Tôi đã giết được con rồng hung dữ với sự trợ giúp của Luna-san và Emaa. Sau đó chúng tôi đã đứng top trong kì thi ở Học viện Anh hùng. Trên hết, chúng tôi đã được miễn hoàn toàn lớp phụ đạo mùa hè.
Từng ngày nhẹ nhàng trôi qua, và bây giờ - kỳ nghỉ hè đã đến!
"Noir! Dậy đi con êi! Trời đã sáng rồi đấy!"
Buổi sáng đầu tiên của mùa hè. Tôi có thể nghe thấy cha tôi, người đến gọi tôi dậy, và em gái tôi nói chuyện ngay bên ngoài cửa phòng tôi
"Cha à, kì nghỉ hè của Onii-sama chỉ vừa mới bắt đầu hôm nay. Hãy để anh ấy nghỉ thêm một chút."
"Ồ, vậy à? Nhưng ta muốn nhìn thấy khuôn mặt của Noir trước khi ra ngoài."
"Làm ơn. Để anh ấy nghỉ đi."
"Được rồi. Nếu con cứ khăng khăng như thế."
Có thể nói rằng cha tôi đã khá thất vọng. Tôi còn buồn ngủ nhưng vẫn quyết định bước ra khỏi phòng.
"Chào buổi sáng, cha, Alice."
"Ôi, Noir! Chào buổi sáng, con trai của ta."
"Đây là cái ôm buổi sáng dành cho anh, Onii-sama."
Alice nhanh chóng nhảy vào vòng tay tôi, cọ má vào ngực tôi. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu em ấy. Mái tóc của em ấy được chăm sóc tỉ mỉ, mượt mà. Tôi đã nhận được LP từ việc này, đây là một việc tốt.
"Tình cảm anh em tốt đẹp đấy."
Bố tôi dang rộng hai tay ra, sẵn sàng ôm lấy chúng tôi, nhưng Alice đã giơ tay lên và ngăn ông lại.
"Bây giờ là thời gian của bọn con."
"Khi nào thì thời gian của ta sẽ đến?"
Alice dịu dàng mỉm cười, nhưng lại không trả lời. Trông cha tôi có vẻ nuối tiếc, và tôi phải cố nhịn cười.
"Ahh, cái tuổi nổi loạn. Thậm chí không ai nói gì về trò đùa sáng sớm của ta."
"Nó quá cứng ngắc để đùa về một thứ gì đó vào buổi sáng. Cha nên thử bình tĩnh hơn lần sau."
"Ta sẽ ghi nhớ điều đó."
Ông ấy dường như đang nghiêm túc nghĩ về một trò đùa mới. Tôi đi xuống phòng khách và chào mẹ tôi với Toramaru.
"Chào buổi sáng, Noir. Kì nghỉ hè bắt đầu từ hôm nay phải không?"
"Vâng. Nhưng con sẽ cố không uể oải quá nhiều."
"Hmm. Đó là một tinh thần tuyệt vời. Hãy cùng nhau làm gì đó trong kì nghỉ của con nào."
"Cũng nên."
Tôi đã có kế hoạch vào mùa hè này, mặc dù không được chi tiết cho lắm. Đó là chinh phục tầng 8 của dungeon và tiếp tục thực hiện một số nhiệm vụ. Tôi sẽ tập trung vào hai cái này trước. Tuy nhiên, đó là kỳ nghỉ hè quý giá của tôi. Làm tất cả công việc mà không chơi nghe có vẻ hơi thảm.
"Đi du lịch thì thế nào?"
"Một chuyến đi du lịch, hử? Nghe hay đấy."
Lời đề nghị của Alice làm tôi khá là phấn khích. Tôi được nghỉ trong hai tháng, vì vậy tôi có thể đi ra khỏi thị trấn một chút. Tôi cũng muốn mời Emma đi cùng.
"Con sẽ làm viêc ở nhà ngày hôm nay. Mọi người có thể đi chơi."
"Cảm ơn. Ta sẽ chơi hết sức mình hôm nay!"
"Xin lỗi vì những rắc rối. Mẹ cũng đi đây!"
"Em cũng đi, Onii-sama."
Tôi ra ngoài với Toramaru để tiễn họ và quay vào trong nhà rồi bắt đầu dọn dẹp. Tôi bắt lấy cây chổi trong khi Toramaru đang bắt vài con chuột.
"Họ đã ở đây từ khi tôi còn rất nhỏ."
"Chúng ta không thể làm gì với nó à? Ngôi nhà này khá cũ rồi."
"Xây một cái mới có vẻ tốt."
Tôi đã tiết kiệm được một số tiền. Tôi muốn tiết kiệm thêm nữa để tôi có thể xây một ngôi nhà mới. Đó sẽ là một trong những mục tiêu của tôi trong mùa hè này.
Sau khi hoàn thành hết việc nhà, tôi bắt đầu chuẩn bị ra ngoài. Tôi đã có kế hoạch đi đến hội cùng với Emma.
"Ông có muốn đến không, Toramaru?"
"Tôi rất vui vì được mời, nhưng tôi còn phải trông coi nhà nữa. Tuy nhiên, nếu nó không phiền thì tôi sẽ đến."
"Nó hoàn toàn ổn. Được thôi. Cảm ơn. Gặp lại sau!"
Khi Toramaru đứng ở sân trước, bạn có thể thấy ông ấy qua hàng rào ngay cả khi đứng từ con đường bên ngoài. Có lẽ không có nhiều tên trộm dám lẻn vào nhà tôi khi nhìn thấy ông ấy.
Tôi tìm đường đến chỗ hẹn của bọn tôi. Tôi thấy Emma mặc bộ đồ mà cô ấy vẫn hay mặc; một con đường với những hàng cây được trồng đều đặn ở hai bên. Trông cô ấy có vẻ chán nản. Emma, người luôn kuôn tràn đầy năng lượng, giờ lại có một biểu cảm ảm đạm với đôi mắt rũ xuống.
"Chào, Emma. Trông cậu có vẻ buồn."
"Ồ, tớ đã không thấy cậu đến. Xin lỗi."
"Không, không sao đâu. Tớ chỉ vừa mới đến đây. Dù sao, cậu nhìn không được tốt lắm. Cậu có ổn không?"
"T-Tớ ổn mà. Không có gì đâu... thật đấy."
Cô ấy không nói thật. Tôi tò mò muốn biết. Rõ ràng có điều gì đó đang làm cô ấy buồn phiền nhưng tôi đã kiềm chế không nhắc lại về vấn đề này thêm nữa. Tôi quyết định đợi cho đến khi cô ấy tự đến nói với mình, và chúng tôi lên đường đi tới hội.
"Noir, cậu đã nghe gì về Phantom chưa?"
"Không chắc. Tớ không nhớ rõ lắm."
"Hắn ta là một tên trộm hay gây rắc rối trong khu phố gần đây. Hắn ta khá khét tiếng."
"À, đúng rồi. Tớ nghĩ tớ đã nghe nói về hắn ta. Tên chỉ đánh cắp từ quý tộc, phải không?"
"Đúng vậy, chính hắn! Vậy về Phantom..."
Emma đột nhiên dừng lại, loay quay những ngón tay trông có vẻ do dự về điều gì đó. Tôi định nói với cô ấy rằng cô ấy có thể nói với tôi về bất cứ điều gì, nhưng trước khi tôi làm vậy, cô ấy lắc đầu, rồi mỉm cười một cách ngọt ngào.
"Không có gì đâu! Dù sao, nếu như cậu rảnh, cậu có muốn cùng tớ đến một bữa tiệc vào cuối tuần này không? Thật đấy, tớ năn nỉ cậu!"
"Đó là một bữa tiệc dành cho quý tộc, phải không?"
Thành thật mà nói, tôi không quan tâm cho lắm. Gia đình của Emma là những nam tước được các quý tộc khác thừa nhận từ thời xa xưa. Nhưng nhà Stalgia thì không. Có rất nhiều người đã không coi các nam tước là quý tộc thực sự. Họ hiếm khi được mời đến các bữa tiệc, và nếu họ được mời, họ chỉ nhận được sự chế giễu.
"Tớ phải nhảy ở đó. Nếu tớ không cùng ai theo, tớ sẽ nhảy với một chàng trai khác. Nếu phải nhảy, tớ thà nhảy với cậu còn hơn."
"Tớ không nhảy tốt lắm."
"Tớ cũng không giỏi lắm. Nhưng điều quan trọng là cậu biết cách đặt trái tim mình vào đó."
Được rồi. Tớ sẽ dành ra chút thời gian."
"Cảm ơn cậu~! Tớ thực sự yêu phần đó của cậu."
Cô ấy ôm lấy tôi một lúc lâu. Cảm ơn vì chỗ LP tôi vừa kiếm được.
Chúng tôi đến Odin. Một nhà thám hiểm kỳ cựu nhìn thấy chúng tôi và bắt đầu nói chuyện với các tân binh.
"Các cậu nên nhớ những khuôn mặt đó. Họ mới gia nhập gần đây, nhưng đã leo đến rank C."
"Trông họ không được mạnh lắm."
"Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. À đúng rồi. Họ thậm chí đã hạ gục một con rồng mấy hôm trước đấy."
"Một con rồng?! Người dễ thương như cô ấy ư?"
"Dừng lại đi, đừng nhìn vào khuôn mặt và bộ ngực của cô ấy. Tốt hơn hết là cậu đừng động tay vào cô ấy, Noir sẽ giết cậu đấy."
"Eeekk!"
Họ dường như đang nói về một cái gì đó khá quan ngại.
"Cậu có thực sự giết chết đối thủ của mình không?" Emma hỏi, cười toe toét.
"Mọi người nói rằng tớ trông giống như một người thậm chí không thể làm hại được một con ruồi."
Dù sao, bỏ mấy trò đùa qua một bên. Có một cái gì đó rất nặng nề trong bầu không khí ở hội. Tôi đoán là nó có liên quan đến Laura-san, người không cảm thấy muốn làm việc gì cả và đang nằm dài trên bàn.
"Xin chào. Có chuyện gì à?"
"Giọng nói đó... Noir? Đúng thế, có chuyện rất tệ đã xảy ra."
Cô ấy nắm lấy tay tôi, đôi mắt như sắp khóc và áp sát má vào nó.
"Được rồi. Dừng lại ngay đó." Emma nói, buộc chúng tôi phải tách ra.
"Cô muốn gì? Tôi cảm thấy rất chán đời. Làm ơn đừng cản đường."
"Vậy tại sao cô lại thấy chán?"
"À thì, tôi đã bị đánh cắp mất một thứ gì đó. Một cái gì đó rất quan trọng."
Laura-san cắn môi dưới, rất bực bội, rồi tiếp tục.
"Một tên trộm đã vào nhà tôi."
"Rất tiếc khi nghe vậy. Hắn ta có ăn cắp tiền của cô hay gì không?"
"Không, một xu cũng không. Thay vào đó, hắn lấy đồ lót của tôi."
"Đ-Đồ lót?!"
"Tệ hơn nữa là hắn ta chỉ lấy những món yêu thích của tôi và những cái mang lại may mắn mà tôi chỉ mặc vào những ngày rất đặc biệt! Những cái không quá hấp dẫn thì hắn ta lại không lấy... Haaa... Tôi chỉ muốn chết quách đi cho rồi."
Cô gục xuống bàn và không di chuyển. Hẳn phải là một trong những tên trộm đồ lót. Phụ nữ thà bị đánh cắp tiền còn hơn đồ lót, tôi nghĩ vậy.
Emma cười thầm, trông rất thích thú. Laura-san dường như biết được điều đó.
"Cô đang cười gì vậy, Emma-san?" Laura hỏi, tức tối.
"Không có gì~. Bọn trộm đã đánh cắp đồ lót may mắn của cô, huh? Tôi rất tiếc khi nghe điều đó." Emma nói thẳng.
"Tôi chắc chắn cô không có vẻ gì là tiếc cho tôi cả."
"Tôi rất tiếc. Khi. Nghe vậy."
"Tốt thôi. Tôi sẽ không phục vụ cô ngày hôm nay."
"Cứ làm việc của cô đi."
"Không."
Cô trở nên bướng bỉnh, ngôn từ trở nên chua chát. Emma, như không hề sẵn sàng để thua cuộc, nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra lối vào.
"Chờ đã! Tôi không hề nói là tôi sẽ không tiếp đãi Noir-san đâu!"
"Ahahaha. Chúng tôi bây giờ sẽ đi chơi ở đâu đó~. Hiện tại chúng tôi cũng đang trong kì nghỉ nữa."
"Ồ, thế à?! Trong trường hợp này thì…"
"Thôi nào, Laura-chan. Làm ơn làm công việc của mình đi."
Những mạo hiểm giả đang xếp hàng, cầu xin cô ấy. Có vẻ như cô ấy chưa hoàn thành bất cứ việc gì trong ngày hôm nay. Laura-san không thể nói không với họ.
"Tốt thôi! Tôi thề một khi tôi đã kết hôn, tôi sẽ nghỉ việc làm nhân viên tiếp tân!"
Trên đường trở ra, một ý nghĩ thoáng qua tâm trí tôi. Có lẽ nào Phantom đã lấy trộm đồ lót của cô ấy? Tôi lắc đầu. Không, hắn chỉ nhắm vào quý tộc mà thôi.
"Được rồi. Chúng ta chia tay ở đây vậy."
"Huh? Chúng ta không đi đâu nữa à?"
"Tớ cần phải suy nghĩ một số việc."
"Cậu có thể tâm sự với tớ bất cứ lúc nào."
"Ehehe... cậu thật ngọt ngào, Noir. Nếu tớ thực sự cần giúp đỡ, tớ sẽ nói cho cậu biết. Tạm biệt nha!"
Tôi đã không mong đợi chúng tôi chia tay sớm như vậy. Ngày vẫn còn dài. Tôi đoán tôi sẽ đến thăm sư phụ hoặc Luna-san.