Tháng Sáu, sau một thời gian từ lúc chúng tôi trở về từ hang động kia, khi tôi đến thăm biệt thự của Rosalind một lần nữa. Tôi rung chuông ở cửa trước của ngôi nhà khổng lồ, nhưng tôi không phải đợi lâu trước khi tôi được một cô hầu tóc bạc chào đón.
“Cậu Namidare, chúng tôi đang chờ đó.”
“...”
“Có chuyện gì sao?” cô hầu hỏi.
“Không,” Tôi nói.
Tôi không thể nói với cô ấy rằng mình đang run lên vì xúc động. Không thể trước mặt cổ. Đặc biệt không với một người mà tôi biết.
“Silver Slayer... À nhầm, giờ là Suzuran nhỉ? Cô đã quen với việc hầu gái chưa?”
“Vâng, cảm ơn vì đã hỏi.” Cô hầu tóc bạc còn gọi là Silver Slayer và giờ là Suzuran cúi chào khi trả lời.
Cô ấy không còn là một homunculus giờ đã thành con người, nhưng cô ấy vẫn không có giấy tờ và không có chỗ ở. Harissa vẫn còn sống với tôi, nên tôi không biết phải làm sao... nhưng đáng ngạc nhiên, Rosalind đã tình nguyện nhận cổ. Cô ấy chế giễu và nói gì đó về hệ quả phải gánh, "Hmph. Mà, bọn ta đã biết nhau rất lâu rồi. ”
Và bây giờ Silver Slayer đang chăm sóc Rosalind với tư cách hầu gái. Cô ấy có một nơi để sống, nhưng có một điều khác mà cô ấy muốn. Đó là bỏ tên homunculus của mình, 'Sát thủ Ma cà rồng Silver Slayer', và có được một cái tên mới như một con người. Do đó, mọi người cùng nghĩ một cái tên mới cho cổ.
“… Cô có chắc Suzuran là tên phù hợp với mình không?” Tôi hỏi khi bước trên hành lang phía sau cô.
Cô quay sang tôi và nghiêng đầu sang một bên.
"Là sao?"
"À thì, cái tên đó thật đơn giản."
Suzuran là tên tiếng Nhật của bông hoa mà cổ đã nhìn chằm chằm lúc ở khu chờ, hoa huệ tây của thung lũng. Khi chúng tôi quyết định một cái tên, tôi đã nhớ ra nó và tra trong một cuốn bách khoa toàn thư để tìm ra cái tên. Tôi đã thêm nó vào danh sách có thể chọn, nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy thực sự chọn nó ...
"Tôi rất thích tên mà cậu cho tôi."
Nhưng câu trả lời dịu dàng của cô ấy đã xóa tan nỗi lo của tôi.
“Đó là cái tên mà cậu, người đã ban điều ước cho tôi, cố gắng hết sức để nghĩ ra. Khi tôi thì thầm từ 'Suzuran' trong trái tim mình, tôi cảm thấy ấm áp.” Cô đưa cả hai tay lên ngực. "Cũng giống như bông hoa chia sẻ tên với tôi, tôi muốn gặp thật nhiều người khác để chúng ta có thể trải nghiệm sự ấm áp từ bây giờ."
"Vậy à. Quả là một câu hỏi ngớ ngẩn.” Tôi cười khúc khích và gãi đầu. Suzuran nhìn tôi và cười khẽ.
Chúng tôi đã nói chuyện nhiều hơn một chút khi chúng tôi đi đến tầng ba. Chúng tôi đến đúng lúc để thấy cánh cửa phòng của Rosalind mở ra và một cô gái nhỏ nhắn xuất hiện.
“C-Cô làm gì thế chứ? Đó chỉ là một cái bình nhỏ xíu!” Cô gái trẻ da nâu, mặc bộ đồ hầu gái hét lên.
Là Ulaula.
“Ngươi có biết hôm nay ngươi đã làm vỡ bao nhiêu chưa? Lập lại đi và ta sẽ gửi sói theo ngươi!” Rosalind hét trả.
Ulaula rùng mình trong nỗi kinh hoàng và quay ra khỏi phòng càng nhanh càng tốt. Chỉ sau đó cô mới nhận ra chúng tôi đang đến gần.
“Oh, Là con người ta siêu ghét kìa!”
“Nếu muốn đổ lỗi cho ai đó, thì tự trách mình đi,” tôi nói, nhưng cô ta không nghe.
“Ngươi sẽ hối hận vì dám ngươi lộ mặt trước ta! Ta không cần hợp đồng. Ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ ... ”
“ĐI LÀM VIỆC NGAY!” Rosalind gầm lên từ trong phòng mình.
"Aaah!" Ulaula hét lên và chạy xuống hành lang.
"...Dù thành ma cà rồng rồi cô ta cũng chẳng thay đổi gì hết ha?"
"Cô ta ban đầu là một con quỷ, nên thậm chí biến thành một ma cà rồng dường như chẳng ảnh hưởng đến tâm trí cô ta."
Có lẽ quỷ có một loại tâm trí khác với con người và động vật?
Tuy nhiên, Rosalind vẫn nắm quyền kiểm soát rõ ràng, và cô ấy nói rằng sẽ không để Ulaula hút máu của bất kỳ ai. Và, nếu Rosalind nói thế, tôi có thể tin được.
“Cậu Namidare, phu nhân của tôi đang chờ.” Suzuran cúi đầu trước cửa mở và mở cho tôi.
“Rõ rồi. Tôi sẽ cầu nguyện cô ấy không trong tâm trạng xấu,” tôi vừa nói vừa vào trong.
Suzuran nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng tôi.
“… Hmph. Vậy là cậu đã đến, Rekka?” Rosalind uể oải ngồi trên giường nơi cô đang nghỉ ngơi.
"Nè, cậu sao rồi?"
"...Mệt."
Cô quấn trong chăn và mí mắt sưng phồng. Từ lúc trở lại, cô ấy chỉ toàn khóc thôi.
Rosalind tỉnh dậy ngay sau khi chúng tôi trở về biệt thự của mình từ nước ngoài. Khi tỉnh táo, cuối cùng cô ấy cũng chấp nhận rằng cổ không thể nhìn lại quá khứ và tổ tiên của tôi sẽ không bao giờ mỉm cười với cô ấy nữa... Rồi những giọt nước mắt bắt đầu lăn. Ngay cả sau khi đã bình tĩnh đủ lâu để quyết định làm gì với Suzuran và Ulaula, cô vẫn sẽ suy sụp và khóc nức nở trong hầu hết các ngày. Khi tôi nhận ra, cô ấy đã bỏ học hai tuần.
Nhưng sự thật là nhóm chúng tôi đã ra khỏi trường mà không được phép trong một tuần lúc chúng tôi đi tìm chiếc bình. Rosalind đã cúp học cùng một lúc, nhưng cô ấy là người duy nhất chưa trở lại trường học. Suy đoán và những tin đồn khó chịu rất nhiều, nhiều điều liên quan đến tôi. Các giáo viên đã nhiều lần yêu cầu nói chuyện với tôi về chuyện đó, và tôi đã thành thật cảm thấy mệt mỏi.
"Nghe nè... cậu nghĩ đã sẵn sàng quay lại trường chưa?"
Lý do tôi ở đây ngày hôm nay, trên thực tế, là vì giáo viên chủ nhiệm của tôi bảo tôi đến thăm Rosalind.
"Không. Ta không thể để bất cứ ai nhìn thấy mình như thế này.”
Hmm... À, tôi có thể hiểu được.
"Ồ, đúng rồi. Hồ bơi sắp mở rồi. Trường của chúng tôi mở sớm hơn trường khác một chút, chắc vậy, và họ sẽ đưa nước vào đầu tuần sau. ”
"Nước không phải là điểm yếu của ta, nhưng thế không có nghĩa là ta thích nó!"
Gì...? Lớp bơi là tiết học được thích nhất trong cả nước vào thời điểm này trong năm. Tôi chưa từng có người ghét chúng.
“… Chà, dù sao đi nữa. Cậu là người đã sử dụng mê hoặc của mình để tạo ra tất cả các thủ tục giấy tờ giả mạo và khiến họ chấp nhận chuyển trường, đúng không? Nếu cậu không bắt đầu đến trường, họ sẽ bắt đầu gọi cậu là Rosalind trốn học, và tớ không nghĩ cậu muốn thế. ”
“...”
Vẫn không được à. Cô ấy chỉ nhìn đi chỗ khác. Được rồi, tôi đã nghĩ đã đến lúc thử phương sách cuối cùng của mình và nói với cổ suy nghĩ của mình. Nếu không hiệu quả, tôi sẽ về nhà.
“Dù sao thì tớ cũng muốn cậu đi học.” Và thế, cô ấy liếc qua tôi.
“Ý cậu là sao?” Cô hỏi.
"Ở nhà cả ngày rất chán phải không?"
Cô ấy cười.
"Rosalind, cậu ... cậu đã có một thời gian khó khăn, nên tớ muốn cậu thực sự hạnh phúc từ giờ."
“… Tức là cậu sẽ làm ta hạnh phúc sao?” Cô quay sang tôi, nhìn tôi van nài.
Thôi nào...
"Nghe này... không phải cậu nên ngừng đối xử với tớ như tổ tiên tớ sao?"
“Ý ta không phải thế!” Cô nhảy ra từ dưới chăn và bò về phía tôi… nhưng rồi nhận thức được mình tàn tạ thế nào và nhanh chóng kéo tấm chăn cuộn quanh mình lần nữa. “Đó... không phải ý ta, Rekka.”
Tiếng cổ nghe có vẻ thảm thương, và tôi nhận ra rằng mình hiểu sai.
"Xin lỗi, tớ không nên nói vậy."
"Ừm. Miễn cậu hiểu thôi..."
Có một khoảnh khắc im lặng giữa chúng tôi. Và cuối cùng ...
"Cậu thắng. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ đi học. ”
“Thật sao? ”
Làm thế tôi mừng lắm. Cả cho cổ nữa. Nhưng cô ấy đặt một điều kiện.
“Chỉ mai thôi... cậu sẽ đến trường cùng ta chứ?”
"Chắc rồi, nhưng... tại sao?"
Tôi không thực sự cần câu trả lời, nhưng Rosalind kéo tấm chăn phủ khắp đầu mình.
Với giọng khó nghe được, cô thì thầm,
"Đ-Đừng bắt người ta nói ra..."
▽
Đó là chủ nhật, chỉ một ngày trước khi hồ bơi mở. Chúng tôi đã đi đến sân bay để nói tạm biệt Chelsea.
"Tạm biệt mọi người. Thực sự, cảm ơn vì mọi chuyện.”
“Đừng bận tâm. Phải không, Hibiki? ”
"Ừ," Hibiki nói, gật đầu.
“Mấy cậu thực sự không coi đây là chuyện lớn. Liệu giúp người với mấy cậu có tự nhiên như hít thở hay chăng?” Chelsea nói đùa, cười một chút. Rồi cô ấy nhìn sang một bên. “Và cảm ơn cậu, Satsuki. Nếu không có cậu, tôi sẽ không bao giờ có thể tìm ra cách để làm cho elixir từ đá triết gia nhanh vậy. Và Iris, phi thuyền của cậu cũng có ích quá trời.”
“Đừng bận tâm. Có vẻ như mình cũng gây ra rất nhiều vấn đề cho cậu, nên coi n hư hòa,” Satsuki nói.
"Đúng thế. Tớ đã không tỉnh táo cho tới lúc cao trào, và sau đó lại bị đánh gục. Điều duy nhất tớ thực sự giúp được là làm taxi,” Iris nói thêm.
“E-Em hoàn toàn vô dụng,” Harissa nói, hơi thất vọng.
"Không, không đúng đâu!"
"Em tuyệt lắm!"
"Em làm tốt mà!"
Satsuki, Iris và Chelsea vây quanh Harissa và cố làm em ấy vui lên.
Cô bé là loại cô gái mà không ái muốn thấy em ấy buồn, như một con thú nhỏ dễ thương. Khi họ an ủi cô bé, chúng tôi nghe thông báo rằng đã đến lúc Chelsea lên máy bay.
“Được rồi, đến lúc phải nói lời tạm biệt.” Chelsea nắm lấy hành lý của mình và quay lại với tôi và Hibiki. “Tôi sẽ nói lại lần nữa. Cảm ơn các cậu. Từ tận đáy lòng. Nếu không có sự giúp đỡ của các cậu, em trai tôi sẽ không qua khỏi. ”
Rồi cô ấy vòng tay ôm cả hai chúng tôi ... Và hôn lên má tôi!
“Hả? Gì đây?!”
Tôi giật mình trong cơn sốc. Hibiki trông chết cứng với vẻ mặt tương tự trên mặt, nên chắc là Chelsea có lẽ đã làm điều tương tự với cô ấy.
“Aaah!” Hibiki và mấy cô gái khác hét lên.
Tất cả họ đều bị sốc bởi cách nói lời tạm biệt bất thường của Chelsea sao?
“Tạm biệt, hai cậu. Tôi sẽ tiếp tục lang thang khắp thế giới, nhưng hãy gọi nếu cần tôi. Yên tâm là tôi sẽ tới. ”
Đó là cậu cuối cùng cô ấy nói khi nhặt hành lý lên và đi đến cổng. Em trai của cổ đang đợi và vẫy tay chào. Cậu ấy cúi chào chúng tôi một lần, và rồi hai người họ biến mất vào đám đông.
Chelsea có lẽ sẽ tiếp tục đi khắp thế giới với tư cách là một thợ săn kho báu, nhưng cô ấy đã nói cho tôi biết điểm dừng đầu tiên của mình. Cô ấy và em trai về nhà lần đầu tiên kể từ khi họ rời khỏi từ rất lâu trước đây. Cô ấy sẽ đối mặt với quá khứ của mình và một lần nữa bắt đầu tiến về phía ngày mai của chính mình.
▽
Và thế là chúng tôi đã nói lời tạm biệt dễ chịu và kết thúc câu chuyện vui vẻ. Hoặc là tôi nghĩ vậy. Khoảng một giờ sau trên đường về nhà trên tàu điện...
“Này, Rekka! Nụ hôn đó là gì? Chuyện gì đã xảy ra với anh và cô gái đó khi em không ở gần hả?”
"Đ-Đúng thế! E-Em cũng muốn biết!"
Tôi chịu thẩm vấn từ Iris và Harissa. Tuy nhiên, Satsuki không nói một lời nào. Cô ấy chỉ lặng lẽ ngồi đối diện tôi và nhìn chằm chằm. Tất nhiên, họ đang nói về nụ hôn mà Chelsea đã trao cho tôi trước khi rời đi. Tôi đã nhận được cả đống câu hỏi về nó.
“Thế, chuyện là sao?” Iris hỏi.
“Chuyện thế nào?” Harissa bám vào. Satsuki vẫn im lặng.
Chỉ có Hibiki trải qua cùng một chuyện như tôi, nên cô ấy đang ngồi ở hàng kế và phớt lờ chúng tôi.
Nhưng thôi nào! Ít nhất giải vây cho tớ chứ...
"Đã nói rồi, không thực sự có ý gì cả..."
Tôi bắt đầu giải thích rằng đó chỉ là cách mọi người ở nước ngoài nói lời tạm biệt, nhưng ...
"Aww ... Và em định có nụ hôn đầu tiên của mình với Rekka tại công viên giải trí ba tuần trước!" Iris tuyên bố.
Quả bom đã bị rơi. “Cái gì ?!” những cô gái khác hét lên.
Tất cả họ đều ngạc nhiên như tôi ... Đợi đã, tại sao Hibiki lại phản ứng như thế?
Iris chỉ nói với tôi rằng cô ấy muốn đi đến công viên giải trí! Tại sao cô ấy lại nghĩ về chuyện như vậy ?! Cô ấy chỉ nên làm thế với một chàng trai mà cô ấy thực sự thích... Khoan đã.
“Cậu đang nói gì vậy, Iris? Có phải cậu đã cố gặp cậu ấy trước mình?!” Satsuki, người đã im lặng suốt, là người đầu tiên hét lên.
Tôi đã nói với cô ấy rằng tôi sẽ đi đến công viên giải trí với cô ấy. Tất nhiên cô ấy sẽ phát điên khi phát hiện ra Iris có kế hoạch kì lạ ...
“Thật sao! Cậu cũng hy vọng mọi thứ sẽ trở nên lãng mạn sau một buổi chiều vui vẻ tại công viên, phải không?”
“...”
... Satsuki? Sao cậu lại trở nên yên tĩnh như vậy? Nhưng đó không phải là tất cả. Harissa cũng lên tiếng.
“K-không phải người đi mua sắm quần áo với em hôm chủ nhật sao?!” Vâng, đúng vậy. Có quả bom tiếp theo.
“Em vừa nói gì?!” Satsuki và Iris kêu lên đồng thanh, dừng cãi vã để trừng mắt vào tôi.
Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi! Thật đáng sợ! Và tôi có chỗ ngồi xa nhất từ lối ra, nên không có nơi nào để chạy. Tôi đã bị kẹt. Satsuki, Iris, và Harissa nhắm vào tôi và bắt đầu hỏi tôi, nhưng rồi Hibiki cũng đi vào.
"Ra vậy. Ra đó là lý do cậu mời tôi đến công viên giải trí.” Một quả bom khác.
Chàng trai khốn khổ như tôi không thể sống sau khi ăn ba quả bom đâu!
Tôi sẽ không còn lại gì cả!
Không, Hibiki có lẽ chỉ nói thế vì cuối cùng cô ấy đã nhận ra rằng có một sự hiểu lầm khi chúng tôi nói chuyện điện thoại ngày hôm đó, nhưng cho dù cô ấy không có ý gì, nó chỉ khiến mọi thứ tệ hơn cho tôi!
“Rekka...”
“Oh, Rekka...”
“Ngài Rekka...”
Thấy chưa? Có nghe chứ?! Những giọng nói có vẻ như phát ra từ những cái hố dẫn tới địa ngục?!
“Cậu có thấy không ... Họ đang chiến đấu vì cậu lần nữa. Ôi trời, liệu có ai biết trước được chuyện đời?”
R, im đi!
"K-Khoan đã! Hãy quên chuyện quá khứ, và hướng tới tươn-"
Họ thậm chí không cho tôi cơ hội để kết thúc câu nói. Bàn tay, nắm đấm, và một cái trượng đã được đưa ra đồng loạt.
Và khi tôi lắng nghe những âm thanh dễ chịu từ chúng tát vào mặt tôi nhiều lần, tôi nhận ra... chúng ta có thể bù đắp cho những thất bại của mình trong quá khứ, nhưng ta không thể giả vờ như chúng chưa từng xảy ra.
Giờ đây-Ui! Um, mọi người... Ui! Dừng lại đi mà! Ái, làm ơn! Gaaah!