Ra ngoài vào ban đêm rất nguy hiểm vì vậy chúng tôi phải qua đêm tại căn biệt thự. Chúng tôi định rời đi khi trời sáng, nhưng lại không thể dắt theo bọn cướp bởi chúng quá đông. Thay vào đó, chúng tôi trói bọn cướp vào cột và dẫn theo con tin.
Di chuyển xuống núi khá khó khắn do có quái vật tấn công, nhưng chúng tôi đã xuống núi an toàn. Khi về đến ngôi làng, cuối cùng chúng tôi cũng đã có thể thư giãn.
"Làm tốt lắm, mọi người! Chúng ta về đến làng rồi đây."
"Noir-sama, có gì đó sai sai."
Cháu gái của tù trưởng đang hướng mắt về phía cổng làng. Sai là sai thế nào được?
"Thường thì sẽ có người đứng ngoài lối vào."
"Có lẽ nó đã quay lại."
Magic Eater. Nó có khả năng đang ở trong làng nên chúng tôi để những người không có khả năng chiến đấu ở ngoài.
"Hãy ở lại đây. Chúng tôi sẽ vào kiểm tra trong làng trước."
Khi đã chắc chắn, ngay lúc chúng tôi bước vào, chúng tôi thấy con Magic Eater, đang chuẩn bị xiên nhau với Toramaru ở giữa làng. Không có ai ở quanh nên dân làng đã phải sơ tán. Tuy nhiên, có gì đó kì lạ...
"Con Magic Eater trông có vẻ sắp toang..."
"Ahuh."
Cơ thể nó đầy những vết cắt và bị bẩn như kiểu đã bị quật lên quật xuống rất nhiều lần. Tuy vậy, Toramaru không bị thương nhiều lắm. Ông ấy hẳn đã bán hành cho con Magic Eater với một sức mạnh áp đảo.
"Oh. Đến đúng lúc đấy, Noir."
"Toramaru, xin lỗi đã để ông đợi lâu."
"Vẫn ổn thôi. Chuyện của cậu sao rồi?"
"Đừng lo, chúng tôi đã giải cứu tất cả mọi người."
"Tôi cũng không mong đợi gì hơn thế từ bạn của tôi. Nhưng mà, còn thứ này thì..."
Nước dãi chảy xuống từ miệng trên bụng của Magic Eater. Không phải là nó đói, mà là vì nó đang đau.
"Tôi đã xé nát nó khi nó quay lại. Kể cả nó có kháng sát thương vật lý, trông không giống như nó không hề nhận phải sát thương. Tôi đã lên kế hoạch đánh bại nó trong một trận chiến
Có lẽ nó đã nhận được vài... à không, hàng trăm cú đánh từ Toramaru, người có cơ thể khá cứng cáp. Tôi có vẻ như đang tiếc thương cho cái thứ đó.
"Tôi đã nghĩ về nó suốt đêm. Nó mạnh hơn bằng cách nuốt ma thuật. Vì vậy, chúng ta chỉ cần sử dụng các đòn tấn công vật lý, thứ mà nó không nuốt được."
"Có vẻ như ông đã nghĩ đúng."
Nhưng việc này chỉ khả thi với Toramaru cùng cơ thể dẻo dai và thể lực phi thường.
"Nhưng tôi không thể thực hiện đòn kết liễu."
"Chúng tôi sẽ giúp."
"Trong tình thế này, tôi cần ông lẻn ra sau nó. Có vẻ như nó không thích bị đánh vào miệng. Nó khá thông minh. Mỗi lần tôi đi chuyển, nó lại hướng miệng ra sau lưng."
Miệng xuất hiện khắp cơ thể của nó khi nó dùng [Magic Devour]. Tôi đoán nó không như vậy, cái miệng duy nhất không thu lại được đi chuyển vòng ra sau như một phương án cuối cùng. Thật đáng để thử.
Chỉ có Toramaru và tôi đối mặt với nó lần này. Những phát bắn của Luna-san sẽ dễ dàng bị hấp thụ, làm vậy chỉ khiến tạo thêm khó khăn cho chúng tôi trong khi vũ khí của Emma cần một khoảng cách gần hơn để có thể tấn công.
Tôi lẻn ra phía sau con Magic Eater một cách chậm rãi. Thử thách bây giờ mới thực sự bắt đầu. Nó đang đối mặt với Toramaru trong khi chú ý tôi phía sau.
Toramaru và tôi giao tiếp bằng mắt. Ông ấy sẽ lao vào phía trước, trong khi tôi lao vào từ đằng sau. Ông ấy nhắm vào bụng nó bằng mớ móng vuốt mạnh mẽ của mình, nhưng sau đó thì... Thật luôn! Đúng như những gì ông ấy đã nói!
Tại cái khoảnh khắc mà móng vuốt của Toramaru đáng lẽ đã cào trúng bụng con quái, nó đã biến mất, sau đó xuất hiện trở lại ở phía sau.
Tôi nghĩ con Magic Eater chỉ nên di chuyển nó ra sau lưng khi nó quá lớn.
Với thanh kiếm trên tay, tôi cắt phăng cái lưỡi tím trong miệng nó.
"Gfyuuu.....?!"
Nó kêu lên một tiếng ngắn và kỳ quái trước khi rơi xuống đất, nó hoàn toàn bất động. Tôi khá ngạc nhiên khi một sinh vật có thể hấp thụ ma thuật và còn trụ được dưới những đợt tấn công chết chóc của Toramaru.
"Nó thật yếu ớt nếu cậu nắm được điểm yếu của nó."
Oh, tôi đã tăng một vài level. Những thứ ta cho đi thường trở nên tốt đẹp vào thời khắc cuối cùng.
"Tôi đã đúng. WEHEHEHEHEHE. Nó khiến tôi muốn hét lên vì sướng."
Toramaru là một người vô cùng sáng suốt, đó là kinh nghiệm mà ông có được. Nó trông có thể bất khả chiến bại nhưng miễn là nó là một sinh vật sống, kiểu gì nó cũng có một điểm yếu chí tử. Kế hoạch duy nhất trong đầu tôi là chỉnh sửa kỹ năng [Magic Devour] của nó. Cuộc chiến này đã dạy tôi một bài học.
Ngôi làng trở nên sôi động và lễ hội bắt đầu tổ chức ngay khi chúng tôi báo cho cho trưởng làng và dẫn con tin vào.
"Tôi không biết cảm ơn mọi người thế nào cho đủ."
"Ông nội…"
Đôi mắt họ rưng rưng. Hẳn là hai ông cháu nhớ nhau rất nhiều. Một bữa tiệc được tổ chức để ăn mừng sự thất bại của bọn cướp và chúng tôi cũng được mời. Nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi phải từ chối lòng thành của họ. Chúng tôi phải báo cáo lại về cho Guild ngay lập tức và yêu cầu binh lính giam những tên cướp mà chúng tôi đã bắt được.
"Khi đã ổn định mọi chuyện, hãy ghé thăm chúng tôi nhé. Chúng tôi sẽ đợi!"
"Tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu. Chúc may mắn cho những nỗ lực của cậu, Noir-san!"
Trưởng làng và Goodman tiễn chúng tôi đi khi chúng tôi quay trở lại thị trấn của mình.
Cưỡi trên lưng Toramaru, tôi ngại ngùng hỏi mọi người.
"Tớ đã làm tốt công việc của mình như một trưởng nhóm chưa?"
"Chắc chắc cậu đã làm rất tốt!" Emma nói.
"Sự phán đoán và kĩ năng của cậu rất đáng nể. Chuyến đi này đã phát huy những điểm mạnh của cậu, tôi nghĩ vậy." Luna-san nói thêm.
"Trở thành một trưởng nhóm có thể phù hợp với cậu đấy!"
Cảm ơn thế giới. Có lẽ nó không hoàn hảo lắm nhưng tôi sẽ cho nó một điểm đạt.
◇ ◆ ◇
Sáng hôm sau, chúng tôi đến Guild để nộp báo cáo của chúng tôi. Khá là thú vị khi thấy Laura-san cười rạng rỡ, nhảy lên trong niềm vui sướng.
"Tôi không mong đợi gì hơn nữa! Tôi biết là cậu sẽ làm được."
"Chúng tôi cũng đã giết được Magic Eater. Tuy nó khá khó khăn và kinh khủng, những chúng tôi lại không thu thập được bất cứ thứ gì từ nó."
"Wow, bất ngờ thật! Cậu trở thành con át chủ bài của Odin được rồi đấy. Giờ chỉ cần cậu làm chồng tôi, mọi thứ sẽ còn tuyệt hơn nữa. Dù sao, dẹp mấy trò đùa qua một bên. Đầu tiên, hãy gọi binh lính đến bắt giữ bọn cướp lại. Với việc hoàn thành nhiệm vụ này, bảo đảm cậu sẽ được thăng lên Hạng C."
"Chúc mừng nha!" Laura-san vừa nói vừa kéo mọi người trong Guild đến chúc mừng tôi.
Tôi thực sự vui mừng. Bây giờ tôi cuối cùng cũng có thể bước vào Núi Kho Báu. Tuy nhiên, Emma có vẻ không mừng lắm.
"Đợi đã! Còn tôi thì sao?"
"Cô vẫn là Hạng D"
"Hả!? Cô đừng làm trò ngớ ngẩn đó chỉ vì tôi là đối thủ của cô."
"Tôi không làm gì sai cả. Noir-san đã gia nhập trước cô và đã làm nhiều nhiệm vụ hơn."
Laura-san đã nói ra nó.... Emma cũng có thời gian rảnh khi không làm nhiệm vụ, nhưng cô ấy không nên đi quá xa. Một đến hai nhiệm vụ là đủ để cô ấy thăng hạng.
"Được rồi. Tôi sẽ đi tìm vài con quái vật."
Sau khi vừa về đến Guild sau một chặng đường dài thì Emma lại đi ra ngoài để tiêu diệt quái vật. Cô ấy thật năng động.
Emma nói rằng cô ấy sẽ ổn thôi nên chúng tôi tách ra và đi về nhà. Tôi định về nhà và làm một giấc nhưng tôi khó có thể nghỉ ngơi. Vì vẫn còn trong kìa nghỉ nên tôi đi chơi cùng gia đình. Vài nhà hàng mới mở gần đây phục vụ thức ăn khá ngon nên chúng tôi đã ghé vào thử. Món bọ cạp chiên có vẻ kì lạ nhưng thực sự là nó rất ngon và cho tôi khá nhiều LP. Tôi thấy khá ngạc nhiên.
Tối hôm đó, Emma đến gặp tôi thông báo chuyện cô ấy đã được thăng lên Rank C, vì vậy tôi mời cô ấy ăn tối cùng.
"Chị no quá nên không đi được nữa rồi. Cho chị ngủ cùng em tối nay nha, Alice!" Emma nói.
"Nếu mà chị hứa sẽ không lẻn qua giường của Onii-sama."
"Chị sẽ không làm như vậy đâu. Em nghĩ chị là ai vậy."
"Một người khát máu... à không, một người thèm khát Onii-sama, có lẽ vậy." [
"Này, Noir. Cậu nghĩ Alice-chan có ghét tớ không?"
Emma trông như sắp khóc đến nơi rồi. Tôi phải an ủi cô ấy và giải thích rằng đó chỉ là trò đùa của Alice. Em gái tôi đôi khi lại nói những thứ kì lạ.
Dù sao đi nữa, giờ tôi đang ở trên giường và suy nghĩ về tương lai trước lúc ngủ. Tôi vẫn còn thời gian trước hạn chót của kỳ thi và cả cuộc thi giữa Laura và Sara.
Tôi không hề muốn chiến đấu với con rồng mà không có sự chuẩn bị kĩ lưỡng nào. Chắc chắn nó sẽ mạnh hơn các kẻ địch mà tôi đã gặp trước đây. Tốt nhất là tôi cần lên kế hoạch cẩn thận để tăng tỉ lệ chiến thắng.
Đó là một trong những kế hoạch yêu thích của tôi. Tôi có một chút thất vọng khi biết chúng tôi phù hợp hơn với cách chiến đấu này. Dùng sự can đảm hoặc đánh cược vào một thứ gì đó không phải là kiểu của tôi.
Là một trưởng nhóm, dù sao đi nữa, việc quan trọng nhất là không để thành viên trong nhóm hi sinh. Đó là những gì tôi tin và tôi sẽ tiếp tục làm như thế trong các nhiệm vụ của chúng tôi trong tương lai.
Brocon cựk nặnk