“Người giúp việc dân thường khác hoàn toàn người hầu của chúng ta, nhỉ...” Reiko vừa nói vừa giúp Hakua mặc quần lót. Còn Aika thì đang cố sức giữ Karen lại.
“À, ừm... làm xong cái tiếng “Hakyun” kia là hết rồi sao?”
“Không, còn có dịch vụ đi kèm nữa.”
“Dịch vụ đi kèm ạ?”
“Ừ, bỏ ra 500 yên là có thể chơi game với người giúp việc.”
“““…………Hả?”””
Tiếng của Reiko, Aika và Karen cùng vang lên.
“Chơi game… là kiểu game gì vậy?”
“Ờ… thì là mấy game đơn giản, phân thắng bại trong khoảng ba phút thôi, như oẳn tù tì ấy mà.”
“…Mà còn phải tốn tiền nữa sao…?”
“Nếu thắng thì sẽ nhận được quà nhỏ.”
“À, à ra thế… Ồ… Vậy thì có thể nhận được gì ạ?”
“Đồ vật kỷ niệm. Chẳng hạn như ảnh chân dung lớn của người giúp việc, hay móc khóa làm từ ảnh đó.”
“““………………Ể!?”””
Các tiểu thư lại đồng thanh ngạc nhiên.
“Ảnh chân dung lớn của người giúp việc, móc khóa làm từ ảnh đó? …………Của người giúp việc á??”
Aika nhíu mày khó hiểu.
“Vậy nếu thua thì sao?”
“Chắc là chẳng được gì cả.”
“………………”
Trên trán Reiko xinh đẹp lấm tấm những giọt mồ hôi.
“À, tức là… chơi game với người giúp việc, để nhận được đồ vật kỷ niệm có ảnh chân dung lớn của người giúp việc. Để đổi lấy điều đó, chủ nhân cần phải trả một khoản tiền nhất định… Có phải vậy không ạ?”
“Ừ.”
“““…………………………………………”””
Một cảm giác căng thẳng khó tả len lỏi giữa các tiểu thư.
“Chuyện này là sao đây chứ…………” Aika ngơ ngác lẩm bẩm.
“À, còn có dịch vụ chụp ảnh cùng nữa.”
“Ý ngài là chụp ảnh đôi giữa người giúp việc và chủ nhân sao?”
“Ừ. Muốn chụp ảnh với người giúp việc thì phải trả 500 yên.”
“““——!?”””
Phản ứng như sét đánh ngang tai.
“““…………Chụp ảnh chung mà cũng phải trả tiền sao…?”””
Cả ba không ngừng run rẩy.
“…………Cái đó, cái đó……………”
Reiko đưa tay xoa trán, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc rồi hỏi:
“Người giúp việc dân thường có giúp giặt giũ quần áo không ạ?”
“Không.”
“Thế dọn dẹp nhà cửa và giúp mặc đồ thì sao? Buổi sáng có tiễn đi học không ạ?”
“Mấy chuyện đó thì hoàn toàn không làm.”
“““……………………………………………………”””
Cả ba xích lại gần nhau, ôm chầm lấy nhau và run lên bần bật.
“Người, người giúp việc dân thường quả là quá ghê gớm…!”
“Đúng là đẳng cấp đặc quyền mà!!”
“Đáng sợ! Người giúp việc dân thường thật đáng sợ!!”
…Ể? Tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà, hình như đã gây ra hiểu lầm thì phải?
“Mà đây căn bản đâu phải là người giúp việc!”
“Thì tôi đã bảo đây không phải là người giúp việc mà.”
“Cái đó, Kimito-sama…” Reiko rụt rè nói,
“Người giúp việc dân thường ngay cả chơi game hay chụp ảnh cùng cũng đều phải trả tiền, mà giặt giũ, dọn dẹp mọi việc đều không giúp đỡ… Dù vậy, Kimito vẫn thích người giúp việc dân thường sao ạ?”
“Không ghét.”