Vòng loại của Lễ hội Vũ trang được tổ chức và tiến hành một cách nghiêm ngặt, đúng với tính cách tỉ mỉ đặc trưng của người Lùn.
Mỗi thí sinh tham gia được cấp cho một mã số.
Việc ghép cặp trong những trận đấu đầu tiên này là ngẫu nhiên – hai con số sẽ được rút ra và hai đấu sĩ nắm giữ con số đó sẽ phải đối đầu với nhau.
Người chiến thắng sẽ tiếp tục đấu với người chiến thắng khác ở nhánh đấu bên cạnh.
Những thí sinh tham gia bắt buộc phải thi đấu hai trận mỗi ngày và lễ hội sẽ tiếp diễn cho đến khi chỉ còn lại một chiến binh duy nhất.
Tất cả mọi người đều có thể tham gia cho đến khi tìm được 64 thí sinh xuất sắc nhất.
Trong một số trường hợp, nếu số lượng thí sinh tiếp tục tăng lên, không hồi kết, sẽ làm lễ hội phải kéo dài trong nhiều tháng liền.
Lễ hội Vũ trang năm nay đã thu hút được số lượng thí sinh tham dự đông đảo chưa từng thấy.
Và cứ thế, lễ hội đã diễn ra liên tục trong nhiều ngày.
“Người chiến thắng, số 566!”
Bash đã có những tiến triển tốt ở vòng loại.
Sau năm ngày chiến đấu không ngừng nghỉ, anh đã đạt được chuỗi thành tích 10 trận thắng, 0 trận thua.
Anh ta không gặp khó khăn gì trong việc đánh bại đối thủ, nhưng dù sao đó cũng không phải là chiến thắng dễ dàng gì cả.
Lễ hội Vũ trang có những quy tắc rất đặc biệt – có hai điều kiện sẽ dẫn đến thất bại cho người tham gia trong suốt giải đấu.
Đầu tiên là mất ý thức, mất ý chí hoặc mất mạng.
Thứ hai là trang bị không thể sử dụng được nữa.
Nói cách khác, nếu vũ khí hoặc áo giáp của một chiến binh trở nên hỏng hóc do bị hư hại trong trận chiến, bất kể người đó có đánh tiếp được hay không, thì vẫn sẽ bị tuyên bố là người thua cuộc ngay tại chỗ.
Bộ giáp do bàn tay nghiệp dư của Primera chế tạo giòn như thủy tinh theo y như quy chuẩn rèn của người Lùn.
Tuy nó có vẻ không được đúng cho lắm.
Bộ áo giáp sắt bó chặt vào người Bash trông rất dày và nặng, trong khi thanh kiếm anh ta cầm trông giống như một cục kim loại rắn chắc.
Theo như được biết, đây là một bộ giáp được chế tạo ra một cách tinh xảo.
5 ngày trước và cả hôm nay, không có một tí vết trầy xước nào xuất hiện trên bề mặt bóng loáng của nó.
Nhưng thanh kiếm…
Thanh kiếm thì lại là một câu chuyện khác.
Sau mỗi một hoặc hai lần chiến đấu, nó sẽ bị cong và sứt mẻ.
Cho đến nay, mọi đối thủ của anh đều đã bị đánh bại chỉ bằng một đòn, nhưng nếu Bash bị buộc phải giao tranh kéo dài, thì khả năng thất bại là rất cao.
“…”
Anh hùng Orc lặng lẽ nhìn lưỡi kiếm không còn có thể trượt vào vỏ được nữa.
Trên đấu trường, những cuộc chiến khác vẫn đang diễn ra, nhưng gần như không có ai trên khán đài.
Hầu hết người Lùn địa phương sẽ tham gia giải đấu với tư cách là chiến binh hoặc thợ rèn.
Nếu trận đấu đang diễn ra không liên quan đến họ, họ sẽ không bận tâm đến việc có mặt ở đấu trường.
Dù sao, tại sao lại phải lãng phí thời gian quý báu để xem phần trình diễn khi bạn có thể dành thời gian đó để trau dồi kỹ năng hoặc hoàn thiện các trang bị.
Khán giả hiện tại chủ yếu là du khách và những chiến binh đã bị đánh bại.
Xung quanh người Anh hùng, những chiến binh còn lại đang ăn mừng chiến thắng của họ, giơ vũ khí lên và hét lớn cho tất cả những ai nghe thấy, để in sâu sức mạnh của họ vào tâm trí mọi người.
Trong xã hội Orc, niềm hân hoan sau một chiến thắng đầy nhọc nhằn là một trong những khía cạnh thú vị nhất của cuộc chiến.
Tuy nhiên, điều này chỉ đúng nếu cuộc chiến diễn ra một cách công bằng .
Sẽ là vô cùng thiếu tôn trọng - đối với bản thân anh, đối thủ của anh, và toàn thể loài Orc, nếu anh khoe mẽ ngay lúc này, khi mà người Anh hùng đã dễ dàng giành chiến thắng trong các trận đấu của mình.
Đó là cách sống của loài Orc.
Vì vậy, Bash không có ý định tận hưởng vinh quang sau khi đánh bại một kẻ thù có trình độ kém hơn mình.
Mục đích của anh khi tham gia giải đấu không phải là để thể hiện sức mạnh, mà là để giành chiến thắng và sau đó là lấy một người vợ.
Không cần phải làm bất cứ điều gì thừa thãi.
Tuy nhiên, Bash vẫn giơ lưỡi kiếm lên, hướng thẳng về phía bầu trời rộng lớn.
Primera đang có mặt ở khán phòng.
Đây không phải là lời hồi đáp đối với đám đông mà là lời hồi đáp chỉ riêng cho mình cô ấy.
Cô người Lùn trẻ tuổi trước đó đã yêu cầu anh ta cho cô xem thanh kiếm sau mỗi trận chiến, để cô có thể xác định tình trạng của nó.
Khi nhìn thấy thanh kiếm cong và cạnh bị sứt mẻ, cô nhăn mặt và cắn môi vì nỗi thất vọng.
Lần này, thanh kiếm của cô cũng không thể chống chọi được với sự khắc nghiệt của trận chiến.
Không hề mảy may để ý đến sự thất vọng của Primera, Bash, sau khi đã hoàn thành các trận đấu bắt buộc trong ngày, đã rời khỏi đấu trường và quay trở lại phòng chờ.
“Và tôi nói, “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao! Nếu không thì coi chừng tao sẽ thổi bay mày”… Nhưng có năm tên Orge khổng lồ đang vây quanh tôi. Dù tôi có mạnh đến đâu, tôi cũng không thể nào thoát khỏi đó nguyên vẹn được. Tôi nghĩ là tôi xong đời rồi. Nhưng ngay lúc tôi mất hết hy vọng, tôi thấy một tên ngốc nghếch vụng bay vụt qua tầm nhìn của tôi! Có ai ở đây từng thấy một tên Orge bay không? Ừ, tôi cũng chưa từng thấy… cho đến ngày hôm đó! Và đoán xem ai đang đứng đó, giơ nắm đấm lên không trung? Tất nhiên là người sếo đáng kính của tôi, Bash, người mà tôi kính trọng và ngưỡng mộ hết mực!”
“Umu.”
Zell, như thường lệ, đang khoe khoang khi Bash bước vào phòng.
“Ah! Thật trùng hợp, ngài ấy đến rồi! Chào mừng ngài trở lại! Trận đấu của ngài thế nào? Ồ, tại sao em lại phải hỏi chứ. Rốt cuộc thì ngài vẫn là ngài! Ngài đã đánh bại đối thủ của mình chỉ bằng một đòn duy nhất, tàn nhẫn, tàn bạo và trở về hoàn toàn không hề hấn gì, đúng không? Tất nhiên là ngài vẫn thế rồi. Dù sao thì, amazing good job! Ồ, em đã chuẩn bị một số đồ uống cho ngài đây. Làm ơn, hãy uống một ly! Ngài có muốn được mát-xa vai không?”
“Ừm.”
Chiếc ghế mà Bash chọn ngồi vào được bọc bằng những chiếc đệm mềm mại, sang trọng, và có một cốc bia lạnh trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Người Anh Hùng làm theo lời cô nang Tinh Linh chỉ bảo – anh ngồi xuống, dồn trọng lượng cơ thể lên đệm, cầm lấy một chiếc cốc và uống cạn chỉ trong một hơi.
Ngay lập tức, Zell bay lên vai anh và bắt đầu xoa bóp.
Ngay cả vậy, Bash thậm chí còn không cảm thấy nhột, ngay cả khi Zell đặt toàn bộ sức lực của mình vào đôi bàn tay nhỏ bé của mình, tuy vậy bụi tiên rơi xuống từ cơ thể của Tinh Linh nữ đã phần nào làm giảm bớt sự cứng nhắc ở các khớp xương của anh.
“Ồ, ừm, ngài Bash à?”
Một trong những chiến binh đã lắng nghe câu chuyện của Zell tiến đến chỗ Anh hùng.
Được trang bị một bộ giáp làm bằng thép thép đầy đơn sơ, không có tí hoa văn nào và đeo một thanh kiếm rộng ở thắt lưng, cậu ta là một trong những chiến binh mặc trang bị khiêm tốn nhất trong phòng chờ.
Cơ thể cậu ta được bao phủ bởi những lớp vảy tròn nhỏ và đôi mắt to, đồng tử thì thẳng đứng – một thanh niên thuộc tộc Thằn lằn.