[Oneshot] Cô gái đã từ chối tôi mười năm về trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 0

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1294

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

다르팽이

Tôi muốn hoàn tiền.

4 0

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3314

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1914

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9333

Cô gái đã từ chối tôi mười năm về trước - Chương 02: Những năm tháng ấy

Bước đi trên con đường đến trường ngày nào cùng Mirai, tôi có cảm giác như mình đang trải qua một cơn ác mộng nào đó.

Tôi chưa từng một lần tưởng tượng rằng cô ấy đã không còn trên cõi đời này. Đến tận bây giờ, hình ảnh Haruka trong tâm trí tôi vẫn là một sinh viên đại học, đang hẹn hò với một anh chàng tử tế nào đó, sống một cuộc sống đầy tươi sáng, luôn nỗ lực hết mình cho mục tiêu của bản thân.

“Đúng vào năm Shou-chan chuyển đi, chị Haruka được chẩn đoán mắc một căn bệnh về máu. Ban đầu, việc điều trị diễn ra rất khả quan, chị ấy luôn nói rằng “chị nhất định sẽ khỏi bệnh cho mà xem””.

Việc cô ấy mắc bệnh vào năm nhà tôi chuyển đi đồng nghĩa với việc Haruka đã bị bệnh trong khoảng thời gian chúng tôi trao đổi thư từ với nhau. Thế nhưng cô ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện này trong thư cả, và tôi cũng không thể nhận ra điều gì qua những dòng chữ ấy.

“Em biết rõ chuyện chị gái và Shou-chan viết thư cho nhau. Trong lúc nằm viện, chị ấy thường hỏi mẹ rằng “Thư của Shou-chan vẫn chưa đến sao?” khiến mẹ rất lo lắng. Với chị Haruka, Shou-chan giống như một thần tượng yêu thích vậy.”

“Mirai-chan à, đúng là anh có chơi thân với Haruka-san, nhưng anh không phải thần tượng của cô ấy hay gì đó đâu.”

Khoảng thời gian bước vào cấp hai, bệnh tình của Haruka đã khá hơn, và cô ấy được xuất viện. Nhớ lại hồi đó, những lá thư của Haruka cũng đầy ắp các câu chuyện về những người bạn mới, những chuyến dã ngoại, và đủ thứ chuyện khác.

“Hồi đó, chị gái lúc nào cũng bảo “Đến hè là mình sẽ được gặp lại Shou-chan rồi””.

“À đúng rồi, lúc mới lên cấp hai, bọn anh đã lên kế hoạch gặp nhau vào kỳ nghỉ hè. Hình như là anh sẽ qua nhà Haruka-san chơi rồi ngủ lại, phải không nhỉ? Nhưng cuối cùng, kế hoạch đó đã không thành hiện thực.”

Kế hoạch mà tôi đã mong chờ từ tận đáy lòng ấy đã bị hủy với câu nói “Tớ không thể gặp Shou-chan được nữa rồi”.

“Đó là khoảng thời gian khó khăn với chị ấy và cả gia đình em. Khi mà chị vừa vượt qua được đợt điều trị khắc nghiệt và mới bắt đầu lại cuộc sống bình thường, thì các chỉ số xét nghiệm lại bắt đầu xấu đi.”

Tôi định hỏi tại sao cô ấy không nói với mình về chuyện đó, nhưng đành nuốt những lời đó lại. Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi cũng có thể tìm ra được vô số lý do. Haruka có thể đã có bạn trai ở trường cấp hai và quên mất tôi rồi, trong khi tôi thì cứ ủ dột với những suy nghĩ tiêu cực thì cô ấy đang phải đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều.

Về đến nhà Haruka, tôi ngẩn ngơ một hồi trước khung cảnh quen thuộc. Ngôi nhà mà tôi từng sống vẫn ở đó, bên cạnh ngôi nhà của cô bạn thuở nhỏ, vẫn vẹn nguyên không hề đổi thay.

Không chỉ thế, đến cả khu vườn cũng vậy. Bãi cỏ trong vườn của hai nhà nối liền nhau, và băng ghế xích đu đặt ở giữa vẫn y như ngày nào.

“Ba người chúng ta vẫn thường chơi xích đu với nhau, phải không?”, Mirai đứng bên cạnh trầm ngâm:”Bọn em lúc nào cũng tranh giành chỗ ngồi cạnh Shou-chan, dù băng ghế chỉ có hai chỗ thôi mà cả ba đứa vẫn cố chen vào”.

Rồi Mirai nở một nụ cười tinh nghịch.

“Giờ nhớ lại mới thấy, Shou-chan hồi đó đúng là hotboy thật đấy nhỉ.”

Nhìn gương mặt Mirai, tôi chợt nhớ đến nụ cười vô tư của Haruka mỗi khi cô ấy trêu chọc tôi.

“Được rồi, chúng ta vào nhà chứ?”, Mirai vừa nói vừa bước về phía trước cửa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi đã đến chơi nhà Haruka rất nhiều lần, đến mức nhớ rõ cả cách bố trí trong căn nhà. Ngay cả phòng khách mà tôi được dẫn vào cũng vẫn y như trong ký ức. Ngồi xuống chiếc ghế sofa theo lời mời, Mirai đặt trước mặt tôi một cốc trà lúa mạch rồi ngồi phía đối diện qua chiếc bàn. Cảnh tượng cứ như một ngày hè nào đó trong quá khứ vậy.

Mirai nói.

“Chị em rất hối hận vì đã dừng việc gửi thư. Chính vì thế mà chị đã mất liên lạc với Shou-chan.”

Vào năm lớp tám, gia đình lại chuyển đi, nhưng lần này là ra nước ngoài. Vì đã hơn một năm trôi qua mà không nhận được hồi âm, tôi sợ làm phiền Haruka nên đã không gửi địa chỉ mới cho cô ấy.

“Nếu như lúc đó còn giữ liên lạc, dù chuyện gì xảy ra đi nữa anh cũng sẽ chạy đến bên cô ấy ngay.”

“Lúc đó Shou-chan không có bạn gái hay gì đó sao?”

“Không hề, hồi đó lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến Haruka thôi.”

Có lẽ đến tận bây giờ cũng vậy. Nghĩ lại thì, chưa từng có ngày nào mà tôi không nghĩ về cô bạn thuở nhỏ ấy.

Đúng lúc đó, bên tai tôi vang lên tiếng chuông gió trái mùa. Nhìn ra ngoài, không biết từ lúc nào mà bầu trời đã bị những đám mây đen che phủ, và gió bắt đầu thổi mạnh.

“Thôi chết, em phải rút quần áo vào nhà”, Mirai kêu lên rồi vội vã rời khỏi phòng khách.

Nhìn lại ra ngoài cửa sổ, tôi thấy cây thông trong khu vườn nhà mình đang đung đưa trong gió, chúng tôi thường trải bạt dưới gốc cây ấy và cùng Haruka giả vờ đi picnic. Không phải lúc nào cô ấy cũng cười, cũng có lúc khóc lóc hay giận dữ, nhưng trong đầu tôi, chỉ có nụ cười của Haruka hiện lên.

Chúng tôi đã cùng leo cây, và khi mùa giáng sinh đến, còn cùng nhau trang trí nó bằng những chùm đèn nhấp nháy. Những ký ức mà trước đây tôi chưa từng nghĩ tới giờ lại đang dần dần quay về hiện lên trong tâm trí.

Nghe tiếng gió rít vang lên bên tai, như thể một cơn bão sắp đến vậy, tôi chợt nghĩ “Khoan đã, tại sao cái cây vẫn còn ở đó?”.

Nhớ lại, vào một mùa hè trước đây, khi một cơn bão đi qua thị trấn này. Đêm đó mất điện và chúng tôi phải ngủ dưới ánh đèn pin. Sáng ngày hôm sau, dưới bầu trời trong xanh không một gợn mây, cây thông đó đã bị gãy bật gốc.

Ký ức đó vẫn còn rất rõ ràng, vì lúc đó Haruka đã đến bên tôi và, không hiểu tại sao, nắm lấy tay tôi. Không ai nói một lời, chúng tôi nắm tay nhau, lặng lẽ nhìn cái cây thông gãy. Đó là lần duy nhất tôi và Haruka nắm tay nhau lâu đến thế.

Cây thông gãy đó hẳn đã được bố mẹ tôi thuê người dọn dẹp. Sau khi gia đình tôi chuyển đi, có lẽ ai đó đã trồng một cây thông tương tự ở đúng vị trí đó.

Ở bên ngoài, mưa to bắt đầu trút xuống. Tiếng chuông gió ngưng lại, chỉ còn lại tiếng mưa xối xả. Mirai vẫn chưa quay lại phòng khách. Tôi đứng dậy, bước ra ngoài. Hành lang tối om, không một ánh đèn, chỉ có sự tĩnh lặng bao trùm.

Tôi gọi Mirai-chan qua cầu thang lên tầng hai, nhưng không có phản hồi.

Đứng một mình trong hành lang tối, tôi đột nhiên cảm thấy như mình đã bị đưa đến một ngôi nhà xa lạ. Sau đó, tôi cố gọi Mirai-chan thêm nhiều lần nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

Hồi còn nhỏ, tôi có thể tự do đi lại trong nhà, nhưng bây giờ sẽ là bất lịch sự nếu lên tầng mà không được phép.

‘Mình nên làm gì bây giờ?’ Trong khi vẫn còn đang loay hoay, chợt có một tiếng hét lớn vang lên bên tai tôi “Wah!!!”

Giật mình quay lại, trước mặt tôi là Mirai-chan đang nở một nụ cười tinh nghịch. Nhìn nụ cười rạng rỡ ấy, tôi không thể không nhớ đến Haruka. Nụ cười đắc ý mà cô ấy thường nở mỗi khi hù tôi giật mình. Nhìn lại biểu cảm ấy, tôi có cảm giác như mình đã được gặp lại cô bạn thuở nhỏ vậy.

Mirai cất tiếng, như muốn cắt đứt cảm giác mơ màng đó.

“Shou-chan, hãy thắp hương cho chị Haruka nhé.”

Khi tôi bước vào phòng của Haruka trên tầng hai, sự thật đó cuối cùng cũng đã được xác nhận. Trên chiếc bàn học nơi tôi và cô ấy từng cùng nhau làm bài tập, giờ có một bàn thờ nhỏ cùng di ảnh của Haruka. Bức ảnh từ chuyến đi ngắm hoa anh đào của hai gia đình hồi lớp năm, một khung cảnh thật hoài niệm.

“Dù đã chụp rất lâu trước khi chị ấy qua đời, nhưng cả nhà đã chọn bức ảnh này vì nó giống Haruka nhất”, Mirai nói, rồi lấy diêm thắp cây nến trên bàn thờ:”Em vui lắm, cuối cùng sau một thời gian dài thì Shou-chan cũng đã đến thăm rồi”.

Tôi quỳ xuống trước bàn thờ nhỏ, nhìn vào khuôn mặt của cô bạn thời thơ ấu, đang mỉm cười với tôi như thể thời gian đã ngừng trôi.

Tôi cố nói gì đó nhưng lại chẳng thốt nên lời, đặt nén hương đang tỏa ra những làn khói mỏng manh vào lư hương rồi chắp tay cầu nguyện. Ngay cả khi nhắm mắt lại, tôi cũng chẳng nghĩ ra được từ nào để nói cả.

Mở mắt ra, tôi thấy Mirai đã ngồi trên giường, lên tiếng.

“Nè, Shou-chan, anh đã cho cái gì vào hộp thời gian thế?”

“Một lá thư gửi Haruka, giống như một bức thư tình vậy, anh đoán thế.”

Mirai nở một nụ cười rạng rỡ.

“Một bức thư tình? Em muốn đọc nó quá.”

“Ừm …Xấu hổ lắm.”

“Làm ơn, cho em đọc đi mà.”

Dù hơi do dự, tôi vẫn lấy lá thư từ trong túi ra và đưa cho Mirai. Em ấy mở tờ giấy ra rồi lặng lẽ đọc nội dung bên trong.

Tôi nghĩ rằng nếu không bị trêu chọc, thì bức thư này hẳn sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ quặc. Tôi đã chuẩn bị sẵn những lời thanh minh, nhưng phản ứng của Mirai đã xóa tan đi mọi ý nghĩ ấy.

Nước mắt lăn dài trên má Mirai khi em ấy đọc bức thư. Trong khi tôi đang ngẩn người ra trước phản ứng ấy thì Mirai cất tiếng.

“Shou-chan, anh có thể đưa lá thư này cho chị Haruka được không? Em chắc chắn chị ấy sẽ vui lắm đấy.”

Nghĩ đến việc lá thư vụng về của mình sẽ được cả nhà Imamura chuyền tay nhau đọc, nỗi xấu hổ lại dâng trào trong tôi. Nhưng tất nhiên, tôi không thể từ chối được.

Rồi, Mirai đưa cho tôi một chiếc phong bì.

“Lá thư này được đặt trong hộp thời gian của chị Haruka.”

Trên phong bì ghi dòng chữ「Gửi Kisaragi Shou-chan」.

Tôi cầm lấy bức thư, định mở nó ra, nhưng Mirai đã giơ tay ngăn lại.

“Hãy đọc nó khi chỉ có một mình nhé.”

Trong văn hóa Nhật Bản, cây thông (matsu - 松) mang ý nghĩa đặc biệt trong các lễ cưới truyền thống, tượng trưng cho sự trường tồn, bền vững, và hạnh phúc vĩnh cửu của cặp đôi. Cây thông đại diện cho lời chúc phúc để cặp đôi sống hạnh phúc bên nhau "đầu bạc răng long", cùng nhau vượt qua mọi sóng gió Cây thông gãy cũng có nghĩa là ....