Ore ga Heroine o Tasukesugite Sekai ga Little Mokushiroku!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3547

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1327

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Tập 2 - Chương 1: Cô gái đại diện và vật chất hắc ám

Phần 1

Đã năm ngày trôi qua từ khi ‘Dòng dõi Namidare’ được thức tỉnh trong tôi, và tôi đã giải cứu ba ‘nữ chính’ từ ba ‘câu chuyện’ khác nhau.

Từ sau ngày khai giảng, tôi không còn bị kéo vào ‘câu chuyện’ mới nữa, và thế là cuộc sống học đường bình thường, ổn định, bình yên đã trở lại... hoặc là tôi nghĩ vậy.

“Rekka-sama, hôm nay người thấy mệt sao ạ?”

“…Hở?”

Tôi thấy bối rối khi Harissa Hope hỏi tôi như vậy trước khi tôi đến trường.

Với những lọn tóc vàng và đôi mắt màu xanh thẫm, Harissa trông như một cô gái ngoại quốc, nhưng thực tế cô bé là một pháp sư từ thế giới khác.Không thể trở về thế giới của mình, em ấy hiện đang ở lại chỗ của tôi.

Từ ngày em ấy đến, Harissa đã đảm nhận trách nhiệm làm việc nhà. Tạp dề bọc ngoài quần áo, cô bé đã làm việc chăm chỉ vào buổi sáng. Harissa mặc đồ cũ của tôi ở trong tạp dề, vì đồ của mẹ tôi quá lớn với em ấy. Ban đầu, tôi sợ cô bé sẽ không thích chúng vì đó là đồ của con trai, nhưng dường như Harissa rất thích chúng.

À, Harissa chỉ là một cô gái siêng năng, chăm chỉ. Đôi khi em ấy có vẻ vụng về, nhưng nó tăng thêm sự quyến rũ cho cô bé, và tôi thấy em ấy thật dễ thương.

Bây giờ, thấy Harissa nhìn tôi qua hàng mi bé nhỏ, trông rất lo lắng, tôi đột nhiên nghĩ rằng đây là một tình huống mà hầu hết mọi người sẽ muốn trải nghiệm... Tôi nhanh chóng nhìn khỏi em ấy.

“Không, chỉ là anh không ngủ được. Anh sẽ ổn sau khi ngủ trửa ở trường,” tôi nói dối.

default.jpg

“Vậy sao ạ. Thật tuyệt. Chúc một ngày tốt lành, Rekka-sama.”

Chấp nhận cái lý do vớ vẩn của tôi, Harissa cho tôi một nụ cười tươi sáng rồi cúi chào.

Vẫy tay chào em ấy bằng cánh tay đẫm mồi hôi lạnh, tôi rời khỏi nhà.

~ ~ ~ ~ ~

Tôi đang đi học cùng với Ootomo Satsuki, rồi cô ấy đột nhiên nhìn tôi.

“Rekka, cậu mệt sao?”

“……Hở?”

Hơi choáng vì đây là lần thứ hai tôi được hỏi cùng một câu, tôi trả lời muộn. Lúng túng nghiêng đầu sang một bên, tôi lén nhìn sang Satsuki.

Cô ấy mặc đồng phục trường cao trung của chúng tôi, đó là cảnh tượng mà tôi vẫn chưa quen, và nó khiến trái tim tôi đập nhanh hơn một chút. Từ hồi sự kiện vào ngày đầu tiên đi học, tôi phát hiện ra rằng cô ấy thực sự là một pháp sư, nhưng mối quan hệ của chúng tôi không thay đổi nhiều kể từ đó. Dường như mối quan hệ của chúng tôi là bạn thanh mai trúc mã vẫn còn nguyên vẹn.

Ngay lúc đó, Satsuki hơi duỗi người, hất mái tóc đen dài qua vai mình, và nhìn về phía tôi. Tôi cảm thấy như một cậu bé dưới ánh mắt quan tâm, lo lắng của chị mình.

Tôi biết tôi nên biết ơn sự quan tâm của cô ấy...

“Không, cơ thể tớ có hơi đau chút thôi. Có lẽ tớ đã làm hơi quá trong tiết thể chất hôm qua,” Tôi bịp ra một lý do khó tin ngay tại chỗ, không nhìn cô ấy.

“Vậy à. Cậu có thể nhận băng lạnh từ phòng y tế nếu cơn đau không dứt.”

“Ờ...” tôi trả lời, vẫn giữ tầm nhìn về phía trước.

~ ~ ~ ~ ~

“Chào buổi sáng, Rekka.”

“À, chào buổi sáng.”

Người chào tôi rất vui vẻ khi tôi bước vào lớp không ai khác ngoài mỹ nhân ngồi cạnh tôi, Iris.

Tên thật của cổ là Iris Pheneritas Psyfacor, và cổ là một người ngoài hành tinh. Mặc dù Iris giấu nó dưới trang phục của mình để trông như người bình thường, cổ thực sự có một cái đuôi trông như đuôi ngựa màu bạc mọc từ mông.

Lúc này, Iris đang mặc đồng phục trường chúng tôi và học cùng lớp với tôi, giả vờ là học sinh chuyển trường... Tôi không muốn nói về lý do tại sao cổ lại ở Trái Đất này.

“Rekka. Sao anh trông mệt thế?”

Iris vừa hỏi vừa nghiêng đầu, hai bím tóc run lắc theo hành động đó. Sau đó, cổ tiến lại gần tôi.

“......... vậy sao?”

Đây là lần thứ ba trong ngày rồi, và tôi không có nhiều năng lượng để tránh mắt hay nói dối.

“Mà. Vẻ mặt của anh dường như muốn nói ‘Tôi chịu đủ rồi’.”

“......”

Lời cổ nói miêu tả đúng tâm trạng của tôi, nhưng tôi im lặng.

Đột nhiên, Iris nhảy khỏi ghế và lao vào vòng tay của tôi, như thể không thể chịu đựng được thái độ e dè của tôi nữa.

“N-nè!”

“Nghiêm túc đó! Anh có thể gặp em vào sáng sớm mà, anh không nên nhìn xuống!”

“Ờ thì, tớ gặp cậu là vì chúng ta học chung trường-”

“Rekka, đừng cãi lại em!”

Thái độ ích kỷ của cổ đúng như dự đoán của tôi về con gái của quý tộc.

Và do Iris ôm lấy tôi, một phần của cổ được ép vào ngực tôi... Tôi sẽ không nói ra, nhưng đó là hai ngọn đồi mềm mại! Và làm việc này trước tiên vào buổi sáng gây quá nhiều sự chú ý-ư a!

“... Rekka! Và Iris-san! Mau tách nhau ra ngay!”

Sau khi chịu đựng đủ, Satsuki vừa mắng vừa đập tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào Iris. Nhân tiện, Satsuki ngồi bên cạnh tôi. Giữa hai cô gái này, rắc rối không bao giờ dừng lại.

“Chuyện gì vậy!? Cô thật ồn ào. Ta chỉ lo lắng về sức khoẻ của Rekka!”

“Dường như không phải như vậy.”

“Đừng cáu kỉnh thế. Cô sẽ không bao giờ có ngực lớn như thế này, dù có uống bao nhiêu sữa đi nữa.”

“Mà, có vẻ ngực của cậu giành hết phần phát triển của não cậu rồi, Iris-san.”

Hai người này không chỉ nói những lời xúc phạm nhau. Họ đang ném chúng với hết sức bình sinh.

“... Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta nên thảo luận kỹ lưỡng về việc đó rồi đấy, cô nghĩ sao?” Iris nhe răng cười, tự tin.

“Tất nhiên. Có vài thứ mà mình muốn nói với cậu đó, Iris-san,” Satsuki trả lời với một nụ cười làm lạnh hết cả sống lưng tôi.

Ánh mắt của họ tập trung vào tôi, vẫn còn bị kẹt ở giữa, và tia lửa dường như bay. Làm ơn làm việc này ở chỗ khác đi, tớ không muốn bắt lửa đâu.

“Vậy thì chúng ta đi ra ngoài một lúc nào,” Iris nói.

“Được thôi. Ta sẽ quyết định được người thắng khi một trong hai không thể đứng nữa,” Satsuki tuyên bố.

“Nè, hai người, chờ đã!”

Ừ thì, đúng là tôi đã nói rằng mình muốn họ đổi chỗ, nhưng đó thực sự là để hòa giải. Còn điều họ ám chỉ thật quá nguy hiểm. Satsuki có ý gì khi bảo một trong hai không thể đứng nữa chứ!?

Chúng ta không thể bình thường mà giải quyết mâu thuẫn trong hào bình sao!?

Và như vậy, một ngày rút sạch tinh thần lại bắt đầu.

Phần 2

Ờ, tôi biết lý do.

Lý do tại sao tôi luôn luôn kiệt sức, cho dù tôi có ngủ bao nhiêu giấc... và lý do là,

“... LÀ TẠI MẤY CÔ HẾT ĐÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓ!!”

Tôi hét về phía mấy ngọn đồi khi đứng trên sân thượng của trường.

“-ÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓ!” vọng lại khi tôi đang lấy lại hơi.

“Cậu làm gì thế, Rekka-san? Mọi người sẽ nghĩ rằng cậu là một kẻ kỳ lạ mất,” R, một cô gái nhỏ mặc đồng phục quân đội, bình thản lở lửng trên không

Rốt cuộc, R giống một cô gái nhỏ, nhưng thực ra cô ta là một con người nhân tạo từ tương lai, được gửi đến đây để theo dõi hành động của tôi. R thường có một vẻ mặt vô cảm, nhưng cô ta toàn nói ra những lời cay độc.

“Đừng gọi tôi là kẻ kỳ quặc. Bị kéo quanh bởi Satsuki, Iris và Harissa mỗi phút mỗi ngày chỉ làm cho tôi muốn hét lên!”

“Nói với thằng con trai khác đi, và cậu ta sẽ rất ghen tị tới mức muốn đấm cậu.”

“Tôi không quan tâm!” tôi vừa hét lớn vừa ôm đầu bằng cả hai tay.

“Vậy thì chỉ cần chọn một ‘nữ chính’ thôi,” R thở dài.

Lý do cô ta đến đây từ tương lai là để ngăn chặn một sự kiện được gọi là ‘Đại Chiến Toàn Thể’, được gây ra bởi toàn bộ ‘nữ chính’ mà tôi sẽ cứu trong tương lai. Dường như cách duy nhất để tránh chiến tranh là để tôi chọn một ‘nữ chính’.

Có lẽ nghe như tôi đang cố để xoay mình ra khỏi việc đó, nhưng...

“Nói thì dễ lắm.”

“Ồ, vậy Rekka-san thích đa thê à?”

“Không đâu, đồ ngốc!”

Trở lại hàng rào chắn quanh sân thượng, tôi lại hét sự thất vọng của mình về phía những ngọn đồi. Nhưng cả thế cũng không đủ làm tiêu tan cơn giận của tôi, và tôi cuối cùng lại lăn trên nền sân thượng trong cơn giận trẻ con.

Đây thực sự là giới hạn đối với tôi rồi.

Cuộc đời của một ‘Namidare’.

Bản chất này, gây ra bởi ‘Dòng dõi’ của tôi, kéo tôi vào những ‘câu chuyện’ bất tận.

Là bởi vì sự thức tỉnh của bản chất này vào sinh nhật thứ mười sáu của mình, tôi đã phải chiến đấu với pháp sư mạnh nhất thế giới, đánh bại Ma Vương ở thế giới khác, thách thức kẻ độc tài của một quốc gia thiên hà siêu cường ... Aaaaa, chỉ nhớ mấy sự kiện rắc rối đó làm tôi sầu muộn.

Tuy nhiên, tôi đã thành cộng vượt qua được tất cả, và tôi hẳn phải trở lại với cuộc sống bình thường yêu quý của mình... Nhưng ảo tưởng đó đã tan vỡ vào ngày hôm sau sau khi tôi trở về từ những cuộc phiêu lưu.

Ví dụ như, Satsuki và Harissa sẽ liên tục cãi nhau về việc ai sẽ là người chuẩn bị cơm trưa cho tôi.

Một ví dụ khác, Satsuki và Iris cũng sẽ cãi nhau về người cặp với tôi trong tiết thể chất.

Một ví dụ khác, tôi cần phải xin phép hai cô gái kia nếu tôi ngồi bên cạnh Harissa trên ghế sofa khi chúng tôi xem TV.

“Những cuộc chiến giành bữa trưa là tệ nhất...”

“Bởi vì có vẻ như Satsuki-san và Harissa-san có thể dẫn đến chiến tranh bất kỳ lúc nào sao?”

“Ờ ...”

Ban đầu, Satsuki muốn đảm bảo rằng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì kỳ lạ với Harissa, nên cô ấy tới nhà tôi để chuẩn bị bữa sáng và cơm trưa cho chúng tôi. Tuy nhiên, Harissa lãnh trách nhiệm việc nhà, tuyên bố rằng em ấy cũng muốn làm bữa trưa cho tôi, và kế đó thì đã rõ.

Đành chịu khi mà Satsuki và Harissa từ chối lui bước...

Tôi sợ rằng họ sẽ đánh nhau bằng ma pháp vào một ngày nào đó.

Nhưng phần nguy hiểm nhất là khi tôi cần đưa ra quyết định về bữa trưa mà tôi thích nhất...

Cuối cùng, chúng tôi quyết định rằng họ sẽ thay phiên chuẩn bị. Nếu Harissa chuẩn bị bữa ăn sáng, Satsuki sẽ đảm nhiệm bữa trưa, và ngược lại... Họ sẽ thay đổi vào từng ngày, và may mắn, cả hai đều hài lòng với cách sắp xếp này.

Mặc dù toàn bộ quá trình gần như làm cho tôi muốn nổ tung tuyệt vọng.

Và năm ngày qua đã trôi qua như thế.

“Đã trải qua như vậy, cậu thấy cuộc sống harem này thú vị ở điểm nào?”

“Điều duy nhất tôi tìm ra là cách để giải tỏa mệt mỏi của cơ thể và tinh thần mình...”

Tôi thở dài rồi dựa vào hàng rào. R vẫn có vẻ vô tư như thế bất chấp những lời phàn nàn của tôi.

Tôi đã mất ngủ nhiều và thiếu năng lượng vài ngày nay, là do mấy cô gái kia kéo tôi vào hết chuyện này tới chuyện khác.

Nếu tôi không bắt kịp sớm, tôi sẽ chết vì kiệt sức.

Chết tiệt, không ngờ tôi lại phải thừa kế một ‘Dòng dõi’ rắc rối như vậy.

“Tôi nghĩ mình sẽ chết nếu lại bị kéo vào ‘câu chuyện’ khác,” tôi lẩm bẩm mệt mỏi, nhìn chằm chằm vào bầu trời trong xanh.

“Ghét của nào trời trao của đó,” người từ tương lai trả lời.

... Tại sao cô ta luôn luôn phải phá vỡ tâm trạng như thế chứ?

Oh. Một đám mây đã che mặt trời.

Phần 3

Giờ nghỉ trưa đã kết thúc, và tôi từ từ bước tới cầu thang dẫn xuống từ sân thượng.

R đang lơ lửng xung quanh với quỹ đạo tròn, cơ thể co gọn đó khiến cô ta trông như một cái boomerang nhỏ, rên rỉ, ‘Chóng~mặt~quá~’. Hành động của cô ta trái ngược hoàn toàn với nỗi khốn khổ của tôi, nhưng đành chịu thôi vì R không thể xa tôi quá 5 mét.

Bơ R, tôi chạy xuống hành lang. Tôi đã trốn lên săn thượng của căn phòng đặc biệt để trút nỗi thất vọng của tôi ở ngoài tầm mắt người khác, và nếu tôi không vội trở lại, tôi sẽ vào tiết kế trễ mất.

“Nè nè nè nè nè chờ chờ đã, tên đằng kia!”

Ngay khi đó, một giọng nói, nói quá nhanh, hét lên từ phía sau tôi, làm chậm bước tiến của tôi.

Quay lại, tôi tìm thấy một cái dao đang đâm vào mặt tôi bởi một cô gái mặc đồng phục trông cũ.

“G-gì thế?”

Cà vạt trường của chúng tôi có cùng màu, tức là cổ cũng năm nhất như tôi, nhưng thái độ căm ghét của cô ấy ngay lập tức phát ra chuông báo động trong đầu tôi.

“Cậu đã ăn chưa?”

“Hở…?”

Sững sờ vì câu hỏi bất ngờ, tôi chỉ có thể kêu lên trả lời.

Cô gái, với mái tóc chấm vai, buộc thành đuôi ngựa bên phải, dậm chân.

“Tôi hỏi, cậu đã ăn trưa chưa?” Cô ấy hỏi lại, nói cho rõ.

“…Chưa.”

Sự thật là, tôi không có ăn trưa, vì tôi dùng cơ hội đầu tiên để ra khỏi lớp mà xả stress. Nếu không, Satsuki và Iris sẽ nắm lấy tay tôi rồi bắt tôi phải chọn người mà tôi sẽ ăn trưa cùng.

“Vậy cậu chưa ăn trưa à? Không nói dối, đúng không?”

“Nói thật mà... Cơ mà, không phải đây là một câu hỏi kỳ cục với người khác vào cuối giờ ăn trưa à?”

Tôi biết mình chưa ăn hôm nay, nhưng bình thường, mọi học sinh, kể cả tôi, đều ăn trưa xong vào lúc này rồi.

Thế lý do gì mà cô gái này lại hỏi tôi như thế vào hôm nay...

“Vậy hãy ăn cái này nhé.”

Nói thế, cô gái đâm vào ‘thứ gì đó’ trên cái đĩa mà cô ấy đang cầm trong một tay bằng cái nĩa.

...Ê, ừm ... Thực ra, ‘thứ đó’ là cái gì thế?

Nó màu đen.

Nhưng không phải màu đen tự nhiên của mè đen hay rong biển.

Thực ra, màu đó tựa như màu mà ta trộn tất cả các màu trên bảng màu lại, sau đó kết hợp nó với kết tủa của tinh bột khoai tây trộn với axit sulfuric... Tôi không biết mô tả đó đến từ đâu, nhưng nó dường như là mô tả hoàn hảo cho thứ vật chất trên cái đĩa kia.

Và bây giờ, cái thứ đen kì quặc đó được đẩy vào mặt tôi.

Bản năng sống còn của tôi sút vào mông tôi, như thể nói với tôi rằng ‘Chạy! Không chạy là chết đó!’

“X-Xin lỗi, nhưng tớ không đói. Tạm biệt!”

Với cái lý do ngắn ngủi đó, tôi quay lại trốn đi, nhưng cô ấy lao tới đứng trước mặt tôi.

“Cậu nên thử nó. Tôi đã bổ sung thêm mận khô, chanh, bưởi, ớt xanh, muối miso và giấm dịu vào món ăn này đặc biệt để tăng sự thèm ăn.”

“Thật kì quặc! Quá kỳ quái!”

“Thức ăn chua làm cho ta tiết nước bọt nhiều hơn, nên cậu sẽ thấy đói. Thức ăn cay cũng thế, nên tôi bổ sung thêm cà ri yêu thích của mọi người.”

“Cậu thêm quá nhiều thứ! Và cái phần nào trông cái thứ đen ngòm đó là cơm cà ri chứ!?”

“À, tôi trộn tất cả lại với nhau, sau đó nướng, hấp và ướp lạnh, rồi thêm thành phần bí mật của mình vào.”

Nhưng ngoài mấy món hầm và salads, thì không phải tất cả các món ăn khác đều có vị xấu khi trộn lẫn với nhau sao!? Và thành phần bí mật đó nghe không ổn chút nào. Với tất cả những gì tôi biết, cô ấy đã thêm bùn vào đĩa!

Bản năng sống còn của tôi lại sút tôi lần nữa.

“...... !!”

Tôi nhanh chóng quay lại, sẵn sàng thoát khỏi nơi này không chút ngượng ngùng... nhưng cô gái đó ngay lập tức móc chân tôi. Ngay khi tôi ngã xuống sàn, cô ấy leo lên trên người tôi. Mình không thể trốn thoát được ư!?

default.jpg

“Thôi nào, là một cậu bé ngoan và ăn đi!”

“Đợi, đợi, đợi đã! Tớ thực ra không thích đồ cay!”

“Oh. Không sao, tôi đã thêm sô cô la và kem hạt dẻ nữa mà.”

“ Thêm thành phần kỳ lạ nữa sao!? O-Oh! Cậu thêm cà ri với thịt bò, phải không? Tôn giáo của tôi cấm tôi ăn thịt bò!”

“Tôn giáo của cậu là gì?”

“Ừm...”

Tôn giáo nào cấm ăn thịt bò nhỉ?

“Tôi biết cậu đang nói dối. Thật là, sao mọi người lại nói dối chứ?”

“…mọi người?”

“Bất cứ khi nào tôi hỏi ai đó hãy thử món này, tất cả họ đều nói dối và trốn thoát. Thật thô lỗ. Tôi thực sự đã dành cả đêm để nấu món mới này để bổ sung vào thực đơn của ‘Nozomiya’, nên mọi người hãy biết ơn vào thử nó chứ.”

“... Chỉ tò mò thôi, mấy người nói dối cậu đâu rồi?”

“Họ đều ngủ trong phòng y tế của trường.”

“GYAAAAAAAAAAHHHH!”

Quá điên rồ rồi!

Ngay lúc đó, một nữ sinh khác bước vào phòng học đặc biệt.

“Tsumiki! Cậu đang làm gì đấy?”

“Chặc!”

Cô gái, Tsumiki, tặc lưỡi, rối bắt đầu ép chúng vào miệng tôi.

“Mình sẽ không để cậu ngăn mình nữa đâu! Và cậu tốt hơn ăn đi... Ăn đi!”

“GYAAA-pu!?”

Thời điểm mà ven đen được đẩy vào miệng tôi, một hương vị mà tôi chưa từng nếm qua lan ra đầu lưỡi... Sau đó, những ký ức về lúc tôi đi dã ngoại với ông già và mẹ, và lúc nhỏ tôi chơi với Satsuki trong công viên, đột nhiên lóe lên trong đầu tôi.

“Đó là cuộc sống của cậu lóe lên qua mắt cậu đó. Tui đi đây.”

Và thế, bản năng sống còn chào tạm biệt tôi vì tầm nhìn của tôi trở nên đen tối.

Phần 4

“Ư ha!?”

Một cơn ác mộng, nơi cả thế giới bị xâm chiếm bởi những con bọ xít đen. Cả tôi cũng bị nghiền nát dưới làn sóng côn trùng...

Tôi mở mắt ra và thấy mình đang ở trong phòng y tế của trường. Cái mền mà tôi hất tung trong hoảng loạn trượt xuống nửa dưới tôi, và tôi quay đầu vào cái gối ướt đẫm mồ hôi mình.

“Rekka? Thật may là cậu đã tỉnh.”

Tấm màn che quanh gường tôi bị kéo qua, và Satsuki bước vào.

Cái khăn ướt mà cổ cầm rơi xuống sàn và đôi mắt cổ đẫm lệ.

“Thật may quá... Mình đã rất lo, sợ rằng cậu sẽ không bao giờ dậy nữa.”

“…Hở? Tớ trong tình trạng tệ lắm sao?”

Tôi nhớ mình bị buộc phải ăn thứ màu đen của cô gái Tsumiki... Không, tôi không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Satsuki vỗ nhẹ vào trán và ngực tôi, vẻ lo lắng trên khuôn mặt.

“Thật sự thì chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao cậu phải ăn một thứ chất độc nguyền rủa đủ để giết hàng trăm sinh mạng...?”

“Chất độc... nguyền rủa?”

Tôi biết cái món đó khá tệ khi nghe cô gái đó nói về thành phần chuẩn bị, nhưng không ngờ khi nghe Satsuki mô tả nó bằng những từ đó khiến nó có vẻ tồi tệ hơn.

“May mắn thay, món ăn không được thấm nhuần ma pháp, nên mình đã phá được lời nguyền, nhưng thực sự nguy hiểm lắm đó,” Satsuki giải thích với vẻ mặt nghiêm trọng.

Tôi chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười cứng.

Không ngờ món ăn kỳ quặc đó lại có thể khiến một pháp sư như Satsuki rùng mình sợ hãi... Có phải cô gái đó có chút tài năng không?

Satsuki báo với tôi rằng cô ấy đã chăm sóc mấy nạn nhân khác, những người bị buộc phải ăn món ăn tự chế của cô gái đó, Tsumiki. Vì tôi là người duy nhất đủ xui xẻo để nuốt hết thứ đen ngòm đó, đám kia đã hồi phục một lúc trước và trở lại lớp.

“Nhân tiện, Iris đâu?”

Ngay lúc đó, tôi nhận thấy sự vắng mặt của cô con gái quý tộc thường hăng hái.

“Ừm... À, Iris-san thì ...”

Theo Satsuki, khi ma pháp của cô ấy không ngay lập tức chữa trị được cho tôi, Iris bảo rằng cổ sẽ đi tìm những thiết bị y tế tiên tiến nhất trong vũ trụ để giúp đỡ. Và như vậy, cổ đã chạy khỏi trường, hay đúng hơn, khỏi Trái Đất.

“Vậy Iris đang trên đường đến Phenerita à?”

“Có lẽ... Mình biết mình nên ngăn cổ, nhưng mình cũng lo sợ nữa... Nên mình không thể kiềm chế cổ được,” Satsuki nói thêm với vẻ tội lỗi.

Cô ấy có lẽ hối hận vì đã đánh mất sự bình tĩnh của bản thân.

“Không sao, ổn cả mà. Cảm ơn vì đã lo lắng cho tớ nhiều thế.”

“K-không có chi.”

Tại sao Satsuki đỏ mặt và nhìn đi?

Dù sao thì, nếu Iris thực sự ở ngoài không gian lúc này, thì tức là bọn tôi không thể liên lạc liền với cổ. Nếu không, tôi có thể gọi Iris ngay bây giờ và yêu cầu cổ trở lại.

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng y tế mở ra, và có người bước vào phòng.

“Ồ, cậu tỉnh rồi. Thật may.”

Đó là cô gái đã cố gắng ngăn Tsumiki.

Bạn của Tsumiki, người giới thiệu ngắn gọn Satou-san, đã xin lỗi tôi trước khi giải thích toàn bộ tình huống.

“Cuộc thi Món ăn ngon nhất?”

“Ừ. Đây là một lễ hội được tổ chức hàng năm ở thị trấn lân cận, và gần đây món ăn tự làm khá phổ biến, sự kiện năm nay sẽ được phát sóng trên truyền hình cho cả nước,” Satou-san kiên nhẫn giải thích cho tôi, kẻ không hiểu rõ.

“Ra vậy. Vì cổ muốn thắng cuộc thi và tái hưng thịnh quán ăn gia đình mình.”

“Ừ…”

“Và cổ đang tạo ra những món ăn mới và buộc mọi người phải thử?”

Và sự sáng tạo của cô ấy nhất định là thứ đen đen kia rồi... Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy rằng cơ hội thắng cuộc của cổ còn nhỏ hơn cả hạt bụi nữa. Có lẽ cô ấy sẽ thắng được một đôi còng tay bạc hơn là một chiếc cúp vô địch.

“Ừm, cha của cô ấy không phải là đầu bếp của ‘Nozomiya’ sao? Tại sao cô ấy không yêu cầu ông tham gia Cuộc thi Món ăn ngon nhất?”

Tôi cảm thấy đó là một giải pháp tuyệt vời, nhưng Satou-san lắc đầu.

“Mình không muốn nói xấu cha Tsumiki... nhưng những món trong thực đơn của Nozomiya thật sự không có gì đặc biệt. Mình không nghĩ rằng ông ấy có thể tạo ra món gì thu hút giám khảo của cuộc thi đâu.”

Ra vậy. Vậy chỉ tham gia thôi thì không đủ, họ phải chiến thắng mới được.

“Nếu như thế, sao cô ấy không học nấu ăn từ ai đó?”

Satsuki cũng đang lắng nghe, và đưa ra gợi ý như thế.

Mặc dù điều đó có thể không giúp Tsumiki chiến thắng, ít nhất cô ấy cũng có cơ hội tốt hơn sau một số bài học, còn hơn là cái kiểu cô ấy có lúc này.

Tuy nhiên, Satou-san vẫn có vẻ bối rối.

“Tsumiki là kiểu người hăng hái khi đã quyết tâm. Mình không nghĩ cổ sẽ nghe lời khuyên của ai cả đâu...”

“À...”

“Thật là một tính cách rắc rối ...”

Satsuki và tôi thì thầm với nhau. Satou-san xin lỗi lần nữa.

Chờ đã. Cuộc thi Món ăn ngon nhất, một quán ăn có nguy cơ đóng cửa.

Đây có phải là ...?

“Này, R.”

Cẩn thận liếc qua để đảm bảo rằng Satou-san đang cúi đầu xin lỗi, và Satsuki đang chìm sâu vào suy nghĩ, không nhìn mình, tôi thì thầm vào tai cô gái lơ lửng cạnh mình.

“Nè, nhột quá.”

“Nếu cô đang cố ra vẻ dễ thương, thì không có tác dụng đâu. Dù sao thì, Tsumiki là một ‘nữ chính’ đúng không?”

“Vâng, đúng vậy.”

Tôi biết mà.

A~, có lẽ tôi chẳng còn lựa chọn nào khác rồi.

Mặc dù tôi chỉ là một tên bình thường ghét những thứ phức tạp.

Nhưng tôi không phải là một tên máu lạnh, kẻ sẽ lờ đi một cô gái và để câu chuyện của cô ấy ‘kết thúc’.

Chỉ là tôi không may... nhưng cũng bình thường mà, đúng chứ?”

“Được rồi, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ làm gì đó.”

““Hở?””

Hai cô gái há hốc vì lời tuyên bố bất ngờ của tôi.

Phần 5

Sau khi biết được lớp của Tsumiki từ Satou-san, tôi bước xuống hành lang tới lớp học của cô ấy.

Tôi rời phòng y tế ngay khi hết tiết sáu, nên tôi vẫn còn một đoạn giao tiết ngắn trước khi tiết chủ nhiệm bắt đầu. Tôi phải tìm Tsumiki và nói chuyện với cô ấy trước đó.

“Rekka, cậu định ý thuyết phục Nozomuno-san thế nào vậy?”

Satsuki, người đứng ngay phía sau tôi, hỏi.

Sau khi nghe về tính cách của Tsumiki từ Satou-san, tôi không nghĩ cô ấy sẽ là một người dễ thuyết phục...

“Tớ hy vọng cậu giúp mình, Satsuki.”

Quay lại, tôi nhìn vào mặt cô bạn thanh mai trúc mã là pháp sư của mình.

“Mình á?”

“Ừ, nói chung thì...”

~ ~ ~ ~ ~

Hóa ra là lớp của Tsumiki tới lớp tôi chỉ cách ba phòng.

Thông thường, tôi sẽ gõ cửa trước khi bước vào, nhưng tôi không muốn thu hút qua nhiều sự chú ý. Vì là giờ nghỉ, mọi người rả rác khắp từ ngoài tới trong lớp, và do là chúng tôi mới bắt đầu học ở trường này vài ngày, tôi chắc chắn rằng không ai nhận thấy tôi không thuộc lớp này nếu di như thể mình thuộc về đây.

Vào phòng, tôi nhìn thấy mục tiêu của mình và tiến thẳng về phía cô ấy.

Nhận thấy bước tiến của tôi, Tsumiki nhướng mày.

“......Hm? Cậu là ai?”

Rõ ràng là cô ấy hoàn toàn không nhớ tới việc mình ép độc vào tôi tới chết mới nãy.

Mà, do tôi phải vật lộn sinh tử gần một tiếng, nên có lẽ về mặt kỹ thuật thì không phải mới nãy... Nhưng Tsumiki là người ép tôi ăn, sao mà cô ấy lại quên việc tôi ngất đi ngay trước mắt chứ?... Mà sao cũng được.

Thẳng người, tôi trả lời Tsumiki.

“Ừm, tớ là Namidare Rekka. Tớ đã nghe, ừm... quán ăn của gia đình cậu đang gặp chút rắc rối, và tự hỏi liệu mình có thể giúp được gì chăng...”

“... Cậu đã nghe từ ai?”

“Từ Satou-san.”

“Ồ, Sato-chan... Dù sao thì, chẳng phải việc của cậu, đi đi.”

Grrừ, thật khó tiếp cận.

“N-nhưng hãy nghe tớ.”

“Câm miệng. Để tôi yên! Tôi đang bận nghĩ về món mới.”

Ý cậu là bận nghĩ về phương pháp chế độc mới à?

Không, đây không phải lúc nghĩ mấy chuyện như vậy. Số phận của cô gái này nằm trong tay tôi.

“Tsumiki, cậu còn cái thứ đ-... ý tớ là, món ăn mà cậu nấu nữa không?”

“Tại sao cậu lại nói chuyện với tôi như chúng ta là bạn bè? Cậu quá thân mật đó... Tôi vẫn còn một ít, rồi sao?”

Đây, biết mà.

“Để tớ nếm thử.”

“Hở?”

Tsumiki vừa rồi không quan tâm và thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi, đột nhiên quay về phía tôi với vẻ ngạc nhiên.

“Dù cậu có nghĩ ra công thức mới, cậu vẫn cần người nếm thử đúng chứ?”

“... Mà, chuyện đó không thành vấn đề.”

“Dóc tổ. Cậu vừa mới buộc tớ ăn lúc nãy.”

“... Cậu thấy ở đâu?”

“Tớ không chứng kiến. Tớ chính là người bị cậu ép ăn,” tôi hằn học trả lời.

Không, mình cần phải quên chuyện đó. Tôi tiếp tục,

“Không phải quá khó nhọc khi phải đi xung quanh ép mọi người ăn sao? Cậu không nghĩ yêu cầu của tớ tốt hơn sao?”

“…Cậu không sai.”

Tsumiki dường như cân nhắc điều gì đó, rồi lấy ra hộp đựng từ túi.

Sau đó cô ấy mở nắp ra để lộ ra thứ đen kia.

“Ư...!”

“Nếu cậu sẽ ngất xỉu mỗi lần thử, thì cũng rất khó khăn, đúng chứ? Tôi sẽ cảnh báo trước, tất cả các món ăn của tôi đều trở nên thế này.”

“... Vậy cậu hiểu thứ này không dành cho nhân loại nhỉ?”

“Im đi. Cậu sẽ khiến Sato-chan tức giận. Vậy, có ăn không đây?”

Tại sao cô ấy dễ sợ vậy...? Sao cũng được. Giờ thì mình chỉ cần ăn cái thứ đen này... Tôi nghĩ nó hoàn toàn xứng với cái tên Vật Chất Hắc Ám, không nói quá chút nào.

“Được rồi, đưa đây nào.”

Lấy một miếng Vật Chất Hắc Ám bằng nĩa, tôi đưa lên miệng.

“......!”

Tôi thấy Tsumiki hít một hơi thật sâu từ góc mắt mình.

*ngoàm*

“NNNNNNNNNNNNNNNMMMMFFFFFFFF!!”

Đó là một hương vị diệu kỳ, cay và mặn rồi điểm chút ngọt ngào, mịn, thêm chút đậm đà và chúng ngập tràn khoang miệng, khiến cho răng tôi run lập cập.

Tư duy của tôi bị nhiễu loạn.

Gắng hết sức kiềm nước mắt, tôi liếc nhìn Satsuki, người đứng bên cạnh tôi.

Một giọt mồ hôi chảy dọc theo má cô ấy, nhưng cô ấy gật đầu.

Về cơ bản... Tôi đã nhờ Satsuki đặt một ma pháp chống nguyền rủa trên tôi trước, và nó có vẻ có tác dụng. Tôi đã yêu cầu một ma pháp hồi sức ngay khi tôi ngất đi, nhưng Satsuki lại nghĩ nên dùng một phép phòng thủ.

Nhờ nó, tôi không ngất xỉu.

Hương vị của món ăn bùng nổ trong miệng tôi như một quả bom, nhưng với sự bảo vệ của ma pháp ckháng nguyền rủa, thiệt hại(?) đã được giảm đi.

“Nnggh ......! *Khụ* ......! ...... ..!”

... Nó đã được giảm, phải không?

Tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi nói thật... nhưng hượng vị thực sự hoàn toàn kinh tởm.

Nếu cô ấy trình bày tại Cuộc thi Món ăn ngon nhất, nó có thể được coi là một loại vũ khí hủy diệt, và quân đội chắc chắn sẽ được huy động.

Nhưng nếu cô ấy không tham gia cuộc thi, ‘Nozomiya’ sẽ đóng cửa, và ‘câu chuyện’ của cô ấy sẽ kết thúc không tốt.

Tôi cần phải ngăn chặn điều đó xảy ra...!

Thế nên tôi không thể bị đánh bại lúc này!

...... *ực *

Sau khi nuốt hết, tôi vừa thở phào vừa ngã đầu lên bàn học của Tsumiki.

“T-thấy chưa... !? Tớ không ngất đi...!!”

Tôi cảm thấy chút mơ màng, nhưng tôi cố vượt qua. Hình như ma pháp kháng lời nguyền của Satsuki đã có tác dụng.

Mắt Tsumiki mở to, nhưng vẻ mặt vẫn không quan tâm.

“... Hừm, được. Tôi sẽ cho phép cậu nếm thử món ăn của tôi.”

Nhìn xuống, cô ấy đưa tay cho tôi.

“Vậy? Tên cậu là gì?”

“Tớ nhớ đã giới thiệu rồi mà... Dù sao thì, tôi là Namidare Rekka, làm ơn-!?”

Ngay khi tôi bắt tay, cô ấy bất ngờ đấm vào đầu tôi. Bị mất cân bằng, tôi té xuống sàn. Ui...

“Tôi là Nozomuno Tsumiki. Tôi cảnh báo cậu, cậu chỉ là kẻ nếm thử món ăn. Đừng nghĩ rằng cậu có thể đi loanh quanh khoe khoang đã gần gũi với tôi, hay thành bạn của tôi đó.”

“... Tớ sẽ khắc cốt ghi tâm điều đó,” tôi trả lời cùng cái gật đầu yếu ớt.

“Mọi thứ trông thật khó khăn đối với cậu.”

R vừa thờ ơ khen ngợi nvừa lơ lửng trong không trung, nhìn xuống khuôn mặt buồn chán khi tôi ngồi trên sàn.

Phần 6

Sau giờ học, tôi vội vã tới ‘Nozomiya’ để nếm món ăn... hay đúng hơn là bị đầu độc bởi món ăn của Tsumiki.

Nhưng chờ đợi vô vọng ở quầy chính của Nozomiya và không thấy ai, tôi phái R đi xem bếp.

“Rekka-san, làm ơn đừng chết ở đây, ok?” Cô ta bình luận rồi lơ lửng trôi đi.

Tôi không biết mình nên lo lắng hay bực tức với lời nhận xét của cô ta.

Một nỗi lo lắng khủng khiếp gặm nhấm tôi trong khi tôi đặt một khuỷu tay lên chiếc bàn và thở dài.

Những người duy nhất trong ‘Nozomiya’ lúc này dường như chỉ có R, Tsumiki và tôi. Tôi nghe từ Tsumiki rằng cha mẹ cô ấy đang đi mục thị trong thị trấn, và sẽ không trở lại cho đến tối.

Tôi thực sự nghĩ đến việc yêu cầu Satsuki đi theo, nhưng cô ấy đã tới mấy ngọn đồi sau trường để tìm thảo mộc cho ma pháp trước khi tôi kịp yêu cầu.

“Mình sẽ làm một số loại thuốc đơn giản để bảo vệ bụng của cậu, Rekka, cũng như một số chất chống chọi lời nguyền và chất độc,” cô ấy nói trước khi rời đi.

Quan tâm của Satsuki là một sự an ủi thực sự đối với tôi.

Bỏ chuyện đùa sang một bên, tôi chắc chắn rằng điều duy nhất ngăn cái chết chiếm lấy tôi là ma pháp của Satsuki.

Tôi hy vọng rằng cô ấy sẽ nhanh chóng trở lại với chúng.

Ngay lúc đó, Tsumiki, mặc một cái áo ngắn tay với đầu được buộc băng tam giác, bước ra khỏi bếp.

“Xong rồi.”

Được rồi, ta tới đây...

Là đây, việc đầu tiên của tôi với tư cách người thử món ăn... Tôi chỉ có một khoảnh khắc ngắn để tôi luyện bản thân trước khi nó bắt đầu.

“Nnrgh!?”

Vào lần thứ n của hôm đó, một ‘Armageddon’ đã nổ tung trong miệng đồng thời tôi bật ngửa khỏi ghế và lăn trên sàn.

Nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt khinh bỉ, Tsumiki gõ vào vai tôi với cái muỗng của mình và hỏi bằng giọng bình thường.

“Vậy? Cái đó có vị thế nào?”

“Thực sự rất tồi tệ!”

Tôi hét lên như thể bị đau đầu hoành hành, nhưng nỗi đau đó chẳng là gì so với tra tấn xảy ra trong miệng tôi.

“Là tại cậu không giữ những thói quen tốt.”

“Sao mà tớ lại cảm thấy mình như thể đang ở trong Địa Ngục và bị quỷ đánh thế?”

Sau khi ực vô số cốc nước để làm mát người, Tsumiki cuối cùng dẫn tôi vào bếp để xem bàn chuẩn bị của mình. Không phải cô ấy nên làm điều này trước khi cho mình ăn chứ nhỉ?

Tôi sẽ mãi mãi nhớ những gì đã xảy ra ké đó...

~ ~ ~ ~ ~

“Whoa! Tại sao cậu lại kết hợp những thành phần này với nhau chứ?!”

“Tôi đang tạo ra một thứ nước sốt mới.”

“Nhưng cậu đã thêm vào trong hơn mười thành phần! Đầy tới mức tràn luôn!”

“Im đi, chỉ cần liếm muỗng và thử thôi.”

“Mmph...! ... Bleargh!?”

~ ~ ~ ~ ~

“Chờ đã. Bộ sưu tập cỏ dại này là sao? Có mấy cái vẫn còn đất dính kìa.”

“Cỏ dại là những loại thảo mộc chưa được khám phá, một số trong đó có thể ăn được. Chúng ta hãy bỏ tất cả vào máy xay.”

“GYAAH! Sao cậu lại thêm vào cá thu lên men thế!?”

“Cỏ và cá thu lên men có tên giống nhau , vì vậy chúng có hương vị tốt khi ăn cùng nhau. Hãy trộn lại!”

“Nhưng cá thu lên men không phải là cây! Và cái này thật hôi... cậu đã rửa sạch bùn khỏi cỏ chưa thế?”

“Nhưng người ta nói rằng bùn trên rau là một dấu hiệu của món tươi.”

“Đó là những gì mà người bán hàng nói khi bán nó cho cậu. Cậu phải rửa sạch sau khi mua chứ!”

“Ồ, đúng rồi. Tôi sẽ thêm vào một số gelatin vào đây vì nó sẽ kết thạch. Thạch thì thường ngọt, vì vậy chúng ta hãy thêm một chút ngọt ngào. Cậu thích chocolate hay kẹo?”

~ ~ ~ ~ ~

“Vậy... vì sao mà tất cả những gì cậu nấu đều hóa thành Vật Chất Hắc Ám thế?”

“Ai biết?”

“Đó là bởi vì cậu toàn bỏ vào mấy thứ kỳ lạ thôi! Cậu không biết sao!? Nếu cậu kết hợp tất cả các màu sắc trên bảng màu vào, thì nó sẽ hóa thành màu đen! Đây cũng tương tự đó! Làm ơn, sao chúng ta không cố làm gì đó bình thường hơn đi!?”

“Nhưng một món ăn bình thường sẽ không chiến thắng trong Cuộc thi Món ăn ngon nhất được! Chúng ta cần một gây siêu tác dụng!”

“Chúng ta không phải là những người nổi tiếng thử giọng cho một bộ phim! Cậu không nghĩ rằng có thứ quan trọng hơn tác động ?!”

“... Một bài hát chủ đề?”

“Đây không phải là cuộc thi đấu vật-!”

~ ~ ~ ~ ~ ~

... Thay vì một buổi nấu ăn, chuyện này trở nên giống như một chương trình hài kịch.

Không có những kiến thức căn bản nhất và nghi ngờ về kỹ năng của cô ấy, nấu ăn của Tsumiki thực sự quá mới mẻ và lạ thường, dường như là thức ăn từ một chiều không gian khác vậy.

“Aaaa~ nghiêm túc đó! Cậu nói quá nhiều! Tôi nên tự làm chuyện này!”

Tsumiki lầm bầm giận dữ.

“......”

Tôi không còn nhiều năng lượng để tranh luận với cô ấy nên tôi dựa lưng vào ghế, tâm trí trống rỗng.

Một sự im lặng lúng túng ngập trong bếp.

“... Tôi sẽ đem đổ.”

Nói thế, Tsumiki lấy cái đĩa chất đầy thứ đen đen đó và đi ra ngoài.

...... *Haizzz*

Thở dài, tôi dùng hai tay ôm đầu.

Cuộc thi Món ăn ngon nhất được lên kế hoạch diễn ra một tuần kể từ lúc này, tức là tôi cần tìm ra ánh sáng để dẫn ‘câu chuyện’ này tới kết cục tốt đẹp trước khi cuộc thi diễn ra.

Tuy nhiên, tôi là một người thậm chí không thể tự làm việc nhà. Tôi không thể tạo ra các món ăn chuyên nghiệp. Thậm chí Satsuki, Iris và Harissa cũng không giúp được gì, và R cũng không bao giờ giúp tôi giải quyết được vấn đề.

“......”

Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, tôi dùng ngón tay để chải lại tóc.

Tsumiki luôn là nhân vật đại diện của ‘Nozomiya’, nên cô ấy chưa từng nấu món ăn nào. Mặc dù với những kỹ năng này, cha mẹ có lẽ sẽ cấm cô ấy vào bếp.

Trong tất cả những người mà tôi biết, người thực sự có thể nấu ăn là ông già của tôi và Satsuki... mà, tôi chắc chắn tôi có thể nhờ Satsuki giúp đỡ, nhưng gần như không thể cho việc món ăn của cô ấy chiến thắng Cuộc thi Món ăn ngon nhất.

Một lần nữa, tôi nghĩ rằng việc Tsumiki học nấu ăn từ Satsuki là sự lựa chọn tốt nhất mà chúng tôi có.

Tuy nhiên, khi tôi lên tiếng gợi ý Tsumiki trước đó,

“Cậu thực sự là một thằng ngốc! Cậu nói chuyện như thể nơi này nổi tiếng với một món ăn ngon, giống như cách Utsunomiya nổi tiếng với gyoza và Sanuki nổi tiếng với udon, và ‘Nozomiya’ là một quán ăn nổi tiếng với truyền thống lâu đời trong việc tạo ra các món ngon như vậy và tôi chỉ cần học cách nấu thôi. Nhưng không! Thành phố này không nổi tiếng với bất kỳ món ăn nào! Và ‘Nozomiya’ chỉ là một quán ăn gia đình cổ điển! Thế nên, làm những gì chúng tôi luôn luôn làm sẽ không giúp chúng tôi giành chiến thắng! Vậy nên tôi phải tạo ra một món ăn mới mà chưa từng có ai làm ra cả!”

Cô ấy vừa hét lên vừa ném một quả dứa vào mặt tôi. Đau lắm đó. Nhờ ơn cô ấy, khuôn mặt của tôi bây giờ toàn băng dán.

... Nhưng logic của Tsumiki cũng đúng.

Đối với ‘Nozomiya’, một quán ăn thông thường không có nhãn hiệu thương mại, để thắng Cuộc thi Món ăn ngon nhất, chúng tôi cần phải nhắm tới homerun.

Đó là lý do Tsumiki đã bỏ qua tất cả lý thuyết và nhảy thẳng vào những phương pháp nấu ăn phi thường đó. Không có sự lựa chọn nào khác.

“Phải chi có một đối thủ thực sự, như Ma Vương hay Pháp sư, để đánh bại ... Chuyện này thật không tưởng. Chết tiệt!”

Tình hình này thực sự là một gánh nặng lớn so với mấy ‘câu chuyện’ khác.

Nếu tôi không làm gì sớm, cả Tsumiki và ‘Nozomiya’ sẽ hướng về một kết cục không tốt. Tôi dù có thế nào cũng phải ngăn chuyện đó xảy ra.

“... Nấu ăn à?”

Dù sao thì, thắng Cuộc thi Món ăn ngon nhất chỉ là bước đầu tiên, chúng tôi vẫn cần khiến khách hàng thường xuyên phải ghé ‘Nozomiya’.

Có lẽ tôi có thể sử dụng một số thủ thuật lừa đảo, như nhờ một trong mấy cô gái để dùng phép thuật để chinh phục vị giác của giám khảo Cuộc thi Món ăn ngon nhất. Nhưng nếu khách hàng quay trở lại phát hiện rằng món ăn mới được thưởng không ngon miệng, họ vẫn sẽ rời đi.

“Liệu Rekka-san có thành công trong việc giải quyết ‘câu chuyện’ này hay không đây?”

R trêu chọc khi lơ lửng trên không, nhẹ nhàng đạp chân và đẩy mình trôi nổi.

“Aaaaa, chuyện này thực sự khó khăn.”

“Ôi trời, đừng có nản chí lúc này chứ.”

“Nhưng không phải người ta luôn luôn nói rằng phải mất nhiều năm để giỏi nấu nướng sao? Tôi đã nghĩ... nếu chúng ta không thể giành chiến thắng bằng kỹ năng, có lẽ chúng ta có thể tìm kiếm một thành phần hoàn toàn mới mà chưa có ai từng nếm thử... Đó có thể là cách duy nhất để chúng tôi giành chiến thắng.”

Mặc dù có một cơ hội cao hơn mà chúng ta sẽ tìm thấy một số thành phần ngẫu nhiên.

Nếu Iris ở đây, có lẽ tôi có thể yêu cầu cổ thu thập một số thành phần mới chỉ có trên các hành tinh khác. Iris không có mặt ở đây, và tôi không có cách nào liên lạc với cổ.

“Nhân tiện, Tsumiki đã đi trong một thời gian dài, đúng chứ?”

“Nhắc mới nhớ ha…”

R và tôi quay về phía lối vào phục vụ của nhà bếp.

Kể từ khi cô ấy đi ra ngoài với đĩa, hẳn là đến bãi chứa gần phía sau của quán ăn. Tôi chắc cổ có thể đi lang thanh quanh đây khi vẫn cầm Vật Chất Hắc Ám

Nhưng Tsumiki đã đi hơn mười phút.

Có lẽ cô ấy đang làm gì đó ngoài trời... nhưng tôi vẫn lo lắng.

“Chúng ta sẽ đi tìm cô ấy chứ?”

“Được.”

Tôi đứng dậy từ chỗ ngồi của mình và đi tới lối dành cho phục vụ bàn, với R trôi theo tôi.

Phần 7

Chúng tôi đã dành nhiều thời gian trong việc kiểm tra hương vị ở nhà bếp hơn tôi nghĩ. Mặt trời đã chìm dần lúc tôi ra ngoài.

“Hửm?”

Tôi thấy Tsumiki gần như ngay lập tức.

Cô ấy đang ngồi xổm trong một góc vườn ở phía sau của quán ăn, tiêu thời gian với cái gì đó.

“......?”

Thấy hành vi đáng ngờ, tôi từ từ tiếp cận.

“Cậu đang làm gì đấy?”

“Hyaaaa!? N-này, đừng hù tôi như thế!”

Tsumiki dường như quá sốc nên cái xẻng cô ấy đang nắm giữ rơi ra khỏi tay. Chờ đã, một cái xẻng?

“Cậu đang cố chôn Vật Chất Hắc Ám xuống dưới đất sao? Cậu có biết cậu sẽ gây ô nhiễm đất trong khu vực này và nó sẽ trở thành một mảnh đất trống sau một thời gia-... Hở?”

Ngay lúc đó, tôi liếc xuống dưới tay Tsumiki và phát hiện ra một ‘cái hố’ bí ẩn.

Một chiếc xẻng và một cái hố. Tôi không nên ngạc nhiên. Nhưng ‘cái hố’ đó thực sự kỳ lạ.

Thứ nhất, tôi không thể nhìn thấy đáy của nó. Nó không có đường kính lớn hơn cái đĩa, nên hẳn là cô ấy phải đào thật sâu để không thấy được đáy. Tuy nhiên, quần áo của Tsumiki vẫn sạch, một minh chứng rằng cô ấy đã không thực hiện hành động đào bới quá mức.

Hơn nữa, thực tế là toàn bộ hố lại đen hoàn toàn cũng khá lạ. Cho dù hố có sâu đến đâu đi chăng nữa thì khu vực gần mặt đất vẫn phải hơi mờ.

Trên hết, một hào quang đen kỳ lạ phát ra từ bờ cạnh hố, tỏa lên trong không khí như xúc tua.

Tóm lại, đây không phải là một cái lỗ thông thường.

“C-cái hố đó là sao?”

“Ý cậu là sao? Là cái hố tôi đổ rác.”

“Không không không, tớ không hỏi cái đó! Nó trông giống như một hố đen, hay lối vào lòng đất?”

“Hở? Cậu điên à?”

Chết tiệt! Tôi nghe hơi bối rối rồi, nhưng...

“Vậy có chuyện gì với cái hố đó thế!?”

“Tôi thấy nó một cách tình cờ khi còn nhỏ. Tôi đã từng lấp đầy bằng đất, nhưng chẳng được gì cả, nên tôi thường đặt một cái nắp lên và dùng đất để che lại.”

“Tại sao cậu lại muốn giấu nó?”

“Tôi đã nói với cậu, phải không? Hố này không bao giờ có thể lấp đầy được, nên nó thiệt tiện. Còn nữa, nó quá nhỏ, nên không có nguy cơ tôi ngã vào.”

…Tôi hiểu rồi. Vậy là cô ấy ném Vật Chất Hắc Ám vào hố đó.

Cũng được đi. Chúng tôi không muốn phụ huynh cô ấy về nhà sau chuyến thị thực và khám phá ra Vật Chất Hắc Ám.

“Nè... chúng ta không nên nhờ cha cậu giúp đỡ sao?”

“Không. Cha mẹ tôi không muốn tôi phải lo lắng về vấn đề này, nên tôi luôn giả vờ không biết. Và tôi đã quyết định một mình làm chuyện này, nên tôi phải tự mình làm việc này..”

Tôi thở dài nhẹ nhõm.

Tsumiki là một cô gái kiên định, nên tựa như cô ấy phải chịu trách nhiệm về hành động và quyết định của chính mình. Đó là một đặc điểm đáng ngưỡng mộ, nhưng chẳng có ích cho chúng tôi trong trường hợp này.

Bên cạnh đó, tôi chỉ là một người nếm thử món ăn đối với cô ấy, và thật khó để giúp khi mà Tsukimi chỉ toàn vứt bỏ những gợi ý của tôi.

Tuy nhiên, cô ấy đang rất xa mục tiêu cần đạt của mình.

Tôi thậm chí có thể nói rằng toàn bộ là không thể.

Tương lai có vẻ đen tối đối với Tsukimi.

“......”

“......”

Trong giây lát, Tsumiki và tôi đều nhìn chằm chằm vào cái hố huyền bí có thể nuốt bất cứ thứ gì, chìm trong suy nghĩ. Nhìn vào cái hố đen trong ánh sáng hoàng hôn, tôi tưởng tượng mình đi qua, rơi mãi mãi...

“......!”

Tôi lắc đầu để xóa nó khỏi những suy nghĩ ngu ngốc.

Tsumiki cũng lắc đầu, như thể cùng một ý nghĩ đã xuất hiện trong đầu cô ấy.

Sau đó, Tsukimi quay lại và nhìn tôi.

“…Nè.”

“Gì?”

“Tại sao cậu lại nói sẽ giúp tôi chuyện này?”

Tsumiki hỏi, vẫn cúi mình xuống đất với cơ thể cuộn tròn thành một quả bóng, khiến cô ấy trong trẻ hơn.

“Ồ ... À ... Bởi vì tớ không thể bỏ cậu một mình được.”

Tôi trả lời mơ hồ, do việc nói rằng Tsumiki là một ‘nữ chính’ mà tôi phải giải cứu vì ‘Dòng dõi Namidare’ của mình có lẽ sẽ nghe có vẻ kỳ quặc đối với cô ấy.

Mắt Tsumiki mở to, như thể ngạc nhiên bởi câu trả lời của tôi. Sau đó, cô cuộn tròn lại nhiều hơn, như thể giấu khuôn mặt của mình khỏi tôi.

“... Tsumiki?”

“I-im đi! Đừng nói mấy câu xấu hổ vậy với gương mặt bình tĩnh thế!”

“......?”

Mình nói gì đó xấu hổ sao?

Tai của Tsumiki đỏ lên, như thể cô ấy đang xấu hổ... Hay đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi?

Tôi cố nói chuyện với cô ấy lần nữa, chỉ để bị hét vào mặt ‘im đi’ ... Chúng tôi im lặng trong một vài phút,

“Cậu thật kỳ lạ... Cậu ngất xỉu sau khi ăn, nhưng cậu vẫn muốn giúp tôi.”

Tsumiki thì thầm với chính mình, với khuôn mặt vẫn giấu trong đầu gối.

“Xin lỗi vì thật kỳ lạ... chờ đã!”

Đợi tí. Tôi gần như bỏ qua gì đó.

“Vậy rốt cuộc là cậu nhớ tớ. Vậy tại sao cậu hỏi tớ là ai khi tớ tìm cậu chứ!?”

“Im đi... Là vì người ta sẽ hét vào tôi sau khi tôi ép họ ăn, nên tôi giả vờ quên cậu.”

Đúng vậy ha. Cũng có những nạn nhân khác.

Tôi hiểu rằng cô ấy không muốn bị mắng, nhưng không có cách nào khác để giải quyết vấn đề này sao? Cô ấy thực sự là một cô gái cứng đầu.

“…Nè.”

“Gì?”

“Cậu có nghĩ chúng ta sẽ thắng giải Món ăn ngon nhất chứ?”

“......”

“T-tôi sẽ không có nản chí ở đây!! Đó chỉ là tôi muốn có một ý kiến khách quan. Hoặc có thể là một quan điểm của người ngoài về chuyện này.”

Tôi muốn nói lại rằng chúng tương tự nhau... nhưng tôi kiềm chế bản thân lại.

Mình nên trả lời thế nào đây? Nếu tôi nói sự thật, tôi sẽ phải nói với cô ấy rằng chiến thắng là một điều vô vọng, hầu như chúng tôi không có cơ hội chiến thắng. Tuy nhiên, tôi cảm nhận được rằng Tsumiki cũng không muốn nghe thấy lời nói dối nào.

Những gì cô ấy muốn là một chiến lược để giành chiến thắng.

“......”

Nhưng tôi không có câu trả lời mà Tsukimi muốn.

“Tôi không thể nấu, nhưng tôi thích quán ăn. Tôi yêu khách hàng từ khu kinh doanh đến ăn ở đây... Nên tôi muốn làm điều gì đó, ngay cả khi đó chỉ là một canh bạc liều lĩnh. Tôi muốn đấu tranh cho tới tận cùng chứ không phải là từ bỏ.”

Có phải cô ấy đang cố gắng để thúc đẩy bản thân, với chiến thắng vượt khỏi tầm với...? Hoặc là cô ấy thực sự cố gắng để đạt được những cảm xúc thật sự của mình...?

Bất kể nó là gì, nó nhắc nhở tôi chuyện gì đó.

Thậm chí dù ‘câu chuyện’ này không có gì đặc biệt, không có kma pháp hay ngoài không gian hay thế giới khác, không có pháp sư mạnh mẽ hoặc thiên thạch hay Ma Vương, đó vẫn là một câu chuyện ‘không thể thay thế’ với Tsumiki.

“Thôi nào, chúng ta hãy tiếp tục tạo ra menu mới. Tớ hứa sẽ giúp cậu nhiều như mình có thể.”

“... Tôi vẫn không hiểu tại sao cậu lại hết lòng mong muốn giúp đỡ.”

Tsumiki hỏi lại lần nữa trong khi nhìn tôi với đôi mắt nghi ngờ.

Lần này, tôi đã có câu trả lời.

“Bởi vì tớ muốn cứu cậu.”

“!! Cậu lại nói thế lần nữa ...!”

“Hửm?”

Tôi lại nói điều gì đó kỳ lạ nữa sao? Tsumiki hít một hơi sâu, như thể cố gắng bình tĩnh lại.

Vài phút sau, cô ấy dường như bình tĩnh rồi quay lại nhìn tôi và đâm một ngón tay vào mặt tôi.

“Humph! Đừng quên rằng cậu chỉ là một người nếm thử món ăn. Nên cậu phải giữ im lặng, ăn món ăn của tôi và cho tôi biết liệu nó có ngon hay không.”

“Rõ thưa sếp.”

Ôi trời, cô ấy trở lại rồi. Nhưng Tsukimi cảm ơn tôi, cô ấy có thể trở nên đỏ mặt vì xấu hổ, và tôi cũng cảm thấy xấu hổ.

Trở lại với chính mình thường ngày, Tsumiki đứng dậy và phủi bụi.

“Chúng tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian ở đây. Chúng ta hãy trở lại và tiếp tục.”

“Được.”

“Hãy trả lời nhanh hơn!”

Nói thế, Tsumiki chạy về phía quán ăn và biến mất qua lối vào của phục vụ.

“Wow~ Có vẻ như cậu đã đậu bài kiểm tra, Rekka-san.”

“Kiểm tra gì chứ?”

“Phải chi cậu biết ha.”

Tôi không biết R đang nói về cái gì, nên tôi cũng quay vào quán ăn... Nhưng vào lúc đó,

“... Rekka!”

“... Satsuki?”

Tôi đã không nghĩ rằng tôi sẽ gặp Satsuki cho đến ngày mai, nhưng cô ấy ở đây. Và cô ấy không một mình.

“Nè nè, cô gái đó là ai ... !?”

Satsuki đang mang theo một cô gái nhỏ trên lưng.

“Mình không biết. Mình thấy cô ấy ngất xỉu trên đồi và đưa về đây, nhưng mình không hiểu cô ấy đang cố nói gì cả...”

“Sao chúng ta không đưa cô ấy đến bệnh viện...?”

“Mình cũng nghĩ thế, nhưng ... mình hơi do dự, bởi vì cô ấy không phải là con người.”

“Gì…?”

Tôi không thể tưởng tượng Satsuki lại đùa cợt trong lúc này, nên tôi ngó qua vai cô để nhìn cô gái.

Toàn bộ diện mạo của cô là cực kỳ đơn sắc. Đầu những ngọn tóc của mái tóc trắng nhuộm màu xanh lá cây nhạt, và thậm chí dưới ánh đèn, tôi cũng có thể nói là da cô ấy trắng như tuyết. Cô ấy mặc một chiếc váy rộng có chút vết bùn

Tôi biết cô ấy khá xanh xao, nhưng điều đó không có nghĩa cô ấy không phải là con người ...

Khi ý nghĩ đó vượt qua tâm trí tôi, cô gái đã cho ra âm thanh yếu ớt và từ từ mở mắt ra.

“......!”

Mí mắt của cô mở lên để lộ ra... đôi mắt rực sáng.

Giống như đôi mắt mèo xuất hiện dưới ánh đèn...

Đây chắc chắn không bình thường.

“Cứu... với. ‘Quái vật’ đang...”

Cô gái nhìn tôi và nài xin với giọng run run.

Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng tôi lại bị cuốn vào một ‘câu chuyện’ khác.