“Xin lỗi nhé, hôm nay tôi cũng không tham gia hoạt động nữa!”
Đã một tuần liền rồi.
Mà thật ra, tôi nghĩ cũng chẳng cần phải đến đây báo tôi một tiếng đâu.
“Hôm nay cô không đi cùng cô Karen sao?”
Không hiểu sao, Reiko hỏi với giọng có vẻ hơi móc mỉa.
“Ừm, cô ấy đang đợi tôi ở trong phòng rồi.”
“Đợi… Hai người định đi đâu thế?”
“Cậu, cậu hỏi làm gì!?”
“Hỏi làm gì là sao!?”
“Cậu giận cái gì chứ…? Vốn dĩ chuyện này đâu có liên quan đến cậu!”
Nghe Aika bối rối đáp lời, Reiko bực bội im thin thít.
“À, mưa lại càng lúc càng to rồi.”
Aika lầm bầm nhìn ra ngoài cửa sổ phòng tôi, rồi buông một câu.
“Chào nhé!”
Nói đoạn, cô bé tông cửa đi mất.
“………………”
Reiko cúi nhìn hai đầu gối đang xếp ngay ngắn của mình, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Tôi ôm Hakua trong lòng, khéo léo tránh đi ánh mắt của cô bé. Đúng lúc này—
“Kimito-sama!”
“Gì, gì vậy?”
“Cho em mượn Hakua một lát!”
Reiko thoắt cái đã ôm Hakua lên, rồi ‘bụp’ một tiếng đặt cô bé vào lòng mình. Đâu phải Hakua là của tôi đâu nhỉ?
Reiko ôm Hakua như ôm thú nhồi bông, vẻ mặt ủ ê.
Hakua khẽ liếc nhìn, nhưng cũng không phản kháng gì nhiều, cứ thế mặc Reiko ôm ấp.
“………Hai người đó tự dưng thân nhau thế nhỉ.”
“Đúng vậy.”
“Rốt cuộc là vì sao?”
Về câu hỏi này, tôi cũng ít nhiều suy nghĩ.
“Chắc vì hai người có nhiều điểm tương đồng nên hợp nhau chăng.”
“Tương đồng sao?”
“Họ đều là những kẻ đơn côi chính hiệu mà. Chắc là trong lúc trò chuyện đã tìm thấy nhiều điểm đồng điệu, có lẽ là như vậy đấy.”
“……Thế thì chỉ cần trở thành ‘kẻ đơn côi’ là được đúng không ạ?”
“Hả?”
“Kimito-sama! Làm thế nào để trở thành ‘kẻ đơn côi’ ạ, em cũng muốn làm kẻ đơn côi—”
“Bình tĩnh lại chút đi!”
Cô bé không làm được đâu!
“…Em, em xin lỗi.”
Reiko giật mình, cúi đầu xuống. Mũi cô bé vùi vào mái tóc của Hakua.
Mà nói gì thì nói, không có hai người họ ở đây đúng là hơi vắng thật.
Chẳng mấy chốc, Reiko lấy lại tinh thần,
“Kimito-sama, anh không kể chuyện về Thỏ Noyuki-kun sao?”
“Ồ, ồ ồ…”
Về lý do khiến Aika và Karen dạo gần đây bận rộn hơn, trong lòng tôi chợt nảy sinh một chút manh mối.
Sở dĩ tôi nói vậy, là vì gần đây tôi đã tận mắt chứng kiến cái thứ gọi là “búp bê thỏ” đó.
Cái linh vật mà các tiểu thư khóa dưới xúm xít khen ngợi hết lời.
Chú thỏ bé con với hình dáng quen thuộc và đầy ấn tượng ấy.
—Dù nghĩ thế nào, thì cũng chỉ có một lời giải thích mà thôi…