Có kỹ năng rồi nên tôi đã sẵn sàng nhảy. Mặc dù trông có vẻ còn lâu mới đến lượt mình. Có hai kiểu khiêu vũ chính trong bữa tiệc của các quý tộc nói chung. Thứ nhất là nơi mà ai cũng có thể nhảy dù thuộc tầng lớp nào. Thứ hai là nơi mọi người lần lượt lên sàn nhảy bắt đầu từ những người thuộc tầng lớp quý tộc cao nhất đi trước rồi thấp dần xuống. Giờ thì nó là cái thứ hai.
Các nhạc công chơi nhạc sau đó một cặp đôi di chuyển đến giữa phòng và bắt đầu khiêu vũ. Người đàn ông thuộc tầng lớp cao quý nhất: hầu tước. Dù đã ngoài 50 nhưng người đàn ông này đã nhảy điệu waltz với người vợ xinh đẹp của mình một cách điêu luyện.
Phép xã giao quy định rằng khi ai đó ở cấp bậc cao hơn bạn khiêu vũ, bạn phải xem họ và không được đụng vào thức ăn của mình. Tuy nhiên, bạn được phép nói nhỏ với người bên cạnh. Thực ra có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang nói chuyện với Emma.
"Là tôi đây, Mike, con trai thứ hai của nhà Kentoll. Cô đã trở nên xinh đẹp hơn rồi, Emma Brightness-san."
"Cũng được một thời gian rồi. Anh vẫn lươn lẹo như ngày nào nhỉ, Mike-sama."
Emma đã đến những sự kiện trang trọng này từ khi cô ấy còn nhỏ. Cô ấy đã quen tiếp xúc với giới quý tộc và giỏi hơn tôi rất nhiều. Thường thì cô ấy rất thẳng tính, nhưng những lúc như thế này, cách ăn nói và cử chỉ của cô ấy lại vô cùng tinh tế.
Tôi cảm thấy hơi ghen tị vì đó là mặt mà cô ấy không thể hiện nhiều với tôi. Nhưng đây không phải là Emma thật… Tôi nghĩ vậy. Tôi thực sự không biết.
"Emma-san, cô có thể xem xét lại lời ngỏ ý của tôi được không? Tôi đã trưởng thành rất nhiều theo những cách khác nhau từ hồi đó. Tôi tự tin rằng mình sẽ không thua những quý tộc khác, những người đang tán tỉnh cô."
Cái cảnh này tôi xem đi xem lại đến chán rồi. Bọn pig city poi Trường Anh Hùng rất hay rủ cô ấy đi chơi.
"À thì, um, như tôi đã từng nói…"
"Cô đã có người mình thích chưa?"
"Rồi, đại loại vậy. Ohohoho~"
Cô ấy cố né câu hỏi với một điệu cười lạ hoắc. Người đàn ông kia thở dài và cuối cùng cũng chú ý đến tôi. Này này, hơi bị lâu rồi đấy! Nếu là một con quái vật thì anh ta đã nằm gọn trong bụng tôi rồi.
"Anh trai của cô đây à?"
"Không, cậu ấy là bạn thuở nhỏ của tôi. Cậu ấy là con trai thứ ba của nhà Stalgia nổi tiếng."
Xin lỗi, Emma. Tớ biết cậu chỉ đang cố làm tớ đẹp mặt hơn, nhưng nhà Stalgia không hẳn là nổi tiếng. Đáng hổ thẹn thì chuẩn hơn.
"Xin thứ lỗi vì lời giới thiệu muộn màng. Tôi là Mike Kentoll từ một gia đình tử tước. Tôi vừa tròn mười chín tuổi."
"Tôi là Noir Stalgia, xuất thân từ một gia đình bán nam tước. Mười sáu tuổi."
"Một bán nam tước. Thảo nào tôi chưa từng nghe về nhà Stalgia."
Tôi liếc nhìn anh ta một cái và tôi có thể nhìn thấy được cái vẻ mặt đắc thắng. Nó không phải điều gì mới mẻ. Sau khi biết cấp bậc thấp hơn của tôi, anh ta đổi giọng sang kiểu hùng hổ hơn.
"Mối quan hệ của cậu với Emma-san là gì?"
"Như cô ấy nói thôi, tôi là bạn thuở nhỏ của cô ấy."
"Vậy ra hai người không phải là người yêu. Thế tôi có thể mời cô ấy làm bạn nhảy của mình không?"
"Chắc chắn rồi, về mặt kỹ thuật thì anh có thể hỏi cậu ấy. Anh được tự do làm như vậy." Tôi nói nhưng thêm một chút châm biếm.
Anh ta hỏi Emma ngay và luôn nhưng bị cô ấy tử tế từ chối. Đơn giản thì tôi đã trở thành bạn nhảy của cô ấy. Nhưng anh ta vẫn kiên trì và không chịu lui.
"Vậy như này thì sao, Emma-san? Khi đến lượt các tử tước, cô nhảy với tôi. Sau đó thì nhảy với Nora-san khi đến lượt của bán nam tước."
"Đó là Noir, Mige-san."
"Ah, tôi xin lỗi. Ngoài ra, tôi là Mike. Tôi hy vọng chúng ta sẽ hoà đồng hơn. Cậu sẽ không chạy khỏi thử thách này đâu, NHỈ, Noir-san?"
Mặc dù tôi có xu hướng muốn né mấy cài trò tranh chấp vô nghĩa, nhưng lần này tôi không thể lùi bước. Không phải khi mà anh ta đã yêu cầu nó.
"Không đâu. Vì là một cuộc thi, nên sẽ có kẻ thua và kẻ thắng, đúng không?"
"Đúng rồi. Một cuộc thi để xem ai trong chúng ta có thể nhảy với Emma tốt hơn. Chúng ta sẽ quyết định người chiến thắng bằng tiếng vỗ tay và phản ứng của đám đông sau khi nhạc dừng."
"Rất tốt. Tôi chấp nhận."
"C-Cậu có chắc không đấy, Noir? Cậu có nhảy được đâu."
Mike-san mang vẻ mặt tự mãn khi liếc nhìn Emma, người không giấu được vẻ lo lắng.
"Ôi trời. Đó là thông tin mà tôi không nên để lộ ra."
"Ôn thôi. Không vấn đề gì hết."
"Noir…"
Không sao đâu, Emma. Kỹ năng không phải là tất cả. Ngay cả với [Dance] mới học, tôi có thể không làm cho mọi người hài lòng. Nhưng tôi không thua ku Mike này được.
Sau khi hầu tước nhảy xong, một tràng pháo tay vang lên khắp hội trường trong một lúc. Tiếp theo là chủ nhân của bữa tiệc, đến lượt các Bá tước khiêu vũ và nơi đây như chìm trong tiếng reo hò. Cuối cùng cũng đến lượt các Tử tước và vài cặp đôi di chuyển lên sàn khiêu vũ. Trong đó có Emma và Mike.
Nhạc vang lên và mọi người bắt đầu. Đó là điệu waltz. Cũng khá đông nhưng tôi có thể quan sát hai người họ bằng mắt của mình. Tuy mặc một chiếc váy không quá hở hang nhưng Emma trông vẫn rất gợi cảm và hơn hết, cô ấy đẹp hơn hẳn những người còn lại.
Mike nhảy thực sự giỏi. Tôi sẽ không có cơ hội nếu không học được kỹ năng cần thiết. Anh ta có vẻ dày dặn kinh nghiệm khi chỉ dẫn Emma một cách gần như là hoàn hảo. Có một tràng pháo tay ngay khi nhạc dừng lại, chủ yếu là dành cho hai người họ. Emma trở lại chỗ ngồi, thở gấp, mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Lát nữa hãy cùng nhau cố hết sức nhé."
"Eh. Tớ chắc chắn mình sẽ thắng."
"Tớ mong cậu sẽ làm tốt, Noir-san của nhà Stalgia."
Tôi đã không phản hồi với cuộc thi của mình. Emma và tôi di chuyển đến gần trung tâm của hội trường để chuẩn bị tinh thần.
"Tớ đã làm nóng rồi nên tớ có thể vào luôn."
"Tớ chắc chắn sẽ thắng."
Tôi như đang bùng cháy, nhưng Emma nhẹ vỗ vai để giúp tôi bình tĩnh lại.
"Căng thẳng quá rồi đấy, Noir. Cuộc thi đương nhiên là quan trọng rồi, nhưng chúng ta cũng nên tự mình tận hưởng chứ. Đây là cơ hội để chúng ta khiêu vũ cùng nhau."
"Tớ biết nhưng…"
"Tớ đến bữa tiệc này để có thể khiêu vũ cùng cậu. Thế nên đừng để ý tên Mike đó nữa. Cậu đã có Emma trước mắt đây rồi, Noir-dono."
Được nhìn ngắm nụ cười đáng yêu của Emma gần như này, tôi có thể cảm nhận được sức sống đang dâng trào trong cơ thể mình. Cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại và thả lỏng. Tôi chợt nhận ra rằng điều quan trọng nhất là tận hưởng khoảnh khắc đó.
"Cậu không giỏi cũng ổn mà. Không sao nếu bị ngã. Hãy cùng nhau khiêu vũ nào!"
"Cậu nói phải đấy. Cảm ơn cậu. Đến lúc trình diễn rồi."
Và rồi âm nhạc vang lên, như thể các nhạc sĩ đọc được suy nghĩ của bọn tôi. Đứng thẳng người, tôi nắm lấy tay Emma và bắt đầu nhảy điệu waltz. Tôi biết cách thực hiện điệu waltz, tuy còn kemd, nhưng với kỹ năng mới có, những bước di chuyển tối nay của tôi thật nhẹ nhàng. Emma ngạc nhiên khi nhìn cách tôi di chuyển.
"Cậu giỏi vậy. Thậm chí còn giỏi hơn cả tớ. Sao thế được?"
"Xin lỗi vì đã giấu cậu, nhưng thực sự tớ có một kỹ năng khiêu vũ. Cậu không cần lo lắng việc tớ sẽ kéo cậu lại, vậy nên hãy để con tim điều khiển."
"Được thôi! Cùng tận hưởng nào!"
Người đời nói rằng dòng chảy thời gian bất biến, nhưng đó không phải là cách mà cơ thể cảm nhận nó. Trong lúc khó khắn, cảm giác như từng phút, từng giây đều rất dài. Ngược lại, khi đang vui vẻ, bạn sẽ rất dễ quên đi thời gian. Hai người bọn tôi xoay người, lưng cong lại, dang rộng đôi tay. Với những di chuyển khớp một cách hoàn hảo, bọn tôi đã nhảy và chia sẻ trong cùng một khoảnh khắc. Toàn bộ hội trường như biến thành thế giới riêng của bọn tôi.
Chúng tôi kết thúc vào đúng khoảnh khắc nhạc ngưng lại. Rồi một tràng pháo tay và tiếng hò reo vang dội khắp hội trường, lớn nhất tối nay. Ngay cả những người trên sàn khiêu vũ cũng vỗ tay tán thưởng. Tay cô ấy vẫn đặt trên tay tôi, chúng tôi nâng cả hai lên và cúi đầu thật sâu.
"Tớ thật sự rất vui khi khiêu vũ cùng cậu."
"Đây cũng vậy. Trước đây tớ ghét khiêu vũ, nhưng giờ tớ lại dần thích nó rồi."
"Hãy cùng nhau làm lại nó một lần khác nhé."
Tôi đã hoàn toàn quên về cuộc thi. Tôi chỉ nhớ lại sau khi thấy Mike-san lượn gần bàn của chúng tôi, thất vọng.
"Tôi thua rồi. Tôi không nghĩ mình có thể thắng cậu. Chúc cả hai hạnh phúc."
Anh ta nhanh chóng bỏ cuộc. Hoặc có thể anh ta không muốn cố chấp và bị coi là kẻ thất bại. Dù sao đi nữa thì cứ theo cách này vẫn là tốt hơn cho tôi.
"Thật tuyệt vời! Cháu nhảy giỏi thế từ bao giờ vậy, Noir-kun? 」
"À, nó tuyệt thật. Trước cháu toàn té thôi à."
Ladan-san và Romy-san nhớ lại quá khứ của tôi và ngạc nhiên về cách tôi thay đổi.
"Cháu cũng muốn tỏ ra ngầu và nói 'Mọi người đều lớn lên và cải thiện'."
"Ta thích nó, Noir-kun. Tư duy đó rất quan trọng trong cuộc sống."
Ladan-san muốn nhảy với tôi sau đó, nhưng tôi đã im lặng. Cái ý tưởng khiêu vũ với một anh chàng, một người--- à không, một người lớn tuổi hơn, mắt chạm mắt tay chạm tay, nó không hợp với tôi. Tôi đã cố gắng thay đổi chủ đề.
"Nhân tiện, Ladan-san. Hãy cho cháu biết về Phantom."
"À, đúng rồi. Nó."
Vẻ mặt vui vẻ của bác ấy nhanh chóng tối sầm lại. Những lời tiếp theo của bác ấy khiến tôi bị sốc.
"Đêm nay Phantom không chỉ theo đuổi Nước mắt Tiên cá. Mấy hôm trưỡc bọn ta đã nhận được thông báo từ hắn nói rằng hắn sẽ… đánh cắp Emma."
"Đánh cắp Emma? Nực cười."
Tôi vô tình lùi lại một bước vì kinh ngạc, và rồi điều đó đã xảy ra.
"Kyaa! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"
Một quý cô đã hoảng. Hoàn toàn dễ hiểu. Rốt cuộc thì đèn đột nhiên tắt ngúm. Dù là ai đi nữa thì họ cũng sẽ hoảng sợ nếu họ bị chuyển từ một nơi sáng sủa và đầy màu sắc sang một nơi hoàn toàn chìm trong bóng tối. Giữa tình thế bối rối dâng trào, giọng của một chàng trai trẻ phát ra từ trần nhà và vang vọng khắp hội trường.
"Kính chào quý vị! Cảm ơn vì đã chờ đợi. Tôi, tên trộm Phantom. Theo như thông báo, tối nay, tôi đến để lấy vài thứ."