Ore ga Heroine o Tasukesugite Sekai ga Little Mokushiroku!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3547

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1327

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Tập 4 - Giao đoạn: 101 Năm Trước

Đó là cơ hội hiếm hoi mà Rosalind quyết định đến Nhật Bản sau khi ngọn lửa chiến tranh đe dọa quê hương của cô ở châu Âu.

Một ma cà rồng mạnh mẽ như cô ấy không cần phải hút máu để tồn tại. Lý do duy nhất khiến cô hút máu là tạo ra những người hầu giúp cô đánh bại những kẻ muốn bí mật tuổi thọ và tuổi trẻ của cô, hoặc Silver Slayer, người đơn giản muốn giết cô. Cũng có khả năng không thể tưởng tượng được rằng cô có thể cần phải khôi phục lại sinh lực của mình sau khi bị thương nặng bởi vũ khí bạc. Tuy nhiên, dường như không thể, dường như đó là số phận của cô. Và do đó Rosalind bị thương đã buộc phải chạy trốn khỏi đất nước.

Nước không đe dọa Rosalind. Nhưng cô không thích chúng. Để đến Nhật Bản, cô phải đi tàu xa hơn nhiều so với trước đây. Cô sẽ phải dành nhiều thời gian hơn mình muốn ở biển - thứ chứa nước lớn nhất trên thế giới - và trong khi cô kiệt sức, độ ưu thích giảm.

Mình ghét chúng hơn nữa vào lúc bị thương, căng thẳng và mệt mỏi thế này...

Nhưng thế không có nghĩa là cô ấy cần uống máu. Mệt mỏi có thể được chữa khỏi qua nghỉ ngơi. Tuy nhiên, Nhật Bản là nước ngoài đầu tiên mà Rosalind từng đến.

Cô nghe nói nó có một nền văn hóa hoàn toàn độc đáo, khác xa so với bất cứ nơi nào ở châu Âu. Chỉ bằng cách lang thang quanh thành phố, cô ấy có thể thấy sự pha trộn của các tôn giáo khác nhau. Và không giống như ở châu Âu, họ không chống đối lẫn nhau. Thay vào đó, họ gần như dường như đã hợp nhất với nhau bằng cách nào đó.

Ở châu Âu, chủ yếu là người tôn giáo có phương tiện chiến đấu với những con quái vật như cô. Nhưng còn ở đây thì sao? Ai sẽ tấn công cô ấy lúc này? Cô thậm chí không thể tưởng tượng nổi. Về cơ bản, Nhật Bản vượt quá tầm hiểu của cô. Đó là lý do cô ấy muốn chuẩn bị để tự bảo vệ mình càng tốt.

Và cô nhanh chóng tìm thấy con mồi của mình.

Rosalind mặc quần áo kiểu châu Âu, hiếm cho đất nước này, và mang sắc đẹp tuyệt trần. Một cô gái nước ngoài như cô lang thang xung quanh một mình chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý từ những người có ít động cơ cao quý hơn. Rosalind chỉ muốn khôi phục lại sức sống của mình, vì vậy khi một người đàn ông như vậy kéo cô vào một con hẻm, ý định của cô là giết hắn hơn là biến hắn thành thuộc hạ. Nhưng dù bằng cách nào, cô cũng bị gián đoạn bất ngờ.

“Gyah!”

Người đàn ông cô sắp giết đột nhiên ngã về phía trước, mắt hắn trợn ngược. Từ phía sau hắn, một tênđàn ông khác xuất hiện.

“Suýt soát nhỉ, cô bé?” Hắn nói.

Tên này là ai?

Người đàn ông thứ hai không có đàn ông, hắn là một chàng trai. Trong lớn hơn vẻ ngoài Rosalind, nhưng cậu vẫn còn khá trẻ. Cậu ta mặc quần áo rẻ tiền và đang cầm một miếng gỗ dài trông giống như được lấy từ một công trường xây dựng.

Cậu ta thấy mình bị lôi vào con hẻm và quyết định cứu mình sao? Mình không cần sự giúp đỡ của cậu ta ... nhưng cậu ta trông rất ngon.

Người đàn ông đã tấn công cô ấy ở độ tuổi trung niên và có vẻ như hắn đã bị hư hỏng bởi những thú vui do sự giàu có mới từ dự án này hay gì khác. Rosalind không phải là loại cầu kỳ, nhưng với sự lựa chọn giữa một ông già ốm yếu và một chàng trai khỏe mạnh, cô rất thích vế sau.

“Hãy ra khỏi con hẻm này và trở lại con phố chính,” chàng trai nói. "Nếu nhóc không có chỗ ở, anh sẽ giúp cho."

Cậu ta không biết gì về những ý định giết người đối với cậu từ cô, vì thế cậu ta đưa tay cho cô ấy với một nụ cười.

“Đừng có chạm vào ta,” cô nói khi tát nó đi.

"Hmm... ra vậy. Được rồi, cũng được. Cứ theo anh đi. ”

Chàng trai quay lưng lại với Rosalind để dẫn cô ra khỏi con hẻm, không tỏ ra lo ngại về sự an toàn của mình.

Ngu xuẩn.

Con người đã truy đuổi cuộc đời của Rosalind nhiều lần đến mức ý thức công lý rõ ràng của chàng trai này không gây ấn tượng với cô ấy chút nào.

Đầu tiên, mình sẽ ngăn hắn hét lên.

Cô nhắm vào mục tiêu của mình và bước một bước về phía trước, nhắm vào cổ họng chàng trai. Không có do dự trong chuyển động của cô. Nhưng...

“Úi!”

“Cái gì?!”

Cậu ta không chỉ né đòn tấn công mà không hề nhìn, cậu ta còn túm lấy cô khi cô nhảy vào để giết.

“—?!”

Rosalind kinh ngạc. Chỉ có thể trừng mắt nhìn.

Tránh thì hiểu được, nhưng tại sao ôm lấy mình?!

Cậu ta tưởng rằng cô đang vấp phải cơ thể của người đàn ông trung niên và ngã về phía mình chăng?

“Hmm... Cô bé, không lẽ là nhóc không được bình thường?”

Ngay cả phỏng đoán tốt nhất của cô cũng sai. Bây giờ cô nghĩ còn không biết nghĩ gì, huống hồ là nói. Sau đó, cậu ta bắt đầu nói về những điều cô không hiểu chút nào.

“Anh có thứ kỳ lạ này gọi là dòng dõi Namidare,” cậu giải thích. "Anh đã quen với những cô gái không hoàn toàn bình thường như nhóc."

Tên này là ai? Hắn là gì chứ?

Cậu vẫn ôm cô trong vòng tay mình. Cô ấy chưa từng bị ai chạm vào một cách nhẹ nhàng như vậy.

Không hiểu nổi. Cái... Cái cảm giác gì đây?! Được rồi, chắc phải giết hắn thôi!

Sự bối rối là quá nhiều cho cô ấy để xử lý, nên cô quyết định xử lý ngọn nguồn, nhưng...

"Nên cứ để đó cho anh,"

Tay cô dừng lại. Tim cô đập mạnh. Cô ấy đã yêu. Cô đã yêu nụ cười rực rỡ của cậu ấy.

“Anh không biết nhóc bị cuốn vào chuyện gì, nhưng đừng lo. Dù có tăm tối tới mức nào, thì anh vẫn sẽ cứu nhóc.”

“...”

Không phải là cô chưa từng thấy nụ cười của con người trước đây, nhưng không ai từng mỉm cười với cô như thế. Không ai từng tốt với cô ấy như vậy. Toàn thân cô căng thẳng như thể tim bị bắn xuyên.

“C-Cậu sẽ đặt ta xuống chứ?” Cô chỉ có thể nói thế.

“Ồ, xin lỗi.” Cậu mỉm cười và đặt cô xuống đất.

Sau đó thấy rõ cậu ta cao bao nhiêu. Rosalind có thể cảm thấy cậu nhìn xuống đầu cô, và trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.

“N... Namidare?”

"Đúng. Đợi đã, nhóc chưa nói tên mình.”

“R-Rosalind. ”

“Rosalind à? Anh nghĩ nó sẽ là ngoại quốc, nhưng đó là một cái tên dễ thương.”

“…! ”

Lời nói của cậu chỉ khiến cô cảm thấy xấu hổ hơn. Cô không biết cảm giác này đến từ đâu.

“Được rồi, chúng ta hãy tới một nơi nào đó yên tĩnh, nơi nhóc có thể kể cho anh nghe câu chuyện của mình.” Chàng trai cứ nói, nhưng Rosalind lạc lối. Và bây giờ...

"Đ-Đừng có gọi ta là 'nhóc'. Dù nhìn thế này, ta lớn hơn cậu đó."

...cổ vẫn chỉ có thể nói vậy.

"Khoan, nghiêm túc hả? Trong chẳng giống..."

"I-Im đi!"

“Hmm... Được rồi, hiểu luôn.”

Cậu suy nghĩ một lúc và có vẻ như vừa nghĩ ra một trò đùa. Sau đó, chàng trai tên Namidare lại đưa tay cho Rosalind lần nữa.

“Hãy cho tôi vinh dự nắm lấy bàn tay của người, công chúa.”

“?!”

Đây chắc chắn là cách cậu đáp lại chuyện cổ tát tay mình ra trước đó, nhưng cô ấy không còn đủ khả năng về mặt tinh thần để nghĩ về chuyện đó nữa. Và cô ấy chắc chắn không đủ khả năng về mặt tinh thần để nói với cậu rằng cô muốn nghe cậu gọi tên mình một lần nữa, nên từ thời điểm đó cho đến ngày họ nói lời tạm biệt, cậu luôn gọi cô ấy là 'công chúa'.

“Thôi nào, nhanh lên.”

“...”

Bẽn lẽn, cô nắm lấy tay cậu. Chỉ thế là đủ để cậu mỉm cười lần nữa.

Không biết chuyện của người là thế nào đây nhỉ, công chúa!"

“...”

Cậu chưa giải thích đầy đủ về dòng dõi Namidare, nên Rosalind chỉ có thể hiểu một nửa lời cậu.

Nhưng bàn tay anh thật ấm áp...

Và cô ấy có thể cảm thấy lòng tốt trong ánh mắt cậu... Và khi cô thấy cách cậu ấy mỉm cười với mình ...

Lần đầu tiên trong đời, cô muốn có ai đó bên cạnh mình.