Ore ga Shujinkou ja Nakatta Koro no Hanashi wo Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dragon Quest: Legend of Rubiss

(Tạm ngưng)

Dragon Quest: Legend of Rubiss

Saori Kumi

Trong thời cổ đại xa xôi, trước cả Huyền Thoại của Erdrick, tồn tại Ideen – một vùng đất của các tinh linh và tiên nữ, nằm giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Giờ đây, vòng tròn của những huyền thoại vĩ đại

5 15

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

253 284

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

55 408

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

26 115

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

27 207

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

627 6153

Tập 03: True Lies - Tại sao lại có sự lựa chọn này? - Chương 8

À này, vậy thì... cậu cho tớ dùng nhờ vòi sen một lát được không? Người tớ đầm đìa mồ hôi cả rồi."

Tôi vỗ vỗ chiếc áo đang mặc.

Ngay lập tức, hai má của Nin chợt đỏ bừng lên. Em ấy ngẩng đầu nhìn tôi, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mấp máy run rẩy.

"Ôi... Hoàng tử, hôm nay người sao mà táo bạo thế."

"Hả?"

À!

"Không không không, ý tôi không phải vậy đâu."

Tôi vội vung hai tay trước mặt.

Ngoài trời nóng kinh khủng, với cả tôi đã phi xe đạp một mạch đến đây nên mới ướt đẫm mồ hôi thật sự thôi.

Thế nhưng, có lẽ cách nói vừa rồi đã gây hiểu lầm rồi.

Ôi, thôi chết, đến phòng con gái ở một mình mà lại yêu cầu cái kiểu gì thế này, mình đúng là đồ ngốc mà.

"…Xin lỗi, coi như chưa nói gì nhé."

"Không sao đâu, tất cả ta đều hiểu mà. Có nghĩa là sau hai trăm năm, cuối cùng Hoàng tử và ta cũng sẽ được về chung một nhà đúng không!"

"Ừ, được rồi. Ta hiểu là ngươi chẳng hiểu gì cả."

"Không phải vậy đâu. Ta biết hết những gì trong lòng Hoàng tử mà. Ta còn biết ngay cả bây giờ Hoàng tử cũng đang nghĩ về màu quần lót của ta nữa."

"Làm quái gì có chuyện tự dưng ta lại nghĩ đến cái thứ đó!"

"Nhân tiện thì hôm nay là màu trắng có đính ruy băng."

"Đừng có mà khai báo làm gì!"

Chỉ một lời từ Nin thôi mà, thứ mà vừa một giây trước tôi còn chưa hề nghĩ tới, giờ đây lại ngập tràn trong tâm trí tôi, toàn là chuyện nội y.

Đáng sợ thật. Đây cũng là một kiểu tẩy não sao…

Lúc đó, người cá bỗng trở lại vẻ mặt nghiêm túc. Sau đó, em ấy nhẹ nhàng vươn tay chạm vào người tôi. Hơi ấm từ người cá truyền đến, khiến nơi đó ấm dần lên.

"Nà... này, làm gì đấy?"

"Hoàng tử thật sự đổ nhiều mồ hôi nhỉ. Áo ướt hết rồi."

Nin nở một nụ cười rạng rỡ.

"Chắc vì ta nói 'cứu ta' nên Hoàng tử mới vội vàng chạy đến đây đúng không."

Bị nói thẳng như vậy tôi thấy ngượng nghịu làm sao ấy.

"Ừm, không, thì… đại khái là vậy."

Tôi chỉ biết ấp úng.

"Với cả tóc tai cũng bù xù nữa."

Thật ra tôi không hề có kế hoạch ra ngoài nên vẫn còn nguyên vết tóc ngủ. Khi đi xe đạp, có lẽ gió đã làm tóc bay lộn xộn khắp nơi.

"À này, có thể Hoàng tử chưa để ý, nhưng đôi giày thể thao Hoàng tử đang đi, hai chiếc không cùng màu đâu."

Tôi hoàn toàn không hề hay biết.

"Fufu, Hoàng tử vẫn là Hoàng tử. Người lo lắng cho ta nhiều lắm nhỉ. Vội vàng đến nỗi không kịp chỉnh trang bản thân nữa. Ta vui lắm."

Nin khẽ nói, hơi ngượng ngùng, rồi nở một nụ cười rạng rỡ như nắng hè.

Em ấy đáng yêu đến mức khiến tôi cũng cảm thấy ngại ngùng, đành phải quay mặt đi chỗ khác.

"Ồ, Hoàng tử đang ngượng à? Dễ thương quá, Hoàng tử của ta."

"...Ồn ào quá."

Nin định chen vào tầm mắt tôi.

Tôi quay cả mặt đi. Nhưng em ấy lại di chuyển theo tầm mắt của tôi.

"Nhìn ta này, Hoàng tử."

Tôi cứng đầu cứ tiếp tục lảng tránh ánh nhìn của Nin.

Nin cũng tiếp tục chen vào trước mặt tôi.

Em ấy dí chặt má mình lại, rồi,

"Nhìn này, nhìn này, Hoàng tử. Cá nóc."

Còn làm đủ trò mặt xấu để chọc tôi nữa.

"—Phụt!"

Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

"À, cười rồi!"

"Như vậy thì ai mà chẳng cười!"

Tôi đành chịu thua, quay lại nhìn thẳng vào Nin.

"Thôi, thì chuyện là thế này."

Tôi gãi đầu lia lịa.

"Những chuyện như thế này thì đơn giản thôi mà. Cứ gọi là ta sẽ có mặt ngay. Ta sẽ chạy đến bên ngươi."

"Ehehe~"

Nin có vẻ cực kỳ vui vẻ.

"Này, để ta giặt và phơi khô quần áo cho Hoàng tử nhé."

"Không cần đâu."

"Nhưng nếu cứ để ướt thế này thì lại bị cảm lạnh mất thì sao? Nếu bị ốm thì phiền phức lắm chứ. Tiện thể, Hoàng tử cứ đi tắm đi."

"Không, nhưng mà…"

"Được rồi, cứ vậy đi mà."

Bị Nin giục, tôi đành đứng dậy khỏi đệm.

Và cứ thế, cuối cùng tôi cũng vào phòng tắm.

Đành phải tắm thật. Tôi có cảm giác như mình bị điều khiển một cách ngon lành vậy, nhưng thôi không nghĩ sâu xa làm gì. Đằng nào cũng là ý tốt của người ta.

Đứng dưới vòi sen nước ấm, quả nhiên là dễ chịu.

Khi tôi đang xối nước rửa mặt, bất chợt một giọng nói vang lên từ phía sau.

"Đồ thay, ta để bên ngoài rồi đấy nhé."

"À, cảm ơn."

"Quần áo của Hoàng tử ta cũng đang giặt rồi."

"Ô, vậy thì tốt quá."

Từ phía bên kia cánh cửa, tôi nghe tiếng máy giặt đang kêu "ro ro".

"Để ta kỳ lưng cho nhé?"

Lưng tôi bất ngờ cảm nhận được một thứ gì đó chạm vào.

...Cảm giác chạm vào lưng ư?

"Hả?"

Tôi quay đầu lại.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

"Sao vậy, Hoàng tử?"

Nin đang đứng đó, nghiêng đầu nhìn tôi.

"GIAAAAAAAAAAAAAAAÁ!?"

Tôi vội vàng vồ lấy khăn tắm quấn quanh hông.

"Ôi, tự nhiên la lớn vậy làm người ta hết hồn!"

Nin bịt tai lại, chu môi nhỏ nhắn.

"Chính tôi mới hết hồn!"

Tôi suýt nữa thì đứng không vững.

Nin chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu hồng nhạt.

Tuy không phải hoàn toàn khỏa thân nhưng…

Bờ vai gầy guộc để trần, cánh tay trắng nõn mịn màng, đôi chân dài thon thả vươn ra từ dưới khăn tắm. Mái tóc màu hồng nhạt được buộc gọn gàng để không bị ướt.

Tình cảnh chỉ với một chiếc khăn tắm mỏng manh thế kia càng làm nổi bật dáng người thanh tú của Nin. Vóc dáng mảnh mai nhưng cân đối. Xương quai xanh nhô lên nhẹ nhàng trông thật quyến rũ.

Khoan đã, đây không phải lúc để nhìn chằm chằm như vậy!

"Sao ngươi lại ở đây!"

Tôi chắc chắn đã khóa cửa rồi mà. Tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng, không thể nhầm lẫn được.

"Vì Hoàng tử, dù có là vào lửa, vào gió..."

"Cái thứ hai rõ ràng là không đúng."

"À nhầm. Dù có là vào nước sôi, vào bồn tắm."

"Thế thì chỉ là đang tắm thôi mà!"

"Fufufu."

Nin nở một nụ cười ranh mãnh.

"Đây là phòng của ta mà. Chuyện làm biến dạng không gian dễ như trở bàn tay thôi."

"Cút ra ngoài đi!"

"Đây là một dạng tò mò tri thức đó. Nói cách khác, có thể coi như bài tập hè chẳng hạn."

"Làm ơn đi mà!"

Tôi sợ rằng không biết chừng mình lại bị ghi vào 'Nhật ký quan sát Nin' thì chết. Sợ quá đi mất.

"Hãy yên tâm. Ta sẽ không nộp bài nghiên cứu tự do này đâu."

"Đó không phải là lý do để yên tâm!"

"Cũng được mà, cũng được mà!"

Thôi rồi. Kẻ này có khuôn mặt cực kỳ đáng yêu, nhưng lại là một ông chú chính hiệu. Không, một ông chú sẽ không vui sướng khi làm tôi bối rối như vậy đâu.

Tôi định lách qua Nin.

Đúng lúc đó.

Hoàn toàn theo đúng kịch bản, tôi trượt chân trên nền gạch.

"Ngoạc!"

"Hoàng tử!?"

Nin nhanh chóng nắm lấy tay tôi khi tôi sắp ngã. Nhưng điều đó chẳng giúp được gì. Thay vào đó, Nin cũng bị tôi kéo theo và mất thăng bằng. Chiếc khăn tắm Nin đang quấn liền tuột xuống.

Cơ thể trắng nõn của Nin hoàn toàn lộ ra.

Tôi đã tận mắt chứng kiến bộ ngực của Nin, không quá lớn, nhưng cũng không hề nhỏ, nảy lên rung rinh. Hình ảnh đó chắc chắn đã được lưu vào thư mục ảnh trong não tôi.

Chết tiệt, hình như sắp chảy máu mũi rồi…

Nhưng tôi chỉ nhớ đến đó thôi.

Tôi đã đập đầu xuống nền gạch —.

Trở về [Kỳ nghỉ hè cực kỳ bình thường của tôi].