Theo Toàn Tri Ma Pháp của Satsuki, 'Chiếc Bình của Quỷ' này nằm trong một hang động trên một hòn đảo ở Đại Tây Dương với một cái tên rất dài. Đi ra nước ngoài có tức là chuẩn bị hành lý, mua vé máy bay và hộ chiếu, và tất cả những thứ khác. Chelsea xử lý mấy chuyện đó cho chúng tôi, nhưng tôi khá chắc chắn rằng cách cô ấy xử lý nó không hợp pháp. Mấy câu của cổ là kết quá, 'Săn kho báu không hẳn là việc tốt đẹp, biết chứ'. Satsuki lúc đầu hơi do dự, nhưng cuối cùng, cô ấy đồng ý.
Và do đó chúng tôi thức cả đêm chuẩn bị sẵn sàng. Chúng tôi lên chuyến bay đầu tiên vào buổi sáng, và chúng tôi đáp xuống đất nước với một cái tên quá dài và phức tạp khiến tôi khó mà nhớ. Sau đó, đó là một chuyến đi dài trên một chiếc xe buýt, tiếp theo là xe buýt khác, sau đó là tàu lửa, kế nữa lại xe buýt khác, rồi tàu điện, và thêm chuyến tàu khác. Vào thời điểm đó, tôi không biết chút đầu mối nào về nơi chúng tôi đi, nhưng khi tôi hỏi Chelsea, cô ấy nói chúng tôi đang hướng ra biển. Khá là hợp lý, xét rằng chúng tôi đang hướng đến một hòn đảo.
Chúng tôi đi xuyên đêm, thay đổi phương thức di chuyển. Khi cuối cùng cũng đến gần cảng, chúng tôi gặp phải vấn đề. Người tài xế mà Chelsea đã sắp xếp không đợi ở xe taxi như dự định. Sau khi tắt cuộc gọi tới công ty, Chelsea cúi đầu với chúng tôi và xin lỗi.
“Hahh… xin lỗi. Có vẻ như sẽ mất một lúc.”
“ Không, không phải lỗi của cô, Chelsea.”
"Bọn này ổn mà."
“Xin lỗi về việc này,” Chelsea nói, xin lỗi lần nữa rồi đi tìm một nơi nào đó lấy đồ uống cho mọi người.
“… Quả là nóng nhỉ?” Satsuki nói khi lau mồ hôi trên trán.
Quả thật là còn nóng hơn ở Nhật Bản. Dù vậy, Hibiki lặng lẽ ngồi lên cái túi của mình và nhắm mắt lại. Tôi thật ấn tượng với khả năng của cổ khi tránh việc tiêu thụ năng lượng không cần thiết vào những lúc như thế này.
Ủa...?
Tôi đột nhiên nhận ra rằng chúng tôi thiếu mất một ai đó và bắt đầu nhìn xung quanh.
"Oh..."
Tôi nhìn thấy cô gái tóc bạc trong chiếc áo khoác dài đang ngồi ở rìa khu vực chờ.
“...”
Tôi bước tới chỗ cô ấy, nhưng Silver Slayer đang nhìn vào thứ gì đó rất chăm chú... hay có lẽ không? Như thường lệ, khuôn mặt vô cảm của cổ khó hiểu thật. Tôi theo ánh mắt của Silver Slayer để xem cô ấy đang nhìn gì, để rồi thấy một bông hoa mọc ra từ vết nứt trên nhựa đường.
"Cô thích hoa sao?" Tôi hỏi.
"Phủ nhận. Khái niệm cảm xúc, ‘thích’, không phải là một thứ được cấp cho tôi. ”
"Thế thì sao cô lại nhìn chăm chăm vào chúng như thế?"
"...Tôi không biết."
Tôi nhướn mày.
Có gì đó khác biệt trong giọng nói của cổ so với khi nói 'không biết' về chuyện quá khứ của Rosalind.
“Cô có thường dành nhiều thời gian nhìn những bông hoa như thế này không?” Tôi quyết định hỏi cô từ một góc độ khác.
“Tôi không thế vào thời điểm tôi được tạo ra. Từ lúc chủ nhân tạo ra tôi, tôi đã dành hết nỗ lực để giết ma cà rồng. ”
"Chắc rồi."
“Nhưng khoảng một thế kỷ trước, tôi đột nhiên mất khả năng theo dõi cô ta. Hôm qua, tôi hiểu được rằng đây là vì tổ tiên của cậu đã nhấn chìm cô ta dưới đáy biển. ”
"Cô không thể theo dõi cô ấy ở đó?"
“Có vẻ như chủ nhân của tôi không lường trước được cô ta bị ném đến đó.” Mà, không, hẳn là không thể ngờ được rồi.
“Tôi đã mất mục tiêu và không được nhận lệnh mới, nên tôi tạm thời đóng băng mệnh lệnh hiện tại của mình. Sau đó, tôi lang thang khắp thế giới để trực tiếp đánh giá liệu ma cà rồng đó có thực sự chết chưa,” Silver Slayer nói như thể không có gì đặc biệt.
“Nhưng cô không thể cảm nhận được cô ấy nữa, đúng không?”
“Luôn luôn có khả năng cô ta học được một số phương pháp che giấu bản thân. Vì tôi không tự đánh bại cô ta, tôi không thể biết rằng cô ta có chết hay không. Nhưng tôi không biết phải đi đâu. ”
Đúng rồi. Không phải ma cà rồng sẽ biến thành tro khi chết sao? Tức là ngay cả khi cô ấy thực sự đã chết, sẽ không có manh mối và thậm chí không có xác để chứng minh. Tôi không biết làm sao mà cô ấy nghĩ rằng cổ sẽ tìm ra liệu một người như thế đã chết hay còn sống... Giống như cố gắng tìm một hạt cát cụ thể trong một sa mạc rộng lớn.
"Tôi đi một thời gian dài, rất dài ... Rồi một ngày tôi ngửi thấy mùi gì đó ngọt ngào."
“Hẳn là mùi của một bông hoa nào đó. Tôi đã ngửi thấy nó trước đây trong trận chiến với ma cà rồng. Nghĩ lại thì, đó có lẽ là mùi nước hoa.” Silver Slayer nhắm mắt trong vài giây, như thể đang nhớ mùi. "Khi tôi nhận ra nó không phải là từ ma cà rồng, tôi định rời đi... Nhưng sau đó tôi nhận ra mình đang nhìn bông hoa và những con ong đã thu thập phấn hoa của nó trong vài phút."
"Chuyện đó..."
Có chắc là cổ không thích hoa không đấy?
“Tôi vẫn không biết tại sao. Nhưng sau đó, đôi khi tôi nhìn chằm chằm vào những bông hoa và côn trùng mà tôi thấy dọc theo lề đường. Như thế này..."
Cô quay lại nhìn bông hoa đang mọc xuyên qua nhựa đường. Nó có thân màu xanh lá với những bông hoa trắng nhỏ xíu. Tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó ở Nhật Bản trước đây... Tên của nó là gì nhỉ?
"Đúng rồi. Cô cũng đã nhìn ra sân nhà tôi, phải không? Cô nhìn vào những bông hoa sao?” Tôi hỏi.
Tôi khá chắc những bông hoa trong sân là hoa cẩm chướng. Mẹ tôi thường chăm sóc cho chúng, nhưng giờ đó là công việc của Harissa.
“Khi tôi làm việc này, giống như có thứ gì đó… có thứ gì đó bên trong tôi.” Silver Slayer đặt tay lên ngực, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó có thể.
Hê...
Đã một trăm năm kể từ khi tổ tiên của tôi phong ấn Rosalind ở dưới đáy biển. Ngay cả khi cơ thể của cô được làm bằng bạc, Silver Slayer có khả năng cảm nhận được gió hay ngửi những bông hoa, và cô có khả năng tự suy nghĩ cho mình. Nếu cô đã đi cả một thế kỷ mà không tìm thấy ma cà rồng mình cần giết, và nếu cô dành toàn bộ thời gian lang thang trên thế giới, chắc chắn không có gì lạ khi cô bắt đầu phát triển cảm xúc của riêng mình . Ngay cả khi cô ấy là một homunculus, không phải là một con người... Không, có lẽ nó đặc biệt là vì thế.
"Nè..."
"Gì thế?"
Tôi dừng lại một giây, xem xét lời nói của tôi.
“Tại sao cô lại chăm chăm cố giết Rosalind?”
“Bởi vì đó là công việc của tôi.”
“Ừ, cô đã nói với tôi rồi. Nhưng Silver Slayer... cô không muốn biết 'thứ gì đó' bên trong mình là gì sao?"
Cô ấy nhìn tôi một cách vô hồn.
“Cậu sẽ cho tôi biết đó là gì sao?” Cuối cùng cô hỏi.
“Tôi có thể đoán, nhưng tôi không thể nói rõ cho cô được.”
“Không rõ. Tại sao vậy?"
“Bởi vì 'thứ gì đó' là cảm xúc của cô.” Cô im lặng một lúc trước câu trả lời của tôi.
"Như tôi đã nói, tôi không được cài đặt cảm xúc."
"Cô ngắm hoa và cảm thấy gì đó. Cô xem côn trùng và nghĩ gì đó. Cái 'gì đó' được gọi là cảm xúc."
“...”
“Nhưng ngay cả khi con người nhìn thấy cùng một bông hoa hoặc cùng một loài côn trùng, mỗi người đều cảm thấy khác biệt. Một số người có cảm tình. Một số người nghĩ rằng chúng đẹp. Một số người thậm chí có thể nghĩ rằng chúng vui vẻ. Do đó, tôi không biết chính xác điều cô cảm nhận được, nhưng tôi biết rằng cô cảm thấy gì đó. ”
“Con người…” cô thì thầm như thể bị chìm trong suy nghĩ. Rồi đôi mắt bạc của cô ấy quay về phía tôi một lần nữa. “Nếu… tôi đề xuất một giả thuyết. Nếu tôi là con người, liệu tôi có biết mình cảm thấy như thế nào không? ”
“Cô không cần phải là con người. Tôi nghĩ cô đã bắt đầu trải nghiệm cảm xúc. Nếu cô tiếp tục sống trong thế giới này, hãy tiếp tục cảm nhận nó... Một ngày nào đó cô có thể tự hiểu được. ”
Nên đừng ném cuộc sống của mình đi.
Đó là điều tôi nghĩ thầm trong lòng. Sau đó tôi ngắm nhìn bông hoa trắng với cô ấy cho đến khi Chelsea trở lại với đồ uống.
▽
Không có phà từ cảng đến hòn đảo nơi chúng tôi đang hướng tới, nên Chelsea thuê một người địa phương để đưa chúng tôi đến đó và đưa chúng tôi trở lại. Có một ngôi nhà bỏ hoang trên đảo, cô ấy nghe thế, nên chúng tôi sẽ dành cả đêm ở đó.
Tôi đứng ở mũi thuyền, nhàn nhã ngắm mặt trời lặn dưới chân trời.
Một phần của tôi đã nghĩ rằng tôi may mắn có được trải nghiệm này. Giống như chuyện trong một bộ phim. Nhưng phần lớn tâm trí của tôi ở một nơi khác.
"Đang làm gì thế?"
“...Chelsea?”
Chelsea bước tới chỗ tôi, đôi ủng của cô ấy vang lên khi cổ bước trên boong tàu, và tay cô ấy trên mũ để giữ cho gió biển khỏi thổi bay nó đi. Đó là một chiếc mũ như ta thấy ở nước ngoài, hoàn chỉnh với trang trí bằng lông vũ. Áo khoác của cô ấy có phong cách tương tự, và nó khiến Chelsea trông giống như một kiểu cướp biển hiện đại.
Cô đứng cạnh tôi và cười toe toét.
“Ồ, tôi đang ở trong và tình cờ thấy một cậu bé rầu rĩ ở đây trong cô đơn. Nên tôi ra ngoài trêu cậu."
"...Tôi không cố tỏ ra ngầu hay gì."
"Đúng thế. Cậu chẳng ngầu chút nào, thật lòng."
Tôi suýt ngã xuống thuyền. Tôi biết mình không phải là ngôi sao Hollywood hay gì đó...
“Vậy điều gì làm cậu phiền não đến thế?” Cô hỏi.
“… Tôi có thực sự trông giống như đang phiền não không?”
“Yup. Cậu trông giống như một cậu tuổi teen định ngõ lời với một cô gái đi hẹn hò lần đầu tiên.” Cô cười toe toét một lần nữa khi đặt khuỷu tay của mình trên lan can và dựa vào nó. “Chà, tôi đã nghe về cậu và Hibiki, nên tôi có thể đoán được điều gì đang làm cậu phiền não. Tôi chỉ nghĩ rằng nếu cậu cần nói chuyện với ai đó, thì có tôi ở đây. ”
“Cô thích giúp đỡ người khác à?” Tôi thì thầm trong ngạc nhiên.
Cô ấy chọc trán tôi và nói, “Tôi có một người em trai, biết chứ. Tôi cố gắng chăm sóc những cậu bé như cậu. ”
"Ra vậy. Cô là một cô chị(onee-san) ha?”
“Đúng vậy!”
Cô ấy cười một chút, và tôi thở dài thư giãn.
"Tôi nghĩ tôi sắp đạt được gì đó với Silver Slayer, nhưng tôi không biết cách cứu Rosalind," tôi thú nhận.
“Rosalind là cô gái ma cà rồng đó, đúng không?” Tôi gật đầu, nhưng Chelsea nhíu mày. "Cậu là một đứa trẻ kỳ lạ."
"Sao?"
"Người bình thường sẽ không lo lắng về một người tấn công họ như thế, cậu biết chứ?"
"Không phải cô vừa nói cô nghĩ rằng cô biết điều tôi đang lo lắng?"
"Tôi đã nghĩ rằng cậu đang lo về homunculus," cô làm rõ. “Và đợi đã, Rosalind đuổi bắt cậu, đúng không? Cậu đã làm gì khiến ma cà rồng bực tức thế? Cậu đã nhồi tỏi vào quan tài của cổ để đùa hay gì đó không?”
“Không. Đây chỉ là một phỏng đoán, nhưng tôi nghĩ Rosalind thân thiết với tổ tiên của tôi. Nhưng rồi tổ tiên của tôi phải chiến đấu với cô ấy để bảo vệ 'nữ chính', và cuối cùng, ổng phải phong ấn cổ… ”
"Hmm ... Một câu chuyện tình bi thảm, huh?"
"Hả? Một câu chuyện tình? ”
“Gì? Không phải sao? ”
Tôi không rõ cách để xử lý câu hỏi bất ngờ này.
“Không, nghe từ Rosalind thì, cô ấy đang cố gắng hút máu của 'nữ chính' này, và tổ tiên của tôi chỉ cố gắng bảo vệ cô ấy…”
“Ồ, ra vậy. Cậu không thực sự hiểu mấy chuyện thế này, phải không?” Chelsea gật đầu, hài lòng với hiểu biết về tình hình của bản thân. "Cậu có thể nghĩ rằng ma cà rồng chỉ hút máu của ai đó để sống, nhưng không phải lúc nào cũng thế."
Tôi cố gắng hết sức có thể để nhớ điều mình biết về ma cà rồng từ manga và sách.
“Ừm… Họ biến những người họ hút máu thành ma cà rồng, đúng không?”
“Đúng vậy. Máu là biểu tượng của sự sống. Và hút máu của ai đó có nghĩa là đánh cắp sinh mệnh của họ. Nhưng một ma cà rồng mạnh mẽ như Rosalind không chỉ đánh cắp cuộc sống của ai đó. Cô ấy cũng có thể kiểm soát nó.”
"Kiểm soát?"
“Ừm. Giống như một con rối. Phải mất một lúc để đi sâu vào chi tiết cụ thể, và tôi không biết nó thực sự quan trọng như thế nào... Nhưng chắc tôi có thể chỉ nói cho cậu ngắn gọn. Vì cuộc sống của họ nằm dưới sự kiểm soát của ma cà rồng, người bị hút máu không thể làm gì cả. Họ trở thành nô lệ hoàn hảo. ”
"Nhưng không phải giống phép mê hoặc sao?"
“Suýt trúng, nhưng không hoàn toàn. phép mê hoặc ảnh hưởng đến tâm trí của một người, nhưng việc kiểm soát ai đó qua máu của họ tức là kiểm soát sự sống của họ. Cho dù họ có tinh thần mạnh tới mức nào. ”
Cái cách cô ấy có thể đọc thuộc lòng tất cả những thứ này từ ký ức khiến tôi nghĩ rằng Chelsea có thể đến từ một gia đình pháp sư hay gì đó.
Cô tiếp tục, “Một số ma cà rồng cấp thấp không đủ mạnh để sống sót mà không đánh cắp sinh lực của người khác. Những người đó chắc chắn chỉ hút máu để sống. Nhưng một kẻ mạnh như Rosalind không cần phải làm thế để sống, nên cô chỉ hút máu của ai đó khi cô ấy muốn tạo ra một thuộc hạ. Vấn đề là thế... Rosalind dường như không phải kiểu đi lanh quanh để tạo ra một đám thuộc hạ, đúng không? ”
"Ừ, đúng vậy."
Rosalind đã dành ít nhất năm ngày trong thị trấn của tôi. Nếu cô ấy muốn tạo ra những thuộc hạ theo nhu cầu của mình, thì giờ cô ấy có thể làm điều đó một cách dễ dàng. Nhưng những người duy nhất trong dinh thự đó ngoài Iris là Satsuki, Harissa và Lea. Họ chỉ bị tẩy não bằng phép mê hoặc, và đó là ngay cả sau khi tôi biết danh tính thực của cổ.
“Tức là phải có lý do nào đó mà cổ đang theo đuổi 'nữ chính' này, đúng không? Và điều quan trọng trong tình huống này là mối quan hệ giữa ba người họ,” Chelsea giải thích.
"Ba người họ?" Tôi hỏi.
“Tổ tiên cậu, Rosalind, và nữ chính.” Chelsea đưa tay lên và giơ ngón tay lên cho mỗi người cô đề cập, tổng cộng là ba. “Tổ tiên cậu thân thiết với Rosalind. Rosalind cố gắng hút máu của nữ chính để biến cô thành ma cà rồng, nhưng tổ tiên cậu bảo vệ nữ chính. Đó là tam giác tình yêu, phải không?”
Cô vẽ một hình tam giác trong không khí để nhấn mạnh. "Tam... Tam giác tình yêu?"
“Ừm. Cho nên tôi gọi đó là câu chuyện tình bi thảm. Một câu chuyện liên quan đến cả nhân loại lẫn phi nhân loại. ”
"Nhưng nếu cô ấy có thể hút máu hoặc sử dụng phép mê hoặc để kiểm soát mọi người, tại sao Rosalind không sử dụng những sức mạnh đó lên tổ tiên tôi?"
“Hừm… tôi không biết chắc. Nhưng mọi người yêu nhau vì những lý do khác nhau. Vẻ ngoài của ai đó, trái tim, tiền của họ, hay gì khác... Có lẽ Rosalind đã yêu phần của ông ấy mà cổ không thể có được bằng phép mê hoặc của mình. ”
"Trái tim của ông ấy..."
Điều Chelsea nói - ngay cả khi hầu hết chỉ là phỏng đoán - đã giải thích rất nhiều điều tôi đang thắc mắc. Rosalind cảm thấy bị phản bội. Người mà cô yêu đã đánh bại cô để bảo vệ người khác. Đó là lý do cô ghét ông đủ để đuối theo hậu duệ của ông. 'Ta sẽ hút máu ngươi và biến ngươi thành ma cà rồng. Ta sẽ lấy mọi thứ khỏi ngươi.' Đó là điều Rosalind đã nói với tôi. Và bây giờ tôi đã biết tại sao.
Điều duy nhất còn lại để tìm ra là cách để cứu cô ấy. Tôi có thể tự giao mình cho cổ và để cô ấy trả thù... Không, đó không phải là một ý hay. Nếu tôi làm thế, mọi người sẽ đá mông tôi.
Và bỏ nó sang một bên, có cái gì đó khác làm tôi khó chịu. Nếu Rosalind muốn biến tôi thành ma cà rồng, cô ấy có nhiều cơ hội để làm thế. Khi cô ấy bắt gặp tôi ở dinh thự. Khi chúng tôi hẹn hò. Khi chúng tôi ăn trưa trên sân trường. Thậm chí trước đó, cô ấy có thể sử dụng sức mạnh ma cà rồng của mình để phục kích tôi bất cứ lúc nào cô muốn.
Nhưng thay vào đó, cô làm hết mấy chuyện rắc rối như dùng phép mê hoặc để tẩy não bạn tôi và tiếp cận tôi. Cô ấy nói là để tìm hiểu điều tôi thực sự quan tâm, nhưng đó vẫn là đường vòng để tìm hiểu. Nghĩ lại thì, có vẻ như cô ấy đang cố che giấu kế hoạch thực sự của mình. Liệu Rosalind có mục tiêu khác ngoài trả thù? Có vẻ như đó có thể là chìa khóa tôi cần để mang câu chuyện của cô ấy đến một kết thúc có hậu... Không phải là tôi đã biết đó là gì.
“Hmm...”
“Cậu đang ở độ tuổi mà có rất nhiều điều bận tâm nhỉ, Rekka?” Chelsea cười. "Được rồi. Tôi sẽ cho cậu một trò ảo thuật để cổ vũ. "
"Trò ảo thuật?"
"Đúng thế. Nhắm mắt lại, được chứ?"
“Được rồi…?” Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng quyết định làm như cô ấy yêu cầu.
"Tinh linh cây, đặt cậu bé này vào trong hốc của bạn..." Chelsea lẩm bẩm. "Được rồi, mở mắt ra đi."
“Được rồi... Uwah!”
Có một chiếc váy! Ngay trước mặt tôi!
Tôi lùi lại một bước trong sự ngạc nhiên và nghe thấy tiếng cười từ phía trên.
“Ồ, cậu thật dễ thương!” Chelsea, người đột nhiên cao gấp đội, vỗ nhẹ vào đầu tôi.
“Đây có phải là ảo thuật của cô không? Chắc chắn phải là phép thuật! Còn cách nào khác mà cô có thể đột nhiên nhận được cao hơn chứ?!”
“Ừm, đó là phép thuật. Cậu đúng phần đó. Nhưng tôi không cao hơn. Cậu thấp hơn."
"Gì chứ?!"
Tôi kiểm tra cơ thể mình, và đủ chắc, rằng chân tay và thân tôi đã trở nên nhỏ hơn. Quần áo của tôi có cùng kích thước như trước, nên cả quần và áo của tôi đều rơi xuống.
"L-Làm sao quay lại?"
"Đừng lo. Tôi sẽ đưa cậu trở lại ngay. Đây."
Cô ấy làm tạo hình khẩu súng bằng tay, chỉ vào trán tôi, và nói, 'Bang.' Trong chốc lát, tôi đã trở lại với kích thước bình thường của mình.
“Wow, sợ thật đó... Đó là gì? Phép thuật biến ai đó thành con nít?”
“ Không. Chí lấy một mét hoặc nhiều hơn chiều cao của họ. ”
Chuyện đó.... tôi thậm chí không biết phải nói gì...
"Đó là loại vô dụng."
“Ừ. Nhưng đó là phép thuật duy nhất tôi có thể sử dụng.” Chelsea khoanh tay sau đầu và nhìn lên bầu trời. “Vì nó, gia đình pháp sư nổi tiếng của tôi đối xử với tôi rất lạnh lùng. Cả em trai tôi cũng không có nhiều tài năng. Trên hết, thằng bé thực sự bị bệnh... Chúng tôi nhận ra rằng không có lý do nào để ở trong một gia đình như thế, nên cả hai chúng tôi đều chạy khỏi nhà. Và bây giờ chúng tôi đi khắp thế giới. ”
Cô ấy đang nói như thể tự nhiên, nhưng tôi biết rằng hai đứa trẻ chạy trốn khỏi nhà và sống một mình không dễ dàng như cổ nói.
"Chắc hai người khổ lắm nhỉ?" Tôi hỏi.
“Chắc vậy. Nhưng cũng rất vui. Tôi nghĩ rằng ngay cả khi không có phép thuật, chúng tôi vẫn có thể hạnh phúc miễn là chúng tôi có tiền... Và, chuyện này dẫn đến chuyện kia và tôi trở thành thợ săn kho báu. Đó là một lựa chọn khá thiển cận, nhỉ.” Chelsea cứ cười, nhưng tiếng cười của cô trở nên khô khốc khi cổ lắc đầu. “Tôi đoán đây hậu quả vì tôi sống mà không chăm chút cho tương lai. Và vì kéo em trai bị bệnh của mình đi khắp thế giới. Tôi không nhận ra rằng thằng bé đang ép mình phải mỉm cười che giấu cơn đau, và cuối cùng tình hình thằng bé trở nên tệ hơn...”
Tôi nhìn Chelsea thở dài. Tôi cảm giác rằng cô ấy thực sự giữ mấy chuyện này trong lòng.
“Các bác sĩ nói với tôi rằng dù tôi có trả bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cũng chẳng ích gì. Và bây giờ phép thuật và tiền bạc sẽ không có tác dụng, tôi đang dựa vào một phép lạ từ Chiếc Bình của Quỷ. Tôi đã đi từ chỗ này sang chỗ kia... và bây giờ tôi hoàn toàn không còn lựa chọn. Đôi khi tôi ghét chính mình vì như thế này.” Cô im lặng trong một phút, và rồi cô mỉm cười như thể muốn che giấu cảm giác thực sự của mình. “Nhưng đừng nghĩ nhiều. Khi tôi nghe về dòng dõi của gia đình cậu và Hibiki, tôi tự nhủ: 'Wow, chuyện của mình thực sự tệ lắm rồi ha?' Tôi cảm thấy hơi lo lắng, vậy thì cảm ơn vì đã nghe tôi nói. Tôi sẽ gặp các cậu vào ngày mai."
Dòng máu của chúng tôi thường cuốn vào những câu chuyện đang hướng tới một kết thúc tồi tệ. Nói cách khác, nếu không có sự giúp đỡ của chúng tôi — tức là nếu Chelsea cố gắng tự giải quyết vấn đề này - câu chuyện của cô ấy sẽ vượt quá điểm cứu vãn cho dù cô ấy có làm gì. Đối với một người như cổ, điều đó hẳn đã có cảm giác như sự bất lực của bản thân đang trêu ngươi chính mình.
"Khoan đã!" Tôi hét.
Không hề suy nghĩ, tôi nắm lấy tay cô ấy trước khi cô ấy có thể quay trở lại cabin của mình. Cô quay lại và đôi mắt xanh của cô ấy gặp tôi.
“Gì thế?”
“Um...”
Tại sao cô ấy lại ra ngoài này? Để nghe vấn đề của tôi và ngắm mặt trời lặn? Tất nhiên là không. Ta thậm chí không thể nhìn thấy mũi tàu từ cabin. Cô ấy đến đây tìm tôi. Không phải cô ấy mới thực sự là người muốn ai đó lắng nghe vấn đề của mình sao?
"Tôi không nghĩ rằng cô chỉ đang chạy trốn."
"Cái gì?"
“Cô bị áp lực. Cô đang cố gắng hết sức để tìm ra điều gì đưa cả hai đến nơi hạnh phúc. Cô đấu tranh liên tục, và mọi chuyện lại như thế, phải không? ”
Khi ta đâm vào tường, cử động sai lầm duy nhất là dừng lại. Khi cô biết cô không có tài năng trong phép thuật. Khi cô biết được rằng cô không thể mua lại sức khỏe của em trai mình. Cô chưa bao giờ bỏ cuộc. Cô không bao giờ dừng lại. Cô đấu tranh, nhưng vẫn luôn tiến về phía trước.
“Dù cho cô đang chạy từ Đông sang Tây, cô chưa bao giờ lãng phí thời gian của mình. Nếu ai đó cười cái cách mà cô sống, tôi sẽ đập họ.”
“… Tôi nghĩ mình từng nghe thấy câu đó ở đâu rồi.”
“M-Mà thì, xin lỗi! Tôi chỉ không có vốn từ vựng tốt. ”
“Chẳng có gì phải xin lỗi cả.” Chelsea cười khúc khích, rồi nắm lấy tôi và ôm chặt lấy tôi. “Điều quan trọng là liệu cậu có lòng hay không. Và tôi có thể nói rằng cậu thực sự có lòng. ”
“...!”
Không, um ... À thì, t-tôi vui vì cô cảm thấy như vậy, nhưng n-ngực... Chúng đang ép vào tôi ... và trái tim tôi đập rất nhanh đó?!
"Cứ giữ mặt lạnh đi, Rekka."
Không thể đâu! Cô không hiểu được đâu, R! Đây là một vấn đề thực sự tinh tế đối với các chàng trai tuổi teen! À thì, bọn tôi có thể cố giả vờ không quan tâm, nhưng chắc chắn là có!
Cơ thể mềm mại của cô ấy, hơi thở của cô ấy cù vào tai tôi... Sức chịu đựng của tôi bị đưa vào thử thách cho đến khi chúng tôi cập bến.
▽
Chúng tôi đến hòn đảo đúng tiến độ, nhưng mặt trời đã lặn. Vì mọi người đều mệt mỏi với những chuyến đi dài, chúng tôi quyết định nghỉ qua đêm trong ngôi nhà bỏ hoang và ghé thăm hang động có 'Chiếc Bình của Quỷ' vào ngày mai.
Trước khi đi ngủ, tất cả chúng tôi tập trung ở tầng một của ngôi nhà để thảo luận về kế hoạch cho ngày mai. Chelsea và Hibiki kiểm tra để chắc chắn rằng chúng tôi có đủ trang thiết bị cần thiết, và Silver Slayer tình nguyện dẫn đầu vào hang.
"Cơ thể của tôi được làm bằng chất lỏng bạc, nên dù có dính bẫy gì đi nữa, chúng sẽ không giết được tôi," cô nói.
Một số tài liệu mà Chelsea đã tìm thấy về Chiếc Bình của Quỷ đã gợi ý rằng hang động có nhiều bẫy, nên chúng tôi sẵn lòng đồng ý với đề nghị của cổ và đưa ra một kế hoạch. Silver Slayer sẽ dẫn đầu, Chelsea sẽ tháo dỡ hết mọi loại bẫy mà chúng tôi phát hiện, Hibiki và tôi sẽ hỗ trợ, và Satsuki sẽ sử dụng ma pháp của mình để thu thập thông tin về hang động.
Tôi vẫn lo lắng về Rosalind, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy đang trên đường đến đây. Có lẽ rời khỏi đất nước ngay sau khi chúng tôi cứu Satsuki là hành động hợp lý. Satsuki nói với tôi rằng Rosalind, Iris, và những người khác vẫn còn ở Nhật Bản. Với Toàn Tri Ma Pháp ở bên phe mình, ít nhất có thể chắc chắn rằng chúng tôi sẽ không phải lo lắng về họ ở đây.
Và khi mọi chuyện ổn định, tất cả chúng tôi kiểm tra lần cuối trang bị của mình và làm một giấc ngủ ngon chuẩn bị cho ngày hôm sau.
▽
Nhưng chỉ một giờ sau đó, chúng tôi gặp vấn đề.
"Tình trạng của em trai tôi trở nên tồi tệ hơn ?!"
Chelsea nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện ở Nhật Bản, rõ ràng họ mất khá nhiều rắc rối để gọi được cho cổ. Rõ ràng tình trạng của em trai cô ấy đang xấu đi. Khi gác máy, mặt Chelsea tái nhợt.
“Tôi… Tôi phải làm gì?” Cô lắp bắp.
“Bình tĩnh nào, Chelsea,” Hibiki nói.
“Tôi không thể bình tĩnh… Tôi… tôi…” Chelsea đột nhiên dường như có ý tưởng. Cô chạy đến Silver Slayer và nắm lấy áo khoác của cổ.
“Silver Slayer! Cô là homunculus, phải không? Được làm từ đá triết gia? ”
"Khẳng định. Chủ nhân của tôi đã sử dụng đá triết gia để tạo thành lõi của tôi.”
“Và chủ nhân này của cô có từng nói cho cô biết làm sao để tạo ra đá triết gia không? ”
Đá triết gia? Nghĩ lại thì, Silver Slayer đã từng nói rồi thì phải?
"Sao? Có không?!” Chelsea bắt đầu vừa lắc Silver Slayer vừa hét lên.
"Phủ định. Đúng là cơ thể của tôi được làm bằng đá triết gia, nhưng chủ nhân của tôi không cho tôi thông tin về cách tạo ra nó. ”
“Vậy sao…” Sức lực thoát khỏi tay Chelsea. Nhưng cô vẫn không từ bỏ. “Vậy thì ... Vậy thì ...! Cô có thể cho tôi chút ít đá triết gia của mình không? Dù chỉ một chút xíu thôi cũng được mà? Thật đó, chỉ một chút xíu cũng được!”
Tại sao Chelsea lại đột nhiên quan tâm đến đá triết gia thế?
Satsuki có lẽ thấy rằng tôi đang bối rối, bởi vì cô ấy cúi xuống và thì thầm vào tai tôi, “Đá triết gia là một trong những bí mật lớn nhất của giả kim thuật. Nó có thể được sử dụng cho nhiều thứ. Nếu đá triết gia được sử dụng để tạo ra Silver Slayer là đồ thật, nó có thể được sử dụng để chế tạo thuốc chữa bách bệnh, một loại elixir/thuốc tiên để chữa khỏi mọi bệnh tật. ”
Cô tiếp tục giải thích rằng nếu Silver Slayer là một homunculus thực sự đã hoạt động trong hai thế kỷ, viên đá triết gia kia không chỉ là hàng thật, mà hẳn phải là một viên đá mạnh mẽ và chất lượng. Nó có thể dễ dàng làm thuốc tiên để chữa cho em trai của Chelsea. Nhưng...
“Thật không may, không thể,” Silver Slayer nói một cách máy móc.
“Cô… hoàn toàn chắc chắn chứ?” Chelsea hỏi lại.
“Đá triết gia là một khối duy nhất. Toàn bộ là một. Một viên đá triết gia duy nhất có thể phục vụ bất kỳ chức năng nào, nhưng không thể tách rời khỏi mục đích của nó. Nếu cô bằng cách nào đó lấy đá triết gia từ bên trong tôi, tôi sẽ ngừng hoạt động. ”
“Vậy sao…” Tay của Chelsea cuối cùng cũng buông bỏ áo khoác của Silver Slayer, rơi xuống hai bên một cách vô hồn. "Tôi xin lỗi ... chuyện tôi yêu cầu là không thể, phải không?"
“Xin đừng chán nản, Cô Margaret. Nếu cô sẵn sàng chờ đợi cho đến khi tôi hoàn thành lệnh của chủ nhân, tôi sẽ tự do đưa cho cô đá triết gia,” Silver Slayer nói, gần như nghe có vẻ hối lỗi.
Căn phòng tràn ngập một sự im lặng nặng nề.
Nếu tôi nhớ đúng, Chelsea đã nói với tôi rằng em trái cổ còn sống được ba tháng nữa. Tôi — và có lẽ mọi người trong chúng tôi — đã giả định rằng chúng tôi có ba tháng. Tất nhiên là đi sâu vào một cái hang đầy bẫy để tìm một kho báu cổ xưa sẽ không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, nhưng chúng tôi nghĩ chúng tôi có ba tháng để làm điều đó. Ít nhất, thời gian ủng hộ chúng tôi. Nhưng không còn nữa. Tình hình đã thay đổi.
Chelsea là cô gái đã dành toàn bộ cuộc đời của mình vượt qua những thử thách khó khăn, và bây giờ rơi vào tình trạng phải đi yêu cầu điều không thể. Tuyệt vọng đến thế. Tôi phải làm gì đó cho cô ấy.
“Chelsea, đi thôi.”
“...Rekka?”
“Chúng ta không có nhiều thời gian, nên chúng ta không thể lãng phí thời gian quý báu để ngồi chán nản quanh đây, đúng không?”
Chelsea ngạc nhiên nhìn tôi.
“Hãy đi vào hang động và tìm Chiếc Bình của Quỷ ngay bây giờ.” Mọi người trong phòng gật đầu.
▽
Theo Chelsea, Chiếc Bình của Quỷ là một chủ đề nóng trong ngành thợ săn kho báu. Thần đèn, Ông bụt dưới hồ... Có tất cả các loại sinh vật khác trong những câu chuyện cổ tích sẽ ban cho ước muốn cho mọi người. Và như vậy với một người bình thường, Chiếc Bình của Quỷ là thế. Một câu chuyện cổ tích. Họ có thể cười khi họ nghe các thợ săn kho báu kể những câu chuyện về nó.
Nhưng do Chelsea được sinh ra trong một gia đình pháp sư, cô có một mức độ nhận thức nhất định về siêu nhiên. Cô ấy có lẽ đã có thể thấy được ý nghĩa sâu sắc hơn trong những câu chuyện hài hước và tự đặt những mảnh ghép lại với nhau.
“Có lẽ hơi muộn để hỏi câu này... Nhưng Chiếc Bình của Quỷ này thực sự thuộc về một con quỷ, đúng không? Chúng sẽ không đòi hỏi điều gì đó đổi lại sao? Giống như linh hồn hay gì đó?” Tôi hỏi Chelsea khi chúng tôi xuống hang.
“Theo như tôi biết, không có bất kỳ câu chuyện nào về những người sắp chết hoặc gia đình bị nguyền rủa sau khi chiếc bình được sử dụng để ban một điều ước. Có một số sinh thể giống như thần đèn của Aladdin tồn tại với mục đích ban cho những điều ước. Tôi nghĩ con quỷ trong bình giống như thế. ”
“Huh, đúng rồi. Vị thần trong câu chuyện của Aladdin ban điều ước chỉ vì chà ngọn đèn của ổng... ”
Tôi liếc nhìn Satsuki, cổ gật đầu với tôi. Nếu Thông Tuệ Ma Pháp nói rằng an toàn, có lẽ chúng tôi không phải lo lắng về con quỷ đòi hỏi phải trả giá khủng khiếp.
"Ôi trời ạ."
Đột nhiên, Silver Slayer bị đâm bởi một cây giáo bay xuống từ trần nhà.
“Nwaaaaah!”
“Cậu Namidare, bình tĩnh đi. Tôi ổn,” Silver Slayer đảm bảo với tôi, bất chấp tình trạng hiện tại của cổ.
Cô ấy rút cây giáo ra, và chất bạc lỏng hình thành nên cơ thể cổ đóng lại trên cái lỗ để che đi. Silver Slayer đã được chữa lành hoàn toàn ngay lập tức.
"Ừ... Dù là tôi biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng thật đáng sợ khi nhìn tận mắt."
Tôi không biết đã chạm trán bao nhiêu cạm bẫy, đá rơi và bẫy giáo. Và mỗi lần như thế, một điều khủng khiếp đã xảy ra với cơ thể của Silver Slayer. Cô ấy cố tình đi trước mặt chúng tôi để kích hoạt bất kỳ bẫy nào để chúng tôi có thể an toàn, tức là cô ấy phải là người chịu mọi thương tổn ... Thành thật mà nói, việc như vậy không tốt cho tim tôi.
Sau khi Silver Slayer được tái tạo, chúng ta sẽ tìm ra cách bẫy hoạt động, và sau đó Chelsea, chuyên gia bẫy của chúng tôi, sẽ nói với mọi người cách vượt qua nó một cách an toàn.
“Câu hỏi,” Silver Slayer nói sau khi chúng tôi đã vượt qua một cơn mưa giáo khác. “Cái bẫy đó được đặt để các ngọn giáo sẽ tự động bay ra khi ai đó đi qua chúng.”
"Ừ, không có cách nào tránh được," tôi nói.
Chúng tôi đã bao phủ đồ trong góc của con đường có thể ngăn chặn các giáo, và mò theo đó để qua được.
"Đó là câu hỏi của tôi," Silver Slayer nói.
“Tôi cũng nghĩ nó thật kỳ lạ,” Hibiki phụ họa.
“Ừ, tôi cũng thế,” Chelsea nói, giống như mấy người kia.
"Chắc chắn là lạ, phải không?" Satsuki thêm vào.
Ủa? Tôi bị bối rối. Tôi có phải là người duy nhất không hiểu?
“Rekka, ngoài mấy lúc mấu chốt thì cậu khá ngốc, đúng không?”
Im đi, R. Giáo vào đá đi xuyên qua cô, nên cô chả cần phải lo gì hết.
“Um… Có gì lạ?” Tôi nghẹn ngào và bối rối hỏi.
“Không có cách nào đúng đắn để qua những cái bẫy này,” Silver Slayer giải thích.
Nhưng tôi vẫn không hiểu. Cô ấy có ý gì khi nói 'không cách nào đúng'?
“Giải thích: Tất cả các công cụ đều được thực hiện cho một mục đích. Thông thường, mục đích của những cái bẫy của bản chất này là để ngăn bất cứ ai không phải là chủ sở hữu hợp pháp của chiếc bình để có được nó. Nhưng nếu không có con đường an toàn, ngay cả chủ nhân cũng không thể lấy được kho báu. ”
“Oh!”
Khá hợp lý. Toàn bộ lý do ta đặt kho báu của mình vào một nơi an toàn là để giữ cho bất cứ ai khác đi đến đó. Nhưng nếu không có chìa khóa tới an toàn, sẽ không có ích gì hết.
Chúng tôi dừng lại để suy nghĩ về tình hình một lúc.
"Bbz .... Bbzzzzzbbzzz ... Hãy ... Bzzzbz ... Bzzbz ... rời khỏi... Bzz ... đây ..."
Đột nhiên, một giọng lạ lùng, kỳ lạ vang vọng khắp hang động.
"... Bzzz ... đi .... Bzzb ... Biến đi ..."
Đi...? Biến đi?
“Mọi người, nghe thấy chứ?” Mọi người gật đầu.
“Không biết đến từ đâu.”
“Có lẽ ma pháp được sử dụng để truyền âm thanh từ xa,” Satsuki nói.
"... Biến ... Bzzzzz ... đi ..." Giọng nói bí ẩn cứ lặp lại. Thực sự đáng sợ ...
“Xin lỗi,” tôi nói, không chắc chắn liệu người nói có thể nghe thấy tôi hay không, “nhưng chúng tôi không thể làm thế.”
Chúng tôi lờ đi giọng nói vang vọng và tiến sâu vào trong hang.
▽
Với sự giúp đỡ của Satsuki, chúng tôi có thể lập bản đồ các hang động. (Chúng tôi đã nói với Chelsea rằng đó chỉ là ma pháp tìm kiếm.) Chúng tôi đã đi sâu hơn cho đến khi chúng tôi đến được nơi có chiếc bình của quỷ.
Đó là một không gian nhỏ so với làng Jizu, nhưng vẫn đủ lớn để chứa gần chục người. Ở sâu trong căn phòng là một vài con đường nhỏ dường như dẫn sâu hơn vào trong hang. Nhưng chính chiếc bình của quỷ đang nép mình trong một cái lỗ nhỏ khi đối mặt với một bức tường đá.
"Cái bình này... ít ấn tượng hơn tôi mong đợi," tôi nói.
"Vậy sao? Có vẻ như nó có một số thứ trang trí phức tạp với tôi. ”
“Không, tôi đã nghĩ nó sẽ ở trong một cái rương hay gì đó. ”
Cái lỗ trong bình có đáy phẳng, nhưng phần còn lại chỉ là đá tự nhiên.
"Giờ tôi sẽ đưa nó ra," Silver Slayer nói.
Cô đặt tay quanh nó và nhấc nó lên, cẩn thận với bất cứ cái bẫy cuối cùng nào.
Bình của quỷ trông giống như một mảnh gốm mà một vị vua Ả Rập có thể đã sử dụng để trang trí biệt thự của ông ta. Cái bình gần như hình cầu. Nó có màu ngọc lục bảo, với tay cầm vàng ở hai bên, và trên đầu với một cái nút nhỏ màu vàng giống như một chai rượu vang.
“Chúng ta chỉ cần lấy cái nút ra, đúng không?”
Chelsea nuốt nước bọt. Cô nhấc nút chai lên, và có một âm thanh phát ra như ai đó đang mở chai rượu.
Ngay lập tức, khói tím bắt đầu đổ ra khỏi nồi. Khói bị co lại trong hình dạng của một con người. Thứ trông giống như một nữ vũ công Ả Rập trẻ xuất hiện lơ lửng trong không khí trước mặt chúng tôi. Cô ấy có mái tóc màu tím, buộc lại với một sợi dây vàng, và cơ thể của cô ấy được đầy trang sức đắt tiền. Cô mặc một chiếc quần màu trắng sưng phùng lên, nhưng trên hết phần lớn làn da hổ phách màu tối của cô đã lộ ra.
"... Chặc." Cô liếc nhìn chúng tôi và khẽ tặc lưỡi.
Nhìn thôi cũng biết là cổ bực bội.
Chelsea đang do dự. Cô ấy có vẻ lo lắng về việc lựa lời mà nói để xin một điều ước. Nếu nói sai và làm cô ta phát điên, có lẽ cô ta sẽ không ban điều ước. Rất hợp lý khi mà Chelsea lo lắng.
Nên tôi quyết định thử nghiệm trước.
“… Này,” tôi nói.
“Muốn gì đây hử?” Cô gái quay lại. Ừ. Cô ta nhất định đang bực.
“Ừm… T-Tên cô là gì?”
“Nữ hoàng Ulaula Đại đế.”
“ ‘Đại đế’?”
"Có vấn đề gì hử?"
"Không có gì, Thưa Nữ Hoàng Ulaula Đại đế."
Cô bé này, hay con quỷ, hay gì cũng được, thật đáng sợ.
Ngoài ra, R, xin vui lòng ngừng tạo mấy cái dáng bẩn bựa đằng sau Ulaula. Cô khiến tôi muốn cười đây này!
“V-Vậy… Nữ Hoàng Ulaula Đại đế, chúng thần có thể cho rằng người là con quỷ ban điều ước?”
"Đúng rồi. Bây giờ ngươi muốn gì từ ta? Con người là sinh vật tham lam với cái bụng không đáy,” cô hỏi, nhướn mày.
“Ồ, um ... Cô trước, Chelsea.”
Kiêu ngạo hay không, nếu cô gái này là người chúng tôi hy vọng, cô ta có thể đáp ứng mong muốn của Chelsea. Tôi ra hiệu cho Chelsea về phía trước và để cô ấy đứng trước Ulaula.
“… Tôi muốn cô chữa cho em trai bị bệnh của tôi,” cô nài nỉ tuyệt vọng khi ấn hai tay vào nhau trước ngực.
Và con quỷ ban điều ước... "Không. Không. Không. Không có đâu.”
...bảo là không? K-Khoan đã nào!
"Ulaula, không thể làm vậy..."
“ ‘Ulaula’?”
“Nữ hoàng Ulaula Đại đế! N-Người không phải ban điều ước sao?”
“Ừ, đúng vậy. Công việc của ta là tuân theo hợp đồng ma quỷ và ban cho lũ con người khó chịu, tham lam mong ước của các ngươi.” Giờ thì tôi bối rối.
“Vậy tại sao cô không ban điều ước của Chelsea?”
“Bởi vì ta không muốn.”
“Nhưng hãy nói cho tôi biết tại sao!”
Tôi gãi đầu. Chẳng được gì hết.
Cuối cùng, Satsuki, người đang nghe từ phía sau chúng tôi, tiến lên một bước. “Nhưng Nữ hoàng Ulaula Đại đế, người đã ban nhiều điều ước trong quá khứ, phải không? Điều ước cuối cùng người trao là 172 năm trước, với một người đàn ông tên là Eli Perry, người muốn trở nên giàu có," Satsuki nói, lời nói của cô ấy trở nên mượt mà và không thay đổi.
Chelsea nhìn cổ, kinh ngạc. “Satsuki… sao cậu biết chuyện đó?” Cô hỏi. Không có gì chi tiết trong các tài liệu về Chiếc Bình của Quỷ mà Chelsea đã cho chúng tôi xem.
“Mình xin lỗi vì đã không nói với cậu sớm hơn. Mình không phải là một pháp sư bình thường. Nếu mình nói mình là người thừa kế của Toàn Tri Ma Pháp, thì cậu hiểu chứ?”
"Toàn Tri Ma Pháp?!"
Truyền thuyết về Toàn Tri Đại Ma pháp nổi tiếng trong các pháp sư, do đó một cựu pháp sư như Chelsea chắc chắn sẽ biết. Nhưng...
"Satsuki, cậu chắc chứ?"
Gia tộc của Satsuki đã giữ bí mật về ma pháp của họ khỏi thế giới qua nhiều thế hệ. Sức mạnh để truy cập vào Akashic Record và xem toàn bộ lịch sử vũ trụ là quá nguy hiểm để dùng một cách tình cờ.
"Ổn mà. Cổ không phải người xấu."
"Vậy à," Tôi nói.
Nếu Satsuki ổn thì tôi cũng vậy. Và điều giờ quay lại chủ đề…
“Giờ, Nữ hoàng Ulaula Đại đế, Người đã ban nhiều điều ước trong quá khứ. Vậy tại sao lại từ chối cô ấy? ”
“… Chặc.”
“Nếu người không muốn nói với tôi, tôi có thể tự mình tìm ra…”
“Đây là lý do ta ghét con người. Chúng là những sinh vật đáng ghét nhất,” Ulaula quát, cau mày giận dữ. “Lý do rất đơn giản. Con nhỏ đó là một pháp sư. ”
"Gì?"
“Ta không thích pháp sư,” Ulaula nói ra câu trả lời cho câu hỏi của tôi. “Chúng cố tự mình làm phép lạ, không dựa vào sức mạnh của ta. Đối với một người như ta có công việc là ban điều ước, về cơ bản ngươi đang đánh cắp công việc của ta.”
Um ... Nói cách khác, cô ấy rất buồn vì cảm thấy như vai trò của mình trong cuộc sống đang bị lấy tước mất?
“Và một thời gian dài trước đây, một pháp sư đã làm điều gì đó khủng khiếp với tôi.” Đôi mắt cô co giật, như thể cô đang cố kìm nén cơn thịnh nộ của mình.
“Điều đó có nghĩa là cô là người đã tạo những cái bẫy không có cách nào vượt qua chúng?” Hibiki hỏi.
"Đúng thế."
“Nhưng những thứ đó sẽ đủ để giết hầu hết những ai không phải là pháp sư. Cô nói ghét pháp sư, nhưng thực sự là cô ghét tất cả nhân loại? "
"Không. Ta không ngại con người kinh tởm. ”
“Vậy cậu sẽ ban cho ước nguyện của tôi và Rekka, đúng không?” Hibiki tiếp tục câu hỏi của mình.
Cô ấy đúng. Tôi không phải là pháp sư, và cổ cũng không. Nhưng con quỷ vẫn có vẻ khó chịu.
“Ngươi không nghe ta nói sao? Ta thích những con người kinh tởm.”
“Ý cô là sao?” Hibiki hỏi.
“Ngươi chỉ nói hầu hết mọi người sẽ chết trong những cái bẫy đó, và ngươi đúng. Nhưng ‘hầu hết’ tức là một số ít vẫn tồn tại. Khi con người hi sinh đồng đội của mình để vượt qua những cái bẫy chết người đó, một sự điên rồ xuất hiện trong mắt chúng. ”
Với những lời đó, Ulaula mỉm cười lần đầu tiên. Đó thực sự là nụ cười của một con quỷ, nỗi sợ hãi đầy lan truyền cho tất cả những ai nhìn thấy nó.
“Những con người đến với sự điên rồ đó trong mắt chúng được sở hữu bởi sự tham lam vô độ. Bất kỳ đạo đức hay luân thường đã rời khỏi chúng từ lâu, và tất cả những gì còn lại là tham lam thuần khiết. Chúng là loại cặn bã tồi tệ nhất. ”
Ulaula cười với một nụ cười lạnh lùng gợi ý một sự điên rồ. “Và thật vui khi xem những sinh vật này. Ngay cả một con quỷ như ta cũng không thể không yêu chúng. Cái kẻ có tên ngươi đã đề cập, Eli Perry? Hắn đã sử dụng tài sản của mình để thỏa mọi khát khao mà một người đàn ông có thể có, và đồng thời khiến hơn mười nghìn đồng loại của hắn điên lên vì tuyệt vọng. Không kiểm soát được tham lam,” cô ta nói, "mang lại sự đau khổ không hồi kết.”
Sau khi trôi nổi trong không khí suốt, chân cô cuối cùng cũng chạm đất và cô ta bước đến chỗ tôi. Đứng bên cạnh tôi, tôi có thể thấy rằng cô ta lùn hơn rất nhiều so với tôi ... nhưng cô ấy đột nhiên nắm lấy cổ áo tôi và kéo tôi xuống tầm mắt cô.
“Vậy tại sao đôi mắt của ngươi lại trong sáng? Cả ngươi và cô ta. Ta thấy một chút sợ hãi, nhưng không có tham lam nào ta muốn thấy để ban điều ước cho ngươi. Ta không thích chút nào. ”
Sau đó, cô ấy buông ra và đá tôi vào vào đống đồ.
"Ui!"
Cô chỉ nhe răng và chế nhạo.
"Và do đó ta không có ý định ban điều ước cho các ngươi," cô nói. "Ra khỏi đây."
Thậm chí không có chỗ để đàm phán. Điều đó rất rõ ràng từ thái độ của cô ấy.
"Nhưng ... Nhưng chờ đã!"
Tôi cố gắng lựa lời, nhưng tôi không thể nghĩ ra gì để khiến cô ta nhanh chóng thay đổi quyết định. Cứ tình hình này, cô ta sẽ quay trở lại vào bình của mình mà không ban một điều ước nào.
“Chờ đã, làm ơn.” Là Satsuki đã cố ngăn cô lại.
“… Ngươi có cần thứ gì khác không?” Con quỷ nhìn quanh, bực bội. Chắc chắn trông như dù chúng tôi có nói gì cũng khó thuyết phục được.
“Nói dối bọn này chẳng có ích gì đâu.” Satsuki từ chối sợ hãi.
"Nói dối?"
“Nữ hoàng Ulaula, cô là Quỷ ban điều ước. Cũng giống như cô nói, ban điều ước là công việc của cô. Đó là lý do cô tồn tại. Không thể thay đổi điều đó.”
“ ... ”
“Cô đang cố gắng đe dọa, để bọn này không còn ý định nhờ cô ban điều ước nữa. Bởi vì nếu bọn này mất đi ước muốn đó, cô sẽ không phải ban ước muốn.”
“… ”
“Nhưng Satsuki, Ulaula không phải vừa từ chối ban điều ước cho Chelsea sao?”
"Là Nữ hoàng Ulaula, con người ngu ngốc," Ulaula rất giận dữ bị gãy. Tôi phớt lờ cô ta và đợi cô bạn thanh mai của tôi trả lời.
"Ừ, cậu đúng. Nhưng không giống như một con quỷ bình thường, Nữ hoàng Ulaula Đại đế là một loại ban điều ước đặc biệt. Đúng như mình đã nói, cô ta không thể thay đổi bản chất của mình ... và ngay lúc này, cô ta đang cố gắng hết mình để nắm quyền kiểm soát.”
"Nắm quyền kiểm soát?"
"Nhìn đi. Nữ hoàng Ulaula, tại sao khuôn mặt cô co giật nhiều thế?” Satsuki quay lại nói chuyện với Ulaula.
“...”
Cô ta im lặng và nhìn chằm chằm vào Satsuki, nhưng đôi lông mày của cô ta bị co thắt mỗi vài giây. Bây giờ tôi đã nhận ra tại sao cô ta lại thay đổi vẻ mặt của mình một cách đáng kể. Cô ta đang chuyển đổi giữa cười, chế nhạo và nghiến răng. Đó là để ngăn bọn tôi thấy rằng cô ta đang cố gắng hết mình để không ban điều ước cho Chelsea, phải không?
“Margaret, đừng để cô ta đe dọa cậu. Nếu cô ta thực sự được tự do từ chối yêu cầu của cậu, cô ta có thể quay lại trong bình của mình. Thực tế là cô ta không làm thế cho thấy có một số lý do cô ấy không thể. Ví dụ ... khi ai đó đến để ước, cô ta không thể quay trở lại vào bình của mình cho đến khi cô ta biến nó thành sự thực, có lẽ? "
“...!”
Sức sống cuối cùng cũng quay trở lại khuôn mặt của Chelsea.
Satsuki nói có lý. Nếu cô ta ghét chúng tôi nhiều đến thế, cô ta có thể rời đi. Nhưng không. Hoặc có lẽ là cô ta không thể. Và thế tức là phải có lý do.
"Đây là lý do ta ghét lũ pháp sư..."
Vẻ nhăn nhó Ulaula ít nhất gấp 3 lần so với trước đây. Cô gái trẻ nắm lấy đuôi tóc và xoay nó trong tay trước khi tiếp tục.
"Được. Ta sẽ chấp hành một hợp đồng ma quỷ. Nhưng!” Cô ta giơ tay lên. Trong một làn khói tím, một tờ giấy da xuất hiện trong tay, sau đó cô ta ném cho tôi. "Ta sẽ thêm hạn chế và giá cho hợp đồng."
"Một hạn chế ... và một mức giá?" Có vẻ không tốt.
“Cô đã ban tất cả điều ước khác miễn phí. Cô có được phép thay đổi các quy tắc như thế không? ”
Tôi quyết định giả vờ như không sợ.
"Ta có thể làm bất cứ điều gì ta muốn. Cho đến bây giờ, ta đã quyết định rằng sự đau khổ và điên rồ gây ra bởi những người mà ban điều ước là một mức giá đủ tốt cho ta. Nhưng ta không nghĩ rằng ta sẽ nhận được chúng tứ các người, do đó ta có quyền yêu cầu một mức giá hợp lý cho hàng hóa của mình. Dù sao thì ta cũng là một con quỷ. ”
Ulaula hẳn đã nhìn thấu tôi, bởi vì môi cô ta cuộn tròn thành nụ cười. “Hạn chế là chỉ có một người bình thường mới có thể ký hợp đồng. Không pháp sư, và sinh vật phi nhân loại ở đó cũng không thể ký được. ”
Silver Slayer không có phản ứng gì. Cô đã hoàn toàn im lặng cho đến nay, và vẫn im lặng.
Nhưng nếu đó là quy tắc của Ulaula, tức là những người duy nhất ở đây có thể ký hợp đồng và được ước là tôi và Hibiki. Nhưng tới đó cũng được. Không bảo rằng một người trong chúng tôi không thể chỉ ước cho em trai của Chelsea được chữa trị thay cho cô ấy. Vấn đề là ...
"Và giá là..."
Khi chúng tôi vào hang động, tôi đã hỏi Satsuki liệu con quỷ có thể yêu cầu thứ gì đó đổi lại. Cô ấy chỉ ra rằng tôi không cần phải lo lắng, nên tôi đã bỏ nó ra khỏi đầu. Tôi bắt đầu nghĩ đó là một sai lầm.
Quỷ thường chỉ muốn một điều, phải không? Tôi nuốt nước bọt một cách rõ ràng. Và cuối cùng...
"Mạng của kẻ ký hợp đồng."
Như tôi đã lo sợ. Theo nghĩa khác, đó là mức giá cao nhất mà cô ta có thể yêu cầu. Giá của hợp đồng là một mạng người.
"Rekka, mình chắc rằng cậu hiểu điều này, nhưng mình sẽ không để cho cậu làm bất cứ điều gì ngu ngốc," Satsuki nói.
"Ừ, tớ biết. Nếu tớ chết, tớ không thể cứu những câu chuyện khác. Hibiki cũng vậy.”
“Tôi thậm chí không nghĩ tới,” Hibiki giận dữ nói. Nhưng cô ấy trông lo lắng.
Không có thời gian tìm cách khác để chữa cho em trai của Chelsea. Hy vọng thực sự duy nhất của chúng tôi bây giờ là làm Ulaula đổi ý và đổi giá cho hợp đồng ... nhưng tôi không có chút manh mối nào về việc thuyết phục cô ta làm thế. Tuy nhiên, tôi phải tiếp tục tiến về phía trước.
“Nữ hoàng Ulaula Đại đế, chỉ có một hợp đồng ở đây. Cô có thể cho một cái khác cho Hibiki không? ”
"Lật trang và ngươi sẽ tìm thấy bao nhiêu tùy thích."
Tôi lật tờ giấy da lên, và chắc chắn đủ, một hợp đồng giống hệt thứ hai xuất hiện từ bên dưới. Thực sự là một loại vật phẩm ma quỷ.
“Hãy viết ra ước muốn của ngươi trong máu của chính mình. Sau đó ký tên, và hợp đồng sẽ được hoàn thành. Hãy suy nghĩ cẩn thận về điều ngươi sẽ viết, bởi vì sau khi ký, không thể hủy."
"Rõ," Tôi nói.
Vì tôi không thực sự cần thêm bất kỳ hợp đồng nào, tôi đặt giấy da trở lại. Khi tôi đang suy nghĩ phải làm gì, Silver Slayer đột nhiên bắt đầu và quay lại.
“… Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, mất bình tĩnh bởi cử động đột ngột của cô ấy.
“Ma cà rồng tiếp cận. Mau lên. Cô ta đang hướng về phía chúng ta.” Có một chút không chắc chắn trong giọng nói vô cảm của cô.
"Cô ấy không theo dõi chúng ta... vậy làm sao?"
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Có một điều mà ngay cả một tên gà mờ như tôi cũng có thể chắc chắn trong tình huống này là mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
- - -
Claudius: Tôi không có nhiều thời gian rảnh nên chương tới có lẽ sẽ xong tầm đầu tháng tư nhé.