「Hể…」
Aika thốt lên, kiểu vậy.
「Ừm… ừm…」
Aika vừa lẩm bẩm những câu cảm thán như thế, vừa hết nhìn đường phố khu dân cư lại ngó người qua lại.
Từ nãy đến giờ, đã có mấy cô mấy dì quen quen cứ nhìn chằm chằm tôi với Aika, thật muốn độn thổ cho rồi.
Mới sáng sớm mà trời đã nóng hầm hập. Nắng chói chang khiến những đường nét mái nhà và sắc xanh của hàng cây bên đường trong khu dân cư hiện rõ mồn một.
「Thấy sao hả Aika?」
「Các kiến trúc xếp đặt lộn xộn quá đi mất.」
「…Ra vậy.」
「Đường thì hẹp nữa.」
「Ừm.」
「Kiểu nhà cửa cũng chẳng đồng nhất tí nào.」
「Đúng là vậy nhỉ.」
Quả thật, quy hoạch xây dựng ở đây không thể nào ngay ngắn đồng đều như trong Học viện Nữ sinh Seika được. Từ hình dáng, độ mới cũ của nhà cửa, cho đến cách sắp đặt vườn tược, tất cả đều muôn hình vạn trạng. Việc lấn chiếm đường sá cũng chẳng theo quy tắc nào. Cái trạng thái vô luật này chắc hẳn rất mới mẻ trong mắt Aika – người lớn lên trong Seika.
「Kỳ lạ thật đó. He he.」
…Thế cơ à.
「Này Kimito, cái kia là cái gì vậy?」
Thứ Aika chỉ vào là một cái cột điện. Đúng là ở Seika không hề có thứ này.
「Tôi nhớ là hình như từng thấy thứ gì đó tương tự trong truyện tranh rồi.」
「À, đó là ‘Cây Sự Sống’ đấy.」
「Cây!? Đó là cây ư!?」
「Trông nó giống đá phải không?」
「Đúng vậy, giống hệt đá luôn!」
「Cái này ấy, là cái cây quan trọng dùng để phân phối năng lượng đến từng nhà của dân thường đó.」
「Nói thế thì tôi cũng từng thấy trong game rồi.」
「Đúng không. Ở đây, đèn điện có sáng được, máy chơi game có khởi động được, tất cả là nhờ cái cây này đấy.」
「Là thế à… Thế giới của dân thường, lại có thứ này nữa cơ à…」
「Cho nên mỗi ngày, chúng ta đều phải ôm lấy Cây Sự Sống và dâng lên lời cầu nguyện tri ân rằng ‘Đã luôn chiếu cố con, nguyện vinh quang thuộc về Người’.」
「Ra là vậy.」
「Tiện thể, Aika, cô cũng thử làm xem nào.」
「Ể, tôi á!?」
「Bây giờ cô đang ở nhà tôi mà. Nghĩa là cô cũng được cái cây này chiếu cố. Vậy nên không dâng lời cảm tạ cho nó thì không được đâu.」
「Đúng, đúng vậy… Tôi biết rồi.」
Aika tiến lại gần, dang hai tay ôm lấy cột điện.
「Ôm thế này sao?」
「Ôm chặt hơn nữa đi.」
「Ừm… Thế này sao?」
「Tốt lắm. Giờ thì vắt chặt cả chân trái lên nữa. Cứ như thế này, giống như muốn kẹp chặt thứ gì đó ấy, y hệt như ôm gối ôm vậy.」
Aika ôm chặt lấy cột điện, còn vắt chân lên như thể đang nhảy vũ điệu giao tiếp vậy.
Tôi móc điện thoại ra khỏi túi, bắt đầu quay phim.
「Được rồi, nói đi nào! ‘Đã luôn chiếu cố con, nguyện vinh quang thuộc về Người’!」
Ừm, lại quay được một đoạn video hay ho nữa rồi.
Tiện thể, còn biết được thông tin chẳng cần thiết gì là mông và đường cong đùi của Aika có thể mềm mại như bánh mochi vậy.
「Phù, thế này là được rồi chứ?」
「À à, mấy cái tôi vừa nói nãy, tất cả đều là lừa cô đấy.」
Tôi bị đánh.