Trans: DemonRaven
Ngục giam nằm ở dưới sâu doanh trại hiệp sĩ.
Cho đến ba năm trước,đây là một nơi tiêu điều, u ám, nơi mà giam giữ và tra tấn các tù nhân chiến tranh.
Vào cuối thời chiến, nơi đây vô cùng bẩn thiểu, đầy rẩy bệnh tật lây nhiễm đến nỗi Houston thậm chí từ chối bước vào bên trong ngay cả khi có lệnh.
Ngày nay, nơi này đã được dọn dẹp và được sử dụng như là một nơi tập trung giam giữ các tội phạm nhỏ lẻ.
Có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của chanh tươi trong không khí.
“Đủ rồi! Hãy nói lý do mà ngươi đến đây! Mục tiêu của ngươi là gì? Tại sao ngươi băng qua khu rừng? Ngươi đến Krassel làm gì? Ngươi có mối quan hệ gì với Faerie?!”
Ngay khi bước xuống cầu thang dẫn đến phòng giam, Houston có thể nghe thấy giọng Judith vọng qua bức tường đá.
Với cách cô thể hiện bản thân, không ai có thể đoán rằng cô mới chỉ là một tân binh hiệp sĩ.
Không có Orc nào không phản ứng lại lời hăm dọa.
Họ cực kì không thích bị coi thường- chưa kể đến đó là từ một phụ nữ Con người.
Nói qua thì phải nói lại, không chỉ riêng mình Orc. Nhiều người đàn ông không làm gì xấu cũng sẽ từ chối trả lời vì lòng kiêu hãnh của họ- họ sẽ không chấp nhận việc bị một người phụ nữ xúc phạm.
Houston vừa nghĩ vừa cười khổ.
Chẳng bao lâu nữa, tên Orc kia sẽ bùng nổ sự tức giận và nói điều đó gì như: “Nếu mày muốn nói chuyện, thì nói với nắm đấm tao nè!”
Và nếu điều đó xảy ra, vậy từ ban đầu giao tiếp với Orc để làm gì?
Thông tin cấp thấp là thông tin cấp cao nhất mà một Orc có thể thốt ra.
“Mục đích chuyến đi của tôi là công việc riêng tư. Có thể tóm gọn là tìm kiếm một thứ gì đó. Tôi băng qua rừng vì như vậy nhanh hơn. Tôi đến nơi này, Krassel, vì tôi nghĩ điều mà tôi tìm kiếm có thể ở đây. Nữ Faerie là một người bạn cũ. Cô ấy biết lý do tôi đi du ngoạn và giúp đỡ tôi.”
Tuy nhiên, những gì anh nghe thấy là một câu trả lời chắc chắn, quả quyết và lịch sự.
“Hở…” Houston thở chậm rãi.
Những Orc trẻ tuổi nóng nảy là những kẻ dễ bị kích động nhất- điều đó cũng có nghĩa là hầu hết những tên Orc phạm tội là những kẻ trẻ tuổi và nóng nảy.
Tuy nhiên, các chiến binh Orc lão luyện đích thực, sẽ không để tâm đến những lời hăm dọa.
Đối với họ, so với âm thanh ồn ào địa ngục của chiến trường, lời đe dọa ở thời bình chẳng khác gì trò chuyện thông thường.
Câu hỏi đặt ra là…
Tại sao một tên Orc thiện chiến như vậy lại ở đây, rời khỏi quê hương và tìm kiếm thứ gì đó...?
“Ngươi tìm kiếm thứ gì hả? Tại sao ngươi lại đi tìm kiếm nó?!”
“Tôi...không nói được.”
“Tại sao không nói được? Ngươi không thấy vô lý hả? Ngươi đang giấu cái mẹ gì đó?!”
Đó có phải là thứ mà ai cũng muốn có- và thậm chí sẽ đánh cắp nếu biết nó tồn tại không?
Hoặc có lẽ là thứ gì đó sẽ gây rắc rối nếu mọi người biết nó bị mất?
Houston nghĩ đến hai khả năng này.
Thời điểm lúc anh với tay nắm tay nắm cửa, đột nhiên anh có một cảm giác cực kì tệ về tình huống này. Ruột anh cồn cào, và mùi chua từ mật xộc thẳng lên cổ.
[Giọng nói này... nó...khá quen thuộc…]
Trực giác của Houston luôn đúng.
Sẽ không nói quá khi nói nhờ bản năng từ cái bụng của anh, đã giúp anh sống sót qua thời chiến.
[Có lẽ...có lẽ mình không nên vào trong đó…]
Trái tim nặng trĩu khi anh suy nghĩ có nên mở cửa hay không, nhưng cuối cùng, lòng trung thành với nghĩa vụ đã chiến thắng trực giác.
Lỡ như có xung đột xảy ra, dù gì đây cũng là thời bình.
Không có vẻ gì như Houston sẽ mất mạng.
Và nếu như anh để Judith mãi như thế, cô ấy sẽ chỉ tiếp tục trò chơi lãng phí thời gian với những câu trả lời vô dụng và những câu không được trả lời thôi.
Houston ghét sự lãng phí.
Hạ quyết tâm, anh mở cửa phòng thẩm vấn
“Judith, bình tĩnh lại. Đừng có làm quá lên, nếu đây trở thành vấn đề ngoại giao, cô sẽ gặp rắc r...ố...i HYAAAAH!!”
Houston vô tình phát ra một tiếng hét the thé và ngớ ngẩn.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, tim anh đập thình thịch và đôi chân gào thét, không đúng, nó xin anh hãy chạy ngay đi.
Tâm trí anh trượt dài về trận chiến mà anh đã chiến đấu, ngay sau khi anh được thăng chức làm Tư lệnh quân đoàn chống Orc.
Họ cứ nghĩ rằng họ sẽ thắng trận chiến đó.
Họ vượt trội hơn quân số kẻ thù và chiến lược là hoàn hảo.
Tuy nhiên, mũi tiến công của Liên minh đã không thể xuyên thủng phòng tuyến của kẻ thù, và quân đội của họ đã bị chia cắt bởi những cú tập sườn sau đó. (Trans: tập sườn, tập hậu)
Khi họ gửi binh lực dự phòng lên tiền tuyến, trụ sở đã bị tấn công.
Khi đó, Houston đã tự hỏi, liệu kẻ thù đã nhìn thấu chiến thuật của họ hay đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nhóm đột kích trụ sở có số lượng ít, nhưng bọn chúng lại là những chiến binh cực kì tinh nhuệ.
Houston không có thể nào quên một tên Orc đặc biệt trong đó- kẻ đã dẫn đầu cuộc đột kích ngày hôm đó, cầm thanh đại kiếm dài và rộng bằng cả đầu Houston.
Cũng chính tên Orc đó đã dễ dàng tước mạng sống của phó chỉ huy- một kiếm sĩ điêu luyện.
Trong khi phó chỉ huy bị xé vụn, Houston chạy nhanh hết mức mà chân anh có thể.
Khi cuối cùng cũng có thể quay trở lại căn cứ, gần như vẫn giữ được cái mạng, anh đã nghĩ, có lẽ, có lẽ rằng toàn bộ chuyện này chỉ là một cơn ác mộng..
Đó là một trải nghiệm đáng sợ.
Nhưng đây không phải là một giấc mơ.
Bởi vì giấc mơ có hồi kết.
Địa ngục thì không.
Sau đó, anh đã chạm trán với tên Orc đó nhiều lần trên chiến trường.
Từ góc nhìn của Houston, tên Orc đó dường như luôn nhắm và cố gắng đoạt mạng anh.
Trên thực tế, đây có lẽ là chính xác những gì Bash đang làm.
Nếu Houston, một vị chỉ huy, bị hạ gục, sẽ là một đòn giáng nghiêm trọng vào tinh thần quân đội Liên minh.
Houston thậm chí chưa bao giờ rút kiếm đối đầu với Orc đó.
Mỗi lần hắn ta xuất hiện, Houston dồn hết sức lực vắt giò lên cổ mà chạy.
Sau nhiều cuộc tấn công, thật là thần kì khi anh vẫn giữ được cái mạng của mình.
Tên Orc đó luôn xuất hiện bất kể chiến trường phe hắn bất lợi như thế nào.
Không cần biết quy mô quân đội lớn cỡ nào, không cần biết đồng minh của họ lớn tới đâu, hắn luôn xuất hiện và chiến đấu như một kẻ điên, cứ như thể hắn không biết “rút lui” nghĩa là gì.
Ngay cả khi Hiền nhân Con người tham chiến, mang theo bầy rồng biến những Daemon và Ogre thành than đen, tên Orc đó vẫn không hề nhùn bước, cầm chặt thanh kiếm và lao vào những sinh vật có vảy kia mà không chần chừ suy nghĩ một giây nào.
Houston thậm chí còn nảy sinh lòng ngưỡng mộ hắn.
Tại một khía cạnh nào đó, anh bắt đầu nghĩ rằng trong số các Orc, những kẻ man rợ, thì
cá thể đặc biệt này rất...đẹp.
Đó là lý do tại sao mà Houston nhớ rất rõ ràng tất cả đặc điểm của cá thể đấy.
Làn da xanh đặc trưng.
Kết cấu cơ thể nhỏ hơn Orc khác nhưng được bao phủ bởi những cơ bắp rắn chắc và cuồn cuộn.
Đôi mắt diều hâu sắc bén.
Mái tóc màu xanh tím đậm.
Thoạt nhìn, hắn trông giống như bất kì Orc nào khác- nhưng không thể lẫn đâu được.
Lần duy nhất Houston đứng gần hắn là buổi kí hiệp ước hòa bình với tộc Orc.
Không, kể cả hồi đó, anh cũng không gần như vậy- anh đứng cách xa cũng phải 20m.
Còn bây giờ, anh cách chỉ có 5m.
Houston đã nằm trong tầm với của hắn.
Tên Orc dường như không có dấu hiệu rút kiếm, nhưng Houston biết…
Anh biết tên Orc này có thể di chuyển như kẻ nhanh nhất tộc Thú nhân. Có thể xé nát giáp đen của người Lùn chỉ bằng tay không.
Anh đã tận mắt chứng kiến- không thể nhầm lẫn được.
Hồi đó, chẳng ai tin anh cả.
Nhưng Houston… Houston biết.
Đó là cách mà cựu Tư lệnh quân chống Orc gặp kết thúc của cuộc đời mình- bị xé xác trong một loạt nấm đấm và thép.
Tên Orc này đã tự tạo cho mình nhiều danh hiệu sau nhiều năm tháng:
Cuồng chiến binh.
Kẻ hủy diệt.
Diệt nhân. (Nhân= người)
Bò điên.
Cơn ác mộng của rừng Wren.
Tai họa xanh.
Sát Long.
Còn nhiều nữa… nhưng tất cả danh hiệu này- đều chỉ mô tả một kẻ duy nhất.
Và ở quốc gia của Orc, quê nhà của hắn, hắn được gọi là:
Bash, Anh hùng Orc.
Đứng ngay đó là cả thể nguy hiểm nhất trong tộc Orc.
_____________________________________________
P/s: Đọc xong chap này, nung nấu ý định sau này có game thực tế ảo sẽ chọn tộc Orc :3