「Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á——!?」
Tiếng hét của cô nàng Gyaru vang vọng khắp khu vực trước nhà ga vào buổi chiều tà. Nơi đôi mắt đang mở to của cô nàng hướng đến là——chiếc điện thoại mà tôi vừa mới đưa lại lúc nãy...?
「Khô・ng・thấy・đâu・cả!?」
...Không thấy?
Nàng Gyaru Trắng hoảng hốt xoay một vòng nhìn xuống chân, sau đó lại bắt đầu nhìn ngang liếc dọc như đang tìm kiếm ai đó. Và rồi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
「A A A A!! Kia rồi!!」
「Hả?」
「Này!! Ô・NG・CHÚ!!」
Ông chú...? Chẳng lẽ, đang gọi mình...?
Cô nàng Gyaru hùng hổ sải bước dài tiến về phía tôi.
Ể!? Gì vậy!?
Cô nàng tiến đến ngay trước mặt tôi đang trong tư thế phòng thủ, rồi nghẹn ngào cất lời với đôi mắt to tròn ngấn lệ.
「Khô・ng・thấy・đâu・cả!!」
「Không thấy là không thấy cái gì!?」
「Thì là!!」
Cô nàng dí mặt sau của chiếc điện thoại vào ngay trước mắt tôi.
「Nhìn này!! Cái hình・sao・trên dây đeo!! Mất・một・cái・rồi!!」
「............Hả?」
「Tìm cùng em đi!!」
「T-Tìm...?」
「Đúng!! Tì-m mau!!」
「Tìm cái gì...?」
「Trời ơi!! Ông chú, lại đây!!」
「Á, khoan đã!?」
Mất hết kiên nhẫn, cô nàng Gyaru nắm lấy cổ tay tôi rồi cứ thế áp giải đi.
「Này!?」
Nơi chúng tôi đến sau khi bị cô ấy kéo đi là một góc ở rìa quảng trường trước ga. Cô nàng chỉ vào một góc của quảng trường.
「Ông chú tìm từ đây qua bên kia! Em tìm bên này!」
「Ể?」
Tôi đang bị một cô nàng Gyaru nhỏ tuổi hơn mới gặp được năm phút ra lệnh.
「Rồi, chuẩn bị, bắt đầu!!」
「Khoan, chuẩn bị bắt đầu gì chứ... Mà rốt cuộc là cô làm mất cái gì?」
「Thì đã bảo là cái này rồi mà!!」
Cô nàng Gyaru chỉ tay với vẻ bực bội ra mặt. Đó là chiếc quai đeo được gắn vào mặt sau điện thoại. Vài món đồ trang trí hình ngôi sao cỡ bằng đồng xu 1 yên đang lấp lánh.
「Mất một ngôi sao rồi, tìm đi!!」
「Hả——」
Tôi chết lặng. Rồi tôi đưa mắt nhìn về phía đám đông hỗn loạn trước nhà ga.
Đùa... phải không...?
Giữa lúc giờ tan tầm đang ở đỉnh điểm, cô ta bảo tôi tìm một món đồ trang trí hình ngôi sao bé tí mà không biết đã rơi ở đâu, lúc nào...!?
「——Không được đâu!?」
「Không có chuyện đó! Hai người cùng tìm thì dễ ợt mà!」
「Mà khoan, tôi còn chưa nói là sẽ tìm cùng cô một lời nào...」
「Nếu tìm thấy, em・sẽ・thơm・má・anh・một・cái!!」
「...Hả?」
Cô ấy vừa nói... thơm má sao?
「A, hôn môi thì không được đâu nhé? Em có bạn trai rồi mà.」
「Không, ý tôi là thơm má...」
Đừng có mà coi thường người khác. Một người lớn như mình không đời nào lại chấp nhận một yêu cầu vô lý như vậy chỉ vì một cái thơm má vớ vẩn——
「Tôi hiểu rồi!! Chắc chắn tôi sẽ tìm ra nó!!」
Gục ngã trong một nốt nhạc.
27 tuổi, nhân viên văn phòng độc thân. Gục ngã ngay tắp lự trước phần thưởng là một cái thơm má của nữ sinh cấp ba.
「Ông chú mắc cười ghê!! Tự nhiên hăng hái hẳn lên!!」
Cô nàng Gyaru phá lên cười.
「Đâu có đâu mà~?」
Dù còn chưa tìm thấy gì, nhưng tôi đã không thể ngừng cười tủm tỉm được rồi.
Nào, nào! Nhanh nhanh chóng chóng tìm thấy nó, rồi nhận phần thưởng là một cái thơm... nhỉ!
「La la~ là lá la~. Vậy thì, tôi sẽ tìm ở phía đằng kia——」
「...Này.」
「Vâng? Có chuyện gì...」
Nghe tiếng gọi, tôi quay lại và thấy cô nàng Gyaru mới lúc nãy còn đang vui vẻ cười nói giờ đã chau mày, nhìn tôi chằm chằm như muốn nói điều gì đó.
「Ờm...」
Mình... đã làm gì sai sao...?
「Này, ông chú...」
「V-Vâng... có chuyện gì ạ?」
Cô nàng từng bước tiến sát lại trước mặt tôi đang bất giác lùi lại, rồi gằn giọng.
「Đừng có mà cười nham nhở nữa, tìm cho nghiêm túc vào. Hả?」
「...」
Chắc là Yankee rồi?
「Trả lời?」
「A, vâng... TÔI SẼ CỐ HẾT SỨC Ạ...」
Và thế là, tôi đã dấn thân vào một cuộc đại tìm kiếm món đồ bị mất bé tí teo vì một nữ sinh cấp ba xinh đẹp tình cờ gặp được——một nàng Gyaru thỉnh thoảng lại để lộ ra bản chất của một Yankee.