Vậy là bây giờ, tôi đang phải giơ cao một cái khung giả y hệt chiếc 3DS.
Nhưng cái thứ này không phải làm bằng giấy hay gỗ như tôi vừa nói đâu, mà là từ loại nhựa đặc biệt được đông kết bằng tia laser, trông “xịn sò” ra phết. Nó được chế tạo trong phòng thí nghiệm của Hakua.
“Giỏi lắm Hakua!”
…Ơ? Hakua là phe tôi mà nhỉ?
“Thì ra đây là bút cảm ứng.”
Karen nhặt lấy cây gậy nhựa dài chừng 50 centimet.
“Dùng thế này hả?” (Vặn!)
“Đau… đau đau đau đau!?”
Chỉ thấy cây bút nhựa đột ngột xoáy vào má tôi.
“Cô làm cái quái gì vậy!?”
“Làm gì à? Đây là một trong những cách giao tiếp với bạn trai mà. Nào, để tôi sờ vai, cầm tay anh thử xem.”
Vặn! Vặn vặn!
“Đau chết mất thôi——!?”
“Chả thấy kí hiệu trái tim đâu cả.”
“Bản thân tôi không có biến thái đến vậy đâu nhé!”
Vừa nói, tôi vừa giật lấy cây bút cảm ứng.
“A… dễ chịu hơn nhiều rồi. Chúng ta chia tay thôi.”
Cái cô này… rõ ràng là đang trút hết cục tức tích tụ bấy lâu mà.
“Ngài có sao không, Kimito-sama?”
“Ừm, cảm ơn cô, Arisugawa-san.”
“He he, lần tới sẽ là lượt tôi.”
Có vẻ như mỗi người một lượt.
Arisugawa-san lập tức ngồi xuống đối diện tôi.
“Vậy… Kimito-sama là người yêu của tôi đúng không ạ?”
“Ồ.”
“Của tôi ạ?”
“Ừ.”
“…❤”
Cô ấy chắp hai tay lại như đang cầu nguyện, mắt sáng long lanh.
“Tuy thần thiếp có chút thất lễ, nhưng xin ngài hãy chiếu cố suốt đời.”
“Ơ?”
“Khụ khụ.”
Aika ho khan một tiếng thật mạnh.
“Tôi nói rõ trước nhé, đây chỉ là một trò chơi đóng vai thôi đấy.”
Chuyện này thì rõ như ban ngày rồi còn gì.
Cái cô Aika này, chuyện gì có Arisugawa-san là cô ta cũng thấy gai mắt.
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi nào Arisugawa-san—— Khoan đã, tại sao cô lại làm động tác ba ngón vậy hả!?”