Trans: DemonRaven
Ma thú là loài gây hoại.
Ngay cả khi bị tiêu diệt hoàn toàn, chúng vẫn sẽ quay lại nếu không được kiểm soát, đôi khi, chúng còn phá hoại đồng ruộng và gia súc nữa.
Và nếu số lượng cá thể tăng vượt mức nguồn cung cấp thức ăn tự nhiên có thể duy trì, bọn chúng thậm chí còn tìm kiếm và tấn công con người.
Không có nhiều sự khác biệt giữa dã thú bình thường và ma thú - chỉ có một điểm khác biệt duy nhất: ma thú dường như xuất hiện từ hư vô, tự nhiên hiện hữu thành một loài mà vẫn chưa được nắm rõ vòng đời.
Trong quá thứ, ma thú được phân loại khác. Bất kì sinh vật nào chủ động tấn công con người một cách vô cớ sẽ bị xem là ma thú.
Đó là lý do tại sao lúc trước, trong thời chiến,Orcs, Daemon và nhiều chủng tộc khác mà ngày nay được cho là “văn minh” bị coi là quái vật. Loại kiến thức này có thể thu thập từ các tài liệu cổ của Con người.
Bugbears là một loài ma thú, nhưng với tộc Orcs, bọn chúng chẳng khác gì mấy loài động vật hoang dã.
Thịt ăn không ngon, nhưng được cái to và nhiều, nên chúng là nguồn cung thịt tươi dễ dàng.
Vì vậy, Orcs thường săn bugbears.
Cuộc đi săn thường bắt đầu vào lúc bình minh, ngay trước khi mặt trời mọc.
Thợ săn sẽ trở lại đúng lúc bữa sáng, đem về những miếng bít tết bugbear ngon ngọt để nướng trên đống lửa.
Trong thời chiến, Bash thường xuyên săn bugbears.
“...”
Bash âm thầm dò theo.
Đã một khoảng thời gian dài kể từ khi anh còn đi săn, nhưng bản năng khó bị mai một.
Bugbears rất tinh ranh và hiếm khi để lại dấu vết có thể nhìn thấy.
Tuy nhiên, vẫn có dấu vết để lại, dấu hiệu gần như không thể nhận thấy về sự hiện diện của chúng - đặc biệt là mùi nước dãi của bugbear trên những cái cây gần đó.
Orc có khứu giác đặc thù nhạy bén.
Mũi của họ đặc biệt nhạy cảm với mùi của ma thú.
Họ có thể tìm ra những dấu vết rất nhỏ mà thợ săn Con người không bao giờ có thể phát hiện được.
Khi nói về việc sử dụng khứu giác để truy vết ma thú, người ta nói rằng Orc thậm chí còn giỏi hơn Thú nhân.
Ngược lại, việc dò theo bugbear là gần như không thể nếu không có cái mũi của tộc Orc.
Bọn chúng vô cùng khôn ngoan và cẩn thận đảm bảo che đậy mọi dấu vết về sự hiện diện của chúng.
Và ngay cả khi bạn tìm thấy dấu hiệu nào, đó thường không đáng tin cậy.
Chúng sẽ cố tình đi xung quanh và rời xa khỏi tổ, để lại những dấu chân đánh lạc hướng bất kì kẻ nào mò theo.
“Tôi biết rằng tộc Orc có khứu giác tuyệt vời khi nhắc đến dã thú, nhưng cái này…”
Houston ngạc nhiên trước Bash, người đang lãnh đạm dẫn họ băng qua khu rừng, theo dấu vết của bugbear.
“Không có gì to tát đâu. Không như Thú nhân, chúng tôi dễ bị lừa, anh biết mà.”
“Ha..chà, chà…”
Houston cười khúc khích khi nghe câu trả lời của Bash.
Chắc chắn, Orc có khứu giác tuyệt vời, nhưng điều đó không hoàn toàn đúng.
Bọn họ có thể nhận biết một mùi cụ thể có ở đó hay không, nhưng gặp khó khăn để phân biệt hai mùi hương gần giống nhau.
Lợi dụng điều này, trong thời chiến, Con người đã dụ và dẫn Orc vào các cuộc phục kích chuẩn bị sẵn.
Tất nhiên, chính Houston là người ban đầu đã nghĩ ra chiến lược này và thậm chí từng áp dụng lên Bash để cố gắng bẫy và giết anh.
“Dù sao đi nữa, có vẻ như chúng ta sẽ sớm đến được hang của bugbear thôi.”
Với Bash dẫn đầu, tám người đồng loạt bước đi, không bao gồm Zell, người đang bay.
Houston, Judith, và năm binh lính khác đi theo sau anh.
Những binh sĩ đó đều là phụ tá thân cận của Houston.
Họ đã hành động dưới trướng Tư lệnh ngay cả trước khi có hiệp ước hòa bình, và tất nhiên, đều biết về Bash.
Mặc dù vậy, bọn họ chỉ là những người ở vị trí thấp và không thạo về tộc Orc như Houston.
Chắc chắn, các binh sĩ lúc trước đã nghe về Bash, và thậm chí biết anh là Anh hùng Orc, nhưng họ không nhận thức được tầm quan trọng thực sự của danh hiệu đó.
Tất cả những gì họ biết anh là một Orc tinh anh và cực kì nguy hiểm trước đây đã càn quét cả chiến trường.
Ngay trước khi các binh lính rời krassel, Houston đã cảnh báo họ, “Nghe đây, ta biết anh ta là Orc, nhưng Bash vẫn sẽ có một vị trí chính thức trong tổ đội. Cứ xem anh ấy như là... một đại sứ hay gì đó tương tự vậy. Không cần quá cảnh giác. Vị Orc này sẽ không tấn công chúng ta đâu.”
Tuy nhiên, điều đó không thay đổi được sự thật rằng, Bash vẫn còn là một bí ẩn đối với bọn họ.
Họ vừa quan sát xung quanh vừa để mắt đến Bash.
Thay vì cảm thấy sợ hãi, bọn họ cảm thấy tò mò, tự hỏi tại sao Houston lại ôn hòa với một tên Orc đến vậy.
“Chuyện gì xảy ra với ngài Houston vậy…? Ngài ấy thường khinh thường lũ Orc mà…”
“Anh bạn à, tôi cũng không biết nữa.”
“...Có lẽ có chuyện gì đó xảy ra liên quan đến vị Orc đó trong thời chiến.”
Những người lính thì thầm qua lại với nhau, lý giải cho hành động mới lạ của Houston theo cách riêng của họ.
“Điều gì đó? Điều gì đó nghĩa là gì? Liệu ngài ấy là bạn với anh ta? Một tên Orc?”
“Chà, chúng ta đang nói về ‘Houston đồ tể lợn”, đúng không? tôi không thể đọc được suy nghĩ, nhưng nếu một Tư Lệnh tàn nhẫn nhất là bạn với một Orc, thì việc gì đó đặc biệt chắc chắn đã xảy ra.”
“Ý tui là, cũng có những người tốt giữa Harpies và Lizardmen đúng không. Không có gì lạ khi có một Orc tốt bụng ngoài kia, đúng không?”
“Tôi đoán vậy… Yeah, tên Orc đó có vẻ khác, đúng không nhỉ?”
Những người lính đang dần có thiện cảm về Bash, ngoại trừ một người: Judith.
“...Hmm.”
Cô là người duy nhất vẫn nhìn Bash một cách khinh thường và giữ mắt chằm chằm vào sau đầu anh.
“!”
Bash đột ngột quay lại.
Judith vội vàng cố gắng đảo ánh nhìn, nhưng rồi cô nhận ra cô chẳng có gì phải cảm thấy tội lỗi cả.
Nghĩ rằng cô có thể thua trong trận đấu trí này nếu cô nhìn đi chỗ khác, nữ hiệp sĩ vẫn kiên quyết nhìn thẳng vào Bash.
Bash nhìn thẳng lại Judith, khuôn mặt lạnh không hề toát một tí cảm xúc nào.
Trong một khoảnh khắc, cả hai nhìn sâu vào mắt nhau.
Judtih nheo mắt, nhíu mày, như thể cô đang thách thức anh hùng Orc với một cái nhìn chằm chằm.
Nghĩ rằng nếu cô có bất kì dấu hiệu nào của sự yếu đuối, Bash sẽ nhận ra.
“Huh”.
Nhưng thật bất ngờ, như thể anh nhìn thẳng vào cảm xúc nông cạn của cô, Bash quay mặt đi chỗ khác.
Khi nhìn thẳng lại về phía trước, anh nhếch mép như thể muốn nói, “Thật bất ngờ…”
[Cái gì!?]
Judith đã hiểu.
Cô ấy đang bị đem ra làm trò cười.
Bash chắc hẳn đã nghĩ rằng điều này thật trẻ con và không xứng đáng để mất thời gian.
[Hắn đang giễu cợt mình!]
Dĩ nhiên, Bash không có ý định như vậy.
“Hướng dẫn của Faerie để cuốn hút với con người 101 - cách quyến rũ cho gà mờ”, bài 4 và 5.
Anh đang áp dụng các kĩ năng mới học được: “Ánh mắt quyến rũ” và “Nụ cười bí ẩn”.
Như Zell đã nói, phụ nữ con người dễ động lòng trước cái nhìn của đàn ông.
Họ đặc biệt yếu đuối trước những người đàn ông bí ẩn.
Còn tuyệt vời hơn nữa nếu đó là một người đàn ông vừa mỉm cười bí ẩn vừa nhìn cô ta với ánh mắt quyến rũ - điều này chắc chắn khiến trái tim phụ nữ loạn nhịp!
Tuy nhiên, điều này dường như không áp dụng được với Judith.
“Có chuyện gì vậy, anh Bash?”
“Không có gì đâu... Chúng ta gần tới nơi rồi.”
Trước những lời này, Houston tỏ vẻ mặt nghiêm nghị và giơ nắm đấm lên.
Theo tín hiệu, tất cả binh sĩ đồng loạt dừng lại.
Tiếng va chạm giữa những tấm kim loại vang lên một lần cuối, và sau đó không còn gì nữa.
Ngay cả khi đang trang bị trọng giáp, binh lính của Houston vẫn có thể duy trì tư thế đứng thẳng, không một tiếng động.
Đây là những người đàn ông đã sống sót nhiều năm trên chiến trường, nơi mà đôi khi phát ra tiếng động đồng nghĩa với cái chết.
“Được rồi. Judith, niệm cách âm lên chúng ta.”
“... Vâng thưa ngài.”
Houston ra lệnh và judith miễn cưỡng tháo cây đũa phép trên thắt lưng ra.
Cô niệm chú và làm phép câm lặng lên từng người lính.
Để sử dụng loại phép bổ trợ này, người niệm phải chạm vào mục tiêu.
Đương nhiên, Judith do dự vào thời điểm yểm phép lên người Bash.
Nhưng cô không thể tỏ ra sự thiếu quyết tâm trước mặt lãnh đạo của mình.
Nhiệm vụ đầu tiên của cô gần như là một thất bại tồi tệ - Judith không thể để mất lòng tin của Houston lần nào nữa.
Cô không thể để cảm xúc của mình chen vào sự phát triển của bản thân.
Khuôn mặt vặn vẹo vì kinh tởm, cô đặt tay lên phần vai trần của Bash.
“Ohfu~” (Trans: Đừng nhìn tui, tui cũng ko biết đây là tiếng gì đâu :v)
Vào lúc này, Bash bất giác phát ra một âm thanh lạ thường.
Judith run bắn lên vì sự bộc phát đột ngột của anh.
“Eh…?”
“Ah, xin lỗi, không có gì đâu. Tay cô lạnh quá.”
Bash xoay xở đưa ra một câu trả lời hợp lý.
Dĩ nhiên, điều thực sự xảy ra là, anh đã bị choáng ngợp bởi cảm giác và xúc cảm lần đầu bàn tay mềm mại của phụ nữ chạm vào.
Anh muốn đè cô ra tại đây, ôm cô vào lòng.
Nhưng Bash đã kìm lại.
Không cần đến Zell để anh biết rằng phụ nữ loài người không đánh giá cao điều đó.
Điều này đặc biệt đúng với người phụ nữ có ý chí mạnh mẽ.
Trong thời chiến, anh đã thấy Tiểu đoàn trưởng mang theo một người phụ nữ đi cùng với mình, và cô ấy gần như phát điên và điên cuồng quơ tay xung quanh khi Tiểu đoàn trưởng không làm gì khác ngoài việc tóm lấy cô ta.
Nhiều khả năng anh ta không có ý định giao cấu vào thời điểm đó, và cái ôm chỉ để cho vui. Những Orc xung quanh anh cười nhạo điều đó, nhưng đánh giá theo sự điên loạn của cô ta, có lẽ con người không nhìn thấy như vậy.
Nếu bất cứ ai thực hiện điều đó trong thời đại ngày nay, đó sẽ bị coi là quan hệ tình dục không đồng thuận.
Do đó, Bash mài giũa tâm trí, tập trung vào việc kiểm soát bản năng và kìm lại cái khịt mũi của mình.
Bài 6: Đàn ông khịt mũi quá nhiều sẽ không được ưa chuộng.
Orc rất phấn khích trước khi tham gia một trận chiến hoặc khi ở gần người phụ nữ, và điều đó được thể hiện bằng cách khịt mũi, những phụ nữ loài người không đánh giá cao điều đó. Đối với bọn họ, cái đó trông thật dã man và man rợ.
Khi anh kiềm chế sự thôi thúc khịt mũi, cơ thể anh bắt đầu tỏa ra ánh sáng đen.
“”
Đó là dấu hiệu cho thấy phép thuật đã hiệu nghiệm.
“Được rồi, hãy trinh sát khu vực này trước.”
Ngay sau yêu cầu của Houston, Zell bay ra ngoài như một cơn gió.
“Tui sẽ đảm nhận việc do thám! Thậm chí sẽ lặn xuống miệng núi lửa buffer luôn!”
Cô vừa nói vừa lao vào sâu trong rừng, thậm chí không đợi câu trả lời.
“Tui sẽ trở lại trước khi bình minhhh!” Cô vừa hét lên, vừa bay đi.
Houston biết về khả năng của Zell.
Nàng Faerie đó có thể ngay lập tức tìm thấy trại của kẻ thù, bất kể nó được giấu kĩ tới mức nào.
Zell sẽ thâm nhập sâu vào hàng ngũ của kẻ thù và tiến hành báo hiệu cho Bash, người sẽ xuất hiện và hủy diệt mọi thứ.
Cô ta thực sự là một chuyên gia trong việc trinh sát và thâm nhập.
Ngài tư lệnh quân hoàn toàn thừa nhận kĩ năng của cô.
“Vậy...là…”
“Hãy chờ ở đây cho đến khi Zell quay lại.”
“Ồ”
Bash gật đầu, nhưng trông anh có vẻ hơi cay đắng.
Anh biết.
Zell hầu như sẽ luôn xoay sở để tìm ra kẻ thù.
Nhưng đồng thời, có 50-50 khả năng là kẻ thù sẽ để ý và tóm gọn cô ấy…
...Và chắc chắn, Zell không bao giờ quay lại.
__________________________
Góc tám nhảm: Chân thành xin lỗi các bạn, đã chậm trễ rồi :<
Minh họa theo trans Eng: Bash đang cố gắng sử dụng “Ánh nhìn quyến rũ” và “Nụ cười bí ẩn” : - Khoảng 3 Anno Pax, đã được tô màu :))