nhiên giờ cô lại hỏi vậy?”
“À… Thôi được rồi, chúng ta hãy tiếp tục với một câu hỏi bình thường hơn. Món ăn yêu thích của Tiên sinh là gì?”
“Em gái tôi.”
“Ăn thịt người sao?!”
“À, không, ý tôi là món ăn em gái tôi nấu… Mặc dù, tôi cũng rất thích chính em gái mình nữa.”
“Y-Ý Tiên sinh là sao?! Và sao nhân vật của Tiên sinh lại…?”
Tôi chưa từng nói với Sakura rằng đây là một buổi học đặc biệt hay là những câu trả lời đã được Suzuka viết sẵn, nên tôi chắc là cô bé đang hơi bối rối.
…Mà, đâu chỉ có mỗi cô bé đâu chứ! Tôi thực sự nghi ngờ liệu một buổi học khiến tôi đánh mất hết lòng tự trọng của một con người có cần thiết hay không nữa!
Mình là một kẻ cuồng em gái, mình là một kẻ cuồng em gái…! – Cứ lặp đi lặp lại những lời đó trong lòng, tôi nhìn sang câu hỏi tiếp theo.
“Cái gì?!” Thấy ‘câu trả lời’ đó, tôi suýt nữa thì hét toáng lên.
“Ừm, Tiên sinh? Cứ im lặng thế này thì không ổn đâu ạ.”
Nghe thấy những lời đó, tôi tuyệt vọng nhìn sang Suzuka. Gương mặt đỏ bừng và biểu cảm nghiêm túc của cô bé dường như đang hét lên rằng “Đây chỉ là để luyện tập cho anh thôi!”
…Ch-Chết tiệt, tôi biết chứ. Em đã chuẩn bị những câu trả lời lố bịch này vì tôi, nhưng mà… Không, giờ không phải lúc để lung lay! Mình phải trở thành một kẻ cuồng em gái ngay tại đây, ngay lúc này!!
“Tiên sinh? Có chuyện gì vậy ạ?”
“À, xin lỗi. Tôi chỉ đang quá đắm chìm khi nhìn em gái của mình.”
“Hả?!” Sakura mở to mắt. “Lý do đó xuất hiện bất thình lình quá, tôi hơi bất ngờ… Với lại, ngày nào Tiên sinh cũng gặp em ấy mà, sao lại cứ nhìn chằm chằm vào em ấy trong buổi phát sóng của chúng ta vậy?”
“Đương nhiên là vì em ấy quá dễ thương rồi!”
“Ế?”
Sakura trông như đã chịu đủ lắm rồi nhưng tôi vẫn tiếp tục.
“Xin lỗi. Tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô… Ừm, tại sao tôi lại nghĩ em gái mình dễ thương đến vậy? Đó là… bởi vì dù sao thì em ấy cũng là em gái của tôi.”
“Xin lỗi Tiên sinh?! Và sao Tiên sinh lại nói tự tin đến thế?!”
“Có lẽ đây là chân lý của thế giới này?”
“Sakura mới là người đang hỏi ở đây mà?!”
“Aaa, dễ thương quá. Sao tôi lại có một cô em gái dễ thương đến vậy nhỉ, tôi tự hỏi?”
“Giờ thì Sakura lại đang bị hỏi?! E-Em gái-san, c-chuyện gì đã xảy ra với Tiên sinh vậy?!” Hoảng loạn, cô bé bắt đầu nói chuyện với Suzuka.
“E-Em xin lỗi. Trong mắt Onii-chan, anh ấy chỉ có thể nhìn thấy mỗi em thôi… hehehe…”
“Sao em lại trông vui vẻ thế?!”
“Aaa, em xin lỗi, Minazuki-san. Em không thể tập trung vì em đang thiếu chất dinh dưỡng em gái rồi.”
[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]
“Ơ câu hỏi là gì ấy nhỉ? Sao mà em gái tôi lại là thứ đáng yêu nhất trên đời này vậy ta?”
“Khoan đã!? Anh nói cái dưỡng chất em gái là sao chứ?!”
“Khi tôi ve vãn em gái mình, tôi sẽ nhận được dưỡng chất em gái, thứ cung cấp năng lượng cho cơ thể tôi… Ái chà, đây có phải là một dạng bệnh thiếu chất không ta…? Đã đến nước này rồi thì, tôi có thể ôm vai em một cái không?”
“V-Vai á! Đ-Đương nhiên là được rồ — không, không phải thế! Đ-Đâu phải tôi thích thú gì đâu, nhưng mà vì Onii-chan thì tôi không thể không làm được, đúng không?!”
[IMAGE: ../Images/032_RadioBroadcast.webp]
Mình đang làm cái quái gì thế này?! — Lòng tôi gào thét như vậy, nhưng đã đến nước này thì không thể dừng lại được nữa. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Suzuka từ phía sau. Giờ đây, cơ thể nhỏ nhắn của con bé đã nằm gọn trong vòng tay tôi.
“Ư-Ưm, phong cách của Sensei kỳ lạ quá…”
“Đâu phải vậy đâu. Đúng không?”
“H-Hya?! Đ-Đúng rồi… O-Onii-chan lúc nào chẳng vậy?!”
“Không phải Imouto-san mới hơi kỳ lạ sao?!”
Con bé lườm chúng tôi rồi vặn lại.
…Chà, không phải là tôi thích thú gì khi hành động như vậy đâu.
“M-Muuu… Vậy thì, tôi có một câu hỏi cho Imouto-san! Em nghĩ gì về Sensei, một người cuồng em gái như thế này?”
“Ehehehe, Onii-chan… ấm áp quá… lại còn thơm nữa…”
“Imouto-san?”
“Hya?! …Ể?! À, để em nghĩ xem! Đương nhiên là không phải em vui sướng đến mức được tình tứ với Onii-chan hay gì đâu nhá?! Em đâu có đờ đẫn ra vì đây là ngày tuyệt vời nhất đời em đâu, đừng có hiểu lầm?! Đ-Đây là nghĩa vụ của một đứa em gái mà, đúng không?! Dù sao thì em cũng phải chấp nhận anh ấy như vậy. Vâng!”
“Nhưng mà, sao em lại cười tủm tỉm thế…?”
“K-K-K-K-Không phải vậy đâu nhá?! C-C-C-C-Cảm xúc của Onii-chan chỉ toàn là rắc rối đối với em thôi!”
“M-Muh…! Imouto-san nói vậy, nhưng Sensei nghĩ sao?”
“Thực ra con bé vui lắm, nhưng không thể thành thật với lòng mình được. Việc con bé cứ kiểu ngoài lạnh trong nóng như vậy cũng chỉ là một trong vô vàn nét đáng yêu của nó mà thôi.”
Cảm thấy Suzuka vặn vẹo trong vòng tay mình, tôi thực sự muốn chết quách đi cho rồi.
“Imouto-san hình như đang quằn quại trong đau khổ thì phải…? Thôi được, một câu hỏi khác cho Sensei vậy. Anh có thể nói thêm về phong cách viết của mình được không?”
Câu trả lời cho câu hỏi này cũng cùng một kiểu như trước, nhưng tôi đã quá chìm đắm trong vai diễn của mình mà chẳng còn quan tâm nữa.
“À, đó là—” Vừa nói, tôi vừa ôm Suzuka nhấc bổng lên.
“Ể?”
Rồi, trước ánh mắt ngơ ngác của Sakura, tôi đặt Suzuka xuống giữa hai chân mình.
“Đặt con bé như thế này, tôi có đủ dưỡng chất để tiếp tục viết…!”
“Hya… Hya…”
Lưng con bé áp vào ngực tôi, tôi cảm nhận được toàn thân con bé đang run rẩy. Hơn nữa, toàn thân con bé cứng đờ vì căng thẳng, khiến việc ôm con bé từ phía sau càng dễ dàng hơn.
“S-Sensei?! Anh thực sự viết trong tư thế đó sao?!”
“Đ-Đương nhiên rồi! Được cảm nhận hơi ấm và ngửi mùi hương của con bé, tôi chẳng cần gì khác nữa. A, mùi của em gái tôi đáng yêu quá…!” Tôi ghé đầu sát lại Suzuka, “Aaaa, đáng yêu quá… Tóc con bé cũng mềm nữa… em gái tôi là thiên thần hay sao ấy nhỉ?”
“Sensei! Chúng ta đang giữa buổi phát sóng đấy!”
“Nhưng tôi không thể ngừng lại được. Dù sao thì, ngay trước mặt tôi là cô em gái bé bỏng của mình, nên đương nhiên tôi muốn xoa đầu hay nghịch tóc con bé rồi.”
“Ô-Onii-chan! …Nhột quá…! Hyan!”
“Đáng yêu quá chừng~! Đáng yêu đến mức này đúng là một tội ác mà.”
Thực ra, hành vi của tôi mới nên bị coi là tội ác, nhưng giờ đây tôi đã hoàn toàn biến thành một ông anh biến thái rồi.
“Bỏ qua sự đáng yêu của Imouto-san, làm ơn đừng quên đây là một buổi phát sóng!”
“À, tôi xin lỗi. Vậy thì, gửi đến tất cả quý vị thính giả, chúng ta sẽ tiếp tục ‘Tổ ấm tình yêu của Towano Chikai và em gái anh ấy’. Mong quý vị thưởng thức!”
“Anh ấy cướp sóng chương trình của tôi rồi?! Đây là ‘Căn phòng nhỏ của Sakura’ mà! Làm ơn đi Imouto-san, nói gì đó với Sensei đi chứ!”
“Ha… funya…”
“Ối… cô bé cũng lạc lối hoàn toàn rồi…!”
Tôi mặc kệ ánh mắt lườm nguýt của Sakura, tiếp tục xoa đầu Suzuka.
“Phùuu, giờ thì năng lượng ‘em gái’ đã nạp đầy, tôi có thể dốc hết sức mình rồi. Câu hỏi tiếp theo là gì nào?”
“Gì chứ, tự nhiên giờ lại vào guồng rồi sao?!”
“Đây là chương trình của Minazuki-san mà, không phải em nên hỏi tôi sao?”
“Em là người có lỗi ở đây à?! Ối, em hiểu rồi. Vậy thì, Onii-cha— không, Sensei! Em mong thầy đã sẵn sàng cho loạt câu hỏi tấn công của em!” Sakura chỉ tay vào tôi với vẻ mặt khó chịu.
Cứ thế, tôi tiếp tục nhập vai Towano Chikai và trả lời các câu hỏi của cô bé bằng những gì Suzuka đã ghi lại.
[IMAGE: ../Images/..]
**Phần 6:**
“À…”
Ngồi trên ghế ở phòng nghỉ, tôi buông thõng vai.
Suzuka và Sakura đã đi chỉnh trang lại vẻ ngoài, để lại tôi một mình. Tôi uống một lon cà phê, hồi tưởng lại hành động của mình vài phút trước đó.
“…Không biết như vậy có ổn không.”
Tôi nghĩ mình đã làm khá tốt.
Sau buổi phát sóng, Sakura mắng tôi: “Nếu đã nhập vai thì phải nói trước cho Sakura biết chứ! Và, khi về thì thầy cũng phải tán tỉnh Sakura nữa!” Nhìn phản ứng của cô bé, tôi tin mình đã thuyết phục được rồi. Ngay cả nhà sản xuất cũng khen ngợi tôi (?) với câu: “Đúng như mong đợi từ thầy Towano Chikai…” nên tôi nghĩ có thể coi buổi huấn luyện này là một thành công.
Nhập vai một kẻ cuồng em gái, tôi chắc chắn mình có thể hiểu được cảm giác thật sự của một người như vậy… nhưng…
“Kiểu gì đó, tôi vẫn chưa thực sự hiểu…” Tôi vẫn chưa cảm thấy có sự phản hồi nào.
Về phần Suzuka, cô bé nói: “T-T-T-Thầy đã làm rất tốt, em nghĩ vậy?! M-Mọi người chắc hẳn đã hiểu thầy yêu em gái nhiều đến mức nào, đúng không?! Vậy nên thầy cứ tiếp tục như vậy mãi đi, thầy thấy sao?! À, nhưng đừng hiểu lầm nhé?! Bọn em chỉ làm vậy vì Sakurada-san thôi!”
“Mình đã ép buộc cô bé làm chuyện tệ hại quá rồi…” Tôi cảm thấy thôi thúc muốn quỳ sụp xuống xin lỗi cả ngày trời.
…Nhưng có điều gì đó tôi vẫn chưa hài lòng sao? Tôi biết thật lạ khi chính mình lại nói ra điều này, nhưng tôi nghĩ chất lượng diễn xuất của mình đã khá cao rồi.
Tôi đã nhập vai nhân vật đó bằng cả trái tim, nên điều đó chắc hẳn phải khiến Sakurada-san hài lòng.
“…Chắc hẳn là đủ rồi chứ…?”
Tôi vẫn không hiểu. Dù cố gắng suy nghĩ đến đâu, câu trả lời vẫn không đến. Cứ như có điều gì đó chưa khớp, khiến tôi không thể bình tâm lại được. Khi nghĩ ngợi trong đầu, một câu hỏi đã hiện lên:
“…Đó có thực sự là ý nghĩa của việc trở thành một kẻ cuồng em gái không?”
Đương nhiên, không ai có thể trả lời tôi, nên tôi đành lắc đầu chịu thua.
…Ít nhất thì tôi cũng nhận ra rằng bài học đặc biệt này chưa đủ để đánh thức tình yêu em gái trong tôi.
“Haizz, chết tiệt…” Bực tức, tôi nốc cạn lon cà phê còn lại.
Nhưng, khi tôi định vứt lon đi, tôi nhận ra có ai đó đang đứng trước cửa phòng thu âm nơi chúng tôi vừa ở.
…Nhìn cử động này, chắc chắn là kẻ đột nhập rồi.
Tôi đến gần người đó hơn, cố gắng nhìn rõ mặt hắn.
“…Ế?”
“………?!”
Vô thức thốt ra tiếng như vậy, cơ thể kẻ đột nhập khẽ giật mình. Và, người quay lại đó là—
“Sakurada-san?”
“T-Thầy là Towano-sensei?!”
Đúng vậy, đó chính là nhà sản xuất anime Sakurada Itsuki mà chúng tôi mới gặp vài ngày trước.
“Anh làm gì ở đây?”
“K-Không làm gì cả?! T-Tôi là đạo diễn anime mà, nên ở một nơi như thế này cũng không có gì lạ, đúng không?” Hắn lắp bắp trả lời.
Ban đầu, tôi nghĩ “Vậy sao…?” nhưng vẫn thấy có gì đó kỳ lạ. Tuy nhiên, tôi không có thời gian để nghĩ về điều đó.
“À ừm, về việc sản xuất anime, không lẽ thực sự không có cách nào để giữ nguyên các nhân vật như…”
Thế nhưng, ngay khi tôi vừa thốt ra những lời đó—
“Xin lỗi vì đã để cậu chờ lâu nhé!” Sakura cất tiếng gọi tôi. “Ủa? Có chuyện gì vậy? Cậu đứng đây làm gì?”
“À, không, tôi đang nói chuyện với người này—” tôi vừa nói vừa quay người lại, đối mặt với Sakurada-san một lần nữa.
……….
“H-Hả?!”
Trong nháy mắt, cậu ta đã biến mất không còn dấu vết.
“Có chuyện gì vậy, Onii-chan?” Suzuka hỏi, nghiêng đầu nhìn tôi sau khi Sakura tham gia cuộc trò chuyện.
“K-Không, không có gì…” tôi lẩm bẩm, vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra.