Kế hoạch làm cho nhà Stalgia trở nên giàu có là mở cửa hàng riêng, Rare Shop-Stalgia có vẻ còn lâu mới thành hiện thực. Cha tôi đã cố hết sức để hốt được một miếng đất nên ước mơ đó sẽ không còn xa vời nữa kể từ hôm nay.
Tôi cũng phải thu thập thêm vật liệu và vật phẩm hiếm cho nó nữa. Dù sao thì giờ tôi còn có vấn đề lớn hơn. Tối nay tôi sẽ mặc gì?
"Cha ơi, cha có quần áo phù hợp với tầng lớp thượng lưu không?"
Emma sẽ đi dự tiệc tối nay và tôi là vệ sĩ của cô ấy. Tôi không thực sự cảm thấy như vậy bởi chắc gì họ đã đối xử tốt với con trai của một bán nam tước, nhưng tôi đã hứa với cô ấy rằng tôi sẽ đến. Tôi chưa từng đi đến những sự kiện như thế này nên tôi không có gì để mặc.
"Ta cũng có một bộ đấy. Mặc dù nó khá cũ rồi."
Kích thước trông cũng ổn nên tôi đã mượn nó. Đó là một bộ đồ đen, mặc dù hơi bẩn một chút. Nó có cả mùi mốc nữa.
"Cha, đã bao lâu rồi từ lần cuối cha mặc cái này vậy?"
"Ta đã mặc nó vài năm trước và làm đổ rượu vào nó. Sau đó thì ta chỉ để nó ở một xó."
"Vậy con sẽ ra ngoài để mua cái mới..."
Mặc bộ này là không thể chấp nhận được nên thay vào đó tôi quyết định mua bộ đồ mới. Vẫn còn kha khá thời gian trước bữa tiệc. Sau khi tản bộ một vòng, tôi gặp Emma.
"Chào buổi sáng~!"
Khoảnh khắc Emma nhìn thấy tôi cũng là lúc cô ấy chạy đến, bộ ngực đung đưa trong nắng. Ơn trời. Hôm nay tâm trạng của cô ấy có vẻ tốt.
"Chào buổi sáng, Emma. Tớ không có đồ đẹp để mặc."
"Vậy thì chúng ta cùng đi mua sắm thôi. Tớ sẽ chọn cho cậu một bộ."
"Sẽ tuyệt lắm đây."
Chúng tôi đến một cửa hàng cao cấp phục vụ quý tộc ở gần khu vực của quý tộc. Biển hiệu trên lối vào có tên cửa hàng và dòng chữ "Chúng tôi không phục vụ những người vô văn hóa." Tôi không ngờ rằng việc kinh doanh của họ lại tốt như thế này.
Có tiếng chuông vang lên khi cửa mở. Quần áo xếp ngăn nắp bên trong cửa hàng và một người đàn ông với mái tóc vuốt ngược ra chào đón chúng tôi. Anh ta định ném tôi ra ngoài đấy à?
"Ồ, là Emma-sama."
"Chào!"
Emma đã quen với chuyện này. Cô ấy là thành viên của một gia đình nam tước, và cũng giàu có nữa. Có lẽ cô ấy đã đến đây vài lần với bố mẹ.
"Cô đến đây để mua quần áo?"
"Không phải cho tôi. Chúng tôi muốn một bộ lễ phục cho Noir ở đây."
"Đã hiểu. Rất vui được gặp ngài."
Tôi chào lại anh ấy, hơi hơi lo lắng. Anh ấy ngay lập tức lấy số đo của tôi và cho tôi thử vài bộ đồ. Không hẳn là tôi mặc thử, đúng hơn là họ bắt tôi mặc chúng.
"Tôi không nghĩ thứ này sẽ đẹp nếu tôi mặc nó."
"Không vậy được. Quý ngài đây biết cách thể hiện tốt bản thân và đang toát ra vẻ thanh lịch."
"Tớ nghĩ cậu trông rất ngầu! Cậu mặc thường phục trông đẹp rồi, nhưng trang phục lịch này sự trông cậu cũng rất tuyệt."
Tôi rất vui mặc dù tôi biết họ chỉ đang nói quá lên thôi. Tôi bắt đầu nhập cuộc và thử thêm vài bộ. Tôi muốn một bộ trông đẹp và thoải mái.
"Bộ này bao nhiêu?"
"Bộ đó là ba triệu lias."
"Ba tr---"
Ôi mẹ ơi, đắt vãi. Nó không phải là tôi không đủ khả năng chi trả. Chỉ là các quý tộc nghèo chúng tôi không có cơ hội tốt để đi mua sắm lớn như thế này.
"Tớ đã mời cậu mà. Cứ tính tiền cho gia đình tớ."
"Không, không sao đâu, Emma. Nó có thể hữu ích vào lúc khác nên tớ sẽ thanh toán nó."
Tôi lấy tiền ra từ Subdimensional Storage và định trả tiền thì thấy người quản lý sáng mắt lên, có vẻ nghiêm túc.
"Quý ngài đây đã học [Subdimensional Storage], phải không?"
"Đúng vậy
"Thật tuyệt vời. Tôi thực sự rất muốn có kỹ năng đó. Tôi nghe nói có thể bảo quản quần áo trong đó và làm chậm quá trình hư hỏng của chúng. Nhưng tôi chỉ có [Subspace Storage] cấp thấp hơn."
Tôi kiểm tra kỹ năng và nó không cần quá nhiều LP để tạo. Vấn đề với [Subspace Storage] là bạn có thể để đồ vào trong nhưng lại không thể lấy ra bởi nó được kết nối với thế giới này, nó cũng sẽ xấu đi với tốc độ tương tự. Trong khi đồ đạc trong [Subdimensional Storage] sẽ giảm chất lượng chậm hơn. Rank kỹ năng càng cao, giảm chất lượng sẽ càng chậm. Nếu bạn có cái rank S, mọi thứ thậm chí sẽ không thay đổi gì.
"Nó được kết nối tới đâu?"
"Nhà của tôi. Thật tiện lợi vì tôi có thể gửi quần áo từ đây, nhưng nhà tôi đã đầy ngập với quần áo và vải rồi."
Tình cờ thì [Subdimensional Storage C] tốn 400 LP để tạo và tôi cần… 200 LP để chuyển nó cho anh ta. Chi phí thấp hẳn là do anh ấy có niềm yêu thích với các kỹ năng loại lưu trữ.
"Nếu tôi cho anh kỹ năng [Subdimensional Storage], anh có thể đưa tôi cái này miễn phí không?"
"Tôi không phiền đâu, nhưng nó thật khó tin."
"Giữa hai ta thì nó hoàn toàn có thể. Nếu không ngại rank C, tôi có thể chuyển nó cho anh. Anh thậm chí có thể dùng nó ngay lập thức."
"Làm ơn."
Tôi chuyển cho anh ta kỹ năng và sau khi giải thích ngắn gọn về cách sử dụng nó, anh ta đã kích hoạt được kỹ năng.
"T-Tôi đang mơ à? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể học được nó."
"Rank C nên không gian cũng khá lớn đấy."
"Thế là quá đủ rồi. Tôi thực sự rất mừng vì có thể lấy ra mọi thứ từ đó một cách tự do."
"Vậy còn bộ lễ phục..."
"Ngài có thể coi đó là một món quà từ cửa hàng, Noir-sama! Ngài có thể cầm theo cái nơ này nữa."
Tôi thậm chí còn nhận được một khoản tiền thưởng kha khá.
"Hãy quay lại. Tôi sẽ giảm giá cho, Noir-sama."
Anh ta thực sự rất hài lòng. Tôi nghĩ mình sẽ quay lại nếu gia đình tôi muốn mua quần áo.
Khi ra khỏi cửa hàng, Emma chọc vào má tôi.
"Cậu trở nên khá thông minh rồi đấy, Noir. Tớ rất vui khi thấy cậu trở nên mạnh mẽ như vậy."
"Sao cậu lại cử xử như kiểu cậu già hơn tớ thế? Chúng ta bằng tuổi nhau mà?"
"Tớ già hơn cậu về mặt tinh thần."
Cô ấy trông thật quyến rũ khi nở một nụ cười mãn nguyện. Tôi chọc ngón tay vào tai cô ấy để che đi sự xấu hổ.
Nụ cười của cô ấy ngay lập tức vỡ vụn và lần này tôi là người cười toe toét.
"Mồ, thôi nào! Nhân tiện thì cậu đã dùng rất nhiều LP đúng không?"
"Khoảng 600. Tớ còn hơn 3000 một chút nên nói chung là vẫn nhiều."
"Nhưng cậu vẫn nên khôi phục chúng. Chúng ta không biết chuyện sẽ xảy ra. Ồ, tớ sẽ làm gì với cậu đây... Hay cậu thực sự muốn âu yếm."
"Tớ thậm chí còn chưa nói gì..."
"Được rồi, chúng ta hãy làm nó ở tháp đồng hồ."
Cô ấy nắm lấy tay tôi và bắt đầu chạy một cách vui vẻ. Cô ấy có vẻ tự cao và hiếu chiến. Nhưng không giống như là tôi có thể chống lại nó nên tôi chỉ làm theo mà không có chút phản kháng nào. Emma luôn coi trọng bầu không khí. Với tâm trạng đang rất tốt, chúng tôi đã thực hiện các nghi thức có LP. LP của tôi đã lên hơn 4000 qua đó.
"Những gì cậu nên có là một người bạn thời thơ ấu!" Cô ấy nói, mặt đỏ ửng.
Tôi chỉ đơn giản là gật đầu. Khi mặt trời đã xuống đến sát chân trời, tôi thay bộ lễ phục và đi đến địa điểm tổ chức tiệc.
Thuộc sở hữu của một bá tước, nó là một toà kiến trúc hùng vĩ, như kiểu nó được xây dựng dành riêng cho các bữa tiệc. Họ giàu đến đâu vậy?
Một cặp vợ chồng với mái tóc vàng tuyệt đẹp đang ở lối vào.
"Này, Noir-kun! Lâu rồi không gặp."
"Cháu đã thực sự trưởng thành kể từ lần cuối cùng ta gặp nhau."
Họ là cha mẹ của Emma: Ladan và Romy. Một cặp đôi đẹp, trông họ vẫn như thuở đôi mươi. Họ đã để ý đến tôi từ khi tôi còn nhỏ.
"Cũng được một thời gian rồi nhỉ. Cháu rất vui khi thấy hai bác vẫn khoẻ, Ladan-san, Romy-san."
"Nào nào, cháu đang quá trang trọng kìa. Lúc còn nhỏ cháu đã từng tè vào quần ta đấy."
"Hồi đó cháu đúng là một con nhóc tinh nghịch, Noir-kun."
"Uớc gì hai bác quên nó đi~"
Chúng tôi cùng kể chuyện hồi xưa. Sau một lúc, chúng tôi đi vào hội trong. Khi chúng tôi đi lên cầu thang, Ladan-san thì thầm điều gì đó với tôi.
"Emma có đề cập gì đến chuyện hôm nay không?"
"Chuyện gì vậy."
"Vậy là nó không kể cho cháu à?"
"À thì, cậu ấu nói rằng cháu có thể nhảy."
"Nó thực sự không nói với cháu bất cứ điều gì. Ta không biết phải làm gì với tư cách là cha nó nữa..."
Trong khi bác ấy đang cân nhắc mọi thứ, chúng tôi đã vào đến trong sảnh. Một chiếc đèn chùm lộng lẫy, được thắp sáng rực rỡ bởi những ngọn nến, được treo trên trần nhà, chiếu sáng những chiếc bàn bên dưới. Thức ăn sang trọng đã được xếp sẵn lên chúng. Có rất nhiều người mặc vest và váy, nhưng tôi tò mò về những mạo hiểm giả dọc theo những bức tường.
Tôi nhận ra một người trong số họ.
Đợi đã, Layla-san?