"Tôi tự hỏi nếu càng vào sâu trong dungeon ẩn này, thì sẽ càng có nhiều vật phẩm hiếm hơn."
Tôi đang tự nói với chính mình, cười toe toét. Những trường hợp từ trước đến giờ thì như vậy. Có thể các vật phẩm rank S sẽ trở nên phổ biến hơn ở các phần sâu hơn của dungeon.
Uck-san đã đi trước tôi. Tôi đuổi theo cô ấy, nhưng ngay khi tôi bước ra khỏi phòng và đặt chân lên đường đi, tôi đã gặp phải một vấn đề. Mọi người đang tự hỏi là vấn đề gì phải không? Tất cả các cánh cửa đã đóng lại. Ít ra thì cũng phải để cửa mở chứ.
"Uck-san? Cô đâu rồi?"
Chỉ còn lại hai căn phòng chưa được khám phá, trái hoặc phải. Tôi lắng nghe cẩn thận để tìm câu trả lời. Hay cô ấy lại dính bẫy rồi?
Hoang mang các thứ, tôi mở cánh cửa bên trái.
"Không có ai ở đây cả."
Uck-san không có trong phòng. Duma, trong phòng thậm chí còn chả có cái gì. Không vật phẩm trên sản, không có gì sất. Chỉ có bốn bức tường-- Không phải, nước đó tôi đi nhầm.
Có gì đó trên bức tường phía sau; một cái lỗ quá nhỏ để một người lớn bình thường có thể chui vào. Tôi khá là tò mò, nhưng tôi đóng cửa phòng và thử xem phòng còn lại. Và ở đó, một cảnh tượng không thể tin được bày ra trước mắt tôi.
"Gặp cậu ở đây tuyệt thật đấy. Hahaha!"
Tôi không nói nên lời. Thanh niên cơ bắp, Ack-san, đang đứng đó kè kè con dao vào cổ Uck-san. Anh ta đang giữ cô ấy làm con tin.
"Anh làm nó trông như kiểu tình cờ gặp lại người xưa, nhưng anh đến đây là hoàn toàn có chủ đích."
"Cậu nắm được tôi rồi. Đúng đấy, tôi đã theo dõi cậu."
"Được rồi, nhưng cớ gì anh lại bắt bạn mình làm con tin rồi kề dao vào cổ hả?"
"Đều là lỗi của cậu thôi. Cậu đã không chọn tôi nên tôi thấy chán, được chứ?"
"Bỏ ra! Để tôi yên! Đồ điên!"
Đúng vậy, Hack-san đã từng nói gì đó về chuyện Ack-san thích sự phấn khích sư nào và anh ta thậm chí còn phản bội bạn bè của mình chỉ vì muốn được như vậy. Có thể đây là cách nó đã được thiết lập bởi dungeon: nếu bạn không đi cùng Ack, thì cuối cùng anh ta cũng sẽ làm điều gì đó tương tự. Nhưng điều gì đó lại không ở đây cũng như ở đó. Tôi phải làm gì đây?
"Tại sao anh làm chuyện này?"
"Không gì cả, thiệt luôn."
"Cái gì?"
"Tôi đã nói là không có lý do cụ thể nào rồi còn gì. Nhưng không phải chuyện này rất thú vị hay sao? Cậu sẽ nổi điên, và tôi thậm chí còn có thể xiên Uck. Chết tiệt, chuyện này thậm chí có thể đi đến thứ gì đó gây chấn động sau này. Đó là lý do tại sao tôi đang làm chuyện này."
Xin lỗi. Tôi không hiểu anh ta đang nói gì. Không có gì đáng sợ hơn một người đàn ông không thể đoán trước và hành động bốc đồng.
"Bỏ hết vũ khí của cậu xuống ngay. Cậu thành thực hoặc cô ta pay đầu."
"Cậu không cần nghe lời hắn! Đánh bỏ m- Ouch."
"Ngậm mồm lại."
Ack cắt tay Uck-san, cười toe toét một hồi. Chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt xuống sàn.
"Được rồi. Tôi sẽ làm những gì anh muốn. Chỉ cần đừng làm đau cô ấy."
Tôi rút kiếm ra khỏi thắt lưng. Anh ta bảo tôi đá nó sang bên đó, nên tôi làm theo.
"Đó. Tôi đã làm những gì anh yêu cầu. Giờ hãy để cô ấy đi."
"Không quá nhanh. Tôi biết cậu đang nói dối."
"Ý anh sao?"
"Tôi bảo cậu bỏ tất cả vũ khí của mình. Cậu có [Different Dimension Storage C], nhỉ? Trong đó vẫn còn nhiều hơn, phải không?"
"Uh– ?!"
Anh ta có [Appraisal] à? Tôi cười trừ, và anh ta cắt tay Uck một lần nữa.
"Được rồi, được rồi! Đừng làm đau cô ấy!"
Có lẽ tôi không cần phải cứu cô ấy. Tôi có có thể chỉ cần bơ cô ấy đi và hạ gục anh ta. Nhưng tôi dần cảm thấy đồng cảm với cô ấy. Cô ấy có nhân cách tốt hơn nhiều so với Hack hay Ack. Ngoài thanh kiếm của mình, tôi còn đặt Hatchet of Divine Retribution, Piercing Spear và Paralyzing Ball của mình lên trên sàn.
"Ồ, có vài món tinh xảo đấy. Đừng có nghĩ đến chuyện tấn công tôi bằng những kỹ năng có thể phóng ra. Nếu cậu làm vậy, tôi sẽ cắt cổ cô ta."
Anh ta quá cẩn thận. Tôi đã cố gắng tìm kiếm sơ hở, nhưng không thể. Thế nhưng, không phải là tôi không có kế hoạch nào. Có một lý do khiến tôi lấy Paralyzing Ball.
"Chúng là hàng độc đấy à?"
"Hầu hết chúng rất hiếm."
"Giải thích cách chúng hoạt động. Nếu cậu xạo với tôi thì..."
Đẹp. Tôi hiểu rồi. Có vẻ thì ít nhất anh ta không có [Appraisal].
"Cây rìu này có hiệu quả chống lại lũ sói, trong khi cây thương này có kỹ năng xuyên giáp."
"Còn quả bóng kia thì sao?"
"Nó được gọi là Paralyzing Ball. Nó có thể làm tê liệt mục tiêu."
"Nghe vui đấy. Nhưng sau đó cậu không thể chạm vào nó, phải không?"
"Có chứ. Nó không thể gây tê liệt trừ khi anh ném nó vào ai đó với đủ lực để gây sát thương trước. Anh có muốn tôi chạm vào nó cho xem không?"
"Nghe hay đấy. Tuy nhiên, đừng ném nó vào tôi."
"Tất nhiên rồi."
Tôi cầm quả bóng trên tay. Được rồi, cơ hội đã đến! Tôi sẽ ném nó đi--- Nhưng, tôi không làm thế. Ngay cả với kỹ năng [Throwing] rank C của tôi, sẽ rất khó để bắn trúng một mục tiêu đang cẩn trọng. Thêm vào đó, anh ta đang núp sau con tin của mình. Vì vậy, tôi chỉ đơn giản là cầm bóng.
"Vậy cậu đang nói sự thật. Giờ thì tung nó qua đây cho tôi. Hãy nhẹ nhàng."
"Được rồi."
Tôi làm như những gì anh ta nói. Anh ta bắt được quả bằng tay không.
"Vũ khí gọn gàng quá nhỉ. Vậy, nếu tôi ném cái này vào cậu, cậu sẽ bị tê liệt. Hmm, làm gì đây..."
Có vẻ như anh ta không muốn ném nó đi. Anh ta chỉ đơn giản là kiểm tra quả bóng. Sự tò mò hẳn đã chiếm lấy anh ta.
[Burst] 1000 LP
Tôi muốn tạo ra kỹ năng. Tất nhiên là không phải dành cho tôi. Nó có thể giết chết tôi. Chuẩn rồi. Tôi chỉ có một mục tiêu trong tâm trí. Nhưng tôi lại không muốn phá hủy nó. Tôi thậm chí còn chưa từng thử dùng nó trước đây. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác nếu muốn vượt qua chuyện này.
Tôi cần 1000 LP để chuyển nó. Nó khá nhiều nhưng tôi không thèm suy nghĩ đến lần thứ hai và chuyển nó vào Paralyzing Ball.
Bùm!
"Cái gì!?"
Quả bóng đột ngột nổ tung trên tay anh ta. Anh ta đứng hình ngay tại chỗ, sốc luôn. Không tạo ra tiếng động, tôi bắn [Stone Bullet] vào anh ta. Không phải tôi ganh tị với quả mặt đẹp trai của anh ta hay gì đâu, được chứ?
Ack lăn ra sau và gục xuống. Tôi ngay lập tức thu hẹp khoảng cách để bắn phát thứ hai nhưng anh ta đã bất tỉnh nên tôi dừng lại. Tôi trói anh ta bằng sợi dây mà tôi có trong kho.
"Tôi lại nợ cậu nữa rồi."
"Vết thương sao rồi?"
"Chỉ bị trầy nhẹ thôi."
"Nhẹ cả người. Giờ chúng ta hãy đến phòng tiếp theo nào."
Chúng tôi bước vào căn phòng thứ tư, căn phòng có lỗ nhỏ trên tường. Cái lỗ tròn và cao khoảng 20 cm. Quá nhỏ cho dù chỉ một cái đầu. Tôi nằm xuống sàn để quan sát, và thấy một căn phòng nhỏ có cầu thang đi xuống.
"Vậy căn phòng này thông xuống tầng 9."
"Không phải tôi hứng thú hay gì đâu. Nhưng cậu đang đi xuống, phải không?"
"Tôi muốn vậy nhưng mà tôi không thể qua được."
"Vậy thì tôi sẽ phá hủy nó. Rốt cuộc thì tôi phải trả ơn cho cậu chứ."
Uck-san rất có tinh thần trách nhiệm. Cô ấy bắt đầu tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào việc phá hủy bức tường. Tôi cũng làm vậy bằng cách dùng Piercing Spear. Tôi nghĩ nó sẽ hoạt động nhưng bức tường quá cứng. Kiếm hay ma thuật cũng không xi nhê. Tôi đã nghĩ đến việc cài cho nó một kỹ năng để phá hủy nó nhưng nó cần lượng LP lên đến sáu con số.
"Phá hủy nó có vẻ bất khả thi rồi."
"Trẻ con cùng không thể qua được nó. Có thể nó dành cho người lùn tầm 20cm hay đại loại thế."
"Người lùn, huh? Hmm… A!"
Tôi nhớ lại một cảnh tượng trong quá khứ. Lần đón khi hai quả núi của Emma bị san phẳng thành sân pay; không ai khác ngoài tôi. Hồi đó tôi đã dùng [Tiny Breasts] lên cô ấy. Vậy nên, tôi chỉ cần dùng [Short Stature], hoặc bất cứ thứ gì mô tả một người thấp bé. Không lôi thôi nhiều. Tôi không nghĩ 20cm vẫn đủ tiêu chuẩn là tầm vóc thấp. Vậy như này thì sao?
[Chiều cao giảm 150cm] 150 LP
Ôi, rẻ bèo! Nhưng sử dụng nó cho một ai đó có thể tốn rất nhiều LP. Tôi kiểm tra xem cần bao nhiêu LP để chuyển nó cho Uck-san và kết quả là năm chữ số.
Đợi đã, tôi cũng có thể dùng nó để tăng chiều cao, nhỉ?
[Chiều cao tăng 10cm] 10.000 LP
Hmm… nhiều vãi. Có lẽ phải một mất một khoảng thời gian nữa tôi mới trở thành một người đàn ông cao ráo và đẹp trai. Tôi cũng phải làm việc trên khuôn mặt của mình nữa. Emma và Laura-san nói rằng tôi đẹp trai nhưng tôi chắc rằng họ đang tâng bốc tôi thôi. Nhưng tôi lạc qua cái chủ đề nào đó mất rồi. Ngay lúc này, tôi cần 150 LP và?? LP để vô hiệu nó sau khi tôi đã qua được. Tôi phải dùng nó một lần hoặc tôi sẽ không thể chỉnh sửa nó được nữa. Tôi sợ phần phía sau. Ai biết tôi cần bao nhiêu để vô hiệu nó?
"Có vẻ cậu đang suy nghĩ gì đó. Tôi có thể giúp được gì không? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì."
"Tôi, uhh… Nhưng…"
"Cứ nói cho tôi biết! Tôi đã nói với cậu là tôi sẽ trả ơn mà!"
"Được rồi. Nói thẳng ra thì…"
LP hiện tại
2.380 → 4.600
Vậy bạn có thể sẽ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nếu ai đó hỏi, tôi chỉ nói rằng chúng tôi đã thực hiện một nghi lễ để có thêm LP.
Khi tôi yêu cầu cô ấy vuốt ve âu yếm các thứ, cô ấy đơn giản chỉ là biết ơn. Ban đầu chúng tôi nắm tay, sau đó ôm nhau. Chúng tôi thậm chí còn hôn nhau. Và một số thứ khác… Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến tôi nóng bừng bừng, như kiểu sôi lên rồi. (¬‿¬)
"Cảm ơn tất cả sự giúp đỡ của cô. Tôi, Noir Stalgia, tiến đến tầng 9 đây!"
"Tạm biệt! Bảo trọng!"
Chúng tôi nói lời tạm biệt và tôi thu nhỏ mình lại. Tôi khá ngạc nhiên khi thấy sự thanh đổi về khung cảnh. Và cả tầm nhìn, ý tôi là đôi chân của Uck-san ở trước mặt tôi. (๑•̀ㅁ•́๑)
Tôi dễ dàng vượt qua cái lỗ nhỏ xíu mà không cần cúi đầu xuống.
Ngoài đùi ra thì còn gì không mà ấp úng thế...