“…Có chuyện gì sao?”
“Thật vinh dự khi được gặp ngài! Tôi tên là Tydonile, chiến binh của Bộ tộc Thằn lằn Sông Piles!”
"Hiểu rồi."
Người Anh hùng không thể gợi nhớ được khuôn mặt cũng như tên của cậu ta.
Nhưng nhìn vào thái độ tích cực của Tydonile, có vẻ như cậu ta không phải là kẻ thù trước đây.
“Tôi có biết cậu không?”
Bash, nghĩ rằng sẽ thật thô lỗ khi phớt lờ một người có thể từng quen biết, cố gắng tìm hiểu thêm trước khi thật sự lờ đi tên Thằn lằn nhân này, và rồi cậu kia vui vẻ gật đầu.
“Dạ đúng là có ạ! Ngài đã cứu mạng tôi khi tôi mới được sinh ra. Đó là trong Trận chiến sông Piles.”
“À, trận chiến đó. Tôi nhớ rất rõ.”
Trận chiến sông Piles – một cuộc chiến đã để lại ấn tượng sâu sắc trong người Anh hùng Orc.
Mọi chuyện bắt đầu khi một đội quân Succubus thấy họ đã bị cô lập hoàn toàn sau khi thất thủ trước chiến thuật của Quân đội Elf.
Các Elf tấn công Succubus không ngừng nghỉ, cùng với sự phối hợp với bọn người Lùn trong nỗ lực tiêu diệt hoàn toàn chúng.
Bản năng của Succubus là xuyên phá và rút lui, ngay cả khi phải chấp nhận hy sinh một số ít mạng sống.
Tuy nhiên, họ vẫn dứt khoát, quyết tâm chiến đấu đến cùng.
Vì họ không còn lựa chọn nào khác…
…Vì một ngôi làng nhỏ của người Thằn lằn nhân ở ven sông nằm gần đó và sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo nếu quân Liên minh không bị ngăn chặn ở đấy.
Những người đàn ông và phụ nữ khỏe mạnh trong làng đều đã rời đi. Chỉ còn lại những đứa trẻ, người bệnh và người già.
Không muốn bỏ mặc những người không có khả năng chiến đấu để rồi phải chịu số phận còn tệ hơn cả cái chết, đoàn quân Succubus đã thực hiện pha giao đấu cuối cùng.
May mắn cho họ, một sứ giả đã được phái đi ngay trước khi quân Elf và người Lùn bao vây ngôi làng, và lời cứu trợ đó đã đến tay Bash kịp thời.
Khi người Anh hùng cũng đến được ngôi làng, thì hầu hết các Succubus đã chết, nhà cửa của tộc Thằn lằn thì bị cướp bóc và rà soát, và bản thân bọn người Thằn lằn cũng bị trói xích lại.
Ngay sau khi đánh giá được tình hình, gã Orc lao thẳng vào cuộc chiến, giải cứu những người còn sống sót của nhóm Succubus và các tù nhân.
Quả thực có rất nhiều đứa trẻ trong số những người bị bắt – Tydonile hẳn là một trong số đó.
“Đúng vậy. Nếu không có ngài, Ngài Bash, tôi có thể đang chiến đấu trên chính đấu trường này với tư cách là một nô lệ thay vì một người tự do ngày hôm nay… Không, tôi thậm chí có thể không còn sống nữa…”
"Tôi hiểu rồi."
Cảnh tượng mà anh nhìn thấy khi đến làng Thằn lằn nhân ngày hôm đó sẽ mãi mãi được khắc ghi trong tâm trí Bash…
…cảnh tượng đó…
…là làn da được phô ra cùng với đó bộ ngực nở nang của Succubus đang bị thương… (TN: má nó cái hồi tưởng thú vị thật)
“Tôi nghe nói rằng một gã Orc can trường đã đến tham dự giải đấu năm nay.Vì tò mò nên tôi không thể không tìm hiểu về danh tính của anh ta. Và đó là lúc người bạn đồng hành Tinh Linh của ngài nói với tôi rằng đó là chính ngài, Ngài Bash! Tôi vô cùng vinh dự khi gặp được vị cứu tinh của cuộc đời mình, thưa ngài!”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ bên ngoài lối vào phòng chờ.
“Tiếp theo, số 409!”
Quay về phía phát ra âm thanh, Tydonile giơ tay lên xác nhận.
“Ồ, là tôi đấy.”
Khi cậu ta bắt đầu rời đi, cậu đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn Bash.
“Thưa ngài… Tôi không có ý vô lễ, nhưng liệu có thể… cho tôi có thể bắt tay ngài được không?”
"Đương nhiên rồi."
“Thật không thể tin được! Lòng bàn tay thật rắn chắc và quyền năng như vậy! Những cái ngón tay thật to lớn làm sao! Ôi, tôi khao khát trở thành một người giống như ngài. Tôi sẽ cống hiến hết mình để trở thành một chiến binh rắn rỏi, thưa ngài!”
Với câu nói cuối cùng đó, cậu thanh niên chạy nhanh ra đấu trường.
“Thật là một chàng trai tốt bụng. Vậy là cậu ấy đang luyện tập để trở thành một chiến binh mạnh mẽ, phải không? Chọn ngài làm thần tượng của mình… thật là một quyết định sáng suốt!"
Zell, người đang lơ lửng ngay bên cạnh đầu Bash, gật đầu hài lòng.
“Vậy, thưa ngài, tiếp theo là sẽ gì đây? Ngài đã hoàn thành hai trận đấu chính của mình rồi. Ngài có định tham gia trận thứ ba không?”
“Không. Kiếm của tôi… hiện không ổn lắm. Hôm nay chúng ta hãy tạm nghỉ ngơi vậy.”
Ngay khi Bash thốt ra những lời đó, anh đột nhiên bị bao vây bởi những người đàn ông cơ bắp, môi họ mím chặt với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Con người, Quái thú, người Lùn… tất cả đều thô ráp, hung dữ và mang nhiều vết sẹo chiến tích.
“Các người muốn gì?”
Tất nhiên là họ muốn đánh nhau, anh chàng nghĩ.
Nhưng ngay cả khi biết câu trả lời của họ sẽ như thế nào, Bash vẫn hỏi để chắc chắn hơn.
Khi nghĩ về điều đó, anh ấy đã bị vướng vào rất nhiều rắc rối kỳ lạ kể từ khi đến Vực Dobanga.
Mấy ngày nay, bất cứ khi nào anh ấy đến quán bar, tất cả những chú Lùn trông có vẻ vạm vỡ sẽ giẫm qua nhau để cố gắng chạy đến lối ra, hét lên những điều như "rút lui!" và "chết tiệt, chạy đi!" và "vợ tôi đang đợi tôi ở nhà, xin lỗi các anh em, tôi phải đi đây!".
Kể cả khi anh không chủ động tìm đến một cuộc ẩu đả thì điều đó vẫn thật phiền hà, ngay cả với một Orc điềm tĩnh và ngay thẳng như Bash.
Anh nghĩ rằng chiến binh người Lùn sẽ nóng máu hơn, nhưng sự thật lại khiến anh thất vọng.
Tuy nhiên, lúc này họ đang ở trong phòng chờ của đấu trường.
Các cuộc ẩu đả giữa những thí sinh bên ngoài khuôn viên đấu trường, bên ngoài các trận đấu chính thức đều bị nghiêm cấm.
Họ sẽ phải rời đi trước khi bị tước quyền thi đấu…
“Bash! Anh hùng của tộc Orc!”
Một người Lùn đứng đầu nhóm hét lên.
Mắt Bash nheo lại đầy mong đợi.
“Ngài có thể…”
Người anh hùng căng thẳng, chuẩn bị tinh thần cho một cuộc tấn công bất ngờ sắp xảy ra.
“Ngài có thể…cho tôi bắt tay được không!”
“Có đúng là Ngài đã đánh bại con rồng trong trận chiến quyết định ở Cao nguyên Lemium không? Làm ơn, hãy kể cho tôi nghe về điều đó!”
“Ngài có thể vui lòng xem thanh kiếm mà tôi đã làm không? Làm ơn? Và nếu có thể, hãy cho tôi biết cảm nhận thật sự của Ngài về nó…”
Nhóm đàn ông bắt đầu ngọ nguậy như những đứa trẻ rụt rè khi mỗi người đều cầu xin Người hùng Orc.
“Vâng, vâng, ngài ấy rất tuyệt vời, vâng, vâng… còn giờ tất cả các người, xếp hàng mau! Ngài Bash không có cả ngày đâu!”
Ngay khi những mệnh lệnh đó thốt ra từ miệng Zell, những chiến binh lực lưỡng, những kẻ trong mọi hoàn cảnh khác sẽ sống mái để giành lấy thứ chúng muốn, đã vội vã tạo thành một hàng đôi ngay ngắn trước mặt người Anh hùng.
“…”