Sau khi đánh bại con ogre xấu xí, tôi quay trở lại chỗ tấm biển.
Nếu chỉ có nó không xuất hiện, tôi đã có thể vượt qua chỗ này một cách an toàn...hoặc do tôi ngây thơ nghĩ vậy.
"Nó lại đóng vào."
Cái bức tường mới mở ra một lúc trước đây thôi giờ đã khép lại mà không để hở dù chỉ là một kẽ hở nhỏ, nó lại biến thành ngõ cụt.
Tấm biển vẫn còn đó, vì thế tôi nghĩ là tôi phải chọn đúng nút.
"Nhìn lên trên. Chọn đúng và chỉ dẫn sẽ mở ra cho bạn. Tuy nhiên, nếu chọn sai, đau khổ sẽ đến với bạn. Hãy để chúng tôi phá vỡ ánh sáng trên nó 【Pear, Lime, Cod】."
Trái cây và cá không có điểm gì chung. Chúng có màu tương tự nhau nhưng điều đó đã được xác nhận là sai.
Trong trường hợp này, tôi nên tìm ở đâu?
Sau đó, tôi chuyển sự chú ý của mình đến từng từ một. Trong các câu đố như vậy, chữ in hoa có thể là chìa khóa.
(P)ear, (L)ime, (C)od.
PLM... Yup, nó không có nghĩa gì cả.
"Đợi đã nào, đây là..."
Nếu những chữ cái đầu tiên không dùng được thì ngược lại, và khi tôi xem thử, hóa ra đó thực sự là tên của màu sắc.
Pea(R), Lim(E), Co(D).
Nói cách khác, làm cho một người liên tưởng đến đáp án bằng màu sắc chung của các gợi ý là một cú lừa. Chính những từ ngữ vốn đã là gợi ý rồi.
Tất nhiên, suy luận của tôi cũng có thể sai, vì vậy tôi đã rất lo lắng khi bắn [Stone Bullet] vào nút màu đỏ.
Với âm thanh rầm rầm, bức tường tách ra hai bên trái và phải một lần nữa... Âu zè, không có gì xuất hiện nữa!
Tôi cẩn trọng đi qua bức tường, dường như không có bẫy.
Tiến qua con đường thẳng trong khi cảnh giác với quái vật, tôi đến khu vực nơi lối đi chia về làm ba phía.
Nhưng điều thu hút sự chú ý của tôi hơn cả là lại có ba người đang đứng cãi nhau ở chỗ đoạn đường chia ra. Lắng nghe một cách cẩn thận, có vẻ như họ đang cãi nhau về hướng đi?
Tôi nên nói như thế nào nhỉ, nó quá bất thường.
Tôi cảm thấy nghi ngờ và sử dụng thẩm định. Tôi lặng lẽ tiếp cận họ và cố gắng đọc thông tin của họ.
…Tôi thấy... không gì cả.
Cũng giống như với Toramaru nên có thể có những người mà tôi không thể thẩm định được.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi hỏi Great Sage một câu hỏi. Tại sao có những người tôi không thể kiểm tra được với [Appraisal Eye].
'Những người sở hữu kĩ năng [Concealment] có khả năng vô hiệu hóa các hiệu ứng của [Appraisal Eye] hoặc các ma cụ dùng để thẩm định.'
Tôi lại càng nghi ngờ hơn. Tôi có nên lấy nó trong tương lai không?
Dù sao, tôi sẽ cố gắng trò chuyện từ khoảng cách mà tôi sẽ có thể đối phó với tình huống ngay cả khi bên kia chuyển sang tấn công tôi.
"Chào."
"Ồ, một nhà thám hiểm mê cung!"
"Này anh bạn, xin hãy lắng nghe câu chuyện của chúng tôi."
"Này bạn, hãy nghe tôi nói."
"Đợi đó đã, đừng đến gần tôi hơn."
Khi tôi nhấn mạnh lời canh báo, họ thể hiện những biểu cảm bối rối nhưng dù sao họ cũng dừng đến gần tôi..
Có vẻ như tôi có thể trò chuyện với họ. Nhưng vẫn còn quá sớm để thư giãn. Tôi không thể loại bỏ khả năng họ chỉ chờ tôi mất cảnh giác và sau đó lén đâm tôi.
"Các bạn đang làm gì ở đây."
"Chúng tôi là một nhóm các mạo hiểm giả. Tuy nhiên, chúng tôi đang do dự nên chọn đường nào trong số ngã rẽ này."
Một anh chàng đẹp trai trả lời, tôi tiếp tục với câu hỏi của mình.
"Đây là dungeon bí mật, phải không? Câu thần chú để có thể vào, có ai biết không?"
Tất cả họ đột nhiên đứng hình trong chốc lát. Tuy nhiên, người có bộ râu rậm và người phụ nữ bắt đầu cười ngay sau đó.
"Có thứ đó à, chúng ta đã quên nó rồi ahahahahaha."
"Đúng vậy, trí nhớ của chúng ta không được tốt lắm."
"Thế cơ à…"
"Quan trọng hơn, chàng trai, chúng ta quyết định chia ra từ đây."
"Vâng?"
"Chỉ có cách đó thôi. Chúng tôi không thể đi đến cùng một ý kiến."
Có vẻ như mỗi người trong số họ sẽ đi theo con đường mà họ tin là ổn.
Quên câu thần chú cũng là một lời nói dối, họ không hề biết nó ngay từ đầu. Thú thật, có vẻ an toàn khi nghĩ rằng họ là những con quái vật sống trên tầng này... hoặc cái gì đó tương tự thế.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, người đàn ông có râu nói.
"Chúng tôi không phải quái vật đâu. Đừng lo lắng về điều đó. Chà, dù sao đi nữa, tôi muốn đi cùng cậu. Tôi là Hack, luôn hướng về một cuộc sống an toàn, không rủi ro, tôi là hạng nhất. Vì thế, cần phải có sự dũng cảm và chịu đựng lớn để đạt được mục tiêu."
"Tôi là Ack, một người đàn ông yêu mạo hiểm. Bạn sẽ phải đối mặt với những khó khăn có thể khiên bạn mất mạng nếu bạn kém may mắn, nhưng bạn sẽ luôn hướng tới mục tiêu thông qua con đường ngắn nhất."
"Tôi là Uck, một người phụ nữ cuồng tiền tài. Trước hết, tôi không có hứng thú với mục tiêu. Quan trọng là kho báu."
Hack, Ack, Uck, tên của họ quá là uể oải. Nhưng tốt nhất đừng hét lên như thế.
Sau khi thực hiện những lời tự giới thiệu như là bắt buộc đó, mỗi người trong số họ tiến đến một lối vào khác nhau và đang vẫy gọi tôi.
"Êiii anh bạn, đến đây. Hãy chọn con đường an toàn với tôi."
"Heeyyy, đi con đường thú vị này với tôi nào!"
"Nào, hãy cùng tôi tìm kiếm kho báu."
Aah, điều này có lẽ giống như mấy cái nút lúc trước. Họ không phải là những cái nút đấy chứ?
Nhưng lần này không có tấm biển chỉ dẫn kèm với gợi ý. Vậy là nó có thể được ẩn dấu trong lời nói của họ.
Hack là lựa chọn an toàn nhưng sự kiên trì là cần thiết để chạm đến mục tiêu.
Ack đi một con đường nguy hiểm nhưng khoảng cách lại là ngắn nhất.
Uck coi trọng kho báu hơn cả và thậm chí không quan tâm đến mục tiêu.
Có vẻ không sao khi nghĩ rằng mục tiêu ở đây là cầu thang dẫn lên tầng 9.
"Ai là người đúng đây?"
"Tôi nè! Tôi!"
"Rõ ràng là tôi!"
"Tôi là đồng đội tốt nhất!"
Vâng, vâng, tôi là một thằng ngốc khi hỏi họ như vậy. Đã đến nước này rồi thì chỉ còn cách là chọn theo trực giác mà thôi.
Tôi muốn ưu tiên tối đa để sống sót, vậy loại trừ Ack. Còn lại Hack hoặc kho báu của Uck.
Nếu tôi theo Uck tôi có thể tìm thấy được một vài kho báu, nhưng không tìm cầu thang xuống tầng 9 lại là một vấn đề.
Sau một hồi đo dự, cuối cùng tôi quyết định đi cùng Hack. Tôi thích sự ưu tiên của anh ấy cho sự an toàn.
"Hãy đối xử tốt với tôi, Hack-san."
"Wahaha, cảm ơn vì đã chọn tôi."
"Tôi muốn xác nhận lại một chút thôi, nhưng chúng ta đang tìm cầu thang, phải không?"
"Yup, đi nào."
"Tôi sẽ đi cùng với anh."
Trong khi giả vờ rằng tôi tin tưởng anh ta, tôi đi sau anh ta một bước. Bởi vì cái kịch bản mà anh ta có là một con quái vật nguy hiểm vẫn khó có thể loại bỏ.
Chúng tôi cẩn thận tiến qua lối đi. Cấu trúc của mọi thứ xung quanh vẫn giữ nguyên và không có quái vật xuất hiện.
Điều đó rất đáng mừng, nhưng đúng như dự đoán, sau khi đi bộ được một tiếng tôi đã thấy mệt.
Đó là sự mệt mỏi về tinh thần hơn là thể chất. Cho dù bao nhiêu thời gian trôi qua, mọi thứ vẫn như hoàn toàn không có thay đổi gì cả.
"Hack-san, anh có nghĩ rằng nó mất hơi nhiều thời gian không?"
"Chắc không phải đâu."
"Đúng vậy. Hai giờ đã trôi qua nhưng có vẻ như nó vẫn sẽ cần thêm một lúc nữa."
"Cậu bắt đầu mất bình tĩnh mới chỉ sau hai giờ? Cậu không có kiên nhẫn."
Nhìn anh ấy vừa đi cười wahaha tôi lặng lẽ tự nghĩ. Tôi đã chọn nhầm người để đi cùng?
Tuy nhiên, đây chắc chắn là một con đường an toàn vì vậy tôi sẽ kiên trì và đi theo.
Ba tiếng đồng hồ nữa lại trôi qua.
"Hack-san! Quá dài rồi! Không biết đến khi nào chúng ta sẽ tìm thấy cầu thang nếu cứ tiếp diễn như thế này!"
"Nhìn đi, cậu có thể ngừng than vãn được không? Đây là con đường an toàn nhất rồi. Chỉ năm hoặc sáu giờ đã là gì? Cậu nên sẵn sàng trong năm hoặc sáu ngày đi."
"Eeeeeeh..."
Chỉ cần tiến qua con đường không thay đổi gì này mà không trò chuyện gì để khuấy động bầu không khí đã là một nỗi đau đớn khủng khiếp rồi. Trên hết, Hack-san có vẻ không giống một đối tượng có thể nói chuyện được.
Ngay cả khi tôi cố gắng nói chuyện với anh ta, anh ta cũng chỉ trả lời yea.
"Nếu cậu thực sự không thích nó thì tôi sẽ không ngăn cậu. Cậu có thể chọn một con đường khác. Nhưng sẽ không dễ để quay lại lối vào con đường chúng ta đã đi đâu. Vì chúng ta đã đi bộ được vài giờ rồi."
Tôi nhìn chằm chằm vào Hack-san, người đang có nụ cười xấu xa trên khuôn mặt.
Nếu tôi tiếp tục đi theo người này, cuối cùng tôi cũng sẽ đến chỗ cầu thang. Nhưng nó có thể mất năm hoặc thậm chí là năm mươi ngày.
Ngay cả khi không có rủi ro, cái gì cũng phải có giới hạn của nó.
"Thôi nào, bỏ cuộc đi và theo tôi nào."
"Tôi không nghĩ rằng tôi có thể đi với một người chế giễu người khác."
"Cậu sẽ quay trởởở lạiiii ááá? Sau khi đi xaaaa như vậy? Cậu mất trí thật rồi."
Liếc mắt nhìn Hack-san một cái, người đang định lên lớp tôi, tôi sử dụng một kỹ năng. Thời gian đã trôi qua khá lâu kể từ lần sử dụng cuối cùng nên tôi tạo một cái hố trên sàn với [Dungeon Portal].
"...cái gì đó?"
Với Hack-san, người đang ngây người ra, tôi lên mặt chơi lại anh ta.
"Ý anh là cáiiiii nàyyyyy hả? Đâyyy là một kĩ năng ma thuật cho phép tôi quay trở lại rấtttt chi là nhanh ~, gúttttt baiiiii ~."
Sau khi cũng làm một khuôn mặt tự mãn, tôi nhảy vào cái hố.
Khung cảnh hoàn toàn thay đổi, và tôi hít thở không khí trong lành của khu rừng.
Tôi không đến tầng 1 mà đến tầng 7. Một trong những lý do là nó gần tầng 8 hơn.
Và một điều nữa là tôi muốn được Dori-chan giúp hồi phục.