Đây là giấc mơ của Jinryou Karen.
“Chán quá đi mất! Thật sự là chán không chịu nổi!”
Karen ôm chầm lấy Hakua trong bộ đồ thỏ con, rồi cứ thế cọ qua cọ lại.
“Chán ghê. A a, má Hakua mềm mại, láng mịn, lại còn thoang thoảng mùi sữa nữa chứ… Dễ thương chết mất! Thỏ con đáng yêu quá đi!! Khụt khịt khụt khịt khụt khịt khụt khịt…”
Đối mặt với cái ôm sến súa đến phát tởm của Karen, "thỏ con" Hakua vẫn chẳng mảy may phản ứng.
Đúng lúc đó, Karen chợt nhận ra một điều. Nếu là bình thường thì Hakua đã sớm tránh xa rồi, nhưng hôm nay lại chẳng có vấn đề gì cả.
Chẳng lẽ, điều mình hằng mong ước bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể trở thành hiện thực sao…?
Karen từ từ đưa chiếc bánh quy trên tay mình đến bên môi Hakua.
“Cậu có thể liếm tớ.”
“Hả?”
Hakua đứng yên tại chỗ, mặt không chút biểu cảm nói:
“Cậu có thể cứ thế mà liếm tớ thoải mái đi.”
“…Liếm…?”
“………………”
“Được không vậy?”
“Được.”
Xoẹt! (Tiếng một sợi dây nào đó đứt phựt trong đầu)
“Chụt chụt chụt chụt!” (tiếng liếm)
Lưỡi của Karen cứ thế liếm tới liếm lui trên má Hakua.
“Chụt chụt! Hakua chụt chụt!”
Hakua vẫn bất động, mặc kệ cho cô nàng làm gì thì làm.
“Chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt…”
Karen trông chẳng khác nào một chú cún nhà, thực hiện những động tác khó nhằn vừa liếm vừa hít ngửi.
Mũi Karen luồn sâu vào mái tóc của Hakua.
“Hắt xì! ………Ê?”
Karen chợt nhận ra tóc của Hakua dài bất thường.
“Tớ càng bị liếm, lại càng biến thành Arisugawa Reiko.”
“Cái gì!?”
Mặc dù miệng nói vậy, nhưng lưỡi của Karen vẫn không ngừng nghỉ.
“…A!”
Karen đột ngột giật mình tỉnh giấc – và nhận ra vòng một của Hakua đã biến thành hai khối mềm mại, tròn đầy.
Đó đích thị là vòng một của Arisugawa Reiko.
“S-sao lại thế này! Giờ phải làm sao đây! Mình đâu có muốn liếm Arisugawa đâu!”
Karen đau khổ ôm đầu.
“A a, phải làm sao đây… a… chụt chụt…”
Chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt…!
Tít tít…
Sáng sớm hôm sau – Karen tỉnh dậy trong chăn.
“…Là, mơ à…”
Vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Karen tận hưởng dư vị của giấc mơ trong chốc lát, rồi ôm chặt lấy chiếc gối –
Cô nàng cuộn mình lại như một con mối ẩm, nằm im thin thít.