“Kyaaa!”
Đột nhiên, Bash nghe thấy tiếng hét chói tai của phụ nữ.
Hướng theo nơi phát ra tiếng vọng, anh nhìn thấy một phụ nữ người Lùn đang hét to hết cỡ, mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào sân đấu.
Dựa trên trực giác nhạy bén với đống kinh nghiệm dày dặn, người Anh hùng lập tức nhận ra rằng cô ta hét lên không phải do sợ hãi hay gì tương tự cả bởi vì trên khuôn mặt cổ đang hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
Không thể phủ nhận được rằng là cô ta đang hét lên vì niềm hứng khởi.
Trên sân của đấu trường, trận chiến tiếp theo đã sớm bắt đầu.
Một lần nữa, hai tên Orc khác lại giao chiến với nhau.
Trận solo lần này cỏ vẻ căng thẳng hơn lần trước.
Mặc dù đây vẫn chỉ là một vở diễn, với không mục đích chiến thắng hay chết chóc gì cả, nhưng dường như nó thú vị hơn trận trước.
Một trong hai gã đàn ông, vũ khí đang cầm trên tay, có vẻ khá tài lanh trong việc tránh đòn trong gang tấc và còn đang nhập vai hết sức mình.
Đối với bất cứ ai ngoài gã da xanh ra, cảnh tượng này thực sự giống như một màn đấu súng tay đôi nảy lửa.
Tiếp tục dõi theo trận chiến, Bash không khỏi cảm thấy phong tác chiến đấu của tên kia rất đỗi quen thuộc.
“Kyaaa! Anh ấy ngầu quá!”
“Hãy đem em đi! Hãy đem em đi bằng đôi tay săn chắc của anh!”
Nhưng điều tên simp gái thực sự quan tâm là tiếng reo hò của các cô gái người Lùn.
Có vẻ như gã cầm khiên đó khá nổi tiếng.
Có người phụ nữ thậm chí còn muốn gã đó “bắt cô ấy đi”.
Đó là ao ước mà gã trai tân này mong muốn được nghe ít nhất một lần trong đời.
Chưa kể người phụ nữ đang reo hò kia nhìn cũng không quá tệ.
“Ồ, hình như những tên Orc can trường kia rất được phái nữ người Lùn ưa chuộng nhỉ?”
“Có vẻ đúng là vậy rồi.”
“Ngài này, có lẽ nếu ngài cho những người phụ nữ đấy thấy ngài mạnh mẽ đến thế nào, chắc kèo họ sẽ phải lòng ngài đấy! Hiện tại thì ta chỉ cần tìm ra cách tốt nhất để thực hiện điều đó…”
“Ừ…”
Quả thật, những gã Orc cường tráng đều rất được phái nữ người Lùn ưa chuộng.
Hay nói theo cách khác, nếu Bash có thể phô diễn sức mạnh của mình, điều đó sẽ làm tăng độ tình cảm của anh với những người bạn đời tiềm năng trong danh sách của mình.
Bash là Anh hùng Orc.
Xét về sức mạnh, chắc kèo rằng anh trên cơ tất cả.
Việc mất đi zin của tên trai tân này trong đường tình duyên đang ở ngay trước mắt.
Cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy tia sáng nơi cuối đường hầm.
“Anh bạn đang nói đến nhóm người hâm mộ đó sao? Ờm, khoan đã, anh bạn là Orc, đúng không?”
Một gã say rượu ngồi bên trái Bash lên tiếng khi hắn nghiêng người về phía trước.
Khuôn mặt gã đỏ bừng. Hai tay đôi bên cầm một chiếc cốc và dưới chân thì có một thùng rượu nhỏ đặt ở đấy.
Ai cũng có thể thấy rõ là hắn ta đã say khướt rồi.
“Hic, anh bạn đúng là một Orc! Nghe này, bạn tui, tui hiểu là anh rất muốn một người phụ nữ… Nhưng thật không may, điều đó chỉ là vô ích! Vô ích, vô ích, vô ích! Nó chỉ phí thời gian!”
“Phí thời gian ư?! Ngài ấy thực sự, thực sự rất mạnh đấy! Ngài ấy mạnh đến mức có thể đánh bại bất cứ gã nào ở dưới đó bằng một tay bị trói chặt sau lưng! Những cô gái kia sẽ phải quỳ xuống van xin hãy chiếm họ đi!”
“Cô nương nghĩ vậy ư, không đâu, cô sai rồi. Những người hâm mộ đó chỉ muốn thấy bọn đàn ông đánh nhau mà thôi. Họ không cổ vũ vì say mê tên Orc ở dưới đó và muốn ngủ với hắn. Họ chỉ cổ vũ cho màn hành động! Cho trận đấu! Họ say mê bạo lực!”
“Mu… thì ra là vậy…”
Và cứ như thế, đường hầm lại tối sầm lại.
Nản lòng, vẻ mặt của Bash hiện lên hai chữ buồn bã, nhưng gã người Lùn vẫn tiếp tục lảm nhảm như thể không có chuyện gì.
“Nếu anh bạn thực sự muốn có một người phụ nữ, anh phải đến Lễ hội Vũ trang!”
“… rồi để làm gì?”
“Để rồi chiến thắng! Người chiến thắng trong giải đấu đó sẽ có được đặc quyền được thực hiện bất kỳ điều ước mà mình mong muốn!”
“Bất cứ điều ước nào…!?”
Theo lời giải thích của gã người Lùn thì nó là như thế này:
Lễ hội Vũ trang là lễ hội lớn nhất của tộc người Lùn, do chính vua người Lùn tổ chức.
Mô tả này giống hệt như những gì cô thiếu nữ kia đã kể với Bash ngày hôm qua.
Nhưng cổ đã bỏ qua sự thật hiển nhiên rằng người chiến thắng giải đấu sẽ được thực hiện bất kỳ mong muốn nào, thông qua chính thẩm quyền của nhà Vua.
Tất nhiên, nó chỉ nằm trong phạm vi khả năng của nhà Vua, nhưng nó đã khá là rộng rồi.
Như trong trường hợp Quỷ Chiến Tranh Doradoradobanga.
Khi giành được chiến thắng trong giải đấu đầu tiên, ông ta đã ước được đến vực Dobanga và trở thành chúa tể nơi này.
Trong chiến thắng tiếp theo, ông mong muốn có nhiều của cải hơn mức mình có thể tiêu xài.
Sau đó, ông muốn trở thành một nhà quý tộc.
Và trong lần cuối cùng, ông ước mình được cưới con gái của Vua người Lùn.
Và như vậy, chỉ bằng sức mạnh vũ khí, một kẻ nghèo khổ không làm được trò trống gì khác ngoài chiến đấu ra đã có được mọi thứ mà bản thân mong muốn.
“Thì ra là vậy! Chỉ cần thắng là có thể ước có vợ rồi!”
Bash liếc nhìn Zell.
Hãy chiến thắng và đạt được bất cứ điều gì bạn ước muốn.
Và theo như những ước nguyện Doradoradobanga, việc có vợ là điều nằm trong phạm vi.
Một sự sắp đặt hoàn hảo cho Bash.
“Em hiểu rồi! Vậy đây hẳn là điều Breeze đang nói đến!’
“Ồ! Tất nhiên rồi! Ah, tôi thật không thể cảm tạ cậu ấy đủ vì vậy mất!”
Sự thật là Breeze không hề đề cập đến bất cứ điều gì cụ thể cả.
Tuy nhiên, Bash và Zell vẫn vô cùng biết ơn cậu trong lòng.
Họ chắc chắn rằng cậu ấy đã tiên đoán trước được tình huống này và đã chỉ dẫn hai người đến đây.
Là một người có hiểu biết sâu rộng, cậu ta xứng đáng với danh hiệu “Trăn Trối”.
“À, vậy là anh bạn muốn tham gia lễ hội ư? Thật tuyệt vời! Nhưng … hầu hết những thợ rèn danh tiếng trong thị trấn này đều đã tìm được cho mình một chiến binh rồi. Thật đáng tiếc…”
Tất nhiên, nếu ai đó muốn tham gia giải đấu, họ cần phải có một người thợ rèn hợp tác cùng.
“Ngài ơi! Đúng rồi!”
“…Ah!”
Tên Orc và nàng Tinh Linh đi đến cùng một suy nghĩ.
Họ nhớ lại về cô thiếu nữ mà họ đã gặp ngày hôm trước.
Sau khi xem qua những điều vừa biết, họ đã cùng đi đến một điều.
“Chúng ta không thể ngồi chờ được. Hãy đi ngay luôn nào!”
Zell lao đi với tốc độ chóng mặt.
Đôi cánh của cô dần trở nên phai nhạt khi cổ lao đi, chỉ để lại cơn gió mát đằng sau.
Bash bám theo sau, những bước chân của anh tạo ra những làn sóng làm chấn động cả vào không khí.
Những cú chấn động ấy khiến những kẻ say rượu xung quanh hất bay đi, nhưng họ chỉ cười rồi ngã lăn ra đất.