Bọn tôi ngạc nhiên bởi chính Amr-san là người rơi khỏi mái nhà. Layla-san phóng đến gần trong khi anh ta kêu đau. Anh có vẻ đã nhận đáng kể sát thương. Bộ quần áo rách nát của anh ta hơi khác lạ; nó giống bị đốt hơn là bị xé ra.
Lẽ ra Phan không có bất cứ kỹ năng hệ hoả nào.
"Cẩn... thận... với thú triệu hồi... của cô ta."
Anh ta gục đầu xuống, như kiểu anh ta đã hết năng lượng và ngừng di chuyển. Layla-san kiểm tra mạch và nhịp tim của anh ta.
"Không sao. Anh ta chỉ bất tỉnh thôi. Hãy để anh ta nghỉ ngơi ở đây."
Cô ấy để anh ta xuống một bên và lại bế tôi như lúc nãy. Với một bước nhảy, bọn tôi đã trở lại trên mái. Bọn tôi đã nghĩ rằng sẽ thấy Phan nhưng ở đó còn một đối thủ lạ nữa. Đó là một con chim được lửa bao phủ - một con phượng hoàng. Nó giống một con chim ưng với chiều dài cơ thể khoảng một mét. Đặc biệt là đôi cánh của nó được bao phủ bởi lửa. Nó hẳn là thú triệu hồi. Việc đầu tiên tôi làm là kiểm tra xem nếu có gì đó bất thường với Emma hoặc con báo đã chạy trốn hay chưa. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi họ vẫn ở đó.
"Nếu nghĩ bọn ta sẽ để ngươi lấy Emma mà không đánh thì nghĩ lại đi."
Tôi lườm cô ta rồi cô ta cười phá lên.
"Ngươi không thể đánh bại ta. Đơn giản là không thể. Lùi lại đi. Thế thì ngươi sẽ không chết."
"Emma là người bạn thuở nhỏ quý giá của tôi. Tôi thà chết chứ không bỏ rơi cô ấy."
"À thế à. Nhóc khá là ngớ ngẩn đấy. Vậy thì ngươi sẽ phải lấy nó lại bằng vũ lực."
Đó là ý định của tôi ngay từ đầu. Lúc này tôi có khoảng 4000LP, nhưng đó là không đủ để phá kỹ năng [Summoning] của Phan. Nhưng tôi có kỹ năng hệ lôi, thứ chính là điểm yếu của cô ta. Tôi có cơ hội chiến thắng. Hãy kiểm tra qua kỹ năng của con thú triệu hồi đã.
Tên: Phoenix
Cấp độ: 50
Kỹ năng: [Flame Wings] [Flying Flaming Feathers]
Nó không có cấp độ cao đến thế, nhưng tôi không rõ liệu kỹ năng của nó có thể gây ra các thương tích nghiêm trọng hay không.
"Cẩn thận, Noir-kun! Nó đang nhắm vào cậu đấy!"
"Úi!"
Phan thi triển [Water Bullet] về phía tôi và tôi nhanh chóng né ra. Những giọt nước hình bầu dục bắn qua chỗ khuôn mặt tôi đã từng ở hồi nãy. Mắt tôi chắc chắn sẽ bay màu nếu tôi dính phát đó vào mặt và nhắm mắt vài giây trên chiến trường không phải trò hay ho gì.
Tệ rồi đây. Tôi gần như không thể né được các đòn tấn công từ cô ta và nằm xuống khi con Phoenix thi triển kỹ năng về phía tôi. Nó vỗ cánh nhẹ cái thôi là vô số lông lá được bọc trong ngọn lửa bay thẳng vào thôi. Tôi không thể di chuyển đúng cách trong hoàn cảnh này. Tuy là kẻ địch nhưng tôi không ấn tượng mấy về cách chúng phối hợp.
"Haaaaa!"
Nhưng bọn tôi đã phối hợp tốt hơn. Layla-san đấm chúng không trượt phát nào.
"Tuyệt đấy, Layla-san."
"Chúng gần như là không nóng. Dăm ba cái trò trẻ con."
"Tôi mừng vì có thể tin tưởng cô được."
Mông tôi lại được cô ấy cứu. Khi ở cùng nhau, có cảm giác như bọn tôi không thể thua và tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của mình đang dâng trào nên tôi phóng [Stone Bullet] vào con phượng hoàng. Đúng như dự đoán, nó không trúng. Có vẻ chúng muốn kết thúc nhanh gọn - cả hai lao về phía bọn tôi. Với câu rìu của mình, tôi làm chệch hướng con dao găm của Phan.
Xem nào! Gì thế? Mày không thể cứu bạn thuở nhỏ của mày như này được!
Sự khác biệt giữa tầm đánh vũ khí của bọn tôi không là vấn đề gì to tát trước những đòn tấn công dồn dập của cô ta. Tôi nghĩ nó cũng đáng mong đợi từ một người có kỹ năng [Dagger] rank A.
Tôi sẽ bị đẩy lùi nếu cứ thế này. Khi vung rìu bằng tay này, tôi dùng tay kia để thi triển [Purple Lightning] vào cô ta. Tầm của nó rất ngắn — chỉ ba mét — nhưng thế là quá đỉ khi cận chiến.
"Ha... Ngươi!"
Tôi đã hụt, thật đáng tiếc, nhưng mặt cô ta nhăn lại ngay khi thấy kỹ năng của tôi.
"Ngươi có thể dùng kỹ năng hệ lôi? Chết tiệt!"
"Rõ như ban ngày là cô sợ sét."
"Ngươi làm ta bực rồi đấy! Nhưng-!"
Cô ta tỏ ra bình tĩnh, như thể nói rằng "ngươi tấn không không là vấn đề khi mà đánh hụt". Thực ra tôi có chút ức chế vì không đánh trúng cô ta. Cô ta di chuyển rất nhanh nhẹn, thêm nữa là cô ta có thể đoán được tôi sắp làm gì bằng cách nhìn vào mắt tôi.
"Ra vậy. Ngươi không thể tấn công từ khoảng cách này, nhỉ?"
"…Hay lắm."
Cô ta nói đúng rồi. Cô ta giờ cách tôi hơn ba mét.
"Ahaha. Bạn của ngươi có vẻ cũng đang gặp khó khăn."
Cô ta đang nói về Layla-san và Phoenix. Đối thủ của Layla-san liên tục bắn mớ lông cháy bừng bừng vào cô từ trên cao và cô ấy đang bị kẹt. Cô ấy có thể dễ dàng né chúng nhưng mỗi lần cô ấy nhảy lên để vã lại con phượng hoàng thì nó lại bay lên cao nữa.
Cô ấy không tốt trong khoản chống lại mấy thứ bay bay. Tôi muốn đổi đối thủ, nhưng bọn chúng lại không. Tôi chắc rằng bây giờ chúng đã biết về phong cách chiến đấu của bọn tôi.
"Layla-san, đừng nhảy lên. Cứ tập trung né đám lông vũ đó đi."
"Hiểu rồi."
Tôi không thể chuyển kỹ năng cho con phượng hoàng nếu nó ở quá cao. Và kỹ năng tôi sẽ chuyển cho nó là [Trọng lượng + 30kg]. 30kg là khá nặng. Nó chắc chắn không phải giống chim lớn nên tôi nghĩ thêm ngần ấy trọng lượng sẽ gây không ít vấn đề cho con chim. Lượng LP cần chỉ khoảng 1000 nên tôi làm ngay mà không suy tính gì cả.
"… ..!"
Con Phượng hoàng đang bay đều đặn trên không trung bỗng nhiên đập cánh một cách tuyệt vọng và bắt đầu rơi xuống.
"Cái gì!? Mày đang làm gì thế, Phoenix?!"
"Cô không thể đổ lỗi cho nó được. Ai cũng sẽ mất thăng bằng nếu tăng cân đột ngột thôi."
Tôi phớt lờ Phan, người không hiểu chuyện gì đã xảy ra, và ra hiệu cho Layla-san.
"Cơ hội đến kìa."
"Mày không thoát được đâu con trai!"
Con phượng hoàng rơi xuống, nhưng ngược lại là Layla-san đang bay lên. Với một cú móc từ dưới lên, cơ thể của Phoenix nổ tung.
"Cô ta đúng là một con quái vật..."
Đến Phan cũng bị sốc trước [Magic Fists] của Layla-san. Môi cô ta đang giật giật. Tôi lén bắn [Stone Bullet] vào chân cô ta.
"Hm?!"
Owo, suýt nữa thì trúng. Nhưng nó đã khiến cô ta bị mất thăng bằng, đó là cơ hội của tôi. Mở lòng bàn tay, tôi tiếp cận cô ta.
"Cô đã để mình bị sốc rồi kìa."
"Ta nói rồi. Ta đã nhìn thấy giới hạn kỹ năng của ngươi."
Cô ta lùi lại một khoảng rất xa, vượt ra ngoài phạm vi của [Purple Lighting]. Một biện pháp hợp lý - đó là nếu tôi định sử dụng [Purple Lighting]. Tuy nhiên thứ mà tôi có lại là thứ tôi tạo ra bằng cách dùng [Magic Fusion] để dung hợp [Water Ball] với [Purple Lighting]. Do đó nó có thể bắn được xa hơn. Phan há hốc mồm, cô ta chưa tính đến nước đi này. Tuy nhiên cô ta đã gần như không tránh được-- không, tôi đã bắn sượt qua cô ta.
"Uuhhh .. aaaaah…"
Khuôn mặt cô ta biến dạng trong khi cô ta hét lên trong đau đớn. Sượt qua mà đã hiệu quả đến thế này rồi. Nếu mà tôi thực sự bắn trúng thì cô ta sẽ gục ngay sau một đòn mất.
"Haa... đ*t m*. Khi còn là một đứa trẻ, một tia sét đã đánh trúng… chết tiệt… ký ức lúc trước..."
"Nghỉ một chút đi nào."
Layla-san đánh vào lưng cô ta, và khuôn mặt cô ta trông thật thảm hoạ, nó trở nên nhăn nhó bởi đau đớn và sợ hãi.
"Đ-Đợi đã."
"Xin lỗi vì chuyện này."
Phan hét lên khi bị giáng một đòn cực mạnh vào người. Cơ thể cô ta co rúm lại, nước dãi chảy ra. Đúng thế, không đời nào cô ta có thể chịu được cú đó.
Đợi cái đã, giờ không phải lúc quan tâm đến khuôn mặt méo mó của Phan. Tôi nhanh chóng chạy lại và lấy con dao găm của Phan. Con báo đã quay lại và chuẩn bị trốn thoát. Tôi ném con dao thẳng vào đùi con báo. Tôi đã ném trúng nó, không lệch một cm nào - chủ yếu là vì tôi ném đúng lúc nó đang đứng yên, ngay trước khi nó chuẩn bị chạy đi. Con báo nằm gục trên mái. Tôi có kỹ năng [Throwing C] mà, các bạn biết đấy. Emma ngã ra và lăn xuống mái. Tôi chạy đến đỡ cô ấy và ôm cô ấy vào lòng.
"Hmmm… Noir…"
Đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi tên mình xuất hiện trong giấc ngủ của cô ấy.
Cô ấy không có vết thương ngoài da nào nên tôi nghĩ tốt nhất là nên để cô ấy ngủ thêm một chút. Tôi nhẹ nhàng đưa cô ấy xuống mái nhà. Layla-san trói chặt Phan đang bất tỉnh bằng một sợi dây. Thực tế là nó quá chặt nên tôi không nghĩ cô ta có thể thoát ra được
Tôi đặt Emma xuống cạnh Amr-san, người vẫn còn bất tỉnh trước khi thảo luận về bước tiếp theo của chúng tôi.